Không Gian Song Song
Chương 56
Trương Trạch Dương con của Trương Khải Đông, diện mạo khá giống cha mình, trên người mang theo chuẩn mự cư xử của người được dạy dỗ như quân nhân, khí thế so với tướng mạo càng làm người ta ấn tượng khắc sâu, Mục Dục Vũ biết, nếu không phải quanh năm suốt tháng sống trong địa vị cao, thì làm sao có thể có khí chất uy nghiêm mà áp bách như thế.
Tới một mức độ nào đó, Mục Dục Vũ cũng là loại đàn ông này, chiến đấu trong một chiến trường trong giống nhau, nếu cẩn thận phân biệt, cũng có cùng loại ác liệt và khiêu khích không tha. Bọn họ tuy rằng sát phạt quyết đoán nghiêm túc, nhưng từ đáy lòng bọn họ cũng hiểu được, biết nào thời điểm vẻ mặt ôn hoà, thời điểm nào nên uy nghiêm. Người đàn ông như bọn họ, trên mặt nên có biểu tình gì đều tính kế không nhiều không ít, không băn khoăn hay quanh co lòng vòng, mà là càng chú ý nói thẳng, giết đến trở tay không kịp.
Theo lý thuyết Mục Dục Vũ cùng Trương Khải Đông thời điểm tương đối nguyên bản là đối chọi gay gắt rất nhiều, lại muốn đánh giá đối phương, nhưng điểm đánh giá hiện tại lại không có mục đích, Mục Dục Vũ biết rõ chính mình đối với cha của người đàn ông này, cũng tức là người đàn ông tên Trương Trạch Dương hoàn toàn không có cảm tình, mặc kệ là xuất phát từ việc thấy mẹ hắn không đáng giá, hay đối với người thương của mẹ mà bài xích, hắn đều không thích vị Trương Trạch Dương, mà con hắn, Mục Dục Vũ cũng hiểu được không có quan hệ với mình.
Hơn nữa lại gặp nhau ở dưới nhà cũ, Mục Dục Vũ cũng không tính đứng lâu, hắn gợi lên khóe miệng nói, “Thật có lỗi, mẹ tôi đã an nghỉ nơi chín suối, thời sinh tiền bà từng nhập ngũ, cho nên tôi không biết bà còn có chiến hữu cũ, chỉ có thể nói tiếng thật có lỗi với cha ông ."
Trương Khải Đông cũng không để ý, thản nhiên hỏi: “xx quân khu đoàn văn nghệ vào những năm bảy mươi từng điều tạm mẹ anh đến, nhưng xem ra, anh cũng không rõ ràng lắm chuyện này?"
Mục Dục Vũ hơi hơi sửng sốt, hắn quả thật là không rõ ràng lắm, nhưng là hắn rất nhanh trấn định, cười cười nói: “Điều tạm? Tôi tuy rằng đối với thể chế không rõ ràng lắm, nhưng đoàn nghệ thuật và quân sự là nơi khác nhau, dưới loại tình huống này có thể tồn tại hai từ điều tạm sao?"
Trương Khải Đông trong ánh mắt hiện lên một tia xấu hổ, hắn cũng không trả lời, chính là nhìn thoáng qua chàng trai bên người, chàng trai lập tức mỉm cười nói: “Có lẽ nói điều tạm cũng không chính xác, nhưng giáo viên Mục lúc ấy quả thật từng lấy thân phận nhân viên ngoài biên chế công tác tại quân khu đoàn văn nghệ một thời gian."
Mục Dục Vũ lặng lẽ nói: “Vậy ý của hai người khi đến đây là?"
“Lần này đến đây là để thay cha tôi thăm bạn cũ, nếu bạn cũ tuổi già có việc cần giúp, chúng tôi cũng đủ khả năng giúp bà an độ lúc tuổi già…"
Mục Dục Vũ đánh gãy lời hắn nói: “Cám ơn, đáng tiếc mẹ tôi qua đời sớm, không biết được thì ra còn chiến hữu cũ nhớ thương ."
Hắn nói những lời này đã che giấu không được châm chọc , Nghê Xuân Yến vừa bỏ đi, oán hận từ đáy lòng hắn lại bắt đầu tràn ra, hắn lúc này bỗng nhiên nhớ tới mẹ nuôi chính mình, bà lão luôn luôn tốt bụng với mọi người, cả đời đều chú ý không khiến cho người khác thêm phiền toái, bình thường đi dạy đều mua quà vặt cho bọn nhỏ, quá vài ngày nhất định phải mời người ăn bữa cơm , chính là người phụ nữ như vậy, khí chất tao nhã, cử chỉ thanh tao, rộng rãi lại trí tuệ, lại đưa ra những lời khuyên chân thành đúng mực cho sự giáo dục của hắn. Nhưng bà lại đem tình cảm cả đời của mình giao hết cho người đàn ông trong ảnh chụp kia, người đàn ông đó dựa vào cái gì lại có vận tốt như vậy?
Nếu vận tốt như vậy, lại dựa vào cái gì không quý trọng?
Vậy hắn đối với Nghê Xuân Yến thì sao? Nói còn không phải giống nhau?
Mục Dục Vũ đột nhiên bị đè nén nói không nên lời, hắn cảm thấy chính mình giờ phút này trạng thái không thích hợp, hoàn toàn là giận chó đánh mèo, vì thế hắn lập tức bổ sung nói: “Thật có lỗi, mẹ tôi qua đời, tôi không có khả năng vui vẻ thay bà chiêu đãi khách nhân, nhưng vẫn là cám ơn hai người, có lòng ."
Mục Dục Vũ vươn tay, Trương Khải Đông yên lặng cùng hắn nắm tay tỏ vẻ lý giải, sau đó, Mục Dục Vũ gật đầu mỉm cười nói: “Tôi còn có chút việc, lái xe còn chờ dưới lầu, sẽ không tiếp hai vị được. Hẹn gặp lại."
Hắn quay đầu bước đi, lúc này bỗng nhiên nghe thấy Trương Khải Đông ở hắn sau lưng nói: “Đợi chút."
Mục Dục Vũ có chút không hờn giận quay đầu, Trương Khải Đông ánh mắt mang theo thăm hỏi, thản nhiên hỏi: “Lệnh đường không biết an táng ở đâu, chúng tôi có thể đi nhìn xem sao?"
Mục Dục Vũ lòng tràn đầy ý không vui , hắn bỗng nhiên nhớ tới mẹ trước khi đi còn riêng nhắc nhở muốn đem tấm ảnh chụp kia cùng bà hợp táng, bỗng nhiên trong lòng phát đau, có lẽ Mục Giác là bằng lòng gặp cố nhân , có lẽ, người đàn ông kia, thật sự có chuyện muốn con trai truyền đạt.
Trương Khải Đông bổ sung một câu nói: “Cũng là nguyện vọng cha tôi, tuy rằng hai vị đều mất, nhưng chúng tôi phận làm con , có thể làm một chút cũng được, cũng bớt tiếc nuối, anh nói phải không?"
Mục Dục Vũ mân nhanh môi, rốt cục thở dài, nói: “Ông nói vậy, như vậy đi, tôi bảo lái xe đưa ông đến đó."
Hắn để lại số điện thoại nhân viên cho Trương Khải Đông, đi xuống lầu liền gọi điện thoại cho Lâm trợ lý, bảo người sắp xếp đưa hai người này đến nơi an nghỉ của Mục Giác. Sau đó, Mục Dục Vũ đánh xe quay về công ty, hắn khẩn trương tập trung làm việc căng thẳng để quên thời gian, bằng không hắn sẽ không thoát khỏi cảm giác thiếu mất trái tim.
Thời điểm đau khổ cách mấy cũng đã chịu đựng được, hắn nghĩ, chẳng có lý do gì mà một người phụ nữ bỏ đi, liền trời sụp đất nứt.
Căn bản trên đời không có chuyện trời sụp đất nứt, không nên có, cũng không thể có.
Mục Dục Vũ làm việc đến đêm khuya như ý, bởi vì đã đến rạng sáng, hắn cũng lười về nhà, đơn giản nằm nghỉ tạm tại phòng nghỉ ngơi trong văn phòng.Ban đêm hôm đó hắn mơ về mẹ nuôi, tóc mây vấn cao, nụ cười đều trông rất sống động, hướng hắn mở ra cánh tay. Mục Dục Vũ hướng bà gọi, mẹ, mẹ làm sao đến đây? Mục Giác nói, còn không phải bởi vì thằng nhóc con.
Mục Dục Vũ nói, con rất tốt , mẹ không nên đến đây, đỡ khiến con phải luyến tiếc khi mẹ đi. Mục Giác thở dài nói, con quá bướng bỉnh cứng rắn, mạnh miệng với mẹ làm gì? Mẹ cái gì mà không biết? Mẹ nói với con Tiểu Vũ, người trên này sớm muộn cũng sẽ biến mất, con còn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.
Mục Dục Vũ đỏ hốc mắt nói, mẹ, con không muốn hối hận, vậy thì sao? Con phá hỏng tất cả, không có cách nào làm khác được.
Mục Giác ánh mắt thương xót nhìn hắn, dường như vươn tay sờ đầu của hắn.
Giắc mơ này bị tiếng chuông điện thoại thình lình đập vỡ, Mục Dục Vũ từ từ nhắm hai mắt vuốt điện thoại đầu giường, để bên tai hỏi: “Aloo ?"
“Lão Mục, tôi tìm được người chỉ thị Diệp Chỉ Lan kê thuốc cho anh."
Mục Dục Vũ giật mình tỉnh lại, hỏi: “Ai?"
“Cha của Diệp Chỉ Lan." Diêu Căn Giang nói, " Cha vợ của anh đó."
“Cha vợ trước." Mục Dục Vũ dừng một chút, cười lạnh hỏi, “Ông ta vẫn còn ở bệnh viện phải không?"
“Thời gian lúc trước đã gần như xuất viện , nhưng gần đây lại bị đưa vào , nghe nói vì phân di sản, hai vị Diệp thiếu gia, vợ ba Diệp phu nhân đều tranh đến không ra gì ."
“Vậy sao? Cho nên nói không có tinh thần là không được , " Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Nếu của con gái của ông ta cũng không hiếu thuận, không bằng ngày nào đó tôi thay họ tẫn hiếu."
Hắn cúp điện thoại mới mới phát hiện thời gian đã qua bảy giờ, Mục Dục Vũ tỉnh thì không thể đi vào giấc ngủ, hắn đứng lên, ở trong phòng tắm một chút, đem Tây phục trên người nhiều nếp nhăn cởi ra, mở tủ quần áo, mới phát hiện nơi này chỉ có duy nhất một cái áo khoác. Mục Dục Vũ không còn lựa chọn khác, chỉ có thể mặc vào, vừa ddingj bảo thư ký mang cho mình bữa sáng, lại nhớ tới bây giờ thời gian hãy còn sớm, trong công ty chỉ sợ ngoại trừ nhân viên vệ sinh và nhân viên bảo vệ thì chẳng còn ai nữa. Mục Dục Vũ đứng lên, nghĩ gần công ty có món ăn Quảng Đông, bên trong có bán điểm tâm sáng, đi vào trong đó giải quyết cũng không sai. Vì thế hắn chỉnh chỉnh quần áo, mở ra cửa ban công đi ra ngoài.
Công ty như hắn nghĩ quả thật rất im lặng, thậm chí khi hắn bước chân qua cửa lớn, nhân viên bảo vệ nhìn thấy hắn kinh ngạc suýt nữa quên cùng hắn chào hỏi. Mục Dục Vũ đẩy ra cửa lớn công ty, đứng ở trên bậc thang, thành phố vào sáng sớm rất đẹp, như đứa trẻ mới được sinh ra, không chứa tạp chất,có thể bắt đầu với những ý nghĩ mới. Mục Dục Vũ đi xuống bậc thang, xuyên qua đường cái, đại khái còn hai trăm mét, đang muốn đi vào quán Quảng Đông , đột nhiên trong lúc đó, hắn ngẫu nhiên thoáng nhìn, đã thấy lối đi bộ đối diện có bóng người quen thuộc. Mục Dục Vũ tim đập gia tốc, thẳng tắp nhìn chằm chằm người kia, đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới hắn, A một tiếng vô tư lự nở nụ cười hồn nhiên, lập tức sôi nổi từ đối diện chạy tới.
Không ngờ là em traighê Siêu bảo bối ngốc của Nghê Xuân Yến , tại sao nó lại ở đây?
“Anh trai báo chí thạch hoa quả, thì ra anh quả thật ở đây nha, " Tiểu Bạch ngốc gọi thật sự lớn tiếng, Mục Dục Vũ lại không cảm thấy phiền chán, chỉ cảm thấy giọng nói thằng nhóc kỳ thật trong suốt động lòng người, mang theo ngọt ngào không tưởng được. Đứa nhỏ thuộc loại được người nhà nuông chiều lớn lên mới có được thói quen như thế, Tiểu Bạch ngốc, cũng không phải được Nghê Xuân Yến nuông chiều sao? Ngay cả cái xe ba bánh cũng không đẩy, ngay cả năng lực mưu sinh cũng không có.
Nhưng nó hạnh phúc biết bao, tươi cười chói mắt như ánh nắng mặt trời, chỉ số thông minh của nó thấp, tính cách cũng yếu đuối, đại khái cả đời đều không có khả năng thoát khỏi sự chăm sóc của người khác, nhưng nó hạnh phúc.
Mục Dục Vũ nhìn nó, bỗng nhiên ngàn câu vạn chữ nói không ra lời, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Bạch ngốc ngây ngô cười , nuốt xuống một ngụm nước miếng, mở miệng liền hỏi: “Cậu làm thế nào đến đây? Một mình? Chị cậu biết không?"
Tiểu Bạch ngốc thành thực lắc đầu nói: " Chị của em không biết, chị còn ngủ mà."
“Cậu gạt chị cậu một mình chạy đến?" Mục Dục Vũ đề giọng to, nghiêm khắc răn dạy, “Cậu không biết cô ấy sẽ sốt ruột lo lắng sao? Cậu làm sao lại không nghe lời!"
“Không đúng không đúng, " Tiểu Bạch ngốc vội vàng nói, “Anh Đại Quân mang em đến, anh Đại Quân nói nơi này có thể tìm anh, anh Đại Quân nói sẽ gọi điện thoại cho chị em, anh Đại Quân nói em có thể ở đây chơi một chút rồi về."
Mục Dục Vũ tức giận dâng lên: “Anh Đại Quân là cha cậu chắc? Chị cậu thương cậu , Tiểu Bạch ngốc, mau lên!Cái tên Đại Quân vô liêm sỉ đâu rồi? Như thế nào đem cậu vứt ở đây một mình?"
Tiểu Bạch ngốc tủi thân quyệt miệng nói: “Em muốn quay trở về , không biết ở đâu."
Mục Dục Vũ thế này mới nghe ra ý tứ đến đây, hắn nhíu mày hỏi: “Cậu có ý gì? Đến đây làm gì? Chị cậu, chị cậu bảo cậu đến?"
“Chị không biết, chị không để cho em tới tìm anh." Tiểu Bạch ngốc còn thật sự giải thích, “Chị nói anh không thích chúng tôi, cho nên đừng tới tìm anh chọc giận anh tức giận ."
“Bậy bạ, " Mục Dục Vũ không chút nghĩ ngợi, phản bác nói, “Tôi không phải không thích hai người…"
“Chị của em sẽ không nói dối , " Tiểu Bạch ngốc cau mày nhìn thẳng nói, “Chị nói cái gì người nghèo , còn nói không thiếp mông lạnh , chị nói gì em đều không rõ, chị sẽ không nói dối, chị nói anh không thích chúng tôi, chính là không thích."
Mục Dục Vũ chỉ cảm thấy ngực bị đè lại, hắn tự giễu cười, gật đầu nói: “, Cô ấy muốn nói gì cũng được, vậy cậu đến đây làm gì? Không phải chị cậu không cho cậu đến sao?"
Tiểu Bạch ngốc dùng ánh mắt ngốc nghếch liếc nhìn hắn, từ trong áo lông lấy ra một quyển sách cũ nhìn thật dày, hai tay đang cầm đưa cho hắn nói: “Em vội tới đây đưa cái này."
“Đây là…" Mục Dục Vũ tiếp nhận được, kia trên đó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của thiếu niên, hắn bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, không dám đưa tay mở thứ này ra.
“Chị quăng đến thùng rác , em lén lút lấy trở lại, chị rõ ràng rất thích , lại làm bộ không cần, em biết, chị đang giả vờ ." Tiểu Bạch ngốc nhỏ giọng đối hắn nói, “Anh trai báo chí thạch hoa quả, anh thay em bảo quản nha, chờ cho chị vui vẻ lại, rồi lấy trở về."
“Vì sao, muốn tôi bảo quản?" Mục Dục Vũ hỏi.
“Bởi vì bên trong đều là anh nha, " Tiểu Bạch ngốc nhiệt tình đưa tay qua bên người hắn, mở ra sách, bên trong tất cả đều là những tấm hình cắt từ báo. Tiểu Siêu cao hứng phấn chấn giải thích, “Anh xem anh xem, đây là anh, này cũng là anh, đều là anhnha. Anh là anh trai báo chí, sau đó anh lại cho em thạch hoa quả, cho nên anh là anh trai báo chí thạch qua quả."
Mục Dục Vũ ngón tay phát run, hắn mở từng tờ từng tờ, đúng vậy, trong cuốn sách toàn bộ đều là hắn, không xem thứ này, Mục Dục Vũ cũng không biết thì ra bản thân đã xuất hiện trên báo chí, tạp chí nhiều vậy , đây là thời kì công ty mở rộng, hôn lễ của hắn, yến hội nhàm chán hắn tham dự, gần nhất, hắn còn cùng nữ ngôi sao mới nổi bị chụp ảnh, từ tin tức về công ty hay thậm chí là tin tức lá cải nhảm nhí, tất cả đều được một người phụ nữ cẩn thận thu nhập lại, đóng vào trong một cuốn sách.
Đây là nhiều năm hắn xuất hiện ngoài công chúng, các góc độ, các loại giả dạng, tất cả đều được lưu giữ, hắn nhìn bản thân trong đó, giống như xuyên thấu qua ánh mắt cô, thì ra hắn trân quý với một người như vậy, dùng một phương thức giản dị tự nhiên, dùng một thứ chỉ thuộc về cá nhân , cất giữ nâng niu đến vậy .
Thì ra trước khi hắn gặp lại Nghê Xuân Yến, Nghê Xuân Yến cũng đã không ngừng mà gặp lại hắn , hắn nghĩ đến bản thân hắn có lúc đã từng quên bẵng tháng năm thanh xuân kia, nhưng lại không biết đối với người phụ nữ ngốc kia, hồi ức đó chưa bao giờ bị lãng quên.
Tới một mức độ nào đó, Mục Dục Vũ cũng là loại đàn ông này, chiến đấu trong một chiến trường trong giống nhau, nếu cẩn thận phân biệt, cũng có cùng loại ác liệt và khiêu khích không tha. Bọn họ tuy rằng sát phạt quyết đoán nghiêm túc, nhưng từ đáy lòng bọn họ cũng hiểu được, biết nào thời điểm vẻ mặt ôn hoà, thời điểm nào nên uy nghiêm. Người đàn ông như bọn họ, trên mặt nên có biểu tình gì đều tính kế không nhiều không ít, không băn khoăn hay quanh co lòng vòng, mà là càng chú ý nói thẳng, giết đến trở tay không kịp.
Theo lý thuyết Mục Dục Vũ cùng Trương Khải Đông thời điểm tương đối nguyên bản là đối chọi gay gắt rất nhiều, lại muốn đánh giá đối phương, nhưng điểm đánh giá hiện tại lại không có mục đích, Mục Dục Vũ biết rõ chính mình đối với cha của người đàn ông này, cũng tức là người đàn ông tên Trương Trạch Dương hoàn toàn không có cảm tình, mặc kệ là xuất phát từ việc thấy mẹ hắn không đáng giá, hay đối với người thương của mẹ mà bài xích, hắn đều không thích vị Trương Trạch Dương, mà con hắn, Mục Dục Vũ cũng hiểu được không có quan hệ với mình.
Hơn nữa lại gặp nhau ở dưới nhà cũ, Mục Dục Vũ cũng không tính đứng lâu, hắn gợi lên khóe miệng nói, “Thật có lỗi, mẹ tôi đã an nghỉ nơi chín suối, thời sinh tiền bà từng nhập ngũ, cho nên tôi không biết bà còn có chiến hữu cũ, chỉ có thể nói tiếng thật có lỗi với cha ông ."
Trương Khải Đông cũng không để ý, thản nhiên hỏi: “xx quân khu đoàn văn nghệ vào những năm bảy mươi từng điều tạm mẹ anh đến, nhưng xem ra, anh cũng không rõ ràng lắm chuyện này?"
Mục Dục Vũ hơi hơi sửng sốt, hắn quả thật là không rõ ràng lắm, nhưng là hắn rất nhanh trấn định, cười cười nói: “Điều tạm? Tôi tuy rằng đối với thể chế không rõ ràng lắm, nhưng đoàn nghệ thuật và quân sự là nơi khác nhau, dưới loại tình huống này có thể tồn tại hai từ điều tạm sao?"
Trương Khải Đông trong ánh mắt hiện lên một tia xấu hổ, hắn cũng không trả lời, chính là nhìn thoáng qua chàng trai bên người, chàng trai lập tức mỉm cười nói: “Có lẽ nói điều tạm cũng không chính xác, nhưng giáo viên Mục lúc ấy quả thật từng lấy thân phận nhân viên ngoài biên chế công tác tại quân khu đoàn văn nghệ một thời gian."
Mục Dục Vũ lặng lẽ nói: “Vậy ý của hai người khi đến đây là?"
“Lần này đến đây là để thay cha tôi thăm bạn cũ, nếu bạn cũ tuổi già có việc cần giúp, chúng tôi cũng đủ khả năng giúp bà an độ lúc tuổi già…"
Mục Dục Vũ đánh gãy lời hắn nói: “Cám ơn, đáng tiếc mẹ tôi qua đời sớm, không biết được thì ra còn chiến hữu cũ nhớ thương ."
Hắn nói những lời này đã che giấu không được châm chọc , Nghê Xuân Yến vừa bỏ đi, oán hận từ đáy lòng hắn lại bắt đầu tràn ra, hắn lúc này bỗng nhiên nhớ tới mẹ nuôi chính mình, bà lão luôn luôn tốt bụng với mọi người, cả đời đều chú ý không khiến cho người khác thêm phiền toái, bình thường đi dạy đều mua quà vặt cho bọn nhỏ, quá vài ngày nhất định phải mời người ăn bữa cơm , chính là người phụ nữ như vậy, khí chất tao nhã, cử chỉ thanh tao, rộng rãi lại trí tuệ, lại đưa ra những lời khuyên chân thành đúng mực cho sự giáo dục của hắn. Nhưng bà lại đem tình cảm cả đời của mình giao hết cho người đàn ông trong ảnh chụp kia, người đàn ông đó dựa vào cái gì lại có vận tốt như vậy?
Nếu vận tốt như vậy, lại dựa vào cái gì không quý trọng?
Vậy hắn đối với Nghê Xuân Yến thì sao? Nói còn không phải giống nhau?
Mục Dục Vũ đột nhiên bị đè nén nói không nên lời, hắn cảm thấy chính mình giờ phút này trạng thái không thích hợp, hoàn toàn là giận chó đánh mèo, vì thế hắn lập tức bổ sung nói: “Thật có lỗi, mẹ tôi qua đời, tôi không có khả năng vui vẻ thay bà chiêu đãi khách nhân, nhưng vẫn là cám ơn hai người, có lòng ."
Mục Dục Vũ vươn tay, Trương Khải Đông yên lặng cùng hắn nắm tay tỏ vẻ lý giải, sau đó, Mục Dục Vũ gật đầu mỉm cười nói: “Tôi còn có chút việc, lái xe còn chờ dưới lầu, sẽ không tiếp hai vị được. Hẹn gặp lại."
Hắn quay đầu bước đi, lúc này bỗng nhiên nghe thấy Trương Khải Đông ở hắn sau lưng nói: “Đợi chút."
Mục Dục Vũ có chút không hờn giận quay đầu, Trương Khải Đông ánh mắt mang theo thăm hỏi, thản nhiên hỏi: “Lệnh đường không biết an táng ở đâu, chúng tôi có thể đi nhìn xem sao?"
Mục Dục Vũ lòng tràn đầy ý không vui , hắn bỗng nhiên nhớ tới mẹ trước khi đi còn riêng nhắc nhở muốn đem tấm ảnh chụp kia cùng bà hợp táng, bỗng nhiên trong lòng phát đau, có lẽ Mục Giác là bằng lòng gặp cố nhân , có lẽ, người đàn ông kia, thật sự có chuyện muốn con trai truyền đạt.
Trương Khải Đông bổ sung một câu nói: “Cũng là nguyện vọng cha tôi, tuy rằng hai vị đều mất, nhưng chúng tôi phận làm con , có thể làm một chút cũng được, cũng bớt tiếc nuối, anh nói phải không?"
Mục Dục Vũ mân nhanh môi, rốt cục thở dài, nói: “Ông nói vậy, như vậy đi, tôi bảo lái xe đưa ông đến đó."
Hắn để lại số điện thoại nhân viên cho Trương Khải Đông, đi xuống lầu liền gọi điện thoại cho Lâm trợ lý, bảo người sắp xếp đưa hai người này đến nơi an nghỉ của Mục Giác. Sau đó, Mục Dục Vũ đánh xe quay về công ty, hắn khẩn trương tập trung làm việc căng thẳng để quên thời gian, bằng không hắn sẽ không thoát khỏi cảm giác thiếu mất trái tim.
Thời điểm đau khổ cách mấy cũng đã chịu đựng được, hắn nghĩ, chẳng có lý do gì mà một người phụ nữ bỏ đi, liền trời sụp đất nứt.
Căn bản trên đời không có chuyện trời sụp đất nứt, không nên có, cũng không thể có.
Mục Dục Vũ làm việc đến đêm khuya như ý, bởi vì đã đến rạng sáng, hắn cũng lười về nhà, đơn giản nằm nghỉ tạm tại phòng nghỉ ngơi trong văn phòng.Ban đêm hôm đó hắn mơ về mẹ nuôi, tóc mây vấn cao, nụ cười đều trông rất sống động, hướng hắn mở ra cánh tay. Mục Dục Vũ hướng bà gọi, mẹ, mẹ làm sao đến đây? Mục Giác nói, còn không phải bởi vì thằng nhóc con.
Mục Dục Vũ nói, con rất tốt , mẹ không nên đến đây, đỡ khiến con phải luyến tiếc khi mẹ đi. Mục Giác thở dài nói, con quá bướng bỉnh cứng rắn, mạnh miệng với mẹ làm gì? Mẹ cái gì mà không biết? Mẹ nói với con Tiểu Vũ, người trên này sớm muộn cũng sẽ biến mất, con còn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.
Mục Dục Vũ đỏ hốc mắt nói, mẹ, con không muốn hối hận, vậy thì sao? Con phá hỏng tất cả, không có cách nào làm khác được.
Mục Giác ánh mắt thương xót nhìn hắn, dường như vươn tay sờ đầu của hắn.
Giắc mơ này bị tiếng chuông điện thoại thình lình đập vỡ, Mục Dục Vũ từ từ nhắm hai mắt vuốt điện thoại đầu giường, để bên tai hỏi: “Aloo ?"
“Lão Mục, tôi tìm được người chỉ thị Diệp Chỉ Lan kê thuốc cho anh."
Mục Dục Vũ giật mình tỉnh lại, hỏi: “Ai?"
“Cha của Diệp Chỉ Lan." Diêu Căn Giang nói, " Cha vợ của anh đó."
“Cha vợ trước." Mục Dục Vũ dừng một chút, cười lạnh hỏi, “Ông ta vẫn còn ở bệnh viện phải không?"
“Thời gian lúc trước đã gần như xuất viện , nhưng gần đây lại bị đưa vào , nghe nói vì phân di sản, hai vị Diệp thiếu gia, vợ ba Diệp phu nhân đều tranh đến không ra gì ."
“Vậy sao? Cho nên nói không có tinh thần là không được , " Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Nếu của con gái của ông ta cũng không hiếu thuận, không bằng ngày nào đó tôi thay họ tẫn hiếu."
Hắn cúp điện thoại mới mới phát hiện thời gian đã qua bảy giờ, Mục Dục Vũ tỉnh thì không thể đi vào giấc ngủ, hắn đứng lên, ở trong phòng tắm một chút, đem Tây phục trên người nhiều nếp nhăn cởi ra, mở tủ quần áo, mới phát hiện nơi này chỉ có duy nhất một cái áo khoác. Mục Dục Vũ không còn lựa chọn khác, chỉ có thể mặc vào, vừa ddingj bảo thư ký mang cho mình bữa sáng, lại nhớ tới bây giờ thời gian hãy còn sớm, trong công ty chỉ sợ ngoại trừ nhân viên vệ sinh và nhân viên bảo vệ thì chẳng còn ai nữa. Mục Dục Vũ đứng lên, nghĩ gần công ty có món ăn Quảng Đông, bên trong có bán điểm tâm sáng, đi vào trong đó giải quyết cũng không sai. Vì thế hắn chỉnh chỉnh quần áo, mở ra cửa ban công đi ra ngoài.
Công ty như hắn nghĩ quả thật rất im lặng, thậm chí khi hắn bước chân qua cửa lớn, nhân viên bảo vệ nhìn thấy hắn kinh ngạc suýt nữa quên cùng hắn chào hỏi. Mục Dục Vũ đẩy ra cửa lớn công ty, đứng ở trên bậc thang, thành phố vào sáng sớm rất đẹp, như đứa trẻ mới được sinh ra, không chứa tạp chất,có thể bắt đầu với những ý nghĩ mới. Mục Dục Vũ đi xuống bậc thang, xuyên qua đường cái, đại khái còn hai trăm mét, đang muốn đi vào quán Quảng Đông , đột nhiên trong lúc đó, hắn ngẫu nhiên thoáng nhìn, đã thấy lối đi bộ đối diện có bóng người quen thuộc. Mục Dục Vũ tim đập gia tốc, thẳng tắp nhìn chằm chằm người kia, đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới hắn, A một tiếng vô tư lự nở nụ cười hồn nhiên, lập tức sôi nổi từ đối diện chạy tới.
Không ngờ là em traighê Siêu bảo bối ngốc của Nghê Xuân Yến , tại sao nó lại ở đây?
“Anh trai báo chí thạch hoa quả, thì ra anh quả thật ở đây nha, " Tiểu Bạch ngốc gọi thật sự lớn tiếng, Mục Dục Vũ lại không cảm thấy phiền chán, chỉ cảm thấy giọng nói thằng nhóc kỳ thật trong suốt động lòng người, mang theo ngọt ngào không tưởng được. Đứa nhỏ thuộc loại được người nhà nuông chiều lớn lên mới có được thói quen như thế, Tiểu Bạch ngốc, cũng không phải được Nghê Xuân Yến nuông chiều sao? Ngay cả cái xe ba bánh cũng không đẩy, ngay cả năng lực mưu sinh cũng không có.
Nhưng nó hạnh phúc biết bao, tươi cười chói mắt như ánh nắng mặt trời, chỉ số thông minh của nó thấp, tính cách cũng yếu đuối, đại khái cả đời đều không có khả năng thoát khỏi sự chăm sóc của người khác, nhưng nó hạnh phúc.
Mục Dục Vũ nhìn nó, bỗng nhiên ngàn câu vạn chữ nói không ra lời, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Bạch ngốc ngây ngô cười , nuốt xuống một ngụm nước miếng, mở miệng liền hỏi: “Cậu làm thế nào đến đây? Một mình? Chị cậu biết không?"
Tiểu Bạch ngốc thành thực lắc đầu nói: " Chị của em không biết, chị còn ngủ mà."
“Cậu gạt chị cậu một mình chạy đến?" Mục Dục Vũ đề giọng to, nghiêm khắc răn dạy, “Cậu không biết cô ấy sẽ sốt ruột lo lắng sao? Cậu làm sao lại không nghe lời!"
“Không đúng không đúng, " Tiểu Bạch ngốc vội vàng nói, “Anh Đại Quân mang em đến, anh Đại Quân nói nơi này có thể tìm anh, anh Đại Quân nói sẽ gọi điện thoại cho chị em, anh Đại Quân nói em có thể ở đây chơi một chút rồi về."
Mục Dục Vũ tức giận dâng lên: “Anh Đại Quân là cha cậu chắc? Chị cậu thương cậu , Tiểu Bạch ngốc, mau lên!Cái tên Đại Quân vô liêm sỉ đâu rồi? Như thế nào đem cậu vứt ở đây một mình?"
Tiểu Bạch ngốc tủi thân quyệt miệng nói: “Em muốn quay trở về , không biết ở đâu."
Mục Dục Vũ thế này mới nghe ra ý tứ đến đây, hắn nhíu mày hỏi: “Cậu có ý gì? Đến đây làm gì? Chị cậu, chị cậu bảo cậu đến?"
“Chị không biết, chị không để cho em tới tìm anh." Tiểu Bạch ngốc còn thật sự giải thích, “Chị nói anh không thích chúng tôi, cho nên đừng tới tìm anh chọc giận anh tức giận ."
“Bậy bạ, " Mục Dục Vũ không chút nghĩ ngợi, phản bác nói, “Tôi không phải không thích hai người…"
“Chị của em sẽ không nói dối , " Tiểu Bạch ngốc cau mày nhìn thẳng nói, “Chị nói cái gì người nghèo , còn nói không thiếp mông lạnh , chị nói gì em đều không rõ, chị sẽ không nói dối, chị nói anh không thích chúng tôi, chính là không thích."
Mục Dục Vũ chỉ cảm thấy ngực bị đè lại, hắn tự giễu cười, gật đầu nói: “, Cô ấy muốn nói gì cũng được, vậy cậu đến đây làm gì? Không phải chị cậu không cho cậu đến sao?"
Tiểu Bạch ngốc dùng ánh mắt ngốc nghếch liếc nhìn hắn, từ trong áo lông lấy ra một quyển sách cũ nhìn thật dày, hai tay đang cầm đưa cho hắn nói: “Em vội tới đây đưa cái này."
“Đây là…" Mục Dục Vũ tiếp nhận được, kia trên đó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của thiếu niên, hắn bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, không dám đưa tay mở thứ này ra.
“Chị quăng đến thùng rác , em lén lút lấy trở lại, chị rõ ràng rất thích , lại làm bộ không cần, em biết, chị đang giả vờ ." Tiểu Bạch ngốc nhỏ giọng đối hắn nói, “Anh trai báo chí thạch hoa quả, anh thay em bảo quản nha, chờ cho chị vui vẻ lại, rồi lấy trở về."
“Vì sao, muốn tôi bảo quản?" Mục Dục Vũ hỏi.
“Bởi vì bên trong đều là anh nha, " Tiểu Bạch ngốc nhiệt tình đưa tay qua bên người hắn, mở ra sách, bên trong tất cả đều là những tấm hình cắt từ báo. Tiểu Siêu cao hứng phấn chấn giải thích, “Anh xem anh xem, đây là anh, này cũng là anh, đều là anhnha. Anh là anh trai báo chí, sau đó anh lại cho em thạch hoa quả, cho nên anh là anh trai báo chí thạch qua quả."
Mục Dục Vũ ngón tay phát run, hắn mở từng tờ từng tờ, đúng vậy, trong cuốn sách toàn bộ đều là hắn, không xem thứ này, Mục Dục Vũ cũng không biết thì ra bản thân đã xuất hiện trên báo chí, tạp chí nhiều vậy , đây là thời kì công ty mở rộng, hôn lễ của hắn, yến hội nhàm chán hắn tham dự, gần nhất, hắn còn cùng nữ ngôi sao mới nổi bị chụp ảnh, từ tin tức về công ty hay thậm chí là tin tức lá cải nhảm nhí, tất cả đều được một người phụ nữ cẩn thận thu nhập lại, đóng vào trong một cuốn sách.
Đây là nhiều năm hắn xuất hiện ngoài công chúng, các góc độ, các loại giả dạng, tất cả đều được lưu giữ, hắn nhìn bản thân trong đó, giống như xuyên thấu qua ánh mắt cô, thì ra hắn trân quý với một người như vậy, dùng một phương thức giản dị tự nhiên, dùng một thứ chỉ thuộc về cá nhân , cất giữ nâng niu đến vậy .
Thì ra trước khi hắn gặp lại Nghê Xuân Yến, Nghê Xuân Yến cũng đã không ngừng mà gặp lại hắn , hắn nghĩ đến bản thân hắn có lúc đã từng quên bẵng tháng năm thanh xuân kia, nhưng lại không biết đối với người phụ nữ ngốc kia, hồi ức đó chưa bao giờ bị lãng quên.
Tác giả :
Ngô Trầm Thủy