Không Gian Song Song

Chương 55

Ngôi nhà này lưu giữ rất nhiều kí ức, dây thường xuân bao quanh bức tường, bãi đỗ xe dài hẹp, bảng hiệu dưới mái hiên, hay tiếng lộp độp của đàn bồ câu bay ngang qua mái ngói, từng chi tiết đều có một câu chuyện xưa, cẩn thận lắng nghe đều có âm thanh. Xung quanh được lấp đầy bằng tiếng va chạm của nồi niêu xong chảo, chuyện gia đình, chuyện ăn no mặc ấm của thực tế, đương nhiên cũng có những câu chuyện dung dị như lông gà vỏ tỏi.

Đây là một ngày không đáng kể của những con người nhỏ bé bình thường, không gian này quá hẹp, không thể dung chứa được giấc mơ và khát vọng về quyền lực thành công của người đàn ông, cho nên Mục Dục Vũ muốn rời đi, hắn từ ngày mới chuyển về đây đã bắt đầu lên kế hoạch thoát khỏi nơi này, trốn đi thật xa, ở một bầu trời rộng lớn thực hiện thạm vọng bản thân. Hôm nay, khi đặt chân trên hành lang này, Mục Dục Vũ lại bỗng nhiên phát hiện, nơi này mới là nơi rộng lớn nhất, ranh giới nó hữu hạn, bên trong cũng hoàn toàn đơn giản, bao hàm toàn diện , lại khiến hắn lo lắng và bất an, cũng đẩy áp lực và do dựu lên trên vai hắn.

Là hắn lựa chọn rời đi chỗ này, là hắn lựa chọn rời đi loại cuộc sống đó, để tay lên ngực tự hỏi, nếu có quay lại một trăm lần, chỉ sợ ngài Mục vẫn lựa chọn như cũ. Nhưng hắn rốt cuộc không chỉ là ngài Mục, đứng ở hàng hiên cũ, trước ngôi nhà đó, mềm mại an ủi giống như thân cận da thịt, hắn lần đầu tiên bình tĩnh thừa nhận, hắn rốt cuộc, không chỉ là ngài Mục.

Tại đây giữa những ngôi cũ, hắn còn từng là con nuôi của một người phụ nữ, hắn còn từng là một học sinh trung học tính cách khó ưa lại giỏi về giả tạo; hắn còn từng là một đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo trong mắt mọi người xung quanh; hắn còn từng nghĩ tới sau khi trở nên nổi bật , mang áo gấm về nhà, muốn cho những thanh thiếu niên từng bắt nạt hay những người từng ruồng bỏ hắn phải hối hận; hắn còn từng vì cố chấp ngạo mạn bản thân, hung hăng tổn thương lòng tự trọng của cô gái ái mộ hắn.

Hắn cũng không phải không hiểu, nhận thức về cuộc sống, về mình thân phận địa vị, về những nguyên tắc mà hắn không muốn sửa đổi, kỳ thật đều cũng có căn nguyên, có mục đích, chỉ là đã quá lâu, người chỉ biết nhìn vào kết quả, lại đã quên đi nguồn gốc.

Nhưng quay đầu lại, lai lịch đều rõ ràng, chúng nó luôn luôn tồn tại, liền như ngôi nhà này, chờ hắn quay đầu, nghĩ ra vấn đề đơn giản nhất: hắn đến từ đâu?

Hắn đến từ đâu?

Chỉ có giải quyết vấn đề này, hắn mới có thể biết, hắn vì sao muốn tới nơi này.

Mục Dục Vũ leo lên cầu thang, hắn đi rất nhanh, dường như càng tới gần nơi ở cũ, hắn càng chần chờ.

Hắn không biết nhấc tay gõ cửa, là lấy thân phận ngài Mục, hay là lấy thân phận Mục Dục Vũ.

Nếu là ngài Mục, hắn giờ này phút này hành vi hoàn toàn vô nghĩa, thậm chí vi phạm nguyên tắc của hắn, mà nếu hắn chỉ là Mục Dục Vũ, hắn lại dựa vào cái gì mà đứng trước mặt Nghê Xuân Yến?

Mục Dục Vũ thở dài.

Hắn đứng ở cửa thật lâu , hắn bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng sẽ lo lắng, chuyện hắn lo lắng còn rất nhiều, hắn lo lắng nghĩ, người phụ nữ kia còn mang theo một đứa ngốc, không mở cửa hàng thì làm sao sống qua ngày? Cô có thật sự ở đây hay không? Đã biết sao còn tùy tiện đến đây, chẳng may kích thích đến lòng tự trọng của Nghê Xuân Yến, nếu ngay cả nhà này cô cũng không muốn ở thì nên làm cái gì bây giờ?

Mục Dục Vũ mân nhanh môi, bàn tay vỗ nhẹ vào cánh cửa.

Bất kể như thế nào, nên chịu trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm, là hắn dám đưa Nghê Xuân Yến trộn lẫn vào cuộc sống bản thân, cũng là hắn đơn phương muốn cô ngốc đó rời đi. Vì tư lợi, lại vô tình vô nghĩa, cũng không thể khiến một người phụ nữ vì mình mà lang bạc, nhất là khi cô còn chăm sóc cả đứa em trai ngốc.

Hắn vỗ lên cửa một lúc lâu, không người trả lời, hắn không cam lòng, lại vỗ, không nhúc nhích di chuyển, Mục Dục Vũ đưa tai lắng nghe, phát hiện bên trong im ắng, khả năng là không có ai. Lúc này phía sau Mục Dục Vũ có người mở cửa, người đàn ông cẩn thận hỏi: “Anh tìm ai?"

Mục Dục Vũ xoay người, phát hiện là gương mặt xa lạ, đại khái là khi hắn rời thì hàng xóm mới chuyển đến. Mục Dục Vũ hướng hắn gật gật đầu nói: “Tôi tìm chủ nhân nhà này."

“Nhà này không có người mà " người đàn ông kia quan sát Mục Dục Vũ một hồi từ quần áo trên người kết luận hắn không phải là người xấu, buông biểu tình cảnh giác trên mặt nói, “Nghe nói ban đầu người ở đây là giáo viên Mục nhưng không may đã qua đời. Nếu anh tìm giác viên Mục…"

“Không, " Mục Dục Vũ lắc đầu nói, “Tôi tìm chủ nhân mới ở đây."

“Không gặp người mới đến." Người đàn ông nhíu mày nói, “Anh không nhầm chứ?"

“Không có người đến?" Mục Dục Vũ nhíu mày hỏi.

“Khẳng định không có ai đến, " người đàn ông cười cười nói, “Nhà chúng ta ở phía đối diện, mẹ tôi về hưu cả ngày ở nhà, nếu có người chuyển nhà, chúng tôi không có khả năng không biết."

Mục Dục Vũ ngây ngẩn cả người, lúc này ở cửa bên kia xuất hiện một bà lão, nhiệt tình nói: “Ccachs đây hai ngày có một cô gái mang theo đứa em trai choai choai lại đây quét tước vệ sinh."

Mục Dục Vũ giật mình, vội hỏi: “Bà, bà thấy hai chị em bọn họ ?"

“Thấy , cô gái đó rất dễ thương, nói người ở đây trước kia giáo viên Mục là trưởng bối, người đã qua đời, nhà giữ lại cho bọn họ, chỉ là cô có quyên vào nhà, còn lại đây dọn dẹp."

Mục Dục Vũ hỏi: “Cô ấy chỉ đến quét tước vệ sinh?"

“Cũng phải, làm việc nhanh nhẹn , cậu trai, cô ấy là gì của cậu vậy?" Bà lão cười hớ hớ hỏi.

“Mẹ tôi, chính là giáo viên Mục." Mục Dục Vũ khàn khàn.

“Ồ, trách không được, thân thích của cậu đâu hết rồi?" Bà lão tò mò nói, “Cậu mới từ bên ngoài trở về, lo lắng ngôi nhà này phải không? Yên tâm, cô gái kia thu dọn sạch sẽ , bọn họ bao bọc đàng hoàng, tôi đã xem xét qua. Tôi cũng nói với cô ấy, phòng này muốn bán hay thuê thì liên hệ với phía dưới, nhà chúng tôi vui vẻ chào mừng hàng xóm, cô ấy nói phòng này khóa lại như vậy, để niệm tưởng tổ tiên, không thuê cũng không bán, tôi cũng nghĩ cô ấy hiếu thuận, trò chuyện nửa ngày."

Mục Dục Vũ yết hầu khô khốc, hít sâu một hơi hỏi: " Cô ấy có nói qua khi nào lại đến không?"

“Kia cũng không có." Bà lão lắc đầu, nhìn hắn nói, “Cậu không có phương thức liên hệ với cô ấy sao?"

Mục Dục Vũ không muốn nói chuyện nhiều, nói: “Cám ơn, nếu bà có gặp lại tái cô ấy, phiền bà thông báo lại với cô ấy."

“Ai, được rồi." Bà lão gật đầu, lại hỏi, “Nếu cậu không tìm ra cô ấy, rõ ràng gọi người mở khóa là được, dù sao phòng ở là của cậu, nó cũng chạy không được."

Mục Dục Vũ cười khổ một chút, gật gật đầu, cùng bà lão kết thúc câu chuyện, một người chậm rãi đi xuống thang lầu. Hắn hốt hoảng nghĩ, cô ấy đến khi nào? Dường như khi đó mẹ nuôi vừa mới mất, Nghê Xuân Yến cùng hắn đến, sau đó, cô lại yên lặng ở bên cạnh hắn rất lâu.

Tất cả đều là thời điểm hắn cần cô.

Vì sao người phụ nữ này chưa từng có suy nghĩ quay người bỏ đi? Hắn và cô, kỳ thật không tính là có giao tình, nói về chuyện cũ này, cũng chẳng vui vẻ gì, hắn hoàn toàn không tư cách.

Nhưng tại sao cô không ghét hắn đâu? Hắn đối với cô cho đến giờ vẫn không công bằng, thiếu niên khi đó lợi dụng ái mộ để thỏa mãn hư vinh bản thân, trút lên cô những tủi hổ mà hắn chịu, trưởng thành vẫn lợi dụng ự ấm áp dịu dàng của cô để vượt qua nỗi đau mất mát thống khôt, chứng minh lý trí hắn vô cùng tàn nhẫn.

Thế giới của hắn vốn không nên có loại phụ nữ này, cô phá tan định kiến của hắn về tính người, cô khiến hắn cho dù ở trên cao, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đột nhiên trở nên vắng vẻ hoang sơ.

Mục Dục Vũ bước chân có chút lảo đảo, hắn biết Nghê Xuân Yến lần này là quyết tâm đi rồi, cô ngốc nghếch cả đời, cuối cùng cũng làm được một chuyện thông minh .

Cô đã làm được, ngay cả khi lòng hắn đau như dao khoét, vẫn thừa nhận, lúc này cô xoay người rời đi, cô đã đúng.

Hắn làm sao bây giờ? Đã không có Nghê Xuân Yến, một ngày một ngày, một năm một năm, hắn mơ hồ có thể đoán trước được, ý nghĩa khi bên cô, từ nay về sau, cô và ngài Mục không còn quan hệ lại chẳng thể nào ở chung một chỗ, mỗi lần hắn quay đầu, sẽ nhắc nhở hắn sự thật này: mất cô, trong cuộc sống của hắn, từ nay về sau rẽ theo một hướng khác.

Mục Dục Vũ nhìn hàng hiên một bên tối đen, bỗng nhiên trong lúc đó cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Có hai người đàn ông đi ngang qua ngưới hắn, nhìn thấy hắn liếc mắt một cái, người trẻ tuổi trong lúc đó gọi lại hắn, mang theo khẩu âm đặc trưng của vùng khác, cao giọng hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh ở đây lâu chưa? Ở đay có ngươi họ Mục, à, là nữ , đại khái sáu mươi tuổi, gần tuổi về hưu , anh biết không?"

Mục Dục Vũ phục hồi tinh thần lại, hắn bình tĩnh rồi, híp mắt đánh giá hai người trước mắt kia, người đặt câu hỏi cho hắn tuổi cũng sàn sàn hắn, trên mặt tuy rằng mang theo tươi cười, nhưng ánh mắt sao sáng, cả người nhìn thông minh tháo vát, một cái khác đứng ở phía sau trung niên, khoanh tay đứng, thân hình cao lớn, nghiêm khắc, nhưng không mất vẻ anh tuấn, mang theo khí thế, ngược lại làm người ta dễ dàng xem nhẹ bề ngoài này, khiến người ta kinh sợ. Giây tiếp theo, Mục Dục Vũ hoang mang , khuôn mặt người đàn ông này giống như đã từng quen biết, mà hắn lại xác định chính mình hẳn là chưa bao giờ gặp qua người này, bởi vì bất kể trường hợp gặp nhau ở dâu, loại đàn ông này sẽ khiến hắn đề cao cảnh giác.

Mục Dục Vũ chầm chập nói: “Có."

Hai người liếc nhau, người trẻ tuổi kia tươi cười vui vẻ, hỏi: “Xin hỏi vị kia tên đầy đủ có phải là Mục Giác? Bà ấy còn độc thân?"

“Anh tìm bà ấy có việc gì?"

“Ồ, chúng tôi nhận lời một người bạn đến thăm bà ấy, " người nọ cười cười, nói, “Tìm đã lâu mới tìm được nơi này."

Mục Dục Vũ không đem người nói chuyện để vào mắt, lực chú ý của hắn đặt ở người phía sau kia. Thời điểm hắn đánh giá người này, đối phương cũng biết, Mục Dục Vũ cùng hắn nhìn nhau một hồi, mới nói: “Các anh đến đây, Mục Giác, cũng chính là mẹ tôi, đã qua đời ."

“Cái gì?" Người đàn ông kia không nói lời nào rốt cục lộ ra một tia kinh ngạc, hỏi, “Chuyện khi nào?"

“Đã được vài tháng, " Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Ung thư giai đoạn cuối."

Hai người đàn ông lại nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó, vị người đàn ông trung niên hỏi: “Anh là con bà ấy? Theo chúng tôi biết, Mục Giác hẳn là không kết hôn."

“Con nuôi, " Mục Dục Vũ lời ít mà ý nhiều trả lời.

Người đàn ông trung niên gật gật đầu, tiến lên từng bước, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Trương Khải Đông. Cha tôi, là chiến hữu lúc mẹ anh sinh tiền."

Mục Dục Vũ vươn tay chợt dừng một chút, hắn nhớ tới người đàn ông vì sao giống như đã từng quen biết , tướng mạo của hắn, thật sự cùng với người đàn ông trong bức ảnh hợp táng với Mục Giác không hề khác biệt.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại