Không Gian Song Song
Chương 33
Người chưa từng đánh mất người thương yêu sẽ không thể hiểu được việc này, gia đình đều ở đây, một câu ngắn ngủn như vậy, năm chữ, bao hàm lớn cỡ nào những thứ không thể thay thế, những tình cảm chẳng thể dứt bỏ."
Bỗng nhiên trong lúc đó Mục Dục Vũ cảm thấy có dòng lệ âm ấm chảy xuôi theo gương mặt của hắn rơi xuống đất, vết thương còn chưa khép được nơi trái tim đã được chút an ủi từ dòng nước ấm này bất chọt trở nên mềm đi, lại thêm vào, cũng tràn đầy ra, từ trong hốc mắt, hóa thành nước mắt.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ như vậy, đứng ở trong mơ với khung cảnh hư cấu, lý trí rõ ràng hiểu được đây là giả , nhưng tình cảm lại như sóng xô biển cuộn, không cách nào có thể kháng cự được dòng nước mắt này.
Người chưa từng đánh mất người thương yêu sẽ không thể hiểu được sự việc này, gia đình đều ở đây, một câu ngắn ngủn như vậy, năm chữ, bao hàm lớn cỡ nào những thứ không thể thay thế, những tình cảm không thể dứt bỏ.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng bản thân hắn vốn là người bình tĩnh và mạnh mẽ, ngoan cố đến nỗi tùy lúc cũng có thể hy sinh bản thân, chỉ cần đem lại thành quả đáng giá. Hắn sớm đã không có loại độc nào có thể xâm phạm, không có gì làm không được, không có gì khiêng không được, nhưng vẫn đến giờ phút này, nhìn kia cái bàn tròn nhỏ vô cùng náo nhiệt vây quanh có bốn người, hắn đột nhiên liền yếu đuối , trong lòng bỗng nhiên dịu dàng lạ kỳ, loại dịu dàng này làm hắn thực bất an, lý trí đưa ra mệnh lệnh phải tránh xa, nhưng ở giờ khắc này, hắn bỗng nhiên liền hiểu được , chẳng sợ lý tính phán đoán chuẩn xác bao nhiêu, nhưng hắn cần sự dịu dàng này.
Bọn họ là giả , Mục Dục Vũ tự nhủ bản thân, mẹ nuôi đã qua đời, hắn tự mình lo liệu lễ tang, hắn chọn nơi chôn cất, hắn chọn bia mộ; Nghê Xuân Yến chỉ là một đầu bếp và bạn cũ, hắn căn bản sẽ không cưới người phụ nữ này; Tiểu Bạch ngốc chính là em trai Nghê Xuân Yến, ở trong hiện thực, tất nhiên hắn sẽ không cùng đứa nhỏ như vậy xuất hiện.
Phỉ Phỉ, trên thế giới căn bản là không có đứa nhỏ này.
Nhưng mà, giả thì sao? Mơ một giấc mơ thì thế nào? Ở giây phút này, Mục Dục Vũ vô cùng xác thực không thể nghi ngờ rằng, hắn cần bọn họ đều ở đó, đều ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy.
Hắn không biết bản thân đã đứng bao lâu, một khoảng thời gian rất dài, hắn cứ như thế này lẳng lặng dựa vào khung cửa, nhìn không chớp mắt, tham lam nhìn chăm chú bàn tròn nhỏ vây quanh người. Hắn thấy Tiểu Siêu khát nước ồn ào đòi uống nước ô mai; thấy Phỉ Phỉ tùy hứng chu miệng nháo nhào cũng biểu diễn một tiết mục; thấy Nghê Xuân Yến xấu hổ nghiến răng nghiến lợi túm con đè thấp giọng căn dặn đúa nhỏ đáng yêu không được gây náo loạn; thấy Phỉ Phỉ oa một tiếng khóc to, sau đó Mục Giác cười hớ hớ kéo qua Phỉ Phỉ ôm vào trong ngực, vuốt đầu đứa nhỏ, bỏ vào miệng nó cái gì đó, lại đem nó dỗ đến mặt mày hớn hở.
Mục Dục Vũ muốn cười, nhưng môi chưa kịp nhếch, nước mắt liền rơi xuống, trong nháy mắt hắn luyến tiếc, tầm mắt mơ hồ liền nhanh chóng đưa tay lau, hắn thậm chí không dám mở miệng , hắn sợ bản thân có động tĩnh, giấc mơ này phải tỉnh.
Hắn ở giây phút này thậm chí hối hận, hắn nghĩ nếu năm đó thật sự lựa chọn cuộc sống như vậy, nói không chừng cũng thật có thể làm cho Mục Giác ẩm cháu nội, nói không chừng thời khắc định mệnh đó, vấn đề về thân thể bà đại khái có thể sớm kịp phát hiện, hoặc là bà ngày ngày sẽ âm tình vui vẻ, sẽ không sinh loại bệnh này.
Cũng có khả năng sẽ không sớm chết.
Là lỗi của hắn, Mục Dục Vũ trong phút chốc đau đớn không thôi, đều là hắn sai.
Hắn chỉ phát ra một chút động tĩnh bị Phỉ Phỉ vẫn xoay đến xoay đi phát hiện . Thằng nhóc vừa thấy hắn, vui vẻ lập tức từ trên đầu gối Mục Giác bay xuống dưới, nhanh chân chạy đến bổ nhào vào trong đùi hắn, lớn tiếng reo lên: “Ba ba, ba ba ba ba."
Mục Dục Vũ vội quay đầu, nhanh đem nước mắt lau đi, thằng nhóc đã bám chặt chân hắn, ngửa đầu cười đến ánh mắt mơ màng , đắc ý hướng hắn báo cáo nói: “Ba ba, ba nghe được cậu nhỏ hát không? Là bà nội cùng Phỉ Phỉ cùng nhau dạy cậu đó, có hay không bà nội?"
“Ừ, Phỉ Phỉ là thầy giáo nhỏ của cậu nhỏ." Mục Giác cười hớ hớ tiếp miệng.
“Phi Phỉ, còn không nói con gây sự thế nào?" Nghê Xuân Yến làm bộ giận tái mặt, trừng mắt con mình.
“Con không gây sự, là con cùng bà nội cùng nhau dạy cậu nhỏ , không tin ba hỏi cậu nhỏ đi."
Tiểu Bạch ngốc gật đầu thật mạnh: “Phỉ Phỉ cũng có dạy ."
Thằng nhóc quay đầu học mẹ nó bộ dáng có bài bản hẳn hoi nói: “Cậu nhỏ, về sau cậu phải cố gắng thật tốt nha, không được kiêu ngạo biết không?"
Mục Dục Vũ nhịn không được liền gợi lên khóe miệng, tay hắn vỗ nhẹ cái ót của thằng nhóc một chút, sau đó, chậm rãi cúi thắt lưng, trịnh trọng mở ra hai tay, đem thằng nhóc ôm vào trong lòng, hắn chưa từng thật sự ôm đứa nhỏ, còn không biết nên ôm mông nhỏ như thế nào, thằng nhóc thì như đã quen thuộc vươn tay ôm lấy cổ hắn, đem toàn bộ thân mình nằm úp sấp tiến vào ngực hắn.
Mục Dục Vũ thật cẩn thận ôm nó vào lòng, thong thả , giống như đi vào thánh điện tiến đến bàn tròn giữ phòng. Nghê Xuân Yến hi hi ha ha đứng lên hỏi: “Khát không? Em có nấu nước ô mai, mẹ vừa mới uống còn nói khá ngon, em rót cho anh một ly nhé?"
Cô vừa nói vừa xoay người tiến phòng bếp, Mục Dục Vũ đem cô giữ chặt.
Nghê Xuân Yến cười kỳ quái hỏi: “Như thế nào ? Đói bụng hả? Em làm cho anh chút thức ăn, em nói với anh, hai thằng nhóc con này ăn nhiều rồi, sợ tụi nó ăn không vô, cơm tối hôm nay, mẹ nói muốn ăn vịt, em mua rồi , buổi tối chúng ta ăn bát trân bái vịt." Cô dừng dừng, hướng hắn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Vừa học , tuy khó ăn nhưng anh không được chê em đó."
“Tay nghề nấu nướng của Yến tử mẹ còn tin được, sẽ không khó ăn." Mục Giác ở một bên cười nói, “Tiểu Vũ, con buông con bé ra đi, già rồi ôm còn chưa chán sao? Lại đây ngồi xuống, mẹ có vài chuyện để nói."
“Mau nhanh đi theo mẹ đi, buông tay nha " Nghê Xuân Yến vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng nói.
Mục Dục Vũ lôi kéo tay cô nửa ôm nửa kéo vào trong lòng, ôm lấy người phụ nữ nhỏ nhắn này đến gần Mục Giác, không chớp mắt nhìn bà, run giọng nói: “Mẹ."
“Ai, chuyện gì đây?" Mục Giác hồ nghi trừng lớn mắt, hỏi Nghê Xuân Yến, “Làm sao vậy? Hai đứa các con có việc nói với mẹ sao?"
Nghê Xuân Yến cũng không hiểu chút nào, lắc đầu nói: “Con, con cũng không biết mà. Ông xã?"
Mục Dục Vũ muốn cười, lại khống chế không được biểu tình trên mặt, hắn nghĩ đời này thì ra vì Mục Giác làm chuyện ít như vậy, cả tìm được một người vợ và sinh đứa nhỏ cho bà cũng chưa được. Hắn hít sâu một hơi, vỗ vỗ lưng Nghê Xuân Yến , thấp giọng giục nói: “Gọi mẹ đi."
“Mẹ." Nghê Xuân Yến theo bản năng gọi một câu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng , bất mãn quay đầu vỗ hắn , mắng hắn: “Anh làm sao vậy, không phải mỗi ngày em đều gọi sao, điên rồi, em đều sinh con cho anh, còn khiến cho em xấu hổ giống như con dâu lần đầu gặp cha mẹ chồng…"
Mục Giác cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, Mục Dục Vũ không để ý bọn họ, sờ sờ đầu đứa nhỏ, bảo đứa nhỏ: “Gọi bà nội."
Phỉ Phỉ nhu thuận hơn, lập tức ngọt ngào hô một câu: “Bà nội."
Vẻ mặt Mục Giác tuy rằng còn hồ nghi, nhưng vẫn nở nụ cười đáp trả: “Ai, Phỉ Phỉ ngoan, xuống đây, bà nội ôm."
Mục Phỉ Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn là giãy dụa muốn xuống, Mục Dục Vũ xoay người đem thằng nhóc bỏ vào trong lòng Mục Giác, sau đó đứng thẳng sống lưng, đối một bên đang cầm cốc nước uống nước ô mai không rõ cho nên Tiểu Bạch ngốc ngoắc nói: “Tiểu Siêu, lại đây."
Tiểu Bạch ngốc ngoan ngoãn buông cốc nước, nhảy bắn đến trước mặt hắn.
Mục Dục Vũ nhìn ánh mắt đen láy trong veo của nó, im lặng một hồi, khàn khàn nói: “Gọi anh rể."
“Anh rể." Tiểu Bạch ngốc lập tức lớn tiếng gọi hắn một tiếng, nhân tiện nhếch môi ha ha ngây ngô cười.
“Anh sao thế này? Có chuyện?" Nghê Xuân Yến đẩy hắn một phen, không phải không lo lắng kéo hắn cánh tay nói: “Đến đến, chúng ta qua bên kia, em có lời hỏi anh."
Mục Dục Vũ kéo lấy cô đưa đến phòng khách bên kia, Nghê Xuân Yến nghiêng đầu nhìn qua phòng bếp, quay đầu đè thấp cổ họng mang theo lo âu hỏi: “Hôm nay anh không có chuyện gì chứ? Mất tiền? Trên công ty gặp chuyện không may ? Đừng gạt em, có việc chúng ta cùng bàn bạc biện pháp, anh đừng buồn bực trong lòng một mình, bằng không em không tha cho anh!"
Mục Dục Vũ chỉ là nhìn cô không nói lời nào.
“Ai anh có chuyện thật rồi phải không, anh muốn em lo chết sao." Nghê Xuân Yến lo lắng vỗ hắn một chút, “Là bị lừa tiền ? Đã nói anh bao nhiêu lần rồi mấy người xưng em gọi anh bên ngoài đó chẳng có người nào đáng tin mà anh không chịu nghe, anh nhìn anh xem, đã xảy ra chuyện đi? Nói đi, sao lại thế này? Lừa bao nhiêu ?"
Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt này dù có lải nhải lẩm bầm bao nhiêu cũng chẳng mang lại áp lực gì, hắn muốn cười, nhưng mà lòng tràn đầy cảm giác chua xót mới mẻ, cảm xúc này làm hắn cười không nổi, hắn cuối cùng không chút nghĩ ngợi, một tay kéo lấy người phụ nữ dong dài này ôm vào trong lòng.
Nhanh chóng ôm chặt, đầu cô dựa trên vai, cái mũi không kiêng dè hít vào mùi hương ấm áp trên người cô.
“Xong rồi, anh khẳng định đã gây chuyện , " Nghê Xuân Yến mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Bằng không anh không đến mức như vậy…"
“Đừng ầm ỹ." Mục Dục Vũ gắt gao ôm cô, từ từ nhắm hai mắt nói: “Nghê Xuân Yến, tôi mệt rồi."
“Hả?" Nghê Xuân Yến lắp bắp kinh hãi, lập tức vươn tay ôm lại hắn, khẩn trương mà lộn xộn nói: “Mệt sao? Hay chúng ta về phòng nằm? Ai u sẽ không phải thân thể anh không tốt chứ , nói em biết đi? Phi phi, xem miệng em quạ đen này, anh khẳng định khỏe mạnh trường thọ, mình về phòng nằm được không? Hả?"
“Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, " Mục Dục Vũ ôm chặt cô, vừa nói, “Nghỉ chút là tốt rồi."
“Ừ " Nghê Xuân Yến đưa tay vỗ nhẹ trên lưng hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ đứa trẻ nói: “Không có việc gì nha, áp lực gì đó đều bỏ đi, cho dù anh không kiếm tiền, bà xã em đây cũng sẽ nuôi sống anh."
Mục Dục Vũ trợn mắt cả giận nói: “Nghê Xuân Yến!"
“Được được, em nói sai rồi, ngoan mà" Nghê Xuân Yến dỗ hắn, “Đợi lát nữa làm cho anh một bát vịt, ăn bữa cơm thật ngon, ăn uống no đủ xong mọi chuyện đều được giải quyết, được không?"
Mục Dục Vũ nghĩ sẽ phản bác cô, nhưng không biết vì sao, lại biến thành gật đầu.
“Nguy rồi, mẹ ăn cơm còn phải nấu canh " Nghê Xuân Yến đột nhiên kêu lên, “Bây giờ em phải đi xuống mua hai trứng muối…"
“Đừng nhúc nhích, " Mục Dục Vũ buộc chặt cánh tay, thấp giọng nói, “Mẹ tôi thích ăn canh rau, làm một loáng là xong."
“Đúng rồi " Nghê Xuân Yến buông lỏng, có chút bất an xoay xoay nói, “Ông xã, anh có thể đừng ôm chặt được không, chồng già vợ già rồi , đợi lát nữa mẹ thấy sẽ chê cười."
“Mẹ sẽ không để ý , " Mục Dục Vũ thấp giọng nói, “Bà nhìn thấy chúng ta tình cảm tốt, sẽ rất vui vẻ."
“Còn có hai đứa nhỏ nữa mà."
“Nghê Xuân Yến, cô có thể đừng dong dài hay không, " Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói, “Thành thật là, câm miệng."
“Vâng." Nghê Xuân Yến nói thầm một câu, tựa vào trong lòng hắn, bả đầu gác trên vai hắn.
Hắn đang muốn cảm thụ một chút không khí tình cảm này, đột nhiên một trận đất rung núi chuyển, bên tai truyền đến giọng nói vội vàng của Tôn Phúc Quân : “Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh ngài tỉnh tỉnh, tiên sinh."
Trước mắt hết thảy trong khoảnh khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Mục Dục Vũ đấu tranh mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên cái giường xa hoa, Tôn Phúc Quân đứng ở bên giường vội vàng nhìn chằm chằm hắn, bên cạnh, còn có bác sĩ gia đình đang cầm ống nghe.
“Ngài tỉnh thì tốt rồi, " Tôn Phúc Quân thật to nhẹ nhàng thở ra, “Tôi gọi ngài dậy hơn 10 phút, cũng may bác sĩ Lý ở gần, tôi liền đưa ông ấy đến đây."
Bác sĩ Lý lo lắng nói: “Mục tiên sinh, khoa tim mạch không phải là chuyên môn của tôi, tôi đề nghị ngài ngày mai vẫn là đi bệnh viện làm lại kiểm tra, bằng không, lần sau nếu tái phát tắc nghẽn cơ tim sẽ rất khó chữa trị ."
Mục Dục Vũ cảm thấy mệt mỏi vạn phần, hắn vô lực gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Làm phiền các anh."
Bác sĩ Lý lại đại khái làm vài kiểm tra nhỏ, xong rồi thu dọn dụng cụ, đưa một vài viên thuốc. Tôn Phúc Quân tiễn ông ra ngoài, sau đó, Mục Dục Vũ nghe được âm thanh hắn và chị Dư nói chuyện, dường như còn có chút tranh chấp.
Mục Dục Vũ giãy dụa ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh, hắng cổ , đề giọng gọi to: “Đại Quân, vào đây với tôi."
Ngoài cửa tiếng tranh chấp im bặt, chỉ chốc lát, Tôn Phúc Quân đi đến, cẩn thận đóng cửa lại.
Mục Dục Vũ giúp đỡ cái trán liếc mắt nhìn hắn, ách thanh hỏi: “Ầm ỹ cái gì?Cũng khuya lắm rồi."
Tôn Phúc Quân muốn nói lại thôi.
Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?"
Tôn Phúc Quân nhìn phía dưới nói: “Kỳ thật không có gì, chỉ là chị Dư có tiến vào hỏi ngài có muốn ăn lót dạ cái gì không, tôi thay ngài từ chối . Chị ấy mắng tôi vượt quyền, tôi có nói bác sĩ không đồng ý để ngài ăn cái gì."
Mục Dục Vũ không tiếng động cười cười, nói: “Hai người các anh đều vất vả , cho tôi cốc nước, tôi uống thuốc liền buồn ngủ."
Tôn Phúc Quân theo lời rót cho hắn cốc nước, lại nhìn kỹ mấy viên thuốc, sau đó lại đưa cho hắn.
“Nhìn cái gì?"
“Hắc hắc, này cấp trên đều là ngoại quốc con kiến, nó không biết ta, ta không biết nó." Tôn Phúc Quân cười hì hì nói.
“Được, " Mục Dục Vũ uống thuốc rồi, nằm xuống đi nói: “Tôi tiếp tục ngủ, anh cũng đi nghỉ ngơi đi."
“Aiz " Tôn Phúc Quân đáp ứng hắn, lúc gần đi lại hỏi: “Ông chủ, ngày mai tôi đưa ngài đến bệnh viện?"
Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là gật gật đầu.
Bỗng nhiên trong lúc đó Mục Dục Vũ cảm thấy có dòng lệ âm ấm chảy xuôi theo gương mặt của hắn rơi xuống đất, vết thương còn chưa khép được nơi trái tim đã được chút an ủi từ dòng nước ấm này bất chọt trở nên mềm đi, lại thêm vào, cũng tràn đầy ra, từ trong hốc mắt, hóa thành nước mắt.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ như vậy, đứng ở trong mơ với khung cảnh hư cấu, lý trí rõ ràng hiểu được đây là giả , nhưng tình cảm lại như sóng xô biển cuộn, không cách nào có thể kháng cự được dòng nước mắt này.
Người chưa từng đánh mất người thương yêu sẽ không thể hiểu được sự việc này, gia đình đều ở đây, một câu ngắn ngủn như vậy, năm chữ, bao hàm lớn cỡ nào những thứ không thể thay thế, những tình cảm không thể dứt bỏ.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng bản thân hắn vốn là người bình tĩnh và mạnh mẽ, ngoan cố đến nỗi tùy lúc cũng có thể hy sinh bản thân, chỉ cần đem lại thành quả đáng giá. Hắn sớm đã không có loại độc nào có thể xâm phạm, không có gì làm không được, không có gì khiêng không được, nhưng vẫn đến giờ phút này, nhìn kia cái bàn tròn nhỏ vô cùng náo nhiệt vây quanh có bốn người, hắn đột nhiên liền yếu đuối , trong lòng bỗng nhiên dịu dàng lạ kỳ, loại dịu dàng này làm hắn thực bất an, lý trí đưa ra mệnh lệnh phải tránh xa, nhưng ở giờ khắc này, hắn bỗng nhiên liền hiểu được , chẳng sợ lý tính phán đoán chuẩn xác bao nhiêu, nhưng hắn cần sự dịu dàng này.
Bọn họ là giả , Mục Dục Vũ tự nhủ bản thân, mẹ nuôi đã qua đời, hắn tự mình lo liệu lễ tang, hắn chọn nơi chôn cất, hắn chọn bia mộ; Nghê Xuân Yến chỉ là một đầu bếp và bạn cũ, hắn căn bản sẽ không cưới người phụ nữ này; Tiểu Bạch ngốc chính là em trai Nghê Xuân Yến, ở trong hiện thực, tất nhiên hắn sẽ không cùng đứa nhỏ như vậy xuất hiện.
Phỉ Phỉ, trên thế giới căn bản là không có đứa nhỏ này.
Nhưng mà, giả thì sao? Mơ một giấc mơ thì thế nào? Ở giây phút này, Mục Dục Vũ vô cùng xác thực không thể nghi ngờ rằng, hắn cần bọn họ đều ở đó, đều ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy.
Hắn không biết bản thân đã đứng bao lâu, một khoảng thời gian rất dài, hắn cứ như thế này lẳng lặng dựa vào khung cửa, nhìn không chớp mắt, tham lam nhìn chăm chú bàn tròn nhỏ vây quanh người. Hắn thấy Tiểu Siêu khát nước ồn ào đòi uống nước ô mai; thấy Phỉ Phỉ tùy hứng chu miệng nháo nhào cũng biểu diễn một tiết mục; thấy Nghê Xuân Yến xấu hổ nghiến răng nghiến lợi túm con đè thấp giọng căn dặn đúa nhỏ đáng yêu không được gây náo loạn; thấy Phỉ Phỉ oa một tiếng khóc to, sau đó Mục Giác cười hớ hớ kéo qua Phỉ Phỉ ôm vào trong ngực, vuốt đầu đứa nhỏ, bỏ vào miệng nó cái gì đó, lại đem nó dỗ đến mặt mày hớn hở.
Mục Dục Vũ muốn cười, nhưng môi chưa kịp nhếch, nước mắt liền rơi xuống, trong nháy mắt hắn luyến tiếc, tầm mắt mơ hồ liền nhanh chóng đưa tay lau, hắn thậm chí không dám mở miệng , hắn sợ bản thân có động tĩnh, giấc mơ này phải tỉnh.
Hắn ở giây phút này thậm chí hối hận, hắn nghĩ nếu năm đó thật sự lựa chọn cuộc sống như vậy, nói không chừng cũng thật có thể làm cho Mục Giác ẩm cháu nội, nói không chừng thời khắc định mệnh đó, vấn đề về thân thể bà đại khái có thể sớm kịp phát hiện, hoặc là bà ngày ngày sẽ âm tình vui vẻ, sẽ không sinh loại bệnh này.
Cũng có khả năng sẽ không sớm chết.
Là lỗi của hắn, Mục Dục Vũ trong phút chốc đau đớn không thôi, đều là hắn sai.
Hắn chỉ phát ra một chút động tĩnh bị Phỉ Phỉ vẫn xoay đến xoay đi phát hiện . Thằng nhóc vừa thấy hắn, vui vẻ lập tức từ trên đầu gối Mục Giác bay xuống dưới, nhanh chân chạy đến bổ nhào vào trong đùi hắn, lớn tiếng reo lên: “Ba ba, ba ba ba ba."
Mục Dục Vũ vội quay đầu, nhanh đem nước mắt lau đi, thằng nhóc đã bám chặt chân hắn, ngửa đầu cười đến ánh mắt mơ màng , đắc ý hướng hắn báo cáo nói: “Ba ba, ba nghe được cậu nhỏ hát không? Là bà nội cùng Phỉ Phỉ cùng nhau dạy cậu đó, có hay không bà nội?"
“Ừ, Phỉ Phỉ là thầy giáo nhỏ của cậu nhỏ." Mục Giác cười hớ hớ tiếp miệng.
“Phi Phỉ, còn không nói con gây sự thế nào?" Nghê Xuân Yến làm bộ giận tái mặt, trừng mắt con mình.
“Con không gây sự, là con cùng bà nội cùng nhau dạy cậu nhỏ , không tin ba hỏi cậu nhỏ đi."
Tiểu Bạch ngốc gật đầu thật mạnh: “Phỉ Phỉ cũng có dạy ."
Thằng nhóc quay đầu học mẹ nó bộ dáng có bài bản hẳn hoi nói: “Cậu nhỏ, về sau cậu phải cố gắng thật tốt nha, không được kiêu ngạo biết không?"
Mục Dục Vũ nhịn không được liền gợi lên khóe miệng, tay hắn vỗ nhẹ cái ót của thằng nhóc một chút, sau đó, chậm rãi cúi thắt lưng, trịnh trọng mở ra hai tay, đem thằng nhóc ôm vào trong lòng, hắn chưa từng thật sự ôm đứa nhỏ, còn không biết nên ôm mông nhỏ như thế nào, thằng nhóc thì như đã quen thuộc vươn tay ôm lấy cổ hắn, đem toàn bộ thân mình nằm úp sấp tiến vào ngực hắn.
Mục Dục Vũ thật cẩn thận ôm nó vào lòng, thong thả , giống như đi vào thánh điện tiến đến bàn tròn giữ phòng. Nghê Xuân Yến hi hi ha ha đứng lên hỏi: “Khát không? Em có nấu nước ô mai, mẹ vừa mới uống còn nói khá ngon, em rót cho anh một ly nhé?"
Cô vừa nói vừa xoay người tiến phòng bếp, Mục Dục Vũ đem cô giữ chặt.
Nghê Xuân Yến cười kỳ quái hỏi: “Như thế nào ? Đói bụng hả? Em làm cho anh chút thức ăn, em nói với anh, hai thằng nhóc con này ăn nhiều rồi, sợ tụi nó ăn không vô, cơm tối hôm nay, mẹ nói muốn ăn vịt, em mua rồi , buổi tối chúng ta ăn bát trân bái vịt." Cô dừng dừng, hướng hắn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Vừa học , tuy khó ăn nhưng anh không được chê em đó."
“Tay nghề nấu nướng của Yến tử mẹ còn tin được, sẽ không khó ăn." Mục Giác ở một bên cười nói, “Tiểu Vũ, con buông con bé ra đi, già rồi ôm còn chưa chán sao? Lại đây ngồi xuống, mẹ có vài chuyện để nói."
“Mau nhanh đi theo mẹ đi, buông tay nha " Nghê Xuân Yến vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng nói.
Mục Dục Vũ lôi kéo tay cô nửa ôm nửa kéo vào trong lòng, ôm lấy người phụ nữ nhỏ nhắn này đến gần Mục Giác, không chớp mắt nhìn bà, run giọng nói: “Mẹ."
“Ai, chuyện gì đây?" Mục Giác hồ nghi trừng lớn mắt, hỏi Nghê Xuân Yến, “Làm sao vậy? Hai đứa các con có việc nói với mẹ sao?"
Nghê Xuân Yến cũng không hiểu chút nào, lắc đầu nói: “Con, con cũng không biết mà. Ông xã?"
Mục Dục Vũ muốn cười, lại khống chế không được biểu tình trên mặt, hắn nghĩ đời này thì ra vì Mục Giác làm chuyện ít như vậy, cả tìm được một người vợ và sinh đứa nhỏ cho bà cũng chưa được. Hắn hít sâu một hơi, vỗ vỗ lưng Nghê Xuân Yến , thấp giọng giục nói: “Gọi mẹ đi."
“Mẹ." Nghê Xuân Yến theo bản năng gọi một câu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng , bất mãn quay đầu vỗ hắn , mắng hắn: “Anh làm sao vậy, không phải mỗi ngày em đều gọi sao, điên rồi, em đều sinh con cho anh, còn khiến cho em xấu hổ giống như con dâu lần đầu gặp cha mẹ chồng…"
Mục Giác cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, Mục Dục Vũ không để ý bọn họ, sờ sờ đầu đứa nhỏ, bảo đứa nhỏ: “Gọi bà nội."
Phỉ Phỉ nhu thuận hơn, lập tức ngọt ngào hô một câu: “Bà nội."
Vẻ mặt Mục Giác tuy rằng còn hồ nghi, nhưng vẫn nở nụ cười đáp trả: “Ai, Phỉ Phỉ ngoan, xuống đây, bà nội ôm."
Mục Phỉ Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn là giãy dụa muốn xuống, Mục Dục Vũ xoay người đem thằng nhóc bỏ vào trong lòng Mục Giác, sau đó đứng thẳng sống lưng, đối một bên đang cầm cốc nước uống nước ô mai không rõ cho nên Tiểu Bạch ngốc ngoắc nói: “Tiểu Siêu, lại đây."
Tiểu Bạch ngốc ngoan ngoãn buông cốc nước, nhảy bắn đến trước mặt hắn.
Mục Dục Vũ nhìn ánh mắt đen láy trong veo của nó, im lặng một hồi, khàn khàn nói: “Gọi anh rể."
“Anh rể." Tiểu Bạch ngốc lập tức lớn tiếng gọi hắn một tiếng, nhân tiện nhếch môi ha ha ngây ngô cười.
“Anh sao thế này? Có chuyện?" Nghê Xuân Yến đẩy hắn một phen, không phải không lo lắng kéo hắn cánh tay nói: “Đến đến, chúng ta qua bên kia, em có lời hỏi anh."
Mục Dục Vũ kéo lấy cô đưa đến phòng khách bên kia, Nghê Xuân Yến nghiêng đầu nhìn qua phòng bếp, quay đầu đè thấp cổ họng mang theo lo âu hỏi: “Hôm nay anh không có chuyện gì chứ? Mất tiền? Trên công ty gặp chuyện không may ? Đừng gạt em, có việc chúng ta cùng bàn bạc biện pháp, anh đừng buồn bực trong lòng một mình, bằng không em không tha cho anh!"
Mục Dục Vũ chỉ là nhìn cô không nói lời nào.
“Ai anh có chuyện thật rồi phải không, anh muốn em lo chết sao." Nghê Xuân Yến lo lắng vỗ hắn một chút, “Là bị lừa tiền ? Đã nói anh bao nhiêu lần rồi mấy người xưng em gọi anh bên ngoài đó chẳng có người nào đáng tin mà anh không chịu nghe, anh nhìn anh xem, đã xảy ra chuyện đi? Nói đi, sao lại thế này? Lừa bao nhiêu ?"
Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt này dù có lải nhải lẩm bầm bao nhiêu cũng chẳng mang lại áp lực gì, hắn muốn cười, nhưng mà lòng tràn đầy cảm giác chua xót mới mẻ, cảm xúc này làm hắn cười không nổi, hắn cuối cùng không chút nghĩ ngợi, một tay kéo lấy người phụ nữ dong dài này ôm vào trong lòng.
Nhanh chóng ôm chặt, đầu cô dựa trên vai, cái mũi không kiêng dè hít vào mùi hương ấm áp trên người cô.
“Xong rồi, anh khẳng định đã gây chuyện , " Nghê Xuân Yến mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Bằng không anh không đến mức như vậy…"
“Đừng ầm ỹ." Mục Dục Vũ gắt gao ôm cô, từ từ nhắm hai mắt nói: “Nghê Xuân Yến, tôi mệt rồi."
“Hả?" Nghê Xuân Yến lắp bắp kinh hãi, lập tức vươn tay ôm lại hắn, khẩn trương mà lộn xộn nói: “Mệt sao? Hay chúng ta về phòng nằm? Ai u sẽ không phải thân thể anh không tốt chứ , nói em biết đi? Phi phi, xem miệng em quạ đen này, anh khẳng định khỏe mạnh trường thọ, mình về phòng nằm được không? Hả?"
“Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, " Mục Dục Vũ ôm chặt cô, vừa nói, “Nghỉ chút là tốt rồi."
“Ừ " Nghê Xuân Yến đưa tay vỗ nhẹ trên lưng hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ đứa trẻ nói: “Không có việc gì nha, áp lực gì đó đều bỏ đi, cho dù anh không kiếm tiền, bà xã em đây cũng sẽ nuôi sống anh."
Mục Dục Vũ trợn mắt cả giận nói: “Nghê Xuân Yến!"
“Được được, em nói sai rồi, ngoan mà" Nghê Xuân Yến dỗ hắn, “Đợi lát nữa làm cho anh một bát vịt, ăn bữa cơm thật ngon, ăn uống no đủ xong mọi chuyện đều được giải quyết, được không?"
Mục Dục Vũ nghĩ sẽ phản bác cô, nhưng không biết vì sao, lại biến thành gật đầu.
“Nguy rồi, mẹ ăn cơm còn phải nấu canh " Nghê Xuân Yến đột nhiên kêu lên, “Bây giờ em phải đi xuống mua hai trứng muối…"
“Đừng nhúc nhích, " Mục Dục Vũ buộc chặt cánh tay, thấp giọng nói, “Mẹ tôi thích ăn canh rau, làm một loáng là xong."
“Đúng rồi " Nghê Xuân Yến buông lỏng, có chút bất an xoay xoay nói, “Ông xã, anh có thể đừng ôm chặt được không, chồng già vợ già rồi , đợi lát nữa mẹ thấy sẽ chê cười."
“Mẹ sẽ không để ý , " Mục Dục Vũ thấp giọng nói, “Bà nhìn thấy chúng ta tình cảm tốt, sẽ rất vui vẻ."
“Còn có hai đứa nhỏ nữa mà."
“Nghê Xuân Yến, cô có thể đừng dong dài hay không, " Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói, “Thành thật là, câm miệng."
“Vâng." Nghê Xuân Yến nói thầm một câu, tựa vào trong lòng hắn, bả đầu gác trên vai hắn.
Hắn đang muốn cảm thụ một chút không khí tình cảm này, đột nhiên một trận đất rung núi chuyển, bên tai truyền đến giọng nói vội vàng của Tôn Phúc Quân : “Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh ngài tỉnh tỉnh, tiên sinh."
Trước mắt hết thảy trong khoảnh khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Mục Dục Vũ đấu tranh mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên cái giường xa hoa, Tôn Phúc Quân đứng ở bên giường vội vàng nhìn chằm chằm hắn, bên cạnh, còn có bác sĩ gia đình đang cầm ống nghe.
“Ngài tỉnh thì tốt rồi, " Tôn Phúc Quân thật to nhẹ nhàng thở ra, “Tôi gọi ngài dậy hơn 10 phút, cũng may bác sĩ Lý ở gần, tôi liền đưa ông ấy đến đây."
Bác sĩ Lý lo lắng nói: “Mục tiên sinh, khoa tim mạch không phải là chuyên môn của tôi, tôi đề nghị ngài ngày mai vẫn là đi bệnh viện làm lại kiểm tra, bằng không, lần sau nếu tái phát tắc nghẽn cơ tim sẽ rất khó chữa trị ."
Mục Dục Vũ cảm thấy mệt mỏi vạn phần, hắn vô lực gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Làm phiền các anh."
Bác sĩ Lý lại đại khái làm vài kiểm tra nhỏ, xong rồi thu dọn dụng cụ, đưa một vài viên thuốc. Tôn Phúc Quân tiễn ông ra ngoài, sau đó, Mục Dục Vũ nghe được âm thanh hắn và chị Dư nói chuyện, dường như còn có chút tranh chấp.
Mục Dục Vũ giãy dụa ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh, hắng cổ , đề giọng gọi to: “Đại Quân, vào đây với tôi."
Ngoài cửa tiếng tranh chấp im bặt, chỉ chốc lát, Tôn Phúc Quân đi đến, cẩn thận đóng cửa lại.
Mục Dục Vũ giúp đỡ cái trán liếc mắt nhìn hắn, ách thanh hỏi: “Ầm ỹ cái gì?Cũng khuya lắm rồi."
Tôn Phúc Quân muốn nói lại thôi.
Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?"
Tôn Phúc Quân nhìn phía dưới nói: “Kỳ thật không có gì, chỉ là chị Dư có tiến vào hỏi ngài có muốn ăn lót dạ cái gì không, tôi thay ngài từ chối . Chị ấy mắng tôi vượt quyền, tôi có nói bác sĩ không đồng ý để ngài ăn cái gì."
Mục Dục Vũ không tiếng động cười cười, nói: “Hai người các anh đều vất vả , cho tôi cốc nước, tôi uống thuốc liền buồn ngủ."
Tôn Phúc Quân theo lời rót cho hắn cốc nước, lại nhìn kỹ mấy viên thuốc, sau đó lại đưa cho hắn.
“Nhìn cái gì?"
“Hắc hắc, này cấp trên đều là ngoại quốc con kiến, nó không biết ta, ta không biết nó." Tôn Phúc Quân cười hì hì nói.
“Được, " Mục Dục Vũ uống thuốc rồi, nằm xuống đi nói: “Tôi tiếp tục ngủ, anh cũng đi nghỉ ngơi đi."
“Aiz " Tôn Phúc Quân đáp ứng hắn, lúc gần đi lại hỏi: “Ông chủ, ngày mai tôi đưa ngài đến bệnh viện?"
Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là gật gật đầu.
Tác giả :
Ngô Trầm Thủy