Không Gian Song Song

Chương 1

Mục Dục Vũ từ từ nhắm hai mắt, hơi hơi ngửa đầu tựa vào chiếc ghế sau.

Trong xe phát ra những giai điệu của một đoạn opera, bài ca là “Gianni Schicchi “(1) trong bài opera nổi tiếng “Người cha thân yêu của tôi". Bên trong xe được trang bị dòng âm thanh cao cấp nhất hiện nay, giờ phút này tông giọng nữ vút cao hòa lẫn với âm thanh trầm trầm của dàn loa, giống như lờn vờn quanh bên tai, kéo dài chẳng dứt, lại rõ ràng uyển chuyển như dòng suối chảy róc rách, thân hình hắn thả lỏng bình thường. Mục Dục Vũ từ từ nhắm hai mắt, bàn tay thon dài sạch sẽ im lặng đặt lên trên đầu gối, toàn thân bất động , yên ổn giống như trước khi bắt đầu một trận dậy sóng.

Đó là một đêm yên tĩnh, nơi đây là một vùng nông thôn hẻo lánh lân cận thành phố lớn , thời tiết có chút hơi lành lạnh, mặt đường gồ ghề, đọng đầy nước bẩn, mặt tường bong ra từng mảng, những bức ảnh quảng cáo trị bệnh lây qua đường tình dục dán đầy, góc tường xung quanh có thể thấy được rác. Cả đoạn đường nhỏ có duy nhất một ngọn đèn đường còn bị ai đó đập nát, không khí ẩm ướt tràn ngập mùi hôi thối. Tại nơi này, Mục Dục Vũ ngồi ở bên trong chiếc xe Benz , nghe Puccini (2), mặc một bộ Tây phục được cắt may thủ công phù hợp với dáng người, cúc áo sơmi vẫn cài kín đến tận yết hầu, trên chân là đôi giày da hoẵng không nhiễm một hạt bụi. Hắn ngẫu nhiên nâng tay, ngay tại cổ tay áo còn nhìn thấy được trang sức, cúc tay áo kim loại giá trị xa xỉ.Ngay tại nơi mà hắn không thuộc về này, Mục Dục Vũ từ từ nhắm hai mắt, yên lặng ở trong lòng đánh nhịp, chờ giọng ca của người nữ trong bài này chấm dứt, sau đó chậm rãi mở mắt ra, ấn cửa sổ xe xuống.

Xe bên ngoài tiếng động ồn ào láo nháo truyền vào bên trong xe, âm thanh hỗn loạn của những cú đánh đấm trên thân thể người, từng nhóm côn đồ quát mắng cùng với đối tượng bị đánh thảm thiết rên rỉ, có vẻ như kèm theo, còn một ít mùi máu tươi. Mục Dục Vũ chán ghét nhíu mày, lạnh lùng nói với trợ lý bên ngoài cửa xe đang cúi xuống: “Quá ầm ỹ ."

Trợ lý lập tức nói: “Vâng, thưa ngài, để tôi bảo bọn họ bịt miệng lại và tiếp tục?"

Mục Dục Vũ từ chối cho ý kiến chỉ ừ một tiếng, đang muốn ngồi trở lại xe tiếp tục nghe Puccini, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, lại thoáng nhìn về một người đàn ông vẻ mặt không cam chịu đứng chắn đầu mũi xe.

Đó là Tôn Phúc Quân người phụ trách an toàn chuyến đi của hắn, xuất thân bộ đội đặc chủng, sau khi xuất ngũ bị hắn dùng một số tiền lớn mời đến huấn luyện trở thành nhân viên bảo vệ, sau đó người này công tác khá xuất sắc, với khí khái trung thành can đảm và đầy mạnh mẽ, Mục Dục Vũ liền điều đến làm vệ sĩ bên cạnh mình. Mục Dục Vũ là người có mắt nhìn người rất độc đáo, người nào có thể sử dụng ở vị trí nào, có thể đào tạo được một nhân tài như thế nào , biết dùng người ở đâu, hắn có loại thiên phú này, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng giúp sự nghiệp hắn phát triển nhanh chóng. Xem ra, Tôn Phúc Quân này làm việc tuy nghiêm túc, nhưng quan niệm hơi cổ hủ, luôn chú ý những quy tắc , không thể chấp nhận được những hành vi cậy mạnh hiếp yếu, cũng hay bênh vực kẻ khác, loại trường hợp đánh người khi để hắn nhìn thấy, cũng khó trách trong lòng hắn khó chịu.

Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nhẹ giọng hỏi trợ lý: “Tôi nghe nói người kia là người chơi đàn piano?"

Trợ lý gật đầu đáp lời: “Đúng vậy thưa ngài, hắn là nghiên cứu sinh ngành piano của học viện âm nhạc."

“Tốt lắm " Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Vậy cắt gân tay hắn đi, đừng ngại gì chuyện này."

Trợ lý sửng sốt, lập tức nói: “Tôi hiểu được, thưa ngài."

Hắn thẳng lưng đi phân phó những người đó, Mục Dục Vũ vẫn mang vẻ mặt mỉm cười, lúc này Tôn Phúc Quân ở một bên nhịn không được , nhỏ giọng nói: “Chờ một chút, này, này có quá hung ác không?"

“Đội trưởng Tôn, anh có ý gì?" Trợ lý nâng mắt, thản nhiên nở nụ cười nói, “Như thế nào, anh có ý kiến đối với việc làm tôi giao cho, hoặc là quyết định của ngài Mục ?"

“Tôi không phải có ý đó…" Tôn Phúc Quân có chút quẫn bách, nhìn nhìn Mục Dục Vũ bên cạnh cười mà không nói, giọng nói cũng phải hạ xuống tám quãng, “Tôi chỉ là thấy , Mục tiên sinh là người kiêu ngạo điều hành cả một doanh nghiệp lớn, loại chuyện hại người ta đến tàn tật này , ngài, ngài không phải cũng nên kiêng kị hay sao?"

Mục Dục Vũ nhịn không được suýt nữa cười lên tiếng, đã nhiều năm rồi chẳng còn ai nói chuyện với hắn như vậy, đáng tiếc mà, lời này nghe chính nghĩa mười phần, nề hà lo lắng không đủ, bên trong hiên ngang lẫm liệt lại biến thành phô trương thanh thế. Mục Dục Vũ nghĩ, bản thân hắn là người nham hiểm bận rộn, tính toán thủ đoạn cái gì, hắn sớm đã làm rất nhiều, chuyện bức người nhảy lầu đều đã làm qua, nếu có báo ứng về những chuyện này, hắn sớm đã bị bầm thây vạn lần, làm thế nào còn có thể đưa chân chỉ tay như ngày hôm nay?

Mục Dục Vũ không sợ bất cứ vấn đề gì, đạo đức như thế, anh không giẫm lên đầu người khác, người khác cũng giẫm lên đầu anh, không có gì là công bằng, đừng nói đến đúng sai, yếu thì nhục mạnh thì ăn, như thế mà thôi.

Hiếm khi có người thấy rõ ràng đúng sai như vậy, Mục Dục Vũ có một cảm giác mới mẻ đối với tên vệ sĩ Tôn ngốc này, hắn đã nhìn thấy người thông minh nhiều lắm, khó khăn lắm gặp người ngay thẳng , tâm trạng lại thay đổi. Vì thế Mục Dục Vũ khó có được phấn khích, kiên nhẫn hỏi: “Đại Quân, anh cảm thấy tôi thật tàn nhẫn?"

“Không."

“Anh cảm thấy tôi thật tàn nhẫn." Mục Dục Vũ chỉ nhấn mạnh, “Nói thẳng, không cần dong dài."

Tôn Phúc Quân nghẹn đỏ mặt, nhẫn nhịn, không nói chuyện.

“Không nói?" Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, rồi hạ tầm mắt dừng ở trên mặt Tôn Phúc Quân, ôn hoà nói, “Không nói cũng được, vậy thuận tiện lại phế đi một chân của thằng nhóc kia."

“Ngài Mục!" Tôn Phúc Quân ngẩng đầu, trực tiếp nói, “Ngài Mục , kia, tôi sẽ nói mà, ngài những để tâm những lời này.Tôi cảm thấy, người bị đánh kia, dù sao tuổi cũng không lớn, cũng là cha mẹ một tay đau lòng vất vả nuôi lớn, trong nhà còn những người thân lớn tuổi chờ hắn phụ dưỡng cho đến lúc chết, hắn cho dù có sai, dạy dỗ một chút cũng được, ngài nếu vẫn chưa hài lòng, nói cho Lâm trợ lý triệt hết thu thập của hắn, như vậy so với chặt đứt tay hắn, nói thật, có, có chút chút…"

Mục Dục Vũ nhìn hắn không nói lời nào.

Tôn Phúc Quân dưới tầm mắt có chút khẩn trương, nuốt xuống một ngụm nước miếng, bất cứ giá nào cũng nói: “Tôi chỉ là thấy nếu ngài phân phó đi chặt gân tay của hắn, không khác gì tàn phế, tương lai cả đời sẽ bị hủy. Ngài nghĩ xem, hắn là người chơi đàn piano , không phải người ta hay nói, kẻ nào học nghệ thuật cũng đều có bệnh thần kinh, những thứ luẩn quẩn trong lòng, chỉ cần có tác động liền trở nên liều mạng, cũng không phải lỗi quá lớn…"

“Anh có biết hắn đã làm chuyện gì sao?" Mục Dục Vũ thản nhiên đánh gãy lời hắn.

Tôn Phúc Quân ngây ngẩn cả người, chuyện này không ở trong phạm vi chức trách công việc của hắn, hắn làm sao biết được.

Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, dùng có thể nói bằng một giọng nói nhu hòa : “Thằng nhóc này quyến rũ vợ của tôi, khiến vợ tôi ngoại tình, bị tôi bắt gian tại giường, anh nói xem, tôi chỉ là chặt một bàn tay hắn, đúng không?"

Tôn Phúc Quân quá sợ hãi, thốt ra : “Không thể nào, ngài và phu nhân tình cảm thắm thiết giống trong phim vậy…"

“Sự tình bên trong so với bên ngoài phức tạp hơn rất nhiều." Mục Dục Vũ đánh gãy lời hắn, hỏi hắn tiếp , “Nghe nói anh là dân quê, nếu ở trong nhà anh, có con dâu thậm thụt bên ngoài với người khác, chồng đem tay gian phu phế đi, người trong thôn sẽ nói như thế nào?"

Tôn Phúc Quân mở lớn miệng nha nha nói không ra lời, nhà của hắn từ lớn đến nhỏ đều dạy bảo trung nghĩa đi đầu, cũng không bao gồm chuyện khiến đàn ông trở nên mất mặt này.

Trên mặt hắn khó xử và không biết làm sao lấy lòng Mục Dục Vũ, khiến hắn rốt cục cười lên tiếng, sau đó, Tôn Phúc Quân không rõ cho nên, trong ánh mắt chứa đựng hoảng sợ, Mục Dục Vũ vẫy vẫy tay, rộng rãi đối trợ lý nói: “Được rồi, đêm nay cho Đại Quân mặt mũi, đều ngừng đi.Vậy tay của tên kia, trước hết cho hắn ký nợ."

Lâm trợ lý gật đầu, đi qua thông báo cho những người khác. Tôn Phúc Quân không nghĩ tới chuyện được giải quyết, sững sờ ở kia không biết làm sao, hơn một nửa thời gian còn lại, hắn ngoại trừ nói câu"Cám ơn ngài Mục " cũng không biết nói cái gì cho phải.

Mục Dục Vũ muốn những người bên cạnh cảm thấy thụ sủng nhược kinh và mang ơn mình, cảm xúc đó sẽ chôn sâu trong lòng, ở thời điểm mấu chốt nó sẽ nảy sinh như mầm gieo, tiện đà phát huy tác dụng quan trọng.

Đương nhiên, đối với những người khác nhau, hình phạt và phần thưởng cũng sẽ khác nhau, đêm nay hiển nhiên thông qua một quyết định nhỏ như vậy, làm cho Tôn Phúc Quân đối với mình ngày càng trung thành, việc này đối với việc dễ dàng dạy dỗ tên nhóc kia thì Mục Dục Vũ mà nói phải có lợi hơn.

Ở trên đường trở về, bởi vì con đường khá nhỏ, mấy chiếc xe không thể nào chạy thong thả được .

“Thưa ngài, ngài có muốn tiếp tục thưởng thức nhạc không?" trợ lý Lâm nhỏ giọng hỏi hắn.

Mục Dục Vũ lắc đầu, khuỷu tay dựa vào cửa kính xe, chống cằm, bất động lặng lẽ nghiêng qua quan sát ngoài cửa sổ. Thành phố này cũng giống đa số thành phố lớn khác, có những tòa cao ốc thật đẹp, có rượu say ,vàng bạc, có thời trang , có trai thanh gái lịch, nhưng cũng có những góc như vậy , dơ bẩn, bí ẩn, hỗn độn, giống như toàn bộ rác thải đều được đưa đến đây. Nơi này tràn ngập tội phạm, bạo lực, cũng tràn ngập những mưu mô, xảo trá.

Tay trái Mục Dục Vũ mang chiếc nhẫn bạch kim gõ gõ trên đầu gối, cũng không quay đầu lại, nói với trợ lý Lâm : “Tôi nghe nói chính phủ đang muốn cải cách lại nơi này phải không?"

“Đúng vậy thưa ngài, tin tức này đã được đưa ra."

“Bọn họ muốn biến nơi này thành một khu buôn bán?" Mục Dục Vũ hỏi.

“Trước mắt còn chưa có phương án cụ thể ra công chúng, nhưng theo chúng tôi tìm hiểu, cũng tám chín phần là vậy."

“Một miếng thịt lớn như vậy mà " Mục Dục Vũ đánh giá ngoài của sổ xe, mỉm cười nói, “Nói vậy người tranh không ít."

“Thưa ngài, chúng ta có hay không cũng…"

Mục Dục Vũ ngồi thẳng thân mình, lắc đầu nói: “Chuyện này nhiều người như vậy tôi không muốn tham gia vào, chẳng qua anh nhớ nhắc nhở tôi, hai ngày này sắp xếp một chút, cũng là lúc đến khu đó ăn cơm ôn chuyện."

“Vâng"

“Puccini nghe nhiều rồi, đổi cái khác." Mục Dục Vũ một lần nữa nhắm mắt lại, thở dài một hơi, hơi mệt mỏi nói: “Đổi nhạc violon , tùy tiện thế nào cũng được."

“Vâng"

Bên trong xe ít khi vang lên tiếng đàn bản hoà tấu violon của Beethoven D, Mục Dục Vũ từ từ nhắm hai mắt chậm rãi nói: “A Lâm, anh đi theo bên người tôi lâu như vậy, có nghe được cái này sao?"

“Này…" Trợ lý Lâm cười cười nói, “Tố chất của tôi chỉ có hạn, chỉ sợ nghe những bài hát linh tinh thì có vẻ hợp hơn."

Mục Dục Vũ trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: “Chỉ Lan đàn violon kỳ thật cũng rất hay."

Trợ lý Lâm cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, cẩn thận nói: “Phu nhân kiến thức uyên bác, xuất thân danh môn, vốn liền được công nhận là tài nữ."

Mục Dục Vũ mở mắt ra, lộ ra một tia châm chọc mỉm cười: “Tài nữ? Hừ."

Trợ lý Lâm không dám tiếp lời, đành phải lựa chọn không nói lời nào.

“Khi vừa mới xem video của thằng nhóc đó, tôi nghĩ cô ấy hẳn phải thích lắm." Mục Dục Vũ thản nhiên nói, " Anh lựa thời điểm thích hợp thay tôi chuyển lời đến cô ta, an phận thủ thường là thiên chức của phụ nữ, làm Mục phu nhân, phải có bộ dạng của Mục phu nhân . Nếu không, tôi không ngại mời cô ta xem hiện trường sống đâu."

Trợ lý Lâm gật đầu nói: “Vâng."

“Có chút chán." Mục Dục Vũ cởi bỏ một cúc áo sơmi, phân phó nói, “Mở cửa xe đi, mở từ từ thôi."

Lâm trợ lý ấn mở cửa kính xe, một làn gió lạnh bất ngờ thổi vào bên trong, lúc này bọn họ một hàng hai chiếc xe tiến vào màn đêm, những quầy thức ăn sát bên đường tỏa ra mùi hương thơm của rau xào lan tỏa trong không gian.

Ban đêm ở đây thật náo nhiệt, Mục Dục Vũ nhìn nhìn đồng hồ, thời gian đã gần đến đêm khuya, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tiếng động ầm ĩ ở đây. Giống như vừa trải qua một kỳ ngủ đông dài, mọi người nơi này như sinh vật bình thường bắt đầu hoạt động gân cốt. Một hơi thở nóng bỏng mà không che giấu của cuộc đập ngay đến mặt, tiếng người hỗn loạn ồn ào, ý tứ lời lẽ mang hàm ý tục tĩu vô đạo đức. Có lẽ có quy tắc, có lẽ có chú ý, nhưng chút quy tắc và chú ý này cũng không phải là bắt buộc, không phải như Mục Dục Vũ trên người mang bộ Tây phục như vậy vừa nhìn là hiểu ngay, mà tiềm tàng ở bên trong,ở chất béo ngậy bên miệng, ở những tờ giấy mọi người bừa bãi vứt trên mặt đất, giấu giếm cảm xúc, lại khiến cho những người khách tham dự hiểu rõ ràng.

Cảnh tượng quen thuộc như vậy khiến cho Mục Dục Vũ đến hoảng hốt, thật lâu trước kia, hắn không phải Mục Dục Vũ như thế này , thậm chí còn chưa có tên Mục Dục Vũ, hắn từng là một thiếu niên, tự bươn chải, thân trên không mặc áo và chỉ mang một chiếc quần cộc lớn, hắn nhớ rõ hắn cũng từng lạch cạch lạch cạch đi qua con đường như vậy.

Kí ức sống động dần dần hiện lên, một khi bắt đầu liền không thể dễ dàng dừng lại, Mục Dục Vũ nhớ lại từng chút khi mình còn là một cậu thiếu niên, có đoạn thời gian mỗi ngày đều đến khu chợ đêm để bán đồ trang sức lấp lánh cho các cô gái, hắn đã bị bỏ đói lâu rồi, đem hết cả nụ cười trưng ra khuôn mặt nhìn những cô gái xung quanh để cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ. Khi đó vì bán đi một cái nơ bướm năm đồng tiền, lời khen gì hắn cũng có thể bật ra, thậm chí đem một bác gái béo mập tuổi trung niên nâng thành tuyệt đại mỹ nhân có một không hai cũng chẳng sao cả. Khi đó, thân thể đang phát triển, bất kể bao nhiêu đồ ăn đi vào, bụng vẫn lđói, đói khát là chuyện khó chịu đựng nhất trên thế gian này, nó sẽ hóa thành một loại dục vọng mãnh liệt không thể nào ngăn cản được, tiếp cận, nắm lấy tôn nghiêm và tự trọng của anh, khiến anh trở nên khúm núm.

Cũng dùng sức nhấn hạ đầu anh, ngoại trừ chén cơm kia, đối với anh cái gì cũng chẳng quan trọng nữa.

Mục Dục Vũ mạnh mẽ mở to hai mắt, thầm nghĩ đêm nay mình làm sao vậy? Chuyện bao nhiêu năm trước như thế nào lại độ nhiên nhớ đến? Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua những người những việc trước mắt, đây là tầng lớp cuối của xã hội , nếu không là cái đáy, thì nó cũng chỉ là một phần nhỏ trong hình kim tự tháp mà thôi. Bọn họ mỗi người trên người trên mặt đều mang theo dấu vết áp lực của cuộc sống, được chăng hay chớ, nếu, không mượn những tác động từ bên ngoài căn bản không có biện pháp thoát khỏi vận mệnh định sẵn. Vận mệnh giống như gông xiềng, như lời nguyền rủa theo ta như hình với bóng, hôm nay đi ngủ rồi, căn bản không dám đoán trước chuyện ngày mai , bởi vì nhân tố có thể ảnh hưởng cuộc sống bọn họ có nhiều lắm, chỉ ngoại trừ chính bọn họ.

Cho nên, Mục Dục Vũ mới có thể liều mạng hướng lên trên mà đi, liều lĩnh, bởi vì nếu không làm như vậy, vậy thì quyết định ngày mai ra sao chăng nữa cũng làm không được.

Đi đến vị trí này , tham vọng của một thời trẻ tuổi đều đã thực hiện, thậm chí thành tựu so với giấc mơ năm đó còn tốt hơn, nhưng mà, vì sao ngay lúc này, lại có cảm giác nhàm chán?

Mục Dục Vũ cho rằng chính mình đêm nay có chút kì lạ khác thường, hắn lắc đầu, đang muốn phân phó lái xe đi nhanh chút, mau chóng rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy ven đường truyền đến một tiếng loảng xoảng nổ tung.

Mục Dục Vũ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy vài tên lưu manh dùng sức đạp vỡ ném bàn ghế, cùng với chung quanh người hô hào những tiếng thét chói tai, một lưu manh cầm đầu hùng hùng hổ hổ hét: “Nghê Xuân Yến, ông đây đập phá quán cô, như thế nào ? Có bản lĩnh cho cô gọi thằng em trai ngu ngốc của cô đến đây đánh chúng tan ha, đến đây!"

Cái tên Nghê Xuân Yến này làm cho Mục Dục Vũ giật mình, lúc này, hắn thoáng nhìn tên lưu manh kia lại huýt sáo lại cười vang, bất chợt, từ trong quán một cô gái trẻ tuổi tóc tai bù xù lao ra, mang theo một bình ga nhỏ đứng dậy, giọng nói giống như mất sức vang lên ầm ĩ: “Hồ bánh xe, bắt nạt một phụ nữ và một thằng nhóc có đáng hay không? Đi sao, muốn chúng tôi không còn đường sống, mọi người đều đừng sống, mẹ ngươi chúng ta một đoàn cùng đi gặp Diêm Vương tính sổ! Ngươi chớ đi, chớ đi , bà đây với ngươi cùng hít khí ga đi, ai chạy trước thì thua! Ngươi có dám hay không? Hả? Mẹ nó ngươi có dám hay không!"

Mục Dục Vũ chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, ánh mắt hắn hơi co lại, nhìn chằm chằm cô gái ôm bình than với ý chí có chết cũng không sờn , sau đó, thấp giọng phân phó trợ lý Lâm một tiếng: “Dừng xe."

Trợ lý Lâm có chút ngạc nhiên, lặp lại hỏi: “Cái gì?"

“Tôi nói dừng xe." Mục Dục Vũ tăng thêm giọng, hắn phát hiện trong giọng nói của mình mang theo sự vội vàng, hắn lại không biết sự vội vàng từ đâu mà đến, chính là không tự chủ được nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi kia. Là cô ấy, đúng vậy, hắn nghĩ, đúng thật là người kia. Nhiều năm không gặp, cô nhìn trưởng thành hơn so với trước, cô gái ngây ngô trước kia, mặt mày không tinh xảo như vậy , dĩ vãng cất giấu hoàn toàn những nét lúc khi xưa. Hắn nhìn gương mặt kia, trong đầu tự động vang lên như ngày trước, hắn từng bình luận diện mạo của cô như vậy, Nghê Xuân Yến, hắn nói, lúc cô im miệng có vài phần giống con gái vùng Giang Nam , đáng tiếc cô hé miệng ra, y hệt những bác gái đanh đá nhặc rác bên đường, vẫn là có thể mất chiếc quần mà khóc lóc om sòm làm đủ mọi chuyện.

Nghê Xuân Yến, cô có biết cô giống cái gì hay không? Cô giống như một hộp bánh ngọt đã qua thời hạn, xa xa nhìn cũng gắn đường cũng phết bơ, nhưng mà nhìn gần, có thể phát hiện mặt trên có mùi mốc. Hơn nữa, tên của cô tục tằng hệt như con người cô vậy, cô gọi là Nghê Xuân Yến, cô có biết toàn Trung Quốc có bao nhiêu người trùng tên với cô không?

(1) Một bài opera của nhà soạn nhạc người Ý mình chú ý ở phần 2

(2)Giacomo Antonio Domenico Michele Secondo Maria Puccini (22 tháng 12 năm 1858 – 29 tháng 11 năm 1924) là một nhà soạn nhạc vĩ đại người Ý. Ông là nhà soạn nhạc chuyên soạn opera.Các tác phẩm opera của ông như La Bohème, Tosca hay Madama Butterfly và đặc biệt là Turandot là trong những nhạc phẩm âm nhạc cổ điển được biểu diễn thường xuyên nhất trong danh mục thể loại opera tiêu chuẩn. Một vài tác phẩm aria của ông như “O Mio Babbino Caro" trong Gianni Schicchi, “Che gelida manina" trong La Bohème và “Nessun Dorma" trong Turandot đã trở thành một phần của văn hóa hiện đại. Ông có tổng cộng 12 vở opera và điều đặc biệt là tên 7 trong số 12 vở opera của ông được đặt theo tên các nhân vật nữ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại