Không Gian Nơi Tay
Chương 19: Vậy thì hủy hôn a
Người đang gọi điện thoại cho Lâm Băng là Hứa Kiều, là bạn học ở đại học của Lâm Băng, quan hệ của hai người bình thường cũng rất tốt, là một người nhiệt tình. Bất quá Lâm Băng nhớ được trước khi trùng sinh, ở ngày đầu tiên mạt thế đến Hứa Kiều sẽ chết ở trong bệnh viện, cha của Hứa Kiều bị cảm nhiễm, Hứa Kiều cũng không biết nên đã đưa cha mình đi bệnh viện, mới đến bệnh viện, cha Hứa Kiều liền biến thành tang thi, mà ở gần ông ấy nhất lại là Hứa Kiều, chính vì vậy mà Hứa Kiều cũng trở thành người đầu tiên bị hại.
“Diễn đàn trên trường học?" Lâm Băng thấp giọng suy nghĩ, bình tĩnh nói với Hứa Kiều ở đầu bên kia điện thoại:"Cảm ơn bạn, Hứa Kiều, đúng rồi, tốt nhất gần đây bạn đừng đi tới bệnh viện."
“Không đi bệnh viện, tại sao bạn lại nói như vậy?" Hứa Kiều có chút kinh ngạc nói, nhà cô cũng không có người bị bệnh a, tất nhiên là sẽ không đi bệnh viện rồi.“Ờ, ôi trời ơi, Lâm Băng, mình không cùng bạn nói chuyện nữa, tiếng đập cửa nhà mình có chút kỳ quái, mình phải đi nhìn xem sao! Chuyện trên mạng chính bạn lên xem rồi quyết định đi." Nghe thanh âm này, giống như là có người dùng đầu đập ở cửa nhà cô vậy, đúng là gặp quỷ rồi.
Hứa Kiều cúp điện thoại.
Lâm Băng đặt di động ở một bên, trực tiếp mở diễn đàn trong trường ra xem, tìm được cái trang web mà Hứa Kiều nói lúc nãy, ấn mở, bắt đầu nghiêm túc nhìn xem thông tin trên đó. Không nghĩ tới Thư Tuyết từ nhỏ đến lớn ngữ văn không được tốt lắm, thế nhưng lại viết được một câu chuyện xưa rất hay, biên soạn cũng có khuôn có dạng a.
Bên dưới bài viết là địa chỉ của một đường link, nói là có bằng chứng chứng minh.
Lâm Băng thuận tiện chọn tiến vào, cho đến khi chuyển tới diễn đàn, không khéo, nhiệt độ thời tiết mấy ngày nay còn cực kỳ cao hơn bình thường. Bên trong là những tấm hình đã trải qua xử lý cắt ghép, chủ topic mặc một chiếc áo ghi-lê. Còn có, chủ topic này cũng đang mạnh mẽ lên án hành vi của người trong tấm hình, còn nói rất nhiều về mấy “hình ảnh ướt át" trong diễn đàn.
Thời điểm nhìn thấy hai chữ cuối cùng, Lâm Băng cũng chỉ là nở nụ cười, thật đúng là ngại quá, từ nhỏ đến lớn, trong nhà quản lý nghiêm khắc, thật đúng là không có chạm qua đàn ông đâu, còn về mấy thứ gọi là “hình ảnh ướt át" kia, như thế nào cô lại không biết có thứ này?
Là ai làm, đã rất rõ ràng.
Lâm Băng trực tiếp gọi điện thoại cho Thư Tuyết, đối phương rất nhanh liền nghe máy.
Ở trước mặt phụ nữ, giọng nói Thư Tuyết luôn luôn bình thường, nhưng ở trước mặt đàn ông, giọng nói của Thư Tuyết lại luôn luôn hờn dỗi, đây là vào thời điểm mạt thế diễn ra mà chính tai Lâm Băng nghe được, trước kia cô còn không có phát hiện ra Thư Tuyết lại có giọng nói như vậy.
“Băng Băng, có việc gì sao?" Giọng nói Thư Tuyết mang theo ý cười hỏi, còn thân thiết hô Băng Băng, giống như cái tát ở cửa hàng nữ trang lúc trước không có xảy ra vậy, a, còn thay đổi cả cách xưng hô nữa.
“Hiện tại tôi cũng không muốn cùng cô nói lời vô nghĩa nữa, tôi không có thời gian rảnh rỗi như vậy. Mấy cái tin phỉ báng tôi trên mạng là do cô gửi đi đúng không, a, nghe nói buổi tối còn có nhiều hình ảnh ướt át hơn xảy ra nhỉ. Cô ngay lập tức, xóa đi, sau đó đăng một bài viết ‘Thiên kim nhà giàu ác độc’, lấy danh nghĩa của cô gửi đi, nhớ dùng từ cho cẩn thận, tôi cho cô thời gian một giờ, nếu không thì cô cứ ngồi chờ giấy gọi của tòa án đi." Giọng điệu Lâm Băng bình thản, cũng không muốn nhiều lời với cô ta.
“Băng Băng, cậu hiểu lầm rồi, không phải tớ làm a!" Nghe được lời nói của Lâm Băng, trong lòng Thư Tuyết chợt lạnh, ôm ngực bắt đầu phủ nhận.
“Vậy sao, áo có thể mặc loạn, nhưng mà ID thì không thể làm giả được a, cô có muốn hay không ngày mai tôi mời cảnh sát tới nhà của cô kiểm tra khám xét?" Lâm Băng đang nói, lại phát hiện sắc trời so với vừa rồi tối hơn một chút, mới vừa rồi còn có ánh sáng mặt trời chiếu, thế nhưng bây giờ bầu trời lại phủ mây đen kịt, cô từ trên ghế đứng lên, đẩy cửa sổ ra, từng trận gió nóng từ bên ngoài thổi vào trong phòng.
“......" Ở bên kia điện thoại, trên mặt Thư Tuyết đã bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, ả nhất thời sinh khí mớinghĩ ra cách này hại Lâm Băng, nhưng bản thân lại đã quên mất gia thế chênh lệch giữa hai người, nhà ả không không có giống như Lâm gia Sở gia, mà ả lại càng không phải con vợ cả sinh ra, người đàn bà kia luôn luôn mặc kệ ả, nếu như ả xảy ra chuyện gì, bà ta lại càng có cái cớ ở trước mặt cha ả hung hăng cáo trạng ả.
“Vậy được rồi, cô đã nói không phải mình làm, nếu như cô đã khẳng định như vậy, hiện tại tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nếu như ngày mai tôi tra ra được chứng cớ gì, lúc đó cô phải vào cục cảnh sát thì cũng đừng có trách tôi." Lâm Băng không chút để ý nói xong, tay lại vươn ra bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ nhàng thổi qua những ngón tay, cô có cảm giác cơn gió này đang chậm rãi lớn dần, giống như là muốn đổ mưa vậy.
Mùa hè mưa rào có sấm chớp, luôn đặc biệt nhiều.
“Không!" Giọng nói Thư Tuyết nóng nảy, ở đầu bên kia kêu lên, thanh âm xuyên thấu qua điện thoại di động cực kì vang dội.“Băng...... Lâm Băng, cậu không cần phải làm như vậy, là tớ sai rồi, tớ thực sự xin lỗi cậu, dựa vào một phần tình bạn ngày xưa của chúng ta, cậu hãy bỏ qua cho tớ lần này đi, tớ cầu xin cậu đó!"
“Tình bạn?" Lời nói cuối cùng của Thư Tuyết đã thành công dời đi lực chú ý của Lâm Băng, trong lòng Lâm Băng cười lạnh, tình bạn, cô ta có từng nghĩ đến mười mấy năm tình bạn của họ mà tha chết cho cô một mạng chưa, trước khi chết, tôi tự hỏi không biết cho tới bây giờ tôi đã từng làm qua chuyện gì có lỗi với cô sao. Tôi biết có quyền lực là đại gia, có đồ ăn nhiều cũng là đại gia, tôi sống ở mạt thế luôn luôn phải thật cẩn thận, tôi đã từng chọc qua cô sao? Cô ta đến cùng có nghĩ tới hay không, sau nhà ta chết thì người mẹ đang mang bệnh của ta phải làm cái gì bây giờ!
“Cho dù là xem ở mặt mũi của Sở Phi được không, cầu xin cậu mà, cậu cũng biết cuộc sống của mình ở Thư gia cũng rất khó khăn a, nếu như xảy ra chuyện xấu như vậy, vị Thư phu nhân kia nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, cậu không biết bà ta ác độc như thế nào đâu!" Giọng Thư Tuyết gần như là khóc nức nở nói.
“Cô thông đồng cùng Sở Phi ở chung một chỗ sẽ không phải là chuyện xấu sao? Hay vẫn là, cô cảm thấy Sở gia có thể bảo hộ cô, Thư phu nhân cũng sẽ không dám làm gì cô?" Còn nói đến mặt mũi của Sở Phi, tôi khinh. Thư phu nhân có ác độc hay không thì cô không biết, nhưng mà năm đó cô lại tận mắt nhìn thấy ả đẩy bà ta và con gái của bà ta vào giữa bầy tang thi, lúc đó Thư phu nhân bị đẩy vào trong miệng đàn tang thi đã dựa vào một cỗ tín niệm lại vọt ra được bên ngoài, đập cửa xe, một bên kêu cứu một bên nghĩ muốn đi lên xe, lúc đó Thư Tuyết thừa dịp mọi người tập trung thanh lý tang thi mà không có chú ý tới ả, hung hăng đạp Thư phu nhân mấy cái, đem hai mẹ con họ đạp trở lại trong miệng tang thi......
Kết cục có thể nghĩ. Lúc đó Lâm Băng không dám nói, thứ nhất là do trong tay Thư Tuyết có nhiều vật tư, thứ hai là hình tượng lúc ấy của ả ta rất tốt, ở trong lòng đàn ông thì tỏ ra mềm mại xinh đẹp như bạch liên hoa, sở sở động lòng người, giống như thiên sứ thiện lương vậy, cho dù Lâm Băng có nói thì bọn họ cũng sẽ không tin.
Dọc theo đường đi, một khi gặp phải một đàn tang thi, Lâm Băng đều sẽ cố gắng hết sức mang theo mẹ mình cách xa Thư Tuyết một chút, bằng không, Thư Tuyết sẽ xem cô và mẹ mình như cái khiên chắn thịt cho ả mất.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Thư Tuyết cố gắng hết sức làm cho tiếng khóc của mình trông có vẻ thật hơn, nhưng trong mắt lại tràn ngập hận ý, Lâm Băng, một ngày nào đó ả muốn đem cô ta dẫm nát dưới chân, cô ta trừ bỏ gia thế tốt hơn ả một chút, thì có điểm nào có thể so sánh với ả chứ! Bất quá chỉ là đầu thai tốt hơn thôi, có cái gì mà đắc ý chứ, một ngày nào đó ả sẽ làm được, hừ!
“Ba chữ này tôi nghe không hiểu, cô có nói gì cũng vô dụng." Cửa sổ không có đóng lại, tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ thủy tinh làm cho trong lòng Lâm Băng lạnh đi vài phần, nghe tiếng nước rơi lạch tạch, tâm tình Lâm Băng mới trở nên tốt hơn chút.“Được rồi, không nói nữa, một giờ sau, tôi không muốn nhìn thấy mấy cái đó nữa, mà tôi cũng có rất nhiều cách để chơi đùa với cô đó."
Lâm Băng dứt khoát cúp điện thoại.
Bị Lâm Băng cúp điện thoại, Thư Tuyết hung hăng đập điện thoại di động vào trong lòng bàn tay, trong lòng thầm hận: Lâm Băng, ngươi trăm ngàn lần đừng để ta nắm được nhược điểm của ngươi, trăm ngàn đừng!
Một bên oán hận nghĩ, một bên ngồi xuống cạnh máy tính, đem nội dung của mấy tấm hình ướt át vừa mới chỉnh sửa xong toàn bộ xóa bỏ, lại xin xóa bỏ tin tức. Sau đó, lại tìm được một trang mạng xã hội khác, nặng nề gõ mấy chữ ‘Hóa ra người bị hại là giả’, dùng chings giọng điệu của ả mà nói, Lâm Băng còn nói muốn giọng điệu bình thường thành khẩn, gõ bàn phím, có đôi khi ả còn hung hăng mắng chính mình vài câu, ả thật sự là chịu đủ rồi. Có lẽ tại thời điểm này ả cũng không thể viết xuống được, đành phải nhắm mắt lại, chậm rãi bình ổn lại tâm tình, đè xuống ác khí trong lòng, lại đem thời gian chậm rãi gõ chữ......
Chiêu này của Lâm Băng, cũng đủ độc ác a!
*
Vừa cùng Thư Tuyết ngắt điện thoại khoảng mười phút, Lâm Băng ngoài ý muốn tiếp nhận điện thoại của gia gia, giọng nói của gia gia nghe có vẻ mệt mỏi, đoán chừng là vài ngày nay bận việc nên mệt mỏi.
“Băng Băng, gia gia đang ở thành phố D, căn cơ của Lâm gia ở thành phố H, mọi thứ đã chuẩn bị tương đối nhiều, sợ là còn phải mấy ngày nữa mới mang hết mấy thứ đó qua thành phố D được, còn phải kết thúc một ít công việc nữa, chỉ sợ ba bốn ngày sau các con mới có thể qua đây được. Mấy ngày này cháu cũng đi giúp Trạch Nam một chút đi,nhân thủ ở thành phố H không đủ, mấy nơi khác cũng đang vội vàng, không thể phái người qua đó được, công việc cụ thể như thế nào thì ông sẽ bảo Trạch Nam sắp xếp cho cháu, phải nắm chắc thời gian." Lâm gia gia đặc biệt dặn đi dặn lại Lâm Băng.
Trong lòng ông cũng thoải mái hơn không ít, mấy ngày nay ông đã âm thầm phái người nhìn chằm chằm vào Lâm Băng xem có động tĩnh gì không, bây giờ xem ra Băng Băng cũng không có tâm tư riêng, ở nhà cũng quy củ, xem ra cũng không giống như là có tượng ngọc phật, như vậy liền tốt, nếu tâm tư của con bé không đặt ở Lâm gia, chỉ lo cho bản thân mình, coi như là cháu gái ruột, ông cũng sẽ không bỏ qua a, cuối cùng vẫn là Băng Băng thông hiểu lí lẽ, là một đứa bé ngoan.
Trong mắt Lâm gia gia mang theo ý cười.
“Vâng ạ, không biết hiện tại anh họ đang ở đâu, cháu phải làm sao để tìm được anh ấy đây?" Lâm Băng chăm chú hỏi.
“Cháu hiện tại phải đi tìm nó, a, đúng rồi, còn có một sự việc, chính là tiểu tử Sở gia kia, là người đã đính hôn cùng với cháu, như thế nào, hiện tại cháu xem nó không vừa mắt?" Giọng điệu của Lâm gia gia bình tĩnh, nghe không ra vui buồn.
“Hắn ta cùng với con gái nuôi của Thư gia có quan hệ qua lại, bị cháu bắt gặp, sau này hai người đó thẹn quá hóa giận, có lẽ là cùng người trong nhà cáo trạng, vu tội cho cháu, hừ, nếu hắn ta thực sự coi trọng người kia, cháu còn có thể cầu hắn cưới cháu sao?" Lâm Băng hừ hừ nói, đem cảm nhận khó chịu của mình về Sở Phi ở trước mặt gia gia nói rõ ràng.
Trong lòng lại ở cảm khái, cảm giác trong nhà có núi dựa, thật là tốt a.
“Được rồi, cháu cùng với Trạch Nam đi một chuyến tới Sở gia, đem hôn ước này hủy bỏ đi. Ông không ở đó, ba cháu cùng mấy vị chú bác cũng không ở đó, chính mình đừng sợ, phải mạnh mẽ lên, dù sao ông cụ Sở gia cũng coi như là trưởng bối, cháu đi coi như là một phần tâm ý, cái này là cấp mặt mũi cho trưởng bối xem, ông sẽ gọi cho lão nhân Sở gia kia, nếu chưa kết hôn mà đã không thoải mái, vậy thì thôi." Giọng điệu Lâm gia gia thoải mái nói.
“Vâng, gia gia." Lúc này đây, Lâm Băng hoàn toàn yên tâm rồi, trong lòng cũng rất là vui mừng.
Lâm gia gia còn nhiều việc phải làm, hai người đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, liền cúp điện thoại, sau đó Lâm gia gia còn cố ý gọi điện cho Lâm Trạch Nam.
“Gia gia, xảy ra chuyện gì, như thế nào lại gọi điện thoại cho cháu?" Lâm Trạch Nam đang chỉ huy nhân viên đem vật tư đóng gói thật tốt, cũng đang bố trí sắp xếp vật tư chuyển đi bằng đường hàng không.
“Tạm thời bỏ công việc trên tay lại đi, cháu đi theo em họ tới Sở gia một chuyến, giúp con bé đem hôn ước hủy bỏ." Giọng nói Lâm gia gia vừa chuyển, lại ngưng trọng lên:“Vật tư trong tay cháu còn thừa bao nhiêu, ở trên đường có bao nhiêu, nhớ rõ tìm một địa phương an toàn ở thành phố H để lại một chút vật tư, sau này còn có đường lui."
“Gia gia, người không cần phải lo lắng, trong lòng cháu đều biết, cháu làm việc ngài còn không yên tâm sao?" Lâm Trạch Nam cười nói, lại hỏi một câu:“Đang trong lúc mấu chốt như vậy, đang êm đang đẹp tại sao lại phải giải trừ hôn ước? Rất lãng phí thời gian nha." Lâm Trạch Nam là dòng chính, cũng không giống như Lâm Băng là người thừa kế dòng thứ hai, chuyện mạt thế đến Lâm gia gia có nói với hắn một ít, cũng để hắn đề phòng.
Ở trong điện thoại Lâm gia gia nhẹ nhàng qua loa đem chuyện của Sở Phi Lâm Băng cùng Thư Tuyết nói một lần, mặc kệ là thật hay giả, cũng không có thời gian phái người đi tra xét, nếu đã không được liền chia tay, nếu mạt thế đến, sống chết còn không có nói trước được đâu.
“Vâng, cháu đã biết, buổi chiều cháu sẽ cùng với em họ cùng nhau đi qua đó." Lâm Trạch Nam gật đầu đồng ý, giọng nói biến đổi nghiêm túc nói:“Gia gia, mấy ngày nay Lâm Băng không có dị thường, luôn luôn ở trong nhà, cũng không có tình huống ở trên mạng mua sắm. Bất quá ngược lại trước đó có mua một ít vật tư lung tung, có thể là bị mộng dọa, lúc đó người nhà cũng biết, ngay cả vụng trộm cũng bị bắt gặp, lúc đi tới phòng trọ nhỏ của nó, này nọ vẫn còn ở đó, nghe hàng xóm bên cạnh nói, còn có rất nhiều vật tư cũng được đặt ở trong bác sĩ bên cạnh, hiện tại cũng chưa lấy trở về. Sau khi nó nói cho gia gia chuyện này liền không có động tác gì nữa."
Lâm gia gia rất vừa lòng với đáp án mà Lâm Trạch Nam nói.
A Nam không có giấu giếm ông, chuyện ông giao cho nó làm được rất tốt, xem ra không có bởi vì Lâm Băng là em họ liền làm việc thiên tư, tốt lắm.
Hai người lại hàn huyên vài câu, liền kết thúc .
Lâm Trạch Nam nhìn điện thoại trong tay, như có điều suy nghĩ.
“Diễn đàn trên trường học?" Lâm Băng thấp giọng suy nghĩ, bình tĩnh nói với Hứa Kiều ở đầu bên kia điện thoại:"Cảm ơn bạn, Hứa Kiều, đúng rồi, tốt nhất gần đây bạn đừng đi tới bệnh viện."
“Không đi bệnh viện, tại sao bạn lại nói như vậy?" Hứa Kiều có chút kinh ngạc nói, nhà cô cũng không có người bị bệnh a, tất nhiên là sẽ không đi bệnh viện rồi.“Ờ, ôi trời ơi, Lâm Băng, mình không cùng bạn nói chuyện nữa, tiếng đập cửa nhà mình có chút kỳ quái, mình phải đi nhìn xem sao! Chuyện trên mạng chính bạn lên xem rồi quyết định đi." Nghe thanh âm này, giống như là có người dùng đầu đập ở cửa nhà cô vậy, đúng là gặp quỷ rồi.
Hứa Kiều cúp điện thoại.
Lâm Băng đặt di động ở một bên, trực tiếp mở diễn đàn trong trường ra xem, tìm được cái trang web mà Hứa Kiều nói lúc nãy, ấn mở, bắt đầu nghiêm túc nhìn xem thông tin trên đó. Không nghĩ tới Thư Tuyết từ nhỏ đến lớn ngữ văn không được tốt lắm, thế nhưng lại viết được một câu chuyện xưa rất hay, biên soạn cũng có khuôn có dạng a.
Bên dưới bài viết là địa chỉ của một đường link, nói là có bằng chứng chứng minh.
Lâm Băng thuận tiện chọn tiến vào, cho đến khi chuyển tới diễn đàn, không khéo, nhiệt độ thời tiết mấy ngày nay còn cực kỳ cao hơn bình thường. Bên trong là những tấm hình đã trải qua xử lý cắt ghép, chủ topic mặc một chiếc áo ghi-lê. Còn có, chủ topic này cũng đang mạnh mẽ lên án hành vi của người trong tấm hình, còn nói rất nhiều về mấy “hình ảnh ướt át" trong diễn đàn.
Thời điểm nhìn thấy hai chữ cuối cùng, Lâm Băng cũng chỉ là nở nụ cười, thật đúng là ngại quá, từ nhỏ đến lớn, trong nhà quản lý nghiêm khắc, thật đúng là không có chạm qua đàn ông đâu, còn về mấy thứ gọi là “hình ảnh ướt át" kia, như thế nào cô lại không biết có thứ này?
Là ai làm, đã rất rõ ràng.
Lâm Băng trực tiếp gọi điện thoại cho Thư Tuyết, đối phương rất nhanh liền nghe máy.
Ở trước mặt phụ nữ, giọng nói Thư Tuyết luôn luôn bình thường, nhưng ở trước mặt đàn ông, giọng nói của Thư Tuyết lại luôn luôn hờn dỗi, đây là vào thời điểm mạt thế diễn ra mà chính tai Lâm Băng nghe được, trước kia cô còn không có phát hiện ra Thư Tuyết lại có giọng nói như vậy.
“Băng Băng, có việc gì sao?" Giọng nói Thư Tuyết mang theo ý cười hỏi, còn thân thiết hô Băng Băng, giống như cái tát ở cửa hàng nữ trang lúc trước không có xảy ra vậy, a, còn thay đổi cả cách xưng hô nữa.
“Hiện tại tôi cũng không muốn cùng cô nói lời vô nghĩa nữa, tôi không có thời gian rảnh rỗi như vậy. Mấy cái tin phỉ báng tôi trên mạng là do cô gửi đi đúng không, a, nghe nói buổi tối còn có nhiều hình ảnh ướt át hơn xảy ra nhỉ. Cô ngay lập tức, xóa đi, sau đó đăng một bài viết ‘Thiên kim nhà giàu ác độc’, lấy danh nghĩa của cô gửi đi, nhớ dùng từ cho cẩn thận, tôi cho cô thời gian một giờ, nếu không thì cô cứ ngồi chờ giấy gọi của tòa án đi." Giọng điệu Lâm Băng bình thản, cũng không muốn nhiều lời với cô ta.
“Băng Băng, cậu hiểu lầm rồi, không phải tớ làm a!" Nghe được lời nói của Lâm Băng, trong lòng Thư Tuyết chợt lạnh, ôm ngực bắt đầu phủ nhận.
“Vậy sao, áo có thể mặc loạn, nhưng mà ID thì không thể làm giả được a, cô có muốn hay không ngày mai tôi mời cảnh sát tới nhà của cô kiểm tra khám xét?" Lâm Băng đang nói, lại phát hiện sắc trời so với vừa rồi tối hơn một chút, mới vừa rồi còn có ánh sáng mặt trời chiếu, thế nhưng bây giờ bầu trời lại phủ mây đen kịt, cô từ trên ghế đứng lên, đẩy cửa sổ ra, từng trận gió nóng từ bên ngoài thổi vào trong phòng.
“......" Ở bên kia điện thoại, trên mặt Thư Tuyết đã bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, ả nhất thời sinh khí mớinghĩ ra cách này hại Lâm Băng, nhưng bản thân lại đã quên mất gia thế chênh lệch giữa hai người, nhà ả không không có giống như Lâm gia Sở gia, mà ả lại càng không phải con vợ cả sinh ra, người đàn bà kia luôn luôn mặc kệ ả, nếu như ả xảy ra chuyện gì, bà ta lại càng có cái cớ ở trước mặt cha ả hung hăng cáo trạng ả.
“Vậy được rồi, cô đã nói không phải mình làm, nếu như cô đã khẳng định như vậy, hiện tại tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nếu như ngày mai tôi tra ra được chứng cớ gì, lúc đó cô phải vào cục cảnh sát thì cũng đừng có trách tôi." Lâm Băng không chút để ý nói xong, tay lại vươn ra bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ nhàng thổi qua những ngón tay, cô có cảm giác cơn gió này đang chậm rãi lớn dần, giống như là muốn đổ mưa vậy.
Mùa hè mưa rào có sấm chớp, luôn đặc biệt nhiều.
“Không!" Giọng nói Thư Tuyết nóng nảy, ở đầu bên kia kêu lên, thanh âm xuyên thấu qua điện thoại di động cực kì vang dội.“Băng...... Lâm Băng, cậu không cần phải làm như vậy, là tớ sai rồi, tớ thực sự xin lỗi cậu, dựa vào một phần tình bạn ngày xưa của chúng ta, cậu hãy bỏ qua cho tớ lần này đi, tớ cầu xin cậu đó!"
“Tình bạn?" Lời nói cuối cùng của Thư Tuyết đã thành công dời đi lực chú ý của Lâm Băng, trong lòng Lâm Băng cười lạnh, tình bạn, cô ta có từng nghĩ đến mười mấy năm tình bạn của họ mà tha chết cho cô một mạng chưa, trước khi chết, tôi tự hỏi không biết cho tới bây giờ tôi đã từng làm qua chuyện gì có lỗi với cô sao. Tôi biết có quyền lực là đại gia, có đồ ăn nhiều cũng là đại gia, tôi sống ở mạt thế luôn luôn phải thật cẩn thận, tôi đã từng chọc qua cô sao? Cô ta đến cùng có nghĩ tới hay không, sau nhà ta chết thì người mẹ đang mang bệnh của ta phải làm cái gì bây giờ!
“Cho dù là xem ở mặt mũi của Sở Phi được không, cầu xin cậu mà, cậu cũng biết cuộc sống của mình ở Thư gia cũng rất khó khăn a, nếu như xảy ra chuyện xấu như vậy, vị Thư phu nhân kia nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, cậu không biết bà ta ác độc như thế nào đâu!" Giọng Thư Tuyết gần như là khóc nức nở nói.
“Cô thông đồng cùng Sở Phi ở chung một chỗ sẽ không phải là chuyện xấu sao? Hay vẫn là, cô cảm thấy Sở gia có thể bảo hộ cô, Thư phu nhân cũng sẽ không dám làm gì cô?" Còn nói đến mặt mũi của Sở Phi, tôi khinh. Thư phu nhân có ác độc hay không thì cô không biết, nhưng mà năm đó cô lại tận mắt nhìn thấy ả đẩy bà ta và con gái của bà ta vào giữa bầy tang thi, lúc đó Thư phu nhân bị đẩy vào trong miệng đàn tang thi đã dựa vào một cỗ tín niệm lại vọt ra được bên ngoài, đập cửa xe, một bên kêu cứu một bên nghĩ muốn đi lên xe, lúc đó Thư Tuyết thừa dịp mọi người tập trung thanh lý tang thi mà không có chú ý tới ả, hung hăng đạp Thư phu nhân mấy cái, đem hai mẹ con họ đạp trở lại trong miệng tang thi......
Kết cục có thể nghĩ. Lúc đó Lâm Băng không dám nói, thứ nhất là do trong tay Thư Tuyết có nhiều vật tư, thứ hai là hình tượng lúc ấy của ả ta rất tốt, ở trong lòng đàn ông thì tỏ ra mềm mại xinh đẹp như bạch liên hoa, sở sở động lòng người, giống như thiên sứ thiện lương vậy, cho dù Lâm Băng có nói thì bọn họ cũng sẽ không tin.
Dọc theo đường đi, một khi gặp phải một đàn tang thi, Lâm Băng đều sẽ cố gắng hết sức mang theo mẹ mình cách xa Thư Tuyết một chút, bằng không, Thư Tuyết sẽ xem cô và mẹ mình như cái khiên chắn thịt cho ả mất.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Thư Tuyết cố gắng hết sức làm cho tiếng khóc của mình trông có vẻ thật hơn, nhưng trong mắt lại tràn ngập hận ý, Lâm Băng, một ngày nào đó ả muốn đem cô ta dẫm nát dưới chân, cô ta trừ bỏ gia thế tốt hơn ả một chút, thì có điểm nào có thể so sánh với ả chứ! Bất quá chỉ là đầu thai tốt hơn thôi, có cái gì mà đắc ý chứ, một ngày nào đó ả sẽ làm được, hừ!
“Ba chữ này tôi nghe không hiểu, cô có nói gì cũng vô dụng." Cửa sổ không có đóng lại, tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ thủy tinh làm cho trong lòng Lâm Băng lạnh đi vài phần, nghe tiếng nước rơi lạch tạch, tâm tình Lâm Băng mới trở nên tốt hơn chút.“Được rồi, không nói nữa, một giờ sau, tôi không muốn nhìn thấy mấy cái đó nữa, mà tôi cũng có rất nhiều cách để chơi đùa với cô đó."
Lâm Băng dứt khoát cúp điện thoại.
Bị Lâm Băng cúp điện thoại, Thư Tuyết hung hăng đập điện thoại di động vào trong lòng bàn tay, trong lòng thầm hận: Lâm Băng, ngươi trăm ngàn lần đừng để ta nắm được nhược điểm của ngươi, trăm ngàn đừng!
Một bên oán hận nghĩ, một bên ngồi xuống cạnh máy tính, đem nội dung của mấy tấm hình ướt át vừa mới chỉnh sửa xong toàn bộ xóa bỏ, lại xin xóa bỏ tin tức. Sau đó, lại tìm được một trang mạng xã hội khác, nặng nề gõ mấy chữ ‘Hóa ra người bị hại là giả’, dùng chings giọng điệu của ả mà nói, Lâm Băng còn nói muốn giọng điệu bình thường thành khẩn, gõ bàn phím, có đôi khi ả còn hung hăng mắng chính mình vài câu, ả thật sự là chịu đủ rồi. Có lẽ tại thời điểm này ả cũng không thể viết xuống được, đành phải nhắm mắt lại, chậm rãi bình ổn lại tâm tình, đè xuống ác khí trong lòng, lại đem thời gian chậm rãi gõ chữ......
Chiêu này của Lâm Băng, cũng đủ độc ác a!
*
Vừa cùng Thư Tuyết ngắt điện thoại khoảng mười phút, Lâm Băng ngoài ý muốn tiếp nhận điện thoại của gia gia, giọng nói của gia gia nghe có vẻ mệt mỏi, đoán chừng là vài ngày nay bận việc nên mệt mỏi.
“Băng Băng, gia gia đang ở thành phố D, căn cơ của Lâm gia ở thành phố H, mọi thứ đã chuẩn bị tương đối nhiều, sợ là còn phải mấy ngày nữa mới mang hết mấy thứ đó qua thành phố D được, còn phải kết thúc một ít công việc nữa, chỉ sợ ba bốn ngày sau các con mới có thể qua đây được. Mấy ngày này cháu cũng đi giúp Trạch Nam một chút đi,nhân thủ ở thành phố H không đủ, mấy nơi khác cũng đang vội vàng, không thể phái người qua đó được, công việc cụ thể như thế nào thì ông sẽ bảo Trạch Nam sắp xếp cho cháu, phải nắm chắc thời gian." Lâm gia gia đặc biệt dặn đi dặn lại Lâm Băng.
Trong lòng ông cũng thoải mái hơn không ít, mấy ngày nay ông đã âm thầm phái người nhìn chằm chằm vào Lâm Băng xem có động tĩnh gì không, bây giờ xem ra Băng Băng cũng không có tâm tư riêng, ở nhà cũng quy củ, xem ra cũng không giống như là có tượng ngọc phật, như vậy liền tốt, nếu tâm tư của con bé không đặt ở Lâm gia, chỉ lo cho bản thân mình, coi như là cháu gái ruột, ông cũng sẽ không bỏ qua a, cuối cùng vẫn là Băng Băng thông hiểu lí lẽ, là một đứa bé ngoan.
Trong mắt Lâm gia gia mang theo ý cười.
“Vâng ạ, không biết hiện tại anh họ đang ở đâu, cháu phải làm sao để tìm được anh ấy đây?" Lâm Băng chăm chú hỏi.
“Cháu hiện tại phải đi tìm nó, a, đúng rồi, còn có một sự việc, chính là tiểu tử Sở gia kia, là người đã đính hôn cùng với cháu, như thế nào, hiện tại cháu xem nó không vừa mắt?" Giọng điệu của Lâm gia gia bình tĩnh, nghe không ra vui buồn.
“Hắn ta cùng với con gái nuôi của Thư gia có quan hệ qua lại, bị cháu bắt gặp, sau này hai người đó thẹn quá hóa giận, có lẽ là cùng người trong nhà cáo trạng, vu tội cho cháu, hừ, nếu hắn ta thực sự coi trọng người kia, cháu còn có thể cầu hắn cưới cháu sao?" Lâm Băng hừ hừ nói, đem cảm nhận khó chịu của mình về Sở Phi ở trước mặt gia gia nói rõ ràng.
Trong lòng lại ở cảm khái, cảm giác trong nhà có núi dựa, thật là tốt a.
“Được rồi, cháu cùng với Trạch Nam đi một chuyến tới Sở gia, đem hôn ước này hủy bỏ đi. Ông không ở đó, ba cháu cùng mấy vị chú bác cũng không ở đó, chính mình đừng sợ, phải mạnh mẽ lên, dù sao ông cụ Sở gia cũng coi như là trưởng bối, cháu đi coi như là một phần tâm ý, cái này là cấp mặt mũi cho trưởng bối xem, ông sẽ gọi cho lão nhân Sở gia kia, nếu chưa kết hôn mà đã không thoải mái, vậy thì thôi." Giọng điệu Lâm gia gia thoải mái nói.
“Vâng, gia gia." Lúc này đây, Lâm Băng hoàn toàn yên tâm rồi, trong lòng cũng rất là vui mừng.
Lâm gia gia còn nhiều việc phải làm, hai người đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, liền cúp điện thoại, sau đó Lâm gia gia còn cố ý gọi điện cho Lâm Trạch Nam.
“Gia gia, xảy ra chuyện gì, như thế nào lại gọi điện thoại cho cháu?" Lâm Trạch Nam đang chỉ huy nhân viên đem vật tư đóng gói thật tốt, cũng đang bố trí sắp xếp vật tư chuyển đi bằng đường hàng không.
“Tạm thời bỏ công việc trên tay lại đi, cháu đi theo em họ tới Sở gia một chuyến, giúp con bé đem hôn ước hủy bỏ." Giọng nói Lâm gia gia vừa chuyển, lại ngưng trọng lên:“Vật tư trong tay cháu còn thừa bao nhiêu, ở trên đường có bao nhiêu, nhớ rõ tìm một địa phương an toàn ở thành phố H để lại một chút vật tư, sau này còn có đường lui."
“Gia gia, người không cần phải lo lắng, trong lòng cháu đều biết, cháu làm việc ngài còn không yên tâm sao?" Lâm Trạch Nam cười nói, lại hỏi một câu:“Đang trong lúc mấu chốt như vậy, đang êm đang đẹp tại sao lại phải giải trừ hôn ước? Rất lãng phí thời gian nha." Lâm Trạch Nam là dòng chính, cũng không giống như Lâm Băng là người thừa kế dòng thứ hai, chuyện mạt thế đến Lâm gia gia có nói với hắn một ít, cũng để hắn đề phòng.
Ở trong điện thoại Lâm gia gia nhẹ nhàng qua loa đem chuyện của Sở Phi Lâm Băng cùng Thư Tuyết nói một lần, mặc kệ là thật hay giả, cũng không có thời gian phái người đi tra xét, nếu đã không được liền chia tay, nếu mạt thế đến, sống chết còn không có nói trước được đâu.
“Vâng, cháu đã biết, buổi chiều cháu sẽ cùng với em họ cùng nhau đi qua đó." Lâm Trạch Nam gật đầu đồng ý, giọng nói biến đổi nghiêm túc nói:“Gia gia, mấy ngày nay Lâm Băng không có dị thường, luôn luôn ở trong nhà, cũng không có tình huống ở trên mạng mua sắm. Bất quá ngược lại trước đó có mua một ít vật tư lung tung, có thể là bị mộng dọa, lúc đó người nhà cũng biết, ngay cả vụng trộm cũng bị bắt gặp, lúc đi tới phòng trọ nhỏ của nó, này nọ vẫn còn ở đó, nghe hàng xóm bên cạnh nói, còn có rất nhiều vật tư cũng được đặt ở trong bác sĩ bên cạnh, hiện tại cũng chưa lấy trở về. Sau khi nó nói cho gia gia chuyện này liền không có động tác gì nữa."
Lâm gia gia rất vừa lòng với đáp án mà Lâm Trạch Nam nói.
A Nam không có giấu giếm ông, chuyện ông giao cho nó làm được rất tốt, xem ra không có bởi vì Lâm Băng là em họ liền làm việc thiên tư, tốt lắm.
Hai người lại hàn huyên vài câu, liền kết thúc .
Lâm Trạch Nam nhìn điện thoại trong tay, như có điều suy nghĩ.
Tác giả :
Hậu Tình