Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Chương 80: Thiên phú
Bạch Lê Hoa ôm Tiết Thải vào trong ngực, chống lại ánh mắt người nọ, bất an dò hỏi: “Đúng là gia đệ, hắn bướng bỉnh gây sự đắc tội với đại nhân sao?"
Lời vừa nói ra, nàng rõ ràng cảm giác được thân hình căng chặt của hài tử trong lòng ngực mình thả lỏng lại.
Nàng càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.
Nam tử cả người đầy sát khí nghe vậy, cố hết sức nở nụ cười, nhưng nụ cười này phối hợp với khí thế trên người càng làm người không rét mà run.
Nàng cảm thấy bản lĩnh người này cao hơn người thường một chút nên càng cảnh giác.
Nam tử nói, “Tại hạ đi du ngoạn cùng với chủ tử, đi ngang qua nơi này, trùng hợp thấy tiểu công tử có thiên phú dị bẩm, có ý muốn biết."
Mặc Nhiễm vừa nói vừa thầm quan sát thôn phụ này.
Tuy rằng lúc đầu thấy Bạch Lê Hoa, hắn rất chán ghét, dù sao cũng ở bên công tử lâu rồi nên thẩm mỹ cũng chịu chút ảnh hưởng, thôn phụ này lớn lên thật khó coi.
Nhưng nàng nói hai câu, hắn liền nhạy bén nhận ra nữ nhân này không bình thường, tuy biểu hiện sợ hãi rụt rè, nhưng đối mặt với hắn lại không chút nào sợ hãi. Tuy là hắn đã thu lại sát khí, nhưng chỉ bằng chất liệu của bộ quần áo thì người nói chuyện với hắn cũng khó mà không run rẩy.
Điểm này thì nhìn thôn dân đang thầm nghị luận sẽ biết.
Muốn nói nữ nhân này không biết nhìn hàng, cố tình hô một câu “Đại nhân".
Hắn nhẫn nại kể lại chuyện.
Thì ra người nam nhân đầy sát khí này tên là Mặc Nhiễm, hắn đi theo chủ tử hắn du lịch bốn phương, trùng hợp thấy Tiết Thải đang dùng đá ném chim sẻ ở ven đường. Tuy nó ném không chuẩn, nhưng thủ pháp rất kỳ lạ, nên nổi lên tâm tư luyến tiếc muốn nhận làm đồ đệ dạy dỗ cho tốt.
Nhìn bộ dáng bọn họ cũng không giống người bình thường, nên người thôn Chu Tiên đều vây lại xem náo nhiệt.
Nghe tiểu hài nhi nói là người Lương gia, thì đều cho rằng Lương gia này chắc sẽ phát tài.
Cát Lại Tử xung phong nhận việc đi tìm Bạch Lê Hoa.
Cho nên mới có một màn vừa rồi.
Bạch Lê Hoa nghĩ nghĩ, cười, “Đại nhân nói thiên phú thì hơi quá lời rồi, hài tử ở nông thôn bướng bỉnh không có gì để chơi đùa, nên không có việc thì đều sẽ dùng đá ném chim, ném chuẩn cũng có thể có bữa ăn ngon."
Nghe lời nàng vừa nói, người bên cạnh cũng phản ứng lại, bắt đầu mồm năm miệng mười nói, “Đúng vậy, đại nhân, Hổ Tử/Cẩu Tử/Miêu Đản nhà chúng ta cũng vậy, nếu không để hắn ném ngươi nhìn một cái?"
Từng nhà từng nhà lớn giọng lên.
Có người thậm chí đẩy hài tử nhà mình ra biểu diễn, người bị đẩy ra đương nhiên là vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng bọn chúng không nghĩ như vậy, không phải chỉ là ném chim sao? Vừa nhìn đã biết, không chừng được nhìn trúng thì sao?
Nhưng mà có thể giống nhau sao?
Trong tiếng người ồn ào, một giọng réo rắt như tiếng đàn nói: “Chủ tớ chúng ta làm trò cười rồi."
Mọi người vừa rồi còn ầm ĩ đều vô thức ngậm miệng lại.
Chỉ thấy một vị công tử vô cùng khôi ngô phe phẩy quạt Mỹ Nhân đi tới, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, mũi cao thẳng, mày kiếm, một thân bạch y tơ lụa trắng hơn tuyết, bước đi vô cùng ưu nhã, Mặc Nhiễm mới vừa rồi còn quý khí mười phần, ở trước mặt hắn còn không bằng một phần.
Hắn liếc Bạch Lê Hoa và Tiết Thải đang ngồi dưới đất, nhàn nhạt nói: “Mặc Nhiễm, đi thôi."
Mặc Nhiễm ôm quyền, “Vâng!"
Mãi đến khi hai người đã đi xa, mọi người mới phản ứng lại, sôi nổi thở dài nói, “Hai vị công tử này tuyệt đối không phải người đơn giản, đáng tiếc, đáng tiếc."
Biểu hiện thất vọng trên mặt Cát Lại Tử rõ ràng nhất, chẳng qua hắn thật sự không phải vì chính mình.
Lời vừa nói ra, nàng rõ ràng cảm giác được thân hình căng chặt của hài tử trong lòng ngực mình thả lỏng lại.
Nàng càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.
Nam tử cả người đầy sát khí nghe vậy, cố hết sức nở nụ cười, nhưng nụ cười này phối hợp với khí thế trên người càng làm người không rét mà run.
Nàng cảm thấy bản lĩnh người này cao hơn người thường một chút nên càng cảnh giác.
Nam tử nói, “Tại hạ đi du ngoạn cùng với chủ tử, đi ngang qua nơi này, trùng hợp thấy tiểu công tử có thiên phú dị bẩm, có ý muốn biết."
Mặc Nhiễm vừa nói vừa thầm quan sát thôn phụ này.
Tuy rằng lúc đầu thấy Bạch Lê Hoa, hắn rất chán ghét, dù sao cũng ở bên công tử lâu rồi nên thẩm mỹ cũng chịu chút ảnh hưởng, thôn phụ này lớn lên thật khó coi.
Nhưng nàng nói hai câu, hắn liền nhạy bén nhận ra nữ nhân này không bình thường, tuy biểu hiện sợ hãi rụt rè, nhưng đối mặt với hắn lại không chút nào sợ hãi. Tuy là hắn đã thu lại sát khí, nhưng chỉ bằng chất liệu của bộ quần áo thì người nói chuyện với hắn cũng khó mà không run rẩy.
Điểm này thì nhìn thôn dân đang thầm nghị luận sẽ biết.
Muốn nói nữ nhân này không biết nhìn hàng, cố tình hô một câu “Đại nhân".
Hắn nhẫn nại kể lại chuyện.
Thì ra người nam nhân đầy sát khí này tên là Mặc Nhiễm, hắn đi theo chủ tử hắn du lịch bốn phương, trùng hợp thấy Tiết Thải đang dùng đá ném chim sẻ ở ven đường. Tuy nó ném không chuẩn, nhưng thủ pháp rất kỳ lạ, nên nổi lên tâm tư luyến tiếc muốn nhận làm đồ đệ dạy dỗ cho tốt.
Nhìn bộ dáng bọn họ cũng không giống người bình thường, nên người thôn Chu Tiên đều vây lại xem náo nhiệt.
Nghe tiểu hài nhi nói là người Lương gia, thì đều cho rằng Lương gia này chắc sẽ phát tài.
Cát Lại Tử xung phong nhận việc đi tìm Bạch Lê Hoa.
Cho nên mới có một màn vừa rồi.
Bạch Lê Hoa nghĩ nghĩ, cười, “Đại nhân nói thiên phú thì hơi quá lời rồi, hài tử ở nông thôn bướng bỉnh không có gì để chơi đùa, nên không có việc thì đều sẽ dùng đá ném chim, ném chuẩn cũng có thể có bữa ăn ngon."
Nghe lời nàng vừa nói, người bên cạnh cũng phản ứng lại, bắt đầu mồm năm miệng mười nói, “Đúng vậy, đại nhân, Hổ Tử/Cẩu Tử/Miêu Đản nhà chúng ta cũng vậy, nếu không để hắn ném ngươi nhìn một cái?"
Từng nhà từng nhà lớn giọng lên.
Có người thậm chí đẩy hài tử nhà mình ra biểu diễn, người bị đẩy ra đương nhiên là vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng bọn chúng không nghĩ như vậy, không phải chỉ là ném chim sao? Vừa nhìn đã biết, không chừng được nhìn trúng thì sao?
Nhưng mà có thể giống nhau sao?
Trong tiếng người ồn ào, một giọng réo rắt như tiếng đàn nói: “Chủ tớ chúng ta làm trò cười rồi."
Mọi người vừa rồi còn ầm ĩ đều vô thức ngậm miệng lại.
Chỉ thấy một vị công tử vô cùng khôi ngô phe phẩy quạt Mỹ Nhân đi tới, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, mũi cao thẳng, mày kiếm, một thân bạch y tơ lụa trắng hơn tuyết, bước đi vô cùng ưu nhã, Mặc Nhiễm mới vừa rồi còn quý khí mười phần, ở trước mặt hắn còn không bằng một phần.
Hắn liếc Bạch Lê Hoa và Tiết Thải đang ngồi dưới đất, nhàn nhạt nói: “Mặc Nhiễm, đi thôi."
Mặc Nhiễm ôm quyền, “Vâng!"
Mãi đến khi hai người đã đi xa, mọi người mới phản ứng lại, sôi nổi thở dài nói, “Hai vị công tử này tuyệt đối không phải người đơn giản, đáng tiếc, đáng tiếc."
Biểu hiện thất vọng trên mặt Cát Lại Tử rõ ràng nhất, chẳng qua hắn thật sự không phải vì chính mình.
Tác giả :
Mộ Tương Tri