Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 5

Chẳng phải trong phim thần tượng luôn có những điểm nhấn kinh điển hay sao? Nam chính có thể tạo nên chủ đề trong khuôn viên nhà trường và sẽ luôn có một vài đối tượng dũng cảm và kiên trì theo đuổi, bọn họ sẽ sử dụng mạng lưới học sinh để tìm kiếm thông tin liên quan đến nam chính, có thể còn biết việc nam chính thường xuyên qua lại với nữ sinh nào và bí mật chặn cô gái đó ở góc tường, rồi uy hiếp không cho cô ta quyến rũ nam chính.

Mà Tưởng Tinh lại may mắn gặp phải một kịch bản “sao chép".

Vào năm học lớp tám, có hai bạn nữ chặn cô tại căng tin, nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói: “Cậu có phải là Tưởng Tinh không? Chúng tôi muốn nhìn cậu."

“Ồ." Tưởng Tinh bỏ chiếc bánh bao mới cắn được hai miếng xuống, rồi lại cúi đầu buộc chặt miệng túi, sau đó đứng thẳng, ngẩng cao đầu: “Nhìn đi."

Quá thuận lợi và êm đềm nhưng lại khiến bầu không khí thật buồn cười. Tưởng Tinh chủ động đưa tay về phía họ, hai cô gái nhìn nhau không nói nên lời.

“Có phải hai cậu muốn gửi đồ cho Trương Tuyết Tề không?" Tưởng Tinh vẫn không thu tay lại: “Tôi có thể chuyển giúp hai cậu."

“Bọn tôi không có đồ gì gửi cho cậu ấy hết." Một trong hai cô gái có dáng người cao ráo lên tiếng: “Chỉ muốn xem trông cậu như thế nào mà thôi."

Tưởng Tinh chớp chớp mắt.

Một lúc lâu sau, cô mới giơ ngón tay trỏ lên, như thể đã ngộ ra: “Tôi là Tưởng Tinh thật đây, hai cậu không nhận nhầm đâu." Trong trường có một vài bạn cùng tên Tưởng Tinh, nên mấy bạn nữ thường xuyên nhận nhầm người, sau đó đã tốn mất vài tệ để “Tưởng Tinh giả" giúp bọn họ chuyển đồ, nghe nói còn tìm phải “Tưởng Tinh nam", quả thật là quá đáng.

“Tôi không thu tiền đâu." Lao động miễn phí, làm vì đam mê và vì “tình yêu" của các cô gái.

Nữ sinh có dáng người thấp hơn không kìm được mà phá lên cười.

“Nếu không có gì gửi thì tôi đi trước đây." Tưởng Tinh lại mở chiếc túi nilon ra, bánh bao đã nguội mất một nửa rồi, cô vừa nhấm nháp vừa đưa tay lên chỉ vào mình: “Nhận đúng tôi là được rồi."

……

Đàm Lực đã từng nói: “Một bộ phim tình cảm cẩu huyết khổ đau nếu rơi vào tay Tưởng Tinh sẽ lập tức biến thành bộ phim hài."

Rất nhiều lần Trương Tuyết Tề cũng bị cô chọc tức đến nội tâm tổn thương, phải bất lực nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ngốc thật hay là ngốc giả thế hả? Tớ cảm thấy cậu giống con gái của mẹ tớ hơn đó."

Quả thực là vậy, những ai đã từng gặp cả hai gia đình họ đều phải nói rằng Trương Tuyết Tề giống con trai của bà Tô, một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, còn tính cách hồn nhiên trong sáng, không rườm rà của Tưởng Tinh rất giống với bà Trương.

……

“Vậy nên bây giờ cô đang tạo tài khoản làm các đoạn video ngắn à?" Vân Hiểu Nguyệt bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống: “Có phải là làm các loại video hài hước không?"

Tưởng Tinh chán nản, cô và hài hước có hợp với nhau vậy không?

“Không phải, tôi là Streamer đọc truyện và các đoạn video ngắn là các clip được cắt ra từ chương trình phát sóng trực tiếp."

Nói đến cùng thì cô vẫn đến đây theo lời mời.

Sau bữa ăn tối cùng nhau lần trước, cô và Vân Hiểu Nguyệt đã trao đổi Wechat với nhau, khi nhận được lời mời đi uống trà chiều từ cô ta, thì phản ứng đầu tiên của Tưởng Tinh chính là muốn chụp lại ảnh màn hình và gửi cho Trương Tuyết Tề, nhưng bà Tô và Đàm Lực đã quay cuồng trong đầu cô quá lâu, phiền chết đi được.

Mấy ngày nay Trương Tuyết Tề và Đàm Lực đều ra ngoài gặp gỡ khách hàng, có lẽ không để ý gì đến Vân Hiểu Nguyệt, nên cô ta mới chạy đến tìm cô.

“Tôi biết rồi, có hơi giống Seiyuu nhỉ?" [1] Hai tay Vân Hiểu Nguyệt đặt nhẹ lên đùi đang nâng lên của mình, cô ta hơi nghiêng người về phía trước, tư thế lười biếng nho nhã: “Giọng của cô rất hay, ngọt ngào, còn rõ ràng nữa, rất thích hợp để hát và đọc truyện."

Tưởng Tinh đã tò mò từ lâu: “Cô làm nghề gì vậy?"

“Lập kế hoạch trò chơi." Vân Hiểu Nguyệt bổ sung thêm nụ cười: “Bên mảng giới thiệu cốt truyện cho trò chơi."

“Hiểu rồi, nó có liên quan đến mảng viết truyện."

“Cũng gần như vậy."

“Cô là người thành phố J à? Hay là đến đây làm việc?"

Vẻ mặt Vân Hiểu Nguyệt vô cùng bình tĩnh: “Tôi là người thành phố P, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại Kyoto làm việc, đến năm nay mới chuyển về thành phố J."

Chẳng phải nửa phần lý do là muốn theo quỹ đạo công việc của Trương Tuyết Tề hay sao?

Tưởng Tinh nhấp một ngụm Latte, chuẩn bị bắt đầu khơi ra một vài chuyện riêng tư: “Cô vì muốn phát triển công việc hay là…"

Cô khựng lại là vì đang suy đoán xem có nên hỏi hay không? Kết quả của cuộc nói chuyện lần trước giữa Trương Tuyết Tề và Vân Hiểu Nguyệt không biết thành bại ra sao, ném đá xuống giếng [2] không phải là phong cách của cô, ngộ nhỡ nó có liên quan đến chuyện buồn của đối phương thì phải làm thế nào?

Vân Hiểu Nguyệt che miệng cười: “Tôi đến đây cùng người khác, nhà bạn trai tôi ở thành phố J."

Quay lại với nhau rồi sao? Tưởng Tinh nhất thời im lặng.

Vân Hiểu Nguyệt đưa bàn tay trái ra, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay giữa của cô ta tỏa sáng lấp lánh: “Là chồng chưa cưới của tôi, không phải vì Trương Tuyết Tề."

Tưởng Tinh ngạc nhiên: “Cô sắp kết hôn sao? Bữa trước cùng ăn cơm không thấy cô nhắc tới."

Vân Hiểu Nguyệt đưa tay trái lên ôm má, khẽ cười: “Hôm đó còn chưa nhận lời, sau khi nói chuyện với A Tề, tôi đã hiểu rõ một vài vấn đề, nên mới quyết định đồng ý."

Ánh mắt Tưởng Tinh trầm mặc, chờ đối phương nói tiếp.

“Tưởng Tinh, tôi tin rằng không có bất cứ một cô gái nào có thể chấp nhận việc bạn trai mình, thậm chí là cả chồng mình có một người bạn khác giới nào đó vượt quá mức tình bạn thông thường."

Cũng giống như cô vậy.

“Tôi nói câu này không phải muốn trách cô." Vân Hiểu Nguyệt im lặng một lúc, bởi vì cô ta hoàn toàn không có lý do để trách cứ: “Là một người con gái, chắc chắn cô có thể hiểu được, nhưng sau khi gặp cô rồi, tôi mới phát hiện người bất lực và đau khổ nhất không phải là tôi."

Tưởng Tinh ngơ ngác nhìn cô ta: “Vì sự tồn tại của tôi nên hai người mới chia tay sao?"

“Này, cô đừng căng thẳng. Bị cô nhìn với ánh mắt ngây thơ ấy, tôi cảm thấy tội lỗi lắm đó." Vân Hiểu Nguyệt gần như không kìm được lòng mà thở dài: “Người bi thảm nhất đương nhiên là Trương Tuyết Tề rồi, trừ phi có một ngày anh ấy có thể thực sự vượt qua rào cản này. Chỉ có điều…"

Cô ta dừng lại một lúc, quả thực là Vân Hiểu Nguyệt rất giỏi căn thời gian.

Trong lòng Tưởng Tinh dâng lên một cảm giác kỳ quái: “Cô đã đá Trương Tuyết Tề à?"

Vân Hiểu Nguyệt suy tư: “Quả thực là do tôi đề cập đến chuyện chia tay, nhưng ban đầu cũng chính tôi là người theo đuổi anh ấy. Sau khi đơn phương theo đuổi anh ấy suốt một năm rưỡi và đã ở bên nhau được bốn tháng, nghĩ lại thì cũng đã qua mấy năm rồi."

Một cuộc tình thoáng qua như vậy, chẳng trách Trương Tuyết Tề chưa từng nhắc tới. Tuy nhiên, dường như cô không hề biết gì về tình trạng các mối quan hệ yêu đương của anh.

Vân Hiểu Nguyệt tiếp tục nói: “Không khó để biết được sự tồn tại của cô, ở trong cùng một nhóm nhỏ với nhau, Đàm Lực có kể về chuyện trước kia của hai người, cũng nhắc cả đến cô, nhưng trong lời kể của cậu ta thì không cảm nhận được chuyện gì ái muội, mọi người chỉ biết rằng Trương Tuyết Tề có một thanh mai trúc mã sống ở đối diện và hoàn toàn là tình bạn trong sáng. Trương Tuyết Tề cũng không giấu giếm, nhưng càng như vậy tôi lại càng bất an, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác mà."

***

Đối với Tưởng Tinh mà nói thì buổi chiều hôm nay thật lạ. Dường như cô đã bước vào một thế giới xa lạ, lộng lẫy và thăng trầm, thất thường lại mịt mờ. Cô có thể nghe thấy từng câu từng chữ của Vân Hiểu Nguyệt, nhưng lại thực sự không thể hiểu sự phức tạp và u ám bên trong. Như thể qua một tấm kính trong suốt màu xám, cô có thể nhìn thấy ánh sáng và màu sắc ở phía bên kia, cô biết nó rất tươi đẹp nhưng lại chẳng thể đưa tay ra để chạm vào thứ ánh sáng rực rỡ ấy.

“Cuộc cãi vã và chia tay của chúng tôi lần đó, khi ấy cả hai cùng ra ngoài xem Lễ hội đèn lồng, anh ấy đã nhận một cuộc điện thoại thật dài, sau đó thì ủ rũ suốt cả đoạn đường, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, không thì lại nhắn tin. Tôi vô cùng khó chịu, không hiểu vì sao khi ấy đã đoán rằng người gọi đến có thể là cô. Nhưng ngay sau đó, quả thực phỏng đoán của tôi đã được xác nhận, đó chính là cuộc gọi từ cô."

Tưởng Tinh do dự: “Chuyện từ khi nào thế?"

“Anh ấy đã từng nói với cô về mối quan hệ của chúng tôi chưa?"

“Chưa."

Vân Hiểu Nguyệt không lấy làm ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt lại lập tức trở nên mịt mờ: “Chẳng trách."

Cô ta tiếp tục: “Vào giữa học kì năm bốn đại học, sau này tôi nghe Đàm Lực nói rằng là do cô xảy ra chút chuyện trong thời gian thực tập."

Cuối cùng thì Tưởng Tinh cũng đã bắt kịp thời gian và sự kiện. Đó là kỳ thực tập tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Bị sếp lợi dụng, kế hoạch thay đổi và bị đổ thành thủ phạm của lỗi sai, cô không đành lòng để chứng cứ bị phơi bày trước mặt mọi người nhưng lại biến chuyện lớn thành trò cười cho thiên hạ.

Vốn dĩ mọi chuyện đều có thể được suôn sẻ, cô hoàn toàn có thể đến công ty của lão Tưởng để tạm giữ một chức vụ trong đó nhưng cô còn trẻ, có sức sống và muốn dùng thực lực để chứng minh bản thân, ai ngờ rằng mới đặt được nửa bước chân ra ngoài xã hội đã bị rớt ngay xuống hố, bùn dính đầy thân.

Ỷ lại vào Trương Tuyết Tề trong những việc nhỏ nhặt cũng giống như dựa vào lão Tưởng trong những chuyện lớn của gia đình. Cô nhớ lần đó, Trương Tuyết Tề đã bay từ Kyoto về thẳng thành phố J. Với cô thì sự nương tựa ấm áp và mạnh mẽ ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nếu đã thành thói quen thì chẳng thể nào bỏ được. Chỉ có điều là cô không hề biết khi đó Trương Tuyết Tề đã có bạn gái rồi.

Vân Hiểu Nguyệt tàn nhẫn nói ra những điều mà mình muốn nói: “Tôi biết anh ấy rất khó theo đuổi, bởi vì người thích anh ấy thực sự không ít, nhưng tôi vẫn kiên trì cho đến khi anh ấy gật đầu, tôi cho rằng mình đặc biệt. Nhưng con người ấy mà, vẫn không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào bản thân. Ngay cả sau này, có rất nhiều người có điều kiện tốt theo đuổi tôi, nhưng Trương Tuyết Tề vẫn như một cái gai trong tim và tên của anh ấy cũng trở thành bí ẩn, khiến tôi phải nghiền ngẫm."

Chẳng tan nát cõi lòng, chẳng khóc lóc thảm thiết, cũng chẳng tức giận tột độ, mà ngược lại giọng điệu không mấy nghiêm trọng ấy lại từng chút từng chút giải phóng những cảm xúc buồn bã, trống trải, cùng sự dũng cảm lại hèn nhát của thời sinh viên.

Vân Hiểu Nguyệt quan sát từng biểu cảm của Tưởng Tinh: “Tại sao cô không có bạn trai?"

Tưởng Tinh thành thật nói: “Hình như chưa từng gặp ai khiến tôi rung động."

“Trước đây đã từng gặp chưa?"

“Rồi, thời còn đi học, nhưng cậu ta đã từ chối tôi."

Hai mắt Vân Hiểu Nguyệt rũ xuống, cô ta đưa ngón trỏ gõ gõ lên mặt: “Cô có biết tại sao Trương Tuyết Tề lại không có bạn gái không?"

Trước đây? Hay là bây giờ? Chẳng phải đã từng hẹn hò với cô ta khi học đại học sao?

Tưởng Tinh không nghĩ nhiều: “Hiện tại cậu ấy đang điều hành phòng làm việc của mình nên rất bận."

“Đây là câu nói để đối phó với các bà các mẹ nhỉ?" Cuối cùng Vân Hiểu Nguyệt cũng đã mỉm cười trở lại sau hơn hai mươi phút kể về quá khứ của mình. Cô ta suy tư vài giây, khi mím môi cười, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ: “Có thể là do anh ấy biết rằng giữa bạn thân và bạn gái thì chỉ có thể chọn một người."

“Tại sao?"

“Há?!"

“Lẽ nào sau khi có bạn gái rồi thì không thể có bạn khác giới nữa sao?"

Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn lên người đang ngồi đối diện mình.

Tưởng Tinh dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn cô ta chằm chằm. Đó không phải là sự soi mói, không phải là câu hỏi mà giống như đang tự chất vấn bản thân mình hơn: “Tại sao lại chỉ có thể chọn một? Tôi cũng đâu có can thiệp vào quyền kết bạn của cậu ấy, nếu cậu ấy nói với tôi rằng mình có bạn gái rồi, thì chắc chắn tôi sẽ không thường xuyên gọi để nhờ cậu ấy giải quyết việc cho mình nữa, sẽ không sang nhà cậu ấy một mình, giữa hai chúng tôi không có sự thân mật vượt quá ranh giới, chỉ ăn cơm cùng nhau, nói chuyện cùng nhau, bạn bè chẳng phải đều như vậy à?"

Vân Hiểu Nguyệt trầm ngâm.

Tưởng Tinh chán nản xoa mặt: “Cũng không phải là tôi đang lên án điều gì hay là cảm thấy bản thân mình rất đúng, tôi chỉ không hiểu. Gần đây có rất nhiều người bảo tôi phải giữ khoảng cách với Trương Tuyết Tề, tôi không hiểu thế nào là khoảng cách thỏa đáng, đã bao nhiêu năm như vậy, mười mấy, hai mươi năm rồi chúng tôi đều như vậy. Không nắm tay, không hôn, không lăn giường, chỉ ăn uống, trò chuyện, dắt chó đi dạo mà thôi, tôi cảm thấy tôi và Đàm Lực cũng có thể làm thế, chỉ có điều nhà của Đàm Lực ở xa, hơn nữa nhà cậu ta lại không có chó."

Vân Hiểu Nguyệt à lên một tiếng, rồi thở dài cảm thán: “Hoá ra trên đời này thực sự có kẻ si tình đến ngốc."

Ánh mắt Tưởng Tinh vô cùng kỳ lạ, thật lâu sau mới nặn ra một câu: “Có phải một cô gái hài hước thì không thích hợp để hẹn hò không?"

Vân Hiểu Nguyệt sững sờ, sau đó ý cười càng nồng đượm, bờ vai không ngừng đung đưa: “Cô nghe mấy lời này từ đâu thế?"

“Xem ở một đoạn video ngắn." Tưởng Tinh đang rũ đầu thất vọng thì nụ cười của Vân Hiểu Nguyệt lại như xác nhận điều này.

Vân Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô gái đang đắm chìm trong tâm trạng khổ não. Đó không phải là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại khiến ánh mắt người ta khó rời. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì nút thắt mà cô ta luôn trăn trở trong nhiều năm nay đã vô tình được nới lỏng. Một tâm hồn trong sáng, hoạt bát và tràn đầy sức sống, chính vì tính cách này của Tưởng Tinh mà Trương Tuyết Tề mới có thể duy trì mối quan hệ trên mức tình bạn nhưng lại dưới tình yêu này và giữ vững nó qua bao nhiêu năm tháng.

Tình bạn trong sáng? Thật khó tồn tại. Hoặc là cố giả ngốc, hoặc là không nhận ra. Thế mới nói, Trương Tuyết Tề mới là người bất lực và buồn bã nhất, chỉ có điều cũng chẳng thể trách anh. Nếu muốn chọc thủng lớp giấy này, cách nhanh nhất chính là Trương Tuyết Tề phải ra tay. Dù sao thì Tưởng Tinh vẫn không biết gì và chẳng thể phân biệt được đâu là tình bạn đâu là tình yêu. Nhưng Trương Tuyết Tề lại không chịu làm điều đó, hoặc có thể nói là sợ làm điều đó.

Tưởng Tinh có thể bày tỏ rõ ý tứ của mình mà không gặp bất cứ áp lực nào nhưng Trương Tuyết Tề thì không. Cô nói thì có thể là một trò đùa, còn anh thì là thật. Nếu Tưởng Tinh từ chối anh, thì giữa hai người họ chẳng thể quay lại điểm xuất phát được nữa và trở thành một người bạn qua đường xa lạ, hoặc là tình bạn tôi có cậu, cậu có tôi.

……

Ngày hôm đó, cuối cùng Vân Hiểu Nguyệt cũng biết được lựa chọn của Trương Tuyết Tề. Cô ta nhờ vả Đàm Lực, sau nhiều lần thất bại cuối cùng cũng suôn sẻ hẹn được Trương Tuyết Tề, sau đó lại được tạo một môi trường chỉ có riêng hai người, nên đã bày tỏ những suy nghĩ mà mình giấu kín trong lòng nhiều năm: “Nếu không có người bạn là Tưởng Tinh thì anh có chỉ chọn mình em thôi không?"

Trong một câu nói, cô ta đã tự đặt bản thân mình và Tưởng Tinh lên bàn cân, ai cao ai thấp thì chỉ cần nhìn thoáng qua là rõ.

Trương Tuyết Tề hơi rũ mi, vẫn là dáng vẻ lầm lì như cũ. Điều khiến cô ta bị cuốn hút chính là sự thần bí chỉ thuộc về riêng anh này. Sự trầm mặc trong tĩnh lặng và sâu sắc cùng sự hùng hồn trong giao tiếp đã tạo ra vẻ tương phản quá sắc nét, nó khiến trái tim cô ta chao đảo rồi mất đi phương hướng.

Trương Tuyết Tề đã cho cô ta một câu trả lời buồn bực nhưng không hối tiếc.

Anh nói: “Tôi sẽ không. Ngay cả khi cô không nói ra thì tôi cũng sẽ tìm thời điểm thích hợp để xin lỗi cô trước hạn, vì quãng thời gian giới hạn đó là một sai lầm, tôi đã cho rằng vượt qua bước này sẽ khiến cô suy nghĩ rõ ràng và thay đổi được bế tắc, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Tuy nhiên, cũng vì việc đó mà tôi đã nhận ra được kết quả mà bao năm nay mình vẫn luôn nghi ngờ."

“Hẹn hò cơ bản là không quan trọng, nếu không có cô ấy thì tôi có sống cả cuộc đời này thế nào cũng không thành vấn đề. Nếu hẹn hò thì mối quan hệ được định sẵn giữa tôi và cô ấy sẽ thay đổi, điều này có thể ảnh hưởng đến cô ấy. Vậy nên không hẹn hò cũng chẳng sao, cứ như vậy đi."

Cuối cùng Trương Tuyết Tề nói: “Tôi bằng lòng."

Anh nói, anh bằng lòng rồi.

…..

Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần tối, trên đỉnh đầu là những ánh đèn chiếu rọi. Đột nhiên Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy mình như thể đã tách khỏi thế giới.

“Tưởng Tinh, cô quen biết Trương Tuyết Tề lâu như vậy nên chắc chắn biết anh ấy là một người rất nghiêm túc."

Vân Hiểu Nguyệt không định nói cho Tưởng Tinh biết về cuộc trò chuyện cuối cùng của họ, dù sao thì có công mài sắt mới có ngày nên kim, tình yêu sao có thể dựa vào người khác được chứ.

Cô ta nói: “Nếu có một ngày Trương Tuyết Tề gặp được một người mà anh ấy thực sự thích, thì nhất định anh ấy sẽ giữ khoảng cách an toàn với cô. Khoảng cách đó có thể sẽ khiến cô khó chịu và không thể thích nghi và việc gọi lúc nào đến lúc đó là điều không thể."

Đột nhiên trái tim Tưởng Tinh có chút xoắn lại.

……

Bước đi không mục đích trên con đường của thành phố, Tưởng Tinh rơi vào vòng xoáy của những mâu thuẫn không thể giải quyết. Trước đây, cô chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Trương Tuyết Tề, thậm chí cô còn cho rằng hai gia đình tuy không phải là họ hàng nhưng họ đối xử với nhau còn tốt hơn cả người thân thích và con cái của họ cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau. 

Nếu Trương Tuyết Tề có bạn gái, thì liệu mối quan hệ của hai người có thay đổi hay không? Chắc chắn là có. Vậy thì sẽ thay đổi thế nào? Có phải anh sẽ không cần cô nữa hay không?

Ý nghĩ đó như một phát đại bác rơi xuống chân cô, khiến cô run rẩy, sống lưng tê dại, chỉ có thể nằm yên tại chỗ. Đó gần như là một phản xạ có điều kiện do đại não điều khiển, dẫn dắt cô đến khung chat trên Wechat quen thuộc trước mặt, cô đã gửi tin nhắn đi rồi.

Tưởng Tinh: “Trương Tuyết Tề, cậu đang ở đâu? Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Một giây tiếp theo, là một khoảng thời gian không rõ, khi cô phản ứng lại thì dường như Wechat của anh trông như vô cùng đơn độc lại như thể đang trả lời lại cô.

Tin nhắn mới bật lên…

Trương Tuyết Tề: “Đã chuẩn bị phát sóng trực tiếp chưa? Vừa hay tớ đang ở ngoài, có muốn tớ mang đồ ăn đêm về cho cậu không?"

……

Tưởng Tinh cầm điện thoại, vội vàng xuyên qua biển người. Từng tiếng tút chờ đợi như đang gõ vào trái tim cô. Khi tiếng bíp cho thấy không có người bắt máy truyền đến, cô như thể đàn cừu mất đi phương hướng, đến nửa đường lại chẳng biết phải đi đâu. Có thể là do một loại cảm ứng nào đó, cũng có thể là do định mệnh, ngay thời khắc cô mở mắt ra trong vô vọng thì bóng hình người “thật lạc rồi lại tìm thấy" hiện ra từ làn không khí mỏng trước tầm mắt cô.

Đầu óc Tưởng Tinh trở nên ù ù. Phải, thất lại rồi lại tìm thấy. Một giây trước còn xuất hiện trong Wechat, nhưng một giây sau đã biến mất trong cuộc gọi.

Một nhóm dăm, ba chàng trai có dáng người cao ráo nổi bật giữa đám đông đang đứng trước một nhà hàng sang trọng và mỉm cười chào tạm biệt lẫn nhau. Cảnh tượng này giống việc lấy nét theo chuyển động của máy ảnh, những sắc màu xung quanh mờ dần, chỉ còn nụ cười nhàn nhạt của anh là hiện hữu giữa trung tâm của bức ảnh.

Ánh mắt của Trương Tuyết Tề chậm lại trong một giây, khi anh vừa cúi đầu thì đã có người chạy tới ôm chặt lấy mình. Là cô gái nhỏ nhắn, trong tích tắc, tất cả cuộc trò chuyện bên cạnh đều biến mất, mọi người đều bàng hoàng không nói nên lời khi chứng kiến thời khắc này.

Đàm Lực hé môi, biểu cảm nhỏ sắp mất kiểm soát của anh ta có thể miêu tả với đầy đủ màu sắc. Theo chiến thuật, anh ta ho khan vài lần và là người đầu tiên phá vỡ cú sốc này: “Để các vị cười chê rồi, hai cái người một nhà này thường xuyên gây chuyện vậy đó, đừng để ý đến bọn họ."

Mọi người đều cười lăn cười bò hùa theo, dăm ba câu đã suy đoán ra một câu chuyện ái muội. Đường đi đã dọn, thể diện đã cho đủ, cuối cùng mọi người cùng rời đi như thường dưới lời chào của Đàm Lực. Nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn hai người họ với ý cười không hề phai nhạt.

Trương Tuyết Tề bị giữ nguyên tại chỗ bởi cái ôm đầy bất ngờ trên phố. Từ kinh ngạc sang sững sờ, anh chậm rãi nhíu mày nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dán chặt vào ngực mình. Cô nghiêng mặt áp vào ngực anh, đôi mắt mở to mất tập trung rơi vào nơi nào đó.

Trương Tuyết Tề cau mày nhìn cô chằm chằm: “Đồ lưu manh!"

Cô lại như người mất hồn, không hề cử động.

Anh hơi ngả người về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Hai cánh tay mảnh khảnh đột nhiên siết chặt, vô tình tiến lên trên, theo quán tính, anh phải xê dịch nửa bước để chống đỡ, đồng thời cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt càng khó hiểu hơn.

“Có nói chuyện không thì bảo?"

Tưởng Tinh vẫn không chịu lên tiếng.

Ánh mắt Trương Tuyết Tề lộ vẻ trăn trở: “Cậu khai thật đi, có phải buổi chiều nhân lúc tớ không ở nhà, cậu đã đốt nhà tớ rồi phải không?"

Lúc này cô mới sầu muộn hừ một tiếng.

Phát ra tiếng là tốt rồi. Sau ngần ấy năm ở bên nhau, anh có thể phán đoán ra mức độ lớn nhỏ, mức độ thảm hoạ qua giọng nói của cô. Xem ra không phải là chuyện gì to tát, có thể là một vướng mắc tình cảm nào đó.

Thần kinh của cô vừa đơn giản lại vừa phức tạp, việc gì nghĩ không được thì cho qua là xong, hà tất gì cứ phải đày đọa cái đầu nhỏ bé của mình cơ chứ? Nhưng trước giờ cô chưa từng có hành động thẳng thắn và giàu trí tưởng tượng như hôm nay.

Trương Tuyết Tề suy tư một chút, rồi nhìn xuống đỉnh đầu cô, nói: “Trưởng Tinh cậu đền tiền cho tớ đi."

“Tớ không đốt nhà." Giọng nói yếu ớt như chú mèo con đang phản bác lại anh.

Anh khẽ mím môi: “Nếu đơn hàng này bị huỷ thì cậu phải bồi thường cho tớ hai trăm vạn."

“Sẽ không bị huỷ."

“Sao cậu biết được?" Trương Tuyết Tề cố ý dọa cô: “Cậu đột ngột xông tới, rất có thể khách hàng sẽ nghĩ rằng đời sống riêng tư của tớ lăng nhăng, chơi đùa phụ nữ xong thì bỏ, rồi bị người ta chặn giữa đường và yêu cầu giải thích thì làm thế nào?"

Tưởng Tinh lại bình tĩnh đến bất ngờ, cô nhẹ giọng đáp: “Vậy thì đừng có bỏ."

Trước khi anh kịp tiếp lời, cô lại nói: “Tớ sẽ ở bên cậu."

Trương Tuyết Tề nở nụ cười mỉa mai, không tin rằng cô sẽ thực sự ở bên mình. Người qua đường lưu luyến liếc mắt nhưng anh lại làm ngơ và không đẩy cô ra nữa.

Có phải mùi hương trên người Trương Tuyết Tề là thuốc an thần hay không? Mát mẻ như gió, ấm áp như ánh mặt trời. Lần đầu tiên cô biết rằng ôm anh lại có ma lực khiến người ta bình tĩnh, thoải mái và nhẹ nhõm đến vậy.

“Tớ ở bên cậu, cậu cũng ở bên tớ." Tưởng Tinh nói: “Trương Tuyết Tề, cùng ăn đêm nhé."
[1] Seiyuu là một diễn viên lồng tiếng người Nhật.

[2] Ném đá xuống giếng: Khi thấy ai đó rơi xuống giếng, thay vì cứu người đó, thì đối phương lại ném đá xuống giếng. Đó là một ẩn dụ cho việc lợi dụng tình thế nguy hiểm của mọi người để chiến đấu và hãm hại họ.
Tác giả : Kỉ Ngọc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại