Không Được Vãng Sinh
Chương 48
"Béo à, nhanh lên, đang chờ em." Giọng nói lười biếng của Triệu Luỹ truyền ra từ trong phòng ngủ. Nghe như vậy, trái tim của Hứa Bán Hạ vẫn không nhịn được mà nhảy lên một cái, thuận miệng trả lời: "Chờ em làm gì?" Vì cô đang tập trung nghiên cứu những chai lọ màu xanh để đầy trên bồn rửa mặt của Triệu Lũy. Hai, ba chai mỹ phẩm dưỡng da của cô mà đem ra so sánh thì thua xa của Triệu Lũy.
Triệu Lũy cảm thấy kỳ lạ nên xuống giường đi qua nhìn xem thì thấy Hứa Bán Hạ đang cẩn thận nghiên cứu một chai mỹ phẩm của anh ta, liền cười một tiếng hỏi: "Em đang nghiên cứu cái gì vậy? Anh vẫn đang chờ em đến nói rõ ràng về chuyện ở Đông Bắc đây."
Hứa Bán Hạ đứng lên, vừa vặn ngã vào vòng tay của Triệu Luỹ: "Anh đẹp trai, em đã nghiên cứu rất lâu mới phát hiện một nửa số chai lọ của anh đều là dành cho bộ râu của anh. Cũng may, cũng may là em còn biết vài chữ tiếng Anh cho nên đã tìm hiểu kỹ lưỡng, nếu không thì suýt chút nữa em đã hiểu lầm là anh quá loè loẹt rồi."
Triệu Lũy ôm cô, cái cằm đặt trên vai cô, mỉm cười mà đem khuôn mặt chưa cạo râu dụi vào cổ của Hứa Bán Hạ, nói: "Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên món quà anh mua cho em, đến đây xem nào. Em đang dùng.. à, em đang sử dụng dòng HR. Anh đã tự đi mua cho em dòng Kiều Lan, xem sử dụng được không?"
Hứa Bán Hạ đi theo ra ngoài, thế mà lại là một loạt những chai lọ màu xanh, xem phần giới thiệu, so sánh một chút, quả nhiên cô đều dùng được, thậm chí Triệu Luỹ còn không quên mang hàng mẫu về cho cô dùng thử. Điều này làm cô tự hỏi sao mà anh ta lại biết rõ mọi thứ về cô như vậy. Nhưng cô cảm thấy không tiện hỏi, chỉ đành nói: "Những thứ anh mua em đều cần, thật tốt".
Triệu Lũy nhìn cô, thấy cô có vẻ không nhiệt tình lắm, anh ta cũng không hiểu tại sao bèn ôm chặt lấy cô, thận trọng nói: "Khi anh bước vào quầy mỹ phẩm của Sùng Quang ở Hong Kong, anh liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mùi thơm nồng đến mức suýt làm anh bị viêm mũi. Tình cờ Kiều Lan ở ngay bên cạnh đó. Anh đã mua tất cả những thứ họ giới thiệu. Anh nghĩ đó là hàng của Pháp nên chắc chắn tốt. Đây xem như là những món quà bất ngờ tặng em vào năm mới." Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một chiếc hộp tinh xảo. "Hy vọng em sẽ thích cái này."
Hứa Bán Hạ mở hộp ra thì nhìn thấy đó là một chuỗi ngọc trai màu hồng, cũng không quá lớn, các hạt có kích thước đều nhau, màu sắc thì nhu hòa, vô cùng xinh đẹp. Nhìn lại chiếc hộp, hóa ra là do Mimotogi sản xuất. "Đẹp quá, lúc trước em có mua một viên ngọc trai của họ ở Yaohan* Thượng Hải, so với cái chuỗi này thì rất khác." Triệu Luỹ nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy dây chuyền ngọc trai, đeo lên cho cô, sau đó vuốt ve cổ của cô, thân mật nói: "Tiểu Béo, khi anh nhìn thấy chuỗi hạt này, liền nghĩ đến em, quả thực rất hợp với em."
*[Yaohan: Là một chuỗi của hàng bán lẻ lớn đã khép kín.]
Hứa Bán Hạ nằm trong vòng tay của Triệu Lũy, trong lòng cảm khái*, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc: "Có lẽ anh cũng đã nghe em nói qua, em là được ông bà nuôi lớn. Người già thường không quan tâm lắm đến quà tết, trong mỗi dịp tết điều quan trọng nhất chính là chuẩn bị cho em một bộ quần áo mới, sau khi họ qua đời, em phải mặc quần áo cũ suốt hai năm, khi đó vóc dáng em đã cao lên, tay chân dài đến mức lộ ra ngoài tay áo, nhưng lại không có ai quan tâm đến. Sau này khi bắt đầu làm ăn, tết năm nào cũng chỉ có mình em mang quà đi tặng cho người khác, đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho em, cũng là lần đầu tiên có người tặng một món quà dành cho phụ nữ cho em đó. Anh có nhớ không? Có một lần anh đưa cho em một chiếc dao rọc giấy, xém chút nữa đã làm em tức điên, em còn bị Cao Dược Tiến chế giễu nữa chứ."
*[Cảm khái: Cảm xúc sinh lòng luyến tiếc, thương cảm ngậm ngùi.]
Lúc đầu Triệu Luỹ rất bình thản mà lắng nghe, nhưng nhìn thấy Hứa Bán Hạ có chút cảm khái, cho nên vẻ mặt anh cũng không cao hứng lắm, sau đó lại nghe cô nói đến chuyện chiếc dao rọc giấy, nghĩ lại cũng không khỏi nở nụ cười: "Lúc đó, không phải em xem nó là bạn của mình sao, chà, cô gái, có phải lúc đó em đã thích anh rồi phải không?"
Hứa Bán Hạ cũng không phủ nhận, cười hì hì nói: "Đúng vậy, vào mùa hè năm ngoái, trong cuộc gặp gỡ khách hàng ở Hàng Châu, em đã có ý nghĩ xấu với anh rồi, nếu không em sẽ không thèm để ý đến Quách Khải Đông. Chẳng qua em đã che giấu rất kỹ, em cũng nghĩ rằng em sẽ không có bất kỳ hy vọng nào, cho nên chỉ cần làm bạn với anh cũng tốt rồi. Em luôn tự hỏi, tại sao anh lại thích em, thật làm người ta khó hiểu."
Triệu Luỹ nghe vậy bật cười, đây mới là phong cách của Hứa Bán Hạ, sẽ tự nói rằng mình có "ý nghĩ xấu", rồi chủ động tiếp cận anh, điều này chỉ có một số ít cô gái mới làm được. Nghĩ đến nguyên nhân, anh cũng không thể giải thích được, chỉ đành phải nói: "Tiểu Béo, em có cảm thấy bây giờ Tô tổng chính là bản sao của anh trước đây không, nếu cuộc sống của anh ta tiếp tục suôn sẻ thì anh ta sẽ tiếp tục theo đuổi người đẹp, theo đuổi những hãng xe nổi tiếng, biệt thự sang trọng, cứ như vậy anh ta cũng sẽ bỏ qua người mà anh ta thực sự cần đến. Cô gái, em có nhớ vụ thuế năm ngoái vào mùa xuân hay không? Thật ra, khi đó anh đã vài ngày không ngủ, vừa lúc em gọi điện thoại đến nói em cũng gặp chuyện tương tự, vì vậy anh đã lợi dụng cơ hội đó để chạy đến sân nhà của em, vốn dĩ anh chỉ muốn tìm người để than vãn, không ngờ sau khi nói chuyện với em thì tâm tình lo lắng mấy ngày trước cứ vậy mà dịu đi, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, anh thực sự đã ngủ quên trên một chiếc ghế với tư thế khó chịu như vậy trong một cách vô thức. Tiếc là lúc đó anh vẫn đang trong giai đoạn giống như Tô tổng bây giờ, nhìn thì ngon mà không xài được, may mắn là em đã kiên nhẫn."
"Người thực sự cần đến", mấy chữ này, Hứa Bán Hạ đã nhấm nuốt kỹ trong một thời gian, thì ra là như vậy. Tuy nhiên, vẫn có một câu cô nhất định phải phản bác lại: "Tuy rằng trình độ của Tô tổng rất tốt, nhưng so với anh một năm trước thì cách rất xa. Trước kia anh mạnh vì gạo bạo vì tiền, cũng không hoàn toàn là bởi vì tên tuổi tổng giám đốc đứng đầu một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Anh nhìn người kế nhiệm của anh đi, anh ta vẫn chưa được hưởng sự coi trọng như anh trước đây đâu. Anh đẹp trai, lúc em nhìn thấy anh, gương mặt của anh giống y như Chu Du, thần tượng mà từ nhỏ em đã theo đuổi, OK, chuyện này đã được giải quyết, chúng ta hãy bắt đầu chủ đề tiếp theo về Chuyến đi Đông Bắc của em."
Triệu Luỹ cười hì hì nói: "Tại sao em không gọi anh là 'Luỹ' nữa?"
Hứa Bán Hạ ngượng ngùng nói: "Quá buồn nôn đi, em gọi một lần liền bị dị ứng cả một ngày. Vẫn gọi anh là anh đẹp trai, như vậy sẽ thoải mái hơn. Được rồi, không nói về chuyện này nữa. Chúng ta quay lại chủ đề chính đi."
Vẻ mặt của Triệu Luỹ vẫn không đứng đắn, nhưng khi nghe Hứa Bán Hạ nói về cuộc gặp gỡ của cô với ông chủ doanh nghiệp tư nhân, anh không khỏi dần dần trở nên nghiêm túc, người cũng ngồi thẳng lại. Khi Hứa Bán Hạ kể về cuộc gặp gỡ của hai tên côn đồ đã thoái ẩn, anh cũng không có cười hay chen vào mà chỉ dùng âm thanh "Ừm ừm" để biểu thị rằng anh đang lắng nghe. Đợi cô nói xong, Triệu Luỹ mới hỏi: "Tại sao sau khi đi ra ngoài lại không gọi điện cho anh? Ít nhất anh có thể đưa ra ý kiến giúp em."
Hứa Bán Hạ không chút do dự nói: "Danh sách những người được quấy rối lúc nửa đêm của em hoàn toàn không có anh, lúc đó trời cũng đã gần sáng, chắc chắn anh cũng đang ngủ say. Hiện tại anh đang ở giai đoạn cơ bản, lại mệt mỏi như vậy, em làm sao có thể làm phiền anh được. Lúc đó những người trong danh sách đều là những người phiền phức thôi."
Triệu Luỹ suy nghĩ một chút cũng không đành lòng trách cô, chỉ nói: "Béo, em quá mạnh mẽ. Sau này đừng một mình gánh vác mọi thứ như vậy. Nếu chúng ta cùng nhau chia sẻ gánh nặng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trước đây khi anh bực bội, không phải đi tìm em vào lúc giữa đêm hay sao? Em nhìn xem hiện tại chúng ta ở bên nhau vui vẻ như thế nào. Em nói tiếp đi, anh nghe."
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, đúng vậy, đó là lần đầu tiên Triệu Luỹ tìm cô chia sẻ sự phiền muộn vào lúc nửa đêm, lúc đó cô chỉ cảm thấy vui vẻ, cũng không cảm thấy vướng víu, xem ra sau này cô cần phải thay đổi thái độ sống một chút. Thấy Triệu Luỹ không có ý trách cứ, cô cũng không giải thích, tiếp tục nói về chuyện ở Đông Bắc. Nhưng lần này, cô nói chi tiết hơn, thậm chí cô cũng nói ra tâm lý mâu thuẫn của cô đối với nhóm người Hồ Công. Khi đã nói xong tất cả, Triệu Luỹ mới hỏi, "Chỉ có vậy thôi sao? Tại sao anh lại cảm thấy kế hoạch dẫn dụ nhóm người Hồ Công của em có chút bí ẩn vậy. Lỡ như bọn họ hợp tác với người dân ở đó, hoặc là trong lòng bọn họ có ý nghĩ muốn đồng sinh cộng tử, không muốn thoát khỏi sự bao vây của tiền tuyến, không có ý muốn lâm trận bỏ chạy, thà chết cũng không chịu rời bỏ quê hương, đến lúc đó em chỉ thu nhận được một vài người được thả ra từ bên trong giam cầm giống như nhóm của Tiểu Đao mà thôi. Những người này tương đối trẻ tuổi, em nghĩ rằng họ hữu dụng sao? Hơn nữa, những người này lại đơn độc đến đây nên tính tình cũng tương đối lớn, em sẽ không dễ dàng nắm giữ được họ. Anh nghĩ em cần phải tìm một biện pháp khác."
Hứa Bán Hạ cau mày nói, "Nếu không phải do em cũng cảm thấy không chắc chắn thì em sẽ không đợi đến Tết Nguyên Đán, em muốn bọn họ sẽ càng ngày càng thất vọng, bóng đen trong lòng càng ngày càng lớn, rốt cuộc thì người chịu khổ cũng là con cái của bọn họ. Em chính là chờ gặp mặt rồi mới thương lượng với anh, để xem có cách nào tốt hơn không."
Triệu Luỹ buông tay, đứng dậy nói: "Béo à, để anh hút điếu thuốc, anh ra ngoài phòng khách ngồi một mình một lát, để anh suy nghĩ thật kỹ, em cũng nghĩ thử xem có biện pháp nào tốt hơn không, chúng ta sẽ thương lượng lại."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Ngài có muốn tiểu nhân giúp ngài châm thuốc hay không? Lúc trước đang nửa đêm anh lại gọi em ra ngoài, em nghi ngờ rằng anh không chỉ muốn em châm cho anh một điếu thuốc thôi, điều này cũng thật mập mờ nha."
Triệu Luỹ không nhịn được cười nói: "Em nằm mơ đi, lúc đó tâm trạng của anh đang rối rắm, không có hơi sức mà nghĩ tới chuyện sẽ mập mờ với em." Anh ta vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, sau đó ném bật lửa cho Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ ngầm hiểu, đứng lên châm lửa cho anh. Lúc này Triệu Luỹ mới ôm Hứa Bán Hạ một cái rồi đi ra ngoài phòng khách. Hứa Bán Hạ quá lười phải suy nghĩ tiếp, chuyện này cô đã suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, bây giờ có tiếp tục nghĩ nữa thì cô cũng không thể nghĩ ra cách gì. Cô dứt khoát đi vào toilet, ngắm chiếc dây chuyền trong gương, hết nhìn trái lại nhìn phải, nó thực sự rất hợp với làn da của cô. Ở trong đầu, cô đem tủ quần áo ở nhà mình lục tung lên xem thử có cái nào phù hợp với sợi dây chuyền này hay không. Sau đó cô lại đi ra ngoài, cho tất cả mỹ phẩm của Kiều Lan mà Triệu Luỹ đã mua cho cô vào trong vali. Đợi rất lâu mà cũng không thấy Triệu Luỹ đi vào, một điếu thuốc chắc cũng đã hút xong, có lẽ anh vẫn còn đang cân nhắc, cô không nên đi ra quấy rầy anh.
Hứa Bán Hạ muốn mở ti vi lên xem nhưng sợ làm ồn đến Triệu Luỹ, nhìn thấy quần áo của hai người đang để lộn xộn trên ghế, cô liền đứng dậy thu dọn. Tất nhiên, ý định tốt chưa chắc đã đem lại kết quả tốt, hậu quả của việc Hứa Bán Hạ treo quần áo có thể là ngày mai chúng sẽ nhăn hơn nhiều so với việc cứ để quần áo trên ghế như lúc nãy. Nhưng cô còn chưa treo được mấy cái thì đã nghe thấy Triệu Luỹ gọi cô, "Béo, em có thể mang thuốc lá ra đây được không? Ra đây ngồi với anh."
Hứa Bán Hạ đi ra ngoài, liền nhìn thấy cửa sổ đã bị Triệu Luỹ mở ra một chút, có chút gió mát lùa vào, cảm thấy thật sảng khoái. Nghĩ đến bạn gái của người ta thì dáng vẻ giống như một chú chim nhỏ nép vào người, không hề giống như cô, muốn ngồi thì ngồi một cách lỗ mãng, hiếm khi cô tự giác mà ngồi bên cạnh Triệu Luỹ, hỏi anh: "Anh nghĩ ra cách gì rồi? Hao tâm tốn sức như vậy?"
Triệu Luỹ cau mày, nói: "Anh có một chiêu mạo hiểm, em thấy có được hay không." Vừa nói vừa sờ vào hộp thuốc, nhưng sau đó lại bỏ xuống, mỉm cười nói: "Anh đang cai thuốc lá, đang định sẽ giảm từng chút một rồi ngừng hút thuốc. Không hút nữa, không thể phá lệ. Cô gái, bảo bối à, em có thể lấy cho anh một cốc nước được không? Nước càng lạnh càng tốt, tránh để anh lại muốn hút thuốc."
Hứa Bán Hạ lập tức bật dậy, rót cho anh một cốc nước lạnh, bỏ vào tay Triệu Luỹ. "Anh xem, em phục vụ anh cũng thật tốt. Vừa rồi không có việc gì làm nên em đã treo quần áo của anh lên rồi."
Triệu Luỹ nghe xong liền mỉm cười, sờ sờ mặt của Hứa Bán Hạ nói: "Béo, Đồ Hồng không phải là một anh chàng đẹp trai hay sao? Anh phải hãm hại anh ta một chút. Kế hoạch của anh có liên quan đến anh ta."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Cái này có liên quan gì đến việc anh ta có đẹp trai hay không? Đồ Hồng cũng đẹp trai, nhưng lại thuộc về loại phong độ nho nhã, có chút giống Triệu Văn Tuyên. Có phải anh ghen rồi đúng không? Nếu vậy thì em sẽ vui vẻ, lúc nào cũng là em ghen tuông vì anh, rốt cuộc cũng có lúc anh phải ghen vì em, haha."
Triệu Luỹ cười nói: "Nghe em nói như vậy, sự ghen tuông trong lòng anh liền biến mất, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì em sẽ không lớn tiếng mà thông báo ra bên ngoài. Chẳng qua Đồ Hồng lớn lên đẹp trai như vậy, đây vẫn luôn là một vấn đề cần quan tâm. Cô gái à, sau này em và anh ta bớt tiếp xúc lại đi, chắc chắn anh ta có chuyện gì đó nên mới giúp em nhiều như vậy, chắc chắn anh ta không có lòng tốt. Em biết chưa?"
Trong lòng Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, vậy mà còn nói là không ghen, anh suýt chút nữa đã nói Đồ Hồng tự dưng lại ân cần như vậy không phải lừa đảo thì chính là trộm cướp. Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ lại không chán ghét sự ghen tuông của Triệu Luỹ, mà cô còn rất vui vẻ. "Anh nói tiếp đi, anh định hãm hại Đồ Hồng như thế nào."
Triệu Luỹ cười nói: "Thật ra cũng không phải là hãm hại. Không phải Đồ Hồng đã đưa cho em một bảng câu hỏi yêu cầu em điều tra công ty niêm yết ở Đông Bắc sao? Có lẽ anh ta cũng đã nắm rõ tình hình kinh doanh của công ty kia, nếu không thì anh ta sẽ không thể viết ra những câu hỏi nhắm đúng vào trọng tâm như vậy rồi để em đi tìm hiểu. Em nói xem? Nếu đổi lại là em, chỉ với một số tài liệu và văn kiện báo cáo như vậy, chỉ trong vòng một đêm em có thể nắm kỹ tất cả các vấn đề được không?"
Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: "Lúc đầu em nghĩ, có lẽ là bọn họ đã nghĩ đến chuyện muốn làm ăn với công ty tư nhân ở Đông Bắc kia, giống như trước kia anh ta từng muốn hợp tác với Cao Dược Tiến vậy, cho nên lúc đó anh ta cũng đã sớm điều tra tất cả về công ty của Cao Dược Tiến rồi, có khả năng lần này cũng giống như vậy, cho nên bọn họ cũng đã điều tra về công ty ở bên Đông Bắc."
Triệu Luỹ gật đầu nói: "Chuyện này cũng có thể. Lúc đầu anh nghi ngờ anh ta đã sớm có dự định sẽ lật đổ công ty Đông Bắc kia, nhưng không rõ nguyên nhân. Anh ta chỉ gửi tin nhắn cho em, nếu sau này sự việc bị bại lộ, thì anh ta có thể dẫn đường cho những người bên Đông Bắc lần theo manh mối đó mà tìm đến em để trả thù, họ sẽ cho rằng em chính là chủ mưu. Sau đó anh ta có thể bỏ trốn. Nhưng mà cô gái à, chuyện này không phải là không thể xảy ra."
Hứa Bán Hạ lại cười thầm, Triệu Luỹ đối với Đồ Hồng không hề khách khí, tất nhiên là có lý do. Tuy nhiên, theo tính cách của Đồ Hồng thì có vẻ anh ta không phải là người nham hiểm độc ác như vậy, cho nên Hứa Bán Hạ không tin suy đoán này của Triệu Luỹ, cô cười nói: "Anh đẹp trai à, thế mà anh còn nói là anh không ghen. Từ trong lời nói của anh, Đồ Hồng chẳng khác nào một kẻ phản bội. Em không tin anh ta là loại người gian ác như vậy."
Triệu Luỹ cười nói: "Đừng nói mò. Ngày nào em cũng tiếp xúc với nhiều người đàn ông như vậy, nếu anh mà ghen thì còn có muốn mạng hay không hả? Anh chỉ là từng quen biết với doanh nghiệp tư nhân đó mà thôi. Cho nên vừa rồi anh đã nghĩ đến một loạt các câu hỏi để liệt kê cho em, nhưng lời giải thích của em cũng có lý, nhưng mà anh không tin rằng bọn họ sẽ bắn tên mà không có mục đích như vậy. Ở Trung Quốc có nhiều công ty đưa ra thị trường niêm yết như vậy, làm sao bọn họ có thể hiểu rõ tất cả? Vì cái gì hết lần này đến lần khác lại chọn công ty này cho em chứ? Cho dù là trùng hợp thì cô gái à, em không thể không có tâm phòng bị người. Lỡ như người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc u mê thì sao?"
Trong lòng Hứa Bán Hạ run lên, đúng vậy, lòng phòng bị người là không thể thiếu, huống chi trong bầu không khí anh ta lừa gạt cô như vậy, làm sao có thể xuất hiện một chú thỏ con sạch sẽ chứ? "Chẳng may.. chẳng may Đồ Hồng không chấp nhận sự thuyết phục của em, anh ta vẫn đăng bài báo này theo ý định ban đầu của mình, muốn làm Lưu Thù Uy thứ hai thì không phải kế hoạch của em sẽ hoàn toàn đổ vỡ hay sao? Đúng vậy, em phải tăng thêm phòng bị."
Triệu Lũy nhấp một ngụm nước, vuốt vuốt vành ly, ánh mắt mang theo tò mò mà nhìn chiếc cốc bị anh ta cầm nghiêng một góc 45 độ trong tay, nước trong ly còn chưa tới miệng ly, rõ ràng là lượng nước không bằng một phần hai của cái ly. Anh ta chơi chán mới nói: "Béo, em biết anh đang lo lắng điều gì mà, anh luôn cảm thấy khả năng rất lớn là họ sẽ đăng những bài báo này lên, nếu không sẽ phụ những cố gắng mà họ đã bỏ ra lúc trước. Rất nhiều người, đặc biệt đó lại là một đoàn đội, sau khi mọi chuyện bắt đầu, bọn họ có quán tính sẽ tiếp tục tiến về phía trước. Cho dù có đe dọa cũng rất khó có thể ngăn cản bọn họ, trừ khi có một ngoại lực tác động vào thì mới thực sự ngăn cản được bọn họ. Hoặc là bọn họ có kế hoạch khác? Ví dụ như, bọn họ to gan khi vạch trần một tệ nạn như vậy, thì bọn họ sẽ trở nên nổi tiếng, bọn họ sẽ trở thành hiện thân của công lý. Để có được danh tiếng tốt trong tương lai, một số công ty không đứng đắn sẵn sàng chi rất nhiều tiền để đề nghị bọn họ hợp tác mà đóng kịch, như vậy bọn họ có thể trở thành một lá cờ dẫn đầu. Đau khổ chỉ có những người bị họ lợi dụng mà thôi, cô gái à, đó chính là em."
Hứa Bán Hạ vẫn tin vào lần nói chuyện trước đây với Đồ Hồng mà lắc đầu, "Không có khả năng."
Triệu Luỹ ôm lấy eo cô, cúi đầu ghé vào tai cô thân mật nói: "Nhưng em không thể loại trừ khả năng này, đúng không? Phải trải qua nhiều chuyện em mới có thể hiểu được bản chất nham hiểm của con người là như thế nào, chỉ vì lợi ích mà họ có thể làm đến trình độ nào. Đừng bất cẩn, nếu không, nếu như những điều anh nói là đúng thì em sẽ trở nên bị động."
Hứa Bán Hạ có chút mơ màng trước sự thân mật của Triệu Luỹ, nhưng cô cảm thấy chuyện của Đồ Hồng còn phải bàn bạc lâu dài, cô thực sự phải nghĩ ra cách an toàn hơn. Vừa muốn đáp lại sự thân mật của Triệu Luỹ, vừa cố gắng nhanh chóng đưa ra giải pháp tốt, thế là càng thêm mơ hồ, bất giác không tự làm chủ được bản thân mà rơi vào sự dịu dàng của Triệu Luỹ.
Chỉ cần không uống rượu, Hứa Bán Hạ thường thức dậy rất đúng giờ. Trong giấc mơ cô không nhớ rõ mình là khách, chỉ khi mở mắt ra cô mới chợt nhớ đến Triệu Luỹ đang ở đâu? Cô giật mình, khẽ ngồi dậy, mượn tia sáng le lói xuyên qua tấm rèm, cô nhìn thấy Triệu Luỹ cũng giống như cô, mỗi người nằm một bên giường lớn, đang ngủ rất say. Cô không nhịn được mà cười, hình như hai người đã quen độc thân rồi? Lưu luyến không muốn rời giường, cô đến sau lưng Triệu Luỹ, áp mặt vào lưng anh. Triệu Luỹ có cảm giác nên mờ mịt hỏi "Có lạnh không?" Hứa Bán Hạ trả lời "Không lạnh". Hô hấp của Triệu Luỹ đều đều rồi lại chìm vào giấc ngủ. Có thể anh ta muốn thay đổi tư thế ngủ của mình, nhưng lại bị Hứa Bán Hạ ôm ở sau lưng, cố gắng vài lần đều không hiệu quả cho nên anh ta đành tiếp tục nằm nghiêng mà ngủ, Hứa Bán Hạ cảm thấy chơi rất vui, cô rất muốn kéo màn cửa sổ ra, lấy máy ảnh trong túi chụp lại tư thế ngủ của Triệu Luỹ, nhưng lại không nỡ làm anh thức giấc, cô đành phải dựa vào lưng Triệu Luỹ mà ngây ngô cười một mình.
Người có chuyện vui thì tinh thần cũng trở nên thoải mái, lại nghĩ đến cuộc nói chuyện tối hôm qua với Triệu Luỹ, cô cảm thấy không thể không đề phòng Đồ Hồng, lỡ như có vấn đề gì thì cô không chỉ bị người lợi dụng mà còn bị người khác chê cười là ngu ngốc. Trong chớp mắt, Hứa Bán Hạ nằm ôm Triệu Luỹ, lắng nghe nhịp tim của Triệu Luỹ, sau đó suy nghĩ các bước tiếp theo mà cô phải làm. Mở điện thoại lên, nhìn thấy thời gian đã là 8 giờ sáng, cô đã ngủ hơn chín tiếng rồi. Nhìn thấy Triệu Luỹ không có ý muốn thức dậy, lại hiếm khi thấy anh ngủ ngon như vậy, bình thường anh phải xử lý không biết bao nhiêu chuyện cho nên cô để cho anh tiếp tục ngủ. Nhưng Hứa Bán Hạ lại không muốn nằm nữa, cô nghĩ phải tranh thủ thời gian mà xử lý chuyện bên phía Đông Bắc, càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, cô muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ làm phiền Triệu Luỹ, nghĩ nghĩ cô bèn mặc thêm áo khoác, mang ghế ra ngoài hành lang ngồi gọi điện thoại.
Trước tiên cô gọi cho Hồ Công, bởi vì cô biết bà ấy là người làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, vào lúc này chắc chắn bà ấy đã ăn sáng. "Hồ Công, xin chào, tôi là Hứa Bán Hạ đây."
Mỗi lần Hồ Công nhận được cuộc gọi từ Hứa Bán Hạ đều sẽ rất vui, vì cô luôn mang đến tin tức tốt, "Tiểu Hứa, cuối tuần mà dậy sớm như vậy sao?"
_Đây là bản edit của Phương Thùy (Chindy) được đăng tải duy nhất trên dembuon.vn. Hãy là một đọc giả văn minh, hy vọng rằng mọi người sẽ bảo vệ quyền lợi của editor bằng cách đọc đúng web nhé! _
Sau khi hai người nói về tiến độ của bản vẽ, Hứa Bán Hạ lại nói: "Hồ Công, tôi hôm qua đã đi tìm người hỏi thăm, đoán chừng con trai bà sẽ sớm được thả ra, nhưng điều kiện của bên kia là trong ba năm tiếp theo, đừng để bọn họ nhìn thấy mấy người Tiểu Đao ở trong nội thành, nếu không họ sẽ không bỏ qua, tôi nghĩ ba năm cũng không dài, mấy người Tiểu Đao có thể ở bên tôi, công ty của tôi đang bắt đầu xây dựng cho nên tôi cũng đang cần sự giúp đỡ của bọn họ, đãi ngộ cũng rất tốt. Nếu bọn họ có những nơi khác tốt hơn để đến thì bây giờ bọn có thể ở tạm chỗ của tôi, đến khi tốt rồi thì có thể chuyển qua chỗ khác. Chuyện này, tôi nghĩ để mọi người được thả ra mới là điều quan trọng, không quá ba năm nữa, ai mà biết được trong tương lai bên kia còn có thể duy trì được thế lực như vậy hay không. Hồ Công, bà hãy thảo luận với những người nhà của nhân viên đang bị giam kia đi, nếu được, mọi người hãy ngay lập tức thu dọn hành lý của bọn họ, đóng gói và ký gửi cho tôi bằng tàu hỏa, trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ đi đến Đông Bắc để đưa ra quyết định cuối cùng với những người kia. Nếu như không được, tôi sẽ tìm một cách khác, để xem có cách nào tốt hơn hay không."
Hứa Bán Hạ nói nửa thật nửa giả, nhưng lại làm người khác khó có thể không tin vì lời cô nói rất thâm tình, lại quan tâm chu đáo. Bản thân Hồ Công cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất. Bà rất cảm kích nói: "Tiểu Hứa, vất vả cô lúc nào cũng bôn ba vì chúng tôi. Chúng tôi rất yên tâm khi giao bọn nhỏ cho cô, sau này đều dựa vào cô cả rồi. Tôi đã đồng ý cho Tiểu Đao đi theo cô đến bên đó, chỉ là không biết những nhà khác có đồng ý hay không, tôi sẽ đi hỏi họ một chút, tối nay tôi sẽ trả lời cô."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Hồ Công, giữa bà và tôi, bà cũng hiểu rõ tôi, cho nên tôi không cần phải nói thêm. Bà có thể nói với bọn họ như vậy, ở bên đây lương của mọi người nhìn chung cũng tương đối cao, nếu họ đến thì họ chính là khách quý của tôi, tôi sẽ không bạc đãi họ về tiền lương, cũng sẽ đối xử bình đẳng với họ, càng sẽ không tạo ra bất kỳ trở ngại nào trong công việc của họ."
Hồ Công cười nói: "Cho dù bọn họ không tin cô, còn có thể không tin tôi sao? Tiểu Hứa, tôi thay cô bảo đảm. Hơn nữa lòng tốt của cô, hiện tại trong chúng tôi ai mà không biết? Những chuyện này cô không cần phải suy nghĩ nhiều, cô đã nguyện ý tiếp nhận con trai của chúng tôi, chúng tôi đều vô cùng cảm kích, làm sao lại còn đòi hỏi thêm. Cô còn có thể nói trước chế độ đãi ngộ, điều này đã thể hiện lòng tốt của cô rồi, cô yên tâm, đã có tôi ở đây."
Hứa Bán Hạ biết rằng người có kỹ thuật giỏi cũng giống như người quản lý giỏi, trong quá trình quản lý, hiệu quả của việc hướng dẫn tốt hơn là đàn áp, bây giờ cô cho bọn họ một ân huệ, sau này không cần lo bọn họ sẽ không tận tâm? Tất nhiên, trước tiên là phải có những người như Hồ Công, một người coi trọng chữ tín làm người môi giới cho bọn họ. "Còn một việc nữa, Hồ Công, chuyện tôi nhờ bà hỏi thăm đã có kết quả chưa? Các luật sư về kinh tế ở đây đang thúc đẩy để xuất bản bài báo quan trọng này. Bọn họ cần những tài liệu rõ ràng từ các cuộc điều tra thực địa."
Hồ Công vội vàng nói: "Đúng vậy, ông Đao nhà tôi còn đang chỉnh sửa. Tôi sẽ bảo ông ấy mau chóng phân loại. Nhất định sẽ gửi cho cô trong ngày hôm nay, tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho cô. Nếu không, sẽ phải đợi đến sau Tết Nguyên Đán, như vậy lại chậm trễ thời gian."
Hứa Bán Hạ nói: "Được rồi, bây giờ tôi đang ở Hàng Châu, tôi sẽ bảo người khác chú ý. Nhưng Hồ Công, tôi phải nói với bà một chuyện để bà chuẩn bị. Nếu những tư liệu này được Đồ Hồng và những người khác trích dẫn vào bài báo, thì bên kia chắc chắn sẽ biết rõ những tài liệu này được truyền đi từ phía tôi, mà gần đây tôi lại không đến Đông Bắc, như vậy những tin tức này tôi lấy ở đâu ra? Không thể nghi ngờ, nhất định là do mọi người đã giúp tôi. Cân nhắc vào thời gian lần trước tôi đến chỗ của mọi người, tuy rằng lúc rời đi thì không thấy có người theo dõi, nhưng đến tối bọn họ cũng tìm được khách sạn nơi tôi đang ở, như vậy có thể thấy trong khu ký túc xá của mọi người có nội gián, luôn tuỳ thời mà báo cáo hành tung cho đám người kia. Tôi nghĩ rằng sau khi bài báo của Đồ Hồng được tung ra thì sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn, vì trước đó chỉ có một bài báo không đủ bằng chứng, chỉ được lan truyền trên mạng nhưng đã khiến đối phương phải hoảng sợ, thậm chí là gọi điện thoại đến uy hiếp tôi. Còn lần này, Đồ Hồng có đầy đủ bằng chứng, cho nên chúng ta có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của bài báo này nếu chúng được đăng trên các tạp chí, tờ báo chính thống và các kênh hợp pháp khác thì uy lực càng lớn, như vậy thì phản ứng của đối phương sẽ càng dữ dội, nếu nó đe dọa đến sự tồn tại của công ty bọn họ, bà cho rằng bọn họ sẽ có những hành động bạo lực hay không? Tôi nghĩ rằng bọn họ sẽ không chỉ đơn giản là bắt giam mọi người trong vài ngày nữa, mà mọi người đều là người lớn tuổi, trẻ nhất cũng đã ngoài bốn mươi, tôi sợ rằng mọi người sẽ không chịu nổi. Khi nào bà liên hệ với bọn họ thì bà hãy trao đổi với họ về vấn đề này. Tôi nghĩ rằng bà nên đi theo bọn Tiểu Đao đến đây để tránh tai họa. Chờ bài viết được tung ra lại xem động tĩnh sau. Tôi nghĩ chống cự là việc lâu dài, có lúc cũng cần phải giữ gìn sức lực, không nên liều lĩnh và cũng đừng tiêu hao sức lực vào những chuyện vô nghĩa. Đây chỉ là những suy nghĩ của người ngoài cuộc như tôi. Bà hãy cân nhắc kỹ."
Hồ Công do dự, vấn đề này không phải là bà chưa nghĩ tới, bà cũng từng nghĩ đến hậu quả, nhưng chỉ đơn giản là suy nghĩ một chút rồi thôi, bà cũng không nói với Đao Công, nhưng bây giờ lại bị Hứa Ban Hạ nói ra, đây chẳng khác nào là đang ép bà phải cho câu trả lời thỏa đáng. Hồ Công do dự mãi, đành phải thở dài nói: "Tiểu Hứa, cô cho tôi thời gian suy nghĩ, chúng tôi phải bàn bạc thật kỹ."
Hứa Bán Hạ từng bước ép sát, nói: "Hồ Công, thời gian có hạn, bây giờ chỉ đợi chuyển phát nhanh của bà, thì bài báo của Đồ Hồng sẽ rất nhanh mà tung ra, cụ thể thì tôi cũng không rõ là lúc nào, nhưng tôi nghĩ sẽ rất nhanh thôi. Còn tại sao tôi lại đề nghị bà nên đi cùng nhóm người Tiểu Đao chỉ đơn giản là vì mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau trên đường. Còn một vấn đề nữa tôi phải nói rõ với bà, mọi người đến đây là để giúp đỡ tôi, mà không phải là đầu nhập về phe tôi, tôi nghĩ tôi có muốn mời mọi người thì cũng không thể mời được. Là mọi người đã coi trọng Hứa Bán Hạ tôi, vì vậy mà sẵn sàng từ bỏ ngôi nhà đã ở trong nhiều năm để đến đây giúp đỡ tôi. Tốt nhất là mọi người cùng có lợi, cho nên, Hồ Công, bà đừng lo lắng, nhà máy mới của tôi nếu không dựa vào mọi người, thì tôi còn phải đi kiếm những người tài năng có kỹ thuật trên khắp cả nước, đây là một dự án lớn, chúng ta có duyên mới hợp tác với nhau, Hồ Công, tôi rất mong bà sẽ đảm nhiệm công việc ở bên đây, bây giờ bà cứ ở nhà chờ đợi như vậy thật lãng phí thời gian, hoàng hôn cũng là hoàng hôn đỏ rực, chứ nói gì đến mọi người vẫn chưa già. Thôi, tôi đã nói quá nhiều rồi, Hồ Công, bà đừng bị tôi lừa gạt, mọi người cứ bàn luận đi, tôi sẽ không nói thêm gì nữa, tính mạng mới là quan trọng, không nên làm chuyện hy sinh vô nghĩa."
Khi Hứa Bán Hạ gọi cho Hồ Công, cô không hề vô tâm vô tư như khi nghe điện thoại của Triệu Lũy, liếc nhìn xung quanh cô đã thấy Cao Dược Tiến bước vào một phòng khác, đúng vậy, mọi người cùng đi đặt phòng, khả năng ở một tầng là rất lớn. Ông ta cũng đến rất sớm. Có thể Cao Dược Tiến cũng đã sớm nhìn thấy cô, không bằng cứ rộng rãi mà chào hỏi, cô nhấc máy gọi cho Cao Dược Tiến: "Sớm vậy? Ăn sáng chưa?"
Cao Dược Tiến cười nói: "Tôi thấy cô ngồi bên ngoài, sớm như vậy đã bị Triệu soái ca đuổi ra ngoài rồi?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Không phải, tôi đau lòng anh ấy, lại sợ gọi điện sẽ làm ồn đến anh ấy. Tôi có vài lời muốn nói với ông, ông có rảnh không?"
Cao Dược Tiến nói: "Qua đây ngồi đi, ở cùng một nơi, còn gọi điện thoại làm gì?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Ông ra ngoài đi, sáng sớm nên tôi không tiện hiên ngang mà đi vào phòng của ông."
Cao Dược Tiến lập tức cúp điện thoại, một lúc sau mới mở cửa, trêu ghẹo: "Quên đi, cô mà sợ cái gì chứ, chủ yếu là cô sợ Triệu soái ca không tìm thấy cô chứ gì. Cô tìm tôi vội vàng như vậy là có chuyện gì?"
Hứa Bán Hạ mỉm cười, nói: "Gần đây tôi nhận được một cuộc gọi từ điện thoại công cộng, là giọng của một người phụ nữ, bà ta chửi tôi. Tôi đây kết oán với đàn ông hơi nhiều, còn phụ nữ sao, đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy người, trùng hợp chính là, tôi vừa nhận được điện thoại thì lập tức gọi đến biệt thự ven hồ, thế mà lại không có ai, nói thật thì cũng không tiện bởi vì tôi chưa cử người theo dõi. Nhưng nếu thật sự đi theo dõi thì e rằng có một số người sẽ phải ăn khổ."
Cao Dược Tiến cau mày nói: "Cô chắc chắn là Tu Di sao? Lời cô vừa nói có tính là đang uy hiếp tôi hay không?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Lần trước lúc tôi mệt mỏi đến mơ màng thì đã bị lợi dụng rồi, cũng đã ngồi xuống vạch trần bộ mặt thật của Tu Di, ông thì lại đạt được điều mình muốn mà hoàn thành vai người tốt rồi thoát thân, còn tôi thì bị dì ấy ghi hận. Cho nên, nếu lần này ông không giúp tôi giải quyết chuyện này, thì có nói đạo lý gì cũng chẳng có ý nghĩa. Chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."
Thấy Cao Dược Tiến đang đứng, Hứa Bán Hạ vừa định đứng dậy lại nghe âm thanh mở cửa từ phía sau lưng, cô quay lại nhìn thì thấy Triệu Lũy nhô đầu ra: "Anh dậy rồi." Triệu Lũy đã mặc áo ngủ, anh ta nhìn thoáng qua Cao Dược Tiến, nói: "Chào buổi sáng, Cao tổng" rồi quay sang nói với Hứa Bán Hạ "Làm anh lo lắng, cứ tưởng em đã chạy đi đâu rồi, có muốn vào phòng ngồi nói chuyện không?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Không cần, em không tiện vào phòng của Cao tổng mà Cao tổng cũng không tiện vào phòng của chúng ta. Vẫn là đứng ngoài hành lang nói chuyện đi."
Triệu Lũy nghe vậy, hướng phía Cao Dược Tiến mỉm cười rồi nhìn Hứa Bán Hạ nói nhỏ "Không có ý tứ gì hết", lập tức đóng cửa đi vào phòng.
Cao Dược Tiến nhìn thấy sự mờ ám giữa hai người nên rất khó chịu, biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác. Vì vậy, ông ta tức giận nói: "Không có bằng chứng thì cô kêu tôi làm sao có thể nói chuyện với Tu Di? Nếu Tu Di không thừa nhận thì sao? Chính cô cũng không chắc chắn về chuyện này mà."
Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến lại vô lý như vậy, đành phải hờ hững buông tay, nói: "Được thôi, tự tôi sẽ giải quyết, không làm phiền ông, Cao tổng."
Cao Dược Tiến tức giận bỏ về phòng, tuy ông ta vẫn tức giận, nhưng nghĩ lại, Hứa Bán Hạ không có bất kỳ yêu cầu vô lý nào, chuyện này lại liên quan đến Tu Di, cô không đi tìm ông ta nói, chẳng lẽ lại đến trước cửa phòng Tu Di mà đập đồ làm loạn sao? Cao Dược Tiến muốn nói với Hứa Bán Hạ rằng ông ta sẽ giải quyết chuyện này, nhưng sau khi suy nghĩ lại, Hứa Bán Hạ đã quá hiểu chuyện trong giang hồ, nếu người đắc tội cô là một người đàn ông thì cô đã sớm ra tay, nhưng lúc này người gây sự lại là một người yếu đuối mong manh như Tu Di, cho nên Hứa Bán Hạ cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn, lại nói đến mặt mũi của Cao Dược Tiến ông, Hứa Bán Hạ không thể nào bỏ qua ông ta mà trực tiếp đi tìm Tu Di được. Cao Dược Tiến cân nhắc hết lần này đến lần khác, rồi quyết định mặc kệ chuyện này, ông ta muốn khiến Hứa Bán Hạ cảm thấy buồn nôn mấy ngày, tùy thuộc vào diễn biến tiếp theo mà hành động. Ông ta không tin là Tu Di sẽ nhàn rỗi mà kiên trì gọi điện thoại đe dọa mỗi ngày như vậy. Chỉ là chuyện đã trôi qua nhiều ngày như vậy, tại sao bây giờ Hứa Bán Hạ lại nhắc đến chuyện này. Chẳng lẽ là do lần trước ông ta đi nước ngoài nhiều ngày, đã quên chuyển tiền cho Tu Di, muốn cho Tu Di ở nhà một mình nên mới làm như vậy sao? Thật ra, cho dù có chuyển muộn, nhưng mỗi lần ông ta đều cho Tu Di nhiều tiền như vậy, lẽ ra dì ấy vẫn có tiền tiết kiệm, vậy tại sao Tu Di lại lo lắng bực bội mà đi gọi điện thoại chửi Hứa Bán Hạ? Cao Dược Tiến thực sự không thể hiểu được, cho nên cũng lười phải suy nghĩ nhiều, quan thanh liêm khó quản việc nhà.
Hứa Bán Hạ quay về phòng, lại không thấy Triệu Luỹ ở phòng khách, cô bước vào phòng ngủ liền thấy cửa phòng tắm đang đóng chặt, có lẽ anh đang ở bên trong. Cô cũng xấu hổ nên không gõ cửa đi vào, vì vậy cô rãnh rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Nhớ đến thái độ của Cao Dược Tiến, cô lại thấy tức giận, với năng lực của Cao Dược Tiến, tuy rằng không có bằng chứng xác thực nhưng cô vẫn muốn đề cập đến chuyện của Tu Di một chút, để dì ấy khỏi phát tác bệnh thần kinh, nhưng thái độ của ông ta đúng là đẩy người ta ra xa ba nghìn dặm. Chẳng lẽ một hai cứ phải để cho Hứa Bán Hạ cô ra tay, không cần chừa mặt mũi cho bạn bè, muốn mọi người xé rách mặt thì ông ta mới vui vẻ sao?