Khống Chế Tuyệt Đối
Chương 6: Kết thúc
Bạc Diệc Nam đứng ở hành lang như một bóng ma. Ánh sáng phía sau bị che khuất một mảng, ánh mắt anh trầm tĩnh lạnh lùng, một chút cũng không bị ánh mặt trời ấm áp ảnh hưởng.
Ở giây phút đó trái tim Diệp Ân như bị hung hăng quất một cái, không được tự nhiên lấy tay che hai má, chờ nỗi lòng bình ổn một chút, lúc này mới nhấc chân đi về phía anh.
“Thật khéo."
Cô giả vờ trấn định, không muốn bị anh phát hiện sự chật vật của mình, mà anh tựa hồ cũng không có ý hỏi. Lúc này cô hơi suy nghĩ, theo khóe mắt nhìn anh một cái.
Nhưng chuyên tâm nhìn sang lại phát hiện tầm mắt anh căn bản tập trung trên người cô.
“Anh giúp ông kiểm tra thân thể." Bạc Diệc Nam nói rất yên lặng, giọng nói hạ xuống, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ý bảo, “Ông ấy còn đang chờ, anh đi trước."
Diệp Ân không kịp nói câu nào, chỉ thấy thân hình cao ngất của Bạc Diệc Nam trầm ổn đi tới cửa thang máy. Tổng cộng thời gian bọn họ nói chuyện còn chưa vượt quá hai phút…
Cô đứng tại chỗ một hồi lâu, mới phát hiện bóng lưng lạnh lùng kia đã rời đi. Chỗ bọn họ mới đứng vừa rồi lại là nơi thông gió, lúc này không chỉ hai má cô tràn ngập cảm giác mát mát mà hình như một sự man mát dày đặc theo đáy lòng bắt đầu lan tràn.
Ở bệnh viện chăm ông nội mấy ngày, Diệp Ân vẫn cầm di động cân nhắc suy nghĩ, có nên chủ động liên lạc với Bạc Diệc Nam? Thế nhưng trông bộ dạng anh rất bận rộn, nếu không anh đã chủ động gọi cho cô, không phải sao?
Diệp Ân cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của ông: “Diệp Ân đang yêu phải không?"
Mặt Diệp Ân nóng lên, sốt ruột nghĩ cách giải thích, bác hai đang gọt trái cây bên cạnh trả lời trước cô một bước: “Vẫn còn là sinh viên thì nên lấy việc học làm trọng, yêu đương vào làm sao có thời giờ mà học tập. Ba không biết chứ, bây giờ rất hiếm đứa trẻ nào hiểu chuyện như Ân Ân, biết mình hiện tại tất cả đều dựa vào chu cấp của Diệp gia, phải nỗ lực học giỏi mới không làm Kiều Chi và Lâm Tây thất vọng."
Lời này của bác hai nói thật viên mãn, trái lại Diệp Ân không phản bác.
Chị họ Diệp Ân ngồi bên cạnh bỗng nhiên hừ cười một tiếng, tiến đến trước giường ông nội, hơi hiện ra trêu tức dẩu môi: “Ông nội người thực sự là out, Diệp Ân và con trai nhà họ Thiệu chuyện này đều được truyền đi. Diệp Ân lại đùa giỡn thái quá, cô ta rất có năng khiếu dụ dỗ đàn ông."
Bác hai phối hợp há to mồm, hơi kinh ngạc: “Thật đúng là… Nhìn không ra."
Diệp Ân quẫn bách cắn môi, nhìn phía giường bệnh là bộ dạng kinh ngạc của Diệp lão gia: “Chuyện không phải như vậy —— “
Lão gia tử cau mày, đẩy miếng táo Diệp Hân đưa tới, tâm tư tựa hồ cũng hoàn toàn sa sút với lời cô ta, trái lại quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm bác hai: “Diệp Ân họ Diệp, chính là con cháu Diệp gia chúng ta, trong đó có nhiều uổn khúc. Trước mặt người ta còn nói lung tung, cái gì nên nói cái gì không nên nói tự mình suy nghĩ. Hai mẹ con kẻ xướng người họa, diễn kịch cho ai xem?"
Bác hai hai má trướng hồng, thức thời cúi đầu: “Ba giáo huấn phải ạ."
Diệp Hân không tỏ thái độ, căm giận liếc nhìn Diệp Ân, giày cao gót hung hăng nện một tiếng trên mặt đất, gắt giọng: “Ông nội thiên vị!"
Diệp lão gia mím môi, trên mặt già nua thần sắc có một chút túc mục, trừng mắt liền khiến hai mẹ con triệt để ngậm miệng.
Diệp Ân ra cửa nửa đường liền nhận được điện thoại của ba Diệp Lâm Tây, trong điện thoại lại là một trận phân phó giáo huấn của ba, Diệp Ân đều nhất nhất lắng nghe. Cô xoay người trở về phòng bệnh lại trùng hợp nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Nói như thế nào cũng là danh dự của Lâm Tây và Kiều Chỉ, dù không phải ruột thịt, không nên quá hà khắc, việc này mà truyền đi thì không tốt." Đây là lời của ông nội, từng chữ đều nói rất rõ ràng, cô nghĩ làm bộ không nghe thấy cũng không được.
Tiếp theo là tiếng bác hai có chút chói tai cười khúc khích: “Muốn con nói, Lâm Tây lại không thử một lần thụ tinh ống nghiệm, không thì tìm người đẻ thay cũng được. Chung quy không phải tự mình sinh, tương lai thế nào thật sự rất khó nói. Nha đầu Diệp Ân kia nhìn đã thấy không đơn giản, tâm tư sâu xa. Tương lai công ty Lâm Tây giao trong tay nó làm sao yên tâm được?"
“Nghe nói nó chia tay với con trai nhà họ Thiệu cũng bởi vì muốn xuất ngoại, nhiều năm tình cảm đâu phải nói không cần là không cần. Chú ba cũng không sợ nuôi ong tay áo —— “
Trong phòng bệnh thanh âm đứt quãng truyền tới, từng chữ đều giống như nhát dao bén nhọn thẳng tắp đâm vào ngực cô. Diệp Ân dựa vào bức tường cứng rắn mà lạnh lẽo, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm tranh tuyên truyền sách đối diện trên vách tường.
Ngày nghỉ chưa bao giờ dám về nước chính vì sợ hãi đối mặt với cục diện này, cho dù ông bà ra vẻ công bằng, nhưng vẫn có bất công. Bất luận thế nào cô và Diệp gia đều không hợp nhau, yếu tố chính nhất chính là huyết thống.
Từ nhỏ cô đã biết thân thế của mình so với người khác không giống nhau, không có một ngày không lo lắng hãi hùng. Ba mẹ nuôi đối với cô đặc biệt tốt, nhưng điều này làm cho cô lo sợ bất an, cô sợ ngày nào đó trong nhà bỗng nhiên có thêm một em trai hoặc một em gái, tất cả những thứ cô đang có liền thành hoa trong gương, trăng trong nước.
Đứa trẻ được nhận nuôi luôn luôn thiếu cảm giác an toàn.
Cô nỗ lực học tập, nỗ lực chứng tỏ bản thân, hết thảy cũng chỉ để được ba mẹ nuôi thừa nhận, nhưng ai biết được, cô thật sự không đúng tý nào. Bởi với nỗ lực ấy cuối cùng cô vẫn không đổi được điều mình muốn.
Diệp Ân nắm di động đi ra ngoài, hoàng hôn đỏ rực ở đường chân trời trên dưới trầm, quanh cô đều một màu ánh sáng đỏ rực, tự dưng mang theo cảm giác thê lương.
Cô rất nhớ Bạc Diệc Nam, một khắc kia chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh, muốn nghe anh nói chút gì, cái gì cũng được.
Thế nhưng kết nối với dãy số đó không có tiếng trả lời, bên kia vẫn không ai bắt máy. Cô cố chấp thử một lần lại một lần, kết quả đều như nhau.
Về sau cô liền trực tiếp gửi tin nhắn: Em muốn gặp anh. Có được không?
Tin nhắn như đá chìm đáy biển. Mặt trời chiều hạ xuống, ánh hoàng hôn bao phủ toàn bộ không gian.
Diệp Ân ngồi trên sân thượng, hai chân tùy ý rơi vào không trung, bóng người ở dưới tầng bệnh viện nhỏ bé thấy không rõ lắm, mọi người dưới đèn đường lúc này giống như con kiến bình thường nhỏ bé. Có đôi khi cô len lén nghĩ, cha mẹ ruột của mình là ai, tại sao muốn vứt bỏ cô? Nếu như không thích, lúc trước đừng sinh ra cô có phải tốt hơn không?
Ba mẹ nuôi đối với cô thật sự tốt, nhưng điều này lại mang cho cô thương tổn, có đôi khi làm cho cô thở không nổi. Sống đến 23 tuổi, tới bây giờ cô thực sự chưa được yêu một cách đơn thuần, cho dù là Mạch Nha cũng không thể hoàn toàn vô điều kiện mà trả giá?
Diệp Ân lại nghĩ đến Bạc Diệc Nam, lại cúi đầu liếc nhìn chiếc di động vẫn luôn yên lặng, càng nhìn càng thấy châm chọc.
***
Vài ngày sau cô nhận được điện thoại của bạn học lớp cao trung, tết âm lịch cả lớp chuẩn bị tổ chức họp lớp, có điểm danh cô nhất định phải đi. Mấy năm nay bạn học tụ tập cô không một lần tham gia, không phải cô quá kiêu ngạo chỉ là sợ gặp người kia.
Lần này không từ chối được sự nhõng nhẽo ngang ngạnh của bạn học, cô đành tỉ mỉ trang điểm một phen cho lần đầu tham gia họp lớp. Mỗi cô gái đều có loại kiêu ngạo này, luôn hi vọng trước mặt bạn trai cũ mình đủ đẹp, cho dù lúc đó đã không còn tình yêu.
Lớp trưởng chọn địa điểm là thành phố N, nổi danh là chỗ ăn chơi, lúc Diệp Ân đến bên trong đã đầy ắp người. Ánh mắt cô nhạy cảm liếc thấy thân ảnh của người kia, sau khi nhập ngũ thân hình anh so với trước đây đã cao hơn rất nhiều, giữa những người đang mặc thường phục, xuất hiện một quân nhân ngồi bên cạnh đám sinh viên ngây ngô làm người khác chú ý hơn.
Mạch Nha cũng sớm thấy được cô, lúc cô bước vào cửa đã bắt đầu chú ý tới, ánh mắt trằn trọc mấy lần, cuối cùng vẫn không khống chế được rơi trên người cô.
Hai người cách đám người im lặng đối diện, vẫn là Diệp Ân chủ động đi tới: “Đã lâu không gặp."
Người chung quanh đều len lén khẩn trương vây xem, kể cả người đang hát cũng dừng lại ghé mắt nhìn lén. Nhạc đệm đột nhiên rõ ràng, lại là 《 đáng tiếc không phải anh 》 của Lương Tĩnh Như.
Mạch Nha mím môi, sắc mặt có chút khó coi, tia sáng lấp lánh nhấp nháy đến đáy mắt anh, cuối cùng cũng chỉ khẽ gật đầu, lặp lại bốn chữ: “Đã lâu không gặp."
Cả lô ghế lại náo nhiệt lên, mọi người đều hòa trong bầu không khí sôi nổi, chỉ còn hai người ngồi cùng một chỗ trầm mặc hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, người con trai bên cạnh mới trầm giọng mở miệng: “Em sống thế nào?"
Diệp Ân nghĩ nghĩ, hơi dắt khóe môi: “Không tốt cũng không tệ, còn anh?"
Mạch Nha chỉ cười, ngửa đầu đem chén rượu mạnh còn hơn phân nửa uống một hơi cạn sạch. Diệp Ân trầm mặc nhìn, tiếp theo bị anh trực tiếp dắt tay mang ra khỏi ghế ngồi.
Trước khi tới cô đã dự liệu được sẽ phát sinh chuyện gì cho nên Diệp Ân cũng không phản kháng, cô theo Mạch Nha cùng nhau đi qua hành lang, sau đó đứng chỗ lối đi hành lang giữa hai lầu.
Ở đây rất yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng huyên náo, như thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người, thế nhưng Diệp Ân lại nghe thấy tiếng tim mình đập.
So với trước đây Mạch Nha đen hơn, cũng trưởng thành và nội tâm hơn rất nhiều. Ánh mắt anh không giống như trước, tùy hứng hết sức lông bông mà trầm ổn cùng thâm trầm hơn mấy phần.
Anh chuyên chú nhìn cô, sau đó tiến lên một bước, cực kỳ trân trọng đem cô ôm trong lòng: “Anh không tốt, một chút cũng không tốt, nhớ em đến sắp điên rồi."
Đã hai năm bọn họ không giành nhiều thời gian liên lạc với nhau. Trước đây đến trường họ cơ hồ như hình với bóng, khoảng thời gian không gặp nhau đại khái cũng là ba mươi mấy tiếng đồng hồ mà thôi, mà bây giờ lại có thể hơn hai năm không có tin tức của đối phương!
Mạch Nha thất lạc, tựa hồ truyền nhiễm Diệp Ân.
Cô chần chừ nâng tay lên, khẽ vỗ tấm lưng dày rộng của Mạch Nha: “Thiệu Y Hàm."
Mạch Nha lui về phía sau một bước, hai tay như trước nắm vai cô rất chặt: “Đừng gọi tên này, em trước đây không gọi như vậy."
Diệp Ân nhấp mím môi, trầm mặc nhìn anh.
“Năm tuổi biết em, đến bây giờ đã mười tám năm. Đối tốt vơi em, muốn em, đã trở thành thói quen, cho dù không có em ở bên, anh còn là bị coi thường muốn em." ánh mắt Mạch Nha thống khổ, nhìn cô gái mong nhớ ngày đêm trước mắt.
Vành mắt Diệp Ân nóng lên, hơi quay đầu đi: “Nhưng chúng ta —— “
“Anh sẽ sửa." Mạch Nha cắt ngang cô, hung hăng lấy hơi rồi mới nói tiếp, “Anh nghĩ qua, là anh không tốt. Em có mục tiêu của em, anh không nên ngăn cản. Anh sẽ ủng hộ em, sẽ chờ em. Còn có một năm mà thôi, em trở về, chúng ta liền kết hôn."
Diệp Ân khó tin nhìn anh.
Mạch Nha lấy từ trong túi ra một vật, dưới ánh sáng này nhìn không rõ rầng, trong chiếc hộp nhung tơ màu xanh, nhẫn kim cương rạng rỡ tỏa sáng.
Trái tim cô kinh hoàng, nhưng nghĩ mà hơi sợ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt Bạc Diệc Nam.
Rất nhanh nhớ lại chuyện ở đỉnh núi đêm đó, cô gái kia cầm tay anh đặt lên bộ ngực trướng phình, hơn nữa ngày hôm sau lúc cô gái kia nhìn lén anh, hai má ửng đỏ bộ dáng e lệ. Còn có mấy ngày này anh cũng không trả lời tin nhắn của cô, nếu như ngày đó là do có việc bận vậy thì mấy ngày này tại sao vẫn không có tin tức, thái độ như vậy đã rất rõ ràng.
Mạch Nha quan sát sắc mặt cô, đem nhẫn và chiếc hộp bỏ vào lòng bàn tay cô:"Chúng ta hãy cùng nỗ lực một lần."
Khi còn trẻ là lúc tình yêu đáng quý nhất, hai người lại cùng nhau nhiều năm như vậy, không phải nói quên là có thể quên. Diệp Ân không biết trả lời thế nào, Mạch Nha một mực chờ cô bao nhiêu năm. Nhưng mà trước đây khi bọn họ mới chia tay, cô ngẫu nhiên đã phạm sai lầm cùng Bạc Diệc Nam…
Nghĩ đến Bạc Diệc Nam, tất cả lý trí Diệp Ân đều trở về: “Xin lỗi Mạch Nha, em —— “
Cô muốn nói lại thôi, nhìn đôi mắt anh sáng lên chờ mong, lời cự tuyệt nơi cổ họng như bị ứ lại, không thốt lên được.
Mạch Nha run run chân mày, còn đang chờ cô đáp lại, nhìn ra sự chần chừ trên mặt cô, anh nôn nóng lại dùng lực đem cô ôm vào trong lòng: “Anh một mực chờ em, hay là em không muốn tốt nghiệp rồi kết hôn luôn? Vậy em muốn lúc nào anh tùy em, chỉ cần em trở về."
Giọng nói anh khẩn thiết, những lời kia Diệp Ân càng khó nói nên lời.
“Vì sao không cho anh ta đáp án chân thật."
Một giọng nam lạnh lẽo đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Diệp Ân bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, phía sau lưng tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh. Cô bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Bạc Diệc Nam lười biếng tựa bên tường, trên mặt tuấn mỹ không có một tia biểu tình.
Cái gọi là bắt gian tại trận, cũng không khác gì cái này?
Diệp Ân thực sự cảm thấy thẹn tâm, cho nên theo bản năng liền lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt nhìn người con trai bên tường.
Ở giây phút đó trái tim Diệp Ân như bị hung hăng quất một cái, không được tự nhiên lấy tay che hai má, chờ nỗi lòng bình ổn một chút, lúc này mới nhấc chân đi về phía anh.
“Thật khéo."
Cô giả vờ trấn định, không muốn bị anh phát hiện sự chật vật của mình, mà anh tựa hồ cũng không có ý hỏi. Lúc này cô hơi suy nghĩ, theo khóe mắt nhìn anh một cái.
Nhưng chuyên tâm nhìn sang lại phát hiện tầm mắt anh căn bản tập trung trên người cô.
“Anh giúp ông kiểm tra thân thể." Bạc Diệc Nam nói rất yên lặng, giọng nói hạ xuống, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ý bảo, “Ông ấy còn đang chờ, anh đi trước."
Diệp Ân không kịp nói câu nào, chỉ thấy thân hình cao ngất của Bạc Diệc Nam trầm ổn đi tới cửa thang máy. Tổng cộng thời gian bọn họ nói chuyện còn chưa vượt quá hai phút…
Cô đứng tại chỗ một hồi lâu, mới phát hiện bóng lưng lạnh lùng kia đã rời đi. Chỗ bọn họ mới đứng vừa rồi lại là nơi thông gió, lúc này không chỉ hai má cô tràn ngập cảm giác mát mát mà hình như một sự man mát dày đặc theo đáy lòng bắt đầu lan tràn.
Ở bệnh viện chăm ông nội mấy ngày, Diệp Ân vẫn cầm di động cân nhắc suy nghĩ, có nên chủ động liên lạc với Bạc Diệc Nam? Thế nhưng trông bộ dạng anh rất bận rộn, nếu không anh đã chủ động gọi cho cô, không phải sao?
Diệp Ân cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của ông: “Diệp Ân đang yêu phải không?"
Mặt Diệp Ân nóng lên, sốt ruột nghĩ cách giải thích, bác hai đang gọt trái cây bên cạnh trả lời trước cô một bước: “Vẫn còn là sinh viên thì nên lấy việc học làm trọng, yêu đương vào làm sao có thời giờ mà học tập. Ba không biết chứ, bây giờ rất hiếm đứa trẻ nào hiểu chuyện như Ân Ân, biết mình hiện tại tất cả đều dựa vào chu cấp của Diệp gia, phải nỗ lực học giỏi mới không làm Kiều Chi và Lâm Tây thất vọng."
Lời này của bác hai nói thật viên mãn, trái lại Diệp Ân không phản bác.
Chị họ Diệp Ân ngồi bên cạnh bỗng nhiên hừ cười một tiếng, tiến đến trước giường ông nội, hơi hiện ra trêu tức dẩu môi: “Ông nội người thực sự là out, Diệp Ân và con trai nhà họ Thiệu chuyện này đều được truyền đi. Diệp Ân lại đùa giỡn thái quá, cô ta rất có năng khiếu dụ dỗ đàn ông."
Bác hai phối hợp há to mồm, hơi kinh ngạc: “Thật đúng là… Nhìn không ra."
Diệp Ân quẫn bách cắn môi, nhìn phía giường bệnh là bộ dạng kinh ngạc của Diệp lão gia: “Chuyện không phải như vậy —— “
Lão gia tử cau mày, đẩy miếng táo Diệp Hân đưa tới, tâm tư tựa hồ cũng hoàn toàn sa sút với lời cô ta, trái lại quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm bác hai: “Diệp Ân họ Diệp, chính là con cháu Diệp gia chúng ta, trong đó có nhiều uổn khúc. Trước mặt người ta còn nói lung tung, cái gì nên nói cái gì không nên nói tự mình suy nghĩ. Hai mẹ con kẻ xướng người họa, diễn kịch cho ai xem?"
Bác hai hai má trướng hồng, thức thời cúi đầu: “Ba giáo huấn phải ạ."
Diệp Hân không tỏ thái độ, căm giận liếc nhìn Diệp Ân, giày cao gót hung hăng nện một tiếng trên mặt đất, gắt giọng: “Ông nội thiên vị!"
Diệp lão gia mím môi, trên mặt già nua thần sắc có một chút túc mục, trừng mắt liền khiến hai mẹ con triệt để ngậm miệng.
Diệp Ân ra cửa nửa đường liền nhận được điện thoại của ba Diệp Lâm Tây, trong điện thoại lại là một trận phân phó giáo huấn của ba, Diệp Ân đều nhất nhất lắng nghe. Cô xoay người trở về phòng bệnh lại trùng hợp nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Nói như thế nào cũng là danh dự của Lâm Tây và Kiều Chỉ, dù không phải ruột thịt, không nên quá hà khắc, việc này mà truyền đi thì không tốt." Đây là lời của ông nội, từng chữ đều nói rất rõ ràng, cô nghĩ làm bộ không nghe thấy cũng không được.
Tiếp theo là tiếng bác hai có chút chói tai cười khúc khích: “Muốn con nói, Lâm Tây lại không thử một lần thụ tinh ống nghiệm, không thì tìm người đẻ thay cũng được. Chung quy không phải tự mình sinh, tương lai thế nào thật sự rất khó nói. Nha đầu Diệp Ân kia nhìn đã thấy không đơn giản, tâm tư sâu xa. Tương lai công ty Lâm Tây giao trong tay nó làm sao yên tâm được?"
“Nghe nói nó chia tay với con trai nhà họ Thiệu cũng bởi vì muốn xuất ngoại, nhiều năm tình cảm đâu phải nói không cần là không cần. Chú ba cũng không sợ nuôi ong tay áo —— “
Trong phòng bệnh thanh âm đứt quãng truyền tới, từng chữ đều giống như nhát dao bén nhọn thẳng tắp đâm vào ngực cô. Diệp Ân dựa vào bức tường cứng rắn mà lạnh lẽo, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm tranh tuyên truyền sách đối diện trên vách tường.
Ngày nghỉ chưa bao giờ dám về nước chính vì sợ hãi đối mặt với cục diện này, cho dù ông bà ra vẻ công bằng, nhưng vẫn có bất công. Bất luận thế nào cô và Diệp gia đều không hợp nhau, yếu tố chính nhất chính là huyết thống.
Từ nhỏ cô đã biết thân thế của mình so với người khác không giống nhau, không có một ngày không lo lắng hãi hùng. Ba mẹ nuôi đối với cô đặc biệt tốt, nhưng điều này làm cho cô lo sợ bất an, cô sợ ngày nào đó trong nhà bỗng nhiên có thêm một em trai hoặc một em gái, tất cả những thứ cô đang có liền thành hoa trong gương, trăng trong nước.
Đứa trẻ được nhận nuôi luôn luôn thiếu cảm giác an toàn.
Cô nỗ lực học tập, nỗ lực chứng tỏ bản thân, hết thảy cũng chỉ để được ba mẹ nuôi thừa nhận, nhưng ai biết được, cô thật sự không đúng tý nào. Bởi với nỗ lực ấy cuối cùng cô vẫn không đổi được điều mình muốn.
Diệp Ân nắm di động đi ra ngoài, hoàng hôn đỏ rực ở đường chân trời trên dưới trầm, quanh cô đều một màu ánh sáng đỏ rực, tự dưng mang theo cảm giác thê lương.
Cô rất nhớ Bạc Diệc Nam, một khắc kia chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh, muốn nghe anh nói chút gì, cái gì cũng được.
Thế nhưng kết nối với dãy số đó không có tiếng trả lời, bên kia vẫn không ai bắt máy. Cô cố chấp thử một lần lại một lần, kết quả đều như nhau.
Về sau cô liền trực tiếp gửi tin nhắn: Em muốn gặp anh. Có được không?
Tin nhắn như đá chìm đáy biển. Mặt trời chiều hạ xuống, ánh hoàng hôn bao phủ toàn bộ không gian.
Diệp Ân ngồi trên sân thượng, hai chân tùy ý rơi vào không trung, bóng người ở dưới tầng bệnh viện nhỏ bé thấy không rõ lắm, mọi người dưới đèn đường lúc này giống như con kiến bình thường nhỏ bé. Có đôi khi cô len lén nghĩ, cha mẹ ruột của mình là ai, tại sao muốn vứt bỏ cô? Nếu như không thích, lúc trước đừng sinh ra cô có phải tốt hơn không?
Ba mẹ nuôi đối với cô thật sự tốt, nhưng điều này lại mang cho cô thương tổn, có đôi khi làm cho cô thở không nổi. Sống đến 23 tuổi, tới bây giờ cô thực sự chưa được yêu một cách đơn thuần, cho dù là Mạch Nha cũng không thể hoàn toàn vô điều kiện mà trả giá?
Diệp Ân lại nghĩ đến Bạc Diệc Nam, lại cúi đầu liếc nhìn chiếc di động vẫn luôn yên lặng, càng nhìn càng thấy châm chọc.
***
Vài ngày sau cô nhận được điện thoại của bạn học lớp cao trung, tết âm lịch cả lớp chuẩn bị tổ chức họp lớp, có điểm danh cô nhất định phải đi. Mấy năm nay bạn học tụ tập cô không một lần tham gia, không phải cô quá kiêu ngạo chỉ là sợ gặp người kia.
Lần này không từ chối được sự nhõng nhẽo ngang ngạnh của bạn học, cô đành tỉ mỉ trang điểm một phen cho lần đầu tham gia họp lớp. Mỗi cô gái đều có loại kiêu ngạo này, luôn hi vọng trước mặt bạn trai cũ mình đủ đẹp, cho dù lúc đó đã không còn tình yêu.
Lớp trưởng chọn địa điểm là thành phố N, nổi danh là chỗ ăn chơi, lúc Diệp Ân đến bên trong đã đầy ắp người. Ánh mắt cô nhạy cảm liếc thấy thân ảnh của người kia, sau khi nhập ngũ thân hình anh so với trước đây đã cao hơn rất nhiều, giữa những người đang mặc thường phục, xuất hiện một quân nhân ngồi bên cạnh đám sinh viên ngây ngô làm người khác chú ý hơn.
Mạch Nha cũng sớm thấy được cô, lúc cô bước vào cửa đã bắt đầu chú ý tới, ánh mắt trằn trọc mấy lần, cuối cùng vẫn không khống chế được rơi trên người cô.
Hai người cách đám người im lặng đối diện, vẫn là Diệp Ân chủ động đi tới: “Đã lâu không gặp."
Người chung quanh đều len lén khẩn trương vây xem, kể cả người đang hát cũng dừng lại ghé mắt nhìn lén. Nhạc đệm đột nhiên rõ ràng, lại là 《 đáng tiếc không phải anh 》 của Lương Tĩnh Như.
Mạch Nha mím môi, sắc mặt có chút khó coi, tia sáng lấp lánh nhấp nháy đến đáy mắt anh, cuối cùng cũng chỉ khẽ gật đầu, lặp lại bốn chữ: “Đã lâu không gặp."
Cả lô ghế lại náo nhiệt lên, mọi người đều hòa trong bầu không khí sôi nổi, chỉ còn hai người ngồi cùng một chỗ trầm mặc hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, người con trai bên cạnh mới trầm giọng mở miệng: “Em sống thế nào?"
Diệp Ân nghĩ nghĩ, hơi dắt khóe môi: “Không tốt cũng không tệ, còn anh?"
Mạch Nha chỉ cười, ngửa đầu đem chén rượu mạnh còn hơn phân nửa uống một hơi cạn sạch. Diệp Ân trầm mặc nhìn, tiếp theo bị anh trực tiếp dắt tay mang ra khỏi ghế ngồi.
Trước khi tới cô đã dự liệu được sẽ phát sinh chuyện gì cho nên Diệp Ân cũng không phản kháng, cô theo Mạch Nha cùng nhau đi qua hành lang, sau đó đứng chỗ lối đi hành lang giữa hai lầu.
Ở đây rất yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng huyên náo, như thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người, thế nhưng Diệp Ân lại nghe thấy tiếng tim mình đập.
So với trước đây Mạch Nha đen hơn, cũng trưởng thành và nội tâm hơn rất nhiều. Ánh mắt anh không giống như trước, tùy hứng hết sức lông bông mà trầm ổn cùng thâm trầm hơn mấy phần.
Anh chuyên chú nhìn cô, sau đó tiến lên một bước, cực kỳ trân trọng đem cô ôm trong lòng: “Anh không tốt, một chút cũng không tốt, nhớ em đến sắp điên rồi."
Đã hai năm bọn họ không giành nhiều thời gian liên lạc với nhau. Trước đây đến trường họ cơ hồ như hình với bóng, khoảng thời gian không gặp nhau đại khái cũng là ba mươi mấy tiếng đồng hồ mà thôi, mà bây giờ lại có thể hơn hai năm không có tin tức của đối phương!
Mạch Nha thất lạc, tựa hồ truyền nhiễm Diệp Ân.
Cô chần chừ nâng tay lên, khẽ vỗ tấm lưng dày rộng của Mạch Nha: “Thiệu Y Hàm."
Mạch Nha lui về phía sau một bước, hai tay như trước nắm vai cô rất chặt: “Đừng gọi tên này, em trước đây không gọi như vậy."
Diệp Ân nhấp mím môi, trầm mặc nhìn anh.
“Năm tuổi biết em, đến bây giờ đã mười tám năm. Đối tốt vơi em, muốn em, đã trở thành thói quen, cho dù không có em ở bên, anh còn là bị coi thường muốn em." ánh mắt Mạch Nha thống khổ, nhìn cô gái mong nhớ ngày đêm trước mắt.
Vành mắt Diệp Ân nóng lên, hơi quay đầu đi: “Nhưng chúng ta —— “
“Anh sẽ sửa." Mạch Nha cắt ngang cô, hung hăng lấy hơi rồi mới nói tiếp, “Anh nghĩ qua, là anh không tốt. Em có mục tiêu của em, anh không nên ngăn cản. Anh sẽ ủng hộ em, sẽ chờ em. Còn có một năm mà thôi, em trở về, chúng ta liền kết hôn."
Diệp Ân khó tin nhìn anh.
Mạch Nha lấy từ trong túi ra một vật, dưới ánh sáng này nhìn không rõ rầng, trong chiếc hộp nhung tơ màu xanh, nhẫn kim cương rạng rỡ tỏa sáng.
Trái tim cô kinh hoàng, nhưng nghĩ mà hơi sợ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt Bạc Diệc Nam.
Rất nhanh nhớ lại chuyện ở đỉnh núi đêm đó, cô gái kia cầm tay anh đặt lên bộ ngực trướng phình, hơn nữa ngày hôm sau lúc cô gái kia nhìn lén anh, hai má ửng đỏ bộ dáng e lệ. Còn có mấy ngày này anh cũng không trả lời tin nhắn của cô, nếu như ngày đó là do có việc bận vậy thì mấy ngày này tại sao vẫn không có tin tức, thái độ như vậy đã rất rõ ràng.
Mạch Nha quan sát sắc mặt cô, đem nhẫn và chiếc hộp bỏ vào lòng bàn tay cô:"Chúng ta hãy cùng nỗ lực một lần."
Khi còn trẻ là lúc tình yêu đáng quý nhất, hai người lại cùng nhau nhiều năm như vậy, không phải nói quên là có thể quên. Diệp Ân không biết trả lời thế nào, Mạch Nha một mực chờ cô bao nhiêu năm. Nhưng mà trước đây khi bọn họ mới chia tay, cô ngẫu nhiên đã phạm sai lầm cùng Bạc Diệc Nam…
Nghĩ đến Bạc Diệc Nam, tất cả lý trí Diệp Ân đều trở về: “Xin lỗi Mạch Nha, em —— “
Cô muốn nói lại thôi, nhìn đôi mắt anh sáng lên chờ mong, lời cự tuyệt nơi cổ họng như bị ứ lại, không thốt lên được.
Mạch Nha run run chân mày, còn đang chờ cô đáp lại, nhìn ra sự chần chừ trên mặt cô, anh nôn nóng lại dùng lực đem cô ôm vào trong lòng: “Anh một mực chờ em, hay là em không muốn tốt nghiệp rồi kết hôn luôn? Vậy em muốn lúc nào anh tùy em, chỉ cần em trở về."
Giọng nói anh khẩn thiết, những lời kia Diệp Ân càng khó nói nên lời.
“Vì sao không cho anh ta đáp án chân thật."
Một giọng nam lạnh lẽo đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Diệp Ân bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, phía sau lưng tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh. Cô bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Bạc Diệc Nam lười biếng tựa bên tường, trên mặt tuấn mỹ không có một tia biểu tình.
Cái gọi là bắt gian tại trận, cũng không khác gì cái này?
Diệp Ân thực sự cảm thấy thẹn tâm, cho nên theo bản năng liền lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt nhìn người con trai bên tường.
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam