Không Cần Đến Trêu Chọc Ta
Chương 3: Bốn năm
Tay phải nhẹ lắc lư, giữa những ngón tay thon dài dung dịch màu đỏ sậm khẽ sóng sánh trong ly.
Phượng Dạ Hoàng lười biếng nằm ngửa trên chiếc ghế dài bọc da, nhíu đôi mắt hẹp dài, thất thần nhìn ra mặt biển đang được ánh mặt trời chiếu rọi lên làn sóng nhấp nhô.
Bang!
Một tiếng vang lớn!
Ngọn lửa hừng hực dâng lên, càng cháy càng ác liệt, như răng nanh ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, vẻ mặt khinh thường, giống như đang cười nhạo sự bất tài của bọn họ.
Tâm không thể đè nén mà co rút.
Bốn năm, khoảng thời gian dài hay ngắn? Rõ ràng là dài giống như đã trải qua trăm ngàn thế kỷ, nhưng mà cũng ngắn giống như một cái chớp mắt.
Nâng tay lên uống một ngụm lớn rượu đỏ, mặc cho chất lỏng sâu cay lạnh băng chảy xuống cổ họng.
Nhưng vẫn không cách nào giảm xuống được nỗi đau trong ngực, một chút cũng không thể.
Reng reng reng…..
Giai điệu quen thuộc vang lên.
Phượng Dạ Hoàng để ly rượu trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, đi vào phòng trong, tìm được chiếc điện thoại đã ném lung tung trước đó.
“Hoàng."
Đầu dây kia vang lên giọng nói trầm.
“Nghe nói em bị thương."
“Ừ, lần này ngay cả Ngân Hồ, Lãnh Sư cũng được phái đi, xem ra bọn họ không thể nhẫn nại nổi nữa rồi."
“Chỉ có hai người đó, mà em lại thua sao?"
“Nhất thời sơ sẩy." Đầu kia có người hừ lạnh, “Em sẽ cho bọn họ biết hậu quả của việc chọc tới chúng ta là gì, không nói cái này nữa, Hoàng, đoán xem em nhặt được cái gì."
“Gì?" Phượng Dạ Hoàng chau mày.
“Một con mèo hoang nhỏ."
Phượng Dạ Hoàng nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay vì thế trở nên trắng bệch.
“Anh chắc chắn sẽ không nghĩ ra, thì ra mèo hoang nhỏ luôn ở ngay trước mắt chúng ta, ngay cả em cũng không thể không bội phục sự can đảm của cô ấy! Cô ấy còn mang theo một đôi mèo nhỏ."
“Thật không?" Phượng Dạ Hoàng cười nhẹ, “Xem ra có trò hay để xem rồi."
Tiểu Thu, em có can đảm trốn bọn anh, em cũng phải có can đảm thừa nhận lửa giận của bọn anh nha!?
Nhìn quanh bốn bức tường, Phượng Dạ Hoàng cười lạnh một cái, sau đó ưu nhã bước ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng vừa bấm một dãy số điện thoại, “Phái phi cơ trực thăng tới đây ngay lập tức, đồng thời….."
Giọng nói xa dần, chỉ còn lại tấm màn voan mỏng in hoa trước cửa sổ sát đất theo gió tung bay, còn có…. Cô gái có lúm đồng tiền dịu dàng, thanh tú trong những bức hình treo trên khắp các bức tường trong phòng.
Phượng Dạ Hoàng lười biếng nằm ngửa trên chiếc ghế dài bọc da, nhíu đôi mắt hẹp dài, thất thần nhìn ra mặt biển đang được ánh mặt trời chiếu rọi lên làn sóng nhấp nhô.
Bang!
Một tiếng vang lớn!
Ngọn lửa hừng hực dâng lên, càng cháy càng ác liệt, như răng nanh ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, vẻ mặt khinh thường, giống như đang cười nhạo sự bất tài của bọn họ.
Tâm không thể đè nén mà co rút.
Bốn năm, khoảng thời gian dài hay ngắn? Rõ ràng là dài giống như đã trải qua trăm ngàn thế kỷ, nhưng mà cũng ngắn giống như một cái chớp mắt.
Nâng tay lên uống một ngụm lớn rượu đỏ, mặc cho chất lỏng sâu cay lạnh băng chảy xuống cổ họng.
Nhưng vẫn không cách nào giảm xuống được nỗi đau trong ngực, một chút cũng không thể.
Reng reng reng…..
Giai điệu quen thuộc vang lên.
Phượng Dạ Hoàng để ly rượu trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, đi vào phòng trong, tìm được chiếc điện thoại đã ném lung tung trước đó.
“Hoàng."
Đầu dây kia vang lên giọng nói trầm.
“Nghe nói em bị thương."
“Ừ, lần này ngay cả Ngân Hồ, Lãnh Sư cũng được phái đi, xem ra bọn họ không thể nhẫn nại nổi nữa rồi."
“Chỉ có hai người đó, mà em lại thua sao?"
“Nhất thời sơ sẩy." Đầu kia có người hừ lạnh, “Em sẽ cho bọn họ biết hậu quả của việc chọc tới chúng ta là gì, không nói cái này nữa, Hoàng, đoán xem em nhặt được cái gì."
“Gì?" Phượng Dạ Hoàng chau mày.
“Một con mèo hoang nhỏ."
Phượng Dạ Hoàng nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay vì thế trở nên trắng bệch.
“Anh chắc chắn sẽ không nghĩ ra, thì ra mèo hoang nhỏ luôn ở ngay trước mắt chúng ta, ngay cả em cũng không thể không bội phục sự can đảm của cô ấy! Cô ấy còn mang theo một đôi mèo nhỏ."
“Thật không?" Phượng Dạ Hoàng cười nhẹ, “Xem ra có trò hay để xem rồi."
Tiểu Thu, em có can đảm trốn bọn anh, em cũng phải có can đảm thừa nhận lửa giận của bọn anh nha!?
Nhìn quanh bốn bức tường, Phượng Dạ Hoàng cười lạnh một cái, sau đó ưu nhã bước ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng vừa bấm một dãy số điện thoại, “Phái phi cơ trực thăng tới đây ngay lập tức, đồng thời….."
Giọng nói xa dần, chỉ còn lại tấm màn voan mỏng in hoa trước cửa sổ sát đất theo gió tung bay, còn có…. Cô gái có lúm đồng tiền dịu dàng, thanh tú trong những bức hình treo trên khắp các bức tường trong phòng.
Tác giả :
Vô Vị Bi Thương