Không Biết Vị
Chương 30
Lúc Đoàn Hạc Thừa về phòng từ phòng bắn súng, thấy Chu Dục Cảnh đang đứng đợi ở cửa, liếc cậu một cái, không nói gì, mở cửa vào.
Chu Dục Cảnh rõ ràng cảm giác được tâm trạng của hắn vẫn xấu như cũ, theo sau hỏi: “Anh Cửu, về tòa C ăn cơm chiều không?"
Đoàn Hạc Thừa đi đến trước sofa, chống chân ngồi xuống, ngửa đầu nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Không về."
Hai ngày trước Chu Dục Cảnh cho rằng hắn đang bận, không ở trong nhà nữa, sau đó biết nhưng lại không nghĩ ra vì sao Đoàn Hạc Thừa chạy tới phòng khách ngủ, chẳng qua trong lòng cậu Đoàn Hạc Thừa làm gì đều không cần lí do, vẫn nói: “Vậy em xuống dưới lầu gọi mấy món ăn."
Đoàn Hạc Thừa xoa ấn đường từ chối: “Không cần."
Chu Dục Cảnh thấy hắn không vui, lo lắng trong lòng, chỉ có thể bước vào mấy bước hỏi: “Anh Cửu, em… có chuyện gì, em có thể chia sẻ giúp ngài không."
Cậu không nhắc đến cái chữ “ngài" này còn tốt, vừa nhắc đến Đoàn Hạc Thừa càng thấy tức giận, trước kia không biết, còn tưởng cậu gọi theo mấy người cấp dưới quen rồi, uốn nắn nhiều ắt được, bây giờ nghĩ lại không phải gọi theo mấy người cấp dưới căn bản chính là phát ra từ trong tâm.
Đoàn Hạc Thừa chưa từng hoài nghi Chu Dục Cảnh yêu hắn, từ nhỏ đến lớn yêu thích chứa chan đều muốn tràn ra luôn, hắn mà hoài nghi nữa, cũng có lỗi với đôi mắt chân thành kia của Chu Dục Cảnh.
Đoàn Hạc Thừa ngước mắt, trên mặt Chu Dục Cảnh tràn đầy lo âu nhìn hắn, vô thức muốn ôm người vào lòng, tay cũng đã duỗi ra, chỉ nghe “tạch" một tiếng, ngón cái đặt trên ngón trỏ bật ra một tiếng vang giòn, miễn cưỡng rút cái tay kia về.
Đoàn Hạc Thừa nhíu mày đứng dậy: “Xuống ăn."
Trên đường đi nghĩ ngợi để Chu Dục Cảnh nhìn xem cái gì gọi là chủ tớ chân chính, kết quả lúc ăn cơm nhìn cậu đứng, vẫn không nhẫn tâm nổi bảo người ta ngồi xuống, Đoàn Hạc Thừa không chỉ bị Chu Dục Cảnh chọc giận không nhẹ, còn bị bản thân chọc giận đến nỗi ăn không ngon.
Suốt bữa cơm, Chu Dục Cảnh mơ hồ cảm thấy cơn giận lần này của Đoàn Hạc Thừa hình như hơi nhằm vào cậu.
Gắp thức ăn, Đoàn Hạc Thừa không ăn.
Múc canh, Đoàn Hạc Thừa không húp.
Trong mắt Chu Dục Cảnh có phần buồn bã, trong lòng không chắc, bao nhiêu năm nay giữa hai người chưa bào giờ có tình huống như vậy.
Ăn tối xong, Chu Dục Cảnh vốn định đi lên cùng hắn, Đoàn Hạc Thừa dừng bước, lạnh lùng nói: “Cậu quay về đi."
Chu Dục Cảnh ngơ ngẩn, giật giật khóe miệng, Đoàn Hạc Thừa đang muốn nghe xem cậu nói gì, chỉ thấy Chu Dục Cảnh cụp mắt, đáp một tiếng rồi ra ngoài.
…
Thế mà đi thật?! Đoàn Hạc Thừa nắm chặt tay thành đấm nghe được tiếng khớp xương “răng rắc", nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Dục Cảnh, cho tới bây giờ chưa từng căm giận cậu nghe lời đến vậy.
Buổi tối Đoàn Hạc Thừa vẫn ngủ trong phòng khách, Chu Dục Cảnh trở về đứng ngồi không yên, phòng bên cạnh tối thui, phòng sách cũng không có người, cậu không ngủ được, bèn chạy đến cửa tòa A, muốn nhanh chóng tìm ra vấn đề của mình, xin lỗi Đoàn Hạc Thừa, trùng hợp lúc này quản gia ôm hai thùng giấy đi ngang qua, Chu Dục Cảnh chạy lại giúp đỡ.
Cái thùng đựng hoa quả nặng trĩu, là phúc lợi thỉnh thoảng tặng cho đám người giúp việc, quản gia nhìn tòa C tối như mực cười nói: “Thiếu gia vẫn chưa quay về ngủ?"
Chu Dục Cảnh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hình như cháu… chọc ảnh tức giận."
“Nguyên nhân gì đây?" Quản gia cong mắt, ông cũng đã có tuổi, trong mái tóc đen nhánh lẫn vài sợi tóc bạc.
Chu Dục Cảnh nói: “Cháu nghĩ là vấn đề anh Cửu hỏi cháu, cháu trả lời không đúng."
“Vấn đề gì, có thể nói cho bác không, bác giúp cháu cùng nhau suy nghĩ." Quản gia nói.
Chu Dục Cảnh không do dự, cậu thật sự muốn biết nguyên nhân, thế là nói: “Anh Cửu hỏi cháu, quan hệ của chúng cháu là gì."
Quản gia dừng bước lại: “Cháu trả lời thế nào?"
“Cháu nói, cháu nói là chủ tớ."
“..."
Thấy vẻ mặt của quản gia hơi phức tạp, Chu Dục Cảnh vội hỏi: “Có phải không đúng không?"
Quản gia thở dài: “Khó trách cậu ấy sẽ tức giận, Dục Cảnh à." Quản gia nói: “Cháu thử bỏ quan hệ chủ tớ qua một bên, có thể sẽ phát hiện, giữa các cháu, có phần không giống."
Quản gia nói thật dễ dàng, nhưng trong lòng Chu Dục Cảnh quan hệ đó đã ăn sâu bén rễ, cậu cầm “phí lao động" quản gia cho trong tay, lại chạy đến cửa phòng của Đoàn Hạc Thừa.
Cùng lúc đó, Đoàn Hạc Thừa cũng không ngủ được, hắn đứng lên muốn ra ban công hóng gió, kết quả chuông cửa vang lên, muộn thế này trừ Chu Dục Cảnh ra không ai dám tới tìm hắn, Đoàn Hạc Thừa nhướng mày, đi qua mở cửa.
Trong nháy mắt mở cửa, quả táo to đỏ rực đập vào tầm mắt, Chu Dục Cảnh giơ nó, đưa tới trước mặt Đoàn Hạc Thừa: “Vừa giúp quản gia khiêng đồ, bác ấy cho em hai quả táo."
“Ngọt lắm, muốn cho anh Cửu một quả nếm thử."
Đoàn Hạc Thừa nhận lấy, rũ mắt nhìn đỉnh đầu cậu.
Giằng co mấy giây, Đoàn Hạc Thừa không đóng cửa, Chu Dục Cảnh cũng không đi, Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Còn có chuyện gì."
Chu Dục Cảnh lắp bắp nói: “Chìa, chìa khóa tòa C, không tìm được."
Sao có thể, trong tay quản gia có biết bao chìa khóa dự phòng, Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, ngoài miệng lại “Ừ" một tiếng.
“Em, em có thể ở tòa A một đêm không?" Chu Dục Cảnh ngẩng đầu hỏi.
“Có thể." Đoàn Hạc Thừa rất rộng lượng, vừa định để cậu vào cửa.
Liền nghe Chu Dục Cảnh vui vẻ nói: “Vậy em đi lấy thẻ phòng bên cạnh." Người còn chưa đi, nháy mắt bị Đoàn Hạc Thừa nắm chặt cổ áo, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Bên cạnh có người ở."
Sao có thể chứ… rõ ràng dạo này không có khách, Chu Dục Cảnh khó xử, thấy Đoàn Hạc Thừa không nói lời nào, túm cổ áo cậu cũng không cho đi, bèn lất hết can đảm hỏi: “Vậy, vậy em ở trong phòng anh Cửu trước được không?"
Đoàn Hạc Thừa hài lòng với kết quả này, buông cổ áo cậu ra, thản nhiên lên tiếng bảo cậu đi vào.
Chu Dục Cảnh rõ ràng cảm giác được tâm trạng của hắn vẫn xấu như cũ, theo sau hỏi: “Anh Cửu, về tòa C ăn cơm chiều không?"
Đoàn Hạc Thừa đi đến trước sofa, chống chân ngồi xuống, ngửa đầu nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Không về."
Hai ngày trước Chu Dục Cảnh cho rằng hắn đang bận, không ở trong nhà nữa, sau đó biết nhưng lại không nghĩ ra vì sao Đoàn Hạc Thừa chạy tới phòng khách ngủ, chẳng qua trong lòng cậu Đoàn Hạc Thừa làm gì đều không cần lí do, vẫn nói: “Vậy em xuống dưới lầu gọi mấy món ăn."
Đoàn Hạc Thừa xoa ấn đường từ chối: “Không cần."
Chu Dục Cảnh thấy hắn không vui, lo lắng trong lòng, chỉ có thể bước vào mấy bước hỏi: “Anh Cửu, em… có chuyện gì, em có thể chia sẻ giúp ngài không."
Cậu không nhắc đến cái chữ “ngài" này còn tốt, vừa nhắc đến Đoàn Hạc Thừa càng thấy tức giận, trước kia không biết, còn tưởng cậu gọi theo mấy người cấp dưới quen rồi, uốn nắn nhiều ắt được, bây giờ nghĩ lại không phải gọi theo mấy người cấp dưới căn bản chính là phát ra từ trong tâm.
Đoàn Hạc Thừa chưa từng hoài nghi Chu Dục Cảnh yêu hắn, từ nhỏ đến lớn yêu thích chứa chan đều muốn tràn ra luôn, hắn mà hoài nghi nữa, cũng có lỗi với đôi mắt chân thành kia của Chu Dục Cảnh.
Đoàn Hạc Thừa ngước mắt, trên mặt Chu Dục Cảnh tràn đầy lo âu nhìn hắn, vô thức muốn ôm người vào lòng, tay cũng đã duỗi ra, chỉ nghe “tạch" một tiếng, ngón cái đặt trên ngón trỏ bật ra một tiếng vang giòn, miễn cưỡng rút cái tay kia về.
Đoàn Hạc Thừa nhíu mày đứng dậy: “Xuống ăn."
Trên đường đi nghĩ ngợi để Chu Dục Cảnh nhìn xem cái gì gọi là chủ tớ chân chính, kết quả lúc ăn cơm nhìn cậu đứng, vẫn không nhẫn tâm nổi bảo người ta ngồi xuống, Đoàn Hạc Thừa không chỉ bị Chu Dục Cảnh chọc giận không nhẹ, còn bị bản thân chọc giận đến nỗi ăn không ngon.
Suốt bữa cơm, Chu Dục Cảnh mơ hồ cảm thấy cơn giận lần này của Đoàn Hạc Thừa hình như hơi nhằm vào cậu.
Gắp thức ăn, Đoàn Hạc Thừa không ăn.
Múc canh, Đoàn Hạc Thừa không húp.
Trong mắt Chu Dục Cảnh có phần buồn bã, trong lòng không chắc, bao nhiêu năm nay giữa hai người chưa bào giờ có tình huống như vậy.
Ăn tối xong, Chu Dục Cảnh vốn định đi lên cùng hắn, Đoàn Hạc Thừa dừng bước, lạnh lùng nói: “Cậu quay về đi."
Chu Dục Cảnh ngơ ngẩn, giật giật khóe miệng, Đoàn Hạc Thừa đang muốn nghe xem cậu nói gì, chỉ thấy Chu Dục Cảnh cụp mắt, đáp một tiếng rồi ra ngoài.
…
Thế mà đi thật?! Đoàn Hạc Thừa nắm chặt tay thành đấm nghe được tiếng khớp xương “răng rắc", nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Dục Cảnh, cho tới bây giờ chưa từng căm giận cậu nghe lời đến vậy.
Buổi tối Đoàn Hạc Thừa vẫn ngủ trong phòng khách, Chu Dục Cảnh trở về đứng ngồi không yên, phòng bên cạnh tối thui, phòng sách cũng không có người, cậu không ngủ được, bèn chạy đến cửa tòa A, muốn nhanh chóng tìm ra vấn đề của mình, xin lỗi Đoàn Hạc Thừa, trùng hợp lúc này quản gia ôm hai thùng giấy đi ngang qua, Chu Dục Cảnh chạy lại giúp đỡ.
Cái thùng đựng hoa quả nặng trĩu, là phúc lợi thỉnh thoảng tặng cho đám người giúp việc, quản gia nhìn tòa C tối như mực cười nói: “Thiếu gia vẫn chưa quay về ngủ?"
Chu Dục Cảnh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hình như cháu… chọc ảnh tức giận."
“Nguyên nhân gì đây?" Quản gia cong mắt, ông cũng đã có tuổi, trong mái tóc đen nhánh lẫn vài sợi tóc bạc.
Chu Dục Cảnh nói: “Cháu nghĩ là vấn đề anh Cửu hỏi cháu, cháu trả lời không đúng."
“Vấn đề gì, có thể nói cho bác không, bác giúp cháu cùng nhau suy nghĩ." Quản gia nói.
Chu Dục Cảnh không do dự, cậu thật sự muốn biết nguyên nhân, thế là nói: “Anh Cửu hỏi cháu, quan hệ của chúng cháu là gì."
Quản gia dừng bước lại: “Cháu trả lời thế nào?"
“Cháu nói, cháu nói là chủ tớ."
“..."
Thấy vẻ mặt của quản gia hơi phức tạp, Chu Dục Cảnh vội hỏi: “Có phải không đúng không?"
Quản gia thở dài: “Khó trách cậu ấy sẽ tức giận, Dục Cảnh à." Quản gia nói: “Cháu thử bỏ quan hệ chủ tớ qua một bên, có thể sẽ phát hiện, giữa các cháu, có phần không giống."
Quản gia nói thật dễ dàng, nhưng trong lòng Chu Dục Cảnh quan hệ đó đã ăn sâu bén rễ, cậu cầm “phí lao động" quản gia cho trong tay, lại chạy đến cửa phòng của Đoàn Hạc Thừa.
Cùng lúc đó, Đoàn Hạc Thừa cũng không ngủ được, hắn đứng lên muốn ra ban công hóng gió, kết quả chuông cửa vang lên, muộn thế này trừ Chu Dục Cảnh ra không ai dám tới tìm hắn, Đoàn Hạc Thừa nhướng mày, đi qua mở cửa.
Trong nháy mắt mở cửa, quả táo to đỏ rực đập vào tầm mắt, Chu Dục Cảnh giơ nó, đưa tới trước mặt Đoàn Hạc Thừa: “Vừa giúp quản gia khiêng đồ, bác ấy cho em hai quả táo."
“Ngọt lắm, muốn cho anh Cửu một quả nếm thử."
Đoàn Hạc Thừa nhận lấy, rũ mắt nhìn đỉnh đầu cậu.
Giằng co mấy giây, Đoàn Hạc Thừa không đóng cửa, Chu Dục Cảnh cũng không đi, Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Còn có chuyện gì."
Chu Dục Cảnh lắp bắp nói: “Chìa, chìa khóa tòa C, không tìm được."
Sao có thể, trong tay quản gia có biết bao chìa khóa dự phòng, Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, ngoài miệng lại “Ừ" một tiếng.
“Em, em có thể ở tòa A một đêm không?" Chu Dục Cảnh ngẩng đầu hỏi.
“Có thể." Đoàn Hạc Thừa rất rộng lượng, vừa định để cậu vào cửa.
Liền nghe Chu Dục Cảnh vui vẻ nói: “Vậy em đi lấy thẻ phòng bên cạnh." Người còn chưa đi, nháy mắt bị Đoàn Hạc Thừa nắm chặt cổ áo, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Bên cạnh có người ở."
Sao có thể chứ… rõ ràng dạo này không có khách, Chu Dục Cảnh khó xử, thấy Đoàn Hạc Thừa không nói lời nào, túm cổ áo cậu cũng không cho đi, bèn lất hết can đảm hỏi: “Vậy, vậy em ở trong phòng anh Cửu trước được không?"
Đoàn Hạc Thừa hài lòng với kết quả này, buông cổ áo cậu ra, thản nhiên lên tiếng bảo cậu đi vào.
Tác giả :
Nhất Cá Mễ Bính