Không Bằng Gả Cho Anh

Chương 2

Ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, là nguyên tắc cao nhất trong cuộc sống hai năm qua của Trang Tỉnh Tư, chỉ cần cô nằm trên giường, cấm tuyệt đối bất luận kẻ nào cũng không được làm ồn.

Ồn ào chết đi được!

Có kẻ hết lần này đến lần khác vẫn không sợ chết!

Lửa giận phừng phừng, cô bắt máy, thở phì phì alo một tiếng.

Tối hôm qua bị một bụng uất khí không nói, hiện giờ an phận ở nhà ngủ cũng lại bị quấy rầy, trên đời này có còn Thiên Lý hay không a?

“Tiểu Tư." Đầu bên kia điện thoại là giọng trầm ổn của Trang Diếu Tư.

“Anh cả, sao sáng sớm đã phá vỡ mộng đẹp của người ta thế?" Vừa nghe là anh cả, cô vừa mở miệng liền oán hận, đánh đòn phủ đầu là nguyên tắc làm việc của cô.

Thừa dịp hắn đang lải nhải những điều vô nghĩa thì Trang Tỉnh Tư đã thẳng một mạch tiếp tục đi vào giấc ngủ.

“Cũng đã mười giờ rồi, không còn sớm nữa! Có ai mệnh tốt giống như em…" Trang Diếu Tư mềm mỏng dạy dỗ em gái yêu một chút, hắn biết cô em này chỉ thích mềm mà không thích cứng, nếu to tiếng với nó, chính là tự chuốc họa vào thân.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu.

“Tiểu Tư?" Phát hiện đầu bên kia điện thoại không có chút tiếng động nào, Trang Diếu Tư biết ngay em gái lại đang ngủ.

Trang Tỉnh Tư ngáp một cái rõ to.

“Anh cả, hiếm khi anh gọi cho em, không cần vừa bắt đầu liền niệm kinh như thế! Thật sự là càng ngày càng giống lão già."

“Em nhé! Thật sự là mãi không lớn." Trang Diếu Tư sủng nịch nói.

“Anh cả sáng sớm gọi điện thoại, chỉ để nhắc nhở khuyết điểm của em sao?" Cô bất mãn cong môi lên.

“Đương nhiên không phải. Tối hôm qua tại sao em không nói một tiếng đã chạy mất? Hại mọi người đi tìm khắp nơi, ông nội không gặp được em nên rất tức giận."

Trang Tỉnh Tư giờ phút này rốt cục cũng tỉnh táo.

“Anh cả, ông nội rất tức giận sao?" Cô chỉ để ý có điểm này.

“Dĩ nhiên tức giận, em mãi không trở về nhà, khó có dịp mọi người gặp mặt,thế mà em lại trốn mất, em muốn ông nội sẽ vui vẻ sao?"

“Anh cả, chờ một chút, em muốn thanh minh!" Cô lập tức kêu oan.

“Thanh minh cái gì?" Trang Diếu Tư biết em gái lại muốn kiếm cớ.

“Lần này là thật sự, anh cả." Cô cường điệu

“Em nói đi! Đại tiểu thư." Hắn rất muốn biết lại có lý do trời đất gì khiến cho cô không thể không vắng mặt, hử! Không, là chạy trốn mới đúng.

“Anh cả, nhà của chúng ta không sạch sẽ!" Cô nghiêm chỉnh nói.

“Làm sao không sạch sẽ? Anh mời dì Từ đến dọn dẹp Nhất Thanh." Hắn vẫn không nghĩ ra việc này với việc cô chạy trốn có quan hệ gì.

“Không phải! Anh cả, có đôi khi anh rất ngu ngốc!" Trang Tỉnh Tư thở phì phì.

“Anh ngu ngốc?" Giọng Trang Diếu Tư bỗng tăng cao đột ngột.

“Anh cả, em sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, anh đừng làm trò nữa!" Trang Tỉnh Tư khẽ chê bai.

“Anh cả, anh có biết trong nhà chúng ta có ma không?" Cô hô to gọi nhỏ.

Trang Diếu Tư lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được, nói chuyện cùng em gái thật sự rất tốn sức.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu.

“… Cho nên?"

“Không có cho nên gì hết, anh cần nhanh chóng tìm người bắt ma đi! Bằng không sau khi chết em cũng không về nhà." Anh cả nghe xong sao không phản ứng gì nhỉ?!

Trang Diếu Tư thở dài nói: “Tiểu Tư, có phải em muốn trốn không về nhà nên lấy một cái cớ?" Cô em gái này ý đồ xấu đặc biệt nhiều, lại không có một người nào, không có một cái nào có thể thuyết phục người khác.

“Không phải đâu!" Trang Tỉnh Tư bất mãn lẩm bẩm."Cũng không phải em không thích về nhà." Có chút chột dạ.

“Vậy —— sao?" Bỏ qua giọng nói không tin.

“Được rồi! Cho dù có một chút không thích, cũng không đến nỗi nói trong nhà có ma a!" Cô vì mình mà cãi lại.

“Nhưng em phải nói con quỷ đó trông như thế nào để anh còn đi bắt." Trang Diếu Tư thuận miệng đối phó em gái, nếu biết mình không theo nó chơi, tất nhiên nó sẽ trở mặt.

“Hắn rất cao." Là một người khổng lồ, cô 1m75 đã tính rất cao, hắn ít nhất cũng phải cao tới 1m90. “Hơn nữa… Hơn nữa hắn không có mặt!" Bởi vì cô không thấy rõ mặt của hắn. Côphải thừa nhận mình đang cường điệu hóa, có thể lấy được lòng anh cả, cần phải làm như vậy.

“Anh sẽ mau chóng tìm người xử lý, tóm lại, hôm nay nhất định em phải trở về một chuyến."

“Vì cái gì lại phải về?" Lòng cô tràn đầy ý không muốn.

“Hôm nay có chuyện quan trọng cần tuyên bố."

“Vậy cứ tuyên bố a! Thiếu em cũng chả sao hết." Thật phiền phức, rõ ràng không chuyện của cô, đám người nhà đang hành hạ cô đây mà.

“Là mệnh lệnh của ông nội, em thuận theo ý ông đi! Em cũng không biết bản thân có bao nhiêu bất hiếu, ở trong nước thì dọn ra ngoài ở, còn phao tin đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, số lần em về thăm nhà đếm được trên đầu ngón tay, khó khăn lắm mới gọi em về nhà được một lần, em lại ra sức từ chối…" Trang Diếu Tư không tự chủ lại lên lớp cho em gái một bài.

Trang Tỉnh Tư đương nhiên sẽ không bỏ qua này cơ hội ngủ tốt như vậy, lập tức ngáy khò khò.

Trang Tỉnh Tư lại trở lại ngôi nhà ma ám.

Lần này, Cô vẫn bị trói vào một bộ trang phục lộng lẫy, vẫn là bộ sườn xám bó sát người đáng ghét, hơn nữa làn váy càng có xu hướng xẻ cao lên.

Đi vào đại sảnh, cô phát hiện mỗi thiếu nữ đều vẻ mặt mơ mộng, trên mặt tựa hồ còn mang theo chút thẹn thùng.

Nhưng cô không có tâm trạng đi tìm hiểu, ham muốn được ngủ đã đánh tan mọi thứ khác.

Ai! Thật sự là dày vò người ta quá đáng! Cô rõ ràng không phải là điềm đạm nho nhã, tiểu thư khuê các gì, vì cái gì bị cố tình đắp nặn thành loại hình tượng này?

Chỉ chốc lát sau, người chủ trì phát biểu.

“Rất cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian lần thứ hai đến đây, tôi tin mọi người đều biết ngày hôm nay chúng ta ở đây vì mục đích gì."

Tôi không biết, ông nói nhanh đi! Đừng úp úp mở mở như thế. Trang Tỉnh Tư ở trong lòng khóc thét.

“Kể từ khi Tứ Phương thành lập tới nay, luôn luôn phải thực hiện hội quy đầu tiên, hội trưởng trước năm ba hai tuổi nhất định phải tìm một thiếu nữ trong hội để kết hôn. Năm nay hội trưởng đã mươi ba tuổi, cho nên nhất định trong thời gian ngắn nhất phải cử hành hôn lễ."

Hả? Đây là cái quy định kiểu gì vậy? Người làm hội trưởng cũng thật đáng thương!

Nếu là cô, cô nhất định sẽ không để cho người chi phối hôn nhân của mình. Xin người, đó là sống cùng nhau cả đời nha! Sao có thể cho người khác tùy tiện loạn chút là ghép đôi? Quả thực là hay nói giỡn!

“Mà cô gái được lựa chọn, nếu không có đủ lý do chính đáng, sẽ không được phép cự tuyệt."

Cô bắt đầu thấy đáng thương cho cô gái được chọn, cô ấy quá vô tội, không hiểu gì lại bị mắc mưu tuyển vợ, còn không thể từ chối nữa! Hắc đạo chính là hắc đạo, bá đạo giống như chính nó. Khó trách cô chán ghét hắc đạo, không có việc gì lại đề ra cái quy định thối nát này!

Được rồi! Nếu đây là quy tắc có sẵn, vậy mau mau tuyên bố sự việc đi! Cô còn muốn mau chóng được về phòng đi ngủ!

" Trong lòng Hội trưởng đã có một người, bây giờ chúng ta xin mời hội trưởng tự mình tuyên bố."

Bán cái gì chứ!

Trang Tỉnh Tư hai tay chống lấy cằm tì ở trên bàn, nửa người trên gần như nằm bò xuống, còn không biết xấu hổ thành thật ngáp một cái rõ to.

Cái ngáp này rước lấy cái nhìn cảnh cáo của đám người nhà.

Mắt cô ngân ngấn nước. Cái gì a! Ngay cả ngáp một cái cũng không được, đám người nhà của cô cũng thật khó hầu hạ, cô ngủ là được chứ gì? Cũng không gây ảnh hưởng đến người khác. Nghĩ xong rồi không bằng lập tức hành động, cô ra vẻ cúi đầu trầm tư, kì thực chuẩn bị ngủ gà ngủ gật.

Cô từ trước đến nay không thể làm hai việc cùng một lúc, cho nên khi cô quyết định ngủ thì căn bản nghe không vô trên đài người ta đang nói gì.

Giữa lúc cô muốn đi vào mộng đẹp thì xung quanh đột nhiên có những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sợ tới mức cô lập tức ngồi thẳng người, học theo người ta cật lực vỗ tay, chỉ là cô vẫn cúi đầu, sợ bị người khác phát hiện cô vừa tỉnh ngủ. Trên thực tế cô còn vỗ tay to hơn, bởi xem tình hình có vẻ như tuyên bố xong rồi, cuối cùng cô có thể trở về nhà ngủ rồi.

“Anh hai, tuyên bố xong rồi sao?" Cô nhẹ nhàng níu vạt áo trước của Trang Lễ Tư thấp giọng hỏi.

“Uh. Tuyên bố xong rồi."

Giọng điệu Trang Lễ Tư là lạ, nhưng cô lại không phát hiện ra, một lòng chìm vào sự vui sướng có thể trở về nhà.

Cô quyết định thật nhanh, lập tức đứng lên.

“Chúng ta về nhà đi!" Âm lượng của cô nói lớn không lớn, chỉ vừa vặn đủ để cho cả phòng nghe thấy.

Sau đó cô phát hiện hình như mình làm một việc hết sức điên rồ. Đảo mắt trái phải quanh quẩn một vòng, ý thức được tất cả mọi người trong phòng đang nhìn cô chằm chằm.

Ách! Là cô quá thất lễ sao? Đã tuyên bố người được chọn để kết hôn rồi mà buổi họp này vẫn chưa kết thúc sao? Cô ra vẻ như không có việc gì muốn ngồi, lại bị lời nói của người chủ trì làm cho sợ tới mức trừng lớn mắt.

“Xem ra hội trưởng phu nhân của chúng ta đang thẹn thùng, cho nên vội vã muốn về nhà."

Này! Con lừa già ngu ngốc đang nói cái gì vậy?

Cô nhìn chung quanh toàn trường một vòng, quả nhiên trông thấy những thiếu nữ chưa có gia đình trong mắt tràn ngập sự đố kị, thất vọng, không thể tin… Còn có thân ảnh cao đến dọa người đứng trên khán đài kia, gương mặt cùng khóe miệng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, tất cả đều là hướng về phía cô.

Ông trời! Nhìn xem ông làm được chuyện tốt gì này!

Một chuỗi những câu chửi rủa bất nhã bị cô nuốt vào trong bụng, cô mạnh mẽ ép mình nở nụ cười.

“Có phải… có nhầm lẫm gì đó không?" Trang Tỉnh Tư ép mình phải bình tĩnh hỏi, thật ra bây giờ chuyện cô muốn làm nhất là chạy trốn, chỉ là chạy nhất định sẽ bị xách về, cho nên đành phải thôi.

“Không lầm." Phong Kiếm Trì cười tựa như không cười.

Trang Tỉnh Tư đối với người này cảm thấy rất xa lạ, nhưng lại cảm thấy được nụ cười kia thật sự ngứa mắt, dường như đã gặp ở nơi đó, còn có giọng nói kia…

“Anh là con quỷ không có mặt!" Cô xúc động kêu lớn, ngón tay chỉ thẳng về phía hắn.

“Tôi không phải quỷ, hơn nữa tôi có mặt nhá!" Phong Kiếm Trì tiến đến gần cô, đem mặt mình đến sát trước mặt cô.

“Anh là quỷ, anh là quỷ!" Cô rất kiên trì."Anh ngày đó bắt…" Nguy rồi! Không thể nói, nếu thừa nhận cô bị hắn chỉnh, một đời tên tuổi anh hùng của cô không phải sẽ bị phá hủy sao?

“Tôi ngày đó như thế nào?" Phong Kiếm Trì cố ý hỏi.

“Cái kia… ngày đó như một kẻ trộm xông vào nhà tôi!" Đúng vậy, chính là như vậy, nhưng lại trêu chọc cô, quả thực tồi tệ tới cực điểm!

“Tiểu Tư, làm sao con có thể nói như thế với hội trưởng?" Trang lão thái gia cất giọng quát.

“Vốn chính là hắn mà!" Trang Tỉnh Tư ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn lên, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị mắng như vậy, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Thấy bộ dạng oan ức của cô cháu bé nhỏ, Trang lão thái gia tất nhiên thập phần không muốn, chính tay ông yêu thương chăm sóc cô từ bé tới lớn, chưa bao giờ để người khác mắng mỏ. Nhưng sự nổi nóng vừa rồi của ông cũng không thể thu lại nữa!

Ngược lại là Phong Kiếm Trì nhảy ra bảo vệ Trang Tỉnh Tư.

“Là cháu không tốt, cháu và Tiểu Tư lúc đó có chút hiểu lầm, Trang trưởng lão cũng đừng mắng cô ấy nữa." Phong Kiếm Trì cố ý bày cảnh tượng thận mật cùng Trang Tỉnh Tư, ngầm chứng tỏ bọn họ đã sớm có “gian tình".

Những lời này của hắn làm cho Trang Tỉnh Tư cảm thấy mình có lý, cô kiêu ngạo hếch cằm, không hề sợ chết tao nhã nói: “Chính là anh không tốt, đều là lỗi của anh, là anh hại tôi bị mắng, anh là đồ con heo, cặn bã!" Cô càng mắng càng hăng. Tất nhiên cần mắng cho thật đã, cho bõ những gì đã trải qua! Cô thật đáng thương! Bị coi như hàng hóa bán ột người không quen biết làm vợ, còn bị ông nội mắng, trong lòng cô rất không vui, rất không vui.

“Được, là tôi không tốt, em đừng nóng giận, chúng ta về nhà rồi hãy nói được không?" Nhưng Phong Kiếm Trì lại rõ ràng chấp thuận.

Trang Tỉnh Tư không vui khinh thường lườm hắn một cái, không để ý hình tượng xì một tiếng khinh miệt.

“Thèm vào! Ai muốn cùng anh về nhà rồi hãy nói? Tôi lại không biết anh, anh là đại đầu heo, tốt nhất cách tôi xa một chút!" Tính tình của cô đã nhiều năm đã hư hỏng như vậy, hắn ngang nhiên khẳng định có quan hệ mờ ám với cô, nếu không phải các vị trưởng bối đều có mặt ở đây, cô sớm đã chỉnh hắn khóc cha gọi mẹ.

“Tiểu Tư, ông trời của tôi!" Trang phu nhân không thể tin được những lời thô tục như vậy lại có thể tuôn ra từ miệng một cô gái tao nhã xinh đẹp, nghe xong thiếu chút nữa té xỉu.

Thay vào đó Phong Kiếm Trì nhịn không được cười ha hả.

Nụ cười này của hắn khiến mọi người đều ngây ngẩn cả người. Hội trưởng mặt sắt giống Satan kia lại có thể đang cười!

“Xem như anh lợi hại!" Cô vừa chạy vừa quay đầu lại cảnh cáo, rất có khí thế uy hiếp “Anh cứ chờ đấy". Cô chạy chạy chạy, khi chạy tới cửa, như nhớ tới chuyện gì đó quan trọng, lại quay lại vài bước, lúc mọi người đang đoán xem cô muốn làm thì cô tiểu thư thoải mái giơ ngón tay giữa lên, giả một cái mặt quỷ, cái miệng nhỏ nhắn dùng thanh âm ôn nhu phun ra lời nói rất không ôn nhu, “fuck YOU!" Sau đó vỗ mông chạy lấy người.

“Này, con bé kia… Diếu Tư, đem nó về cho ông!" Trang lão thái gia tức giận đến thiếu chút nữa đột quỵ. Vừa nãy ông cìn áy náy vì đã lớn tiếng với cô vài câu, con bé này ngày càng xấc láo, nếu không dạy dỗ nó một chút, nó sẽ cưỡi lên đầu lên cổ dương oai.

Phong Kiếm Trì không như suy đoán chủ quan của mọi người là nổi trận lôi đình, hắn ngược lại… Nở nụ cười, hơn nữa là cười to, càng cười càng lớn tiếng.

Mọi người nhìn hắn như vừa gặp quỷ, hội trưởng lạnh lùng nghiêm túc trong lòng bọn họ vậy mà cũng biết ôm bụng cười nắc nẻ?!

Bị phái đi bắt người, thế nhưng Trang Diếu Tư cũng quên mất cả cử động, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ông trời ơi, không phải hắn thật sự thích cô em gái “Thú vị" nhà mình chứ?
Tác giả : Tang Quân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại