Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 8

“Ba mẹ, chúng con phải đi rồi ~~" Tiếu Hàm ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ba Tiếu mẹ Tiếu vẫy tay tạm biệt, mắt thấy ba mẹ tuổi càng lúc càng lớn, cô cũng càng ngày càng không yên lòng về bọn họ. Mỗi lần về nhà, ba mẹ nhất định sẽ lải nhải chuyện chung thân đại sự của cô, không giải quyết được việc này, ở trong mắt ba mẹ, cô vẫn là một đứa trẻ.

Nhưng mà, loại sự tình này cũng phải dựa vào duyên phận nữa, Tiếu Hàm ngoại trừ cái vẻ bên ngoài, cũng không có cái gì khác.

“Đi cẩn thận." Vương Lan Phương khom người, nhìn qua ô cửa kính nhắc nhở nhiều lần, Tiếu Kiến cũng đứng một bên căn dặn Chu Triển Nguyên lái xe chậm một chút.

Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm cùng gật đầu cười nghe lời, hứa lần sau sẽ lại đến thăm bọn họ, mới thoát được ánh mắt không đành lòng của ba mẹ Tiếu.

Nhìn xe dần dần đi xa, Tiếu Kiến mới lôi kéo bạn già nói: “Đi về thôi, còn nhìn gì nữa."

Tiếu Kiến nói là như thế, nhưng bản thân ông cũng nhìn xe dần khuất xa mới không ngừng nhìn quanh, miệng còn lẩm bẩm nói: “Sao lại có cảm giác như tiễn con gái với con rể vậy chứ."

Vương Lan Phương vốn đang có chút thương cảm, vừa nghe xong lời này, đôi mi thanh tú lập tức dựng thẳng, quát lớn: “Nói cái gì đó! Tiếu Hàm nhà ta nhỏ hơn Triển Nguyên chín tuổi lận đấy!"

Tiếu Kiến vừa thấy vợ mình phát hỏa, vội vàng nhận lỗi: “Thì tôi cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi mà." Triển Nguyên là đứa nhỏ không tồi, lại hiểu thấu lòng người, nếu không phải đã kết hôn, nếu không có đứa con trai, thì rất tương xứng. Nhưng mà lời này ông sẽ không ngốc mà nói ra, vợ già đối với chuyện chung thân đại sự của con gái chính là một chuyện quan trọng, nhân phẩm của đàng trai, gia thế, chuyện tình cảm đều nằm trong phạm vi cân nhắc của bà. Triển Nguyên như vậy, chính là mười điều thì có đầy đủ chín điều, chỉ thiếu mỗi một điều nữa thôi, ở trong mắt vợ già, vẫn không phù hợp.

“Đi rồi đi rồi, trở về thôi." Hai vợ chồng dắt tay về nhà, vào nhà lại ôm đầu thở ngắn than dài, sang năm con gái đã 26 rồi, ngay cả bạn trai cũng không có để đưa về giới thiệu. Tính cả một hai năm để yêu đương, đến lúc kết hôn không phải là 27, 28 sao. Thật là làm người ta phiền não mà.

Làm cha mẹ đúng là có tấm lòng vô tận!

“Bác Tiếu và dì Vương đều không thay đổi, vẫn giống như trước đây, đều nhiệt tình...." Trong xe rất im lặng, Chu Triển Nguyên bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

Tiếu Hàm cười cười, nghĩ tính nhiệt tình của cha mẹ mình ngàn năm không đổi, cũng không khỏi cười khẽ một tiếng: “Bọn họ nha, tuổi càng lớn sống càng hăng hái, chỉ cần không bắt em đưa bạn trai về, em liền cảm tạ trời đất."

Chu Triển Nguyên nghiêng về phía cô cười cười, khóe miệng gợi lên độ cong hoàn mỹ: “Bác Tiếu đúng là có nhờ anh tìm bạn trai cho em, trong công ty anh có vài người thích hợp, có muốn gặp mặt không?"

Tiếu Hàm hung hăng giở giọng xem thường, phồng má đáng thương nhìn anh: “Anh Triển Nguyên, đây là anh đang giễu cợt em sao?"

“Không! Anh không thấy như vậy, không phải còn có sinh viên đang theo đuổi em đó sao." Chu Triển Nguyên nửa là giải thích nửa là trêu chọc nói.

Tiếu Hàm càng ủy khuất, đây không phải là đang đào bới nỗi đau của người khác sao, đàng hoang theo đuổi không được mấy người, không đứng đắn lại rất nhiều.

“Được, không cười em nữa. Đi đón Nãi Tích rồi cùng đi ăn cơm đi." Chu Triển Nguyên vừa nói, vừa gọi về số điện thoại nhà, chỉ chốc lát sau, âm thanh vui vẻ của Nãi Tích đã truyền đến.

“Nãi Tích, cùng bà Lý xuống dưới lầu đi, ba ba lập tức đến, đón con đi ăn cơm."

“Được ~~ con lập tức xuống ngay ~~" Chỉ nghe thấy âm thanh của Nãi Tích như chú chim nhỏ tăng thêm mười phần sức sống: “Bà Lý, ba ba muốn đón con đi ăn cơm ~~ chúng ta xuống lầu đi ~~"

Cúp điện thoại, Chu Triển Nguyên giải thích: “Con dâu của dì Lý năm nay mang thai, hiện tại mỗi tối dì Lý phải về nhà, buổi sáng lại vội vàng qua nhà anh để làm bữa sáng."

Tiếu Hàm giống như hiểu ra gật đầu, trong khi nói chuyện, bọn họ đã đến cổng khu chung cư, chỉ thấy một dì hơn năm mươi tuổi đưa theo Nãi Tích đang đứng ở cửa, Nãi Tích đang duỗi thẳng cổ, kiễng chân trông ngóng.

Nhìn thấy xe của ba ba, Nãi Tích cùng bà Lý vẫy vẫy tay, liền vội vàng chạy đến. Tiếu Hàm mở cửa xe, mỉm cười nhìn nó vươn tay. Nãi Tích ngó đầu xem người đang chiếm chỗ của mình, phân vân, nhìn cha đang cười bên cạnh, vẫn là phồng má leo lên đầu gối của Tiếu Hàm, lại nhìn bà Lý vẫy vẫy tay nói tạm biệt, sau đó nhìn cha thét to: “Ba ba, xuất phát!"

Tiếu Hàm dở khóc dở cười, ôm thật chặt Nãi Tích vào lòng, học theo giọng điệu của nó, cũng thét to một tiếng: “Xuất phát!"

Chu Triển Nguyên nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạng của một lớn một nhỏ đang ôm nhau, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, đã bao nhiêu năm rồi, cảnh tượng như vậy đã bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mơ của anh, sự thật lại lần lượt nói cho anh biết, đó chỉ là hi vọng xa vời, là hi vọng xa vời.

Thật sự chính là hi vọng xa vời sao?

Chu Triển Nguyên đang nghĩ, Nãi Tích lại dùng tiếng cười cắt ngang ba ba tự nói: “Ha ha ha ha....... Không cần chọc con....... Ha ha ha ha......."

Thì ra do khi Tiếu Hàm ôm Nãi Tích lại không cẩn thận chạm vào eo nó, ai mà biết được tên này lại sợ ngứa như vậy chứ, cười khoa trương đến thế, nhưng thật ra lại dọa cho Tiếu Hàm nhảy dựng lên. Đến khi lấy lại tinh thần, chính cô cũng không nhịn được nở nụ cười.

Chu Triển Nguyên nhìn đến cảnh tượng này, bộ dạng một lớn một nhỏ, đều cười cho mặt phiếm hồng, ánh mắt phát sáng có hồn, ý cười dưới đáy mắt như muốn trào ra vậy.

“Ba ba.... Ba ba cứu mạng...... Cô giáo Tiếu....... A ha ha ha...... Ba ba.... ......" Nãi Tích cười ha ha , tiếng cười lúc lâu sau mới tản đi, Tiếu Hàm đối với ánh mắt dịu dàng của Chu Triển Nguyên, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một nhịp, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng. Sờ gương mặt đang nóng lên, trong lòng Tiếu Hàm có chút kinh ngạc, may mà đã đến quán cơm, chút rung động thình lình kia liền theo gió ở ngoài cửa sổ rời đi, Tiếu Hàm nắm tay Nãi Tích, xem nó chỉ là ảo giác.

Cùng nhau ăn cơm, Chu Triển Nguyên đưa Tiếu Hàm đến dưới lầu, mới dẫn theo Nãi Tích về nhà.

“Nãi Tích, tắm rửa xong, con nên đi ngủ đi, ngoan, nghe lời." Chu Triển Nguyên cầm khăn tắm lau tóc cho con trai, lại thay quần áo ngủ cho nó, dỗ nó tiến vào trong ổ chăn, cầm lấy sách cổ tích kể một câu chuyện xưa, nhìn con trai phát ra tiếng hít thở nhỏ, anh mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng Nãi Tích.

Nãi Tích rất ít khi nói nhiều giống như hôm nay, mẹ nó mất sớm, anh lại vội vàng lo công việc, từ nhỏ đến lớn, chỉ có dì Lý chăm sóc. Dì Lý đã lớn tuổi, nhiều lắm cũng chỉ lo chỗ ăn, mặc, ở, đi lại cho Nãi Tích, những lúc khác, cơ bản đều là Nãi Tích chơi một mình, điều này cũng dần dần tạo thành tính cách như thế này của nó, thời điểm tâm tình tốt thì sẽ giống như những đứa trẻ khác, hoạt bát đáng yêu, nhưng mỗi khi có chuyện gì làm tâm tình nó kém, thì ai nó cũng không thèm quan tâm.

Hôm nay trái lại Nãi Tích lại rất vui vẻ, dọc đường đi cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, lúc ăn cơm cũng không còn im lặng nữa, nhưng thật ra anh có chút ngạc nhiên. Trừ vài người bác nó biết ra, bình thường Nãi Tích rất không thích cùng người khác ăn cơm.

Đồng hồ trên tường đã điểm mười giờ rưỡi, ngày mai là Chủ nhật, dì Lý xin phép nghỉ rồi, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải đi mua bữa sáng cho Nãi Tích nữa.

“Chị, tuần sau là hôn lễ của cô giáo Lý, chúng mình cùng đi đi." Tiếu Hàm gọi điện thoại cho người chị Diệp Dĩ Mạt ngày trước học cùng trường đại học.

Diệp Dĩ Mạt là người mà cô quen biết trong Hội sinh viên ở trường đại học, lúc Tiếu Hàm mới vào đại học, Diệp Dĩ Mạt đã là sinh viên năm ba, năm ấy là Chủ tịch Hội sinh viên, mà Tiếu Hàm vừa vặn lại đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hội sinh viên của kì tiếp theo. Bởi vì làm nhiệm vụ, hai nữ sinh rất nhanh đã quen thuộc với nó, hơn nữa tính tình lại rất hợp nhau, thời điểm Diệp Dĩ Mạt cùng Tiếu Hàm ở đại học, quan hệ cũng không tồi. Sau đó, hai người đều thi đỗ, tốt nghiệp, đi làm việc, không lâu sau phát hiện hai người lại dạy học ở cùng một trường, Diệp Dĩ Mạt là giáo viên trung học dạy môn Lịch sử, mà Tiếu Hàm lại là giáo viên tiểu học dạy môn Ngữ văn. Vì vậy, quan hệ giữa hai chị em càng gắn bó.

“Được, nhưng mà trước tiên em phải đi mua quần áo cùng chị, chị không có một bộ nào nhìn chỉnh chu một chút cả" Diệp Dĩ Mạt cười nói.

Cô giáo Lý là người hướng dẫn của hai người hồi đại học, vừa vặn phụ trách hai lớp của hai cô.Kỳ thực, tuổi của cô giáo Lý không hơn các cô là bao, năm ấy Tiếu Hàm vào trường, cô giáo Lý mới tốt nghiệp đại học, làm người hướng dẫn cho hai cô. Năm nay, rốt cuộc cô ấy và bạn trai yêu nhau bảy năm cũng tiến vào lễ đường, với tư cách đại diện là học trò đầu tiên, lại ở cùng một thành phố, Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt dĩ nhiên đều nhận được thiệp mời.

“Đi chứ, dù sao ngày mai cũng là Chủ nhật, chúng ta cùng đi thôi, nhân tiện em đi làm tóc luôn." Tiếu Hàm kẹp điện thoại lên trên vai, tay bóc vỏ quýt.

“Được, cùng đi đi, chị cũng muốn đổi kiểu tóc này." Diệp Dĩ Mạt nhẹ nhàng khoan khoái đáp.

Hẹn thời gian cùng địa điểm xong, Tiếu Hàm liền cúp điện thoại.

Đến lúc đổi kiểu tóc này rồi, Tiếu Hàm nhìn mái tóc xơ xác của mình trong gương, cộng thêm việc ba mẹ luôn thúc giục chuyện tình cảm, trong lòng thở dài một tiếng, phải thay đổi diện mạo mới thôi, người đã 25 tuổi, cũng không thể dựa vào tuổi thanh xuân để làm vũ khí nữa.
Tác giả : Viên Nghệ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại