Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 40

Tiếu Hàm quẫn bách nhìn vẻ mặt hưng phấn muốn tặng nhẫn cho cô của Nãi Tích, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu đầu hàng cha thằng nhóc. “Anh Triển Nguyên…" Cái này hình như là không ổn, lúc đầu cô nghĩ Nãi Tích ít nhất cũng đến cửa hàng quà tặng mua một cái cốc, hộp âm nhạc gì đấy tặng cô, ai ngờ tên nhóc kia thế mà có ý nghĩ nông nổi thật sự muốn đi mua nhẫn tặng cô!

Mà nói, nhẫn có thể tùy tiện tặng cho người khác sao? Cho dù thằng bé còn nhỏ, không những ý nghĩa của cái này rất phức tạp, mà còn là một món quà quý giá như vậy, sao có thể nhận? Ôi!

“Anh Triển Nguyên, anh nói với Nãi Tích một chút đi, em không thiếu nhẫn…" Bình thường cô cũng không có thói quen đeo trang sức, hôm nay đeo vòng cổ cũng là để làm nền cho chiếc váy này mà thôi.

Chu Triển Nguyên nhìn vẻ mặt dứt khoát bộ dạng chống nạnh kiên quyết của con trai, lại nhìn lại vẻ mặt tội nghiệp bất đắc dĩ của Tiếu Hàm, ý cười trong lòng rốt cuộc nhịn không được, cong khóe miệng tươi cười cực dịu dàng, ánh mắt vui sướng nhìn cả người Tiếu Hàm, có chút cưng chiều. “Hôm nay Nãi Tích được quyết định…, anh nói không tính."

Tiếu Hàm: “…" Con trai của anh không nghe anh, sao có thể!

Chu Triển Nguyên thản nhiên nhíu mày, vỗ vỗ đầu con trai: “Nãi Tích, ba ba cũng không có nhẫn, làm sao bây giờ?"

Nãi Tích: …

Ba ba, ba thật sự đã xem con là két bạc không sai mà! Đừng tưởng rằng con không biết gì về nhẫn tình nhân gì đó này! Vương Tiểu Bàn nói sau này cậu ấy trưởng thành tặng cho Lý Manh Manh, Vương Tiểu Nha còn có Trần Hi đều mua một đôi!

Vẻ mặt Tiếu Hàm quẫn bách nhìn vẻ mặt bắt bẻ con trai như đúng rồi của Chu Triển Nguyên, bắt gặp ánh mắt bị bắt chẹt của Nãi Tích, lập tức từ trong ánh mắt đau xót này của tên nhóc rút ra được một tin tức: “Ba ba đúng là quả trứng thúi! Chuyên môn đi bắt nạt trẻ em!

Vấn đề là, cô giáo Tiếu, mấu chốt bây giờ là ba ba của người ta không phải muốn khoét hết tiền bạc của anh bạn nhỏ, mà vấn đề là hai người phải cùng mua nhẫn! . Làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt như vậy mà rút lui chứ!

Tiếu Hàm mơ mơ màng màng bị Nãi Tích dẫn đến quầy, u mê hồ đồ nhìn nhân viên bán hàng lộ vẻ mặt hâm mộ, sửng sốt, thằng bé kia chỉ đến một đôi, lấy từ trong quầy hàng một đôi nhẫn bạch kim cực kỳ đơn giản, sau đó thần không biết quỷ không hay, nhẫn của nữ thế mà lại vừa khít ngón tay của cô…

Từ từ! Có chỗ nào không đúng!

Tiếu Hàm lắc lắc đầu, ánh mắt ngây ngốc giơ tay trái ra, tay phải của mình lại mò mẫn một hồi, mới chạm phải một thứ cứng rắn trên ngón tay giữa, lành lạnh hình tròn, không phải như cô nghĩ chứ?

Chu Triển Nguyên nhìn biểu cảm trẻ con của cô, không khỏi cưng chiều cười, vươn tay cầm tay phải của cô, lại đưa vào tay phải của mình, khoa tay múa chân một cái, mỉm cười nói: “Rất đẹp đôi." Ngón tay trắng nõn của Tiểu Hàm rất nhỏ, đeo nhẫn bạc vào đẹp đến mức không thể tả.

Tiếu Hàm nhìn bàn tay lớn cầm tay mình của Chu Triển Nguyên, ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn anh tươi cười ấm áp lẳng lặng nhìn chăm chú vào mình, nhớ lại tình cảnh vừa rồi vẻ mặt anh nghiêm túc đeo nhẫn cho cô, trên mặt bỗng nhiên như dầu sôi, lan đến tận cổ.

Chu Triển Nguyên giãn mày, cười nhẹ nói: “Ánh mắt của Nãi Tích cũng không tồi nha."

Thằng nhóc không phục hừ một tiếng, tặng cho mẹ một thứ quan trọng nhất, nó đương nhiên muốn chọn một cái tốt nhất, đâu có giống như ba ba, thế mà cũng nhân cơ hội này bắt bẻ nó, thật là hơi quá đáng, nó muốn tố cáo với ông nội! Để cho ông nội cũng lục hết tiền của ba ba đi!

Nhân viên bán hàng đứng một bên vẫn chưa từng gặp tình huống ba mẹ mua nhẫn con trai trả tiền, nên có chút nghẹn họng nhìn trân trối, đợi đến khi thằng bé lấy từ trong túi sách ra một tấm thẻ VIP bạch kim, đã bị sét đánh tan tành, bây giờ trẻ em đều đã có tiền như thế này rồi! Làm cho tiền lương của những người làm công như các cô vẫn đang là bốn chữ số phải làm sao bây giờ!

Nãi Tích đối với khái niệm tiền nong có lẽ cũng không quan trọng lắm, thấy nhân viên bán hàng nhận thẻ đứng bất động, nghĩ rằng không đủ tiền, vẻ mặt đau khổ lị lấy từ trong cặp sách ra một cái ví tiền nhỏ, đổ hết tất cả đồng xu ra, mím môi hỏi: “Những thứ này thêm nữa có đủ không ạ?"

Tiếu Hàm vốn đang có chút khó xử không biết phải làm sao, bây giờ bị Nãi Tích quấy rối như vậy, chỉ có thể dở khóc dở cười, lấy đồng xu và thẻ bạch kim nhét vào trong cặp sách của nó, đang định tháo nhẫn trên tay xuống, lại bị Chu Triển Nguyên nhanh hơn một bước.

“Tính tiền đi." Chu Triển Nguyên một tay lấy card ra, một tay cầm chặt tay muốn tháo nhẫn của cô, giọng điệu lạnh nhạt, Tiếu Hàm nghe ra trong đó không được từ chối.

Thái độ của anh Triển Nguyên trước mặt cô trước giờ đều như thế, cô vậy mà quên, chuyện anh kiên trì, chưa bao giờ cho người khác cự tuyệt. /LQĐ Trong trí nhớ anh hoàn toàn xuất sắc, thiếu niên tuấn tú khiến cho mọi người ngưỡng mộ, cho tới bây giờ không phải là kẻ yếu đuối.

“Anh Triển Nguyên…" Tim Tiếu Hàm đập mạnh và loạn nhịp, ánh mắt kinh ngạc.

“Lại quên rồi?" Chu Triển Nguyên có chút dùng lực nắm tay cô, tay cô không tính nhỏ, nhưng mà khớp xương thon dài, nắm ở trong lòng bàn tay có chút lành lạnh, đầu ngón tay chạm qua, có chút ngứa, có chút, làm cho người ta nhịn không được muốn nắm thật chặt.

“Triển Nguyên…" Tiếu Hàm đỏ mặt, bàn tay anh rất khô ráo, trên ngón tay có nhiều vết chai sần rất nhỏ, vừa rồi nhìn thoáng qua, cô thấy trên ngón giữa tay phải của anh đeo một chiếc nhẫn nam, tâm thần thấp thỏm bỗng nhiên yên tâm trở lại.

Ít ra, anh chắc sẽ không làm tổn thương chính mình? Không đúng sao?

“Ơ!" Vẻ mặt Nãi Tích bất mãn nhìn hai người không coi ai ra gì, rõ ràng không dám tự mua quà cho cô giáo Tiếu, vì sao cuối cùng vẫn là ba ba trả tiền chứ? Cướp đoạt công việc của nó! Thật đáng ghét!

“Được rồi, về nhà thôi." Chu Triển Nguyên dắt con trai, một tay khác nắm tay Tiếu Hàm cũng không buông, tay phải anh là người phụ nữ, tay trái anh là con trai, tổng giám đốc Chu cười cực kỳ thỏa mãn.

Dẫn thằng nhóc đang vẻ mặt buồn bực kia đi vào phòng, Chu Triển Nguyên mới tìm được cơ hội ở chung một mình cùng Tiếu Hàm. Ách, kỳ thực bóng đèn nhỏ gì gì đó, thật sự phải chịu ấm ức. Thân là ba ba, không thể dạy hư trẻ con, cảnh tượng có chút trẻ em không nên nhìn, vẫn tránh thằng nhóc kia thì tốt hơn.

“Tiếu Hàm, “ Chu Triển Nguyên bánh kem trong tay cho cô, tự nhiên ngồi xuống bên người cô, Tiếu Hàm vốn có chút khẩn trương cả người lại căng thẳng quá mức, hai tay bưng bánh kem, ánh mắt trống rỗng, không dám nhìn vào anh.

Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi còn rất tốt, bây giờ lại rụt về rồi.

“Tiếu Hàm, anh là nghiêm túc." Chu Triển Nguyên than nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm cô, nếu quyết định nói rõ ràng, như thế cũng không cần quanh co lòng vòng: “Anh biết, anh lớn hơn em nhiều như vậy, còn có… còn có Nãi Tích, nhưng mà anh thật lòng nghiêm túc, hi vọng em có thể cân nhắc cho kĩ."

Lúc Chu Triển Nguyên nói lời này, vẻ mặt ấm áp như trước, trong giọng nói cũng không nghe thấy thấp thỏm nhấp nhô, nhưng mà hai tay nắm chặt, vẫn có thể nhận thấy anh có chút khẩn trương. /L3@uy’D^0^n. Loại thổ lộ như này, cho đến bây giờ cũng không phải là việc Chu Triển Nguyên làm! Anh đều được tỏ tình!

Tiếu Hàm vốn đang nghĩ phải giả ngu, nghe được lời này của anh, trực tiếp choáng váng. Căn bản vẫn là người gặp may, lúc này chỉ có muỗi là nhìn thấy linh hồn cô ra khỏi cơ thể mà đi thôi.

Anh Triển Nguyên, tỏ tình với cô? Tiếu Hàm ngây ngốc bóp chặt tay, tim đột nhiên tăng nhanh, không phải nằm mơ…

Chu Triển Nguyên nhận thấy thế thở dài, cảm giác như thế nào, giống như, giống như đòi hỏi con gái nhà người ta quá nhiều rồi.

“Tiếu Hàm." Chu Triển Nguyên nghiêng người, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng đem Tiếu Hàm ôm sát vào người, “Anh sẽ đối tốt với em." Những lời khác, anh một câu cũng không có nói.

Lời ngon tiếng ngọt đã không thích hợp với anh, anh chỉ muốn dùng hành động nói với cô lời hứa của anh, trong tương lai, trong mỗi một ngày.

Trên người mang hương vị nhẹ nhàng của anh, Tiếu Hàm thấp thỏm dần dần yên tĩnh lại, giống như ngày ấy sau khi say rượu tỉnh lại trong phòng anh như vậy, ngửi được hương vị quen thuộc làm cho người ta an tâm, toàn bộ giống như đều đã thản nhiên hiểu ra, giống như một loại vầng sáng vàng nhạt của ánh đèn, được phủ lên một chút ấm áp nhàn nhạt.

Cô, đã thích anh rồi?

“Vâng." Tiếu Hàm lẳng lặng vùi mặt vào trong ngực của anh, nhẹ nhàng mà cất tiếng, hai tay do dự, vẫn là buông xuống đặt trên em của anh.

Cảm giác được thân thể cô bỗng nhiên thả lỏng, Chu Triển Nguyên chợt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy thỏa mãn nắm thấy vai cô, ngửi hương thơm trên mái tóc thanh nhã của cô, trong lòng nhất thời yên lòng.

Bỗng nhiên cực kỳ mong chờ mỗi ngày sau này. Chu Triển Nguyên cong khóe miệng lên mỉm cười, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn trên tóc cô.
Tác giả : Viên Nghệ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại