Không Ai Chọc Nổi Ba Nhỏ Nhà Cháu Đâu

Chương 14

Mulsanne hối hả chạy vào đại lộ Hoa Hồng.


Tiểu Phương giương mắt nhìn gương chiếu hậu, chiếc Mazda theo sát phía sau.


Đã theo hết 1km, có một cánh tay đưa ra từ cửa sổ, trong tay cầm chiếc điện thoại chụp không ngừng, cũng chẳng sợ trúng vào cây.


Tên đó đang tấu hài à?


Trợ lý Phương: "Sói ăn cỏ."


Thương Vũ Hiền: "Mặc kệ nó."


Trợ lý Phương đã qua lại với trùm giới săn tin "Sói ăn cỏ" được 8 năm, bình thường Hằng Thương có tin mới, phát công văn, các loại tin đồn đều trực tiếp liên hệ với anh ta, hoàn toàn không có cần phải đi chụp trộm kiểu này, có mất giá không.


Ngăn không được người đó thích kiểu này, được miễn phí, chi bằng chụp trộm có cảm giác thành tựu hơn (?).


Trên thực tế, vị kia là con ông cháu cha học truyền thông, là bạn cùng trường Ivy League với Thương Vũ Hiền, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi dân làm truyền thông Âu Mĩ, thẳng thắn thoải mái, thích làm gì thì làm nấy, đam mê nhiếp ảnh, nắm trong tay mấy đội thuỷ quân.


Mulsanne dừng lại trước cổng trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge.


Thương Vũ Hiền mới vừa xuống xe, đèn chớp sáng lên, Mazda hiên ngang đứng bên cạnh Mulsanne, ống kính tiêu cự dài cao cấp như súng máy, nhắm ngay Thương Vũ Hiền tách tách chụp mấy tấm liền.


Thương Vũ Hiền quay đầu lại liếc nhìn, gật đầu, ý nói cậu cút được rồi.


Sói ăn cỏ cười hì hì, quy tắc này anh ta hiểu, lát nữa ôm con đi ra chắc chắn không chụp được nữa, vì vậy vui cười hớn hở chui vào trong xe, thò đầu ra: "Thương tổng, cảm ơn nha!"


Động cơ Mazda vang lên, nhanh chóng biến mất ở cuối đại lộ Hoa Hồng.


Lúc này bóng đêm đã dần che phủ dày đặc, Thương Vũ Hiền đi tới chốt bảo vệ: "Bác Ôn, chào bác."


Bác Ôn lắc đầu một cái, đưa bản ký tên qua: "Tiểu Thương à, sao giờ cháu mới đến đón con thế?"


"Xin lỗi." Lần nào hai người cũng nói với nhau hai câu này, Thương Vũ Hiền ký tên vào cột phụ huynh.


Bác Ôn thò đầu ra từ chốt bảo vệ: "Đúng rồi, Tiểu Sâm cũng ở trong đó, cháu biết nó phải không, kêu nó đừng bận rộn nữa, gió lớn trời lạnh, mau về nhà đi!"


Thương Vũ Hiền: "Vâng, cực khổ rồi."


Ánh đèn ngoài sân trường mờ mờ sáng, trong vết tuyết đọng hiện ra tia sáng le lói, cửa sổ phòng học của khu dạy học đã tối đen như mực, chỉ có ánh đèn lớp Hoa Hướng Dương vẫn còn sáng.


Trong hành lang tĩnh lặng, Thương Vũ Hiền đi lên lầu hai, cửa phòng học mở hé ra.


Qua cánh cửa kính, nhìn thấy chàng thanh niên và con gái ngồi trên Tatami ở góc tường, rất nhiều gối kê, búp bê, đồ chơi bao quanh họ.


Trong phòng học chỉ mở một ngọn đèn tường.


Dưới ánh sáng ấm áp, Sâm Lãng ôm Tiểu Đoàn Tử trong lòng, cầm quyển sách tranh để trước người, giọng anh trong trẻo dịu dàng, tốc độ nói nhẹ nhàng chậm chạp, như làn nước ấm của ngày đông lạnh lẽo, chậm rãi truyền ra từ trong phòng:


"Nếu như, bạn nói 4 giờ chiều bạn tới, từ 3 giờ, tôi đã bắt đầu thấy rất vui.


"Thời gian càng tới gần, tôi càng lúc càng thấy mừng.


"Đến 4 giờ, tôi sẽ đứng ngồi không yên, tôi phát hiện được giá trị của hạnh phúc."


"Thế nhưng, nếu như bạn cứ tùy tiện đến bất cứ lúc nào, tôi sẽ không biết khi nào để chuẩn bị tâm lý đón tiếp bạn..."


[Tác giả chú thích: Tiểu vương tử]


Sờ sàn nhiệt dưới người, nhiệt độ rất ổn, Sâm Lãng nhỏ giọng hỏi: "Đoạn này nghe hiểu không?"


"Em hiểu." Đường Đường mềm mại nói, "Ba nói, 10 giờ tối tan làm, từ 8 giờ em đã bắt đầu nôn nóng rồi, 9 giờ chờ ba ở cửa."


Sâm Lãng sững sờ: "10 giờ tối sao chưa ngủ?"


Đường Đường quay người, ôm lấy eo Sâm Lãng, nũng nịu nói: "Không muốn ngủ."


Tiểu Đoàn Tử ở trước mặt mình, chưa bao giờ nhắc tới "mẹ".


Sâm Lãng nhíu mày, xoa đầu đứa nhỏ, ôm Tiểu Đoàn Tử vào lòng khẽ vuốt lưng bé, cằm đặt trên đỉnh đầu bé, thăm dò nhỏ giọng hỏi: "Ở một mình, sợ không?"


Đường Đường buồn buồn "dạ" một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, trán đâm vào lồng ngực Sâm Lãng, "Có Đại Ca Ca, Đường Đường, không sợ đâu."


Thương Vũ Hiền: "..."


Nghe đến đây, hắn cảm thấy tim run lên.


Cảnh tượng trước mắt, dường như xuất hiện một khoảng thời gian chồng chéo nhau, ảo giác nhìn thấy vợ đang ôm con kể chuyện, Tiểu Đường Đường lúc đó, vẻ mặt cũng hạnh phúc như bây giờ.


Đã bao lâu rồi không thấy con gái lộ ra loại vẻ mặt này?


Bản thân bao lâu rồi không cảm thấy an tâm như vậy?


Bầu không khí thế này...


Không phải là mẹ, không phải cô ấy, cũng được sao?


"Anh tới rồi à?"


Trong dư quang nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, Sâm Lãng đầu tiên là hoảng sợ, ngay sau đó, cặp mắt đào hoa cong lên, Đường Đường cũng quay đầu lại nhìn, hai gương mặt một lớn một nhỏ đồng loạt bật cười, tựa như tia nắng lan toả khắp mùa đông.


"Ba!" Đường Đường vừa thấy ba đến đón, vui vẻ bò tới.


"Đứng ở cửa làm gì, sao không lên tiếng?" Sâm Lãng đứng dậy, đuổi theo Tiểu Đoàn Tử, ôm bé đứng lên trên sàn.


"... Ừm." Chạm ngay ánh mắt sáng ngời của chàng thanh niên, Thương Vũ Hiền ngây người, lập tức tránh né tầm mắt, "Mới tới."


Nhận ra sự lảng tránh tầm mắt của đối phương, Sâm Lãng dẫn Tiểu Đoàn Tử tới tủ đồ, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"


Thương Vũ Hiền rũ mắt: "Phải thay giày, không vào đâu."


"Khỏi vào, sửa soạn đồ đạc xong rồi." Sâm Lãng lấy cặp và áo khoác của đứa nhỏ ra, vừa mặc cho bé, vừa nghiêng đầu nhìn qua bên kia, hỏi vu vơ, "Ba nó à, nhìn anh hơi sai sai, có phải là ai nợ tiền anh rồi trả phiếu mua sắm không?"


"... Không có, không có gì." Thương Vũ Hiền nói, ngay cả bản thân cũng thấy giọng điệu có phần cứng rắn.


Sâm Lãng trầm mặc, nghiêm túc nhìn hắn một hồi, định thần lại kéo áo khoác cho Tiểu Đoàn Tử: "Đường Đường, lấy sách bài tập chưa?"


Đường Đường gật đầu, nhỏ giọng: "Ở trong cặp."


Hai người sửa soạn xong ra ngoài, Thương Vũ Hiền nhận lấy cặp sách, Tiểu Đoàn Tử đi theo bên cạnh Đại Ca Ca nói muốn tự đi, Thương Vũ Hiền thì chậm một bước đi ở phía sau.


Ba người lặng lẽ xuống lầu, không ai nói chuyện.


Lúc ra khỏi cửa khu dạy học, Sâm Lãng cúi người xuống: "Dưới đất có tuyết, Đại Ca Ca bế."


"Dạ."


Không hề làm nũng hay tỏ vẻ đáng yêu, Đường Đường ngoan ngoãn đưa tay.


Bế Tiểu Đoàn Tử, xoay người, muốn chờ Thương Vũ Hiền đi cùng, thì thấy người kia nhích nửa bước, nghiêng người rũ mắt, không hề có ý định trò chuyện với mình, hay sóng vai đi chung.


Sâm Lãng ngẩn ra, há mồm muốn làm ấm giọng, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã dừng lại, người đàn ông phía sau không nhanh không chậm đi về phía trước, cả người giống như gắn thêm vòng bảo vệ, vô hình trung có thể bắn người ta văng ra ngoài.


Thương Vũ Hiền đêm nay, đang cố ý tránh mình.


Sâm Lãng quay đầu qua chỗ khác, nhìn cây tuyết trắng muốt ở đằng xa, hàng mi dài khẽ rung động trong làn khói trắng, che lấp tia sáng chợt loé qua dưới đáy mắt.


Có người nói với chú điều gì đó?


Hay là nói, hắn biết gì rồi?


Chuyện tính hướng?


Đây là chuyện lớn ảnh hưởng tới việc kết bạn à?


Buồn cười, tính hướng của mình, ngay cả bản thân anh còn không thể nói rõ.


Nội tâm Sâm Lãng có chút đấu tranh, lại không thể hỏi thẳng trước mặt. Nếu như người đó kỳ thị đồng tính, hoặc là ngoài miệng nói không ngại, nhưng trong lòng có hơi bài xích, hai người cũng không thể chân thành, thành thật với nhau nữa, không thể thẳng thắng đối xử với nhau, còn làm bạn làm gì?


Nói thật, Sâm Lãng cảm thấy bản thân bình thường cũng không phải hay để ý cách nghĩ của người khác, nhưng không biết tại sao, đối với sự khác thường và lảng tránh của chú, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng không hề ít.


Bắt đầu trở nên nhạy cảm, khác người.


Quan tâm ánh mắt của người đó nhìn mình thế nào.


Cứ như vậy, vốn định kể vụ phù thủy với hắn, cũng chỉ có thể cười cho qua.


Sâm Lãng đeo khăn quàng cổ cho mình, kéo ra một nửa quấn lên đầu Tiểu Đoàn Tử, hai tay chắn gió cho đứa nhỏ, ôm bé bước nhanh, vội vã đi trong sân dưới ánh đèn vàng ấm áp.


Tiểu Đoàn Tử quay người nhìn Thương Vũ Hiền rũ mắt đi về phía trước, lại nhìn Đại Ca Ca im lặng không nói tiếng nào, vùi mặt vào cổ Sâm Lãng.


Dọc đường đi từ đầu đến cuối không có ai nói chuyện.


Lúc ra cổng, Sâm Lãng vẫn như thường ngày chào hỏi: "Bác Ôn, cháu đi đây! Đường Đường, nói tạm biệt?"


"Tạm biệt ông."


"Ừ, ừ, tạm biệt."


---


Bên cạnh chiếc Mulsanne.


Thương Vũ Hiền đặt Tiểu Đoàn Tử lên ghế trẻ em, thắt dây an toàn, sau đó lui ra ngoài nhường cửa xe: "Lên xe đi, tôi đưa cậu về."


Lời nói là nói với Sâm Lãng, ánh mắt lại nhìn qua chỗ khác.


Bực bội?


Khoé miệng Sâm Lãng vẽ lên một nụ cười trào phúng.


Sao người xung quanh mình toàn thích bực bội, bọn họ vô tư, hay thấy ông đây cầm dao không nổi?


Tiến thêm một bước với chú, hao tốn máu quá rồi.


Trong cơn gió rét, nụ cười ấy từ từ trở nên rõ ràng, Sâm Lãng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không cần, không phiền anh. Đường Đường, bye bye."


Vừa dứt lời, giương mắt lên, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, giật giật môi dưới, không tạm biệt, xoay người rời đi.


Tiểu Đoàn Tử còn chưa kịp phản ứng, cũng chưa kịp đáp lời, đã thấy đại Ca Ca đi tới bãi đỗ xe ở đằng xa.


Thương Vũ Hiền há miệng: "..."


Bỗng nhiên ngẩn ra, ngước mắt nhìn, bóng lưng đã đi xa từ lâu của chàng thanh niên.


Dưới ánh đèn đường, anh đi ngược gió, rời khỏi quá nhanh, trong nháy mắt đã chui vào con Đại Bạch.


Như chú báo hoa bị thương chạy bạt mạng, phút chốc đã phóng lên cánh cây trơ trọi.


Theo lý thuyết, mùa đông khởi động xe, nhất định phải làm nóng mấy phút, nhưng xe van trực tiếp chạy ra từ bãi đỗ, cũng không có nhấn còi chào hỏi, lúc lướt qua chiếc Mulsanne, tốc độ không hề giảm, trực tiếp chạy ra đường.


Góc nghiêng của người thanh niên trong xe chợt lóe lên.


Thương Vũ Hiền: "..."


"Đại Ca Ca!"


Đường Đường giờ mới lấy lại tinh thần, giãy giụa vùng vẫy trên ghế trẻ em, nước mắt lã chã, nhìn Thương Vũ Hiền ngây ngốc ngoài xe, nghẹn ngào khóc ra tiếng:


"Ba, với Đại Ca Ca, đừng cãi nhau..."


Thương Vũ Hiền: "???"


Cãi nhau?


Hồi nào?


Thương Vũ Hiền choáng váng tại chỗ.


Đêm nay lúc tán gẫu trên Wechat còn rất tốt, hắn chạy về không kịp, dọc đường lòng như lửa đốt, muốn gặp anh, muốn gặp vô cùng, mãi đến khi gặp được người mới xem như là an tâm...


Bởi vì ảo giác nhìn hình ảnh người thanh niên và Tiểu Đoàn Tử chung một chỗ, thành dáng vẻ vợ dỗ con gái lúc ở nhà, sau khi định thần lại liền bắt đầu thấy lạ lùng khó chịu, dấy lên nỗi hổ thẹn trong lòng hắn, không biết nên đối mặt thế nào, ngay cả sự miễn cưỡng và giả tạo cũng không làm được.


Cảm giác cho đứa trẻ, vậy mà là hai người đang cãi nhau?


"Không có." Thương Vũ Hiền lên xe, rút khăn ra lau nước mũi cho Tiểu Đoàn Tử đang khóc thút thít, "Ba với anh không có cãi nhau, Đại Ca Ca không phải mới vừa cười với con sao?"


"Ba lừa con... hức, ba là đồ ngốc, làm Đại Ca Ca, buồn, Đường Đường, nhìn thấy hết rồi, Đại Ca Ca cười... cười, buồn lắm."


Đường Đường nghẹn một chút, cảm thấy lời mình nói hình như không đúng ở đâu đó, liền lúng túng bổ sung thêm: "Giống như lúc ba... không cẩn thận, ăn trúng mù tạc."


Thương Vũ Hiền: "......"


Chàng thanh niên không vui?


Bộ dạng ăn trúng mù tạc?


Không hề chú ý tới chút nào.


Không, là bản thân không nghiêm túc nhìn kỹ anh.


"... Đừng khóc, ba không lừa con, không có cãi nhau thật."


"Thật, thật không?"


"Thật."


"Hứa?"


"Ừm, ba hứa, ba... sau này sẽ không cãi nhau với cậu ấy."


Đường Đường: "Còn phải ngoéo tay."


"Được." Thương Vũ Hiền duỗi ngón út ra, "Nhưng mà, nếu như Đại Ca Ca không để ý tới ba, cãi nhau với ba thì sao?"


Đường Đường ngây ra, la to: "Không, không được! Con không cho! Con, con sẽ nói anh ấy! Con hứa!"


"Con nhớ kỹ đó." Thương Vũ Hiền rũ mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón út bị ngoắc, mặc cho đứa nhỏ lôi kéo, nghiêng đầu nói với Tiểu Phương nói: "Về nhà."


---


Nộp CV cho đồ chơi Nha Nha được 3 hôm, thì nhận được thông báo đến phỏng vấn, nội dung trả lời rất dễ thương, còn thiếu chút nói rõ "Nhất định phải tới đó, anh được nhận rồi", đây gọi là may mắn ập xuống đầu sao?


Để giảm bớt cảm giác căng thẳng cho mình, ăn liên tục 5 6 miếng bánh quy sôcôla, tay cầm điện thoại gẩy gẩy mấy cái, nhìn thấy Wechat của Thương Vũ Hiền, không có thông tin cá nhân gì, cả vòng bạn bè cũng trống rỗng.


Vì vậy liền nghi ngờ, ông chú có phải cho mình số mới đăng ký, bình thường không hề dùng không?


Muốn gửi tin nhắn cho hắn.


Trong lòng đang vui, lướt một vòng trong bạn bè, chỉ muốn nhắn một tin cho hắn, báo tin vui.


Nhưng mà, thấy lần trước hắn cố gắng lảng tránh ánh mắt, xa lánh mình, chiếc thuyền tình bạn chắc sắp lật rồi.


Đường đột gửi tin không tốt lắm, e là công việc của tinh anh rất bận, đã không muốn nói chuyện với mình, giờ còn phải bỏ thời gian ra để đáp trả lịch sự.


Sâm Lãng thoát Wechat, quyết định lướt Weibo mà anh đã bỏ quên rất lâu.


Lúc mở ra giật mình, @ ùn ùn kéo đến.


Ngoại trừ @nhóm bạn thân của cô Tiểu Trương, @nonfan bình thường rất ít ra ngoài rêu rao ra, còn có @mẹ hổ bố mèo người qua đường đảng ăn dưa, thậm chí ngay cả trang chủ Weibo của trường vẫn luôn kiêu ngạo lạnh lùng cũng chuyển phát @.


【Trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge V: @Lương Nguyệt Tại Thượng, đóng dấu biểu tượng bên trái, chuyển phát biểu tượng, rút thăm tặng vé VIP "Mừng đêm Giáng Sinh - kịch sân khấu thiếu nhi", diễn viên nhí đang trong giai đoạn tuyển chọn. @Trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge - Trương Tuyết Nhu V: Vợ anh xỉu rồi! [Mặt chó][Mặt chó ][ đầu chó ] @Trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge V... [Hình ảnh][Hình ảnh]】


Các ông bố bà mẹ điên

Tác giả : Tịch Vị Lai
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại