Khói Phủ Lạc Dương
Chương 32 Tuý Xích Bích (1)
Lưu Bị và Lưu Biểu trấn giữ Kinh Châu, tháng bảy, Tào Tháo khởi binh nam tiến, đánh Kinh Châu. Chưa đến nơi thì Lưu Biểu bệnh qua đời, Lưu Bị bỏ chạy về Phàn Thành. Con trai nhỏ của Lưu Biểu là Lưu Tông hàng quân Tào, dâng Kinh Châu.
"Thừa tướng cho truyền Kinh Châu mục Lưu Tông."
Lưu Tông bước vào trong trướng, cúi đầu hành lễ. Lúc ngẩng đầu lên, Tào Tháo đánh giá hắn một lúc, mặt mũi trắng trẻo, tóc búi một nửa, bên dưới xoã tung, bộ dạng mọt sách giống y hệt Tào Thực.
"Lưu Tông, bây giờ trong tay ngươi có bao nhiêu binh?"
Lưu Tông nghĩ đến thuỷ binh hùng mạnh của Kinh Châu, có vẻ khá tự tin cười nói: "Bây giờ tại hạ có năm vạn kị binh, bảy vạn bộ binh, mười vạn thuỷ binh cùng thuyền chiến, quân lương, đủ tham chiến trong vòng một năm."
"Vậy sao ngươi lại hàng?"
Nhìn Lưu Tông ấp úng không được chữ nào, lại nhàn nhạt ra lệnh: "Kẻ nhu nhược hèn hạ như thế này, sống cũng vô ích, ban một bình rượu độc đi."
Hứa Chử tiếp lời: "Chúa công, làm gì phải phiền toái thế, lôi ra ngoài chém chết là được rồi."
Mấy tướng lĩnh khác đều hưởng ứng. Lưu Tông lúc này trong đầu chẳng còn cái gì. Thái Mạo khuyên hàng, một là vì quân Tào mạnh, hai là nhất định được phong hầu, bây giờ lại một câu chết hai câu chết. Cuối cùng kinh hãi gào lên: "Thừa tướng tha mạng! Thừa tướng!" Vừa nói vừa liên tục dập đầu xuống đất bật khóc.
Lưu Tông bị doạ khiếp sợ, còn chưa kịp bĩnh tĩnh lại, Tào Tháo vẫy tay ra hiệu đưa hắn ra ngoài. Lưu Tông vừa đi, cả đám quay đầu nhìn nhau ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tuân Úc chỉ biết ngao ngán thở dài: "Một đám lớn đầu hùa nhau ức hiếp một đứa trẻ con."
Tào Chương vẫn ôm tâm trạng thấp thỏm, mấy ngày qua tòng binh cũng không thoải mái. Đồng Tước Đài chưa biết bao giờ mới xây xong, tinh thần càng lúc càng kém. Phụ thân gọi đến cũng đã vào xế chiều, hắn thu liễm một chút, tỏ ra ngoan ngoãn nhu thuận cúi đầu.
"Tử Văn, ta đợi sau khi đánh xuống phía Nam mới hoàn thành Đồng Tước Đài. Nếu muốn, ngay bây giờ có thể đi Ký Châu rồi."
Tào Tháo bỏ ly rượu xuống, không bất ngờ, thản nhiên đáp: "Ta muốn Tào Phi, Tào Thực đi cùng để học hỏi thêm. Nhưng ngươi thì không cần. Ta cảm thấy... ta rất tin tưởng vào tướng quân này của ta, việc cần thiết là học Tào Chân cầm binh thì hơn. Dù sao lần này ta thắng chắc, Trương Liêu, Hạ Hầu Uyên, Lý Điển, Vu Cấm... ta cũng không mang theo."
"Người không mang theo các tướng này?"
"Các tướng tham chiến lần này là Tào Nhân, Tào Thuần, Nhạc Tiến, Mãn Sủng... Còn có Văn Sính, tướng cũ của Lưu Biểu cùng với mười vạn thuỷ binh Kinh Châu."
Nghe lời này mới yên tâm hơn một chút, gật đầu đáp: "Vâng... Vậy nhi tử chúc phụ thân đại thắng Giang Đông, bình định thiên hạ."
...
Lẳng lặng ôm bình rượu ngồi ở chỗ vắng người, uống cũng không say, bình tĩnh rót từng bát rượu đưa lên miệng. Không có Dương Tu bên cạnh, một người để nói chuyện cũng không có.
Chẳng biết từ thời điểm nào, mà nhị ca càng lúc càng kiệm lời, lúc ở cùng một chỗ luôn lảng tránh, kiếm cớ rời đi. Cũng không biết có phải do gần đây tính tình thất thường nên mới như vậy hay không. Nhìn bình rượu còn lại đặt bên cạnh, cụp mắt xuống, nghĩ đến buổi chiều hớn hở khoác tay Tử Hoàn định kéo đi uống rượu, nào ngờ bất thình lình bị gạt tay ra. Trong thoáng chốc, không biết có phải nhìn lầm không, nhưng cảm giác ánh mắt giống như lưỡi dao quét qua người. Sững sờ đứng một chỗ, vội vàng ngượng ngùng lảng đi, bần thần đi về trướng.
"Từ lúc nào nhỉ? Mình có chọc giận huynh ấy gì không nhỉ?"
Phụ thân không có thời gian để tâm đến hắn, hắn cũng không bén mảng lượn lờ trước mặt. Bởi vì biết phụ thân việc quân chồng chất. Trận Phàn Thành ngày đó, không bắt được Triệu Tử Long, cuối cùng tiếc nhân tài, uể oải mất mấy ngày. Bây giờ chuẩn bị đem theo mấy chục vạn hùng binh tiến đánh phía nam lưu vực sông Dương Tử, nhưng quân đội lại xuất hiện dấu hiệu bệnh truyền nhiễm, xem chừng ngoài mặt không tỏ rõ, nhưng phụ thân chắc chắn đang sầu não. Không nên chọc vào thì hơn.
"Tử Kiến của ta, ngày càng vượt bậc hơn người. Không phải ngươi không học được võ, là ngươi lúc trước buông thả chơi bời mà thôi. Văn võ toàn tài, đúng là tối khả định đại sự mà."
Vừa cong khoé miệng mỉm cười, bất chợt nhìn thấy Tào Phi trầm lặng đứng ngoài trướng, hình như định bước vào, phụ thân không để ý, lập tức quay đầu bước đi. Ý cười trên mặt lập tức biến mất, phụ thân thấy hắn không vui, kéo hắn lại gần.
"Sao thế?"
Tào Thực cười cười lắc đầu, đặt kiếm xuống bàn, thấy phụ thân nhìn chằm chằm, một lúc mới mở miệng: "Ngươi thấy Tôn Quyền thế nào?"
Thấy hắn ngạc nhiên, lại hỏi: "Có cảm thấy giỏi hơn ngươi không?"
Tào Thực ngẩn người, cuối cùng ngượng ngùng đáp: "Con quả thực không sánh bằng. Nếu nói đến các chư hầu mạnh nhất bây giờ, đều là người lâu năm lăn lộn trên chính trường lẫn chiến trường, nhưng Tôn Quyền tuổi chỉ trạc các huynh lớn của con, thống lĩnh được hùng binh, trở thành đối thủ của phụ thân, đây là điều con thua kém rất nhiều. Không thể theo kịp."
"Không cần theo kịp, ngươi là người xuất chúng, học theo Tôn Quyền, ngày sau không chừng có thể giúp phụ thân gánh vác đại nghiệp."
Hắn vội vàng lắc đầu nói: "Nhị ca, thực ra nhị ca cũng rất xuất chúng."
Phụ thân bật cười: "Xuất chúng? Không lẽ là xuất chúng so với Lưu Tông sao?"
Tào Thực mím môi không đáp, chỉ lặng lẽ lén nhìn ra phía rèm trướng. Tử Hoàn đã đi rồi phải không, sẽ không nghe thấy mấy lời này đúng không? Bất giác cảm thấy sợ hãi, hắn bần thần nghĩ đến, bây giờ đã như vậy, nếu Tử Hoàn nghe được mấy lời này, chỉ sợ sẽ giận hắn.
...
Đi về phía đài quan sát, nhìn doanh trại rực ánh đuốc đêm, gió đông buốt giá, vội vàng dùng hai tay chà xát, ôm vào trong lòng. Thấp giọng nói: "Đêm nay để ta gác, ngươi lui đi."
Binh sĩ kia không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu lui xuống, hắn mới từ từ đứng dậy tựa vào thành đài quan sát bằng gỗ. Yên tĩnh vắng vẻ. Tào Phi kéo lại mảnh vải quấn quanh cổ, lẳng lặng nhìn về phía trại lớn nhất, bên trong còn ánh đèn lửa. Bất giác cười như không cười, nói không chừng phụ thân đang cùng Tào Thực nói chuyện phiếm. Giả như mấy chuyện kế thừa tước vị.
Thì ra bao lâu nay, trong mắt phụ thân vẫn xem thường đứa con trai này đến thế. Đâu cần so với Tôn Quyền, không đứng ngang hàng nổi Tào Thực, thậm chí chỉ xứng so sánh với Lưu Tông. Cố gắng đến như vậy, hi vọng đến như thế, cuối cùng dù là một chút cũng không được công nhận. Phụ thân vốn dĩ chưa từng để mình vào trong mắt, chưa từng thấy mình nỗ lực đến thế nào. Hoặc là không muốn thấy, cũng chẳng cần thiết phải thấy.
Tào Thực không chỉ là viên ngọc trong tay phụ thân, là người có thể lôi kéo được văn thân sĩ phu, còn giao hảo với Lưu Hiệp. Hoàng đế không còn thực quyền, bị giật dây như một con rối, thế nhưng không phải vẫn còn một thứ quan trọng nhất, chính là lòng dân hướng về triều Hán sao? Không phải vì vậy chư hầu mới ráo riết tranh giành một quân cờ tưởng như vô dụng này, phụ thân vẫn phải dựa vào danh phò Hán để phụng thiên tử, lệnh chư hầu hay sao? Xem ra con đường này, dọn ra vốn không phải vì hắn.
Nhắm lại hai mắt, lắng nghe gió lạnh rít từng hồi quật vào màn trướng phía xa. Gió đông lạnh như vậy... Lạnh buốt cả lòng người.