Khóc Yêu Thương
Chương 7 - chị đã cứu em. em mang ơn chị...
Sau khi nhận lại nhau hai anh em Cố Nguyệt Ai mời Lục Yến Oanh và Đặng Thành Phi vào một quán càfê gần đó.
- Nói vậy hai người là anh em sinh đôi._ Lục Yến Oanh đưa mắt dò xét. Rõ ràng là họ đâu có điểm nào giống nhau.
-Ừm._ Cố Nguyệt Ai chỉ ừ nhẹ rồi liếc mắt qua Đặng Thành Phi. Theo lời Cố Nhật Trì nói thì Đặng Thành Phi rõ ràng là biết anh có một em gái còn biết cả tên cô. Thế mà vẫn có thể quên được nữa.
Còn Đặng Thành Phi thì chỉ đang chăm chú vào ly nước của mình để trốn tránh ánh mắt như muốn bâm vầm anh ra của Cố Nhật Trì. Rõ ràng là anh chỉ quên thôi mà! Anh có ăn hết của cải nhà hắn đâu mà hắn nhìn anh dữ vậy.
Lục Yến Oanh bật cười khi thấy bộ dạng khép nép của Đặng Thành Phi. Càng bị anh liếc cô càng cười to, cứ vậy một người liếc một người cười kéo theo Cố Nguyệt Ai cũng bật cười. Những người xung quanh nhìn họ như nhìn sinh vật lạ.
Tội nghiệp! Mới mười mấy tuổi đầu mà 'bệnh' nặng thế rồi.
_______________
- Chủ Nhân! Tiểu Cố đã nhận lại anh trai của mình._ Một cậu bé tóc vàng sở hữu ngoại hình cao ráo khuôn mặt baby có phần chững chạc lên tiếng.
Người đàn ông cao ngạo, lục mau sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng nhưng hoàn mĩ đến lạ lùng đứng đối diện với cửa sổ sát đất quay lưng về phía cửa. Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sự không hài lòng.
Tuy anh đã cho cô tự lập, nhưng một khi cô đã là tiểu thư Hoài Thụy thì mãi mãi là tiểu thư của Hoài Thụy. Bất đầu từ cái ngày anh đem cô về thì cô đã không còn là tiểu thư của Cố gia nữa.
- Cứ để Đế Nguyệt làm những gì mà nó muốn, nhưng cậu phải hỗ trợ nó thật hoàn chỉnh.
- Vâng! Tôi biết rồi!_ Ngân Táp quay lưng bước ra khỏi cửa để lại không gian tĩnh lặng cho chủ nhân của mình.
Có lẽ chủ nhân của anh đã thật sự coi cô bé đó là người nhà. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày chủ nhân anh nhận cô làm con nuôi. Ngày đó chủ nhân anh đã nhận được rất nhiều sự phản bát của gia tộc, nhưng chủ nhân anh vẫn cương quyết nhận cô về. Xem ra, vị trí của cô trông lòng chủ nhân không hề nhỏ.
____________________
Hôm nay là ngày thứ hai Cố Nguyệt Ai đến trường. Cô biết cô đến trường chỉ để chơi thôi. Ngày hôm qua cô nhận được cuộc gọi của Ngân Táp. Anh nói cô phải tự thành lập một công ty dưới danh nghĩa Đế Nguyệt Hoài Thụy. Cô hiểu mình phải làm như thế, dù sao cũng phải có thành tựu để chứng minh cho trưởng lão gia tộc Hoài Thụy biết năm xưa Arthur nhận cô làm con nuôi không phải là một quyết định sai lầm. Và dĩ nhiên cô chỉ gián tiếp điều hành công ty qua Ngân Táp.
Từ ngày đầu bước vào Hoài Thụy cô đã biết cuộc sống của mình đã thay đổi. Cô không thể làm một đứa trẻ bình thường được nữa rồi. Áp lực từ gia tộc hối thúc cô phải cố gắng, phải xứng đáng với cái tên Đế Nguyệt Hoài Thụy.
Hoài Thụy không chỉ là một gia tộc lớn trong thương trường, Hoài Thụy còn là một gia tộc lớn trong Hắc Đạo. Người đứng đầu gia tộc hiện nay là Arthur, anh luôn nhận được sự tín nhiệm của mọi người.
Nhưng từ khi nhận nuôi cô anh lại nhận được nhiều sự phản bát của các trưởng lão gia tộc. Cô biết điều đó nên cô luôn cố gắng hết sức mình, cố gắng hơn những người khác. Nhưng chỉ quanh quẩn ở Hoài Thụy thì cô sẽ không bao giờ trưởng thành, đó là lí do cô phải tự lập.
Đi một mình trên vẻ hè vào sáng sớm khiến cô chán nản, cô lấy máy mp3 ra để nghe. Khi đi qua một cơn hẻm cô bất giác dừng lại. Một cô bé khoảng chín tuổi quần áo lấm lem đang bị một bọn xã hội đen quay quanh. Cô đứng trước đầu hẻm nhìn vào xem xét. Cô muốn biết cô bé này sẽ sử lí như thế nào. Và hơn hết là tại sao một cô bé như vậy lại bị một nhóm xã hội đen quay quanh.
Cô bé nhìn có vẻ sợ hãi, nhưng khi vừa nhìn thấy có người ở đầu hẻm cô liền la lên.
- Cứu em với!
Bọn kia nghe thấy thế thì quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy trước con hẻm chỉ là một nữ sinh tay trói gà không chặt thì bật cười.
- Con nhóc đó không cứu nổi mày đâu.
Cố Nguyệt Ai ung dung bước vào hẻm đi đến trước mặt tụi xã hội đen.
- Tôi khuyên mấy người nên đi đi, trước khi chết tại đây.
Tụi kia như nghe được điều gì buồn cươi lắm, ôm bụng ha hả cười to.
- Một con nhóc như mày làm gì được tụi tao?
Vừa vứt lời, hắn nhận ngay một cú đá vào bụng từ Cố Nguyệt Ai. Tụi kia thấy vậy thì xong lên, vốn tưởng chừng chỉ là đi xử lý một đứa nhóc chín tuổi nên bọn chúng không đem theo vũ khí.
Bọn chúng vừa xong lên đã bị Cố Nguyệt Ai đánh đấm túi bụi. Chẳng mấy chốc nguyên một đám đã nằm lê lết, đưa đôi mắt hoảng hốt ra nhìn cô.
Cô nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ. Cứ tưởng trận thực chiến đầu tiên của cô sẽ nguy hiểm lắm, cô không ngờ nó còn dễ dàng hơn bài kiểm tra tra loại C mà Ngân Táp và Red dành cho cô.
Nhắc tới bài kiểm tra cô bất giác rùng mình. Cô lúc đó chỉ mới chín tuổi mà đã phải làm những bài huấn luyện đao khổ. Mõi lần kiểm tra là lại bị thương không thì trúng độc của Ngân Táp. Đến nỗi cô cũng chẳng nhớ mình trúng bảo nhiêu loại độc và dùng bao nhiêu thuốc giải. Nếu cô không phải con nuôi của Arthur thì cũng đã đi trầu Diêm Vương cùng bọn sát thủ thất bại kia rồi.
Cô bé kia nhìn cô đầy kín phục với suy nghĩ là Chị gái này thật lợi hại Cố Nguyệt Ai bước đến gần cô bé kia và đỡ cô bé dậy.
- Tại sao họ lại bất nạt em?
Cô bé lúc này lao đi nước mắt. Nhìn Cố Nguyệt Ai.
- Em lỡ tay xé rách quấy của một chị gái khi đang đi xin ăn. Chị gái đó đạp em một cái rồi kêu bọn chúng xử lý em.
Cố Nguyệt Ai không nói gì chỉ xoa đầu cô bé. Nhìn thôi cũng đủ biết cô bé này mồ côi nên làm ăn xin ngoài đường. Cô lấy trong cặp ra một số tiền nhét vào tay cô bé.
- Em cầm số tiền này mua đồ ăn đi. Sao này nhớ cẩn thận hơn.
- Không! Em không nhận đâu!_ Cô bé nắm chặc lấy tay của Cố Nguyệt Ai _- Chị đã cứu em, em mang ơn chị. Từ nay em sẽ là người của chị.
Cố Nguyệt Ai bật cười. Thật không ngờ cô bé này mới bây lớn đã biết đạo lý trả ơn, chứng toả cô xuất thân từ một gia đình có gia giáo.
- Em không thể theo chị, theo chị em sẽ chịu cực khổ.
- Em có thể chịu cực khổ. Nếu hôm nay không có chị em làm gì còn mạng để chịu cực khổ._ Cô bé lắc đầu ngầy ngậy, ra vẻ cương quyết nói.
- Em không hối hận?
- Sẽ không hối hận.
- Vậy được..._- Cố Nguyệt Ai lôi điện thoại ra bấm một dãy số._- Tới chỗ tôi ngây.
10 phút sao một chiếc xe hơi màu đen dừng trước con hẻm. Hai người ám vệ một năm một nữ từ trong xe bước xuống, đi đến chỗ Cố Nguyệt Ai.
- Tiểu thư.
- Hai người hãy đưa cô bé này về Anh một cách an toàn. Mọi chuyện tôi sẽ liên lạc với Ngân Táp sau._ Cố Nguyệt Ai phân phó rồi quay sang cô bé._- Em tên gì?
- Lý Huệ Thuần.
- Vậy được, tiểu Thuần em cứ đi theo họ, sau này em sẽ là trợ thủ đắc lực của chị.
- Vâng!
Nói xong Lý Huệ Thuần cùng hai người ám vệ lên xe hướng thẳng đến sân bay. Còn Cố Nguyệt Ai thì quay đầu về nhà.
Dù gì thì cũng trễ học rồi, về thay đồ cái đã.
Cố Nguyệt Ai về nhà thay ra bộ đồng phục trường bằng một chiếc áo thun tay ngắn đi kèm với quần yếm jean, bên ngoài cô mặt một cái áo khoác rộng có mũ chùm. Cô chùm mũ áo lên khoát balô, mang vào đôi giầy sneaker nữ màu trắng và bước ra ngoài.
____/ Có Ai đọc tới đây không/__
- Nói vậy hai người là anh em sinh đôi._ Lục Yến Oanh đưa mắt dò xét. Rõ ràng là họ đâu có điểm nào giống nhau.
-Ừm._ Cố Nguyệt Ai chỉ ừ nhẹ rồi liếc mắt qua Đặng Thành Phi. Theo lời Cố Nhật Trì nói thì Đặng Thành Phi rõ ràng là biết anh có một em gái còn biết cả tên cô. Thế mà vẫn có thể quên được nữa.
Còn Đặng Thành Phi thì chỉ đang chăm chú vào ly nước của mình để trốn tránh ánh mắt như muốn bâm vầm anh ra của Cố Nhật Trì. Rõ ràng là anh chỉ quên thôi mà! Anh có ăn hết của cải nhà hắn đâu mà hắn nhìn anh dữ vậy.
Lục Yến Oanh bật cười khi thấy bộ dạng khép nép của Đặng Thành Phi. Càng bị anh liếc cô càng cười to, cứ vậy một người liếc một người cười kéo theo Cố Nguyệt Ai cũng bật cười. Những người xung quanh nhìn họ như nhìn sinh vật lạ.
Tội nghiệp! Mới mười mấy tuổi đầu mà 'bệnh' nặng thế rồi.
_______________
- Chủ Nhân! Tiểu Cố đã nhận lại anh trai của mình._ Một cậu bé tóc vàng sở hữu ngoại hình cao ráo khuôn mặt baby có phần chững chạc lên tiếng.
Người đàn ông cao ngạo, lục mau sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng nhưng hoàn mĩ đến lạ lùng đứng đối diện với cửa sổ sát đất quay lưng về phía cửa. Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sự không hài lòng.
Tuy anh đã cho cô tự lập, nhưng một khi cô đã là tiểu thư Hoài Thụy thì mãi mãi là tiểu thư của Hoài Thụy. Bất đầu từ cái ngày anh đem cô về thì cô đã không còn là tiểu thư của Cố gia nữa.
- Cứ để Đế Nguyệt làm những gì mà nó muốn, nhưng cậu phải hỗ trợ nó thật hoàn chỉnh.
- Vâng! Tôi biết rồi!_ Ngân Táp quay lưng bước ra khỏi cửa để lại không gian tĩnh lặng cho chủ nhân của mình.
Có lẽ chủ nhân của anh đã thật sự coi cô bé đó là người nhà. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày chủ nhân anh nhận cô làm con nuôi. Ngày đó chủ nhân anh đã nhận được rất nhiều sự phản bát của gia tộc, nhưng chủ nhân anh vẫn cương quyết nhận cô về. Xem ra, vị trí của cô trông lòng chủ nhân không hề nhỏ.
____________________
Hôm nay là ngày thứ hai Cố Nguyệt Ai đến trường. Cô biết cô đến trường chỉ để chơi thôi. Ngày hôm qua cô nhận được cuộc gọi của Ngân Táp. Anh nói cô phải tự thành lập một công ty dưới danh nghĩa Đế Nguyệt Hoài Thụy. Cô hiểu mình phải làm như thế, dù sao cũng phải có thành tựu để chứng minh cho trưởng lão gia tộc Hoài Thụy biết năm xưa Arthur nhận cô làm con nuôi không phải là một quyết định sai lầm. Và dĩ nhiên cô chỉ gián tiếp điều hành công ty qua Ngân Táp.
Từ ngày đầu bước vào Hoài Thụy cô đã biết cuộc sống của mình đã thay đổi. Cô không thể làm một đứa trẻ bình thường được nữa rồi. Áp lực từ gia tộc hối thúc cô phải cố gắng, phải xứng đáng với cái tên Đế Nguyệt Hoài Thụy.
Hoài Thụy không chỉ là một gia tộc lớn trong thương trường, Hoài Thụy còn là một gia tộc lớn trong Hắc Đạo. Người đứng đầu gia tộc hiện nay là Arthur, anh luôn nhận được sự tín nhiệm của mọi người.
Nhưng từ khi nhận nuôi cô anh lại nhận được nhiều sự phản bát của các trưởng lão gia tộc. Cô biết điều đó nên cô luôn cố gắng hết sức mình, cố gắng hơn những người khác. Nhưng chỉ quanh quẩn ở Hoài Thụy thì cô sẽ không bao giờ trưởng thành, đó là lí do cô phải tự lập.
Đi một mình trên vẻ hè vào sáng sớm khiến cô chán nản, cô lấy máy mp3 ra để nghe. Khi đi qua một cơn hẻm cô bất giác dừng lại. Một cô bé khoảng chín tuổi quần áo lấm lem đang bị một bọn xã hội đen quay quanh. Cô đứng trước đầu hẻm nhìn vào xem xét. Cô muốn biết cô bé này sẽ sử lí như thế nào. Và hơn hết là tại sao một cô bé như vậy lại bị một nhóm xã hội đen quay quanh.
Cô bé nhìn có vẻ sợ hãi, nhưng khi vừa nhìn thấy có người ở đầu hẻm cô liền la lên.
- Cứu em với!
Bọn kia nghe thấy thế thì quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy trước con hẻm chỉ là một nữ sinh tay trói gà không chặt thì bật cười.
- Con nhóc đó không cứu nổi mày đâu.
Cố Nguyệt Ai ung dung bước vào hẻm đi đến trước mặt tụi xã hội đen.
- Tôi khuyên mấy người nên đi đi, trước khi chết tại đây.
Tụi kia như nghe được điều gì buồn cươi lắm, ôm bụng ha hả cười to.
- Một con nhóc như mày làm gì được tụi tao?
Vừa vứt lời, hắn nhận ngay một cú đá vào bụng từ Cố Nguyệt Ai. Tụi kia thấy vậy thì xong lên, vốn tưởng chừng chỉ là đi xử lý một đứa nhóc chín tuổi nên bọn chúng không đem theo vũ khí.
Bọn chúng vừa xong lên đã bị Cố Nguyệt Ai đánh đấm túi bụi. Chẳng mấy chốc nguyên một đám đã nằm lê lết, đưa đôi mắt hoảng hốt ra nhìn cô.
Cô nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ. Cứ tưởng trận thực chiến đầu tiên của cô sẽ nguy hiểm lắm, cô không ngờ nó còn dễ dàng hơn bài kiểm tra tra loại C mà Ngân Táp và Red dành cho cô.
Nhắc tới bài kiểm tra cô bất giác rùng mình. Cô lúc đó chỉ mới chín tuổi mà đã phải làm những bài huấn luyện đao khổ. Mõi lần kiểm tra là lại bị thương không thì trúng độc của Ngân Táp. Đến nỗi cô cũng chẳng nhớ mình trúng bảo nhiêu loại độc và dùng bao nhiêu thuốc giải. Nếu cô không phải con nuôi của Arthur thì cũng đã đi trầu Diêm Vương cùng bọn sát thủ thất bại kia rồi.
Cô bé kia nhìn cô đầy kín phục với suy nghĩ là Chị gái này thật lợi hại Cố Nguyệt Ai bước đến gần cô bé kia và đỡ cô bé dậy.
- Tại sao họ lại bất nạt em?
Cô bé lúc này lao đi nước mắt. Nhìn Cố Nguyệt Ai.
- Em lỡ tay xé rách quấy của một chị gái khi đang đi xin ăn. Chị gái đó đạp em một cái rồi kêu bọn chúng xử lý em.
Cố Nguyệt Ai không nói gì chỉ xoa đầu cô bé. Nhìn thôi cũng đủ biết cô bé này mồ côi nên làm ăn xin ngoài đường. Cô lấy trong cặp ra một số tiền nhét vào tay cô bé.
- Em cầm số tiền này mua đồ ăn đi. Sao này nhớ cẩn thận hơn.
- Không! Em không nhận đâu!_ Cô bé nắm chặc lấy tay của Cố Nguyệt Ai _- Chị đã cứu em, em mang ơn chị. Từ nay em sẽ là người của chị.
Cố Nguyệt Ai bật cười. Thật không ngờ cô bé này mới bây lớn đã biết đạo lý trả ơn, chứng toả cô xuất thân từ một gia đình có gia giáo.
- Em không thể theo chị, theo chị em sẽ chịu cực khổ.
- Em có thể chịu cực khổ. Nếu hôm nay không có chị em làm gì còn mạng để chịu cực khổ._ Cô bé lắc đầu ngầy ngậy, ra vẻ cương quyết nói.
- Em không hối hận?
- Sẽ không hối hận.
- Vậy được..._- Cố Nguyệt Ai lôi điện thoại ra bấm một dãy số._- Tới chỗ tôi ngây.
10 phút sao một chiếc xe hơi màu đen dừng trước con hẻm. Hai người ám vệ một năm một nữ từ trong xe bước xuống, đi đến chỗ Cố Nguyệt Ai.
- Tiểu thư.
- Hai người hãy đưa cô bé này về Anh một cách an toàn. Mọi chuyện tôi sẽ liên lạc với Ngân Táp sau._ Cố Nguyệt Ai phân phó rồi quay sang cô bé._- Em tên gì?
- Lý Huệ Thuần.
- Vậy được, tiểu Thuần em cứ đi theo họ, sau này em sẽ là trợ thủ đắc lực của chị.
- Vâng!
Nói xong Lý Huệ Thuần cùng hai người ám vệ lên xe hướng thẳng đến sân bay. Còn Cố Nguyệt Ai thì quay đầu về nhà.
Dù gì thì cũng trễ học rồi, về thay đồ cái đã.
Cố Nguyệt Ai về nhà thay ra bộ đồng phục trường bằng một chiếc áo thun tay ngắn đi kèm với quần yếm jean, bên ngoài cô mặt một cái áo khoác rộng có mũ chùm. Cô chùm mũ áo lên khoát balô, mang vào đôi giầy sneaker nữ màu trắng và bước ra ngoài.
____/ Có Ai đọc tới đây không/__
Tác giả :
Ức Mễ