Khoảnh Khắc Tinh Quang
Chương 32
“Bùi Giai, em cần khoảng thời gian." Nhã Bửu kiên trì, cũng có tự tin như Bùi Giai, từ trước đến giờ chưa từng xúc động, Bùi Giai sao lại xem trọng.
“Được rồi, nếu em cảm thấy áp lực, chúng ta tạm thời lấy thời gian ba tháng, ba tháng sau chúng ta lại thảo luận đề tài này." Bùi Giai rốt cục cũng đáp ứng cầu của Nhã Bửu.
còn tưởng rằng phải phí sức thuyết phục, nghĩ tới vì mà đồng ý.
Nhã Bửu dùng lòng chân thành nhất, ánh mắt say đắm nhìn Bùi Giai.
Bùi tiên sinh lười nhác lại ngửa người ra sau, tựa vào sofa: “Em có thể bắt đầu dùng mỹ nhân kế rồi."
“Ơ?" Nhã Bửu trực tiếp giả ngu.
“Đừng với em tính qua cầu rút ván." Bùi Giai phá vỡ tâm tư Nhã Bửu: “Rót ly rượu."
Nhã Bửu giống như hầu gái làm hết phận sự khách hàng cầu.
Lúc cúi đầu rót rượu cho, rút vài tờ tiền mặt từ trong ví tiền, từ ̉ áo bỏ vào.
nhìn với đôi mắt lấp lánh, kéo tay từ ghế sofa đứng lên, lại cởi lỏng caravat cổ, thay nắm caravat, dẫn vào phòng ngủ.
Mặc dù hành động này có phần lả lơi nhưng cách mà Đường tiểu thư học theo trông rất thanh lịch, Bùi tiên sinh vô pháp cự tuyệt.
Từ trong ngăn kéo Nhã Bửu lấy ra một cái remote, nhàng ấn cái, chỉ thấy bức tường trong phòng ngủ lớn tự động mở ra hai bên, một sân khấu nhỏ hình bán nguyệt cao chừng 20cm hiện ra.
Nhã Bửu lại ấn phím khác, giường cũng chậm rãi chuyển động đối diện với sân khấu.
kéo cánh tay dẫn tới trước giường, ấn ngồi xuống, lấy tay cầm ly rượu trong tay.
Nhã Bửu tới tủ quần áo, lại nhanh chóng vào thay đồ, từ phòng thay đồ có cửa nối thẳng đến chỗ sân khấu, sau khi thay xong liền thẳng lên sân khấu.
“Bùi Giai, ấn phím bên trái." Giọng Nhã Bửu vang lên trong bóng tối.
Một loạt ánh sáng huỳnh quang chiếu vào Nhã Bửu. người phải là đồ múa truyền thống —— phải kiểu nội y buộc dây, mà là bộ đồ sườn xám bó sát.
“ nhạc." Nhã Bửu khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
Bùi Giai lại ấn một phím, nhạc tùy tiện vang lên.
Nhã Bửu là vũ công múa ba lê nhưng lại biểu diễn múa ̣t, có điều phong cách múa ̣t của giống Sương Nồng, hơn nữa lực ở hai chân đủ nhưng mà Bùi Giai lại bị điệu nhảy này thu hút, rất giống như tiểu tinh.
“Bravo!" Bùi Giai vỗ tay to.
Nhã Bửu chảy đầy mồ hôi đến bên giường, nửa quỳ nửa ngồi xuống, ngực còn kịch liệt phập phồng: “ được rồi, lâu nhảy rốt cuộc cũng tìm được khán giả xem. Kỳ thực mơ ước hồi của em chính là nghề này."
Câu kế tiếp còn chưa kịp, đôi mắt đáng thương đã xuất hiện, Bùi Giai hiểu chứ, nhà họ Đường là một gia ̀nh gia giáo, phỏng chừng giấc mơ này thể thực.
vỗ vỗ đầu an ủi.
“Thật ra em luôn cảm thấy múa cột cũng là một bộ môn nghệ thuật, nhất thiết phải gợi cảm hay thô tục, đúng? Vừa rồi cũng nhìn thấy mà?" Nhã Bửu tìm kiếm sự đồng cảm từ Bùi Giai.
“Đương nhiên." Bùi Giai nhìn đôi chân thon dài và bộ ngực phập phồng của, uống ngụm rượu đỏ.
“Bùi Giai!" Nhã Bửu giận dữ đứng lên: “,... em ghét." Nhã Bửu chỉ vào đũng quần Bùi Giai.
Bùi Giai ngượng ngùng bắt chéo chân, ho tiếng, tiện đà thong thả trần thuật: “Nhã Bửu, chuyện này và vũ đạo của em liên quan, chỉ là nhìn em múa nên có phản ứng."
“Em, em tắm đây." Nhã Bửu tức giận bất bình: “ chăm chú xem em biểu diễn, cũng phải một khán giả chân thành."
“Nhưng là khán giả duy nhất em có thể lựa chọn." Bùi Giai đứng lên ôm eo Nhã Bửu: “Nếu em dám khiêu vũ cho người khác xem, thề giam cầm em lại."
Tình này thật đáng sợ nhưng phụ nữ luôn là người cuồng nhiệt, như một loại thuốc phiện ngọt ngào.
Nhã Bửu tắm rửa xong ra, tất cả mọi thứ trở lại bình thường, trở về với phong cách trẻ trung xinh đẹp, Bùi Giai bị loại phong cách này hấp dẫn, quả thật sắp biến thành con thú hoang.
dựa vào lòng hỏi: “Bùi Giai, có phải ngày nào cũng uống quá nhiều “thuốc bổ"? Đàn ông Trung Quốc bình quân chỉ thèm muốn một tuần lần, đúng sao?"
Ngón tay Bùi Giai dịch chuyển sống lưng Nhã Bửu, nói: “ phải phụ nữ đều thích đàn ông sung sức sao."
“Bùi tiên sinh, em sai rồi." Nhã Bửu bị Bùi Giai áp ở dưới thân.
“Để cho em thấy tác dụng của thuốc." Bùi Giai cắn vành tai Nhã Bửu.
Sáng sớm hôm sau Nhã Bửu tươi tắn đến đoàn múa, sau đó phờ phạc trở về.
Bùi Giai mở cửa vào, nhìn thấy ngồi sofa chán nản.
“Sao vậy?" Bùi Giai cúi đầu hôn.
“Bùi tiên sinh, tôi có thể đặt những thứ này ở đây chứ?" Giọng tài xế vang lên.
Từ ghế sofa Nhã Bửu lập tức bò dậy: “Chuyện gì thế?"
Bùi Giai sờ sờ tóc Nhã Bửu trấn an, hướng cửa: “Ừ, cậu trở về trước, ngày mai tôi tự mình lái xe."
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Nhã Bửu lê dép đến cạnh cửa nhìn, rương hành lý.
“Sao lại thế này?" Nhã Bửu hỏi.
“ muốn tu sửa lại Mạn Nguyệt Loan, đem phần đồ dùng cá nhân dời qua đây, còn có quần áo của em." Bùi Giai.
Tủ quần áo trong căn hộ của Nhã Bửu, cũng phải nhỏ, nhưng vấn đề lo duy nhất là: “Tại sao lại muốn tu sửa?" Căn biệt thự kia xem ra còn rất mới.
Bùi Giai và Nhã Bửu cùng ngồi xuống: “ muốn tu sửa theo sở thích của em, huống chi ngày hôm qua được thưởng thức kỹ thuật múa ̣t, muốn xây thêm một sân khấu nhỏ để em sử dụng."
Nhớ tới điều này Nhã Bửu lại tức giận: “ còn dám, có biết em bị hại đến thảm rồi."
Bùi Giai nhíu mày.
“Hôm nay em bị chỉ đạo nghệ thuật la mắng, bảo eo mềm dẻo, chân linh hoạt, bắt đầu từ ngày mai phải bế quan luyện múa." Đường Nhã Bửu căm giận nhìn Bùi Giai: “Tối qua em đã bảo được dùng sức còn gì."
“Từ trước tới giờ chỉ biết thuận theo tự nhiên, biết điều tiết." Bùi Giai bóp cằm Nhã Bửu, ánh mắt phóng điện: “Ai bảo đôi mắt của em quyến rũ, cũng cảm thấy eo em còn chưa đủ nhanh, chân chưa đủ lực."
Nhã Bửu đem gối ở sofa ném vào mặt Bùi Giai: “ đủ rồi nha."
Nói xong lại đứng dậy gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.
Bùi Giai ôm chặt từ phía sau lưng, nói: “Đường Nhã Bửu, em ̣nh mỗi ngày để ăn đồ ăn ngoài sao?"
“Đây đều là thức ăn của khách sạn năm sao." Nhã Bửu nhàng đẩy mặt Bùi Giai.
“Cũng tốt cho sức khỏe, cần ấm áp của gia đình." Bùi Giai cọ mặt vào cổ Nhã Bửu.
“Vậy muốn thế nào?" để điện thoại xuống, xoay người đẩy nhẹ ngực, ngón tay di chuyển lên xuống.
Bùi Giai xoay người cầm tờ quảng cáo đưa cho Nhã Bửu, Nhã Bửu tiếp nhận cẩn thận nhìn: “ muốn em học nấu ăn?" có chút ngạc nhiên bởi vì dám tin đây là sự thật.“Bùi Giai, em cần khoảng thời gian." Nhã Bửu kiên trì, cũng có tự tin như Bùi Giai, từ trước đến giờ chưa từng xúc động, Bùi Giai sao lại xem trọng.
“Được rồi, nếu em cảm thấy áp lực, chúng ta tạm thời lấy thời gian ba tháng, ba tháng sau chúng ta lại thảo luận đề tài này." Bùi Giai rốt cục cũng đáp ứng cầu của Nhã Bửu.
còn tưởng rằng phải phí sức thuyết phục, nghĩ tới vì mà đồng ý.
Nhã Bửu dùng lòng chân thành nhất, ánh mắt say đắm nhìn Bùi Giai.
Bùi tiên sinh lười nhác lại ngửa người ra sau, tựa vào sofa: “Em có thể bắt đầu dùng mỹ nhân kế rồi."
“Ơ?" Nhã Bửu trực tiếp giả ngu.
“Đừng với em tính qua cầu rút ván." Bùi Giai phá vỡ tâm tư Nhã Bửu: “Rót ly rượu."
Nhã Bửu giống như hầu gái làm hết phận sự khách hàng cầu.
Lúc cúi đầu rót rượu cho, rút vài tờ tiền mặt từ trong ví tiền, từ ̉ áo bỏ vào.
nhìn với đôi mắt lấp lánh, kéo tay từ ghế sofa đứng lên, lại cởi lỏng caravat cổ, thay nắm caravat, dẫn vào phòng ngủ.
Mặc dù hành động này có phần lả lơi nhưng cách mà Đường tiểu thư học theo trông rất thanh lịch, Bùi tiên sinh vô pháp cự tuyệt.
Từ trong ngăn kéo Nhã Bửu lấy ra một cái remote, nhàng ấn cái, chỉ thấy bức tường trong phòng ngủ lớn tự động mở ra hai bên, một sân khấu nhỏ hình bán nguyệt cao chừng 20cm hiện ra.
Nhã Bửu lại ấn phím khác, giường cũng chậm rãi chuyển động đối diện với sân khấu.
kéo cánh tay dẫn tới trước giường, ấn ngồi xuống, lấy tay cầm ly rượu trong tay.
Nhã Bửu tới tủ quần áo, lại nhanh chóng vào thay đồ, từ phòng thay đồ có cửa nối thẳng đến chỗ sân khấu, sau khi thay xong liền thẳng lên sân khấu.
“Bùi Giai, ấn phím bên trái." Giọng Nhã Bửu vang lên trong bóng tối.
Một loạt ánh sáng huỳnh quang chiếu vào Nhã Bửu. người phải là đồ múa truyền thống —— phải kiểu nội y buộc dây, mà là bộ đồ sườn xám bó sát.
“ nhạc." Nhã Bửu khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
Bùi Giai lại ấn một phím, nhạc tùy tiện vang lên.
Nhã Bửu là vũ công múa ba lê nhưng lại biểu diễn múa ̣t, có điều phong cách múa ̣t của giống Sương Nồng, hơn nữa lực ở hai chân đủ nhưng mà Bùi Giai lại bị điệu nhảy này thu hút, rất giống như tiểu tinh.
“Bravo!" Bùi Giai vỗ tay to.
Nhã Bửu chảy đầy mồ hôi đến bên giường, nửa quỳ nửa ngồi xuống, ngực còn kịch liệt phập phồng: “ được rồi, lâu nhảy rốt cuộc cũng tìm được khán giả xem. Kỳ thực mơ ước hồi của em chính là nghề này."
Câu kế tiếp còn chưa kịp, đôi mắt đáng thương đã xuất hiện, Bùi Giai hiểu chứ, nhà họ Đường là một gia ̀nh gia giáo, phỏng chừng giấc mơ này thể thực.
vỗ vỗ đầu an ủi.
“Thật ra em luôn cảm thấy múa cột cũng là một bộ môn nghệ thuật, nhất thiết phải gợi cảm hay thô tục, đúng? Vừa rồi cũng nhìn thấy mà?" Nhã Bửu tìm kiếm sự đồng cảm từ Bùi Giai.
“Đương nhiên." Bùi Giai nhìn đôi chân thon dài và bộ ngực phập phồng của, uống ngụm rượu đỏ.
“Bùi Giai!" Nhã Bửu giận dữ đứng lên: “,... em ghét." Nhã Bửu chỉ vào đũng quần Bùi Giai.
Bùi Giai ngượng ngùng bắt chéo chân, ho tiếng, tiện đà thong thả trần thuật: “Nhã Bửu, chuyện này và vũ đạo của em liên quan, chỉ là nhìn em múa nên có phản ứng."
“Em, em tắm đây." Nhã Bửu tức giận bất bình: “ chăm chú xem em biểu diễn, cũng phải một khán giả chân thành."
“Nhưng là khán giả duy nhất em có thể lựa chọn." Bùi Giai đứng lên ôm eo Nhã Bửu: “Nếu em dám khiêu vũ cho người khác xem, thề giam cầm em lại."
Tình này thật đáng sợ nhưng phụ nữ luôn là người cuồng nhiệt, như một loại thuốc phiện ngọt ngào.
Nhã Bửu tắm rửa xong ra, tất cả mọi thứ trở lại bình thường, trở về với phong cách trẻ trung xinh đẹp, Bùi Giai bị loại phong cách này hấp dẫn, quả thật sắp biến thành con thú hoang.
dựa vào lòng hỏi: “Bùi Giai, có phải ngày nào cũng uống quá nhiều “thuốc bổ"? Đàn ông Trung Quốc bình quân chỉ thèm muốn một tuần lần, đúng sao?"
Ngón tay Bùi Giai dịch chuyển sống lưng Nhã Bửu, nói: “ phải phụ nữ đều thích đàn ông sung sức sao."
“Bùi tiên sinh, em sai rồi." Nhã Bửu bị Bùi Giai áp ở dưới thân.
“Để cho em thấy tác dụng của thuốc." Bùi Giai cắn vành tai Nhã Bửu.
Sáng sớm hôm sau Nhã Bửu tươi tắn đến đoàn múa, sau đó phờ phạc trở về.
Bùi Giai mở cửa vào, nhìn thấy ngồi sofa chán nản.
“Sao vậy?" Bùi Giai cúi đầu hôn.
“Bùi tiên sinh, tôi có thể đặt những thứ này ở đây chứ?" Giọng tài xế vang lên.
Từ ghế sofa Nhã Bửu lập tức bò dậy: “Chuyện gì thế?"
Bùi Giai sờ sờ tóc Nhã Bửu trấn an, hướng cửa: “Ừ, cậu trở về trước, ngày mai tôi tự mình lái xe."
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Nhã Bửu lê dép đến cạnh cửa nhìn, rương hành lý.
“Sao lại thế này?" Nhã Bửu hỏi.
“ muốn tu sửa lại Mạn Nguyệt Loan, đem phần đồ dùng cá nhân dời qua đây, còn có quần áo của em." Bùi Giai.
Tủ quần áo trong căn hộ của Nhã Bửu, cũng phải nhỏ, nhưng vấn đề lo duy nhất là: “Tại sao lại muốn tu sửa?" Căn biệt thự kia xem ra còn rất mới.
Bùi Giai và Nhã Bửu cùng ngồi xuống: “ muốn tu sửa theo sở thích của em, huống chi ngày hôm qua được thưởng thức kỹ thuật múa ̣t, muốn xây thêm một sân khấu nhỏ để em sử dụng."
Nhớ tới điều này Nhã Bửu lại tức giận: “ còn dám, có biết em bị hại đến thảm rồi."
Bùi Giai nhíu mày.
“Hôm nay em bị chỉ đạo nghệ thuật la mắng, bảo eo mềm dẻo, chân linh hoạt, bắt đầu từ ngày mai phải bế quan luyện múa." Đường Nhã Bửu căm giận nhìn Bùi Giai: “Tối qua em đã bảo được dùng sức còn gì."
“Từ trước tới giờ chỉ biết thuận theo tự nhiên, biết điều tiết." Bùi Giai bóp cằm Nhã Bửu, ánh mắt phóng điện: “Ai bảo đôi mắt của em quyến rũ, cũng cảm thấy eo em còn chưa đủ nhanh, chân chưa đủ lực."
Nhã Bửu đem gối ở sofa ném vào mặt Bùi Giai: “ đủ rồi nha."
Nói xong lại đứng dậy gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.
Bùi Giai ôm chặt từ phía sau lưng, nói: “Đường Nhã Bửu, em ̣nh mỗi ngày để ăn đồ ăn ngoài sao?"
“Đây đều là thức ăn của khách sạn năm sao." Nhã Bửu nhàng đẩy mặt Bùi Giai.
“Cũng tốt cho sức khỏe, cần ấm áp của gia đình." Bùi Giai cọ mặt vào cổ Nhã Bửu.
“Vậy muốn thế nào?" để điện thoại xuống, xoay người đẩy nhẹ ngực, ngón tay di chuyển lên xuống.
Bùi Giai xoay người cầm tờ quảng cáo đưa cho Nhã Bửu, Nhã Bửu tiếp nhận cẩn thận nhìn: “ muốn em học nấu ăn?" có chút ngạc nhiên bởi vì dám tin đây là sự thật.
“Được rồi, nếu em cảm thấy áp lực, chúng ta tạm thời lấy thời gian ba tháng, ba tháng sau chúng ta lại thảo luận đề tài này." Bùi Giai rốt cục cũng đáp ứng cầu của Nhã Bửu.
còn tưởng rằng phải phí sức thuyết phục, nghĩ tới vì mà đồng ý.
Nhã Bửu dùng lòng chân thành nhất, ánh mắt say đắm nhìn Bùi Giai.
Bùi tiên sinh lười nhác lại ngửa người ra sau, tựa vào sofa: “Em có thể bắt đầu dùng mỹ nhân kế rồi."
“Ơ?" Nhã Bửu trực tiếp giả ngu.
“Đừng với em tính qua cầu rút ván." Bùi Giai phá vỡ tâm tư Nhã Bửu: “Rót ly rượu."
Nhã Bửu giống như hầu gái làm hết phận sự khách hàng cầu.
Lúc cúi đầu rót rượu cho, rút vài tờ tiền mặt từ trong ví tiền, từ ̉ áo bỏ vào.
nhìn với đôi mắt lấp lánh, kéo tay từ ghế sofa đứng lên, lại cởi lỏng caravat cổ, thay nắm caravat, dẫn vào phòng ngủ.
Mặc dù hành động này có phần lả lơi nhưng cách mà Đường tiểu thư học theo trông rất thanh lịch, Bùi tiên sinh vô pháp cự tuyệt.
Từ trong ngăn kéo Nhã Bửu lấy ra một cái remote, nhàng ấn cái, chỉ thấy bức tường trong phòng ngủ lớn tự động mở ra hai bên, một sân khấu nhỏ hình bán nguyệt cao chừng 20cm hiện ra.
Nhã Bửu lại ấn phím khác, giường cũng chậm rãi chuyển động đối diện với sân khấu.
kéo cánh tay dẫn tới trước giường, ấn ngồi xuống, lấy tay cầm ly rượu trong tay.
Nhã Bửu tới tủ quần áo, lại nhanh chóng vào thay đồ, từ phòng thay đồ có cửa nối thẳng đến chỗ sân khấu, sau khi thay xong liền thẳng lên sân khấu.
“Bùi Giai, ấn phím bên trái." Giọng Nhã Bửu vang lên trong bóng tối.
Một loạt ánh sáng huỳnh quang chiếu vào Nhã Bửu. người phải là đồ múa truyền thống —— phải kiểu nội y buộc dây, mà là bộ đồ sườn xám bó sát.
“ nhạc." Nhã Bửu khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
Bùi Giai lại ấn một phím, nhạc tùy tiện vang lên.
Nhã Bửu là vũ công múa ba lê nhưng lại biểu diễn múa ̣t, có điều phong cách múa ̣t của giống Sương Nồng, hơn nữa lực ở hai chân đủ nhưng mà Bùi Giai lại bị điệu nhảy này thu hút, rất giống như tiểu tinh.
“Bravo!" Bùi Giai vỗ tay to.
Nhã Bửu chảy đầy mồ hôi đến bên giường, nửa quỳ nửa ngồi xuống, ngực còn kịch liệt phập phồng: “ được rồi, lâu nhảy rốt cuộc cũng tìm được khán giả xem. Kỳ thực mơ ước hồi của em chính là nghề này."
Câu kế tiếp còn chưa kịp, đôi mắt đáng thương đã xuất hiện, Bùi Giai hiểu chứ, nhà họ Đường là một gia ̀nh gia giáo, phỏng chừng giấc mơ này thể thực.
vỗ vỗ đầu an ủi.
“Thật ra em luôn cảm thấy múa cột cũng là một bộ môn nghệ thuật, nhất thiết phải gợi cảm hay thô tục, đúng? Vừa rồi cũng nhìn thấy mà?" Nhã Bửu tìm kiếm sự đồng cảm từ Bùi Giai.
“Đương nhiên." Bùi Giai nhìn đôi chân thon dài và bộ ngực phập phồng của, uống ngụm rượu đỏ.
“Bùi Giai!" Nhã Bửu giận dữ đứng lên: “,... em ghét." Nhã Bửu chỉ vào đũng quần Bùi Giai.
Bùi Giai ngượng ngùng bắt chéo chân, ho tiếng, tiện đà thong thả trần thuật: “Nhã Bửu, chuyện này và vũ đạo của em liên quan, chỉ là nhìn em múa nên có phản ứng."
“Em, em tắm đây." Nhã Bửu tức giận bất bình: “ chăm chú xem em biểu diễn, cũng phải một khán giả chân thành."
“Nhưng là khán giả duy nhất em có thể lựa chọn." Bùi Giai đứng lên ôm eo Nhã Bửu: “Nếu em dám khiêu vũ cho người khác xem, thề giam cầm em lại."
Tình này thật đáng sợ nhưng phụ nữ luôn là người cuồng nhiệt, như một loại thuốc phiện ngọt ngào.
Nhã Bửu tắm rửa xong ra, tất cả mọi thứ trở lại bình thường, trở về với phong cách trẻ trung xinh đẹp, Bùi Giai bị loại phong cách này hấp dẫn, quả thật sắp biến thành con thú hoang.
dựa vào lòng hỏi: “Bùi Giai, có phải ngày nào cũng uống quá nhiều “thuốc bổ"? Đàn ông Trung Quốc bình quân chỉ thèm muốn một tuần lần, đúng sao?"
Ngón tay Bùi Giai dịch chuyển sống lưng Nhã Bửu, nói: “ phải phụ nữ đều thích đàn ông sung sức sao."
“Bùi tiên sinh, em sai rồi." Nhã Bửu bị Bùi Giai áp ở dưới thân.
“Để cho em thấy tác dụng của thuốc." Bùi Giai cắn vành tai Nhã Bửu.
Sáng sớm hôm sau Nhã Bửu tươi tắn đến đoàn múa, sau đó phờ phạc trở về.
Bùi Giai mở cửa vào, nhìn thấy ngồi sofa chán nản.
“Sao vậy?" Bùi Giai cúi đầu hôn.
“Bùi tiên sinh, tôi có thể đặt những thứ này ở đây chứ?" Giọng tài xế vang lên.
Từ ghế sofa Nhã Bửu lập tức bò dậy: “Chuyện gì thế?"
Bùi Giai sờ sờ tóc Nhã Bửu trấn an, hướng cửa: “Ừ, cậu trở về trước, ngày mai tôi tự mình lái xe."
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Nhã Bửu lê dép đến cạnh cửa nhìn, rương hành lý.
“Sao lại thế này?" Nhã Bửu hỏi.
“ muốn tu sửa lại Mạn Nguyệt Loan, đem phần đồ dùng cá nhân dời qua đây, còn có quần áo của em." Bùi Giai.
Tủ quần áo trong căn hộ của Nhã Bửu, cũng phải nhỏ, nhưng vấn đề lo duy nhất là: “Tại sao lại muốn tu sửa?" Căn biệt thự kia xem ra còn rất mới.
Bùi Giai và Nhã Bửu cùng ngồi xuống: “ muốn tu sửa theo sở thích của em, huống chi ngày hôm qua được thưởng thức kỹ thuật múa ̣t, muốn xây thêm một sân khấu nhỏ để em sử dụng."
Nhớ tới điều này Nhã Bửu lại tức giận: “ còn dám, có biết em bị hại đến thảm rồi."
Bùi Giai nhíu mày.
“Hôm nay em bị chỉ đạo nghệ thuật la mắng, bảo eo mềm dẻo, chân linh hoạt, bắt đầu từ ngày mai phải bế quan luyện múa." Đường Nhã Bửu căm giận nhìn Bùi Giai: “Tối qua em đã bảo được dùng sức còn gì."
“Từ trước tới giờ chỉ biết thuận theo tự nhiên, biết điều tiết." Bùi Giai bóp cằm Nhã Bửu, ánh mắt phóng điện: “Ai bảo đôi mắt của em quyến rũ, cũng cảm thấy eo em còn chưa đủ nhanh, chân chưa đủ lực."
Nhã Bửu đem gối ở sofa ném vào mặt Bùi Giai: “ đủ rồi nha."
Nói xong lại đứng dậy gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.
Bùi Giai ôm chặt từ phía sau lưng, nói: “Đường Nhã Bửu, em ̣nh mỗi ngày để ăn đồ ăn ngoài sao?"
“Đây đều là thức ăn của khách sạn năm sao." Nhã Bửu nhàng đẩy mặt Bùi Giai.
“Cũng tốt cho sức khỏe, cần ấm áp của gia đình." Bùi Giai cọ mặt vào cổ Nhã Bửu.
“Vậy muốn thế nào?" để điện thoại xuống, xoay người đẩy nhẹ ngực, ngón tay di chuyển lên xuống.
Bùi Giai xoay người cầm tờ quảng cáo đưa cho Nhã Bửu, Nhã Bửu tiếp nhận cẩn thận nhìn: “ muốn em học nấu ăn?" có chút ngạc nhiên bởi vì dám tin đây là sự thật.“Bùi Giai, em cần khoảng thời gian." Nhã Bửu kiên trì, cũng có tự tin như Bùi Giai, từ trước đến giờ chưa từng xúc động, Bùi Giai sao lại xem trọng.
“Được rồi, nếu em cảm thấy áp lực, chúng ta tạm thời lấy thời gian ba tháng, ba tháng sau chúng ta lại thảo luận đề tài này." Bùi Giai rốt cục cũng đáp ứng cầu của Nhã Bửu.
còn tưởng rằng phải phí sức thuyết phục, nghĩ tới vì mà đồng ý.
Nhã Bửu dùng lòng chân thành nhất, ánh mắt say đắm nhìn Bùi Giai.
Bùi tiên sinh lười nhác lại ngửa người ra sau, tựa vào sofa: “Em có thể bắt đầu dùng mỹ nhân kế rồi."
“Ơ?" Nhã Bửu trực tiếp giả ngu.
“Đừng với em tính qua cầu rút ván." Bùi Giai phá vỡ tâm tư Nhã Bửu: “Rót ly rượu."
Nhã Bửu giống như hầu gái làm hết phận sự khách hàng cầu.
Lúc cúi đầu rót rượu cho, rút vài tờ tiền mặt từ trong ví tiền, từ ̉ áo bỏ vào.
nhìn với đôi mắt lấp lánh, kéo tay từ ghế sofa đứng lên, lại cởi lỏng caravat cổ, thay nắm caravat, dẫn vào phòng ngủ.
Mặc dù hành động này có phần lả lơi nhưng cách mà Đường tiểu thư học theo trông rất thanh lịch, Bùi tiên sinh vô pháp cự tuyệt.
Từ trong ngăn kéo Nhã Bửu lấy ra một cái remote, nhàng ấn cái, chỉ thấy bức tường trong phòng ngủ lớn tự động mở ra hai bên, một sân khấu nhỏ hình bán nguyệt cao chừng 20cm hiện ra.
Nhã Bửu lại ấn phím khác, giường cũng chậm rãi chuyển động đối diện với sân khấu.
kéo cánh tay dẫn tới trước giường, ấn ngồi xuống, lấy tay cầm ly rượu trong tay.
Nhã Bửu tới tủ quần áo, lại nhanh chóng vào thay đồ, từ phòng thay đồ có cửa nối thẳng đến chỗ sân khấu, sau khi thay xong liền thẳng lên sân khấu.
“Bùi Giai, ấn phím bên trái." Giọng Nhã Bửu vang lên trong bóng tối.
Một loạt ánh sáng huỳnh quang chiếu vào Nhã Bửu. người phải là đồ múa truyền thống —— phải kiểu nội y buộc dây, mà là bộ đồ sườn xám bó sát.
“ nhạc." Nhã Bửu khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
Bùi Giai lại ấn một phím, nhạc tùy tiện vang lên.
Nhã Bửu là vũ công múa ba lê nhưng lại biểu diễn múa ̣t, có điều phong cách múa ̣t của giống Sương Nồng, hơn nữa lực ở hai chân đủ nhưng mà Bùi Giai lại bị điệu nhảy này thu hút, rất giống như tiểu tinh.
“Bravo!" Bùi Giai vỗ tay to.
Nhã Bửu chảy đầy mồ hôi đến bên giường, nửa quỳ nửa ngồi xuống, ngực còn kịch liệt phập phồng: “ được rồi, lâu nhảy rốt cuộc cũng tìm được khán giả xem. Kỳ thực mơ ước hồi của em chính là nghề này."
Câu kế tiếp còn chưa kịp, đôi mắt đáng thương đã xuất hiện, Bùi Giai hiểu chứ, nhà họ Đường là một gia ̀nh gia giáo, phỏng chừng giấc mơ này thể thực.
vỗ vỗ đầu an ủi.
“Thật ra em luôn cảm thấy múa cột cũng là một bộ môn nghệ thuật, nhất thiết phải gợi cảm hay thô tục, đúng? Vừa rồi cũng nhìn thấy mà?" Nhã Bửu tìm kiếm sự đồng cảm từ Bùi Giai.
“Đương nhiên." Bùi Giai nhìn đôi chân thon dài và bộ ngực phập phồng của, uống ngụm rượu đỏ.
“Bùi Giai!" Nhã Bửu giận dữ đứng lên: “,... em ghét." Nhã Bửu chỉ vào đũng quần Bùi Giai.
Bùi Giai ngượng ngùng bắt chéo chân, ho tiếng, tiện đà thong thả trần thuật: “Nhã Bửu, chuyện này và vũ đạo của em liên quan, chỉ là nhìn em múa nên có phản ứng."
“Em, em tắm đây." Nhã Bửu tức giận bất bình: “ chăm chú xem em biểu diễn, cũng phải một khán giả chân thành."
“Nhưng là khán giả duy nhất em có thể lựa chọn." Bùi Giai đứng lên ôm eo Nhã Bửu: “Nếu em dám khiêu vũ cho người khác xem, thề giam cầm em lại."
Tình này thật đáng sợ nhưng phụ nữ luôn là người cuồng nhiệt, như một loại thuốc phiện ngọt ngào.
Nhã Bửu tắm rửa xong ra, tất cả mọi thứ trở lại bình thường, trở về với phong cách trẻ trung xinh đẹp, Bùi Giai bị loại phong cách này hấp dẫn, quả thật sắp biến thành con thú hoang.
dựa vào lòng hỏi: “Bùi Giai, có phải ngày nào cũng uống quá nhiều “thuốc bổ"? Đàn ông Trung Quốc bình quân chỉ thèm muốn một tuần lần, đúng sao?"
Ngón tay Bùi Giai dịch chuyển sống lưng Nhã Bửu, nói: “ phải phụ nữ đều thích đàn ông sung sức sao."
“Bùi tiên sinh, em sai rồi." Nhã Bửu bị Bùi Giai áp ở dưới thân.
“Để cho em thấy tác dụng của thuốc." Bùi Giai cắn vành tai Nhã Bửu.
Sáng sớm hôm sau Nhã Bửu tươi tắn đến đoàn múa, sau đó phờ phạc trở về.
Bùi Giai mở cửa vào, nhìn thấy ngồi sofa chán nản.
“Sao vậy?" Bùi Giai cúi đầu hôn.
“Bùi tiên sinh, tôi có thể đặt những thứ này ở đây chứ?" Giọng tài xế vang lên.
Từ ghế sofa Nhã Bửu lập tức bò dậy: “Chuyện gì thế?"
Bùi Giai sờ sờ tóc Nhã Bửu trấn an, hướng cửa: “Ừ, cậu trở về trước, ngày mai tôi tự mình lái xe."
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Nhã Bửu lê dép đến cạnh cửa nhìn, rương hành lý.
“Sao lại thế này?" Nhã Bửu hỏi.
“ muốn tu sửa lại Mạn Nguyệt Loan, đem phần đồ dùng cá nhân dời qua đây, còn có quần áo của em." Bùi Giai.
Tủ quần áo trong căn hộ của Nhã Bửu, cũng phải nhỏ, nhưng vấn đề lo duy nhất là: “Tại sao lại muốn tu sửa?" Căn biệt thự kia xem ra còn rất mới.
Bùi Giai và Nhã Bửu cùng ngồi xuống: “ muốn tu sửa theo sở thích của em, huống chi ngày hôm qua được thưởng thức kỹ thuật múa ̣t, muốn xây thêm một sân khấu nhỏ để em sử dụng."
Nhớ tới điều này Nhã Bửu lại tức giận: “ còn dám, có biết em bị hại đến thảm rồi."
Bùi Giai nhíu mày.
“Hôm nay em bị chỉ đạo nghệ thuật la mắng, bảo eo mềm dẻo, chân linh hoạt, bắt đầu từ ngày mai phải bế quan luyện múa." Đường Nhã Bửu căm giận nhìn Bùi Giai: “Tối qua em đã bảo được dùng sức còn gì."
“Từ trước tới giờ chỉ biết thuận theo tự nhiên, biết điều tiết." Bùi Giai bóp cằm Nhã Bửu, ánh mắt phóng điện: “Ai bảo đôi mắt của em quyến rũ, cũng cảm thấy eo em còn chưa đủ nhanh, chân chưa đủ lực."
Nhã Bửu đem gối ở sofa ném vào mặt Bùi Giai: “ đủ rồi nha."
Nói xong lại đứng dậy gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.
Bùi Giai ôm chặt từ phía sau lưng, nói: “Đường Nhã Bửu, em ̣nh mỗi ngày để ăn đồ ăn ngoài sao?"
“Đây đều là thức ăn của khách sạn năm sao." Nhã Bửu nhàng đẩy mặt Bùi Giai.
“Cũng tốt cho sức khỏe, cần ấm áp của gia đình." Bùi Giai cọ mặt vào cổ Nhã Bửu.
“Vậy muốn thế nào?" để điện thoại xuống, xoay người đẩy nhẹ ngực, ngón tay di chuyển lên xuống.
Bùi Giai xoay người cầm tờ quảng cáo đưa cho Nhã Bửu, Nhã Bửu tiếp nhận cẩn thận nhìn: “ muốn em học nấu ăn?" có chút ngạc nhiên bởi vì dám tin đây là sự thật.
Tác giả :
Minh Nguyệt Đang