Khoáng Thế Kim Sinh
Chương 92
Âu Dương Thần Tu đến kỳ thật Âu Dương Ngoạt rất vui, sở dĩ cậu không biểu hiện ra đó là bởi vì cậu còn đang phân vân, không biết có nên nói ra chuyện mình đã khôi phục hay không.
Lúc trước tuy nhớ tất cả mọi chuyện, nhưng dù sao lúc ấy tâm trí cậu chỉ là một đứa bé, không biết suy nghĩ.
Từ khi khôi phục rồi được Âu Dương Bạc Tang đón về Bổn gia, bởi vì bị hạn chế tự do cho nên Âu Dương Ngoạt gần như đều ở trong biệt thự.
Thừa dịp nhàn rỗi, cậu đem tất cả mọi chuyện nhớ lại một lần, sau đó đem từng chuyện từng chuyện đã xảy ra trong ký ức xâu chuỗi lại.
Bây giờ cậu đã hiểu rõ, Dương Hân gọi điện thoại đến rủ cậu đi chơi cùng ngày cậu xảy ra tai nạn xe cộ, đây không phải trùng hợp mà vốn là một âm mưu. Cậu không biết tại sao Dương Hân làm như vậy, cũng không biết cô ta có mục đích gì, nhưng cậu rõ ràng, bây giờ vẫn không thể để bọn họ biết cậu khôi phục. Không có lý do gì đặc biệt, cũng không phải trực giác, đây là một loại ý thức bản thân, ý thức này nói cho Âu Dương Ngoạt – tiếp tục giả bộ, bây giờ chưa phải là lúc nói ra… monganhlau.wordpress.com
Âu Dương Thần Tu là một người rất khôn khéo, nếu muốn giả bộ thành công mà không bị hắn nhìn ra sơ hở, biện pháp duy nhất chính là giữ một khoảng cách với hắn. Dù sao hiện giờ đối mặt với hắn cũng có chút xấu hổ, có lẽ lúc này giữ khoảng cách với hắn cũng là một chuyện tốt.
Dùng xong cơm trưa, hai cha con Âu Dương Bạc Tang ra phòng khách, ngồi xuống không bao lâu Âu Dương Thần Tu liền mở miệng đề xuất với Âu Dương Bạc Tang. “Con muốn dẫn Ngoạt nhi về."
Âu Dương Bạc Tang đặt tách trà xuống. “Chuyện Bổn gia còn chưa điều tra rõ ràng, Cha không nghĩ đây là một đề nghị tốt."
“…" Âu Dương Bạc Tang nói không phải không có lý, không bao lâu nữa Bổn gia có thể sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, mà muốn đối địch với một trong ba gia tộc kia, hoặc có thể là hai, hoặc có thể là ba cũng không chừng. Nhưng mặc kệ với ai, dù sao thực lực gia tộc đều ngang nhau, song chỉ sợ đến lúc đó Âu Dương Thần Tu không dư thừa thời gian và tinh lực trông nom an toàn Âu Dương Ngoạt, điểm này hắn phải suy nghĩ rõ ràng.
“Ngoạt nhi hiện giờ một chút năng lực tự vệ cũng không có, nếu sau khi trở về với con gặp nguy hiểm, con có thể bảo đảm an toàn cho nó không? Ở Bổn gia ít nhất có thể bảo đảm điểm này. Huống hồ cha đã sắp đặt đâu vào đấy, tuy chuyện tai nạn lần này con không nói cho cha biết nhiều lắm, nhưng cha đoán đối phương muốn đuổi tận giết tuyệt, điểm này cha nghĩ con rất rõ ràng. Cho nên cha cho rằng trước mắt cứ để Ngoạt nhi ở Bổn gia, rồi qua một thời gian ngắn nữa cha sẽ đưa nó ra nước ngoài." Thông qua cửa chính, Âu Dương Bạc Tang có thể nhìn thấy vườn hoa xinh đẹp xa xa. Quản gia yêu thương đứng thủ bên cạnh, Âu Dương Ngoạt thì đang chạy theo một con chó săn chơi đùa.
Thời tiết tháng sáu cực kỳ tốt, mặt trời không lớn lại vàng rực rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống toàn bộ đại địa. Từng cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, mái tóc nâu Âu Dương Ngoạt thuận theo gió bay lên. Đôi mắt xanh thẫm cũng trở nên xinh đẹp, giống như đá quý vừa rực rỡ vừa chói mắt.
Âu Dương Bạc Tang nhìn trong chốc lát rồi quay đầu nhìn Âu Dương Thần Tu bên cạnh. “Ngoạt nhi đích thật là một đứa bé vô cùng xinh đẹp." Âu Dương Bạc Tang không chỉ nói diện mạo Âu Dương Ngoạt, mà còn có khí chất. Cái loại khí chất độc đáo này tìm không ra người thứ hai, cho dù là Âu Dương Thần Tu so ra cũng kém nửa phần. Cũng bởi vì phần độc đáo này, phần độc nhất vô nhị này, cho nên mang theo lực hấp dẫn không gì sánh kịp.
“Đứa bé này có vài phần giống con, bất kể là bộ dáng nhíu mày, hay tức giận thậm chí tính cách thất thường cũng rất giống. Mấy ngày nay ở chung cha phát hiện nó rất thông minh, có đôi khi làm cho người ta cảm thấy nó không giống một người có tâm trí biến thành trẻ con. Lần trước bởi vì nó ở đây không lâu, không có nhiều thời gian ở chung nên cha không phát hiện, bất quá cha nghĩ con hẳn là cảm thấy được, trong thân thể của nó có cất dấu một năng lực mà ngay cả con cũng không biết."
“Có lẽ đi! Kỳ thật con cũng mới phát hiện cách đây không lâu." Âu Dương Thần Tu lúc trước vẫn luôn tin tưởng Âu Dương Ngoạt bị chứng đa nhân cách, nhưng sau tai nạn xe cộ lần này, trong thời gian mấy tháng ở chung, Âu Dương Thần Tu càng ngày càng phát hiện Âu Dương Ngoạt không thích hợp. Bác sĩ nói tâm trí cậu quay lại thời kỳ trẻ con, nhưng chuyện khi còn bé Âu Dương Ngoạt hắn rất rõ ràng. Vậy Diêm Hạo Nguyệt là ai? Âu Dương Thần Tu đã từng phái người đi thăm dò nhưng không thu hoạch được gì. Bởi vì cảm thấy không có gì liên quan quá lớn, nên việc điều tra cứ như vậy kết thúc.
“Thiếu gia, những người phái đi điều tra gia tộc kia…đã mất liên hệ với chúng ta." An Húc Nhiên vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh Âu Dương Thần Tu, thanh âm của hắn tuy nhỏ nhưng hai người ngồi trong phòng khách nghe rất rõ ràng. monganhlau.wordpress.com
“…" Đây không phải là tin tức tốt, Âu Dương Thần Tu trầm mặc một lúc rồi mới hỏi. “Chuyện này xảy ra khi nào?"
“Không biết thời gian chính xác, đại khái là giữa trưa hôm nay mất liên hệ với chúng ta." An Húc Nhiên đáp.
“Mất tích ở đâu? Ngoài người tiếp nhận nhiệm vụ ra còn có ai biết không?" Âu Dương Thần Tu rất rõ năng lực của ‘Mộ’, vừa ra ngoài không lâu lại đột nhiên mất tích, khả năng rất lớn là Bổn gia có người phản bội. Nghĩ đến đây, Âu Dương Thần Tu liền nheo lại đối mắt sắc bén, trong mắt lộ ra âm ngoan.
“Italia, thời điểm phân phó bọn họ đi điều tra, ngoài người nên biết ra, không còn người nào khác. Nhiệm vụ này tuyệt đối bí mật!" Đây là quy củ ‘Mộ’, trừ người tiếp nhận nhiệm vụ và người hiệp trợ được biết ra không có người dư thừa nào biết. “Thiếu gia, có cần bọn họ tiếp tục điều tra không?" An Húc Nhiên lại hỏi.
“Ừ, bất quá kế hoạch thay đổi, đợi lát nữa ta sẽ phân phó ngươi, bây giờ ngươi về xem lại tình hình đi."
“Vâng, tôi đã hiểu!" An Húc Nhiên nói xong liền rời đi.
“Con định làm thế nào?" Âu Dương Bạc Tang ngồi ở bên cạnh rốt cục mở miệng, ông bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó hỏi.
“Như cha mong muốn, lần này xem ra con phải đích thân xử lý." Âu Dương Thần Tu nhún nhún vai, một bộ chẳng hề gì.
“Này thật sự là một chuyện làm người ta cao hứng. Phải biết, từ khi con tiếp nhận Bổn gia đến giờ, ngoài lần xử lý đám phân gia ý đồ không tốt kia, đây là lần thứ hai cha thấy con nghiêm túc!" Không biết có phải ảo giác hay không, trong lời nói Âu Dương Bạc Tang mang theo một chút trêu tức.
“…" Âu Dương Thần Tu lựa chọn trầm mặc.
Rất hiển nhiên chuyện này so với tưởng tượng phức tạp hơn nhiều, Âu Dương Thần Tu lần này thật là không thể không tự thân xuất mã. Cả buổi chiều Âu Dương Ngoạt cũng không nhìn thấy hắn, thẳng đến khi mặt trời ngã về tây hắn mới trở lại chủ trạch.
Đây là lần thứ hai hai cha con Âu Dương Thần Tu ở riêng trong hôm nay.
“Ở đây chơi vui không?" Trong phòng của mình, Âu Dương Thần Tu hữu ý vô ý hỏi con trai đang xem TV bên cạnh.
“Ừm." Bổn gia nói như thế nào cũng đều cảm thấy rất tốt. Trước không nói Âu Dương Ngoạt bây giờ có thể đến ‘Ám’ hoặc là ‘Mộ’ chơi, còn có thể ra bờ biển bơi lội, lướt sóng. Dù sao đây cũng là đảo, đương nhiên bọn họ cũng có bãi biển tư nhân. Còn có sân golf, trường đua ngựa, đầy đủ mọi thứ, so với tòa biệt thự ở Nhật Bản ‘cái gì cũng không có’ kia mà nói đương nhiên không tệ.
“Hiện tại đã là tháng sáu, học viện cũng sắp nghỉ. Với tình huống hiện tại của ngươi cũng không có khả năng đến trường, sau khi kết thúc thời gian trao đổi học tập ở Nhật ta sẽ làm thủ tục nghỉ học học viện bên kia. Ta vốn định mang ngươi về nhưng bởi vì xảy ra vài chuyện nên ta thay đổi chủ ý." Âu Dương Thần Tu một hơi nói xong, sau đó nhìn Âu Dương Ngoạt, thấy vẻ mặt cậu cũng không có khó hiểu hay nghi hoặc, Âu Dương Thần Tu an tâm tiếp tục dặn dò. “Ta có một số việc nên ngày mai phải rời đi, ngươi ở đây phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?!"
Âu Dương Ngoạt gật đầu, thật ra cho dù Âu Dương Thần Tu không nói cậu cũng không đồng ý rời đi. Bởi vì cậu còn một ít chuyện cần làm ở đây.
Hôn hôn trán cậu, Âu Dương Thần Tu từ từ chuyển xuống môi, đầu lưỡi khẽ liếm, sau đó xâm nhập vào khoang miệng cậu. Nụ hôn không dài nhưng lại mang theo nồng đậm tình cảm Âu Dương Thần Tu. Hắn không biết bao lâu hai người mới gặp lại, hoặc thậm chí là không. Không lâu nữa Âu Dương Ngoạt sẽ đi Mexico, tuy biết mình sẽ rất nhớ, nhưng vì an toàn Âu Dương Ngoạt Âu Dương Thần Tu đành phải làm như vậy.
Âu Dương Ngoạt giống như cảm giác được cái gì, cậu chậm rãi đáp lại hắn. Từ khi có được khối thân thể này, nói thật Âu Dương Ngoạt cũng chưa từng chân chính huấn luyện, rất nhiều thời điểm hành động của cậu và thân thể này không đồng bộ. Âu Dương Ngoạt biết, cậu cần đến chỗ ‘Ám’, một lần nữa huấn luyện bản thân hoặc là nói huấn luyện thân thể này. Bởi vì cậu có cảm giác, trong tương lai không xa, cậu sẽ cần dùng đến năng lực sát thủ kiếp trước. mon
ganhlau.wordpress.com
“Ta sẽ rất nhớ ngươi! Không có ta bên cạnh ngươi nhất định phải chú ý an toàn của mình, biết không? Nhớ kỹ lời ta, ngươi là quan trọng nhất."
“Ừ." Ngươi cũng thế…
Lần này hai cha con tách ra phải đến mấy tháng sau mới chính thức gặp lại, bất quá bọn họ thật không ngờ, bọn họ trong một thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, tình huống sai lầm gặp nhau…
Lúc trước tuy nhớ tất cả mọi chuyện, nhưng dù sao lúc ấy tâm trí cậu chỉ là một đứa bé, không biết suy nghĩ.
Từ khi khôi phục rồi được Âu Dương Bạc Tang đón về Bổn gia, bởi vì bị hạn chế tự do cho nên Âu Dương Ngoạt gần như đều ở trong biệt thự.
Thừa dịp nhàn rỗi, cậu đem tất cả mọi chuyện nhớ lại một lần, sau đó đem từng chuyện từng chuyện đã xảy ra trong ký ức xâu chuỗi lại.
Bây giờ cậu đã hiểu rõ, Dương Hân gọi điện thoại đến rủ cậu đi chơi cùng ngày cậu xảy ra tai nạn xe cộ, đây không phải trùng hợp mà vốn là một âm mưu. Cậu không biết tại sao Dương Hân làm như vậy, cũng không biết cô ta có mục đích gì, nhưng cậu rõ ràng, bây giờ vẫn không thể để bọn họ biết cậu khôi phục. Không có lý do gì đặc biệt, cũng không phải trực giác, đây là một loại ý thức bản thân, ý thức này nói cho Âu Dương Ngoạt – tiếp tục giả bộ, bây giờ chưa phải là lúc nói ra… monganhlau.wordpress.com
Âu Dương Thần Tu là một người rất khôn khéo, nếu muốn giả bộ thành công mà không bị hắn nhìn ra sơ hở, biện pháp duy nhất chính là giữ một khoảng cách với hắn. Dù sao hiện giờ đối mặt với hắn cũng có chút xấu hổ, có lẽ lúc này giữ khoảng cách với hắn cũng là một chuyện tốt.
Dùng xong cơm trưa, hai cha con Âu Dương Bạc Tang ra phòng khách, ngồi xuống không bao lâu Âu Dương Thần Tu liền mở miệng đề xuất với Âu Dương Bạc Tang. “Con muốn dẫn Ngoạt nhi về."
Âu Dương Bạc Tang đặt tách trà xuống. “Chuyện Bổn gia còn chưa điều tra rõ ràng, Cha không nghĩ đây là một đề nghị tốt."
“…" Âu Dương Bạc Tang nói không phải không có lý, không bao lâu nữa Bổn gia có thể sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, mà muốn đối địch với một trong ba gia tộc kia, hoặc có thể là hai, hoặc có thể là ba cũng không chừng. Nhưng mặc kệ với ai, dù sao thực lực gia tộc đều ngang nhau, song chỉ sợ đến lúc đó Âu Dương Thần Tu không dư thừa thời gian và tinh lực trông nom an toàn Âu Dương Ngoạt, điểm này hắn phải suy nghĩ rõ ràng.
“Ngoạt nhi hiện giờ một chút năng lực tự vệ cũng không có, nếu sau khi trở về với con gặp nguy hiểm, con có thể bảo đảm an toàn cho nó không? Ở Bổn gia ít nhất có thể bảo đảm điểm này. Huống hồ cha đã sắp đặt đâu vào đấy, tuy chuyện tai nạn lần này con không nói cho cha biết nhiều lắm, nhưng cha đoán đối phương muốn đuổi tận giết tuyệt, điểm này cha nghĩ con rất rõ ràng. Cho nên cha cho rằng trước mắt cứ để Ngoạt nhi ở Bổn gia, rồi qua một thời gian ngắn nữa cha sẽ đưa nó ra nước ngoài." Thông qua cửa chính, Âu Dương Bạc Tang có thể nhìn thấy vườn hoa xinh đẹp xa xa. Quản gia yêu thương đứng thủ bên cạnh, Âu Dương Ngoạt thì đang chạy theo một con chó săn chơi đùa.
Thời tiết tháng sáu cực kỳ tốt, mặt trời không lớn lại vàng rực rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống toàn bộ đại địa. Từng cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, mái tóc nâu Âu Dương Ngoạt thuận theo gió bay lên. Đôi mắt xanh thẫm cũng trở nên xinh đẹp, giống như đá quý vừa rực rỡ vừa chói mắt.
Âu Dương Bạc Tang nhìn trong chốc lát rồi quay đầu nhìn Âu Dương Thần Tu bên cạnh. “Ngoạt nhi đích thật là một đứa bé vô cùng xinh đẹp." Âu Dương Bạc Tang không chỉ nói diện mạo Âu Dương Ngoạt, mà còn có khí chất. Cái loại khí chất độc đáo này tìm không ra người thứ hai, cho dù là Âu Dương Thần Tu so ra cũng kém nửa phần. Cũng bởi vì phần độc đáo này, phần độc nhất vô nhị này, cho nên mang theo lực hấp dẫn không gì sánh kịp.
“Đứa bé này có vài phần giống con, bất kể là bộ dáng nhíu mày, hay tức giận thậm chí tính cách thất thường cũng rất giống. Mấy ngày nay ở chung cha phát hiện nó rất thông minh, có đôi khi làm cho người ta cảm thấy nó không giống một người có tâm trí biến thành trẻ con. Lần trước bởi vì nó ở đây không lâu, không có nhiều thời gian ở chung nên cha không phát hiện, bất quá cha nghĩ con hẳn là cảm thấy được, trong thân thể của nó có cất dấu một năng lực mà ngay cả con cũng không biết."
“Có lẽ đi! Kỳ thật con cũng mới phát hiện cách đây không lâu." Âu Dương Thần Tu lúc trước vẫn luôn tin tưởng Âu Dương Ngoạt bị chứng đa nhân cách, nhưng sau tai nạn xe cộ lần này, trong thời gian mấy tháng ở chung, Âu Dương Thần Tu càng ngày càng phát hiện Âu Dương Ngoạt không thích hợp. Bác sĩ nói tâm trí cậu quay lại thời kỳ trẻ con, nhưng chuyện khi còn bé Âu Dương Ngoạt hắn rất rõ ràng. Vậy Diêm Hạo Nguyệt là ai? Âu Dương Thần Tu đã từng phái người đi thăm dò nhưng không thu hoạch được gì. Bởi vì cảm thấy không có gì liên quan quá lớn, nên việc điều tra cứ như vậy kết thúc.
“Thiếu gia, những người phái đi điều tra gia tộc kia…đã mất liên hệ với chúng ta." An Húc Nhiên vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh Âu Dương Thần Tu, thanh âm của hắn tuy nhỏ nhưng hai người ngồi trong phòng khách nghe rất rõ ràng. monganhlau.wordpress.com
“…" Đây không phải là tin tức tốt, Âu Dương Thần Tu trầm mặc một lúc rồi mới hỏi. “Chuyện này xảy ra khi nào?"
“Không biết thời gian chính xác, đại khái là giữa trưa hôm nay mất liên hệ với chúng ta." An Húc Nhiên đáp.
“Mất tích ở đâu? Ngoài người tiếp nhận nhiệm vụ ra còn có ai biết không?" Âu Dương Thần Tu rất rõ năng lực của ‘Mộ’, vừa ra ngoài không lâu lại đột nhiên mất tích, khả năng rất lớn là Bổn gia có người phản bội. Nghĩ đến đây, Âu Dương Thần Tu liền nheo lại đối mắt sắc bén, trong mắt lộ ra âm ngoan.
“Italia, thời điểm phân phó bọn họ đi điều tra, ngoài người nên biết ra, không còn người nào khác. Nhiệm vụ này tuyệt đối bí mật!" Đây là quy củ ‘Mộ’, trừ người tiếp nhận nhiệm vụ và người hiệp trợ được biết ra không có người dư thừa nào biết. “Thiếu gia, có cần bọn họ tiếp tục điều tra không?" An Húc Nhiên lại hỏi.
“Ừ, bất quá kế hoạch thay đổi, đợi lát nữa ta sẽ phân phó ngươi, bây giờ ngươi về xem lại tình hình đi."
“Vâng, tôi đã hiểu!" An Húc Nhiên nói xong liền rời đi.
“Con định làm thế nào?" Âu Dương Bạc Tang ngồi ở bên cạnh rốt cục mở miệng, ông bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó hỏi.
“Như cha mong muốn, lần này xem ra con phải đích thân xử lý." Âu Dương Thần Tu nhún nhún vai, một bộ chẳng hề gì.
“Này thật sự là một chuyện làm người ta cao hứng. Phải biết, từ khi con tiếp nhận Bổn gia đến giờ, ngoài lần xử lý đám phân gia ý đồ không tốt kia, đây là lần thứ hai cha thấy con nghiêm túc!" Không biết có phải ảo giác hay không, trong lời nói Âu Dương Bạc Tang mang theo một chút trêu tức.
“…" Âu Dương Thần Tu lựa chọn trầm mặc.
Rất hiển nhiên chuyện này so với tưởng tượng phức tạp hơn nhiều, Âu Dương Thần Tu lần này thật là không thể không tự thân xuất mã. Cả buổi chiều Âu Dương Ngoạt cũng không nhìn thấy hắn, thẳng đến khi mặt trời ngã về tây hắn mới trở lại chủ trạch.
Đây là lần thứ hai hai cha con Âu Dương Thần Tu ở riêng trong hôm nay.
“Ở đây chơi vui không?" Trong phòng của mình, Âu Dương Thần Tu hữu ý vô ý hỏi con trai đang xem TV bên cạnh.
“Ừm." Bổn gia nói như thế nào cũng đều cảm thấy rất tốt. Trước không nói Âu Dương Ngoạt bây giờ có thể đến ‘Ám’ hoặc là ‘Mộ’ chơi, còn có thể ra bờ biển bơi lội, lướt sóng. Dù sao đây cũng là đảo, đương nhiên bọn họ cũng có bãi biển tư nhân. Còn có sân golf, trường đua ngựa, đầy đủ mọi thứ, so với tòa biệt thự ở Nhật Bản ‘cái gì cũng không có’ kia mà nói đương nhiên không tệ.
“Hiện tại đã là tháng sáu, học viện cũng sắp nghỉ. Với tình huống hiện tại của ngươi cũng không có khả năng đến trường, sau khi kết thúc thời gian trao đổi học tập ở Nhật ta sẽ làm thủ tục nghỉ học học viện bên kia. Ta vốn định mang ngươi về nhưng bởi vì xảy ra vài chuyện nên ta thay đổi chủ ý." Âu Dương Thần Tu một hơi nói xong, sau đó nhìn Âu Dương Ngoạt, thấy vẻ mặt cậu cũng không có khó hiểu hay nghi hoặc, Âu Dương Thần Tu an tâm tiếp tục dặn dò. “Ta có một số việc nên ngày mai phải rời đi, ngươi ở đây phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?!"
Âu Dương Ngoạt gật đầu, thật ra cho dù Âu Dương Thần Tu không nói cậu cũng không đồng ý rời đi. Bởi vì cậu còn một ít chuyện cần làm ở đây.
Hôn hôn trán cậu, Âu Dương Thần Tu từ từ chuyển xuống môi, đầu lưỡi khẽ liếm, sau đó xâm nhập vào khoang miệng cậu. Nụ hôn không dài nhưng lại mang theo nồng đậm tình cảm Âu Dương Thần Tu. Hắn không biết bao lâu hai người mới gặp lại, hoặc thậm chí là không. Không lâu nữa Âu Dương Ngoạt sẽ đi Mexico, tuy biết mình sẽ rất nhớ, nhưng vì an toàn Âu Dương Ngoạt Âu Dương Thần Tu đành phải làm như vậy.
Âu Dương Ngoạt giống như cảm giác được cái gì, cậu chậm rãi đáp lại hắn. Từ khi có được khối thân thể này, nói thật Âu Dương Ngoạt cũng chưa từng chân chính huấn luyện, rất nhiều thời điểm hành động của cậu và thân thể này không đồng bộ. Âu Dương Ngoạt biết, cậu cần đến chỗ ‘Ám’, một lần nữa huấn luyện bản thân hoặc là nói huấn luyện thân thể này. Bởi vì cậu có cảm giác, trong tương lai không xa, cậu sẽ cần dùng đến năng lực sát thủ kiếp trước. mon
ganhlau.wordpress.com
“Ta sẽ rất nhớ ngươi! Không có ta bên cạnh ngươi nhất định phải chú ý an toàn của mình, biết không? Nhớ kỹ lời ta, ngươi là quan trọng nhất."
“Ừ." Ngươi cũng thế…
Lần này hai cha con tách ra phải đến mấy tháng sau mới chính thức gặp lại, bất quá bọn họ thật không ngờ, bọn họ trong một thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, tình huống sai lầm gặp nhau…
Tác giả :
Lãnh Dạ Minh Hoàng