Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 69

Chủ trạch Bổn gia Âu Dương gia kỳ thật không phải ở Đài Loan mà là ở Anh.

Lần này đi Anh chỉ có Âu Dương Ngoạt và Âu Dương Thần Tu, An Húc Nhiên thì ở lại Nhật Bản ‘trông nhà’.

Hai cha con vừa xuống máy bay, một chiếc Rolls Royce dài màu đen mới tinh liền chạy vào sân bay dừng trước mặt hai người, phía sau còn chạy theo hai chiếc xe khác cũng là màu đen.

Ba chiếc xe đồng thời mở cửa, từ trên xe bước xuống mười người thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang. Một người dẫn đầu cung kính đi tới trước mặt Âu Dương Thần Tu, dùng tiếng Anh nói: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia, mời lên xe." Hắn vừa nói xong, một người phía sau đã mở cửa chiếc xe Rolls Royce dài kia.

“Ừ" Lúc này, Âu Dương Thần Tu không còn chút ôn nhu nào như khi còn ở Nhật Bản, vẻ mặt lạnh lùng kéo Âu Dương Ngoạt lên xe.

Trong xe, Âu Dương Thần Tu nhìn Âu Dương Ngoạt suốt chặng đường không nói tiếng nào hỏi: “Mệt?"

Từ Nhật Bản đến Anh, bọn họ tổng cộng ngồi trên máy bay mười ba tiếng, không mệt mới lạ. Âu Dương Ngoạt gật gật đầu, có chút lười biếng hỏi: “Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến?"

Âu Dương Thần Tu cười cười, sờ mái tóc mềm mại của cậu. “Còn phải đi một lúc nữa, nếu mệt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."

“Rất xa sao?" Mặc dù mệt nhưng Âu Dương Ngoạt không muốn nghỉ ngơi trong một chiếc xe xa lạ, vừa hỏi cậu vừa lấy máy chơi game trong túi áo ra chơi.

“Ừm, gần như là vậy." Mặc dù trước kia hắn đã tới rồi, nhưng vì khi đó còn quá nhỏ nên không nhớ rõ.

Nghe vậy, Âu Dương Ngoạt chỉ gật đầu, bắt đầu chơi game giết thời gian.

Khi xe sắp đến bến cảng vùng duyên hải, từ xa đã nhìn thấy một chiếc trực thăng thật lớn đậu trên bãi đất trống cạnh bến cảng, cánh quạt còn đang chuyển động, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Xe ngừng lại, tài xế cung kính mở cửa xe. Sau khi cả hai xuống xe, Âu Dương Thần Tu lập tức kéo Âu Dương Ngoạt lên trực thăng, rời khỏi bến cảng, đi qua đại dương mênh mông, đích đến là một hòn đảo nhỏ tư nhân ‒ chủ trạch Bổn gia.

Từ trên trực thăng Âu Dương Ngoạt đã có thể nhìn thấy toàn cảnh hòn đảo, đồng thời cũng nhìn thấy biệt thự Bổn gia. Nhưng kỳ lạ chính là, không chỉ có một tòa biệt thự mà có ba tòa, được xây dựng theo hình tam giác. Tòa biệt thự phía trước rất lớn, hai tòa phía sau thì nhỏ hơn nhiều. Trực thăng từ từ hạ xuống, kiến trúc trên đảo nhìn càng rõ ràng hơn, xung quanh biệt thự không chỉ có sân golf, còn có trường đua ngựa và sân tennis, đằng sau hai tòa biệt thự nhỏ là một rừng cây. Ba tòa biệt thự tuy có kiến trúc bên ngoài khác nhau, thế nhưng cũng không khác biệt quá lớn, hơn nữa cả ba đều vô cùng tráng lệ, nhìn không ra rốt cuộc cái nào mới là chủ trạch.

Trực thăng đáp xuống trước biệt thự, cánh quạt xoay tròn khiến hoa cỏ cây cối xung quanh bị thổi trúng liên tục lung lay.

Hai cha con Âu Dương Thần Tu xuống trực thăng, đi xuyên qua vườn hoa, đập vào mắt là tòa biệt thự thật lớn, và một đám hầu nữ tóc vàng mắt xanh đứng chỉnh tề hai bên cửa chính. Thấy hai người đi đến, toàn bộ đều cung kính cúi đầu, dùng tiếng Anh nghênh đón: “Chào mừng thiếu gia, tiểu thiếu gia trở về."

Vào đại sảnh, Âu Dương Ngoạt liền bỏ máy chơi game vào trong túi áo, bắt đầu nhìn xung quanh biệt thư. Đồ tranh trí trong biệt thự mang phong cách điển hình của Châu Âu, tất cả vật dụng đều là loại hết sức xa xỉ. Trần nhà rất cao, trên mặt còn có hoa văn nổi cực kỳ tinh mỹ, chỉ với cách trang hoàng đại sảnh này cũng đã thể hiện ra sự xa hoa của biệt thự.

Lúc này, một thanh âm già nua chợt vang lên trong đại sảnh: “Đã chịu trở về?"

Âu Dương Ngoạt vừa nhìn liền đoán được người này là ai. Tuy nhìn mặt có vẻ già, nhưng quả thật đây chính là phiên bản Âu Dương Thần Tu lúc lớn tuổi. Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi mắt xanh thẫm giống như Âu Dương Ngoạt kia, lóe ra khôn khéo và sắc bén.

“Ngoạt nhi đã tròn mười tám tuổi, hẳn là nên cho nó hiểu rõ về chuyện gia tộc." Nhìn cha của mình, Âu Dương Thần Tu không mặn không nhạt nói.

Nghe con trai nói vậy, ánh mắt lão liền chuyển sang Âu Dương Ngoạt đứng bên cạnh hắn, đối với đứa cháu trai có đôi mắt xanh giống mình, đôi mắt sắc bén của ông dần dần chuyển sang nhu hòa, ông hiền hòa cười nâng tay với Âu Dương Ngoạt. “Là Ngoạt nhi sao? Đã lớn như vậy rồi! Đến, đến đây ông nội nhìn một chút."

Biết đối phương không có ác ý, Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn đi tới trước mặt ông.

Nhìn cháu của mình ông liền vui vẻ, gương mặt hưng phấn, sờ sờ mặt cậu. “A, Ngoạt nhi đã tròn mười tám tuổi rồi! Ông nội còn chưa tặng gì cho cháu, cháu muốn cái gì cứ nói với ông nội."

Ông lão niềm nở khiến cho cậu có chút không được tự nhiên, Âu Dương Ngoạt hồi đáp: “Không muốn gì cả." Chính xác! Đường đường là tiểu thiếu gia Bổn gia, còn có thể thiếu cái gì?

Ông cũng đã nghĩ đến chuyện này, ông gật đầu rồi sau đó lại nói: “Ừh, như vậy đi, sau này nếu Ngoạt nhi muốn cái gì thì cứ nói với ông."

“Dạ." Lòng tốt không thể từ chối, Âu Dương Ngoạt chỉ phải đáp ứng.

“Tu, nghe nói cách đây không lâu con lộ diện trong cuộc hợp Ban hội đồng của học viện Thánh Khải ở Nhật Bản?" Ông ôm Âu Dương Ngoạt không chịu buông tay, cứ như vậy kéo cậu đến ghế sofa trong đại sảnh ngồi xuống.

Cái gì mà nghe nói, rõ ràng là có người báo cho cha! Tuy rằng Âu Dương Thần Tu là đương gia, nhưng địa vị của cha hắn cho đến giờ vẫn không thay đổi.

monganhlau.wordpress.com

“Xử lý một vài vấn đề mà thôi!" Âu Dương Thần Tu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, úp úp mở mở trả lời. Hắn rất rõ ràng năng lực của cha hắn, nếu ông hỏi như vậy thì có nghĩa ông đã biết chuyện ở học viện.

Ông lắc đầu, đôi mắt ôn nhu chợt trở nên sắc bén. Nhìn Âu Dương Thần Tu nói: “Trừng phạt của con quá nhẹ, cái loại Thánh Khải phân hiệu này không có cũng được."

“Ngoạt nhi muốn học ở đó." Nếu không vì như vậy, với thủ đoạn lãnh huyết của Âu Dương Thần Tu, học viện đó còn tồn tại cho tới hôm nay?

Nghe Âu Dương Thần Tu trả lời, ông nhìn cháu trai trước mặt, đôi mắt lại ôn nhu. “Ngoạt nhi thích học viện đó?"

“Tạm được!" Không nói tới chuyện thích hay không, chỉ là so với tổng giáo cậu thích học ở đó hơn.

“Ha hả." Ông nở nụ cười yêu thương, sau đó sờ sờ tóc Âu Dương Ngoạt. “Vừa rồi ông nội muốn tặng quà cho cháu nhưng cháu không muốn cái gì, không bằng như vậy đi, ông đem học viện đó tặng cho cháu! Từ ngày mai, cháu chính là người quản lý học viện đó!" Vừa nói ông vừa nhìn Âu Dương Thần Tu ngồi cách đó không xa. “Ông sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại sâu mọt tồn tại trong Thánh Khải, mấy tuần trước ông đã thu mua lại toàn bộ cổ phần học viện đó."

Không chút kinh ngạc, Âu Dương Thần Tu không nhanh không chậm nói: “Con cũng đã đoán ra." Sau khi Âu Dương Ngoạt kết thúc kỳ thi cuối kì ba ngày, Âu Dương Thần Tu liền nhận được thông báo từ Ban hội đồng, có người nặc danh thu mua toàn bộ cổ phần học viện Thánh Khải phận hiệu Nhật Bản.

Nghe con trai trả lời, ông lại nở nụ cười, sau đó còn nói: “Còn lão sư kia, từ nay về sau cô ta vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc đi dạy nữa! Về phần những người khác, Tu, tự con xử lý đi! Phàm là chọc tới người Âu Dương gia, tuyệt không thể bỏ qua!"

“…Con đã xử lý chuyện này rồi, phỏng chừng mấy tháng nữa sẽ có kết quả."

“Ừh, vậy thì tốt!" Ông hài lòng gật gật đầu.

Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu nhìn người gọi là ông nội này, lại nhìn nhìn Âu Dương Thần Tu đối diện. Đúng là long sinh long, phượng sinh phượng, chuột sinh con sẽ phải đào thành! Hoặc là nói, tính cách Âu Dương Thần Tu phần lớn là do di truyền.

“Ngoạt nhi mệt à? Qua đây ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi." Âu Dương Thần Tu nhìn Âu Dương Ngoạt, thấy cậu một bộ ỉu xìu.

“Ngồi máy bay mười mầy tiếng đúng là khá mệt, Tu, dẫn nó đi nghỉ ngơi đi. Khi nào dùng cơm ông sẽ cho người gọi!"

“Được." Âu Dương Thần Tu tùy tiện lên tiếng, sau đó kéo Âu Dương Ngoạt qua.

Nhìn bóng lưng hai người, trong mắt ông lóe ra quang mang phức tạp. Tuy rằng tin tức ông linh thông, thế nhưng chỉ ở giới hạn mà Âu Dương Thần Tu muốn cho ông biết, nếu như hắn không muốn, kỳ thật ông một chút cũng không thu được. Đối với đứa con trai này, thật chỉ có một cậu ‘Trường giang sóng sau xô sóng trước, một thế hệ mạnh hơn một thế hệ’.

Cho nên thái độ mà trước kia Âu Dương Thần Tu đối với Âu Dương Ngoạt ông rất rõ ràng, bất quá ông cũng không biết quan hệ cấm kị của hai cha con. Ông chỉ biết Âu Dương Thần Tu không thích đứa cháu này, nguyên nhân là do mẹ của Âu Dương Ngoạt, ông đã từng muốn bắt Âu Dương Ngoạt đem về bồi dưỡng, để cho cậu rời khỏi Âu Dương Thần Tu, cái tên không xứng làm cha kia. Khi đó Âu Dương Ngoạt mới mấy tuổi, bất kỳ ai cũng không muốn, chỉ cần một ngày không thấy Âu Dương Thần Tu sẽ oa oa khóc lớn. Rơi vào đường cùng, ông không thể làm gì khác hơn là đành phải đợi cháu trai lớn một chút rồi mới đón về. Thật vất vả đợi đến khi Âu Dương Ngoạt mười tuổi, nhưng lúc đó chính cậu lại không muốn sang Anh. Bất quá hôm nay thấy thái độ con trai đối với đứa cháu, làm cho ông rốt cuộc yên tâm không ít.

Ngủ được mấy tiếng thì hai cha con Âu Dương Thần Tu bị người hầu gọi dậy ăn cơm trưa.

Khi hai người đi tới phòng ăn thì Âu Dương Bạc Tang (cha Âu Dương Thần Tu ) đã ngồi ở chủ vị, không biết đợi bao lâu, trên bàn cơm bày rất nhiều món ăn tinh xảo, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Người hầu đứng bên cạnh thấy hai người đến liền cung kính kéo ghế ra cho hai người ngồi. Âu Dương Ngoạt thì ngồi bên trái Âu Dương Bạc Tang, Âu Dương Thần Tu thì ngồi bên phải, đối diện Âu Dương Ngoạt.

Nhìn vẻ mặt Âu Dương Ngoạt có chút mơ mơ màng màng, Âu Dương Bạc Tang cười nói: “Ha hả! Ngoạt nhi còn chưa tỉnh ngủ sao?"

“Ngoạt nhi mới thức dậy thì cứ như vậy, lát nữa là tốt thôi." Âu Dương Thần Tu nhìn con trai ngồi đối diện, cũng nở nụ cười. mong

anhlau.wordpress.com

Âu Dương Bạc Tang gật gật đầu, vừa ăn cơm vừa nói: “Ngày mai tiểu Diễm sẽ về, à đúng rồi, nó còn dẫn Hill theo nữa, thời gian Ngoạt nhi ở đây cũng sẽ có bạn!"

Âu Dương Diễm là chị Âu Dương Thần Tu, còn Hill là con trai cô.

Âu Dương Thần Tu tạm dừng động tác, sau đó mới trả lời: “Dạ."

“…Ta đã no!" Không thích một đám người đứng sau lưng nhìn chằm chằm khi ăn, Âu Dương Ngoạt ăn qua loa vài miếng liền chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.

“Sao ăn ít vậy? Mấy món này không hợp khẩu vị sao?" Âu Dương Thần Tu nhíu mày nhìn Âu Dương Ngoạt chuẩn bị đứng dậy hỏi.

“Mới ngủ dậy nên không muốn ăn." Cái này cũng là thật.

“Nếu vậy thì lát nữa ngươi căn dặn phòng bếp làm mấy món điểm tâm ngọt." Âu Dương Bạc Tang quay đầu, hướng một người hầu sau lưng phân phó.

Âu Dương Thần Tu cũng không tiện nói gì, bất quá cho dù hắn có nói thì Âu Dương Ngoạt cũng không nhất định sẽ nghe.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Bạc Tang mới quay đầu nhìn Âu Dương Thần Tu hỏi: “Lần này trở về là vì con định để cho Ngoạt nhi biết chuyện gia tộc?"

“Dạ, con dự định như vậy." Âu Dương Thần Tu cử chỉ tao nhã, vừa ăn cơm vừa trả lời.

“Ngoạt nhi mới tròn mười tám tuổi, nó vẫn còn một năm thời gian, con có suy nghĩ kỹ chưa khi quyết định cho nó biết chuyện gia tộc sớm như vậy?"

“Không sai biệt lắm, không phải con cũng tiếp nhận lúc mười tám tuổi sao?" Hơn nữa năng lực Âu Dương Ngoạt không kém, con tin tưởng năng lực của Ngoạt nhi.

Âu Dương Bạc Tang im lặng một hồi. “Vậy con chuẩn bị khi nào thì nói với Ngoạt nhi?"

Âu Dương Thần Tu nghĩ nghĩ sau đó mới mở miệng: “Ba ngày sau."

“Chuẩn bị để nó giúp con xử lý chuyện gia tộc? Hay chỉ để cho nó biết tình huống Bổn gia thế thôi?"

“Để xem thế nào đã, nếu Ngoạt nhi thích thì để Ngoạt nhi ở trong đó ‘chơi đùa’ một chút, còn nếu không thích thì tạm thời cứ như vậy đi." Âu Dương Thần Tu nhún nhún vai, bộ dáng thờ ơ.

Thấy đôi mắt Âu Dương Thần Tu lóe lên cưng chiều khi nói đến Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Bạc Tang thử hỏi hắn: “Tu, con…còn hận mẹ nó không?"

Ông vừa dứt lời, Âu Dương Thần Tu đôi mắt vốn mang theo ôn nhu lập tức trở nên sắc bén, vẻ mặt băng lãnh khiến người ta sợ hãi.

Thấy bộ dáng con trai thế này thì đáp án đã quá rõ ràng, ông cũng không định khuyên hắn cái gì. Dù sao chọc giận người Âu Dương gia, nhất định sẽ nhận lại gấp mười lần, đây là nguyên tắc của bọn họ. Đối với cách làm của Âu Dương Thần Tu ông cũng không thấy có gì sai, ông chỉ lo lắng Âu Dương Ngoạt bị Âu Dương Thần Tu ‘giận chó đánh mèo’. “Chuyện con với mẹ Ngoạt nhi là chuyện của hai người các con, đừng liên lụy đến Ngoạt nhi!"

“…Con biết nên làm thế nào!" Âu Dương Thần Tu lấp lửng trả lời.

“Con biết là tốt rồi, nếu không được thì vẫn là câu nói kia, con cứ để Ngoạt nhi lại đây, cha sẽ bồi dưỡng nó!"

“A! Vậy cũng phải xem Ngoạt nhi có đồng ý hay không mới được chứ!" Âu Dương Thần Tu nhướng mày, trong lời nói có chút đắc ý. Nếu là trước đây, Âu Dương Ngoạt có ở lại đây hay không đối với Âu Dương Thần Tu mà nói là chuyện không quan trọng, thế nhưng bây giờ hắn nhất định sẽ không để Âu Dương Ngoạt ở lại đây.

“…" Đồng ý? Nếu có thể cưỡng chế, ông sẽ mặc kệ Âu Dương Ngoạt có đồng ý hay không mà cưỡng chế bắt cậu ở lại Anh.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại