Khoáng Thế Kim Sinh
Chương 64
Vừa rồi còn trò chuyện với nhau, thanh âm vui đùa ồn ào không biết từ khi nào đã biến mất, Bách hoa uyển yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người như bị thôi miên, lẳng lặng nhìn thiếu niên xinh đẹp vẻ mặt bình thản ngồi trước đàn dương cầm.
Một bản kết thúc. Tiếp theo là bản [Bay lên cầu vòng]. Âm nhạc một lần nữa theo mười ngón tay linh hoạt Âu Dương Ngoạt vang lên. Âm điệu tinh tế nhẹ nhàng lưu động khắp nơi trong Bách hoa uyển, tựa như gió lướt qua cảm quan mọi người. Đây là một bản nhạc tao nhã lại nhẹ nhàng uyển chuyển, nó như một đôi cánh tinh linh bay lượn khắp nơi Bách hoa uyển, biến nơi đây thành một thế giới riêng biệt.
Bản nhạc thứ hai kết thúc mọi người vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ, bỗng nhiên “A!" một tiếng tán thưởng vang lên, mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần, toàn trường lại bắt đầu thấp giọng bàn tán với nhau.
Đàn cũng đàn rồi, bây giờ có thể nói không còn có chuyện của cậu nữa, Âu Dương Ngoạt không muốn ở lại đây lâu, sau khi đàn xong cậu liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Sao vậy? Làm gì mà vẻ mặt lại hận thấu xương như thế, ai to gan dám chọc đại tiểu thư của chúng ta tức giận?" Bên này, Thác Hữu thấy hội phó ‒ Du Tử vẻ mặt tức giận trêu chọc hỏi.
Du Tử ngồi đối diện lầm bầm lầu bầu. “Hừ! Không nghĩ tới cậu ta cư nhiên biết đánh đàn! Thật sự là quá thất sách." Chẳng những không làm cậu ta xấu mặt, mà ngược lại còn khiến cậu ta được lợi.
“Ai? Chẳng lẽ là Âu Dương Ngoạt?" Hai người ngồi gần, Thác Hữu đương nhiên nghe rõ ràng cô nói cái gì, cho dù cô nói rất nhỏ.
“Thế nào? Cậu có ý kiến?" Du Tử ngẩng đầu, thái độ cao ngạo hỏi.
Thác Hữu bĩu môi, không hề gì nói: “Cậu ta bây giờ còn chưa thuộc về tôi, cô muốn trả thù thế nào là chuyện của cô và cậu ta, không liên quan tới tôi. Yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay."
“Hy vọng là như thế." Nói xong cô vươn tay vuốt mái tóc đen của mình, gương mặt xinh đẹp mỉm cười: “Tuy rằng kết quả tiết mục mở màng không như ý tôi, nhưng mà kế tiếp mới là kịch hay. Hữu, cậu cứ chờ đi, tôi sẽ cho cậu một phần đại lễ." Gương mặt cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại để lộ nội tâm đen tối của cô.
“Vậy cám ơn trước." Thác Hữu nhướng mày cười, bộ dáng đầy hưng trí trả lời.
Thác Hữu rất rõ ràng tính cách âm hiểm của cô, vừa rồi cũng nhìn thấy trong mắt cô lóe ra âm mưu. Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì? Đại lễ cô muốn đưa cho hắn là cái gì? Hắn ngược lại rất hứng thú muốn biết. Bởi vì hắn tin, đại lễ này hắn nhất định sẽ thích. Dù sao, giữa hai người, không ai muốn làm kẻ địch của đối phương.
Lần này sang đây trao đổi học tập có mười người, sáu nam và bốn nữ. Chỉ có năm người cùng cấp Âu Dương Ngoạt, năm người còn lại đều là năm nhất.
Ở học viện bên kia, Âu Dương Ngoạt hầu như là độc lai độc vãng, không kết bạn với bất cứ ai. Mặc dù là cùng sang đây trao đổi học tập, nhưng giao tình giữa Âu Dương Ngoạt và bọn họ so với học viên ở đây cũng không khác nhau là mấy.
Nếu tình cờ gặp những học viên cùng cấp với cậu, Âu Dương Ngoạt nhiều nhất chỉ lịch sự chào hỏi mà thôi, đương nhiên đối với những học viên năm nhất thì càng khỏi phải nói. Không cùng tuổi, không cùng ban, lại càng không học chung một tầng lầu, bọn họ cơ bản là không hề qua lại.
“Học trưởng!" Mới vừa đi ra khỏi Bách hoa uyển Âu Dương Ngoạt liền gặp hai học muội, chính là hai nữ sinh lần trước thấy Âu Dương Ngoạt điền lung tung vào hồ sơ nhập học.
“Có chuyện gì không?" Thấy hai cô tươi cười chào hỏi mình, Âu Dương Ngoạt khó có được kiên nhẫn dừng bước lại hỏi.
“Không có gì! Chỉ là lâu lắm rồi mới gặp học trưởng, nếu hôm nay không gặp học trưởng ở đây bọn mình còn nghĩ học trưởng vẫn còn bên cấp C."
Âu Dương Ngoạt vừa muốn nói gì thì đột nhiên di động vang lên, là Thuần Dã gọi. “Chuyện gì?"
“Hừ! Thật không có nghĩa khí. Không lẽ không có chuyện gì mình không thể gọi cho cậu sao? Bây giờ cậu hẳn là rảnh đi, mình cũng không tin cậu sẽ ngoan ngoãn ở lại lớp mình kinh doanh nhà hàng gì kia. Nếu cậu chuẩn bị về thì tranh thủ ghé lại đây đi. Nói thế nào đi nữa cậu cũng từng là một thành viên lớp chúng ta, cho dù bây giờ cậu đã sang cấp A, nhưng tất cả mọi người vẫn hy vọng cậu sẽ đến."
“…" Nhìn nhìn hai học muội trước mặt rồi Âu Dương Ngoạt mới trả lời: “Biết rồi, chờ một lát ta sẽ qua."
“Cậu tìm được chỗ không? Có cần mình qua đón không?"
“Không cần." Nói xong Âu Dương Ngoạt liền cúp máy.
“Nếu học trưởng có việc thì bọn mình không quấy rầy nữa, bất quá bọn mình rất vui khi học trưởng nguyện ý trò chuyện với bọn mình." Hai cô biết Âu Dương Ngoạt trước giờ luôn không để ý tới ai. Cho nên hôm nay Âu Dương Ngoạt có thể dừng bước nói chuyện thật khiến hai cô ‘thụ sủng nhược kinh.’
“Được, thật có lỗi!" Hai học muội này có ấn tượng rất tốt với Âu Dương Ngoạt, cho nên đối mặt với hai người cậu vô cùng lịch sự. mong
anhlau.wordpress.com
Luôn luôn cao ngạo, không coi ai ra gì. Âu Dương Ngoạt rất ít khi phản ứng với người đến gần bắt chuyện, lại càng không dùng thái độ lịch sự như vậy để đối xử với người khác. Cho nên cách cư xử hôm nay của cậu khiến hai người mừng như điên, vội vàng vui vẻ nói: “Không sao, không sao. Chỉ cần sau này học trưởng thấy bọn mình đừng lờ đi là được. Bọn mình về lớp đây, tạm biệt học trưởng."
“Được, tạm biệt."
Đi chưa được mấy bước, hai người đột nhiên dừng bước, quay đầu lại lớn tiếng nói với Âu Dương Ngoạt: “Học trưởng! Bọn mình quên nói với học trưởng, hai bản nhạc vừa rồi học trưởng đàn rất hay."
Nghe bọn họ gọi mình, Âu Dương Ngoạt cũng quay đầu lại. Nghe hai người nói xong cậu ngây ra một lúc, trên gương mặt lãnh đạm lộ ra một tia ôn nhu, cậu thản nhiên cười, sau đó nói một tiếng ‘cám ơn’ với hai người rồi mới rời đi.
Vừa đi vào khu vực giành cho cấp C, chỉ thấy rất nhiều cửa hàng màu sắc rực rỡ che kín toàn bộ sân thể dục. Mỗi cửa hàng đều có mấy học viên rao hàng hoặc ở bên cạnh hỗ trợ. Đủ loại thức ăn vặt, loại nào cũng có, mùi thơm nức mũi tràn ngập trong không khí.
Trước cửa hàng bạch tuột nướng, người mua sếp thành một hàng dài, mấy học viên trong cửa hàng nhìn rất bận rộn. Âu Dương Ngoạt còn thấy vài người trong cửa hàng đột nhiên chạy đi, phỏng chừng là đi gọi ‘cứu binh’ đi. Đương nhiên những cửa hàng khác người cũng không ít, nhưng không đến nỗi khiến người ta rối loạn.
Lớp của Thuần Dã bán bạch tuột viên, Âu Dương Ngoạt đến đây không bao lâu liền nhìn thấy. Nhưng mà bây giờ cậu bị vây tại chỗ, hoàn toàn có thể nói là nửa bước khó đi. Không vì nguyên nhân nào khác, chính là vì gương mặt của cậu. Cậu vừa đến đây chưa được mấy phút thì đã bị một đám vây quanh.
Tuy rằng nữ sinh trong học viện cũng có, nhưng đa số là nữ sinh bên ngoài. Các cô thấy Âu Dương Ngoạt mặc lễ phục trắng, gương mặt xinh đẹp lại tản ra khí chất cao quý. Hai mắt bắt đầu sáng ngời lóe ra tinh quang, gương mặt tươi cười rực rỡ khó có thể che dấu hưng phấn và kích động. Sau khi thét chói tai, các cô bắt đầu không ngừng hỏi Âu Dương Ngoạt tên gì? Có phải học viên Thánh Khái hay không? Học ban nào? Số điện thoại bao nhiêu? Đã có bạn gái chưa? Nhà ở đâu? Thậm chí còn điên cuồng muốn vươn tay chạm vào cậu, nhưng đều bị Âu Dương Ngoạt khéo léo né tránh.
Ngay khi Âu Dương Ngoạt bị quấy rầy đến không chịu nổi, thanh âm Thuần Dã giống như chúa cứu thế truyền tới. “Ngoạt, cậu đến rồi."
Âu Dương Ngoạt vừa đến các nữ sinh liền náo động, hơn nữa toàn bộ chỗ cậu đều bị nữ sinh vây quanh chật như nêm cối, tình huống như thế muốn người ta không chú ý cũng khó. Đương nhiên, Thuần Dã là người đầu tiên phát hiện Âu Dương Ngoạt, biết cậu không thích người xa lạ tiếp cận, vì thế liền đi lại ‘giải cứu’ cậu.
Theo phương hướng âm thanh Âu Dương Ngoạt nhìn thấy Thuần Dã, nhưng mà trong nhất thời không biết nói gì cho phải. Đến khi theo hắn vào cửa hàng bạch tuột viên Âu Dương Ngoạt mới mở miệng hỏi: “Mặt cậu sao vậy?"
Trên gương mặt vốn đẹp trai sáng lạn bây giờ khắp nơi đều là vết xanh tím, khóe miệng bị rách còn lưu lại vết máu, trên mắt phải dán một miếng băng gạc màu trắng, hai mắt không chỉ bầm tím mà còn hơi sưng phù, thoạt nhìn không khác gấu mèo cho lắm.
Sờ sờ gương mặt vô cùng thê thảm, Thuần Dã cười gượng hai tiếng: “Mình cũng không biết nữa, hôm qua trên đường đi học về đột nhiên nhảy ra mấy tên muốn gây sự mà thôi. Cậu cũng biết, bây giờ muốn làm lương dân cũng khó a." Thuần Dã làm bộ đáng thảm thương than thở, nhưng thấy ngữ khí hắn nhẹ nhàng bâng quơ, Âu Dương Ngoạt kỳ thật không thèm để ý.
“Cậu mà là lương dân? Ngoạt, cậu đừng tin hắn, mình đoán tám phần là hắn đi câu dẫn người yêu kẻ khác nên bị chỉnh." Một nam sinh đứng bên cạnh nói xen vào.
“Không sai! Cậu cứ nhìn bộ dáng của hắn là biết, tên này chính là hoa hoa công tử khiến người ta ghét." Một nam sinh khác tiếp lời.
“Này, này! Các người đừng vu oan cho người khác." Tuy rằng sự thật là thế, nhưng Thuần Dã vẫn bày ra bộ dáng vô tội.
Tuy rằng bình thường hắn đều đi chung Âu Dương Ngoạt, nhưng bạn gái hắn cơ bản là mỗi tuần một người. Hẹn hò xem phim phim linh tinh gì đó hắn không làm, trước giờ hẹn hò đều diễn ra trên giường, làm xong thì phất tay áo rời đi, không hề nhìn lại.
Âu Dương Ngoạt vừa vào cửa hàng lớp Thuần Dã, những nữ sinh vừa rồi vây quanh cậu hoàn toàn bị hấp dẫn chạy lại đây xếp thành một hàng dài. Lúc này, đến phiên đám người Thuần Dã bận rộn.
Nhìn đám bạn bận rộn, Thuần Dã cảm thấy nếu như hắn ở đây nghỉ ngơi với Âu Dương Ngoạt thì thật không có nghĩa khí. Lấy một hộp bạch tuột đưa cho Âu Dương Ngoạt. “Xin lỗi nha, mình phải đi giúp bọn họ. Cậu ngồi đây đợi đi, một lát chúng ta đi ăm cơm trưa, được không?"
Cầm lấy hộp bạch tuột, đối với đề nghị của Thuần Dã cậu cũng không từ chối. “Ừm."
Tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, Âu Dương Ngoạt chậm rãi ăn bạch tuột viên, cho dù ở đâu động tác vẫn tao nhã như vậy. Lúc này, khinh khí cầu trên không trung từ từ bay về phía này, các học viên trên đó cầm loa nói lời chào mừng xong liền bắt đầu giới thiệu lễ hội và toàn bộ khu vựa hoạt động của ba cấp A, B, C.
Lúc này, tòa soạn học viện bắt đầu phát tin, trên đó không chỉ giới thiệu học viện, còn đưa rất nhiều tin ‘đặc sắc’. Có tin tốt thì đương nhiên cũng sẽ có tin xấu. Khi người tòa soạn tới cấp C phát báo, phía bên kia, báo cũng đã chuyền đến tay những học sinh ngoài học viện. monganhlau.w
ordpress.com
Thấy người phát báo, Thuần Dã lấy một cuốn cho Âu Dương Ngoạt xem giết thời gian, sau đó lại tiếp tục bận rộn.
Không có hứng thú nhìn tập báo trên ghế, Âu Dương Ngoạt không có dự định xem. Đa số người cũng không có xem báo, so với báo chí lễ hội càng hấp dẫn hơn. Đương nhiên cũng có một số người tò mò muốn biết bên trong viết cái gì, cho nên tùy tay mở ra xem.
Dần dần những người này trở nên kỳ lạ, sau khi xem báo liền bắt đầu châu đầu ghé tai, còn đưa báo cho người bên cạnh xem. Sau khi người kia xem xong cũng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, chỉ ngắn ngủn chưa đầy hai mươi phút, nội dung báo đã truyền đi khắp nơi.
“Không thể nào! Chuyện này là thật sao? Có phải là trò đùa hay là một loại phương thức tuyên truyền của Thánh Khải không?"
“Hẳn là không phải đâu. Ai lại ngu ngốc đến mức lấy danh dự của mình ra tuyên truyền cho học viện?"
“Vậy chuyện này là thật sao? Thật không ngờ cậu ta là người như vậy."
“Uh, chúng ta đều bị vẻ ngoài của cậu ta lừa, đúng là không biết xấu hổ."
“Ai nha, các cậu nói cũng không sai, nhưng có lẽ cậu ta có nổi khổ đi."
“Thật buồn nôn! Cứ tưởng tượng đến cái loại người này mình liền cảm thấy siêu ghê tởm, cậu nói cậu ta thật sự là…"
Âm thanh thảo luận càng lúc càng lớn, những người này còn thỉnh thoảng nhìn Âu Dương Ngoạt, trong ánh mắt mang theo các loại cảm xúc khác nhau, hèn mọn, khinh thường, chán ghét, thất vọng, đáng thương…
“…" Bọn họ cứ nhìn chằm chằm khiến Âu Dương Ngoạt cảm thấy chẳng hiểu ra sao, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thuần Dã.
Lúc này Thuần Dã cũng đang nhìn cậu, phỏng chừng hắn cũng nghe những người kia bàn tán. Các nữ sinh xếp hàng trước cửa hàng bỏ đi hơn phân nửa, đám người Thuần Dã cũng vui vẻ vì được nhàn rỗi, bất quá bọn họ cũng rất kỳ quái vì sao những nữ sinh kia đột nhiên bỏ đi.
Đột nhiên bị người ta chỉ trỏ Âu Dương Ngoạt cũng không mấy để ý, cái cậu để ý chính là trong tập báo kia viết cái gì mà vẻ mặt bọn họ như thế. Cầm lấy tập báo trên ghế, cậu lật từng trang từng trang xem, trên mấy trang cuối cùng cậu nhìn thấy tin tức liên quan đến mình. Không cần xem nội dung, chỉ cần nhìn tiêu đề Âu Dương Ngoạt cũng có thể biết được nguyên nhân khiến bọn họ biến sắc.
“Ngoạt, trong đó viết gì vậy?" Thấy Âu Dương Ngoạt cười lạnh, Thuần Dã đi lại cầm lấy tập báo trên tay cậu tò mò xem.
Ở đây nhận được thì dĩ nhiên cấp A và cấp B cũng không ngoại lệ. Nói cách khác, bây giờ tất cả những ai tham gia lễ hội đều biết nội dung bài báo kia. Lời đồn đãi cứ thế nhanh chóng truyền đi khắp học viện.
Một bản kết thúc. Tiếp theo là bản [Bay lên cầu vòng]. Âm nhạc một lần nữa theo mười ngón tay linh hoạt Âu Dương Ngoạt vang lên. Âm điệu tinh tế nhẹ nhàng lưu động khắp nơi trong Bách hoa uyển, tựa như gió lướt qua cảm quan mọi người. Đây là một bản nhạc tao nhã lại nhẹ nhàng uyển chuyển, nó như một đôi cánh tinh linh bay lượn khắp nơi Bách hoa uyển, biến nơi đây thành một thế giới riêng biệt.
Bản nhạc thứ hai kết thúc mọi người vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ, bỗng nhiên “A!" một tiếng tán thưởng vang lên, mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần, toàn trường lại bắt đầu thấp giọng bàn tán với nhau.
Đàn cũng đàn rồi, bây giờ có thể nói không còn có chuyện của cậu nữa, Âu Dương Ngoạt không muốn ở lại đây lâu, sau khi đàn xong cậu liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Sao vậy? Làm gì mà vẻ mặt lại hận thấu xương như thế, ai to gan dám chọc đại tiểu thư của chúng ta tức giận?" Bên này, Thác Hữu thấy hội phó ‒ Du Tử vẻ mặt tức giận trêu chọc hỏi.
Du Tử ngồi đối diện lầm bầm lầu bầu. “Hừ! Không nghĩ tới cậu ta cư nhiên biết đánh đàn! Thật sự là quá thất sách." Chẳng những không làm cậu ta xấu mặt, mà ngược lại còn khiến cậu ta được lợi.
“Ai? Chẳng lẽ là Âu Dương Ngoạt?" Hai người ngồi gần, Thác Hữu đương nhiên nghe rõ ràng cô nói cái gì, cho dù cô nói rất nhỏ.
“Thế nào? Cậu có ý kiến?" Du Tử ngẩng đầu, thái độ cao ngạo hỏi.
Thác Hữu bĩu môi, không hề gì nói: “Cậu ta bây giờ còn chưa thuộc về tôi, cô muốn trả thù thế nào là chuyện của cô và cậu ta, không liên quan tới tôi. Yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay."
“Hy vọng là như thế." Nói xong cô vươn tay vuốt mái tóc đen của mình, gương mặt xinh đẹp mỉm cười: “Tuy rằng kết quả tiết mục mở màng không như ý tôi, nhưng mà kế tiếp mới là kịch hay. Hữu, cậu cứ chờ đi, tôi sẽ cho cậu một phần đại lễ." Gương mặt cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại để lộ nội tâm đen tối của cô.
“Vậy cám ơn trước." Thác Hữu nhướng mày cười, bộ dáng đầy hưng trí trả lời.
Thác Hữu rất rõ ràng tính cách âm hiểm của cô, vừa rồi cũng nhìn thấy trong mắt cô lóe ra âm mưu. Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì? Đại lễ cô muốn đưa cho hắn là cái gì? Hắn ngược lại rất hứng thú muốn biết. Bởi vì hắn tin, đại lễ này hắn nhất định sẽ thích. Dù sao, giữa hai người, không ai muốn làm kẻ địch của đối phương.
Lần này sang đây trao đổi học tập có mười người, sáu nam và bốn nữ. Chỉ có năm người cùng cấp Âu Dương Ngoạt, năm người còn lại đều là năm nhất.
Ở học viện bên kia, Âu Dương Ngoạt hầu như là độc lai độc vãng, không kết bạn với bất cứ ai. Mặc dù là cùng sang đây trao đổi học tập, nhưng giao tình giữa Âu Dương Ngoạt và bọn họ so với học viên ở đây cũng không khác nhau là mấy.
Nếu tình cờ gặp những học viên cùng cấp với cậu, Âu Dương Ngoạt nhiều nhất chỉ lịch sự chào hỏi mà thôi, đương nhiên đối với những học viên năm nhất thì càng khỏi phải nói. Không cùng tuổi, không cùng ban, lại càng không học chung một tầng lầu, bọn họ cơ bản là không hề qua lại.
“Học trưởng!" Mới vừa đi ra khỏi Bách hoa uyển Âu Dương Ngoạt liền gặp hai học muội, chính là hai nữ sinh lần trước thấy Âu Dương Ngoạt điền lung tung vào hồ sơ nhập học.
“Có chuyện gì không?" Thấy hai cô tươi cười chào hỏi mình, Âu Dương Ngoạt khó có được kiên nhẫn dừng bước lại hỏi.
“Không có gì! Chỉ là lâu lắm rồi mới gặp học trưởng, nếu hôm nay không gặp học trưởng ở đây bọn mình còn nghĩ học trưởng vẫn còn bên cấp C."
Âu Dương Ngoạt vừa muốn nói gì thì đột nhiên di động vang lên, là Thuần Dã gọi. “Chuyện gì?"
“Hừ! Thật không có nghĩa khí. Không lẽ không có chuyện gì mình không thể gọi cho cậu sao? Bây giờ cậu hẳn là rảnh đi, mình cũng không tin cậu sẽ ngoan ngoãn ở lại lớp mình kinh doanh nhà hàng gì kia. Nếu cậu chuẩn bị về thì tranh thủ ghé lại đây đi. Nói thế nào đi nữa cậu cũng từng là một thành viên lớp chúng ta, cho dù bây giờ cậu đã sang cấp A, nhưng tất cả mọi người vẫn hy vọng cậu sẽ đến."
“…" Nhìn nhìn hai học muội trước mặt rồi Âu Dương Ngoạt mới trả lời: “Biết rồi, chờ một lát ta sẽ qua."
“Cậu tìm được chỗ không? Có cần mình qua đón không?"
“Không cần." Nói xong Âu Dương Ngoạt liền cúp máy.
“Nếu học trưởng có việc thì bọn mình không quấy rầy nữa, bất quá bọn mình rất vui khi học trưởng nguyện ý trò chuyện với bọn mình." Hai cô biết Âu Dương Ngoạt trước giờ luôn không để ý tới ai. Cho nên hôm nay Âu Dương Ngoạt có thể dừng bước nói chuyện thật khiến hai cô ‘thụ sủng nhược kinh.’
“Được, thật có lỗi!" Hai học muội này có ấn tượng rất tốt với Âu Dương Ngoạt, cho nên đối mặt với hai người cậu vô cùng lịch sự. mong
anhlau.wordpress.com
Luôn luôn cao ngạo, không coi ai ra gì. Âu Dương Ngoạt rất ít khi phản ứng với người đến gần bắt chuyện, lại càng không dùng thái độ lịch sự như vậy để đối xử với người khác. Cho nên cách cư xử hôm nay của cậu khiến hai người mừng như điên, vội vàng vui vẻ nói: “Không sao, không sao. Chỉ cần sau này học trưởng thấy bọn mình đừng lờ đi là được. Bọn mình về lớp đây, tạm biệt học trưởng."
“Được, tạm biệt."
Đi chưa được mấy bước, hai người đột nhiên dừng bước, quay đầu lại lớn tiếng nói với Âu Dương Ngoạt: “Học trưởng! Bọn mình quên nói với học trưởng, hai bản nhạc vừa rồi học trưởng đàn rất hay."
Nghe bọn họ gọi mình, Âu Dương Ngoạt cũng quay đầu lại. Nghe hai người nói xong cậu ngây ra một lúc, trên gương mặt lãnh đạm lộ ra một tia ôn nhu, cậu thản nhiên cười, sau đó nói một tiếng ‘cám ơn’ với hai người rồi mới rời đi.
Vừa đi vào khu vực giành cho cấp C, chỉ thấy rất nhiều cửa hàng màu sắc rực rỡ che kín toàn bộ sân thể dục. Mỗi cửa hàng đều có mấy học viên rao hàng hoặc ở bên cạnh hỗ trợ. Đủ loại thức ăn vặt, loại nào cũng có, mùi thơm nức mũi tràn ngập trong không khí.
Trước cửa hàng bạch tuột nướng, người mua sếp thành một hàng dài, mấy học viên trong cửa hàng nhìn rất bận rộn. Âu Dương Ngoạt còn thấy vài người trong cửa hàng đột nhiên chạy đi, phỏng chừng là đi gọi ‘cứu binh’ đi. Đương nhiên những cửa hàng khác người cũng không ít, nhưng không đến nỗi khiến người ta rối loạn.
Lớp của Thuần Dã bán bạch tuột viên, Âu Dương Ngoạt đến đây không bao lâu liền nhìn thấy. Nhưng mà bây giờ cậu bị vây tại chỗ, hoàn toàn có thể nói là nửa bước khó đi. Không vì nguyên nhân nào khác, chính là vì gương mặt của cậu. Cậu vừa đến đây chưa được mấy phút thì đã bị một đám vây quanh.
Tuy rằng nữ sinh trong học viện cũng có, nhưng đa số là nữ sinh bên ngoài. Các cô thấy Âu Dương Ngoạt mặc lễ phục trắng, gương mặt xinh đẹp lại tản ra khí chất cao quý. Hai mắt bắt đầu sáng ngời lóe ra tinh quang, gương mặt tươi cười rực rỡ khó có thể che dấu hưng phấn và kích động. Sau khi thét chói tai, các cô bắt đầu không ngừng hỏi Âu Dương Ngoạt tên gì? Có phải học viên Thánh Khái hay không? Học ban nào? Số điện thoại bao nhiêu? Đã có bạn gái chưa? Nhà ở đâu? Thậm chí còn điên cuồng muốn vươn tay chạm vào cậu, nhưng đều bị Âu Dương Ngoạt khéo léo né tránh.
Ngay khi Âu Dương Ngoạt bị quấy rầy đến không chịu nổi, thanh âm Thuần Dã giống như chúa cứu thế truyền tới. “Ngoạt, cậu đến rồi."
Âu Dương Ngoạt vừa đến các nữ sinh liền náo động, hơn nữa toàn bộ chỗ cậu đều bị nữ sinh vây quanh chật như nêm cối, tình huống như thế muốn người ta không chú ý cũng khó. Đương nhiên, Thuần Dã là người đầu tiên phát hiện Âu Dương Ngoạt, biết cậu không thích người xa lạ tiếp cận, vì thế liền đi lại ‘giải cứu’ cậu.
Theo phương hướng âm thanh Âu Dương Ngoạt nhìn thấy Thuần Dã, nhưng mà trong nhất thời không biết nói gì cho phải. Đến khi theo hắn vào cửa hàng bạch tuột viên Âu Dương Ngoạt mới mở miệng hỏi: “Mặt cậu sao vậy?"
Trên gương mặt vốn đẹp trai sáng lạn bây giờ khắp nơi đều là vết xanh tím, khóe miệng bị rách còn lưu lại vết máu, trên mắt phải dán một miếng băng gạc màu trắng, hai mắt không chỉ bầm tím mà còn hơi sưng phù, thoạt nhìn không khác gấu mèo cho lắm.
Sờ sờ gương mặt vô cùng thê thảm, Thuần Dã cười gượng hai tiếng: “Mình cũng không biết nữa, hôm qua trên đường đi học về đột nhiên nhảy ra mấy tên muốn gây sự mà thôi. Cậu cũng biết, bây giờ muốn làm lương dân cũng khó a." Thuần Dã làm bộ đáng thảm thương than thở, nhưng thấy ngữ khí hắn nhẹ nhàng bâng quơ, Âu Dương Ngoạt kỳ thật không thèm để ý.
“Cậu mà là lương dân? Ngoạt, cậu đừng tin hắn, mình đoán tám phần là hắn đi câu dẫn người yêu kẻ khác nên bị chỉnh." Một nam sinh đứng bên cạnh nói xen vào.
“Không sai! Cậu cứ nhìn bộ dáng của hắn là biết, tên này chính là hoa hoa công tử khiến người ta ghét." Một nam sinh khác tiếp lời.
“Này, này! Các người đừng vu oan cho người khác." Tuy rằng sự thật là thế, nhưng Thuần Dã vẫn bày ra bộ dáng vô tội.
Tuy rằng bình thường hắn đều đi chung Âu Dương Ngoạt, nhưng bạn gái hắn cơ bản là mỗi tuần một người. Hẹn hò xem phim phim linh tinh gì đó hắn không làm, trước giờ hẹn hò đều diễn ra trên giường, làm xong thì phất tay áo rời đi, không hề nhìn lại.
Âu Dương Ngoạt vừa vào cửa hàng lớp Thuần Dã, những nữ sinh vừa rồi vây quanh cậu hoàn toàn bị hấp dẫn chạy lại đây xếp thành một hàng dài. Lúc này, đến phiên đám người Thuần Dã bận rộn.
Nhìn đám bạn bận rộn, Thuần Dã cảm thấy nếu như hắn ở đây nghỉ ngơi với Âu Dương Ngoạt thì thật không có nghĩa khí. Lấy một hộp bạch tuột đưa cho Âu Dương Ngoạt. “Xin lỗi nha, mình phải đi giúp bọn họ. Cậu ngồi đây đợi đi, một lát chúng ta đi ăm cơm trưa, được không?"
Cầm lấy hộp bạch tuột, đối với đề nghị của Thuần Dã cậu cũng không từ chối. “Ừm."
Tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, Âu Dương Ngoạt chậm rãi ăn bạch tuột viên, cho dù ở đâu động tác vẫn tao nhã như vậy. Lúc này, khinh khí cầu trên không trung từ từ bay về phía này, các học viên trên đó cầm loa nói lời chào mừng xong liền bắt đầu giới thiệu lễ hội và toàn bộ khu vựa hoạt động của ba cấp A, B, C.
Lúc này, tòa soạn học viện bắt đầu phát tin, trên đó không chỉ giới thiệu học viện, còn đưa rất nhiều tin ‘đặc sắc’. Có tin tốt thì đương nhiên cũng sẽ có tin xấu. Khi người tòa soạn tới cấp C phát báo, phía bên kia, báo cũng đã chuyền đến tay những học sinh ngoài học viện. monganhlau.w
ordpress.com
Thấy người phát báo, Thuần Dã lấy một cuốn cho Âu Dương Ngoạt xem giết thời gian, sau đó lại tiếp tục bận rộn.
Không có hứng thú nhìn tập báo trên ghế, Âu Dương Ngoạt không có dự định xem. Đa số người cũng không có xem báo, so với báo chí lễ hội càng hấp dẫn hơn. Đương nhiên cũng có một số người tò mò muốn biết bên trong viết cái gì, cho nên tùy tay mở ra xem.
Dần dần những người này trở nên kỳ lạ, sau khi xem báo liền bắt đầu châu đầu ghé tai, còn đưa báo cho người bên cạnh xem. Sau khi người kia xem xong cũng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, chỉ ngắn ngủn chưa đầy hai mươi phút, nội dung báo đã truyền đi khắp nơi.
“Không thể nào! Chuyện này là thật sao? Có phải là trò đùa hay là một loại phương thức tuyên truyền của Thánh Khải không?"
“Hẳn là không phải đâu. Ai lại ngu ngốc đến mức lấy danh dự của mình ra tuyên truyền cho học viện?"
“Vậy chuyện này là thật sao? Thật không ngờ cậu ta là người như vậy."
“Uh, chúng ta đều bị vẻ ngoài của cậu ta lừa, đúng là không biết xấu hổ."
“Ai nha, các cậu nói cũng không sai, nhưng có lẽ cậu ta có nổi khổ đi."
“Thật buồn nôn! Cứ tưởng tượng đến cái loại người này mình liền cảm thấy siêu ghê tởm, cậu nói cậu ta thật sự là…"
Âm thanh thảo luận càng lúc càng lớn, những người này còn thỉnh thoảng nhìn Âu Dương Ngoạt, trong ánh mắt mang theo các loại cảm xúc khác nhau, hèn mọn, khinh thường, chán ghét, thất vọng, đáng thương…
“…" Bọn họ cứ nhìn chằm chằm khiến Âu Dương Ngoạt cảm thấy chẳng hiểu ra sao, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thuần Dã.
Lúc này Thuần Dã cũng đang nhìn cậu, phỏng chừng hắn cũng nghe những người kia bàn tán. Các nữ sinh xếp hàng trước cửa hàng bỏ đi hơn phân nửa, đám người Thuần Dã cũng vui vẻ vì được nhàn rỗi, bất quá bọn họ cũng rất kỳ quái vì sao những nữ sinh kia đột nhiên bỏ đi.
Đột nhiên bị người ta chỉ trỏ Âu Dương Ngoạt cũng không mấy để ý, cái cậu để ý chính là trong tập báo kia viết cái gì mà vẻ mặt bọn họ như thế. Cầm lấy tập báo trên ghế, cậu lật từng trang từng trang xem, trên mấy trang cuối cùng cậu nhìn thấy tin tức liên quan đến mình. Không cần xem nội dung, chỉ cần nhìn tiêu đề Âu Dương Ngoạt cũng có thể biết được nguyên nhân khiến bọn họ biến sắc.
“Ngoạt, trong đó viết gì vậy?" Thấy Âu Dương Ngoạt cười lạnh, Thuần Dã đi lại cầm lấy tập báo trên tay cậu tò mò xem.
Ở đây nhận được thì dĩ nhiên cấp A và cấp B cũng không ngoại lệ. Nói cách khác, bây giờ tất cả những ai tham gia lễ hội đều biết nội dung bài báo kia. Lời đồn đãi cứ thế nhanh chóng truyền đi khắp học viện.
Tác giả :
Lãnh Dạ Minh Hoàng