Khoáng Thế Kim Sinh
Chương 63
Cả buổi sáng Âu Dương Ngoạt chỉ lo mớ sách vở ướt nhẹp căn bản không nghe giảng bài bao nhiêu. Đừng hiểu lầm! Tuyệt đối không phải cậu yêu quý sách vở, mà là bởi vì nhàm chán không muốn học nên cậu mới làm như vậy.
Không còn là học viên cấp C nên Âu Dương Ngoạt phải ăn cơm trưa ở nhà ăn cấp A, và đương nhiên là dùng cơm miễn phí.
Không thể không nói, nhà ăn cấp A so với nhà ăn cấp C đúng là khác nhau một trời một vực. Nhà ăn tựa như một sân khiêu vũ không lổ, thức ăn thì đủ loại, cái gì cũng có.
Giữa nhà ăn có mười cái bàn hình chữ nhật, phủ khăn trải bàn trắng tinh không một vết bẩn. Trên bàn đặt rất nhiều khay, cái nào cũng sáng bóng như gương, mỗi khay đựng một loại thức ăn khác nhau, món nào nhìn cũng vô cùng hấp dẫn.
Hai bên là hai dãy bàn ghế ngay ngắn chỉnh tề, đây là nơi để học viên dùng cơm.
Âu Dương Ngoạt cầm đĩa đi dọc theo cái bàn chọn món mình thích, đến khi cái đĩa trên tay đã sắp không chứa được nữa cậu mới để cái kẹp gắp thức ăn xuống. Âu Dương Ngoạt nhìn bốn phía, sau đó đi đến một chỗ trống không ai ngồi.
Tuy trong nhà ăn rất nhiều người nhưng lại không hề ồn ào, dù sao tất cả học viên ở đây đều là con cháu giới thượng lưu có giáo dưỡng tốt đẹp, không chỉ không gây ồn ào mà ngay cả động tác ăn cơm cũng rất tao nhã.
Nhưng mà nhìn người đừng nhìn bề ngoài.
Âu Dương Ngoạt bưng đĩa cơm đi qua một loạt người đang ngồi dùng cơm, tuy cậu rất không muốn ở đây, cho dù chỉ năm phút thôi, nhưng vì cơm trưa cậu đành ‘tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục’ mà ở lại.
Nhìn Âu Dương Ngoạt đang đi về hướng này, không biết là ai vươn chân ra để ngán chân cậu. Ngẫm lại xem thân thủ Âu Dương Ngoạt thế nào, làm sao có thể để cho những người này dễ dàng đắc thủ?
Người khác nhiều lần ‘khiêu khích’, Âu Dương Ngoạt thì hoàn toàn không thèm để ý, cũng có thể nói những người đó còn chưa làm đến mức khiến cậu tức giận. Âu Dương Ngoạt vừa thanh thản ăn cơm trưa, vừa lấy máy chơi game ra chơi.
Lúc nghĩ trưa Thuần Dã gọi điện thoại kêu Âu Dương Ngoạt đến cấp C, Thuần Dã cho cậu mượn rất nhiều CD trò chơi, hai người trò chuyện cới nhau vài câu xong thì Âu Dương Ngoạt quay lại cấp A.
Từ đầu giờ chiều cho đến khi tan học, tất cả đều bình thường, không có ai cố ý khiêu khích cậu nữa, nhưng mà cũng có thể xem như đây là bình yên trước cơn bão.
Thu dọn túi sách xong, Âu Dương Ngoạt dự định đến toilet rồi mới về. Nhưng mà ‘vận khí không tốt’ bị người ta khóa trái nhốt trong phòng vệ sinh. Sau đó là một thùng nước bẩn đen còn hơn mực, hơn nữa còn lạnh đến thấu xương từ trên trời giáng xuống.
Người ta có câu sức chịu đựng con người có giới hạn, không chấp nhặt với bọn họ không phải vì sợ phiền phức. Lão hổ không phát uy thì bọn họ cho rằng Âu Dương Ngoạt là Hello Kitty sao?
Mùa đông lạnh lẽo mà bị xối một thùng nước lạnh, cảm thụ không dễ chịu chút nào, huống chi Âu Dương Ngoạt còn là người rất sợ lạnh.
Mấy nam nữ sinh kia vẫn còn ở ngoài vui cười hớn hở, không hề nghĩ đến việc cánh cửa khóa chặt kia ngay lập tức bị Âu Dương Ngoạt đá văng.
‘Ầm’ một tiếng thật lớn, hiển nhiên cánh cửa phòng vệ sinh không chịu nổi sức đá của Âu Dương Ngoạt đã bay sang một bên. Mấy nam nữ sinh kia sững sờ ngay tại chỗ, qua một lúc sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tuy rằng Âu Dương Ngoạt đến cấp A không bao lâu, nhưng mặt mấy người này cậu vẫn có thể nhận ra ‒ bọn họ cùng lớp với cậu.
“Ô, không thể tưởng tượng được, bộ dáng gầy teo thế kia lại có sức lực lớn như vậy." Một nữ sinh tóc dài nhìn Âu Dương Ngoạt toàn thân ướt sũng mở miệng nói.
Quần áo vừa ướt vừa bẩn làm Âu Dương Ngoạt thật khó chịu, đồng thời cũng khá tức giận. Cậu căn bản không định nói nhiều với đám người này, Âu Dương Ngoạt vung tay cho nữ sinh kia một bạt tay. Một tiếng ‘chát’ cực lớn vang lên, mặt nữ sinh kia trong nháy mắt liền sưng đỏ.
Trong lúc nhất thời, tất cả người có mặt ở đây đều sợ ngây người, mà ngay cả nữ sinh bị đánh cũng ngây ra tại chỗ.
“Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, cởi quần áo của các ngươi ra cho ta thay." Nhìn ba nam sinh trước mặt, Âu Dương Ngoạt âm trầm nói.
“Chúng tao cởi quần áo cho mày thay?" Ngoáy ngoáy lỗ tai, một nam sinh giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười ra tiếng, sau đó nói với tên đồng bạn bên cạnh: “Này, có nghe thấy không, tên ngu ngốc này bảo chúng ta cởi quần áo cho nó thay kìa."
Những người khác cũng cười theo, sau đó một tên có gương mặt lạnh nhất nói: “Hừ! Mày muốn ăn đòn đúng không, bảo chúng tao cởi quần áo cho mày? Dựa vào cái gì? Mày cho mày là ai? Mày bất quá chỉ là một tên rơm rạ từ cấp C chuyển tới mà thôi, hiểu chưa? Một tên rơm rạ sắp bị Thác Hữu xem như là sủng vật, mày nghĩ mày có tư cách ra lệnh cho chúng tao sao? Cũng không tự nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng, cư nhiên còn ở đây kiêu ngạo."
“Không cởi phải không? Vậy các ngươi còn một cơ hội nữa đó là từ đây nhảy xuống, ta sẽ không tiếp tục truy cứu." Âu Dương Ngoạt chỉ cửa sổ toilet, thanh âm lạnh lùng không chút tình cảm. Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như từ tầng ba nhảy xuống là một chuyện vô cùng đơn giản.
“Mày !! Thế mà dám đánh tao?!" Nữ sinh vừa rồi bị Âu Dương Ngoạt đánh một bạt tay bây giờ mới kịp phản ứng, bắt đầu lớn tiếng hét ầm lên. m
onganhlau.wordpress.com
Nữ sinh kia một tay che má một tay chỉ vào Âu Dương Ngoạt, trong mắt là lửa giận không thể kiềm chế. Là trưởng nữ chủ tịch tập đoàn nổi danh Nhật Bản, cho dù là ở nhà hay đi ra ngoài đều được xem như là công chúa mà cưng chiều, nào có bị đối xử như thế này?
Cô quả thật không thể tin một tên như Âu Dương Ngoạt ngay cả tư cách học cấp A cũng không có mà lại dám động thủ đáng cô! Làm cô cảm thấy khuất nhục trước nay chưa từng có. Nữ sinh kia tức giận đến gần như phát điên, cả người phát run.
Càng nhìn gương mặt xinh đẹp Âu Dương Ngoạt cô càng tức giận, lòng ghen tị xấu xí sâu trong cơ thể như ác ma thúc giục cô: ‘Đi đi, đi xé nó ra, xé gương mặt xinh đẹp khiến người ta chán ghét kia ra’
Hốc mắt nữ sinh từ từ đỏ lên, không biết là vì tức hay là vì nguyên nhân nào khác. Vẻ mặt dữ tợn như muốn đem Âu Dương Ngoạt bầm thây vạn đoạn. Lúc này, gương mặt xinh đẹp kia đã không còn một chút mỹ cảm nào nữa.
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thể xối nước bẩn lên người ta mà ta không thể đánh ngươi? Không đáng để nhận một bạt tay?" Ánh mắt từ trên người ba nam sinh chuyển qua nữ sinh kia, Âu Dương Ngoạt bình thản nói.
“Mày!!" Bị Âu Dương Ngoạt nói đến á khẩu không trả lời được.
“Cậu cãi làm gì! Hà cớ gì phải lấy mình so sánh với hạng người đó. Cũng không nghĩ tới thân phận của mình sao!" Thấy cô đuối lý, một nữ sinh phía sau đứng ra nói đỡ.
“Ừm! Nói cũng đúng. Là ta nói sai rồi." Quần áo ẩm ướt mặt trên người quả thật vô cùng khó chịu, Âu Dương Ngoạt bắt đầu cởi cúc áo. “Ở trong mắt ta các ngươi không khác gì con kiến, ta quả thật không nên lấy mình so sánh với các ngươi."
Những lời này của Âu Dương Ngoạt giống như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng tạo hàng ngàn gợn sóng, tất cả những người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Mâu thuẫn giữa Âu Dương Ngoạt và bọn họ vừa chạm vào nút phát động.
“Đã tan học rồi mà các em còn ở đây làm gì?" Một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên, đánh vỡ sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ.
Hóa ra người đến chính là một nữ lão sư, cô mặc một bộ quần áo màu cà phê, tóc cột gọn gàng sau đầu. Trên gương mặt bình thường là một cái mắt kính gọng đen. Bởi vì cô không mang giày cao gót nên đi đường cũng không phát ra bao nhiêu âm thanh.
Tuy rằng đã chuyển đến đây ba ngày nhưng Âu Dương Ngoạt lại không biết mặt vị nữ lão sư này. Nhưng cô ngược lại rất rõ ràng, dù sao đó cũng là chủ nhiệm lớp Âu Dương Ngoạt.
“Tan học rồi mà các em còn tụ tập ở đây làm gì?" Lần này cô đi tới trước mặt bọn họ, sau đó hỏi lại một lần nữa.
“Không có gì, chúng em có chút việc muốn tìm vị bạn học này mà thôi." Một nam sinh chẳng hề để ý trả lời.
Nữ lão sư nhìn nhìn bọn họ, sau đó chuyển qua người Âu Dương Ngoạt mấy giây, cuối cùng chuyển về phía cánh cửa phòng vệ sinh vừa rồi bị Âu Dương Ngoạt đá văng đang nằm một bên hỏi: “Ai làm vậy?" Thật hiển nhiên vị lão sư này tự động xem nhẹ việc Âu Dương Ngoạt cả người còn đang ướt sũng.
Mà một câu này, cũng đồng thời nghiêng về phía đám học viên kia.
“Báo cáo lão sư, chuyện này tuyệt đối không phải chúng em làm." Một nam sinh hai chân khép lại làm bộ dáng như quân nhân cúi chào trả lời, chọc cho đám đồng bạn của hắn nhao nhao cười.
“Vậy ai làm?" Kỳ thật đáp án đã quá rõ ràng, bất quá vị lão sư này vẫn giả vờ hỏi, nhưng ánh mắt thì lại dừng trên người Âu Dương Ngoạt.
“Tôi làm đấy, thế nào?" Chống lại ánh mắt vị lão sư, Âu Dương Ngoạt thản nhiên nói.
Thấy Âu Dương Ngoạt thừa nhận, lão sư dường thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nói với đám học viên kia: “Đã tan học rồi các em nên sớm quay về ký túc xá đi." Sau đó nhìn Âu Dương Ngoạt. “Âu Dương đồng học, mời em đi theo tôi đến văn phòng một lát."
Âu Dương Ngoạt nhún nhún vai không nói gì, đi lướt qua đám học viên đang hướng cậu khiêu khích kia về phòng học, đương nhiên cũng không xem nhẹ vài ánh mắt phẫn hận trong đó.
Trong phòng học không một bóng người, Âu Dương Ngoạt cởi đồng phục trên người ra, trong nháy mắt khi nửa người trên bộc lộ ra ngoài, không khí lạnh lẽo làm cậu run vài cái, trên da cũng nổi lên tầng tầng da gà.
Cậu bắt đầu phát run, hai hàm răng va vào nhau vang lên âm thanh ‘lộp cộp’, Âu Dương Ngoạt nhanh chóng lấy áo khoác mặc vào.
“Âu Dương đồng học, không phải lúc nãy tôi kêu em đến văn phòng của tôi sao?" Vị lão sư trở lại văn phòng nhưng đợi mãi vẫn không thấy Âu Dương Ngoạt đến, cô có chút tức giận quay lại phòng học tìm người.
“Nhưng mà tôi cũng không có nói sẽ đến đúng không?" Tuy đem cả người bọc kín nhưng cũng không có tác dụng gì. Âu Dương Ngoạt vẫn cảm thấy rất lạnh, bây giờ cậu chỉ muốn rời khỏi cái nơi chết tiệt này về nhà uống một ly ca cao nóng.
monganhlau.wordpress.com
“Âu Dương đồng học, tôi nghĩ em nên thay đổi tính tình của mình đi, đừng có đối với ai cũng bằng thái độ chán đời như vậy. Nếu muốn người khác thích mình, trước tiên em phải tôn trọng người khác, như vậy mới có thể tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng lớp được." Vị lão sư đẩy mắt kính xong lại nói tếp: “Với lại, học viện chuyển em đến cấp A, đối với một học viên cấp C như em là một chuyện tốt không thể nghi ngờ. Tuy rằng chúng tôi cũng không muốn em cảm kích hay sau này quay lại báo đáp cho học viện, nhưng xin em nên tôn trọng học viện. Ở đây không phải như cấp C muốn làm gì thì làm, hơn nữa tất cả những vật dụng ở đây đều rất đắc tiền, không phải loại điều kiện gia đình như em có thể bồi thường được."
“Rồi sao?" Đối với mấy lời nói mang ý tứ xem thường như thế, phỏng chừng cho dù là ai nghe cũng sẽ cảm thấy vô cùng chói tai, chỉ tiếc Âu Dương Ngoạt ngược lại không thèm để ý chút nào.
“Chuyện em làm hư hao của công tôi sẽ báo cáo lại học viện, về phần bồi thường, tôi sẽ hết lòng giúp em xin học viện…" bồi thường một nữa. Mấy từ cuối cùng bị chuông điện thoại Âu Dương Ngoạt đánh gãy.
Âu Dương Ngoạt lấy điện thoại ra, không coi ai ra gì ấn phím nghe. “Chuyện gì?"
“Tiểu thiếu gia, người còn trong học viện không?" An Húc Nhiên sau khi nghe được âm thanh Âu Dương Ngoạt thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra di chứng Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc hai lần quá sâu, sâu đến mức chỉ cần tan học mười phút mà không thấy Âu Dương Ngoạt ra, An Húc Nhiên liền bắt đầu căng thẳng.
“Được, ta lập tức ra liền." Âu Dương Ngoạt nói xong liền cầm túi sách đi ra ngoài, mặc kệ vị lão sư còn đang muốn tiếp tục phát biểu kia.
“Âu Dương đồng học, tôi còn chưa nói em có thể về đâu." Thái độ Âu Dương Ngoạt làm vị lão sư này khá tức giận, cô tận lực áp chế lửa giận, làm cho ngữ khí của mình thân thiện một chút.
“Nhưng ta không muốn nghe lời vô nghĩa, có vấn đền gì cứ thẳng thắng giải quyết là được." Đi ra khỏi phòng học được vài bước thì Âu Dương Ngoạt dừng lại, quay đầu nhìn cô: “À, còn chuyện này nữa, quên nói với cô. Đừng dạy dỗ tôi, cô còn chưa đủ tư cách đâu, tốt nhất nên nói ít một chút."
Nói xong, mặc kệ vị lão sư kia là cái dạng biểu tình gì, Âu Dương Ngoạt không hề quay đầu lại rời đi.
Về đến biệt thự thì Âu Dương Thần Tu đã đi ra ngoài, nghe An Húc Nhiên nói chiều nay hắn có việc phải ra ngoài.
Trong biệt thự chỗ nào cũng có hệ thống sưởi, cho dù chỉ mặc mỗi áo khoác nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nhớ tới thùng nước bẩn kia, Âu Dương Ngoạt không hề trì hoãn chạy lên lầu tắm rửa.
Khoảng nửa tiếng sau, Âu Dương Ngoạt mặc áo tắm trắng từ trên lầu đi xuống. Cậu ngồi xuống ghế sofa uống ca cao nóng do người hầu bưng đến.
“Tiểu thiếu gia, có phải hệ thống sưởi không đủ ấm hay không?" Thấy Âu Dương Ngoạt không ngừng hắt xì, An Húc Nhiên đi đến bên cạnh cậu hỏi.
Lắc đầu, đặt ly ca cao xuống. “Ta lên lầu nghỉ ngơi." Cậu thấy đầu hơi choáng váng.
“Hảo, khi nào dùng bữa tối tôi sẽ gọi người."
“Được."
Đợi đến khi Âu Dương Thần Tu về thì Âu Dương Ngoạt đã ngủ từ lâu.
Đi vào phòng ngủ tối đen, Âu Dương Thần Tu sờ soạng mở đèn ngủ trên đầu giường. Lúc này, Âu Dương Ngoạt đang chui trong chăn ngủ rất say, vươn tay kéo xuống một phần chăn, dưới ánh đèn, gương mặt cậu có phần đỏ ửng.
Vỗ vỗ mặt cậu. “Bảo bối, sao lại ngủ sớm như vậy? Thân thể không khỏe sao?"
“…Ngô…" Xoa xoa mắt, Âu Dương Ngoạt mơ hồ nói: “Không có gì, chỉ là đầu hơi nặng, muốn ngủ một giấc mà thôi."
“Bị cảm à? Hôm nay ra ngoài mặc không đủ phải không?"
“…Ừm, gần như là vậy." Chỉ là khi đi mặc đủ khi về mới mặc thiếu thôi.
Sờ sờ trán cậu, Âu Dương Thần Tu có chút lo lắng. “Có cần gọi bác sĩ không?"
“Không cần, cũng không nghiêm trọng lắm."
“…Được rồi, ngươi ngủ trước đi, ta đi tắm rồi sẽ ngủ với ngươi." Cúi người, Âu Dương Thần Tu hôn hôn mặt cậu, sau đó vén lại góc chăn đi ra ngoài.
Hai ngày nghỉ, Âu Dương Thần Tu dẫn Âu Dương Ngoạt đến suối nước nóng chơi thẳng đến tối chủ nhật mới về.
Sáng thứ hai, Âu Dương Ngoạt sau khi ăn sáng xong thì đứng trong phòng khách đợi An Húc Nhiên đi lấy xe. Vì thứ sáu không mang đồng phục về nên hôm nay cậu mặc thường phục.
Bên ngoài, bông tuyết phiêu tán khắp nơi, trên các cành cây xung quanh biệt thự phủ đầy bông tuyết. Xem ra người hầu trong nhà rất chịu khó, từ mặt đất tuyết đọng trắng xóa đằng xa và sân nhà sạch sẽ thì có thể nhìn ra.
Âu Dương Ngoạt bị cảm cũng không nặng, đến suối nước nóng hai ngày gần như đã khỏi.
Vừa đến lớp học không bao lâu, Âu Dương Ngoạt đã bị lão sư kêu lên văn phòng.
oạt đã sớm nằm trong dự kiến Thác Hữu, hắn tuyệt không kinh ngạc, sau khi nhìn giờ trên điện thoại xong liền bỏ đi.
Tiết cuối là tiết thể dục, bởi vì tuyết rơi nên trên sân thể dục bị phủ một tầng dày. Bởi vì không bao lâu nữa sẽ đến lễ hội ẩm thực, cho nên bọn họ mượn tiết thể dục tổ chức hợp lớp.
Nữ sinh bị Âu Dương Ngoạt tát một bạt tay lấy thân phận hội phó đứng trên bục cùng Thác Hữu chủ trì hợp lớp.
Đừng nghĩ rằng như vậy thì lớp sẽ rất ồn ào, ở đây không sôi nổi như cấp C. Nữ sinh đều là một bộ cẩn trọng, nam sinh thì vẫn luôn bảo trì tác phong đạo mạo. Toàn bộ cuộc hợp đều không chút ồn ào.
Đương nhiên tiết mục cho lễ hội cũng nhanh chóng định ra, lớp bọn họ quyết định kinh doanh nhà hàng, lấy tên là ‘Nhà hàng quý tộc’. Một lớp tổng cộng có ba mươi người, hai người một tổ, từ tuyên truyền đến chuẩn bị và sau đó là nhân viên phục vụ. Sau khi phân công hoàn tất, toàn bộ lớp cũng chỉ còn lại một nhân vật ‘dư thừa’ đang vùi đầu chơi game ‒ Âu Dương Ngoạt.
Nhìn Âu Dương Ngoạt, vị hội phó đứng trên bục âm trầm cười, sau đó chu môi nói: “Đúng rồi, nhà hàng quý tộc phải có một người chơi đàn thì mới thể hiện được vẻ sang trọng tao nhã. Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, vậy thì nhiêm vụ này giao cho bạn học Âu Dương Ngoạt của chúng ta hoàn thành đi." Nói trắng ra chính là muốn Âu Dương Ngoạt xấu mặt. Phải biết, cho dù là bọn họ cũng không phải toàn năng, không phải ai cũng tinh thông cầm kỳ thi họa.
Lần này lực chú ý cả lớp đều tập trung trên người Âu Dương Ngoạt, thằng nhãi này thế nhưng không có ý định ngẩng đầu, làm như không nghe thấy tiếp tuc chơi game.
Thái độ hờ hững của Âu Dương Ngoạt làm vị hội phó hận đến nghiến răng nghiến lợi, bất quá trong nháy mắt cô tươi cười trở lại. Mặc kệ thái độ Âu Dương Ngoạt thế nào, từ ngày cô bị Âu Dương Ngoạt đánh một bạt tay cô đã thề là sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu. Cho nên từ bây giờ ‒ chiến tranh giữa bọn họ chỉ mới bắt đầu.
Giờ nghỉ trưa, trong nhà ăn, lần này bọn họ không ngán chân Âu Dương Ngoạt nữa, mà trắng trợn cố tình làm như bị ngã, định đem thức ăn đổ hết lên người cậu.
Đối với người không thích tiếp cận người lạ như Âu Dương Ngoạt, cậu luôn luôn giữ khoảng cách ba thước với người xung quanh, hơn nữa thân thủ cậu lại nhanh nhẹn, đủ để cho đối phương không thực hiện được ý đồ. Nếu không, chén canh nóng kia mà thật sự đổ lên người, tư vị tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Vẫn là câu nói kia, lão hổ không phát uy bọn họ thật sự cho rằng Âu Dương Ngoạt là hello kitty! Lần trước cậu bỏ qua chỉ vì ngại có người đến ngăn cản, nhưng không có nghĩa lần này cậu cũng sẽ mặc kệ.
Âu Dương Ngoạt đem thức ăn đặt lên bàn, sau đó đi đến trước mặt vị hội phó kia, giọng nói lạnh lẽo, trên mặt không chút biểu tình, nhưng đôi mắt xanh thẫm lại lóe ra quang mang thị huyết. “Ở Trung Quốc có câu ‘quá tam ba bận’, nhớ kỹ đây là lần cuối cùng! Nếu lần sau còn khiêu khích nhẫn nại của ta nữa, ta sẽ cho ngươi một hồi ức nhớ mãi không quên!" Không quản ngươi là nam hay nữ, lúc Âu Dương Ngoạt nghiêm túc thì mặc kệ người trước mặt là ai, cậu cũng đều ‘không kiêng kị.’
Không biết vì lần đó Âu Dương Ngoạt cảnh cáo có tác dụng, hay là vì phải chuẩn bị cho lễ hội, ít nhất từ ngày đó đến nay Âu Dương Ngoạt đi học đều ‘bình an’, không có kẻ nào đến quấy rối.
Nhưng trên thực tế có phải vì chuẩn bị cho lễ hội mà ‘đình chiến’ không? Không phải! Kẻ có tiền tham gia lễ hội căn bản không giống như cấp B và C ‘muốn ăn phải lăn vô bếp’. Bọn họ chỉ cần đưa ra kế hoạch, tất cả những thứ còn lại sẽ có người khác đến hoàn thành. Hơn nữa thời gian diễn ra lễ hội cũng không dài nên không cần phải chuẩn bị nhiều.
Như vậy là do Âu Dương Ngoạt cảnh cáo có tác dụng? Cũng không phải! Chỉ cần nhìn tình huống ngày đó tại nhà ăn liền biết, trước mặt nhiều người như vậy mà Âu Dương Ngoạt cảnh cáo vị hội phó kia. Có thể nghĩ, một người luôn luôn sống trong nhung lụa làm sao chịu được sỉ nhục như vậy. Lúc đầu, vị hội phó kia quả thật bị khí tức nguy hiểm trên người Âu Dương Ngoạt dọa sợ, nhưng đó cũng là chuyện trong chốc lát mà thôi, bởi vì sau đó đã bị cảm xúc khuất nhục và phẫn nộ như thủy triều mãnh liệt bao trùm.
Ở nhà ăn vị hội phó kia tức giận đến hai má đỏ bừng, đôi mắt không thể khắc chế lửa giận gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt, bởi vậy có thể thấy, vị hội phó kia không có khả năng buông tha Âu Dương Ngoạt, những ngày yên bình này có thể nói là chuẩn bị cho một mầm tai họa khác bắt đầu.
Học viện Thánh Khải là học viện nổi danh trên toàn thế giới, đương nhiên phân hiệu này cũng thuộc loại nổi danh toàn Nhật Bản. Hơn tám mươi phần trăm học sinh các trường khác đều mơ ước đến đây, cho nên làm sao họ có thể bỏ lỡ lễ hội này cho được? Có thể nói lễ hội ẩm thực hằng năm của học viện đều rất tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Trong toàn bộ khuôn viên học viện không có chỗ nào vắng vẻ, đương nhiên chỗ càng thu hút người càng nhiều.
Lo ngại số lượng người mỗi năm chỉ có tăng chứ không có giảm, mấy năm gần đây học viện liền quyết định thực hiện chế độ tặng vé. Học viện quy định số vé nhất định được tặng ra bên ngoài, như vậy không chỉ đảm bảo học viên của học viện có thể thoải mái hưởng thụ, và người ngoài học viện cũng có thể tham gia lễ hội.
Hôm nay là ngày khai mạc lễ hội ẩm thực, trên không trung học viện nổi lơ lửng một cái khinh khí cầu, trên khí cầu viết dòng chữ thật lớn ‘Hoan nghênh đến với học viện Thánh Khải phân hiệu Nhật Bản’. Trên khinh khí cầu có mấy học viên mặc đồng phục Thánh Khải, bọn họ từ trên đó ném xuống dây ruy băng và những mảnh giấy li ti đủ loại màu sắc. Lúc này, những người có vé trên tay nối đuôi nhau đi vào, trong nháy mắt học viện trở nên vô cùng náo nhiệt.
monganhlau.wordpress.com
‘Nhà hàng quý tộc’ cấp A năm hai ban ba được tổ chức tại một nơi được gọi là ‘Bách hoa uyển’. Ở đó không chỉ có không gian rộng rãi, mà còn có một điểm đặc biệt chính là ‒ Bách hoa uyển là do mười vị học viên cấp A đứng đầu trước kia xây dựng.
Mười người này không phải đứng đầu về thành tích, mà lấy bối cảnh gia thế, quyền lực, tài phú làm điều kiện xếp hạng. Sở dĩ lớp Âu Dương Ngoạt có thể sử dụng chỗ này là vì mười người kia trước đây đều học lớp bọn họ.
Xung quanh Bách hoa uyển là hàng rào làm bằng trúc, trên hàng rào là vô số hoa tường vi màu hồng đan xen với nhau, khiến Bách hoa uyển như được bao quanh trong một vòng hoa xinh đẹp. Trong Bách hoa uyển trồng rất nhiều hoa cỏ khác nhau như mộc lan, tulip, tử la lan, mẫu đơn, thủy tiên, sơn trà, bách hợp, dạ lan hương, kim tước…Có thể nói đi vào Bách hoa uyển giống như đi vào một biển hoa, tựa như cảnh trong mơ, vô cùng xinh đẹp…thật sự làm cho người ta say mê.
Trung tâm Bách hoa uyển đặt một cây đàn dương cầm màu đen, lấy dương cầm làm tâm điểm, cách xung quanh năm mười thước (1 thước = 0.23m) đặt những cái bàn màu trắng theo phong cách Châu Âu. Trên mỗi lối đi đều được trải thảm đỏ, vài nam sinh mặc áo đuôi tôm tao nhã xếp thành một hàng đứng trước lối vào Bách hoa uyển. Ngoài ra còn có bảy nữ sinh mặc lễ phục dạ hội đoan trang đứng bên kia.
Năm người có tướng mạo đẹp mắt thì đảm đương phục vụ sinh, còn những người còn lại thì phụ trách bưng thức ăn. Đương nhiên không tính hai vị hội trưởng và hội phó, bởi vì hai người đang ở một phòng cạnh Bách hoa uyển để chủ trì học viên tiến hành hoạt động.
Lễ hội ẩm thực bắt đầu chưa đầy hai mươi phút, Nhà hàng quý tộc đã ngồi đầy người, có một số vì đến trễ mà không còn chỗ ngồi đành ở một bên chờ.
Mặc dù đã hết chỗ ngồi nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn chưa đến, trước đàn dương cầm vẫn không có ai ngồi, cũng không ai dám tiến lên đánh đàn. Trong lúc bọn họ âm thầm đoán Âu Dương Ngoạt sợ mất mặt không đến thì cậu lại xuất hiện.
Vẫn là gương mặt xinh đẹp không chút biểu tình, cho dù là vậy nhưng khi cậu đi vào Bách hoa uyển lập tức khiến mọi người chấn động, tiếp theo đó là tiếng thét hưng phấn và âm thanh bàn tán không dứt bên tai.
Âu Dương Ngoạt lúc này mặc một bộ lễ phục màu trắng, vẻ mặt hờ hững không thèm để ý tới xung quanh. Từ khi cậu đi vào cho đến khi ngồi xuống trước đàn dương cầm, toàn bộ ánh mắt mọi người đều dừng trên người cậu, ngay cả những học viên cùng lớp cũng không ngoại lệ. Cậu và đàn quả nhiên là một phối hợp hoàn mỹ.
Năm ngón tay trắng nõn thon dài ấn vài phím đàn thử âm, tiếp đó Âu Dương Ngoạt mới đem bàn tay còn lại đặt lên phím đàn.
Cậu đàn một bản nhạc có tên là [Quên đi đau khổ], giai điệu êm ái nhẹ nhàng từ từ vang lên.
Ban đầu là nhịp điệu tự nhiên phóng khoáng, thể hiện một sức sống căng tràn, sau đó lại là sôi động, nhẹ nhàng trữ tình. Đến giũa bài, âm nhạc đột nhiên chậm lại, nhẹ nhàng mang theo nhàn nhạt đau thương, thanh âm chậm rãi như để quên nỗi đau. Rồi sau đó, âm nhạc lại một lần nữa trở nên sống động, thoải mái, mãi cho đến cuối cùng tiếng đàn thong thả kết thúc…
Không còn là học viên cấp C nên Âu Dương Ngoạt phải ăn cơm trưa ở nhà ăn cấp A, và đương nhiên là dùng cơm miễn phí.
Không thể không nói, nhà ăn cấp A so với nhà ăn cấp C đúng là khác nhau một trời một vực. Nhà ăn tựa như một sân khiêu vũ không lổ, thức ăn thì đủ loại, cái gì cũng có.
Giữa nhà ăn có mười cái bàn hình chữ nhật, phủ khăn trải bàn trắng tinh không một vết bẩn. Trên bàn đặt rất nhiều khay, cái nào cũng sáng bóng như gương, mỗi khay đựng một loại thức ăn khác nhau, món nào nhìn cũng vô cùng hấp dẫn.
Hai bên là hai dãy bàn ghế ngay ngắn chỉnh tề, đây là nơi để học viên dùng cơm.
Âu Dương Ngoạt cầm đĩa đi dọc theo cái bàn chọn món mình thích, đến khi cái đĩa trên tay đã sắp không chứa được nữa cậu mới để cái kẹp gắp thức ăn xuống. Âu Dương Ngoạt nhìn bốn phía, sau đó đi đến một chỗ trống không ai ngồi.
Tuy trong nhà ăn rất nhiều người nhưng lại không hề ồn ào, dù sao tất cả học viên ở đây đều là con cháu giới thượng lưu có giáo dưỡng tốt đẹp, không chỉ không gây ồn ào mà ngay cả động tác ăn cơm cũng rất tao nhã.
Nhưng mà nhìn người đừng nhìn bề ngoài.
Âu Dương Ngoạt bưng đĩa cơm đi qua một loạt người đang ngồi dùng cơm, tuy cậu rất không muốn ở đây, cho dù chỉ năm phút thôi, nhưng vì cơm trưa cậu đành ‘tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục’ mà ở lại.
Nhìn Âu Dương Ngoạt đang đi về hướng này, không biết là ai vươn chân ra để ngán chân cậu. Ngẫm lại xem thân thủ Âu Dương Ngoạt thế nào, làm sao có thể để cho những người này dễ dàng đắc thủ?
Người khác nhiều lần ‘khiêu khích’, Âu Dương Ngoạt thì hoàn toàn không thèm để ý, cũng có thể nói những người đó còn chưa làm đến mức khiến cậu tức giận. Âu Dương Ngoạt vừa thanh thản ăn cơm trưa, vừa lấy máy chơi game ra chơi.
Lúc nghĩ trưa Thuần Dã gọi điện thoại kêu Âu Dương Ngoạt đến cấp C, Thuần Dã cho cậu mượn rất nhiều CD trò chơi, hai người trò chuyện cới nhau vài câu xong thì Âu Dương Ngoạt quay lại cấp A.
Từ đầu giờ chiều cho đến khi tan học, tất cả đều bình thường, không có ai cố ý khiêu khích cậu nữa, nhưng mà cũng có thể xem như đây là bình yên trước cơn bão.
Thu dọn túi sách xong, Âu Dương Ngoạt dự định đến toilet rồi mới về. Nhưng mà ‘vận khí không tốt’ bị người ta khóa trái nhốt trong phòng vệ sinh. Sau đó là một thùng nước bẩn đen còn hơn mực, hơn nữa còn lạnh đến thấu xương từ trên trời giáng xuống.
Người ta có câu sức chịu đựng con người có giới hạn, không chấp nhặt với bọn họ không phải vì sợ phiền phức. Lão hổ không phát uy thì bọn họ cho rằng Âu Dương Ngoạt là Hello Kitty sao?
Mùa đông lạnh lẽo mà bị xối một thùng nước lạnh, cảm thụ không dễ chịu chút nào, huống chi Âu Dương Ngoạt còn là người rất sợ lạnh.
Mấy nam nữ sinh kia vẫn còn ở ngoài vui cười hớn hở, không hề nghĩ đến việc cánh cửa khóa chặt kia ngay lập tức bị Âu Dương Ngoạt đá văng.
‘Ầm’ một tiếng thật lớn, hiển nhiên cánh cửa phòng vệ sinh không chịu nổi sức đá của Âu Dương Ngoạt đã bay sang một bên. Mấy nam nữ sinh kia sững sờ ngay tại chỗ, qua một lúc sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tuy rằng Âu Dương Ngoạt đến cấp A không bao lâu, nhưng mặt mấy người này cậu vẫn có thể nhận ra ‒ bọn họ cùng lớp với cậu.
“Ô, không thể tưởng tượng được, bộ dáng gầy teo thế kia lại có sức lực lớn như vậy." Một nữ sinh tóc dài nhìn Âu Dương Ngoạt toàn thân ướt sũng mở miệng nói.
Quần áo vừa ướt vừa bẩn làm Âu Dương Ngoạt thật khó chịu, đồng thời cũng khá tức giận. Cậu căn bản không định nói nhiều với đám người này, Âu Dương Ngoạt vung tay cho nữ sinh kia một bạt tay. Một tiếng ‘chát’ cực lớn vang lên, mặt nữ sinh kia trong nháy mắt liền sưng đỏ.
Trong lúc nhất thời, tất cả người có mặt ở đây đều sợ ngây người, mà ngay cả nữ sinh bị đánh cũng ngây ra tại chỗ.
“Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, cởi quần áo của các ngươi ra cho ta thay." Nhìn ba nam sinh trước mặt, Âu Dương Ngoạt âm trầm nói.
“Chúng tao cởi quần áo cho mày thay?" Ngoáy ngoáy lỗ tai, một nam sinh giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười ra tiếng, sau đó nói với tên đồng bạn bên cạnh: “Này, có nghe thấy không, tên ngu ngốc này bảo chúng ta cởi quần áo cho nó thay kìa."
Những người khác cũng cười theo, sau đó một tên có gương mặt lạnh nhất nói: “Hừ! Mày muốn ăn đòn đúng không, bảo chúng tao cởi quần áo cho mày? Dựa vào cái gì? Mày cho mày là ai? Mày bất quá chỉ là một tên rơm rạ từ cấp C chuyển tới mà thôi, hiểu chưa? Một tên rơm rạ sắp bị Thác Hữu xem như là sủng vật, mày nghĩ mày có tư cách ra lệnh cho chúng tao sao? Cũng không tự nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng, cư nhiên còn ở đây kiêu ngạo."
“Không cởi phải không? Vậy các ngươi còn một cơ hội nữa đó là từ đây nhảy xuống, ta sẽ không tiếp tục truy cứu." Âu Dương Ngoạt chỉ cửa sổ toilet, thanh âm lạnh lùng không chút tình cảm. Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như từ tầng ba nhảy xuống là một chuyện vô cùng đơn giản.
“Mày !! Thế mà dám đánh tao?!" Nữ sinh vừa rồi bị Âu Dương Ngoạt đánh một bạt tay bây giờ mới kịp phản ứng, bắt đầu lớn tiếng hét ầm lên. m
onganhlau.wordpress.com
Nữ sinh kia một tay che má một tay chỉ vào Âu Dương Ngoạt, trong mắt là lửa giận không thể kiềm chế. Là trưởng nữ chủ tịch tập đoàn nổi danh Nhật Bản, cho dù là ở nhà hay đi ra ngoài đều được xem như là công chúa mà cưng chiều, nào có bị đối xử như thế này?
Cô quả thật không thể tin một tên như Âu Dương Ngoạt ngay cả tư cách học cấp A cũng không có mà lại dám động thủ đáng cô! Làm cô cảm thấy khuất nhục trước nay chưa từng có. Nữ sinh kia tức giận đến gần như phát điên, cả người phát run.
Càng nhìn gương mặt xinh đẹp Âu Dương Ngoạt cô càng tức giận, lòng ghen tị xấu xí sâu trong cơ thể như ác ma thúc giục cô: ‘Đi đi, đi xé nó ra, xé gương mặt xinh đẹp khiến người ta chán ghét kia ra’
Hốc mắt nữ sinh từ từ đỏ lên, không biết là vì tức hay là vì nguyên nhân nào khác. Vẻ mặt dữ tợn như muốn đem Âu Dương Ngoạt bầm thây vạn đoạn. Lúc này, gương mặt xinh đẹp kia đã không còn một chút mỹ cảm nào nữa.
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thể xối nước bẩn lên người ta mà ta không thể đánh ngươi? Không đáng để nhận một bạt tay?" Ánh mắt từ trên người ba nam sinh chuyển qua nữ sinh kia, Âu Dương Ngoạt bình thản nói.
“Mày!!" Bị Âu Dương Ngoạt nói đến á khẩu không trả lời được.
“Cậu cãi làm gì! Hà cớ gì phải lấy mình so sánh với hạng người đó. Cũng không nghĩ tới thân phận của mình sao!" Thấy cô đuối lý, một nữ sinh phía sau đứng ra nói đỡ.
“Ừm! Nói cũng đúng. Là ta nói sai rồi." Quần áo ẩm ướt mặt trên người quả thật vô cùng khó chịu, Âu Dương Ngoạt bắt đầu cởi cúc áo. “Ở trong mắt ta các ngươi không khác gì con kiến, ta quả thật không nên lấy mình so sánh với các ngươi."
Những lời này của Âu Dương Ngoạt giống như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng tạo hàng ngàn gợn sóng, tất cả những người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Mâu thuẫn giữa Âu Dương Ngoạt và bọn họ vừa chạm vào nút phát động.
“Đã tan học rồi mà các em còn ở đây làm gì?" Một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên, đánh vỡ sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ.
Hóa ra người đến chính là một nữ lão sư, cô mặc một bộ quần áo màu cà phê, tóc cột gọn gàng sau đầu. Trên gương mặt bình thường là một cái mắt kính gọng đen. Bởi vì cô không mang giày cao gót nên đi đường cũng không phát ra bao nhiêu âm thanh.
Tuy rằng đã chuyển đến đây ba ngày nhưng Âu Dương Ngoạt lại không biết mặt vị nữ lão sư này. Nhưng cô ngược lại rất rõ ràng, dù sao đó cũng là chủ nhiệm lớp Âu Dương Ngoạt.
“Tan học rồi mà các em còn tụ tập ở đây làm gì?" Lần này cô đi tới trước mặt bọn họ, sau đó hỏi lại một lần nữa.
“Không có gì, chúng em có chút việc muốn tìm vị bạn học này mà thôi." Một nam sinh chẳng hề để ý trả lời.
Nữ lão sư nhìn nhìn bọn họ, sau đó chuyển qua người Âu Dương Ngoạt mấy giây, cuối cùng chuyển về phía cánh cửa phòng vệ sinh vừa rồi bị Âu Dương Ngoạt đá văng đang nằm một bên hỏi: “Ai làm vậy?" Thật hiển nhiên vị lão sư này tự động xem nhẹ việc Âu Dương Ngoạt cả người còn đang ướt sũng.
Mà một câu này, cũng đồng thời nghiêng về phía đám học viên kia.
“Báo cáo lão sư, chuyện này tuyệt đối không phải chúng em làm." Một nam sinh hai chân khép lại làm bộ dáng như quân nhân cúi chào trả lời, chọc cho đám đồng bạn của hắn nhao nhao cười.
“Vậy ai làm?" Kỳ thật đáp án đã quá rõ ràng, bất quá vị lão sư này vẫn giả vờ hỏi, nhưng ánh mắt thì lại dừng trên người Âu Dương Ngoạt.
“Tôi làm đấy, thế nào?" Chống lại ánh mắt vị lão sư, Âu Dương Ngoạt thản nhiên nói.
Thấy Âu Dương Ngoạt thừa nhận, lão sư dường thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nói với đám học viên kia: “Đã tan học rồi các em nên sớm quay về ký túc xá đi." Sau đó nhìn Âu Dương Ngoạt. “Âu Dương đồng học, mời em đi theo tôi đến văn phòng một lát."
Âu Dương Ngoạt nhún nhún vai không nói gì, đi lướt qua đám học viên đang hướng cậu khiêu khích kia về phòng học, đương nhiên cũng không xem nhẹ vài ánh mắt phẫn hận trong đó.
Trong phòng học không một bóng người, Âu Dương Ngoạt cởi đồng phục trên người ra, trong nháy mắt khi nửa người trên bộc lộ ra ngoài, không khí lạnh lẽo làm cậu run vài cái, trên da cũng nổi lên tầng tầng da gà.
Cậu bắt đầu phát run, hai hàm răng va vào nhau vang lên âm thanh ‘lộp cộp’, Âu Dương Ngoạt nhanh chóng lấy áo khoác mặc vào.
“Âu Dương đồng học, không phải lúc nãy tôi kêu em đến văn phòng của tôi sao?" Vị lão sư trở lại văn phòng nhưng đợi mãi vẫn không thấy Âu Dương Ngoạt đến, cô có chút tức giận quay lại phòng học tìm người.
“Nhưng mà tôi cũng không có nói sẽ đến đúng không?" Tuy đem cả người bọc kín nhưng cũng không có tác dụng gì. Âu Dương Ngoạt vẫn cảm thấy rất lạnh, bây giờ cậu chỉ muốn rời khỏi cái nơi chết tiệt này về nhà uống một ly ca cao nóng.
monganhlau.wordpress.com
“Âu Dương đồng học, tôi nghĩ em nên thay đổi tính tình của mình đi, đừng có đối với ai cũng bằng thái độ chán đời như vậy. Nếu muốn người khác thích mình, trước tiên em phải tôn trọng người khác, như vậy mới có thể tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng lớp được." Vị lão sư đẩy mắt kính xong lại nói tếp: “Với lại, học viện chuyển em đến cấp A, đối với một học viên cấp C như em là một chuyện tốt không thể nghi ngờ. Tuy rằng chúng tôi cũng không muốn em cảm kích hay sau này quay lại báo đáp cho học viện, nhưng xin em nên tôn trọng học viện. Ở đây không phải như cấp C muốn làm gì thì làm, hơn nữa tất cả những vật dụng ở đây đều rất đắc tiền, không phải loại điều kiện gia đình như em có thể bồi thường được."
“Rồi sao?" Đối với mấy lời nói mang ý tứ xem thường như thế, phỏng chừng cho dù là ai nghe cũng sẽ cảm thấy vô cùng chói tai, chỉ tiếc Âu Dương Ngoạt ngược lại không thèm để ý chút nào.
“Chuyện em làm hư hao của công tôi sẽ báo cáo lại học viện, về phần bồi thường, tôi sẽ hết lòng giúp em xin học viện…" bồi thường một nữa. Mấy từ cuối cùng bị chuông điện thoại Âu Dương Ngoạt đánh gãy.
Âu Dương Ngoạt lấy điện thoại ra, không coi ai ra gì ấn phím nghe. “Chuyện gì?"
“Tiểu thiếu gia, người còn trong học viện không?" An Húc Nhiên sau khi nghe được âm thanh Âu Dương Ngoạt thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra di chứng Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc hai lần quá sâu, sâu đến mức chỉ cần tan học mười phút mà không thấy Âu Dương Ngoạt ra, An Húc Nhiên liền bắt đầu căng thẳng.
“Được, ta lập tức ra liền." Âu Dương Ngoạt nói xong liền cầm túi sách đi ra ngoài, mặc kệ vị lão sư còn đang muốn tiếp tục phát biểu kia.
“Âu Dương đồng học, tôi còn chưa nói em có thể về đâu." Thái độ Âu Dương Ngoạt làm vị lão sư này khá tức giận, cô tận lực áp chế lửa giận, làm cho ngữ khí của mình thân thiện một chút.
“Nhưng ta không muốn nghe lời vô nghĩa, có vấn đền gì cứ thẳng thắng giải quyết là được." Đi ra khỏi phòng học được vài bước thì Âu Dương Ngoạt dừng lại, quay đầu nhìn cô: “À, còn chuyện này nữa, quên nói với cô. Đừng dạy dỗ tôi, cô còn chưa đủ tư cách đâu, tốt nhất nên nói ít một chút."
Nói xong, mặc kệ vị lão sư kia là cái dạng biểu tình gì, Âu Dương Ngoạt không hề quay đầu lại rời đi.
Về đến biệt thự thì Âu Dương Thần Tu đã đi ra ngoài, nghe An Húc Nhiên nói chiều nay hắn có việc phải ra ngoài.
Trong biệt thự chỗ nào cũng có hệ thống sưởi, cho dù chỉ mặc mỗi áo khoác nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nhớ tới thùng nước bẩn kia, Âu Dương Ngoạt không hề trì hoãn chạy lên lầu tắm rửa.
Khoảng nửa tiếng sau, Âu Dương Ngoạt mặc áo tắm trắng từ trên lầu đi xuống. Cậu ngồi xuống ghế sofa uống ca cao nóng do người hầu bưng đến.
“Tiểu thiếu gia, có phải hệ thống sưởi không đủ ấm hay không?" Thấy Âu Dương Ngoạt không ngừng hắt xì, An Húc Nhiên đi đến bên cạnh cậu hỏi.
Lắc đầu, đặt ly ca cao xuống. “Ta lên lầu nghỉ ngơi." Cậu thấy đầu hơi choáng váng.
“Hảo, khi nào dùng bữa tối tôi sẽ gọi người."
“Được."
Đợi đến khi Âu Dương Thần Tu về thì Âu Dương Ngoạt đã ngủ từ lâu.
Đi vào phòng ngủ tối đen, Âu Dương Thần Tu sờ soạng mở đèn ngủ trên đầu giường. Lúc này, Âu Dương Ngoạt đang chui trong chăn ngủ rất say, vươn tay kéo xuống một phần chăn, dưới ánh đèn, gương mặt cậu có phần đỏ ửng.
Vỗ vỗ mặt cậu. “Bảo bối, sao lại ngủ sớm như vậy? Thân thể không khỏe sao?"
“…Ngô…" Xoa xoa mắt, Âu Dương Ngoạt mơ hồ nói: “Không có gì, chỉ là đầu hơi nặng, muốn ngủ một giấc mà thôi."
“Bị cảm à? Hôm nay ra ngoài mặc không đủ phải không?"
“…Ừm, gần như là vậy." Chỉ là khi đi mặc đủ khi về mới mặc thiếu thôi.
Sờ sờ trán cậu, Âu Dương Thần Tu có chút lo lắng. “Có cần gọi bác sĩ không?"
“Không cần, cũng không nghiêm trọng lắm."
“…Được rồi, ngươi ngủ trước đi, ta đi tắm rồi sẽ ngủ với ngươi." Cúi người, Âu Dương Thần Tu hôn hôn mặt cậu, sau đó vén lại góc chăn đi ra ngoài.
Hai ngày nghỉ, Âu Dương Thần Tu dẫn Âu Dương Ngoạt đến suối nước nóng chơi thẳng đến tối chủ nhật mới về.
Sáng thứ hai, Âu Dương Ngoạt sau khi ăn sáng xong thì đứng trong phòng khách đợi An Húc Nhiên đi lấy xe. Vì thứ sáu không mang đồng phục về nên hôm nay cậu mặc thường phục.
Bên ngoài, bông tuyết phiêu tán khắp nơi, trên các cành cây xung quanh biệt thự phủ đầy bông tuyết. Xem ra người hầu trong nhà rất chịu khó, từ mặt đất tuyết đọng trắng xóa đằng xa và sân nhà sạch sẽ thì có thể nhìn ra.
Âu Dương Ngoạt bị cảm cũng không nặng, đến suối nước nóng hai ngày gần như đã khỏi.
Vừa đến lớp học không bao lâu, Âu Dương Ngoạt đã bị lão sư kêu lên văn phòng.
oạt đã sớm nằm trong dự kiến Thác Hữu, hắn tuyệt không kinh ngạc, sau khi nhìn giờ trên điện thoại xong liền bỏ đi.
Tiết cuối là tiết thể dục, bởi vì tuyết rơi nên trên sân thể dục bị phủ một tầng dày. Bởi vì không bao lâu nữa sẽ đến lễ hội ẩm thực, cho nên bọn họ mượn tiết thể dục tổ chức hợp lớp.
Nữ sinh bị Âu Dương Ngoạt tát một bạt tay lấy thân phận hội phó đứng trên bục cùng Thác Hữu chủ trì hợp lớp.
Đừng nghĩ rằng như vậy thì lớp sẽ rất ồn ào, ở đây không sôi nổi như cấp C. Nữ sinh đều là một bộ cẩn trọng, nam sinh thì vẫn luôn bảo trì tác phong đạo mạo. Toàn bộ cuộc hợp đều không chút ồn ào.
Đương nhiên tiết mục cho lễ hội cũng nhanh chóng định ra, lớp bọn họ quyết định kinh doanh nhà hàng, lấy tên là ‘Nhà hàng quý tộc’. Một lớp tổng cộng có ba mươi người, hai người một tổ, từ tuyên truyền đến chuẩn bị và sau đó là nhân viên phục vụ. Sau khi phân công hoàn tất, toàn bộ lớp cũng chỉ còn lại một nhân vật ‘dư thừa’ đang vùi đầu chơi game ‒ Âu Dương Ngoạt.
Nhìn Âu Dương Ngoạt, vị hội phó đứng trên bục âm trầm cười, sau đó chu môi nói: “Đúng rồi, nhà hàng quý tộc phải có một người chơi đàn thì mới thể hiện được vẻ sang trọng tao nhã. Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, vậy thì nhiêm vụ này giao cho bạn học Âu Dương Ngoạt của chúng ta hoàn thành đi." Nói trắng ra chính là muốn Âu Dương Ngoạt xấu mặt. Phải biết, cho dù là bọn họ cũng không phải toàn năng, không phải ai cũng tinh thông cầm kỳ thi họa.
Lần này lực chú ý cả lớp đều tập trung trên người Âu Dương Ngoạt, thằng nhãi này thế nhưng không có ý định ngẩng đầu, làm như không nghe thấy tiếp tuc chơi game.
Thái độ hờ hững của Âu Dương Ngoạt làm vị hội phó hận đến nghiến răng nghiến lợi, bất quá trong nháy mắt cô tươi cười trở lại. Mặc kệ thái độ Âu Dương Ngoạt thế nào, từ ngày cô bị Âu Dương Ngoạt đánh một bạt tay cô đã thề là sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu. Cho nên từ bây giờ ‒ chiến tranh giữa bọn họ chỉ mới bắt đầu.
Giờ nghỉ trưa, trong nhà ăn, lần này bọn họ không ngán chân Âu Dương Ngoạt nữa, mà trắng trợn cố tình làm như bị ngã, định đem thức ăn đổ hết lên người cậu.
Đối với người không thích tiếp cận người lạ như Âu Dương Ngoạt, cậu luôn luôn giữ khoảng cách ba thước với người xung quanh, hơn nữa thân thủ cậu lại nhanh nhẹn, đủ để cho đối phương không thực hiện được ý đồ. Nếu không, chén canh nóng kia mà thật sự đổ lên người, tư vị tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Vẫn là câu nói kia, lão hổ không phát uy bọn họ thật sự cho rằng Âu Dương Ngoạt là hello kitty! Lần trước cậu bỏ qua chỉ vì ngại có người đến ngăn cản, nhưng không có nghĩa lần này cậu cũng sẽ mặc kệ.
Âu Dương Ngoạt đem thức ăn đặt lên bàn, sau đó đi đến trước mặt vị hội phó kia, giọng nói lạnh lẽo, trên mặt không chút biểu tình, nhưng đôi mắt xanh thẫm lại lóe ra quang mang thị huyết. “Ở Trung Quốc có câu ‘quá tam ba bận’, nhớ kỹ đây là lần cuối cùng! Nếu lần sau còn khiêu khích nhẫn nại của ta nữa, ta sẽ cho ngươi một hồi ức nhớ mãi không quên!" Không quản ngươi là nam hay nữ, lúc Âu Dương Ngoạt nghiêm túc thì mặc kệ người trước mặt là ai, cậu cũng đều ‘không kiêng kị.’
Không biết vì lần đó Âu Dương Ngoạt cảnh cáo có tác dụng, hay là vì phải chuẩn bị cho lễ hội, ít nhất từ ngày đó đến nay Âu Dương Ngoạt đi học đều ‘bình an’, không có kẻ nào đến quấy rối.
Nhưng trên thực tế có phải vì chuẩn bị cho lễ hội mà ‘đình chiến’ không? Không phải! Kẻ có tiền tham gia lễ hội căn bản không giống như cấp B và C ‘muốn ăn phải lăn vô bếp’. Bọn họ chỉ cần đưa ra kế hoạch, tất cả những thứ còn lại sẽ có người khác đến hoàn thành. Hơn nữa thời gian diễn ra lễ hội cũng không dài nên không cần phải chuẩn bị nhiều.
Như vậy là do Âu Dương Ngoạt cảnh cáo có tác dụng? Cũng không phải! Chỉ cần nhìn tình huống ngày đó tại nhà ăn liền biết, trước mặt nhiều người như vậy mà Âu Dương Ngoạt cảnh cáo vị hội phó kia. Có thể nghĩ, một người luôn luôn sống trong nhung lụa làm sao chịu được sỉ nhục như vậy. Lúc đầu, vị hội phó kia quả thật bị khí tức nguy hiểm trên người Âu Dương Ngoạt dọa sợ, nhưng đó cũng là chuyện trong chốc lát mà thôi, bởi vì sau đó đã bị cảm xúc khuất nhục và phẫn nộ như thủy triều mãnh liệt bao trùm.
Ở nhà ăn vị hội phó kia tức giận đến hai má đỏ bừng, đôi mắt không thể khắc chế lửa giận gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt, bởi vậy có thể thấy, vị hội phó kia không có khả năng buông tha Âu Dương Ngoạt, những ngày yên bình này có thể nói là chuẩn bị cho một mầm tai họa khác bắt đầu.
Học viện Thánh Khải là học viện nổi danh trên toàn thế giới, đương nhiên phân hiệu này cũng thuộc loại nổi danh toàn Nhật Bản. Hơn tám mươi phần trăm học sinh các trường khác đều mơ ước đến đây, cho nên làm sao họ có thể bỏ lỡ lễ hội này cho được? Có thể nói lễ hội ẩm thực hằng năm của học viện đều rất tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Trong toàn bộ khuôn viên học viện không có chỗ nào vắng vẻ, đương nhiên chỗ càng thu hút người càng nhiều.
Lo ngại số lượng người mỗi năm chỉ có tăng chứ không có giảm, mấy năm gần đây học viện liền quyết định thực hiện chế độ tặng vé. Học viện quy định số vé nhất định được tặng ra bên ngoài, như vậy không chỉ đảm bảo học viên của học viện có thể thoải mái hưởng thụ, và người ngoài học viện cũng có thể tham gia lễ hội.
Hôm nay là ngày khai mạc lễ hội ẩm thực, trên không trung học viện nổi lơ lửng một cái khinh khí cầu, trên khí cầu viết dòng chữ thật lớn ‘Hoan nghênh đến với học viện Thánh Khải phân hiệu Nhật Bản’. Trên khinh khí cầu có mấy học viên mặc đồng phục Thánh Khải, bọn họ từ trên đó ném xuống dây ruy băng và những mảnh giấy li ti đủ loại màu sắc. Lúc này, những người có vé trên tay nối đuôi nhau đi vào, trong nháy mắt học viện trở nên vô cùng náo nhiệt.
monganhlau.wordpress.com
‘Nhà hàng quý tộc’ cấp A năm hai ban ba được tổ chức tại một nơi được gọi là ‘Bách hoa uyển’. Ở đó không chỉ có không gian rộng rãi, mà còn có một điểm đặc biệt chính là ‒ Bách hoa uyển là do mười vị học viên cấp A đứng đầu trước kia xây dựng.
Mười người này không phải đứng đầu về thành tích, mà lấy bối cảnh gia thế, quyền lực, tài phú làm điều kiện xếp hạng. Sở dĩ lớp Âu Dương Ngoạt có thể sử dụng chỗ này là vì mười người kia trước đây đều học lớp bọn họ.
Xung quanh Bách hoa uyển là hàng rào làm bằng trúc, trên hàng rào là vô số hoa tường vi màu hồng đan xen với nhau, khiến Bách hoa uyển như được bao quanh trong một vòng hoa xinh đẹp. Trong Bách hoa uyển trồng rất nhiều hoa cỏ khác nhau như mộc lan, tulip, tử la lan, mẫu đơn, thủy tiên, sơn trà, bách hợp, dạ lan hương, kim tước…Có thể nói đi vào Bách hoa uyển giống như đi vào một biển hoa, tựa như cảnh trong mơ, vô cùng xinh đẹp…thật sự làm cho người ta say mê.
Trung tâm Bách hoa uyển đặt một cây đàn dương cầm màu đen, lấy dương cầm làm tâm điểm, cách xung quanh năm mười thước (1 thước = 0.23m) đặt những cái bàn màu trắng theo phong cách Châu Âu. Trên mỗi lối đi đều được trải thảm đỏ, vài nam sinh mặc áo đuôi tôm tao nhã xếp thành một hàng đứng trước lối vào Bách hoa uyển. Ngoài ra còn có bảy nữ sinh mặc lễ phục dạ hội đoan trang đứng bên kia.
Năm người có tướng mạo đẹp mắt thì đảm đương phục vụ sinh, còn những người còn lại thì phụ trách bưng thức ăn. Đương nhiên không tính hai vị hội trưởng và hội phó, bởi vì hai người đang ở một phòng cạnh Bách hoa uyển để chủ trì học viên tiến hành hoạt động.
Lễ hội ẩm thực bắt đầu chưa đầy hai mươi phút, Nhà hàng quý tộc đã ngồi đầy người, có một số vì đến trễ mà không còn chỗ ngồi đành ở một bên chờ.
Mặc dù đã hết chỗ ngồi nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn chưa đến, trước đàn dương cầm vẫn không có ai ngồi, cũng không ai dám tiến lên đánh đàn. Trong lúc bọn họ âm thầm đoán Âu Dương Ngoạt sợ mất mặt không đến thì cậu lại xuất hiện.
Vẫn là gương mặt xinh đẹp không chút biểu tình, cho dù là vậy nhưng khi cậu đi vào Bách hoa uyển lập tức khiến mọi người chấn động, tiếp theo đó là tiếng thét hưng phấn và âm thanh bàn tán không dứt bên tai.
Âu Dương Ngoạt lúc này mặc một bộ lễ phục màu trắng, vẻ mặt hờ hững không thèm để ý tới xung quanh. Từ khi cậu đi vào cho đến khi ngồi xuống trước đàn dương cầm, toàn bộ ánh mắt mọi người đều dừng trên người cậu, ngay cả những học viên cùng lớp cũng không ngoại lệ. Cậu và đàn quả nhiên là một phối hợp hoàn mỹ.
Năm ngón tay trắng nõn thon dài ấn vài phím đàn thử âm, tiếp đó Âu Dương Ngoạt mới đem bàn tay còn lại đặt lên phím đàn.
Cậu đàn một bản nhạc có tên là [Quên đi đau khổ], giai điệu êm ái nhẹ nhàng từ từ vang lên.
Ban đầu là nhịp điệu tự nhiên phóng khoáng, thể hiện một sức sống căng tràn, sau đó lại là sôi động, nhẹ nhàng trữ tình. Đến giũa bài, âm nhạc đột nhiên chậm lại, nhẹ nhàng mang theo nhàn nhạt đau thương, thanh âm chậm rãi như để quên nỗi đau. Rồi sau đó, âm nhạc lại một lần nữa trở nên sống động, thoải mái, mãi cho đến cuối cùng tiếng đàn thong thả kết thúc…
Tác giả :
Lãnh Dạ Minh Hoàng