Khoáng Thế Kim Sinh
Chương 30
Đi vào học biện, bởi vì mặc quần áo không giống người khác (tất cả học viên đều mặc đồng phục, chỉ riêng Âu Dương Ngoạt mặc quần áo bình thường) cho nên Âu Dương Ngoạt trở thành tiêu điểm của mọi người. Lần thứ hai bị quấy rầy bằng lời nói lẫn ánh mắt, mà còn tăng chứ không có giảm.
Đoạn đường ngắn ngủn chỉ có mấy trăm thước nhưng Âu Dương Ngoạt đi còn khó khăn hơn so với hồng quân công nông Trung Quốc trường chinh, thật vất vả đi vào phòng học, lại lập tức bị nữ sinh cùng lớp nắm bắt cơ hội vây cậu ở giữa, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Ngay tại thời điểm Âu Dương Ngoạt chuẩn bị bùng nổ, rốt cuộc nữ sinh vây quanh cậu cũng tản ra một ít.
Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu thì thấy một nam sinh cao cao, tóc vàng, bởi vì bị các nữ sinh ngăn trở trước mặt nên cậu không thấy được gương mặt.
Thật vất vả chịu đựng đến khi chuông vào học vang lên, Âu Dương Ngoạt mới chính thức được giải thoát. Tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt vô ý đối diện với người ngồi bên trái cậu.
Vóc dáng cao, tóc màu vàng kim, mặt nhỏ, mắt xếch sáng ngời, mũi cao thẳng, không cần phải nói đây là một người đẹp trai. Nhưng mà kỳ lạ chính là, tại sao khi nhìn thấy cậu thì vẻ mặt khiếp sợ như không dám tin?
Ân, đồng học này nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi. Thật sự là quen mắt, suy nghĩ nữa ngày cũng nghĩ không ra. Âu Dương Ngoạt cũng không cần nghĩ nữa, dù sao thì giáo viên cũng đã vào lớp.
" Âu Dương đồng học, cái đó, bởi vì em không có sách, nên phiền em xem cùng bạn bên cạnh được không?" Giáo viên đôi mắt nhiệt tình mang vẻ cầu xin nhìn Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Ngoạt nhìn cô một cái, biểu tình ‘đáng yêu’ kia khiến Âu Dương Ngoạt dựng tóc gáy, khí lạnh từ dưới chân chạy lên tới trên đầu làm cậu run rẩy. Âu Dương Ngoạt nhanh chóng cúi đầu nhìn sang nam sinh tóc vàng ngồi bên cạnh.
Không thể không nói, hai người đẹp trai ngồi cùng một chỗ rất có hiệu quả kích thích thị giác, hiện tại tất cả nữ sinh trong lớp ánh mắt hoàn toàn bắn về phía hai người, không còn ai nhìn lên bảng nữa.
Thực quen mặt, Âu Dương Ngoạt nghĩ tới người ngồi bên cạnh, gương mặt quen thuộc kia thật sự cậu đã gặp qua ở đâu đó rồi…
“A!!" Linh quan chợt loé, giật mình tỉnh ngộ. Sau đó nhìn qua nam sinh bên cạnh, lời nói có chút khẩn trương: “Cậu là Sam?"
“Từ Lệ Hương, Âu Dương đồng học đột nhiên không khoẻ, em dẫn cậu ấy đến phòng y tế." Sam đột nhiên đứng lên, hướng về phía giáo viên lớn tiếng nói.
“Thỉnh gọi là cô giáo." Từ Lệ Hương vẻ mặt hắc tuyến, làm giáo viên phụ trách nhưng trong lớp không có bất cứ học viên nào gọi cô là cô giáo mà gọi thẳng tên .
Ánh mắt từ trên người Sam chuyển sang Âu Dương Ngoạt: “Âu Dương đồng học, cậu không thoải mái sao? Vậy đến phòng y tế kiểm tra xem."
Âu Dương Ngoạt ngồi ở đó không hiểu ra sao, còn không biết phát sinh chuyện gì thì đã bị Sam kéo ra khỏi lớp học. yuurj.wordpress.com
Hai người đi trên hành lang đều không nói gì, Âu Dương Ngoạt cũng không mở miệng đi theo Sam lên sân thượng.
Đóng cửa sân thượng, Sam nhìn Âu Dương Ngoạt đánh giá từ trên xuống dưới, đôi mắt sáng ngời như tia X quang dường như có thể xem thấu cơ thể cùng linh hồn cậu, quả thực như muốn khoét hai cái lỗ trên người Âu Dương Ngoạt.
Đánh giá hoàn tất, Sam từ từ mở miệng: “Cậu tại sao học ở chỗ này?"
Âu Dương Ngoạt đặt hai tay trong túi quần, đi đến rào chắn nhìn phong cảnh bên ngoài. Ánh mắt nhìn xa xa phía chân trời, vài chú chim bay lượn trên bầu trời, càng bay càng xa…
Mặt trời gần lên cao, ánh nắng ấm áp bao phủ hai người. “Cũng giống như cậu."
“Tôi không phải hỏi chuyện này, cậu biết tôi muốn hỏi chuyện gì mà." Ánh mắt của hắn dừng trên mặt Âu Dương Ngoạt, bởi vì ánh mặt trời mà càng thêm trắng nõn, nhìn qua rất xinh đẹp rất hoàn mỹ.
“Không muốn, sau này phiền toái." Ngắn ngủn vài từ để biểu đạt tâm tư của cậu, cũng như trả lời cho Sam.
Đối với câu trả lời của Âu Dương Ngoạt hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn hay giật mình, đối với loại thiếu gia có tiền như vậy hắn đã thấy nhiều, thấy nhưng không thể trách. Nhún nhún vai, lấy hộp thuốc lá từ trong túi: “Có muốn không?"
Thấy Âu Dương Ngoạt lắc đầu từ chối, hắn tự châm một điếu, tựa vào tường, hút vài hơi bắt đầu chậm rãi nói: “Đêm qua cậu đã thấy, hy vọng cậu có thể giữ bí mật." Thanh âm giống như rất tuỳ tiện, dường như không có việc gì, nhưng vừa nghe thì biết đây là giả vờ.
Trong nội quy Thánh Khải học viện, có một điều là không cho phép học viên đi làm thêm bên ngoài, càng không nói là câu lạc bộ ngưu lang, nếu bị học viện phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi học.
“Đó cũng là điều tôi muốn nói." Một học viên cấp C, gia đình bình thường, không có khả năng đến câu lạc bộ đêm. Cho dù có là thân thích kẻ có tiền như Âu Dương Sóc cũng không có tài lực lớn như vậy. Cậu yêu cầu người trước mặt giữ bí mật điểm này cho cậu.
Mà Sam bên kia, tuy rằng hắn mới đến câu lạc bộ đêm làm việc không bao lâu, nhưng mà tên Âu Dương Sóc thì hắn có biết. Có tiền, có thế lực, cũng có bối cảnh chính trị rất lớn, một người như vậy lại là chú của Âu Dương Ngoạt, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Âu Dương Ngoạt không phải học cấp bậc này.
Nghe Âu Dương Ngoạt trả lời, Sam nở nụ cười. Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng hắn nhẹ nhõm một ít. Nói thật ra hắn cũng không dám khẳng định Âu Dương Ngoạt có đồng ý giữ bí mật giúp hắn hay không, nhưng câu trả lời của Âu Dương Ngoạt là hai người bọn họ đồng thời giữ bí mật cho đối phương, khiến hắn yên tâm rất nhiều. “Tên của mình là Cương Bản Thuần Dã, sau này cậu gọi mình là Dã đi, Ngoạt."
“Ân." Gật Gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ lại nói: “Bộ dáng ban ngày cùng buổi tối của cậu khác nhau rất nhiều." Ban ngày là đồng phục học sinh, ban đêm là tây trang đeo cà vạt nhìn rất thuần thục.
Hắn cười cười, không phải là nụ cười nghể nghiệp buổi tối, mà là tươi cười thật sự: “Nếu buổi tối cũng như vậy, ông chủ còn nhận mình sao?"
“Ân, cũng đúng."
Biết bí mật của nhau hai người cũng không xa lạ như mới gặp mặt, Thuần Dã cũng không câu nệ, bày ra bản tính vốn có của mình, hi hi ha ha nói không ngừng.
Mà Âu Dương Ngoạt bên cạnh nghe, ngẫu nhiên cũng nói một hai câu, hoặc là hỏi những vấn đề mà trước đây chưa từng trải qua.
Tán gẫu một buổi, bất tri bất giác đã qua mấy tiết, chỉ còn một tiết nữa là kết thúc, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giữa trưa.
Âu Dương Ngoạt rất thích máy chơi game mà Thuần Dã đưa cho cậu, hỏi hắn chơi như thế nào. Thuần Dã bên cạnh há hốc miệng, nghĩ thầm ‘cậu ta thật sự là thiếu gia sao? tại sao máy chơi game cũng chưa từng chơi qua?’
Âu Dương Ngoạt tới đây chỉ mới nửa năm, tiếp xúc đồ vật cũng không nhiều, mà ở thời đại trước kia của cậu, khoa học kỹ thuật phát triển hơn bây giờ rất nhiều, trò chơi thì không cần dùng tay, đều thông qua đại não khống chế mà chơi.
“Đi thôi, chỉ còn mười phút nữa là 12 giờ, cậu không đói bụng sao, chúng ta xuống ăn cơm." Mắt thấy Âu Dương Ngoạt không có ý định xuống lầu, Thuần Dã quyết định mở miệng.
Đoạn đường ngắn ngủn chỉ có mấy trăm thước nhưng Âu Dương Ngoạt đi còn khó khăn hơn so với hồng quân công nông Trung Quốc trường chinh, thật vất vả đi vào phòng học, lại lập tức bị nữ sinh cùng lớp nắm bắt cơ hội vây cậu ở giữa, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Ngay tại thời điểm Âu Dương Ngoạt chuẩn bị bùng nổ, rốt cuộc nữ sinh vây quanh cậu cũng tản ra một ít.
Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu thì thấy một nam sinh cao cao, tóc vàng, bởi vì bị các nữ sinh ngăn trở trước mặt nên cậu không thấy được gương mặt.
Thật vất vả chịu đựng đến khi chuông vào học vang lên, Âu Dương Ngoạt mới chính thức được giải thoát. Tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt vô ý đối diện với người ngồi bên trái cậu.
Vóc dáng cao, tóc màu vàng kim, mặt nhỏ, mắt xếch sáng ngời, mũi cao thẳng, không cần phải nói đây là một người đẹp trai. Nhưng mà kỳ lạ chính là, tại sao khi nhìn thấy cậu thì vẻ mặt khiếp sợ như không dám tin?
Ân, đồng học này nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi. Thật sự là quen mắt, suy nghĩ nữa ngày cũng nghĩ không ra. Âu Dương Ngoạt cũng không cần nghĩ nữa, dù sao thì giáo viên cũng đã vào lớp.
" Âu Dương đồng học, cái đó, bởi vì em không có sách, nên phiền em xem cùng bạn bên cạnh được không?" Giáo viên đôi mắt nhiệt tình mang vẻ cầu xin nhìn Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Ngoạt nhìn cô một cái, biểu tình ‘đáng yêu’ kia khiến Âu Dương Ngoạt dựng tóc gáy, khí lạnh từ dưới chân chạy lên tới trên đầu làm cậu run rẩy. Âu Dương Ngoạt nhanh chóng cúi đầu nhìn sang nam sinh tóc vàng ngồi bên cạnh.
Không thể không nói, hai người đẹp trai ngồi cùng một chỗ rất có hiệu quả kích thích thị giác, hiện tại tất cả nữ sinh trong lớp ánh mắt hoàn toàn bắn về phía hai người, không còn ai nhìn lên bảng nữa.
Thực quen mặt, Âu Dương Ngoạt nghĩ tới người ngồi bên cạnh, gương mặt quen thuộc kia thật sự cậu đã gặp qua ở đâu đó rồi…
“A!!" Linh quan chợt loé, giật mình tỉnh ngộ. Sau đó nhìn qua nam sinh bên cạnh, lời nói có chút khẩn trương: “Cậu là Sam?"
“Từ Lệ Hương, Âu Dương đồng học đột nhiên không khoẻ, em dẫn cậu ấy đến phòng y tế." Sam đột nhiên đứng lên, hướng về phía giáo viên lớn tiếng nói.
“Thỉnh gọi là cô giáo." Từ Lệ Hương vẻ mặt hắc tuyến, làm giáo viên phụ trách nhưng trong lớp không có bất cứ học viên nào gọi cô là cô giáo mà gọi thẳng tên .
Ánh mắt từ trên người Sam chuyển sang Âu Dương Ngoạt: “Âu Dương đồng học, cậu không thoải mái sao? Vậy đến phòng y tế kiểm tra xem."
Âu Dương Ngoạt ngồi ở đó không hiểu ra sao, còn không biết phát sinh chuyện gì thì đã bị Sam kéo ra khỏi lớp học. yuurj.wordpress.com
Hai người đi trên hành lang đều không nói gì, Âu Dương Ngoạt cũng không mở miệng đi theo Sam lên sân thượng.
Đóng cửa sân thượng, Sam nhìn Âu Dương Ngoạt đánh giá từ trên xuống dưới, đôi mắt sáng ngời như tia X quang dường như có thể xem thấu cơ thể cùng linh hồn cậu, quả thực như muốn khoét hai cái lỗ trên người Âu Dương Ngoạt.
Đánh giá hoàn tất, Sam từ từ mở miệng: “Cậu tại sao học ở chỗ này?"
Âu Dương Ngoạt đặt hai tay trong túi quần, đi đến rào chắn nhìn phong cảnh bên ngoài. Ánh mắt nhìn xa xa phía chân trời, vài chú chim bay lượn trên bầu trời, càng bay càng xa…
Mặt trời gần lên cao, ánh nắng ấm áp bao phủ hai người. “Cũng giống như cậu."
“Tôi không phải hỏi chuyện này, cậu biết tôi muốn hỏi chuyện gì mà." Ánh mắt của hắn dừng trên mặt Âu Dương Ngoạt, bởi vì ánh mặt trời mà càng thêm trắng nõn, nhìn qua rất xinh đẹp rất hoàn mỹ.
“Không muốn, sau này phiền toái." Ngắn ngủn vài từ để biểu đạt tâm tư của cậu, cũng như trả lời cho Sam.
Đối với câu trả lời của Âu Dương Ngoạt hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn hay giật mình, đối với loại thiếu gia có tiền như vậy hắn đã thấy nhiều, thấy nhưng không thể trách. Nhún nhún vai, lấy hộp thuốc lá từ trong túi: “Có muốn không?"
Thấy Âu Dương Ngoạt lắc đầu từ chối, hắn tự châm một điếu, tựa vào tường, hút vài hơi bắt đầu chậm rãi nói: “Đêm qua cậu đã thấy, hy vọng cậu có thể giữ bí mật." Thanh âm giống như rất tuỳ tiện, dường như không có việc gì, nhưng vừa nghe thì biết đây là giả vờ.
Trong nội quy Thánh Khải học viện, có một điều là không cho phép học viên đi làm thêm bên ngoài, càng không nói là câu lạc bộ ngưu lang, nếu bị học viện phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi học.
“Đó cũng là điều tôi muốn nói." Một học viên cấp C, gia đình bình thường, không có khả năng đến câu lạc bộ đêm. Cho dù có là thân thích kẻ có tiền như Âu Dương Sóc cũng không có tài lực lớn như vậy. Cậu yêu cầu người trước mặt giữ bí mật điểm này cho cậu.
Mà Sam bên kia, tuy rằng hắn mới đến câu lạc bộ đêm làm việc không bao lâu, nhưng mà tên Âu Dương Sóc thì hắn có biết. Có tiền, có thế lực, cũng có bối cảnh chính trị rất lớn, một người như vậy lại là chú của Âu Dương Ngoạt, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Âu Dương Ngoạt không phải học cấp bậc này.
Nghe Âu Dương Ngoạt trả lời, Sam nở nụ cười. Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng hắn nhẹ nhõm một ít. Nói thật ra hắn cũng không dám khẳng định Âu Dương Ngoạt có đồng ý giữ bí mật giúp hắn hay không, nhưng câu trả lời của Âu Dương Ngoạt là hai người bọn họ đồng thời giữ bí mật cho đối phương, khiến hắn yên tâm rất nhiều. “Tên của mình là Cương Bản Thuần Dã, sau này cậu gọi mình là Dã đi, Ngoạt."
“Ân." Gật Gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ lại nói: “Bộ dáng ban ngày cùng buổi tối của cậu khác nhau rất nhiều." Ban ngày là đồng phục học sinh, ban đêm là tây trang đeo cà vạt nhìn rất thuần thục.
Hắn cười cười, không phải là nụ cười nghể nghiệp buổi tối, mà là tươi cười thật sự: “Nếu buổi tối cũng như vậy, ông chủ còn nhận mình sao?"
“Ân, cũng đúng."
Biết bí mật của nhau hai người cũng không xa lạ như mới gặp mặt, Thuần Dã cũng không câu nệ, bày ra bản tính vốn có của mình, hi hi ha ha nói không ngừng.
Mà Âu Dương Ngoạt bên cạnh nghe, ngẫu nhiên cũng nói một hai câu, hoặc là hỏi những vấn đề mà trước đây chưa từng trải qua.
Tán gẫu một buổi, bất tri bất giác đã qua mấy tiết, chỉ còn một tiết nữa là kết thúc, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giữa trưa.
Âu Dương Ngoạt rất thích máy chơi game mà Thuần Dã đưa cho cậu, hỏi hắn chơi như thế nào. Thuần Dã bên cạnh há hốc miệng, nghĩ thầm ‘cậu ta thật sự là thiếu gia sao? tại sao máy chơi game cũng chưa từng chơi qua?’
Âu Dương Ngoạt tới đây chỉ mới nửa năm, tiếp xúc đồ vật cũng không nhiều, mà ở thời đại trước kia của cậu, khoa học kỹ thuật phát triển hơn bây giờ rất nhiều, trò chơi thì không cần dùng tay, đều thông qua đại não khống chế mà chơi.
“Đi thôi, chỉ còn mười phút nữa là 12 giờ, cậu không đói bụng sao, chúng ta xuống ăn cơm." Mắt thấy Âu Dương Ngoạt không có ý định xuống lầu, Thuần Dã quyết định mở miệng.
Tác giả :
Lãnh Dạ Minh Hoàng