Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 17

Màn đêm đã buông xuống.

Bởi vì phía trước tổ chức triển lãm đá quý, xanh vàng rực rỡ, phi thường náo nhiệt, hoa viên nguyên bản một mảnh tối đen trở nên sáng ngời. Trong bụi cỏ truyền đến âm thanh dế kêu, trong hoa viên ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít nam lẫn nữ vội vàng qua lại.

Âu Dương Ngoạt ngồi trên bể phun nước hình tròn trong hoa viên, đem ly nước trái cây để một bên, lấy tai nghe từ trong ba lô gắn vào điện thoại trong túi áo, một bên nghe nhạc một bên chơi game để giết thời gian.

“Cháu là Âu Dương Ngoạt? Tiểu Ngoạt nhi nhà Âu Dương?" Chơi game được một nửa, một thanh âm nam nhân trung niên phía trước Âu Dương Ngoạt vang lên, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ. [yuu: tiểu Ngoạt nhi là của ta gọi, ai cho cái tên già dê nhà ngươi gọi chứ]

Tiểu Ngoạt nhi? Thanh âm cùng xưng hô phản cảm khiến Âu Dương Ngoạt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn người tới…Bụng to, mặt bánh nướng, không chỉ vẻ mặt, bộ dáng thoạt nhìn chính là loại nhà giàu mới nổi kiêu ngạo điển hình. Bất quá, người này hình như đã gặp ở đâu rồi…

A!!! Hoá ra là hắn a. Chủ tịch xí nghiệp Vương thị gọi là gì…Vương Ý, tại yến tiệc lần trước mang theo một mỹ thiếu niên cùng Âu Dương Thần Tu chào hỏi.

Nhớ lại nhớ lại, đột nhiên nhớ tới lúc trước hắn nhìn mình bằng ánh mắt kinh tởm, Âu Dương Ngoạt đã muốn làm thịt hắn ngay tại chỗ.

Nhưng làm một sát thủ là phải bình tĩnh, cho nên Âu Dương Ngoạt dằn xuống xúc động muốn giết người, lần thứ hai cúi đầu chơi game trong điện thoại. Mặc kệ tên mập cả người như quả thịt cầu, a, không đúng, nhìn hắn một thân toàn là mỡ phải là quả cầu mỡ mới đúng.

“Làm sao vậy, tiểu Ngoạt nhi, cháu không để ý tới bác sao? Chậc, chậc, chủ tịch Âu Dương cũng thật là, tại sao lại nhẫn tâm đem con trai mình bỏ một mình ở chỗ này a? Tiểu Ngoạt nhi, Vương thúc chơi cùng cháu được không?" Cảnh tượng điển hình đại hôi lang dụ dỗ tiểu bạch thỏ.

Người đàn ông vừa nói vừa đem bàn tay chậm rãi hướng Âu Dương Ngoạt ý đồ kéo gần khoảng cách, nghĩ chiếm chút tiện nghi.

Khi hắn tới gần một chút, mùi cooktail cùng mùi thuốc lá mãnh liệt xông vào mũi, khiến Âu Dương Ngoạt vốn đã không thích đến gần người khác càng tức giận tới cực điểm.

Nắm chặt tay, thời điểm muốn ra tay thì đột nhiên một thanh âm từ bên cạnh bọn họ vang lên: “Không nhọc Vương tổng hao tâm tổn trí, con tôi thì tôi tự mình bồi nó."

Âu Dương Thần Tu? Hắn tới đây vào lúc nào? Mình tại sao lại không phát hiện? Lần trước cũng như thế, Âu Dương Ngoạt vốn tưởng rằng lần đó là do khối thân thể này chưa qua huấn luyện nhưng sự thật chứng minh không phải như vậy.

Rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái. Từ trước đến nay tuyệt đối chán ghét, phản cảm cùng người khác tiếp xúc nhưng Âu Dương Ngoạt chưa từng chán ghét hoặc phản cảm Âu Dương Thần Tu tiếp cận, thậm chí là đụng chạm. Hơn nữa cậu phát hiện một vấn đề lớn hơn, đó chính là cậu có thể phát hiện khí tức người khác xung quanh mình, nhưng mà lại không phát hiện Âu Dương Thần Tu! Chẳng lẽ vì khối thân thể này trước kia đã quen thuộc với người đàn ông này?

“A ha ha ha, chủ tịch Âu Dương, hoá ra là ngài đi lấy nước trái cây a. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thứ cho tôi vừa rồi lỡ lời." Thấy Âu Dương Thần Tu cầm hai ly nước trái cây trong tay, người đàn ông trung niên vội vàng cười ha ha.

Thanh âm lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm: “Ân, nếu không còn chuyện gì chúng tôi đi trước, thất lễ." Vươn tay đem Âu Dương Ngoạt kéo vào trong ngực của mình, ôm cậu xoay người bước đi. Giờ phút này không có bất cứ luận kẻ nào biết Âu Dương Thần Tu đang suy nghĩ gì.

“Ngài thật sự là, người ta là con trai chủ tịch tập đoàn Âu Dương mà ngài cũng muốn thu vào tay, không khỏi quá phận đi." Ngay lúc Âu Dương Thần Tu cùng Âu Dương Ngoạt rời đi, một mỹ thiếu niên từ trong một ngõ khác hoa viên đi ra.

Mà thiếu niên này là người lần trước đi cùng Vương Ý đến yến tiệc.

“A, bảo bối thân mến, em vừa rồi đi đâu vậy, em không ở bên cạnh khiến tôi thật tịch mịch." Vương Ý thấy người tới, toàn bộ hai má béo phì thật lớn tươi cười càng thêm khó coi.

“Tịch mịch? Em thấy không thể nào, vừa rồi thừa dịp em không có ở đây, ngài không phải muốn đi tìm người khác sao? Hơn nữa đối phương còn là hàng thượng đẳng." Mỹ thiếu niên ngã vào trong ngực Vương Ý, ngữ khí oán giận không nghe ra một tia sinh khí, ngược lại có cảm giác trêu đùa.

“Ha hả, bảo bối, em biết không, từ lần trước nhìn thấy Âu Dương Ngoạt thì tôi ngày nhớ đêm mong, cậu ta quả thực là yêu tinh, khiến tôi cơm nước không muốn ăn, chậc chậc, nếu có thể dùng tiền mua cậu ta, mặc kệ là tốn bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý, đáng tiếc cậu ta là con trai Âu Dương Thần Tu." Ngồi cạnh đài phun nước hắn ão não lắc đầu, trên mặt tràn đầy không cam lòng.

“Phải không? Ngài thật sự tốn bao nhiêu tiền cũng nguyện ý?" Mỹ thiếu niên đột nhiên tiến lên ngồi khoá trên người Vương Ý, đối mặt nhìn hắn nghiêm túc hỏi.

“Đúng vậy, bảo bối, em biết tôi từ trước tới nay luôn nói chuyện giữ lời mà." yuurj.wordpress.com

“Tốt lắm, em giúp ngài đem Âu Dương Ngoạt thu vào tay, đến lúc đó ngài phải đưa em ba nghìn vạn, thế nào?"

“….." Nghe đến đó, Vương Ý suy nghĩ sâu xa, không phải hắn không có tiền mà Âu Dương Ngoạt là nhân vật không dễ dàng chơi đùa như vậy.

“Như thế nào? Luyến tiếc? Ngài không phải nói tốn bao nhiêu tiền đều nguyện ý hay sao? Ba nghìn vạn, kỳ thật đã rất có lời, sau khi đem Âu Dương Ngoạt thu vào tay khẳng định ngài sẽ không cần em nữa, xem như là phí chia tay, thế nào?" Thấy Vương Ý suy nghĩ, mỹ thiếu niên cho rằng hắn không đồng ý.

“Bảo bối, ba nghìn vạn là vấn đề nhỏ, nhưng mà em làm sao đem Âu Dương Ngoạt thu vào tay?" Vương Ý biểu tình bây giờ tuyệt đối không phải cái loại giống như đồ ngốc vừa rồi nhìn thấy, mà là biểu tình một người kinh nghiệm dốc sức giữa thương trường.

“Này có gì khó, nói cho ngài biết một bí mật, em có quen biết một bằng hữu, là bạn học Âu Dương Ngoạt, em nghe cậu ta nói học viện bọn họ tổ chức đi Nhật Bản trao đổi học tập, mà Âu Dương Ngoạt là một trong số đó. Ngài ngẫm lại đi, Nhật Bản so với nơi này cơ hội xuống tay tuyệt đối đơn giản, dễ dàng đi."

“Ân, có chuyện như vậy, nhưng mà người bạn kia của em có thể tin tưởng được không? Bảo bối, em phải biết, chuyện này nếu làm không tốt, tay chân không sạch sẽ lưu lại dấu vết bị Âu Dương Thần Tu biết thì không xong đâu." Thế lực Âu Dương Thần Tu Vương Ý biết rõ, nhưng mà không có biện pháp, lúc ngủ hắn cũng nghĩ tới Âu Dương Ngoạt, mạo hiểm Âu Dương Thần Tu hắn cũng nguyện ý nếm thử.

“Hừ! Muốn lột da hổ lại không có can đảm, vậy ngài còn mộng cái gì, không bằng sớm từ bỏ suy nghĩ đó đi." Nghiêng mặt đi, thiếu niên ngồi trên người Vương Ý rất là mất hứng.

“Hảo hảo hảo, tôi nghe lời bảo bối, bất quá, tới lúc đó em đừng làm tôi thất vọng a." Xoa bóp mặt thiếu niên, Vương Ý hai mắt tràn đầy ***.

“Ha hả, yên tâm đi, ngài trở về chuẩn bị tốt ba nghìn vạn cho em đi, em nhất định sẽ giúp ngài đem Âu Dương Ngoạt thu vào tay." Người ta nói phụ nữ quá mức xinh đẹp thì tâm tư cũng bất chính, nhưng xem ra đàn ông quá mức xinh đẹp cũng không hơn gì.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại