Khoảng Cách Năm Bước
Chương 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Tiểu Quyển tùy ý phất phất tay.
“Ta cũng cảm thấy như vậy. Ta đã xem xong vở diễn, ta đã mãn nguyện, anh ta biết ta có đến xem, anh ta cũng mãn nguyện, không cần phải nói từ biệt vô nghĩa làm gì, như thế này là được rồi."
Kỷ Hằng quay đầu, nghiêm túc nhìn cô.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, trên đỉnh núi Uyển Khâu chỉ còn một ánh đèn, xung quanh toàn tiếng côn trùng kêu, hai người đi dọc theo đường núi trở về.
Tiểu Quyển nhảy về phía trước mấy bước, “Giống như anh ta nói, gặp nhau là có lý do, ly biệt hết duyên. Giống như ta với ngươi, hôm nay khó có dịp cùng nhau xem một vở diễn, thật vui vẻ. Ngày mai chúng ta mỗi người một phương trời, thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng cầu."
Kỷ Hằng im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên nói: “Vậy thì ta khác với ngươi."
Tiểu Quyển ngẩng đầu, dưới ánh sao chỉ có thể nhìn thấy đường nét gương mặt mơ hồ của anh.
Kỷ Hằng giống như nở nụ cười, nói: “Cuộc đời ta thích nhất là cưỡng cầu."
Tiểu Quyển cũng cười, nghĩ thầm: Đúng thế, giống như các ca ca đã nói, tộc Bạch Hổ của bọn hắn trời sinh đã có tính cố chấp, một khi đã muốn làm cái gì, thì đều hao tổn tâm cơ, cho dù thế nào thì nhất định cũng phải cố gắng hết sức, không hề giống với tính tình thiếu thận trọng trời sinh của tộc Thanh Loan.
Nhưng mà lúc này, anh ta nói chuyện nhẹ nhàng, hoàn toàn khác biệt với anh ta khi buổi sáng ở Thất Điệt Tuyền.
Tiểu Quyển nhớ lại, “Kỷ Hằng, ngươi vừa mới giúp ta thưởng Tiên thạch, đợi vài ngày nữa ta sẽ trả lại cho ngươi. Ta đã cho người gửi thư cho người nhà, không đến hai ngày nữa bọn họ sẽ phái người mang tiền đến cho ta."
“Không sao, quên đi." Kỷ Hằng đáp, “Thưởng tiền đến mức có thể mua được cả gánh hát chỉ vì để xem kết cục như thế nào, Hạ Tiểu Quyển, về sau ai mà cưới ngươi, không biết có nuôi nổi không đó."
“Thật ra cũng không hoàn toàn là vì kết cục."
Khó có khi Kỷ Hằng hào phóng như vậy, còn dễ nói chuyện, Tiểu Quyển nói chuyện phiếm với anh vài câu, “Bọn họ thực sự diễn rất tốt. Nếu không diễn tốt thì ai thèm quan tâm kết cục sống hay chết để làm gì."
Tiểu Quyển suy nghĩ một chút, “Đặc biệt là Giản Ngọc, diễn tốt, mặt mũi khôi ngô, phong nhã hào phóng, tộc Cửu Vĩ Hồ quả nhiên danh bất hư truyền."
Tiếng côn trùng kêu vang, Kỷ Hằng không lên tiếng.
Qua hơn nửa ngày, Kỷ Hằng mới cất giọng lạnh như băng: “Người cũng đã đi, ngươi cũng đừng nhung nhớ, vẫn nên ngẫm lại mình sẽ chịu phạt như thế nào đi."
Tiểu Quyển cũng không thèm để ý.
Liên tiếp mấy ngày tự mình xuống núi, còn ra tay hạ độc sư huynh, náo loạn thành như thế này, thì chắc chắn sẽ phải bị phạt.
“Có gì đâu mà nghĩ? Cùng lắm thì lại phạt ta đến sườn núi lần nữa." Tiểu Quyển lên kế hoạch, “Dạo này sườn núi Chân Ngô ấm áp hơn đúng không? Trời có nhiều gió, lần này chỉ cần chuẩn bị nhiều đồ ăn và củi, ta còn mang theo một ít chăn bông dày, ban đêm cần dùng."
Kỷ Hằng: “……"
Ngoài dự định, ngày hôm sau, sư phụ không có gọi Tiểu Quyển lên giáo huấn, cũng không đưa cô tới sườn núi Chân Ngô, chỉ có một mình Kỷ Hằng tới.
Kỷ Hằng đã phạt một hình phạt rất nặng.
Tiểu Quyển đi hỗ trợ sư phụ sắp xếp sách cổ. Thời gian rảnh rỗi ngoài giờ luyện công đều phải qua hỗ trợ, một ngày cũng không thể nghỉ, trong suốt một năm.
“Một năm? Một năm?" Tiểu Quyển cho là mình đã nghe lầm.
“Đương nhiên là một năm," Kỷ Hằng nhàn nhạt nói, “Lúc đầu ngươi vụng trộm xuống núi xem kịch, phải phạt hai tháng. Ngươi nói muốn xem thêm một ngày, có thể để cho ta phạt ngươi gấp bốn lần, vậy là tám tháng. Thế nhưng, ngươi đâu chỉ xem nhiều hơn một ngày? Ngươi còn dám hạ độc ta, cho nên phạt thêm bốn tháng, tính ra cũng không quá oan uổng đâu nhỉ?"
Cho nên, lúc ở Uyển Khâu, vì vở kịch của tộc Cửu Vĩ Hồ, ròng rã một năm trời, Tiểu Quyển không có thời gian rảnh. Mỗi ngày đều bị Kỷ Hằng giam giữ, đi sắp xếp sách cổ của sư phụ với anh ta, buồn bực đến mức chết đi sống lại, chẳng còn thời gian ăn chơi lêu lổng nữa.
*
“Cô nhớ lại sao?" Kỷ Hằng hỏi Tiểu Quyển, “Còn nói là không thích hồ ly? Không phải cô nói cái gì mà ‘mặt mũi khôi ngô, phong nhã hào phóng’ sao?"
Lời nói của nhiều năm như vậy, thế mà anh ta đều nhớ kỹ, xem ra trí nhớ cũng không tệ.
Tiểu Quyển phản bác: “Hồ ly trong thiên hạ không phải đều là Cửu Vĩ Hồ, hơn nữa cho dù là Cửu Vĩ Hồ, thì lớn lên được như Giản Ngọc cũng là độc nhất vô nhị, đúng không?"
Kỷ Hằng ‘A’ một tiếng, “Giản Ngọc? Đã nhiều năm như vậy, vẫn còn nhớ rõ tên luôn đấy."
Tiểu Quyển không để ý tới anh.
Lão Vương lái xe vào trong cổng sắt nhà Kỷ Hằng, Tiểu Quyển vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Quyển nghĩ, “Hôm nay con hồ lý thối Tần Khinh kia tranh cướp đôi bông tai với tôi, sau đó đột nhiên lại đưa sợi dây chuyền tới trước mặt tôi, rốt cuộc là anh ta muốn làm gì?"
Kỷ Hằng liếc cô một cái, “Tán gái?"
“Không phải," Tiểu Quyển lắc đầu, “Tôi đã từng trải qua vô số lần, bằng kinh nghiệm phong phú và trực giác nhạy bén của tôi thì không quá giống."
“Cô sao?" Kỷ Hằng không hề che giấu sự khinh thường trong giọng nói của mình, “Trực giác bén nhạy? Nhạy bén, trực giác?"
Tiểu Quyển đáp: “Thế nào? Không phục? Ai thích tôi, ai không thích tôi, tôi có thể nhìn ra được ngay."
Kỷ Hằng nhẹ nhàng nhướng mày.
Tiểu Quyển xoay người, nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Hằng ở cự ly gần, “Phản ứng của anh sao lạ thế, Kỷ Hằng, không phải là anh thích tôi đó chứ?"
Kỷ Hằng mấp máy môi, vừa định mở miệng.
“Tôi biết rồi."
Tiểu Quyển mở cửa xe, rồi thuận tay đóng lại, nhốt anh và những lời anh định nói ở trong xe.
Hôm nay trở về sớm, lúc Kỷ Hằng ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, rốt cuộc Tiểu Quyển đã được như ý nguyện, làm chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm —— Tiến vào thư phòng ở sát vách. Trong thư phòng có cất két sắt, trong két sắt có chứa Đàn Na Châu bảo bối của Tiểu Quyển.
Ngoại trừ một mặt là cửa sổ, thì ba mặt còn lại của thư phòng đều kê tủ, trong đó có hai mặt là giá sách mở chứa đầy sách và đồ trang trí nhỏ, mặt còn lại là tủ có cửa.
Tiểu Quyển tìm nửa ngày, rốt cục cũng tìm được két sắt ở một trong những chiếc tủ kia. Két sắt không quá lớn, là két điện tử và có bảng nhập mật khẩu từ 0 đến 9 trên két.
Hoàn toàn không biết làm thế nào để bắt đầu.
Tiểu Quyển dùng di động lên mạng tra một chút, phát hiện mật mã của cái tủ sắt này có thể từ ba đến hai mươi số, nhập sai ba lần thì nó sẽ báo động.
Dựa vào thử là tuyệt đối không được.
Tiểu Quyển suy nghĩ, Kỷ Hằng sẽ đặt mật mã như thế nào? Tiểu Quyển tiện tay mở cánh cửa và ngăn kéo bên cạnh, tìm kiếm bất cứ thứ gì liên quan đến con số.
Bên trong ngăn kéo có vài đồ lặt vặt, Tiểu Quyển liếc mắt đã nhìn thấy thứ gì đó đã xuất hiện trong trí nhớ của mình —— một cái bơm dùng chân.
Tiểu Quyển cầm lên ấn ấn.
Phốc phốc phốc phốc. (1)
(1) Âm thanh khi ấn bơm, mình cũng không biết diễn tả từ gì. Mọi người cứ hiểu nôm na là vậy nhé. Hoặc bạn nào có từ nào hay hơn thì cmt cho mình với
Ký ức giống một cái van, ngay khi âm thanh phốc phốc vang lên thì đã mở ra một khe hở.
Tiểu Quyển lại thấy được những quả bóng bay màu hồng lăn quanh phòng, cảm nhận được có một cảm giác vui sướng khi đạp lên vật nhỏ này.
Chuyện sinh nhật Kỷ Hằng vào năm ngoái, Tiểu Quyển đã nhớ được một chút xíu. Lần này thì cô đã nhớ nhiều hơn rất nhiều.
Hôm sinh nhật Kỷ Hằng, lúc anh sắp về nhà, cô phải sắp xếp mọi thứ trước khi anh quay trở lại. Treo băng rôn, nướng bánh gatô, việc nào cũng cần thời gian.
Tốc độ thổi bong bóng của Tiểu Quyển quá chậm, Tiểu Quyển đang cố gắng đạp ống bơm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, rồi tiếng ô tô lái vào.
Kỷ Hằng dùng chìa khoá của mình mở cửa, nhìn thấy phòng khách đầy bong bóng màu hồng thì giật mình.
Tiểu Quyển lo lắng, “Sao lại về sớm như vậy, không phải anh nói xế chiều hôm nay sẽ có cuộc họp sao?"
Kỷ Hằng liếc nhìn xung quanh một vòng, “Anh nghe Nhiếp Trường Phong nói em chuẩn bị sinh nhật cho anh, cho nên đã hủy bỏ hội nghị." Sau đó anh mấp máy môi, “Tiểu Quyển, có thảm họa bóng bay trong nhà sao?"
Tiểu Quyển cũng nhìn xung quanh một chút, có chút do dự, “Không dễ nhìn sao? Em còn cảm thấy khá được. Không phải rất đặc biệt sao?"
Kỷ Hằng cẩn thận nhìn xuyên qua mấy quả bong bóng đầy trên mặt đất, thì mới nhìn thấy được cái bơm dùng chân dưới chân cô.
Kỷ Hằng nhíu mày, “Đặc biệt thì đặc biệt, thế nhưng nhiều bong bóng như vậy, tất cả cái này đều là do em dùng cái đồ chơi nhỏ này để thổi ư?"
“Đúng vậy, lúc em mua bong bóng trên mạng, người ta tặng kèm, còn dùng rất tốt."
Sắc mặt Kỷ Hằng đầy vẻ không nói nên lời, “Em bơm bao lâu rồi? Nhiều như vậy còn chưa đủ sao?"
Tiểu Quyển khí thế bừng bừng chỉ chỉ vào một nửa số bóng bay chưa được thổi, “Em muốn thổi hết tất cả những quả bong bóng này để nơi này trở thành một biển lớn bóng bay màu hồng!"
Kỷ Hằng im lặng thở dài, vươn tay đỡ vai cô, kéo cô ra khỏi chỗ cái bơm đạp chân, “Để anh."
Hôm nay anh là thọ tinh lại tự mình động thủ sao được, Tiểu Quyển không muốn để anh làm.
Kỷ Hằng nhìn vào phòng bếp, hỏi: “Có phải em đang nướng bánh gatô?"
Đúng rồi, còn có bánh gatô, Tiểu Quyển nhanh chóng quên mất chuyện phải thổi bong bóng, nhanh chân đi vào phòng bếp.
Mùi bánh gato nướng tỏa ra, tràn ngập khắp phòng.
Lò nướng đã tắt nhưng vẫn còn nóng, may mắn có Kỷ Hằng nhắc nhở kịp thời cho nên bánh gatô mới không bị nướng quá mức. Tiểu Quyển đem bánh ra kệ để cho nguội, cẩn thận cắt thành nhiều lớp, quét một lớp bơ thật dày lên bánh gatô.
Kỷ Hằng rất có thiên phú thổi bong bóng, tốc độ nhanh hơn nhiều so với Tiểu Quyển. Tiểu Quyển làm xong bánh gatô thì anh cũng thổi gần xong. Phòng khách thực sự đã biến thành biển bong bóng màu hồng.
Anh bước tới xem chiếc bánh, “Không tệ, tốt hơn anh tưởng. Anh còn tưởng là em lại nướng thành than."
“Làm sao mà lại, em đã luyện mấy lần. Hơn nữa nướng cháy khét anh cũng ăn đúng không?"
Tiểu Quyển cầm cây bút trang trí đầy màu sắc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bánh để nghiên cứu và không chắc chắn: “Em có nên viết chữ ‘Chúc mừng sinh nhật anh Kỷ Hằng’ ở giữa không?"
“Viết cái đó làm gì?" Kỷ Hằng tiếng sát lại sau lưng cô, một tay ôm eo Tiểu Quyển, tay còn lại nắm chặt bàn tay đang cầm cây bút trang trí của cô.
Anh đặt cằm trên đỉnh đầu Tiểu Quyển, suy nghĩ một lát, trực tiếp nắm lấy tay Tiểu Quyển, chỉ với hai ba nét đã vẽ được một cô bé tóc dài mắt to tròn, trên đỉnh đầu còn có một chùm tóc dựng thẳng đứng.
Tiểu Quyển buồn bực, hỏi anh, “Bánh sinh nhật của anh, vẽ em làm gì?"
Kỷ Hằng hơi cười, nghiêng đầu đến gần bên tai Tiểu Quyển, “Ăn em nha!"
*
Ký ức tới đây lại đứt đoạn.
Tiểu Quyển rùng mình. “Ăn em nha" là cái quỷ gì thế? Sao Kỷ Hằng lại buồn nôn như vậy? Anh ta uống lộn thuốc sao?
Thật sự quá đáng sợ.
Nắm cửa thư phòng bỗng dưng bị xoay tròn.
Kỷ Hằng vừa lau tóc vừa mở cửa đi vào. Anh vừa tắm rửa xong, đã đổi bộ đồ mặc ở nhà, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tóc vẫn còn ẩm ướt. Khi anh mở cửa, Tiểu Quyển ngẩng đầu, bình tĩnh giơ giơ quyển sách trong tay với anh.
“Tôi thấy ở đây có nhiều sách, nên muốn vào tìm một quyển để xem."
Kỷ Hằng liếc nhìn cô một cái, “Đây là nhà cô, phòng là cô chọn, nội thất cũng là theo ý cô, cô muốn đi đâu thì đi, không cần phải báo cáo với tôi."
Sau đó anh đi tới kệ sách trước mặt Tiểu Quyển, “Sách ở đây cũng là do cô sắp, muốn đọc thì cứ đọc."
Lúc này Tiểu Quyển mới chú ý tới, gáy của tất cả mấy cuốn sách trên tủ đều có đủ màu sắc, vô cùng sống động.
Kỷ Hằng nghiêng người, nhìn thấy cuốn sách trong tay Tiểu Quyển, “Mặc dù mất trí nhớ nhưng khẩu vị vẫn không thay đổi nhỉ."
Tiểu Quyển cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay mình, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động, nhưng trong lòng thì cảm thấy có chút xấu hổ. Trên bìa sách manga màu hồng có một cậu con trai ôm một cô gái, tên sách là “Học trưởng lạnh lùng độc sủng cục cưng bé nhỏ".
Vừa nãy anh ta đột nhiên tiến vào, Tiểu Quyển quá lo lắng, cô rút đại một cuốn trên giá sách, hoàn toàn không chú ý tới cuốn sách mình đang cầm là sách gì.
Kỷ Hằng kéo một chiếc ghế xoay tới, “Ghế này là của cô, cô ngồi đi." Nói xong thì anh đi tới bàn sách, bật máy tính lên.
Cái ghế cũng là màu hồng phấn, phía trên có gối ôm màu hồng nhạt. Chỉ cần nhìn màu sắc này, Tiểu Quyển đã biết ngay là trước kia khi mơ mơ hồ hồ, cô cũng thường xuyên ngồi ở đây để đọc sách.
Tiểu Quyển đành phải ngồi xuống, làm bộ bắt đầu đọc manga.
Quyển “Học trưởng lạnh lùng độc sủng cục cưng bé nhỏ" này thế mà còn rất đẹp, càng xem càng thấy đẹp. Xem hết tập này tới tập khác, Tiểu Quyển xem một hơi hết tập thứ mười, tính lại chỗ giá sách tìm thì lại không tìm được tập mười một.
Kỷ Hằng thấy cô tìm kiếm loạn xạ khắp nơi thì hỏi: “Cô tìm tập sau tập này hả?"
Anh cúi xuống mở cánh cửa bên cạnh, lấy ra một cái hộp từ bên trong.
Trong hộp có một đống truyện manga được xếp gọn gàng, Kỷ Hằng lấy ra một chồng, “Từ tập mười một đến hai mươi đều ở đây."
Tiểu Quyển ném cuốn sách trong tay xuống, nhanh chóng đi tìm tập tiếp theo.
Kỷ Hằng nhặt sách cô ném loạn lên, đặt nó trở lại trên giá và sắp xếp lại bộ truyện tranh đã bị Tiểu Quyển làm loạn theo thứ tự.
Trong lúc xếp sách, anh thuận miệng nói, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, sau khi xem xong phải đặt lại vị trí cũ, như vậy lần sau mới có thể tìm được. Mỗi lần xem xong đều bỏ lung tung, sau đó không tìm được lại khóc lóc với anh……"
Nói được một nửa, anh bỗng nhiên ý thức được mình đang nói chuyện với ai nên nhanh chóng dừng lại.
Edit: Pinkie
Tiểu Quyển tùy ý phất phất tay.
“Ta cũng cảm thấy như vậy. Ta đã xem xong vở diễn, ta đã mãn nguyện, anh ta biết ta có đến xem, anh ta cũng mãn nguyện, không cần phải nói từ biệt vô nghĩa làm gì, như thế này là được rồi."
Kỷ Hằng quay đầu, nghiêm túc nhìn cô.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, trên đỉnh núi Uyển Khâu chỉ còn một ánh đèn, xung quanh toàn tiếng côn trùng kêu, hai người đi dọc theo đường núi trở về.
Tiểu Quyển nhảy về phía trước mấy bước, “Giống như anh ta nói, gặp nhau là có lý do, ly biệt hết duyên. Giống như ta với ngươi, hôm nay khó có dịp cùng nhau xem một vở diễn, thật vui vẻ. Ngày mai chúng ta mỗi người một phương trời, thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng cầu."
Kỷ Hằng im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên nói: “Vậy thì ta khác với ngươi."
Tiểu Quyển ngẩng đầu, dưới ánh sao chỉ có thể nhìn thấy đường nét gương mặt mơ hồ của anh.
Kỷ Hằng giống như nở nụ cười, nói: “Cuộc đời ta thích nhất là cưỡng cầu."
Tiểu Quyển cũng cười, nghĩ thầm: Đúng thế, giống như các ca ca đã nói, tộc Bạch Hổ của bọn hắn trời sinh đã có tính cố chấp, một khi đã muốn làm cái gì, thì đều hao tổn tâm cơ, cho dù thế nào thì nhất định cũng phải cố gắng hết sức, không hề giống với tính tình thiếu thận trọng trời sinh của tộc Thanh Loan.
Nhưng mà lúc này, anh ta nói chuyện nhẹ nhàng, hoàn toàn khác biệt với anh ta khi buổi sáng ở Thất Điệt Tuyền.
Tiểu Quyển nhớ lại, “Kỷ Hằng, ngươi vừa mới giúp ta thưởng Tiên thạch, đợi vài ngày nữa ta sẽ trả lại cho ngươi. Ta đã cho người gửi thư cho người nhà, không đến hai ngày nữa bọn họ sẽ phái người mang tiền đến cho ta."
“Không sao, quên đi." Kỷ Hằng đáp, “Thưởng tiền đến mức có thể mua được cả gánh hát chỉ vì để xem kết cục như thế nào, Hạ Tiểu Quyển, về sau ai mà cưới ngươi, không biết có nuôi nổi không đó."
“Thật ra cũng không hoàn toàn là vì kết cục."
Khó có khi Kỷ Hằng hào phóng như vậy, còn dễ nói chuyện, Tiểu Quyển nói chuyện phiếm với anh vài câu, “Bọn họ thực sự diễn rất tốt. Nếu không diễn tốt thì ai thèm quan tâm kết cục sống hay chết để làm gì."
Tiểu Quyển suy nghĩ một chút, “Đặc biệt là Giản Ngọc, diễn tốt, mặt mũi khôi ngô, phong nhã hào phóng, tộc Cửu Vĩ Hồ quả nhiên danh bất hư truyền."
Tiếng côn trùng kêu vang, Kỷ Hằng không lên tiếng.
Qua hơn nửa ngày, Kỷ Hằng mới cất giọng lạnh như băng: “Người cũng đã đi, ngươi cũng đừng nhung nhớ, vẫn nên ngẫm lại mình sẽ chịu phạt như thế nào đi."
Tiểu Quyển cũng không thèm để ý.
Liên tiếp mấy ngày tự mình xuống núi, còn ra tay hạ độc sư huynh, náo loạn thành như thế này, thì chắc chắn sẽ phải bị phạt.
“Có gì đâu mà nghĩ? Cùng lắm thì lại phạt ta đến sườn núi lần nữa." Tiểu Quyển lên kế hoạch, “Dạo này sườn núi Chân Ngô ấm áp hơn đúng không? Trời có nhiều gió, lần này chỉ cần chuẩn bị nhiều đồ ăn và củi, ta còn mang theo một ít chăn bông dày, ban đêm cần dùng."
Kỷ Hằng: “……"
Ngoài dự định, ngày hôm sau, sư phụ không có gọi Tiểu Quyển lên giáo huấn, cũng không đưa cô tới sườn núi Chân Ngô, chỉ có một mình Kỷ Hằng tới.
Kỷ Hằng đã phạt một hình phạt rất nặng.
Tiểu Quyển đi hỗ trợ sư phụ sắp xếp sách cổ. Thời gian rảnh rỗi ngoài giờ luyện công đều phải qua hỗ trợ, một ngày cũng không thể nghỉ, trong suốt một năm.
“Một năm? Một năm?" Tiểu Quyển cho là mình đã nghe lầm.
“Đương nhiên là một năm," Kỷ Hằng nhàn nhạt nói, “Lúc đầu ngươi vụng trộm xuống núi xem kịch, phải phạt hai tháng. Ngươi nói muốn xem thêm một ngày, có thể để cho ta phạt ngươi gấp bốn lần, vậy là tám tháng. Thế nhưng, ngươi đâu chỉ xem nhiều hơn một ngày? Ngươi còn dám hạ độc ta, cho nên phạt thêm bốn tháng, tính ra cũng không quá oan uổng đâu nhỉ?"
Cho nên, lúc ở Uyển Khâu, vì vở kịch của tộc Cửu Vĩ Hồ, ròng rã một năm trời, Tiểu Quyển không có thời gian rảnh. Mỗi ngày đều bị Kỷ Hằng giam giữ, đi sắp xếp sách cổ của sư phụ với anh ta, buồn bực đến mức chết đi sống lại, chẳng còn thời gian ăn chơi lêu lổng nữa.
*
“Cô nhớ lại sao?" Kỷ Hằng hỏi Tiểu Quyển, “Còn nói là không thích hồ ly? Không phải cô nói cái gì mà ‘mặt mũi khôi ngô, phong nhã hào phóng’ sao?"
Lời nói của nhiều năm như vậy, thế mà anh ta đều nhớ kỹ, xem ra trí nhớ cũng không tệ.
Tiểu Quyển phản bác: “Hồ ly trong thiên hạ không phải đều là Cửu Vĩ Hồ, hơn nữa cho dù là Cửu Vĩ Hồ, thì lớn lên được như Giản Ngọc cũng là độc nhất vô nhị, đúng không?"
Kỷ Hằng ‘A’ một tiếng, “Giản Ngọc? Đã nhiều năm như vậy, vẫn còn nhớ rõ tên luôn đấy."
Tiểu Quyển không để ý tới anh.
Lão Vương lái xe vào trong cổng sắt nhà Kỷ Hằng, Tiểu Quyển vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Quyển nghĩ, “Hôm nay con hồ lý thối Tần Khinh kia tranh cướp đôi bông tai với tôi, sau đó đột nhiên lại đưa sợi dây chuyền tới trước mặt tôi, rốt cuộc là anh ta muốn làm gì?"
Kỷ Hằng liếc cô một cái, “Tán gái?"
“Không phải," Tiểu Quyển lắc đầu, “Tôi đã từng trải qua vô số lần, bằng kinh nghiệm phong phú và trực giác nhạy bén của tôi thì không quá giống."
“Cô sao?" Kỷ Hằng không hề che giấu sự khinh thường trong giọng nói của mình, “Trực giác bén nhạy? Nhạy bén, trực giác?"
Tiểu Quyển đáp: “Thế nào? Không phục? Ai thích tôi, ai không thích tôi, tôi có thể nhìn ra được ngay."
Kỷ Hằng nhẹ nhàng nhướng mày.
Tiểu Quyển xoay người, nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Hằng ở cự ly gần, “Phản ứng của anh sao lạ thế, Kỷ Hằng, không phải là anh thích tôi đó chứ?"
Kỷ Hằng mấp máy môi, vừa định mở miệng.
“Tôi biết rồi."
Tiểu Quyển mở cửa xe, rồi thuận tay đóng lại, nhốt anh và những lời anh định nói ở trong xe.
Hôm nay trở về sớm, lúc Kỷ Hằng ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, rốt cuộc Tiểu Quyển đã được như ý nguyện, làm chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm —— Tiến vào thư phòng ở sát vách. Trong thư phòng có cất két sắt, trong két sắt có chứa Đàn Na Châu bảo bối của Tiểu Quyển.
Ngoại trừ một mặt là cửa sổ, thì ba mặt còn lại của thư phòng đều kê tủ, trong đó có hai mặt là giá sách mở chứa đầy sách và đồ trang trí nhỏ, mặt còn lại là tủ có cửa.
Tiểu Quyển tìm nửa ngày, rốt cục cũng tìm được két sắt ở một trong những chiếc tủ kia. Két sắt không quá lớn, là két điện tử và có bảng nhập mật khẩu từ 0 đến 9 trên két.
Hoàn toàn không biết làm thế nào để bắt đầu.
Tiểu Quyển dùng di động lên mạng tra một chút, phát hiện mật mã của cái tủ sắt này có thể từ ba đến hai mươi số, nhập sai ba lần thì nó sẽ báo động.
Dựa vào thử là tuyệt đối không được.
Tiểu Quyển suy nghĩ, Kỷ Hằng sẽ đặt mật mã như thế nào? Tiểu Quyển tiện tay mở cánh cửa và ngăn kéo bên cạnh, tìm kiếm bất cứ thứ gì liên quan đến con số.
Bên trong ngăn kéo có vài đồ lặt vặt, Tiểu Quyển liếc mắt đã nhìn thấy thứ gì đó đã xuất hiện trong trí nhớ của mình —— một cái bơm dùng chân.
Tiểu Quyển cầm lên ấn ấn.
Phốc phốc phốc phốc. (1)
(1) Âm thanh khi ấn bơm, mình cũng không biết diễn tả từ gì. Mọi người cứ hiểu nôm na là vậy nhé. Hoặc bạn nào có từ nào hay hơn thì cmt cho mình với
Ký ức giống một cái van, ngay khi âm thanh phốc phốc vang lên thì đã mở ra một khe hở.
Tiểu Quyển lại thấy được những quả bóng bay màu hồng lăn quanh phòng, cảm nhận được có một cảm giác vui sướng khi đạp lên vật nhỏ này.
Chuyện sinh nhật Kỷ Hằng vào năm ngoái, Tiểu Quyển đã nhớ được một chút xíu. Lần này thì cô đã nhớ nhiều hơn rất nhiều.
Hôm sinh nhật Kỷ Hằng, lúc anh sắp về nhà, cô phải sắp xếp mọi thứ trước khi anh quay trở lại. Treo băng rôn, nướng bánh gatô, việc nào cũng cần thời gian.
Tốc độ thổi bong bóng của Tiểu Quyển quá chậm, Tiểu Quyển đang cố gắng đạp ống bơm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, rồi tiếng ô tô lái vào.
Kỷ Hằng dùng chìa khoá của mình mở cửa, nhìn thấy phòng khách đầy bong bóng màu hồng thì giật mình.
Tiểu Quyển lo lắng, “Sao lại về sớm như vậy, không phải anh nói xế chiều hôm nay sẽ có cuộc họp sao?"
Kỷ Hằng liếc nhìn xung quanh một vòng, “Anh nghe Nhiếp Trường Phong nói em chuẩn bị sinh nhật cho anh, cho nên đã hủy bỏ hội nghị." Sau đó anh mấp máy môi, “Tiểu Quyển, có thảm họa bóng bay trong nhà sao?"
Tiểu Quyển cũng nhìn xung quanh một chút, có chút do dự, “Không dễ nhìn sao? Em còn cảm thấy khá được. Không phải rất đặc biệt sao?"
Kỷ Hằng cẩn thận nhìn xuyên qua mấy quả bong bóng đầy trên mặt đất, thì mới nhìn thấy được cái bơm dùng chân dưới chân cô.
Kỷ Hằng nhíu mày, “Đặc biệt thì đặc biệt, thế nhưng nhiều bong bóng như vậy, tất cả cái này đều là do em dùng cái đồ chơi nhỏ này để thổi ư?"
“Đúng vậy, lúc em mua bong bóng trên mạng, người ta tặng kèm, còn dùng rất tốt."
Sắc mặt Kỷ Hằng đầy vẻ không nói nên lời, “Em bơm bao lâu rồi? Nhiều như vậy còn chưa đủ sao?"
Tiểu Quyển khí thế bừng bừng chỉ chỉ vào một nửa số bóng bay chưa được thổi, “Em muốn thổi hết tất cả những quả bong bóng này để nơi này trở thành một biển lớn bóng bay màu hồng!"
Kỷ Hằng im lặng thở dài, vươn tay đỡ vai cô, kéo cô ra khỏi chỗ cái bơm đạp chân, “Để anh."
Hôm nay anh là thọ tinh lại tự mình động thủ sao được, Tiểu Quyển không muốn để anh làm.
Kỷ Hằng nhìn vào phòng bếp, hỏi: “Có phải em đang nướng bánh gatô?"
Đúng rồi, còn có bánh gatô, Tiểu Quyển nhanh chóng quên mất chuyện phải thổi bong bóng, nhanh chân đi vào phòng bếp.
Mùi bánh gato nướng tỏa ra, tràn ngập khắp phòng.
Lò nướng đã tắt nhưng vẫn còn nóng, may mắn có Kỷ Hằng nhắc nhở kịp thời cho nên bánh gatô mới không bị nướng quá mức. Tiểu Quyển đem bánh ra kệ để cho nguội, cẩn thận cắt thành nhiều lớp, quét một lớp bơ thật dày lên bánh gatô.
Kỷ Hằng rất có thiên phú thổi bong bóng, tốc độ nhanh hơn nhiều so với Tiểu Quyển. Tiểu Quyển làm xong bánh gatô thì anh cũng thổi gần xong. Phòng khách thực sự đã biến thành biển bong bóng màu hồng.
Anh bước tới xem chiếc bánh, “Không tệ, tốt hơn anh tưởng. Anh còn tưởng là em lại nướng thành than."
“Làm sao mà lại, em đã luyện mấy lần. Hơn nữa nướng cháy khét anh cũng ăn đúng không?"
Tiểu Quyển cầm cây bút trang trí đầy màu sắc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bánh để nghiên cứu và không chắc chắn: “Em có nên viết chữ ‘Chúc mừng sinh nhật anh Kỷ Hằng’ ở giữa không?"
“Viết cái đó làm gì?" Kỷ Hằng tiếng sát lại sau lưng cô, một tay ôm eo Tiểu Quyển, tay còn lại nắm chặt bàn tay đang cầm cây bút trang trí của cô.
Anh đặt cằm trên đỉnh đầu Tiểu Quyển, suy nghĩ một lát, trực tiếp nắm lấy tay Tiểu Quyển, chỉ với hai ba nét đã vẽ được một cô bé tóc dài mắt to tròn, trên đỉnh đầu còn có một chùm tóc dựng thẳng đứng.
Tiểu Quyển buồn bực, hỏi anh, “Bánh sinh nhật của anh, vẽ em làm gì?"
Kỷ Hằng hơi cười, nghiêng đầu đến gần bên tai Tiểu Quyển, “Ăn em nha!"
*
Ký ức tới đây lại đứt đoạn.
Tiểu Quyển rùng mình. “Ăn em nha" là cái quỷ gì thế? Sao Kỷ Hằng lại buồn nôn như vậy? Anh ta uống lộn thuốc sao?
Thật sự quá đáng sợ.
Nắm cửa thư phòng bỗng dưng bị xoay tròn.
Kỷ Hằng vừa lau tóc vừa mở cửa đi vào. Anh vừa tắm rửa xong, đã đổi bộ đồ mặc ở nhà, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tóc vẫn còn ẩm ướt. Khi anh mở cửa, Tiểu Quyển ngẩng đầu, bình tĩnh giơ giơ quyển sách trong tay với anh.
“Tôi thấy ở đây có nhiều sách, nên muốn vào tìm một quyển để xem."
Kỷ Hằng liếc nhìn cô một cái, “Đây là nhà cô, phòng là cô chọn, nội thất cũng là theo ý cô, cô muốn đi đâu thì đi, không cần phải báo cáo với tôi."
Sau đó anh đi tới kệ sách trước mặt Tiểu Quyển, “Sách ở đây cũng là do cô sắp, muốn đọc thì cứ đọc."
Lúc này Tiểu Quyển mới chú ý tới, gáy của tất cả mấy cuốn sách trên tủ đều có đủ màu sắc, vô cùng sống động.
Kỷ Hằng nghiêng người, nhìn thấy cuốn sách trong tay Tiểu Quyển, “Mặc dù mất trí nhớ nhưng khẩu vị vẫn không thay đổi nhỉ."
Tiểu Quyển cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay mình, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động, nhưng trong lòng thì cảm thấy có chút xấu hổ. Trên bìa sách manga màu hồng có một cậu con trai ôm một cô gái, tên sách là “Học trưởng lạnh lùng độc sủng cục cưng bé nhỏ".
Vừa nãy anh ta đột nhiên tiến vào, Tiểu Quyển quá lo lắng, cô rút đại một cuốn trên giá sách, hoàn toàn không chú ý tới cuốn sách mình đang cầm là sách gì.
Kỷ Hằng kéo một chiếc ghế xoay tới, “Ghế này là của cô, cô ngồi đi." Nói xong thì anh đi tới bàn sách, bật máy tính lên.
Cái ghế cũng là màu hồng phấn, phía trên có gối ôm màu hồng nhạt. Chỉ cần nhìn màu sắc này, Tiểu Quyển đã biết ngay là trước kia khi mơ mơ hồ hồ, cô cũng thường xuyên ngồi ở đây để đọc sách.
Tiểu Quyển đành phải ngồi xuống, làm bộ bắt đầu đọc manga.
Quyển “Học trưởng lạnh lùng độc sủng cục cưng bé nhỏ" này thế mà còn rất đẹp, càng xem càng thấy đẹp. Xem hết tập này tới tập khác, Tiểu Quyển xem một hơi hết tập thứ mười, tính lại chỗ giá sách tìm thì lại không tìm được tập mười một.
Kỷ Hằng thấy cô tìm kiếm loạn xạ khắp nơi thì hỏi: “Cô tìm tập sau tập này hả?"
Anh cúi xuống mở cánh cửa bên cạnh, lấy ra một cái hộp từ bên trong.
Trong hộp có một đống truyện manga được xếp gọn gàng, Kỷ Hằng lấy ra một chồng, “Từ tập mười một đến hai mươi đều ở đây."
Tiểu Quyển ném cuốn sách trong tay xuống, nhanh chóng đi tìm tập tiếp theo.
Kỷ Hằng nhặt sách cô ném loạn lên, đặt nó trở lại trên giá và sắp xếp lại bộ truyện tranh đã bị Tiểu Quyển làm loạn theo thứ tự.
Trong lúc xếp sách, anh thuận miệng nói, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, sau khi xem xong phải đặt lại vị trí cũ, như vậy lần sau mới có thể tìm được. Mỗi lần xem xong đều bỏ lung tung, sau đó không tìm được lại khóc lóc với anh……"
Nói được một nửa, anh bỗng nhiên ý thức được mình đang nói chuyện với ai nên nhanh chóng dừng lại.
Tác giả :
Cửu Giai Huyễn Phương