Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 75: Thế giới hiện thực (8)
Xe bọn Tịch Chu cũng không lớn, nhưng chứa năm người không thành vấn đề. Bởi vì người này dù sao cũng là một cô gái, để cô chen chúc ngồi sau với bọn Tịch Chu cũng không tốt lắm, vì vậy trực tiếp để Tiểu Kỳ đổi từ ghế phụ về sau ngồi.
Tiểu Kỳ ngồi cũng không yên tĩnh, luôn nói chuyện phiếm với Tịch Chu, đủ loại kỳ quái.
Sự nhiệt tình của Tiểu Kỳ thật sự không diễn tả nổi, mỗi lần nhóc vừa nói một đống, Tịch Chu mới đáp lại vài câu. Tần suất trò chuyện thấp như vậy, người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy hơi lạnh nhạt trẻ con, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh Tịch Chu lại không nghĩ thế.
Hắn mất hứng.
Tuy cả hành trình hắn đều không nói chuyện, nhưng Tịch Chu lại có thể cảm giác được.
Tóc đâm vào cổ cậu cọ cọ, cánh tay ôm cậu cũng siết thật chặt, cả người cuộn lại, không hiểu sao lại khiến Tịch Chu nghĩ tới hai chữ “tủi thân."
“Ai, thả lỏng một chút." Tịch Chu bất đắc dĩ, trực tiếp đặt tay lên vai người đàn ông, vỗ nhẹ, “Tóc anh đâm tôi hơi ngứa."
Hắn bất động, một lát sau mới miễn cưỡng nhích đầu ra một chút.
Tịch Chu còn chưa kịp nói gì, đầu lớn lại đội cái khăn mặt mềm mềm cọ cọ tiếp.
Cách cái khăn mềm mại, Tịch Chu không cảm thấy bị đâm nữa, chẳng qua thật sự hoàn toàn cảm thấy dở khóc dở cười với hành vi này của người đàn ông.
Tiểu Kỳ mở to đôi mắt tò mò nhìn hai người.
Lâm Chí nhìn thấy cảnh này trong kính chiếu hậu lại thấy khẩn trương trong lòng, tuy hắn cũng không biết vì sao mình khẩn trưởng, nhưng hắn lại cảm thấy không thể để con mình ngồi chung với hai người đằng sau!
“Tiểu Kỳ, con ngủ một lát trước đi." Giọng Lâm Chí có chút nghiêm túc và quan tâm, “Chút nữa có thể sẽ bận rộn."
“Vâng" Tiều Kỳ đáp một tiếng, quả nhiên nhắm mắt lại. Dọc đường đi nhóc cũng có chút mệt mỏi, sau khi nhắm mắt lại trong chốc lát đã ngủ mất rồi.
Tịch Chu được yên tĩnh, nhưng thái độ của người đàn ông lại không thay đổi bao nhiêu, vẫn ôm Tịch Chu thật chặt như trước, như sợ cậu chạy mất vậy.
“Anh làm vậy không khó chịu sao?" Tịch Chu hỏi.
Người đàn ông cao hơn cậu không ít, hiện tại vì cúi đầu dựa vào vai cậu nên cả người đều cong lại, vừa nghĩ đã thấy khó chịu thay hắn.
“Không" Hắn ồm ồm trả lời.
Tịch Chu bật cười, trả lời cũng quá thành thật rồi, cậu vỗ nhẹ vai hắn, dỗ hắn ngủ.
Lúc bọn Tịch Chu đang nói chuyện, hai người đằng trước cũng đang trao đổi với nhau.
Người phụ nữ lên xe này tên là Lục Man, cũng nghe thấy chuyện về khu an toàn trong thành phố B từ đài phát thanh, chuẩn bị chạy sang đó, ai ngờ trên đường không bị tang thi cản lại, lại bị một đám cướp đường uy hiếp phải đổi đường.
So với những việc Lục Man từng trải qua, Lâm Chí lại có hứng thú với thanh kiếm của cô hơn một chút. Ở thời đại này, loại đồ như kiếm thật sự không tính là phổ biến.
“Cô dùng nó để mở đường à?" Lâm Chí hỏi.
“Ừ, nhờ có nó tôi mới có thể một đường tới đây." Lục Man nói.
“Sao cô lại mang một thanh kiếm theo?" Lâm Chí không biết phải hình dung cảm giác của mình thế nào.
Lục Man cười, “Rất kỳ lạ đúng không, chỉ cần có người nhìn thấy đều cảm thấy rất quái dị. Tôi là người yêu thích cổ kiếm, thích sưu tầm mấy thứ này, trong nhà đặt không ít. Sau khi mạt thế giáng xuống, tôi liền lấy một thanh làm vũ khí."
Lâm Chí nhìn hoa văn mạnh mẽ trên vỏ kiếm, hơi muốn xem bên trong như thế nào.
Rất nhanh, đám bọn họ đã đến gần cầu.
Chướng ngại vật trên đường trước mặt cực kỳ dễ thấy, chắn ngang cả con đường, lưỡi dao sắt bén dựng thẳng lên trên, nhìn thôi cũng khiến người ta tê cả da đầu.
Mà bên cạnh còn có mười mấy người thanh niên cầm vũ khí trong tay đứng đợi, khí thế hung hăng, dáng vẻ thoạt nhìn có chút hung ác.
Lục Man đẩy mắt kính gọng vàng của mình, “Chính là bọn họ."
Cô cũng không hỏi bọn Lâm Chí có nắm chắc sẽ thắng không, chỉ là nắm chặt kiếm trong tay.
“Lâm Chí" Tịch Chu ở phía sau hô một tiếng.
“Được" Lâm Chí đáp.
Trước khi xe dừng lại, cỏ dại ven đường đột nhiên dài ra, chợt quấn lấy ba người trong số đó, quật ngã xuống đất, tay chân đều bị cỏ trói chặt, hơn nữa còn trói ba người với nhau.
Lục Man kinh ngạc.
“Đây là thứ quái quỷ gì vậy!" Mấy người còn lại càng hoảng sợ, những người khác cầm dao muốn chặt đứt cỏ.
Lúc này, xe của bọn Tịch Chu cũng ngừng hẳn.
Tịch Chu và người đàn ông cùng nhau bước xuống xe, sau đó, Lục Man cũng đi xuống.
Cậu kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Man, cô nắm chặt kiếm trong tay đi tới bên cạnh bọn họ.
Tịch Chu không nói tiếp, có chút tán thưởng hành động của cô.
“Là tụi mày làm đúng không?!" Thanh niên dẫn đầu cả giận nói.
Trên đầu đám thanh niên này đều nhuộm một đống màu sắc, màu của mỗi người lại không giống nhau, nhất là tóc bọn họ cũng không ngắn, một đống tóc đủ màu đặt chung một chỗ, vừa liếc nhìn đã thấy là một cảnh tượng đẹp đẽ.
Người thanh niên hỏi câu này rõ ràng là thủ lĩnh của bọn họ, một đầu tóc đỏ phất phơ theo gió.
Dễ thấy tuổi tác của đám thanh niên này không lớn, tối đã cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, thoạt nhìn có chút non nớt. Tuy vẻ mặt cố gắng hung ác, nhưng Tịch Chu lại không cảm nhận được một chút sát khí và uy hiếp nào.
Cậu quan sát đám người kia một phen, lại thử nhìn vũ khí của bọn họ, không nhịn được khiêu mi.
Rõ ràng những thứ kia chưa từng thấm máu.
“Không phải" Tịch Chu nói, “Tôi xuống hỏi một chút, có thể dẹp chướng ngại vật trên đường để chúng tôi đi qua hay không?"
Tịch Chu nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng làm sao thanh niên tóc đỏ có thể tin được, lập tức đề phòng, mang theo con dao phay đi tới trước, “Mày đừng lại đây!"
Chỗ bọn họ cướp đường đã từng có không ít người ngã xuống, trong đó có một người dị năng hệ kim khiến cho bọn họ thiệt lớn, suýt chút nữa hy sinh cả tính mạng. Hiện tại tỉ mỉ nhớ lại cỏ dài ra còn có gì không hiểu, nhất định trong xe này có một người là người dị năng hệ mộc!
Thanh niên tóc xanh bên cạnh dùng khuỷu tay chọc tóc đỏ một phát, “Có xông vào hay không?"
Tóc đỏ nhìn về phía bãi cỏ bên kia, ba người vốn bị trói lại đã được cứu ra, bây giờ bọn họ vô cùng phòng bị bãi cỏ, mọi người đều tập trung ở giữa đường.
“Bây giờ giao hàng hóa ra đây, bọn tao sẽ để tụi mày đi qua, nếu không, cả người lẫn xe thứ nào cũng không được đi!" Tóc đỏ cả giận nói, để tăng tính uy hiếp còn quơ dao phay trong tay vài cái.
Khóe môi Tịch Chu khẽ cong lên, “Không giao."
Người đàn ông nhìn chằm chằm gò má Tịch Chu không biết đang nghĩ gì, một lát sau, dùng ngón tay chọc cổ cậu một cái.
Mười mấy người không nhịn được rùng mình một cái, tốc độ chậm lại.
Lục Man vẻ mặt bình tĩnh cầm kiếm.
Ba người bọn họ đối mặt với sự đe dọa của vũ khí, không đặt bọn chúng vào mắt chút nào. Thanh niên tóc đỏ nhìn thấy thế lập tức giận dữ.
“Các anh em, xông lên cho tao! Mấy tên này đừng hòng tao bỏ qua một ai!"
Người đàn ông vốn có chút thất thần lập tức hồi thần lại, không chút cảm tình quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn một đám người này, sát khí tản ra bốn phía.
“Ngừng cái gì mà ngừng! Còn không nhanh xông lên!" Tóc đỏ cứng cổ hô.
“Giết!" Tóc xanh lập tức lên tiếng.
Sĩ khí được nâng cao.
Cũng không nhìn rõ động tác của người đàn ông ra sao, hắn đã lướt ra ngoài, xuất hiện trước mặt tóc đỏ, nhấc tay một cái.
Trong lòng Tịch Chu hồi hộp, động tác này của người đàn ông rõ ràng là chiêu dùng để xử lý tang thi, nếu một chưởng này đập xuống, không biết tên tóc đỏ này có lập tức mất mạng hay không nữa?
Tịch Chu lập tức hô, “Đừng đánh vào đầu!"
Tay người đàn ông thoáng ngừng lại.
Không có chuyện gì xảy ra, tóc đỏ vô thức phản ứng lại trong sợ hãi, cầm dao lên chặt về phía cánh tay của người đàn ông kia.
“Đại ca!" Tóc xanh nhanh chóng kêu.
Tóc đỏ giật mình một cái, mắt thấy dao sắp chém vào cánh tay người đàn ông, không kịp thu lại nữa, vội vàng hét" “Đệt! Tránh ra mau!!!"
Sao Tịch Chu có thể để hắn bị thương được, cổ tay khẽ động, một đồng xu xé gió bay đi, đập thẳng lên cổ tay cầm dao của tóc đỏ, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, cây dao kia đã rơi xuống đất.
Tóc đỏ thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền thấy một nắm tay đánh về phía ngực hắn, da đầu lập tức tê rần. Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy cẳng chân đau xót, cả người té nhào ra đất.
Tuy té chỏng vó lên trời nhưng ít ra cũng tránh khỏi quả đấm kia.
Nắm tay của người đàn ông không trúng mục tiêu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng qua trong giây lát đã bị sát ý bao trùm.
“Đừng đánh." Lúc này Tịch Chu đã đi tới, kéo cánh tay người đàn ông.
Sát ý khiến người khát tê dại lập tức biến mất sạch sành sanh.
Trong nháy mắt từ trời băng đất tuyết biến thành xuân về hoa nở.
Tóc đỏ che mũi từ dưới đất bò dậy, nhìn hai người nổi giận kêu, “Lên cho ta!"
Tóc xanh và những người khác đều xông tới, đằng đằng sát khí.
Tịch Chu còn chưa ra tay, một người trong đó đã bay ra ngoài.
Lục Man nâng gọng kính của mình, bĩnh tĩnh thu chân lại.
Ngay sau đó, Tịch Chu cũng xuất thủ.
Trên đất một mảnh lộn xộn.
Tịch Chu ngồi xổm xuống, giẫm lên tóc đỏ một cái.
Tóc đỏ trợn mắt nhìn.
Tịch Chu: “Khoan đánh đã, nên ăn cơm chiều rồi, ăn xong hẹn mai chiến tiếp thế nào?"
Tóc đỏ tức giận: “Không ăn!"
Tịch Chu lại nói: “Không phải cậu muốn chúng tôi giao hàng hóa ra sao? Bữa cơm này dùng để đưa toàn bộ hàng hóa."
Tóc xanh đẩy thanh niên tóc đỏ một cái, lúc này hắn mới bất đắc dĩ đồng ý.
Vì vậy, bọn Tịch Chu và một đám đầu tóc đủ màu này quây thành một vòng.
Nấu mì gói.
Ven sông có chút rau dại, Lâm Chí là bác sĩ trung y tối thiểu cũng hiểu biết mấy thứ này, hái một ít về ném chung vào trong nồi.
Tịch Chu còn cắt một cái xúc xích to cỡ miệng chén thả vào trong.
Xung quanh vang lên tiếng nuốt nước miếng.
So với tóc đỏ tức giận mất tự nhiên, thanh niên tóc xanh có vẻ dễ nói chuyện hơn. Trong lúc chờ nấu xong, tóc xanh thẳng thắn kể về khoảng thời gian bọn họ trải qua, toàn bộ quá trình cướp đường, bọn họ lấy được hàng hóa thật sự không có mấy lần.
Tuy trong tay bọn họ cầm dao, nhưng chỉ đơn thuần để thêm can đảm và tăng sức uy hiếp mà thôi, chém người này nọ bọn họ quả thật chưa từng làm, ờm, hơn nữa cũng không dám làm.
Mặc dù trong miệng chửi bới lợi hại, nhưng thật ra tất cả đều là học sinh lớp mười hai vừa tốt nghiệp, tối đa thỉnh thoảng lướt web trên mạng, bọn họ không dám làm chuyện trái pháp luật, việc bày đồ cản người cướp đường này đã là giới hạn của bọn họ. Cũng vì vậy, nhìn thấy người khác cứng rắn không giao đồ ra bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ có thể để người ta đi qua.
Có rất nhiều lần nhìn thấy có trẻ con đi chung, bọn họ còn chủ động thả người đi.
Thế nên hiện tại mười mấy người đã chưa ăn cơm khoảng mấy ngày rồi.
Sau khi Lục Man nghe xong trong lòng có chút phức tạp, cô đã bị một đám thanh niên như thế dọa chạy về đấy. Thật ra cũng không thể gọi là thanh niên, tối đa chỉ là một đám nhóc to xác.
“Ăn được rồi, nấu sắp nhừ rồi." Tóc xanh khát vọng nhìn cái nồi trước mắt.
Những người khác cũng gật đầu.
Tiểu Kỳ mờ mịt nhìn xuống nồi, nước bên trong còn chưa sôi đâu.
Lục Man không để ý đến bọn họ, bỏ gia vị vào nấu thêm chốc lát.
Mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Mắt mấy người thanh niên tóc xanh sắp dính lên nồi rồi. Thanh niên tóc đỏ tuy mất tự nhiên ngồi bên cạnh nhưng ánh mắt cũng không nhịn được rơi vào trong.
“Tiểu Kỳ, chén đũa." Tịch Chu nói.
“Này!" Tiểu Kỳ lên tiếng, sau đó lập tức cầm chén đũa lần lượt đưa tới.
Bọn tóc đỏ đều bị chén đũa đột ngột xuất hiện từ không trung dọa cho sợ, chẳng qua trong nháy mắt lực chú ý liền tập trung vào mì ăn liền đã nấu xong.
Tịch Chu múc cho người đàn ông một chén trước, để vài miếng xúc xích lên, mấy người nhìn thấy đỏ mắt không ngớt.
“Ăn đi."
Tiểu Kỳ ngồi cũng không yên tĩnh, luôn nói chuyện phiếm với Tịch Chu, đủ loại kỳ quái.
Sự nhiệt tình của Tiểu Kỳ thật sự không diễn tả nổi, mỗi lần nhóc vừa nói một đống, Tịch Chu mới đáp lại vài câu. Tần suất trò chuyện thấp như vậy, người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy hơi lạnh nhạt trẻ con, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh Tịch Chu lại không nghĩ thế.
Hắn mất hứng.
Tuy cả hành trình hắn đều không nói chuyện, nhưng Tịch Chu lại có thể cảm giác được.
Tóc đâm vào cổ cậu cọ cọ, cánh tay ôm cậu cũng siết thật chặt, cả người cuộn lại, không hiểu sao lại khiến Tịch Chu nghĩ tới hai chữ “tủi thân."
“Ai, thả lỏng một chút." Tịch Chu bất đắc dĩ, trực tiếp đặt tay lên vai người đàn ông, vỗ nhẹ, “Tóc anh đâm tôi hơi ngứa."
Hắn bất động, một lát sau mới miễn cưỡng nhích đầu ra một chút.
Tịch Chu còn chưa kịp nói gì, đầu lớn lại đội cái khăn mặt mềm mềm cọ cọ tiếp.
Cách cái khăn mềm mại, Tịch Chu không cảm thấy bị đâm nữa, chẳng qua thật sự hoàn toàn cảm thấy dở khóc dở cười với hành vi này của người đàn ông.
Tiểu Kỳ mở to đôi mắt tò mò nhìn hai người.
Lâm Chí nhìn thấy cảnh này trong kính chiếu hậu lại thấy khẩn trương trong lòng, tuy hắn cũng không biết vì sao mình khẩn trưởng, nhưng hắn lại cảm thấy không thể để con mình ngồi chung với hai người đằng sau!
“Tiểu Kỳ, con ngủ một lát trước đi." Giọng Lâm Chí có chút nghiêm túc và quan tâm, “Chút nữa có thể sẽ bận rộn."
“Vâng" Tiều Kỳ đáp một tiếng, quả nhiên nhắm mắt lại. Dọc đường đi nhóc cũng có chút mệt mỏi, sau khi nhắm mắt lại trong chốc lát đã ngủ mất rồi.
Tịch Chu được yên tĩnh, nhưng thái độ của người đàn ông lại không thay đổi bao nhiêu, vẫn ôm Tịch Chu thật chặt như trước, như sợ cậu chạy mất vậy.
“Anh làm vậy không khó chịu sao?" Tịch Chu hỏi.
Người đàn ông cao hơn cậu không ít, hiện tại vì cúi đầu dựa vào vai cậu nên cả người đều cong lại, vừa nghĩ đã thấy khó chịu thay hắn.
“Không" Hắn ồm ồm trả lời.
Tịch Chu bật cười, trả lời cũng quá thành thật rồi, cậu vỗ nhẹ vai hắn, dỗ hắn ngủ.
Lúc bọn Tịch Chu đang nói chuyện, hai người đằng trước cũng đang trao đổi với nhau.
Người phụ nữ lên xe này tên là Lục Man, cũng nghe thấy chuyện về khu an toàn trong thành phố B từ đài phát thanh, chuẩn bị chạy sang đó, ai ngờ trên đường không bị tang thi cản lại, lại bị một đám cướp đường uy hiếp phải đổi đường.
So với những việc Lục Man từng trải qua, Lâm Chí lại có hứng thú với thanh kiếm của cô hơn một chút. Ở thời đại này, loại đồ như kiếm thật sự không tính là phổ biến.
“Cô dùng nó để mở đường à?" Lâm Chí hỏi.
“Ừ, nhờ có nó tôi mới có thể một đường tới đây." Lục Man nói.
“Sao cô lại mang một thanh kiếm theo?" Lâm Chí không biết phải hình dung cảm giác của mình thế nào.
Lục Man cười, “Rất kỳ lạ đúng không, chỉ cần có người nhìn thấy đều cảm thấy rất quái dị. Tôi là người yêu thích cổ kiếm, thích sưu tầm mấy thứ này, trong nhà đặt không ít. Sau khi mạt thế giáng xuống, tôi liền lấy một thanh làm vũ khí."
Lâm Chí nhìn hoa văn mạnh mẽ trên vỏ kiếm, hơi muốn xem bên trong như thế nào.
Rất nhanh, đám bọn họ đã đến gần cầu.
Chướng ngại vật trên đường trước mặt cực kỳ dễ thấy, chắn ngang cả con đường, lưỡi dao sắt bén dựng thẳng lên trên, nhìn thôi cũng khiến người ta tê cả da đầu.
Mà bên cạnh còn có mười mấy người thanh niên cầm vũ khí trong tay đứng đợi, khí thế hung hăng, dáng vẻ thoạt nhìn có chút hung ác.
Lục Man đẩy mắt kính gọng vàng của mình, “Chính là bọn họ."
Cô cũng không hỏi bọn Lâm Chí có nắm chắc sẽ thắng không, chỉ là nắm chặt kiếm trong tay.
“Lâm Chí" Tịch Chu ở phía sau hô một tiếng.
“Được" Lâm Chí đáp.
Trước khi xe dừng lại, cỏ dại ven đường đột nhiên dài ra, chợt quấn lấy ba người trong số đó, quật ngã xuống đất, tay chân đều bị cỏ trói chặt, hơn nữa còn trói ba người với nhau.
Lục Man kinh ngạc.
“Đây là thứ quái quỷ gì vậy!" Mấy người còn lại càng hoảng sợ, những người khác cầm dao muốn chặt đứt cỏ.
Lúc này, xe của bọn Tịch Chu cũng ngừng hẳn.
Tịch Chu và người đàn ông cùng nhau bước xuống xe, sau đó, Lục Man cũng đi xuống.
Cậu kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Man, cô nắm chặt kiếm trong tay đi tới bên cạnh bọn họ.
Tịch Chu không nói tiếp, có chút tán thưởng hành động của cô.
“Là tụi mày làm đúng không?!" Thanh niên dẫn đầu cả giận nói.
Trên đầu đám thanh niên này đều nhuộm một đống màu sắc, màu của mỗi người lại không giống nhau, nhất là tóc bọn họ cũng không ngắn, một đống tóc đủ màu đặt chung một chỗ, vừa liếc nhìn đã thấy là một cảnh tượng đẹp đẽ.
Người thanh niên hỏi câu này rõ ràng là thủ lĩnh của bọn họ, một đầu tóc đỏ phất phơ theo gió.
Dễ thấy tuổi tác của đám thanh niên này không lớn, tối đã cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, thoạt nhìn có chút non nớt. Tuy vẻ mặt cố gắng hung ác, nhưng Tịch Chu lại không cảm nhận được một chút sát khí và uy hiếp nào.
Cậu quan sát đám người kia một phen, lại thử nhìn vũ khí của bọn họ, không nhịn được khiêu mi.
Rõ ràng những thứ kia chưa từng thấm máu.
“Không phải" Tịch Chu nói, “Tôi xuống hỏi một chút, có thể dẹp chướng ngại vật trên đường để chúng tôi đi qua hay không?"
Tịch Chu nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng làm sao thanh niên tóc đỏ có thể tin được, lập tức đề phòng, mang theo con dao phay đi tới trước, “Mày đừng lại đây!"
Chỗ bọn họ cướp đường đã từng có không ít người ngã xuống, trong đó có một người dị năng hệ kim khiến cho bọn họ thiệt lớn, suýt chút nữa hy sinh cả tính mạng. Hiện tại tỉ mỉ nhớ lại cỏ dài ra còn có gì không hiểu, nhất định trong xe này có một người là người dị năng hệ mộc!
Thanh niên tóc xanh bên cạnh dùng khuỷu tay chọc tóc đỏ một phát, “Có xông vào hay không?"
Tóc đỏ nhìn về phía bãi cỏ bên kia, ba người vốn bị trói lại đã được cứu ra, bây giờ bọn họ vô cùng phòng bị bãi cỏ, mọi người đều tập trung ở giữa đường.
“Bây giờ giao hàng hóa ra đây, bọn tao sẽ để tụi mày đi qua, nếu không, cả người lẫn xe thứ nào cũng không được đi!" Tóc đỏ cả giận nói, để tăng tính uy hiếp còn quơ dao phay trong tay vài cái.
Khóe môi Tịch Chu khẽ cong lên, “Không giao."
Người đàn ông nhìn chằm chằm gò má Tịch Chu không biết đang nghĩ gì, một lát sau, dùng ngón tay chọc cổ cậu một cái.
Mười mấy người không nhịn được rùng mình một cái, tốc độ chậm lại.
Lục Man vẻ mặt bình tĩnh cầm kiếm.
Ba người bọn họ đối mặt với sự đe dọa của vũ khí, không đặt bọn chúng vào mắt chút nào. Thanh niên tóc đỏ nhìn thấy thế lập tức giận dữ.
“Các anh em, xông lên cho tao! Mấy tên này đừng hòng tao bỏ qua một ai!"
Người đàn ông vốn có chút thất thần lập tức hồi thần lại, không chút cảm tình quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn một đám người này, sát khí tản ra bốn phía.
“Ngừng cái gì mà ngừng! Còn không nhanh xông lên!" Tóc đỏ cứng cổ hô.
“Giết!" Tóc xanh lập tức lên tiếng.
Sĩ khí được nâng cao.
Cũng không nhìn rõ động tác của người đàn ông ra sao, hắn đã lướt ra ngoài, xuất hiện trước mặt tóc đỏ, nhấc tay một cái.
Trong lòng Tịch Chu hồi hộp, động tác này của người đàn ông rõ ràng là chiêu dùng để xử lý tang thi, nếu một chưởng này đập xuống, không biết tên tóc đỏ này có lập tức mất mạng hay không nữa?
Tịch Chu lập tức hô, “Đừng đánh vào đầu!"
Tay người đàn ông thoáng ngừng lại.
Không có chuyện gì xảy ra, tóc đỏ vô thức phản ứng lại trong sợ hãi, cầm dao lên chặt về phía cánh tay của người đàn ông kia.
“Đại ca!" Tóc xanh nhanh chóng kêu.
Tóc đỏ giật mình một cái, mắt thấy dao sắp chém vào cánh tay người đàn ông, không kịp thu lại nữa, vội vàng hét" “Đệt! Tránh ra mau!!!"
Sao Tịch Chu có thể để hắn bị thương được, cổ tay khẽ động, một đồng xu xé gió bay đi, đập thẳng lên cổ tay cầm dao của tóc đỏ, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, cây dao kia đã rơi xuống đất.
Tóc đỏ thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền thấy một nắm tay đánh về phía ngực hắn, da đầu lập tức tê rần. Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy cẳng chân đau xót, cả người té nhào ra đất.
Tuy té chỏng vó lên trời nhưng ít ra cũng tránh khỏi quả đấm kia.
Nắm tay của người đàn ông không trúng mục tiêu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng qua trong giây lát đã bị sát ý bao trùm.
“Đừng đánh." Lúc này Tịch Chu đã đi tới, kéo cánh tay người đàn ông.
Sát ý khiến người khát tê dại lập tức biến mất sạch sành sanh.
Trong nháy mắt từ trời băng đất tuyết biến thành xuân về hoa nở.
Tóc đỏ che mũi từ dưới đất bò dậy, nhìn hai người nổi giận kêu, “Lên cho ta!"
Tóc xanh và những người khác đều xông tới, đằng đằng sát khí.
Tịch Chu còn chưa ra tay, một người trong đó đã bay ra ngoài.
Lục Man nâng gọng kính của mình, bĩnh tĩnh thu chân lại.
Ngay sau đó, Tịch Chu cũng xuất thủ.
Trên đất một mảnh lộn xộn.
Tịch Chu ngồi xổm xuống, giẫm lên tóc đỏ một cái.
Tóc đỏ trợn mắt nhìn.
Tịch Chu: “Khoan đánh đã, nên ăn cơm chiều rồi, ăn xong hẹn mai chiến tiếp thế nào?"
Tóc đỏ tức giận: “Không ăn!"
Tịch Chu lại nói: “Không phải cậu muốn chúng tôi giao hàng hóa ra sao? Bữa cơm này dùng để đưa toàn bộ hàng hóa."
Tóc xanh đẩy thanh niên tóc đỏ một cái, lúc này hắn mới bất đắc dĩ đồng ý.
Vì vậy, bọn Tịch Chu và một đám đầu tóc đủ màu này quây thành một vòng.
Nấu mì gói.
Ven sông có chút rau dại, Lâm Chí là bác sĩ trung y tối thiểu cũng hiểu biết mấy thứ này, hái một ít về ném chung vào trong nồi.
Tịch Chu còn cắt một cái xúc xích to cỡ miệng chén thả vào trong.
Xung quanh vang lên tiếng nuốt nước miếng.
So với tóc đỏ tức giận mất tự nhiên, thanh niên tóc xanh có vẻ dễ nói chuyện hơn. Trong lúc chờ nấu xong, tóc xanh thẳng thắn kể về khoảng thời gian bọn họ trải qua, toàn bộ quá trình cướp đường, bọn họ lấy được hàng hóa thật sự không có mấy lần.
Tuy trong tay bọn họ cầm dao, nhưng chỉ đơn thuần để thêm can đảm và tăng sức uy hiếp mà thôi, chém người này nọ bọn họ quả thật chưa từng làm, ờm, hơn nữa cũng không dám làm.
Mặc dù trong miệng chửi bới lợi hại, nhưng thật ra tất cả đều là học sinh lớp mười hai vừa tốt nghiệp, tối đa thỉnh thoảng lướt web trên mạng, bọn họ không dám làm chuyện trái pháp luật, việc bày đồ cản người cướp đường này đã là giới hạn của bọn họ. Cũng vì vậy, nhìn thấy người khác cứng rắn không giao đồ ra bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ có thể để người ta đi qua.
Có rất nhiều lần nhìn thấy có trẻ con đi chung, bọn họ còn chủ động thả người đi.
Thế nên hiện tại mười mấy người đã chưa ăn cơm khoảng mấy ngày rồi.
Sau khi Lục Man nghe xong trong lòng có chút phức tạp, cô đã bị một đám thanh niên như thế dọa chạy về đấy. Thật ra cũng không thể gọi là thanh niên, tối đa chỉ là một đám nhóc to xác.
“Ăn được rồi, nấu sắp nhừ rồi." Tóc xanh khát vọng nhìn cái nồi trước mắt.
Những người khác cũng gật đầu.
Tiểu Kỳ mờ mịt nhìn xuống nồi, nước bên trong còn chưa sôi đâu.
Lục Man không để ý đến bọn họ, bỏ gia vị vào nấu thêm chốc lát.
Mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Mắt mấy người thanh niên tóc xanh sắp dính lên nồi rồi. Thanh niên tóc đỏ tuy mất tự nhiên ngồi bên cạnh nhưng ánh mắt cũng không nhịn được rơi vào trong.
“Tiểu Kỳ, chén đũa." Tịch Chu nói.
“Này!" Tiểu Kỳ lên tiếng, sau đó lập tức cầm chén đũa lần lượt đưa tới.
Bọn tóc đỏ đều bị chén đũa đột ngột xuất hiện từ không trung dọa cho sợ, chẳng qua trong nháy mắt lực chú ý liền tập trung vào mì ăn liền đã nấu xong.
Tịch Chu múc cho người đàn ông một chén trước, để vài miếng xúc xích lên, mấy người nhìn thấy đỏ mắt không ngớt.
“Ăn đi."
Tác giả :
Duẫn Nhất Phương