Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 71: Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (cuối)
Vu sư bị tướng quân Varens cho binh tóm dậy, vì đề phòng gã sử dụng ma pháp để chạy trốn, quyền trượng của gã bị lấy đi, ngay cả miệng cũng bị bịt kín.
Cuối cùng vu sư Toey chỉ có thể chờ bị quốc vương tuyên án.
Đám thần dân tuy quỳ ở cửa cung, hô to hy vọng thần tha thứ cho bọn họ, nhưng thần của bọn họ dường như vô cùng mệt mỏi, tựa lên vai quốc vương, được hắn dắt vào hoàng cung.
Mà cả nhà Giles, hiện tại cũng gặp xui xẻo.
Tướng quân Varens vừa gặp lại được đứa con vốn đã chết của mình, tâm trạng rất kích động, nhưng trước đó hắn lại muốn giết chết con trai mình, điều này khiến hắn thật sự có chút xấu hổ khi đứng trước mặt Cordon. Hắn luôn muốn xông lên giải thích với Cordon, nhưng căn bản không có cơ hội, cũng chưa nghĩ ra được cách nào cụ thể.
Sau khi Cordon được quốc vương che chở trở lại hoàng cung, tướng quân Varens cũng liền nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, cả nhà Giles.
Bọn họ thừa dịp vợ hắn sinh nở, âm mưu chiếm đoạt tài sản mà vợ hắn mang theo trong người, trên thực tế bọn họ cũng đã thành công.
Mặc dù Suzanne không do bọn họ tự tay hại chết, nhưng chỉ sợ cũng không được đối xử tử tế gì. Còn Cordon bé nhỏ thì sao, nếu như không phải lúc cậu sinh ra mang tới dị tượng quá mức chú ý, chỉ sợ đã sớm bị bọn họ giết chết.
Nghĩ đến nhiều năm qua Cordon bé nhỏ bị đối xử thế nào, trong lòng tướng quân Varens lại tức giận một trận.
Duel nhìn thấy rất nhiều binh sĩ xông vào nhà bọn họ thì có chút sợ hãi, còn tưởng là Cordon đã gây phiền phức liên lụy tới bọn họ, vội vàng giải thích với những người này.
“Tên câm kia không liên quan tới chúng ta chút nào hết!"
Tướng quân Varens nhắm mắt lại, sau đó chợt đập một quyền lên mặt hắn.
Duel hoàn toàn ngơ ngác.
“Ngươi làm gì vậy?!" Sau đó Berman đi ra, nhìn thấy bộ dạng của Duel thì nóng nảy, “Tướng quân có chuyện gì thì nói rõ ràng chứ."
Duel nhanh chóng trốn phía sau Berman.
“Quả thật phải nói thật rõ ràng" Tướng quân Varens cầm kiếm trên người mình, ánh mắt nhìn về phía cha con hai người đen kịt một mảnh, “Cordon là con của ta, mẹ nó là vợ ta."
Sắc mặt Berman thoáng chút trắng bệch một mảnh, âm mưu nói dối, “Tướng quân ngài nói gì thế, Cordon là con của tôi mà!"
Vẻ mặt tướng quân Varens lạnh lùng.
Berman và Duel có nói dối thế nào cũng vô dụng, Varens cho người tạm giam bọn họ. Tuy bọn Berman cuối cùng bị đối xử không đến mức gọi là cực kỳ bi thảm, nhưng cũng tuyệt đối không tốt chút nào. Dưới sự tra hỏi của tướng quân Varens, Berman vậy mà lại cứng cổ cái gì cũng không chịu nhận.
Cho đến ba ngày sau, nữ hầu ban đầu của bọn họ bị tìm về, thuật lại hoàn chỉnh tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước.
Lúc này Berman không thể tiếp tục cứng đầu được nữa, khóc ròng ròng thừa nhận tội lỗi của mình.
Hai ngày sau, cả nhà Giles bị tịch thu tất cả tài sản lẽ ra không có được, bị đuổi khỏi hoàng thành.
Trấn Elle, quán rượu.
“Nghe nói ngày kia thần và quốc vương sẽ cử hành hôn lễ, thật là đáng để ăn mừng, muốn đi nhìn thử xem quá."
“Chuyện đó có gì để nhìn, ngày mai xử quyết vu sư Toey mới là đáng xem nhất chứ, cũng không biết tên đại vu sư này của chúng ta nghĩ thế nào nữa, sao phải đối xử với thần như thế, chỉ thiếu chút nữa thôi, thần đã bị gã đưa vào chỗ chết rồi."
“Bây giờ cũng không khác gì, hiện tại thần cũng không phát ra tiếng được."
“Thật hy vọng thần âm nhạc sẽ hạ thần chiêu, để thần nhanh chóng hồi phục. Cái đệch, ngươi làm gì thế!" Một người đàn ông râu quai nón bị rượu đổ lên khắp người, nổi giận đùng đùng cho phục vụ một quyền.
“Không phải chỉ bị dính chút nước thôi sao, nóng nảy thế làm gì?" Tên phục vụ kia rất ấm ức.
“Berman! Không muốn làm thì cút ra ngoài ngay cho ta!" Ông chủ quán rượu phẫn nộ đập bàn.
Đúng như lời đám thần dân đồn đãi vậy, sau khi quốc vương tuyên bố tội của vu sư Toey liền định ra thời gian xử quyết gã.
Phương pháp hành quyết cuối cùng lại là thiêu chết, đúng như vu sư Toey nhìn thấy trong dự ngôn.
Làm một vu sư, thủ đoạn cơ bản nhất là ca xướng, cho dù gã há miệng cũng có thể phát ra ma pháp, vậy nên để tránh cho gã bỏ trốn, trong miệng vu sư Toey luôn bị nhét vải bố. Lúc này gã chỉ có thể nhìn đứa bé trai tóc vàng ở trên vị trí cao quý kia, trong con ngươi âm trầm thoáng hiện lên một chút quyết tuyệt và thoải mái.
Quả nhiên không có cách nào trốn thoát những lời tirn đoán, cho dù gã luôn cố gắng thay đổi vận mệnh của mình.
Tịch Chu nhìn gã, không buồn không vui, có chút lạnh lùng không đếm xỉa tới.
Nếu không phải do vu sư Toey nhìn thấy tiên đoán làm ra một loạt hành động này, có lẽ Cordon sẽ sống rất vui vẻ, mình cũng sẽ không xuyên tới, dựa vào tính cách đơn thuần kia, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không chống lại vu sư Toey.
“Nghĩ gì thế?" Quốc vương nắm tay Tịch Chu.
Tịch Chu lắc đầu.
Cuối cùng vu sư Toey vẫn bị trói lên giàn hỏa thiêu.
Trong khoảnh khắc bị liệt hỏa thiêu đốt, vu sư Toey bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Trong giây phút lửa tắt, Tịch Chu bỗng nhiên che cổ họng mình, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Quốc vương gần như phát hiện đầu tiên, hắn lo lắng hỏi: “Sao thế?"
Vì để có thể nghe thấy câu trả lời của Tịch Chu, hắn đưa tay cậu áp vào mặt mình.
“Ta có thể nói chuyện." Quốc vương nghe thấy Tịch Chu nói thế.
“Em vốn có thể nói chuyện với ta mà." Quốc vương có chút buồn bực, nhưng lại lập tức nhận ra, lúc nãy là mình nghe bằng lỗ tai, chứ không phải dùng tiếp xúc cơ thể mới cảm nhận được, lập tức cực kỳ vui mừng.
Hôm sau, đã đến thời gian quốc vương và thần cử hành hôn lễ.
Chim chóc xinh đẹp vây quanh bầu trời phía trên bọn ho, không ngừng phát ra tiếng kêu thanh thúy véo von, cánh hoa đẹp đẽ tươi tắn không ngừng rơi xuống từ không trung, mùi thơm phát ra ngây ngất bốn phía, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều như si như say.
“Hoàng hậu thật đẹp!" Một người không nhịn được cảm thán.
Tuy dùng từ này để miêu tả một người con trai thật sự là có chút không lễ phép, nhưng bọn họ lại không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn nữa.
Đứa bé trai tóc vàng trước mắt kia giống như thiên sứ từ trên trời rơi xuống, chói mắt và thuần khiết như vậy.
“Thật ra quốc vương bệ hạ cũng không đáng sợ như lời đồn đúng không, ánh mắt ngài ấy nhìn thần thâm tình đến mức sắp tràn ra nước rồi!"
“Bọn họ đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi."
Ca giả đứng giữa đã kết thúc bài thánh ca đồng hành.
Bên trong ca từ bao gồm tất cả chung thủy, yêu thương, bên nhau và tín nhiệm với bạn đời, thể hiện tấm lòng, đặc biệt la là một loại hứa hẹn.
Ánh sáng trắng dày đặc thoáng hiện xung quanh hai người, có chút chói mắt rồi lại cực kỳ ấm áp.
Chỉ có lúc tình cảm trong tim đối với bạn đời đạt tới mức độ nhất định thì xung quanh tân nhân mới xuất hiện điểm sáng trắng, đã rất lâu rồi vương quốc Dolmane không xuất hiện cảnh tượng này trong lúc cử hành hôn lễ.
Không hiểu sao, rất nhiều người cảm động đến tột đỉnh.
“Tình cảm quốc vương và hoàng hậu quả thật rất tốt."
Trong không khí tràn đầy hâm mộ, một người lại mang theo chút tiếc nuối, “Đáng tiếc thần đã không thể nói chuyện nữa."
Người này vừa nói xong, mấy kẻ xung quanh đều yên lặng.
Trong quá trình diễn ra hôn lễ có một chuyện quan trọng nhất, đó chính là dùng giọng hát để thể hiện tiếng lòng của mình với bạn đời, là phân đoạn tuyệt vời mà tất cả mọi người mong đợi nhất.
Vào khoảnh khắc ấy, bon họ sẽ cảm nhận được tình cảm thắm thiết của tân nhân với nhau.
Mặc dù phân đoạn này không thể nói là có nhiều tác dụng, nhưng trong mắt bọn họ cũng là ắt không thể thiếu.
Trong lòng mọi người đều tràn đầy tiếc nuối, vốn tưởng rằng hôn lễ này chỉ có thể nghe thấy giọng hát của quốc vương, lại không ngờ lúc bọn họ đang thất vọng, thần lại cất tiếng.
Thanh âm trong trẻo kỳ ảo truyền khắp cả hoàng thành.
Bên trong chứa đựng tình cảm sâu đậm, lại tựa như có một dòng nước nhỏ chậm rãi chảy xuôi, cứ như vậy chảy vào lòng bọn họ.
Tất cả mọi người không nhịn được nhắm mắt lại.
Tướng quân Varens đứng bên cạnh cũng không khống chế được chảy nước mắt, con của bọn họ đã trưởng thành, tìm được người mình yêu.
Suzanne, em có nhìn thấy không?
Lúc mọi người đang nhắm mắt tận hưởng, đám thực vật ở vương quốc Dolmane đều lặng yên không tiếng động vươn cành lá của mình, chậm rãi lớn lên, lại duỗi ra thêm một chút, còn mang theo âm thanh phấn chấn, giống như khiêu vũ, cực kỳ sung sướng.
Một mảnh xanh biếc phồn thịnh, bừng bừng sức sống.
“Ta yêu em" Thanh âm của quốc vương Joey Griffin khàn khàn nhưng lại vô cùng xúc động, hắn có thể nghe được tình cảm mà Tịch Chu dành cho hắn từ bài hát này, quả thật nồng nàn thắm thiết đến mức khiến hắn kinh hỉ không thể tin được.
“Ta cũng vậy." Tịch Chu nở nụ cười, ôm người đàn ông mắt đã đầy tình ý này, hôn lên.
—-
Lúc tỉnh lại Tịch Chu che đầu giãy dụa, suýt chút nữa đã hát vang một khúc để diễn tả cảm giác có chút khó thở này của mình.
Ở vương quốc âm nhạc quá lâu, cho dù trở về thực tại, Tịch Chu vẫn có chút không kịp phản ứng.
Dù sao kể từ khi cậu khôi phục giọng nói, không có chuyện gì thì hát tình ca buồn nôn với người đàn ông nọ cả ngày, khụ khụ.
Tịch Chu phí thật nhiều sức lực mở mắt, giờ mới hiểu nguyên nhân mình không thở nổi ở đâu ra.
Một người đàn ông cao to giống như bạch tuộc coi mình là gối ôm chặt vào lòng, lực độ của tay chân khá là lớn.
Tịch Chu vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn cơ thể cường tráng của người bên canh, khóe miệng lập tức méo xệch.
Chung gối với lão lưu manh kia mấy thập niên rồi, suýt chút nữa đã xem tên này thành người nọ.
“Này này! Dậy đi!" Tịch Chu phí sức nửa ngày mới rút tay mình từ trong ngực người đàn ông ra được, vỗ vỗ mặt hắn.
Người đàn ông mơ mơ màng màng mở mắt, một đôi con ngươi đẹp bây giờ không có tiêu cự, hiển nhiên là mới tỉnh ngủ nên còn có chút ngơ ngác.
“Nhanh buông tôi ra, sắp siết đến không thở nổi rồi" Tịch Chu không vui nói, “Còn nữa, sao anh lại chạy lên giường tôi?"
Người đàn ông cũng nháy mắt, tỉnh táo lại.
Hắn nhếch miệng cười, cực kỳ sáng lạn, “Chào buổi sáng!"
Tịch Chu sửng sốt, không phải tên này không nói được sao?
Cuối cùng vu sư Toey chỉ có thể chờ bị quốc vương tuyên án.
Đám thần dân tuy quỳ ở cửa cung, hô to hy vọng thần tha thứ cho bọn họ, nhưng thần của bọn họ dường như vô cùng mệt mỏi, tựa lên vai quốc vương, được hắn dắt vào hoàng cung.
Mà cả nhà Giles, hiện tại cũng gặp xui xẻo.
Tướng quân Varens vừa gặp lại được đứa con vốn đã chết của mình, tâm trạng rất kích động, nhưng trước đó hắn lại muốn giết chết con trai mình, điều này khiến hắn thật sự có chút xấu hổ khi đứng trước mặt Cordon. Hắn luôn muốn xông lên giải thích với Cordon, nhưng căn bản không có cơ hội, cũng chưa nghĩ ra được cách nào cụ thể.
Sau khi Cordon được quốc vương che chở trở lại hoàng cung, tướng quân Varens cũng liền nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, cả nhà Giles.
Bọn họ thừa dịp vợ hắn sinh nở, âm mưu chiếm đoạt tài sản mà vợ hắn mang theo trong người, trên thực tế bọn họ cũng đã thành công.
Mặc dù Suzanne không do bọn họ tự tay hại chết, nhưng chỉ sợ cũng không được đối xử tử tế gì. Còn Cordon bé nhỏ thì sao, nếu như không phải lúc cậu sinh ra mang tới dị tượng quá mức chú ý, chỉ sợ đã sớm bị bọn họ giết chết.
Nghĩ đến nhiều năm qua Cordon bé nhỏ bị đối xử thế nào, trong lòng tướng quân Varens lại tức giận một trận.
Duel nhìn thấy rất nhiều binh sĩ xông vào nhà bọn họ thì có chút sợ hãi, còn tưởng là Cordon đã gây phiền phức liên lụy tới bọn họ, vội vàng giải thích với những người này.
“Tên câm kia không liên quan tới chúng ta chút nào hết!"
Tướng quân Varens nhắm mắt lại, sau đó chợt đập một quyền lên mặt hắn.
Duel hoàn toàn ngơ ngác.
“Ngươi làm gì vậy?!" Sau đó Berman đi ra, nhìn thấy bộ dạng của Duel thì nóng nảy, “Tướng quân có chuyện gì thì nói rõ ràng chứ."
Duel nhanh chóng trốn phía sau Berman.
“Quả thật phải nói thật rõ ràng" Tướng quân Varens cầm kiếm trên người mình, ánh mắt nhìn về phía cha con hai người đen kịt một mảnh, “Cordon là con của ta, mẹ nó là vợ ta."
Sắc mặt Berman thoáng chút trắng bệch một mảnh, âm mưu nói dối, “Tướng quân ngài nói gì thế, Cordon là con của tôi mà!"
Vẻ mặt tướng quân Varens lạnh lùng.
Berman và Duel có nói dối thế nào cũng vô dụng, Varens cho người tạm giam bọn họ. Tuy bọn Berman cuối cùng bị đối xử không đến mức gọi là cực kỳ bi thảm, nhưng cũng tuyệt đối không tốt chút nào. Dưới sự tra hỏi của tướng quân Varens, Berman vậy mà lại cứng cổ cái gì cũng không chịu nhận.
Cho đến ba ngày sau, nữ hầu ban đầu của bọn họ bị tìm về, thuật lại hoàn chỉnh tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước.
Lúc này Berman không thể tiếp tục cứng đầu được nữa, khóc ròng ròng thừa nhận tội lỗi của mình.
Hai ngày sau, cả nhà Giles bị tịch thu tất cả tài sản lẽ ra không có được, bị đuổi khỏi hoàng thành.
Trấn Elle, quán rượu.
“Nghe nói ngày kia thần và quốc vương sẽ cử hành hôn lễ, thật là đáng để ăn mừng, muốn đi nhìn thử xem quá."
“Chuyện đó có gì để nhìn, ngày mai xử quyết vu sư Toey mới là đáng xem nhất chứ, cũng không biết tên đại vu sư này của chúng ta nghĩ thế nào nữa, sao phải đối xử với thần như thế, chỉ thiếu chút nữa thôi, thần đã bị gã đưa vào chỗ chết rồi."
“Bây giờ cũng không khác gì, hiện tại thần cũng không phát ra tiếng được."
“Thật hy vọng thần âm nhạc sẽ hạ thần chiêu, để thần nhanh chóng hồi phục. Cái đệch, ngươi làm gì thế!" Một người đàn ông râu quai nón bị rượu đổ lên khắp người, nổi giận đùng đùng cho phục vụ một quyền.
“Không phải chỉ bị dính chút nước thôi sao, nóng nảy thế làm gì?" Tên phục vụ kia rất ấm ức.
“Berman! Không muốn làm thì cút ra ngoài ngay cho ta!" Ông chủ quán rượu phẫn nộ đập bàn.
Đúng như lời đám thần dân đồn đãi vậy, sau khi quốc vương tuyên bố tội của vu sư Toey liền định ra thời gian xử quyết gã.
Phương pháp hành quyết cuối cùng lại là thiêu chết, đúng như vu sư Toey nhìn thấy trong dự ngôn.
Làm một vu sư, thủ đoạn cơ bản nhất là ca xướng, cho dù gã há miệng cũng có thể phát ra ma pháp, vậy nên để tránh cho gã bỏ trốn, trong miệng vu sư Toey luôn bị nhét vải bố. Lúc này gã chỉ có thể nhìn đứa bé trai tóc vàng ở trên vị trí cao quý kia, trong con ngươi âm trầm thoáng hiện lên một chút quyết tuyệt và thoải mái.
Quả nhiên không có cách nào trốn thoát những lời tirn đoán, cho dù gã luôn cố gắng thay đổi vận mệnh của mình.
Tịch Chu nhìn gã, không buồn không vui, có chút lạnh lùng không đếm xỉa tới.
Nếu không phải do vu sư Toey nhìn thấy tiên đoán làm ra một loạt hành động này, có lẽ Cordon sẽ sống rất vui vẻ, mình cũng sẽ không xuyên tới, dựa vào tính cách đơn thuần kia, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không chống lại vu sư Toey.
“Nghĩ gì thế?" Quốc vương nắm tay Tịch Chu.
Tịch Chu lắc đầu.
Cuối cùng vu sư Toey vẫn bị trói lên giàn hỏa thiêu.
Trong khoảnh khắc bị liệt hỏa thiêu đốt, vu sư Toey bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Trong giây phút lửa tắt, Tịch Chu bỗng nhiên che cổ họng mình, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Quốc vương gần như phát hiện đầu tiên, hắn lo lắng hỏi: “Sao thế?"
Vì để có thể nghe thấy câu trả lời của Tịch Chu, hắn đưa tay cậu áp vào mặt mình.
“Ta có thể nói chuyện." Quốc vương nghe thấy Tịch Chu nói thế.
“Em vốn có thể nói chuyện với ta mà." Quốc vương có chút buồn bực, nhưng lại lập tức nhận ra, lúc nãy là mình nghe bằng lỗ tai, chứ không phải dùng tiếp xúc cơ thể mới cảm nhận được, lập tức cực kỳ vui mừng.
Hôm sau, đã đến thời gian quốc vương và thần cử hành hôn lễ.
Chim chóc xinh đẹp vây quanh bầu trời phía trên bọn ho, không ngừng phát ra tiếng kêu thanh thúy véo von, cánh hoa đẹp đẽ tươi tắn không ngừng rơi xuống từ không trung, mùi thơm phát ra ngây ngất bốn phía, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều như si như say.
“Hoàng hậu thật đẹp!" Một người không nhịn được cảm thán.
Tuy dùng từ này để miêu tả một người con trai thật sự là có chút không lễ phép, nhưng bọn họ lại không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn nữa.
Đứa bé trai tóc vàng trước mắt kia giống như thiên sứ từ trên trời rơi xuống, chói mắt và thuần khiết như vậy.
“Thật ra quốc vương bệ hạ cũng không đáng sợ như lời đồn đúng không, ánh mắt ngài ấy nhìn thần thâm tình đến mức sắp tràn ra nước rồi!"
“Bọn họ đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi."
Ca giả đứng giữa đã kết thúc bài thánh ca đồng hành.
Bên trong ca từ bao gồm tất cả chung thủy, yêu thương, bên nhau và tín nhiệm với bạn đời, thể hiện tấm lòng, đặc biệt la là một loại hứa hẹn.
Ánh sáng trắng dày đặc thoáng hiện xung quanh hai người, có chút chói mắt rồi lại cực kỳ ấm áp.
Chỉ có lúc tình cảm trong tim đối với bạn đời đạt tới mức độ nhất định thì xung quanh tân nhân mới xuất hiện điểm sáng trắng, đã rất lâu rồi vương quốc Dolmane không xuất hiện cảnh tượng này trong lúc cử hành hôn lễ.
Không hiểu sao, rất nhiều người cảm động đến tột đỉnh.
“Tình cảm quốc vương và hoàng hậu quả thật rất tốt."
Trong không khí tràn đầy hâm mộ, một người lại mang theo chút tiếc nuối, “Đáng tiếc thần đã không thể nói chuyện nữa."
Người này vừa nói xong, mấy kẻ xung quanh đều yên lặng.
Trong quá trình diễn ra hôn lễ có một chuyện quan trọng nhất, đó chính là dùng giọng hát để thể hiện tiếng lòng của mình với bạn đời, là phân đoạn tuyệt vời mà tất cả mọi người mong đợi nhất.
Vào khoảnh khắc ấy, bon họ sẽ cảm nhận được tình cảm thắm thiết của tân nhân với nhau.
Mặc dù phân đoạn này không thể nói là có nhiều tác dụng, nhưng trong mắt bọn họ cũng là ắt không thể thiếu.
Trong lòng mọi người đều tràn đầy tiếc nuối, vốn tưởng rằng hôn lễ này chỉ có thể nghe thấy giọng hát của quốc vương, lại không ngờ lúc bọn họ đang thất vọng, thần lại cất tiếng.
Thanh âm trong trẻo kỳ ảo truyền khắp cả hoàng thành.
Bên trong chứa đựng tình cảm sâu đậm, lại tựa như có một dòng nước nhỏ chậm rãi chảy xuôi, cứ như vậy chảy vào lòng bọn họ.
Tất cả mọi người không nhịn được nhắm mắt lại.
Tướng quân Varens đứng bên cạnh cũng không khống chế được chảy nước mắt, con của bọn họ đã trưởng thành, tìm được người mình yêu.
Suzanne, em có nhìn thấy không?
Lúc mọi người đang nhắm mắt tận hưởng, đám thực vật ở vương quốc Dolmane đều lặng yên không tiếng động vươn cành lá của mình, chậm rãi lớn lên, lại duỗi ra thêm một chút, còn mang theo âm thanh phấn chấn, giống như khiêu vũ, cực kỳ sung sướng.
Một mảnh xanh biếc phồn thịnh, bừng bừng sức sống.
“Ta yêu em" Thanh âm của quốc vương Joey Griffin khàn khàn nhưng lại vô cùng xúc động, hắn có thể nghe được tình cảm mà Tịch Chu dành cho hắn từ bài hát này, quả thật nồng nàn thắm thiết đến mức khiến hắn kinh hỉ không thể tin được.
“Ta cũng vậy." Tịch Chu nở nụ cười, ôm người đàn ông mắt đã đầy tình ý này, hôn lên.
—-
Lúc tỉnh lại Tịch Chu che đầu giãy dụa, suýt chút nữa đã hát vang một khúc để diễn tả cảm giác có chút khó thở này của mình.
Ở vương quốc âm nhạc quá lâu, cho dù trở về thực tại, Tịch Chu vẫn có chút không kịp phản ứng.
Dù sao kể từ khi cậu khôi phục giọng nói, không có chuyện gì thì hát tình ca buồn nôn với người đàn ông nọ cả ngày, khụ khụ.
Tịch Chu phí thật nhiều sức lực mở mắt, giờ mới hiểu nguyên nhân mình không thở nổi ở đâu ra.
Một người đàn ông cao to giống như bạch tuộc coi mình là gối ôm chặt vào lòng, lực độ của tay chân khá là lớn.
Tịch Chu vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn cơ thể cường tráng của người bên canh, khóe miệng lập tức méo xệch.
Chung gối với lão lưu manh kia mấy thập niên rồi, suýt chút nữa đã xem tên này thành người nọ.
“Này này! Dậy đi!" Tịch Chu phí sức nửa ngày mới rút tay mình từ trong ngực người đàn ông ra được, vỗ vỗ mặt hắn.
Người đàn ông mơ mơ màng màng mở mắt, một đôi con ngươi đẹp bây giờ không có tiêu cự, hiển nhiên là mới tỉnh ngủ nên còn có chút ngơ ngác.
“Nhanh buông tôi ra, sắp siết đến không thở nổi rồi" Tịch Chu không vui nói, “Còn nữa, sao anh lại chạy lên giường tôi?"
Người đàn ông cũng nháy mắt, tỉnh táo lại.
Hắn nhếch miệng cười, cực kỳ sáng lạn, “Chào buổi sáng!"
Tịch Chu sửng sốt, không phải tên này không nói được sao?
Tác giả :
Duẫn Nhất Phương