Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 49: Ôm ấp ảnh đế (13)
Nishida Hiroyuki nghĩ phải mở miệng ngăn cản hành vi lên sân của thanh niên người Nhật, nhưng lại bị giáo viên của bọn họ kéo lại.
Mà lúc này, Tịch Chu đã đi vào trong sân.
Cậu nhìn thanh niên người Nhật kia, nở một nụ cười lạnh.
Sắc bén quá mức, cả người đầy hơi thở tàn bạo.
Trăm đạo quy nhất*, trước khi học tập rèn luyện nhất định phải học cách làm người. Nếu không, cuối cùng cũng sẽ thiệt nặng. (*theo mình hiểu là cho dù học cái gì, đi con đường nào thì trước đó cũng phải biết cách đối nhân xử thế, tiên học lễ hậu học văn ấy)
“Sư huynh cố lên!"
“Sư huynh cố lên!!!"
Sau khi mọi người trong hiệp hội võ thuật thấy Tịch Chu đi lên, tất cả tức giận biến thành năng lượng, mỗi người đều tràn đầy sức sống. Tuy bọn họ chưa từng chân chính nhìn thấy Tịch Chu xuất thủ, nhưng cho dù là đội trưởng Vương Xương hay Kha Cung đều chắc chắn không phải là đối thủ của cậu.
Học sinh đại học Y đang có mặt mặc dù không phải ai cũng biết Tịch Chu, nhưng người từng gặp cậu cũng không phải là ít, vừa nhìn thấy cậu lên sân, lập tức sôi trào.
“Sao cậu lại kích động như vậy? Cậu ta là ai vậy?"
“Cậu ấy mà cậu cũng không biết hả? Cái video nhảy lầu cực kỳ hot lúc trước cậu đã xem chưa!!"
“Xem rồi a" Người nói chuyện ngừng một chút, có chút kích động, “Lẽ nào cái người nhảy lầu kia là cậu ấy?"
“Đúng vậy!"
Tịch Chu là ai!
Là thần nhân nhảy lầu không bị thương chút nào!
Cái trước không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ cậu biết khinh công!! Lúc đó mọi người ở hiện trường ngoại trừ nhắm mắt lại không dám nhìn đều tận mắt thấy tư thế oai hùng dùng khinh công phiêu nhiên của cậu!
Người như vậy lên sân, chẳng lẽ bọn họ còn có thể thua sao?!
Những học sinh ban đầu chưa nghe tên vị kỳ nhân này được người bên cạnh phổ cập cũng lập tức biết người ra sân là ai, lập tức kích động.
Trong khoảnh khắc, cả sân sôi trào.
Tất cả mọi người trong đoàn giao lưu Nhật Bản đều bối rối, bao gồm giáo viên người Nhật và Nishida Hiroyuki đang tranh chấp không ngớt.
Bọn họ hoàn toàn không biết tại sao sau khi một người ra sân, đại học Y lại kích động như vậy.
Hai người Nishida Hiroyuki đang cãi vã không hẹn mà cùng ngừng lại, muốn hiểu rõ tình trạng hiện tại.
Mà trên sân, thanh niên người Nhật vốn mang theo chút đắc ý và khinh thường, sau khi nghe một tràng hoan hô, ánh mắt nhìn Tịch Chu đã tràn đầy chán ghét.
“Một đám heo chỉ biết khoe khoang", thanh niên dùng tiếng Nhật mắng.
Mặc dù gã tràn đầy khinh thường với người Trung Quốc, nhưng trong trường hợp này gã còn biết chút nặng nhẹ, vậy nên lúc gã mắng người thanh âm rất thấp. Nhưng mặc dù như thế, học sinh phía trước cũng nghe thấy được, lập tức vẻ mặt đại biến.
Mấy học sinh lửa giận bùng lớn, lúc vừa chuẩn bị bạo phát liền nghe thấy một thanh âm tràn ngập đáng tiếc.
Tịch Chu lắc đầu than nhẹ: “Lớn tuổi mà không biết phân biệt người với thú, đáng thương quá! Sợ rằng tự xưng là heo nhiều năm như vậy nên chả trách bề ngoài lại giống heo thế, nhưng phẩm hạnh kém quá, còn không bằng heo."
“Phụt –!!"
Học sinh phía trước không nhịn cười được, bật cười.
Lớn lên giống heo, nhưng ngay cả heo cũng không bằng.
Thần nhân nhảy lầu này thật độc ác, chẳng qua bọn họ thích ha ha ha ha.
Thanh âm Tịch Chu không nhỏ, rất nhiều người đều có thể nghe thấy, chẳng qua cho dù học sinh Nhật Bản hiểu tiếng Trung cũng có chút không rõ ý tứ của Tịch Chu.
Mà học sinh Trung Quốc hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị văn cổ tàn phá đau khổ, câu văn cổ phức tạp này của Tịch Chu bọn họ không bị cản trở chút nào mà hiểu được.
Nghe thấy Tịch Chu nói những câu này, bọn họ đều có thể đoán ra thanh niên kia mắng cái gì, ánh mắt nhìn về phía thanh niên người Nhật lập tức tràn đầy khinh bỉ và chán ghét.
Mà đoàn giao lưu Nhật Bản nhận được ánh mắt cũng biến thành phức tạp.
Sắc mặt của một số học sinh Nhật Bản nóng lên, hận không thể đào hố trốn xuống, bọn họ tới là để giao lưu hữu nghị, ai ngờ một trận so tài võ thuật lại khiến thiện cảm của mọi người với bọn họ giảm tới mức như thế!
Bọn họ cảm thấy, rất mất mặt.
Thấy ánh mắt mọi người xung quanh, thanh niên người Nhật thẹn quá hóa giận.
“Đấu hay không đấu! Sợ thua thì mau xuống đi!"
Khóe môi Tịch Chu cong lên, “Đương nhiên là đấu."
Hai bên chào lẫn nhau, bắt đầu tranh tài.
Lúc này, một người trong hiệp hội võ thuật đột nhiên nóng nảy, “Sư huynh còn chưa mang dụng cụ bảo hộ!"
Lúc thanh niên người Nhật nhúc nhích chuẩn bị công kích tới, Tịch Chu lại từ tốn bày ra một tư thế Thái Cực, khóe môi cong nhẹ, vẻ mặt thần thái nhẹ nhàng thoải mái.
Giống như cái sân này là vườn hoa nhỏ để tập thể dục buổi sáng dưới lầu.
Lần này, không chỉ đoàn giao lưu Nhật Bản, ngay cả người của hiệp hội võ thuật cũng bối rối.
“…có phải sư huynh đang đùa hay không?"
“Đùa cái gì? Chưa từng thấy video Thái Cực quyền so tài với Không Thủ đạo* sao?" (*Karate)
“Xem thì xem rồi, nhưng cho dù bọn họ là tuyển thủ Thái Cực quyền, cũng không có tư thế chậm rì rì như sư huynh a…"
“…sư huynh là cao nhân… Làm như vậy chắc chắn có lý của huynh ấy" Người nói chuyện có chút không chắc chắn.
Tịch Chu đơn thuần thi đấu để giành thắng lợi sao?
Không, nếu như cậu muốn thắng, có mấy trăm loại chiêu thức có thể khiến đối thủ ngã xuống đất trong một giây.
Nhưng cậu không thể, thù của Vương Xương và Kha Cung, cậu muốn tính toán cẩn thận với kẻ này.
Khinh bỉ xem thường bọn họ, được, vậy hãy để cậu cho gã xem xem cuối cùng còn có vốn liếng để kiêu ngạo hay không!
Cậu phải dùng môn võ nhu nhược mà bọn họ coi thường nhất nghiền nát ngạo khí của bọn họ thành phấn, hung hăng giẫm vào trong bùn đất!
Thanh niên người Nhật thấy tư thế của Tịch Chu, lập tức sửng sốt, giễu cợt không ngớt.
Nghe động tĩnh phía dưới gã còn tưởng người ra sân là nhân vật thế nào, ai ngờ đúng là một cái trứng mềm không biết trời cao đất dày!
Một cú đá mãnh liệt, thanh niên người Nhật liền tấn công về phía Tịch Chu.
Tốt, cái trứng mềm này ngay cả dụng cụ bảo hộ cũng không mặc, vừa khéo gã nhìn người này cực kỳ không vừa mắt, không bằng đập gãy mũi cậu!
Nghĩ tới cảnh tượng máu tanh kia, thanh niên lộ ra một nụ cười dữ tợn.
So với công kích mãnh liệt như chớp của thanh niên người Nhật, đáp trả của Tịch Chu có thể gọi là chậm đến đáng sợ.
Dường như có khí lưu chậm rãi luân chuyển qua lại trong hai tay của Tịch Chu, thậm chí cậu còn hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mọi người xem chiến dưới sân đều nóng nảy.
Thần nhân này cuối cùng là muốn làm gì hả!!
Xin cậu mở mắt đối chiến thật tốt được không!!!
Khổ nỗi bọn họ hiện tại vì lập trường nên không thể kêu lên, nếu không sẽ tăng sĩ khí của kẻ địch, nếu đổi tình cảnh khác bọn họ đã sớm sốt ruột mắng ra rồi được không!
Bằng tốc độ ánh sáng, chân thanh niên người Nhật sắp đạp tới mặt Tịch Chu, nếu một kích này có thể đá trúng, chỉ sợ mũi cậu không thể chịu nổi.
Đại diện đoàn tiếp đón Mã Hiên từ trước tới nay đều tỉnh táo, lúc này trên trán đột nhiên nổi gân xanh, hận không thể đi tới lắc Tịch Chu cho tỉnh.
Nếu bọn họ cứ như vậy mà thua, thì Tịch Chu chính là kẻ tội đồ!
Lúc này, động tác chậm rãi của Tịch Chu đột nhiên nhanh trong nháy mắt, bàn tay giống như mang theo âm vang đẩy về phía mi tâm của mình, không đột ngột, ngược lại cảm thấy là hiển nhiên.
Chân của thanh niên người Nhật cũng vừa đá tới, lại bị tay Tịch Chu nhẹ nhàng vỗ.
Kình phong vốn tàn nhẫn đột nhiên biến mất, công kích có thể khiến Tịch Chu đổ máu ngay lập tức cứ như vậy nhẹ bẫng bị đẩy ra bên cạnh.
Xung lực to lớn khiến thanh niên người Nhật khó khống chế, thân thể lập tức lệch qua, lao tới trước ngã xuống đất.
“Oành!"
Tiếng đập xuống đất vang lên cực lớn.
Thái Cực thôi thủ, tá lực đả lực, tứ lạng bạt thiên cân. (thôi=đẩy, thủ=tay; mượn lực của người để đánh lại; bốn lạng đẩy ngàn cân)
Cả sân hoàn toàn yên tĩnh.
Qua nửa khắc, “oanh" một tiếng, bầu không khí giống như một giọt nước lạnh lọt vào chảo dầu yên ả.
— bùng nổ.
“Fuck! Đừng nói với tớ đây là sự thật!"
“Trời ạ! Tớ nhìn thấy gì vậy!"
“Hu hu! Sư huynh giỏi nhất! Sư huynh cố lên!!"
Tất cả mọi người trong đoàn giao lưu Nhật Bản đều sửng sốt.
“Điều này sao có thể?"
Giáo viên người Nhật kinh nghi bất định* xoa nhẹ hai mắt của mình, sắc mặt khó coi đưa ra kết luận: “Nhất định lúc nãy là trùng hợp!" (*kinh ngạc hoảng sợ)
Cho dù dưới sân sôi trào ra sao, Tịch Chu lại không bị ảnh hưởng chút nào, cậu cũng không để ý gì tới thanh niên người Nhật nằm trên đất, mà vẫn chậm rãi đánh Thái Cực quyền như cũ, hai mắt khép hờ, dường như đang cảm nhận hơi thở quanh người.
Âm thanh xung quanh đã trở nên cực kỳ nhỏ bé trong không khí, Tịch Chu khẽ vỗ một cái đổi hướng, lộ tuyến huyền diệu vòng quanh chậm rãi lưu động.
Có một màn vừa rồi, tất cả học sinh đại học Y đều tràn đầy lòng tin với Tịch Chu, bọn họ không hề có bất kỳ nghi ngờ gì về động tác của cậu.
Hiện tại thần nhân không để ý tới tên người Nhật tầm thường trên đất kia nhất định là bởi vì gã khinh thường việc giậu đổ bìm leo!
Nơi so tài gần như biến thành sân khấu của Tịch Chu, một hồi Thái Cực quyền vừa quen thuộc rồi lại vô cùng xa lạ cứ như vậy xuất hiện trước mặt bọn họ.
Có người chỉ chăm chú nhìn một cái, còn một số thì gần như quên mất chuyện so tài.
Bọn họ đều đã gặp tư thái Thái Cực quyền này, nhưng chưa từng gặp người đánh Thái Cực có ý vị huyền diệu như vậy.
Chỉ nhìn một cái, bọn họ dường như đắm chìm vào trong một loại cảnh giới thần kỳ, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt đi, mà người trước mắt kia cũng dần dần hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh, nhất cử nhất động của cậu như biểu đạt được quy luật của trời đất, từng nhịp điệu nhẹ nhàng.
Thái Cực quyền, tất cả học sinh của đại học Y đều từng học trong tiết thể dục.
Động tác chậm rì rì, tư thế quái dị.
Phần lớn người học đều không có hảo cảm gì với nó.
Mà vào khoảnh khắc này, bọn họ mới chính thức thấy được hình dạng chân chính của Thái Cực quyền.
Đó là một loại mỹ cảm cực hạn, một loại dung hòa vào thiên địa tự nhiên và trôi chảy.
Khi mọi người đã sắp quên mất thanh niên người Nhật trên mặt đất, gã giãy giụa bò dậy, lửa giận hừng hực.
Lúc nãy khi quả trứng mềm kia đẩy gã một cái, không biết đụng vào chỗ nào ở chân gã, chân của gã đột nhiên thoáng tê dại đi, ngã trên đất hồi lâu thì cảm giác tê dại mới dần biến mất.
Cũng may hắn đứng lên trước mười giây.
Gã cũng không bị thương gì, nhưng chuyện này là một sỉ nhục đối với gã!
Sỉ nhục ngập trời!
Cứng chọi cứng thua, gã sẽ không tức giận như thế, như bây giờ gã lại bị một động tác dặt dẹo đánh bại, cho dù đây chắc chắn là trùng hợp, nhưng cũng sẽ là sỉ nhục cả đời của gã!
Nếu như trước khi tranh tài thanh niên người Nhật chỉ giận một chút, thì bây giờ lửa giận của gã đã đạt tới một trăm.
Gã phải khiến người trước mặt gã hối hận vì đã xuất hiện trên đời này!
Vẻ mặt thanh niên người Nhật dữ tợn, động tác tàn nhẫn, chợt quất chân một cái phía sau Tịch Chu.
Mục tiêu lần này của gã là bên sườn của Tịch Chu, dùng tốc độ của gã nhất định có thể đánh gãy xương cậu, đánh nát gan của cậu!
“Sugita!" Dưới sân truyền tới một tiếng gào lên.
Đầu óc bị lửa giận làm mê muội của Sugita lập tức tỉnh táo lại, đây không phải là quốc gia của bọn họ, nếu như gã gây ra chuyện gì căn bản không có cách giải quyết!
Hai người trước gã làm còn hơi kín đáo, nhưng bây giờ nếu như công kích của gã là thật, người này có thể sẽ vì gan vỡ mà bị sốc nôn ra máu tại chỗ.
Sugita cũng không muốn làm lớn chuyện đến vậy, nhưng công kích của gã đã đánh ra, bởi vì kình lực quá lớn, bây giờ gã căn bản không còn cách nào thu hồi nữa!
Bỗng dưng, trong mắt Sugita lóe lên tàn nhẫn, cho dù đánh nát gan cái trứng mềm này thì có sao đâu, gã không tin quốc gia mềm thành bùn này có thể trị tội gã!
Tâm tư thay đổi mấy lần, thật ra chỉ trôi qua trong nháy mắt.
Khi Sugita chờ để nghe tiếng xương vỡ vụn êm tai, một sức mạnh không thể ngăn cản được lao tới chui vào trong mắt cá chân của gã!
Đau đớn sâu sắc lan khắp toàn thân gã trong nháy mắt.
Sugita phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngã trên đất.
Tịch Chu thu hồi khuỷu tay đánh ra ngoài, thuận thế, bước chân đi về phía trước bàn tay xuyên qua, động tác thong thả du dương.
“Cậu làm gì cậu ta rồi!" Giáo viên người Nhật lúc này đứng lên, quát.
Giáo viên người Nhật thất lễ như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, thật sự là tiếng kêu của Sugita quá mức thảm thiết.
Giống như bị một kiếm hung hăng đâm xuyên qua cả chân.
Tiếng hét phẫn nộ bên tai, Tịch Chu lại dường như vô cảm, động tác của cậu ngay cả dừng lại một chút cũng không, trôi chảy tiếp tục làm.
Giáo viên người Nhật nói rồi muốn xông tới, lúc này, một thanh niên khí thế nghiêm nghị cản trước mặt ông.
“Đây là thi đấu, mời về chỗ!"
Mặt mày thanh niên này cực kỳ xuất sắc, là loại tướng mạo vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy có hảo cảm, nhưng lúc này lại lộ ra khí thế khiến lòng người run sợ, không giận tự uy.
Cho dù là quần áo thể thao cũng không làm giảm đi chút khí thế oai nghiêm nào của anh.
Giáo viên người Nhật không nhịn được trong lòng hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau hai bước.
Người thanh niên khiến giáo viên người Nhật run sợ này chính là Kiều Sưởng.
Anh vì tìm được người mà mình tâm tâm niệm niệm kia, thường xuyên đến đại học Y xem thử, lúc nãy nghe nói sân thể dục bên này có hiệp hội võ thuật với đoàn giao lưu Nhật Bản so tài đối chiến, Kiều Sưởng liền có trực giác sẽ tìm thấy ở đây.
Quả nhiên, anh nhìn thấy được cậu trên sân thi đấu.
Hai mắt khép hờ, dáng người khoan thai, dung hòa thiên địa, lại dường như cách anh rất xa, rất xa.
Vui sướng vì vừa tìm được người đã biến mất như thế, Kiều Sưởng trầm ổn gần ba mươi năm đột nhiên có chút hoảng hốt.
Anh muốn liều mạng xông lên sân trực tiếp bắt thanh niên dây dưa tâm thần anh.
Nếu như anh không nắm chặt tay, thanh niên xuất sắc kia nhất định sẽ rời đi mà không có chút dấu hiệu nào.
Đi thật xa.
Kiều Sưởng không biết cảm giác không thực tế trong lòng này đến từ đâu, giống như anh không biết vì sao anh lại mơ thấy người thanh niên này hằng đêm.
Từ nhỏ đến lớn, tim giống như thiếu mất một khối.
Trống rỗng sợ hãi.
Chỉ có trong mơ Kiều Sưởng mới được an bình trong chốc lát, khuôn mặt mơ hồ của thanh niên kia lấp đầy tất cả thiếu hụt của anh, khiến Kiều Sưởng cảm thấy hạnh phúc an tâm mà ban ngày không có cách nào đạt được.
Chỉ là, mơ tới cuối cùng cũng là kết cục thảm thiết nhất.
Thanh niên kia cuối cùng vẫn không chút lưu tình rời khỏi, cho dù mình cầu xin thế nào, cũng không chút nào lưu luyến, thờ ơ đến khiến người ta tuyệt vọng.
Kiều Sưởng nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng trên sân, trong mắt lóe lên chút vặn vẹo chấp nhất, người này, anh muốn.
Giáo viên người Nhật kia tuy bị Kiều Sưởng dọa sợ, nhưng vẫn có chút lo lắng tình trạng của Sugita, sốt ruột nhìn chằm chằm bóng người té xuống đất.
Nghe tiếng động vừa rồi, rất có thể Sugita đã bị gãy xương.
Giáo viên người Nhật tức giận, người Trung Quốc chết tiệt.
Tịch Chu sẽ khiến Sugita gãy xương sao?
Đương nhiên sẽ không.
Cậu muốn hung hăng nghiền nát kiêu ngạo của người Nhật Bản này, sao có thể dễ dàng khiến gã gãy xương rời sân được?
Tịch Chu chỉ “trùng hợp" đánh trúng huyệt vị phần chân gã, khiến gã đau tận cốt tủy mà thôi.
Mười giây rất ngắn, nhưng lúc này lại có vẻ dài dằng dặc.
Dưới ánh mắt lo lắng của giáo viên người Nhât, Sugita đứng lên.
Đám người đoàn giao lưu Nhật Bản lập tức thở phào một hơi, lúc này cho dù là Nishida Hiroyuki cực kỳ bất mãn với Sugita cũng không nhịn được âm thầm khẩn cầu gã đừng gặp chuyện xấu.
Sugita bị Tịch Chu đánh ngã hai lần đã hoàn toàn bị lửa giận chiếm cứ.
Nội tâm gã chỉ có một ý nghĩ, gã nhất định phải đánh chết người này!
Chết!
Từng chiêu của Sugita độc ác, muốn đưa Tịch Chu vào chỗ chết, nhưng lần nào cũng không chạm được đến quần áo của cậu đã “trùng hợp" bị một chiêu thức đánh tới ngã xuống đất.
Chật vật đến cực điểm.
Sau khi bị té xuống liên tục vài lần, người của đoàn giao lưu Nhật Bản đã không thể lừa mình dối người đây là do người Trung Quốc kia may mắn.
Thấy Sugita trên sân chật vật mà điên dại, mặt giáo viên người Nhật xám như tro tàn.
Xong rồi.
Gã đánh được thì mọi thứ đều xong.
Hít sâu một hơi, Tịch Chu làm một thủ thế Thái Cực quyền, chậm rãi mở mắt.
Sugita bò dậy đỏ mắt tấn công tới, lúc này gã đã không có cách thức gì đáng nói, giống như một người bị điên, chỉ một mực muốn tấn công Tịch Chu.
Khóe môi Tịch Chu hơi cong.
Nhấc chân, tung lên!
Sugita bị đá bay ra ngoài, thẳng tắp đập vào tường đối diện, tiếng vang điếc tai.
Thấy cảnh tượng này, tim giáo viên người Nhật thoáng ngừng đập, ông cảm thấy da mặt của mình bị lột thẳng xuống dưới, nóng hừng hực đau đớn!
“Sao cậu có thể quá đáng như vậy!" Giáo viên người Nhật phẫn nộ chất vấn.
Tịch Chu khẽ cười một tiếng, “Có qua có lại mà thôi."
Mà lúc này, Tịch Chu đã đi vào trong sân.
Cậu nhìn thanh niên người Nhật kia, nở một nụ cười lạnh.
Sắc bén quá mức, cả người đầy hơi thở tàn bạo.
Trăm đạo quy nhất*, trước khi học tập rèn luyện nhất định phải học cách làm người. Nếu không, cuối cùng cũng sẽ thiệt nặng. (*theo mình hiểu là cho dù học cái gì, đi con đường nào thì trước đó cũng phải biết cách đối nhân xử thế, tiên học lễ hậu học văn ấy)
“Sư huynh cố lên!"
“Sư huynh cố lên!!!"
Sau khi mọi người trong hiệp hội võ thuật thấy Tịch Chu đi lên, tất cả tức giận biến thành năng lượng, mỗi người đều tràn đầy sức sống. Tuy bọn họ chưa từng chân chính nhìn thấy Tịch Chu xuất thủ, nhưng cho dù là đội trưởng Vương Xương hay Kha Cung đều chắc chắn không phải là đối thủ của cậu.
Học sinh đại học Y đang có mặt mặc dù không phải ai cũng biết Tịch Chu, nhưng người từng gặp cậu cũng không phải là ít, vừa nhìn thấy cậu lên sân, lập tức sôi trào.
“Sao cậu lại kích động như vậy? Cậu ta là ai vậy?"
“Cậu ấy mà cậu cũng không biết hả? Cái video nhảy lầu cực kỳ hot lúc trước cậu đã xem chưa!!"
“Xem rồi a" Người nói chuyện ngừng một chút, có chút kích động, “Lẽ nào cái người nhảy lầu kia là cậu ấy?"
“Đúng vậy!"
Tịch Chu là ai!
Là thần nhân nhảy lầu không bị thương chút nào!
Cái trước không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ cậu biết khinh công!! Lúc đó mọi người ở hiện trường ngoại trừ nhắm mắt lại không dám nhìn đều tận mắt thấy tư thế oai hùng dùng khinh công phiêu nhiên của cậu!
Người như vậy lên sân, chẳng lẽ bọn họ còn có thể thua sao?!
Những học sinh ban đầu chưa nghe tên vị kỳ nhân này được người bên cạnh phổ cập cũng lập tức biết người ra sân là ai, lập tức kích động.
Trong khoảnh khắc, cả sân sôi trào.
Tất cả mọi người trong đoàn giao lưu Nhật Bản đều bối rối, bao gồm giáo viên người Nhật và Nishida Hiroyuki đang tranh chấp không ngớt.
Bọn họ hoàn toàn không biết tại sao sau khi một người ra sân, đại học Y lại kích động như vậy.
Hai người Nishida Hiroyuki đang cãi vã không hẹn mà cùng ngừng lại, muốn hiểu rõ tình trạng hiện tại.
Mà trên sân, thanh niên người Nhật vốn mang theo chút đắc ý và khinh thường, sau khi nghe một tràng hoan hô, ánh mắt nhìn Tịch Chu đã tràn đầy chán ghét.
“Một đám heo chỉ biết khoe khoang", thanh niên dùng tiếng Nhật mắng.
Mặc dù gã tràn đầy khinh thường với người Trung Quốc, nhưng trong trường hợp này gã còn biết chút nặng nhẹ, vậy nên lúc gã mắng người thanh âm rất thấp. Nhưng mặc dù như thế, học sinh phía trước cũng nghe thấy được, lập tức vẻ mặt đại biến.
Mấy học sinh lửa giận bùng lớn, lúc vừa chuẩn bị bạo phát liền nghe thấy một thanh âm tràn ngập đáng tiếc.
Tịch Chu lắc đầu than nhẹ: “Lớn tuổi mà không biết phân biệt người với thú, đáng thương quá! Sợ rằng tự xưng là heo nhiều năm như vậy nên chả trách bề ngoài lại giống heo thế, nhưng phẩm hạnh kém quá, còn không bằng heo."
“Phụt –!!"
Học sinh phía trước không nhịn cười được, bật cười.
Lớn lên giống heo, nhưng ngay cả heo cũng không bằng.
Thần nhân nhảy lầu này thật độc ác, chẳng qua bọn họ thích ha ha ha ha.
Thanh âm Tịch Chu không nhỏ, rất nhiều người đều có thể nghe thấy, chẳng qua cho dù học sinh Nhật Bản hiểu tiếng Trung cũng có chút không rõ ý tứ của Tịch Chu.
Mà học sinh Trung Quốc hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị văn cổ tàn phá đau khổ, câu văn cổ phức tạp này của Tịch Chu bọn họ không bị cản trở chút nào mà hiểu được.
Nghe thấy Tịch Chu nói những câu này, bọn họ đều có thể đoán ra thanh niên kia mắng cái gì, ánh mắt nhìn về phía thanh niên người Nhật lập tức tràn đầy khinh bỉ và chán ghét.
Mà đoàn giao lưu Nhật Bản nhận được ánh mắt cũng biến thành phức tạp.
Sắc mặt của một số học sinh Nhật Bản nóng lên, hận không thể đào hố trốn xuống, bọn họ tới là để giao lưu hữu nghị, ai ngờ một trận so tài võ thuật lại khiến thiện cảm của mọi người với bọn họ giảm tới mức như thế!
Bọn họ cảm thấy, rất mất mặt.
Thấy ánh mắt mọi người xung quanh, thanh niên người Nhật thẹn quá hóa giận.
“Đấu hay không đấu! Sợ thua thì mau xuống đi!"
Khóe môi Tịch Chu cong lên, “Đương nhiên là đấu."
Hai bên chào lẫn nhau, bắt đầu tranh tài.
Lúc này, một người trong hiệp hội võ thuật đột nhiên nóng nảy, “Sư huynh còn chưa mang dụng cụ bảo hộ!"
Lúc thanh niên người Nhật nhúc nhích chuẩn bị công kích tới, Tịch Chu lại từ tốn bày ra một tư thế Thái Cực, khóe môi cong nhẹ, vẻ mặt thần thái nhẹ nhàng thoải mái.
Giống như cái sân này là vườn hoa nhỏ để tập thể dục buổi sáng dưới lầu.
Lần này, không chỉ đoàn giao lưu Nhật Bản, ngay cả người của hiệp hội võ thuật cũng bối rối.
“…có phải sư huynh đang đùa hay không?"
“Đùa cái gì? Chưa từng thấy video Thái Cực quyền so tài với Không Thủ đạo* sao?" (*Karate)
“Xem thì xem rồi, nhưng cho dù bọn họ là tuyển thủ Thái Cực quyền, cũng không có tư thế chậm rì rì như sư huynh a…"
“…sư huynh là cao nhân… Làm như vậy chắc chắn có lý của huynh ấy" Người nói chuyện có chút không chắc chắn.
Tịch Chu đơn thuần thi đấu để giành thắng lợi sao?
Không, nếu như cậu muốn thắng, có mấy trăm loại chiêu thức có thể khiến đối thủ ngã xuống đất trong một giây.
Nhưng cậu không thể, thù của Vương Xương và Kha Cung, cậu muốn tính toán cẩn thận với kẻ này.
Khinh bỉ xem thường bọn họ, được, vậy hãy để cậu cho gã xem xem cuối cùng còn có vốn liếng để kiêu ngạo hay không!
Cậu phải dùng môn võ nhu nhược mà bọn họ coi thường nhất nghiền nát ngạo khí của bọn họ thành phấn, hung hăng giẫm vào trong bùn đất!
Thanh niên người Nhật thấy tư thế của Tịch Chu, lập tức sửng sốt, giễu cợt không ngớt.
Nghe động tĩnh phía dưới gã còn tưởng người ra sân là nhân vật thế nào, ai ngờ đúng là một cái trứng mềm không biết trời cao đất dày!
Một cú đá mãnh liệt, thanh niên người Nhật liền tấn công về phía Tịch Chu.
Tốt, cái trứng mềm này ngay cả dụng cụ bảo hộ cũng không mặc, vừa khéo gã nhìn người này cực kỳ không vừa mắt, không bằng đập gãy mũi cậu!
Nghĩ tới cảnh tượng máu tanh kia, thanh niên lộ ra một nụ cười dữ tợn.
So với công kích mãnh liệt như chớp của thanh niên người Nhật, đáp trả của Tịch Chu có thể gọi là chậm đến đáng sợ.
Dường như có khí lưu chậm rãi luân chuyển qua lại trong hai tay của Tịch Chu, thậm chí cậu còn hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mọi người xem chiến dưới sân đều nóng nảy.
Thần nhân này cuối cùng là muốn làm gì hả!!
Xin cậu mở mắt đối chiến thật tốt được không!!!
Khổ nỗi bọn họ hiện tại vì lập trường nên không thể kêu lên, nếu không sẽ tăng sĩ khí của kẻ địch, nếu đổi tình cảnh khác bọn họ đã sớm sốt ruột mắng ra rồi được không!
Bằng tốc độ ánh sáng, chân thanh niên người Nhật sắp đạp tới mặt Tịch Chu, nếu một kích này có thể đá trúng, chỉ sợ mũi cậu không thể chịu nổi.
Đại diện đoàn tiếp đón Mã Hiên từ trước tới nay đều tỉnh táo, lúc này trên trán đột nhiên nổi gân xanh, hận không thể đi tới lắc Tịch Chu cho tỉnh.
Nếu bọn họ cứ như vậy mà thua, thì Tịch Chu chính là kẻ tội đồ!
Lúc này, động tác chậm rãi của Tịch Chu đột nhiên nhanh trong nháy mắt, bàn tay giống như mang theo âm vang đẩy về phía mi tâm của mình, không đột ngột, ngược lại cảm thấy là hiển nhiên.
Chân của thanh niên người Nhật cũng vừa đá tới, lại bị tay Tịch Chu nhẹ nhàng vỗ.
Kình phong vốn tàn nhẫn đột nhiên biến mất, công kích có thể khiến Tịch Chu đổ máu ngay lập tức cứ như vậy nhẹ bẫng bị đẩy ra bên cạnh.
Xung lực to lớn khiến thanh niên người Nhật khó khống chế, thân thể lập tức lệch qua, lao tới trước ngã xuống đất.
“Oành!"
Tiếng đập xuống đất vang lên cực lớn.
Thái Cực thôi thủ, tá lực đả lực, tứ lạng bạt thiên cân. (thôi=đẩy, thủ=tay; mượn lực của người để đánh lại; bốn lạng đẩy ngàn cân)
Cả sân hoàn toàn yên tĩnh.
Qua nửa khắc, “oanh" một tiếng, bầu không khí giống như một giọt nước lạnh lọt vào chảo dầu yên ả.
— bùng nổ.
“Fuck! Đừng nói với tớ đây là sự thật!"
“Trời ạ! Tớ nhìn thấy gì vậy!"
“Hu hu! Sư huynh giỏi nhất! Sư huynh cố lên!!"
Tất cả mọi người trong đoàn giao lưu Nhật Bản đều sửng sốt.
“Điều này sao có thể?"
Giáo viên người Nhật kinh nghi bất định* xoa nhẹ hai mắt của mình, sắc mặt khó coi đưa ra kết luận: “Nhất định lúc nãy là trùng hợp!" (*kinh ngạc hoảng sợ)
Cho dù dưới sân sôi trào ra sao, Tịch Chu lại không bị ảnh hưởng chút nào, cậu cũng không để ý gì tới thanh niên người Nhật nằm trên đất, mà vẫn chậm rãi đánh Thái Cực quyền như cũ, hai mắt khép hờ, dường như đang cảm nhận hơi thở quanh người.
Âm thanh xung quanh đã trở nên cực kỳ nhỏ bé trong không khí, Tịch Chu khẽ vỗ một cái đổi hướng, lộ tuyến huyền diệu vòng quanh chậm rãi lưu động.
Có một màn vừa rồi, tất cả học sinh đại học Y đều tràn đầy lòng tin với Tịch Chu, bọn họ không hề có bất kỳ nghi ngờ gì về động tác của cậu.
Hiện tại thần nhân không để ý tới tên người Nhật tầm thường trên đất kia nhất định là bởi vì gã khinh thường việc giậu đổ bìm leo!
Nơi so tài gần như biến thành sân khấu của Tịch Chu, một hồi Thái Cực quyền vừa quen thuộc rồi lại vô cùng xa lạ cứ như vậy xuất hiện trước mặt bọn họ.
Có người chỉ chăm chú nhìn một cái, còn một số thì gần như quên mất chuyện so tài.
Bọn họ đều đã gặp tư thái Thái Cực quyền này, nhưng chưa từng gặp người đánh Thái Cực có ý vị huyền diệu như vậy.
Chỉ nhìn một cái, bọn họ dường như đắm chìm vào trong một loại cảnh giới thần kỳ, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt đi, mà người trước mắt kia cũng dần dần hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh, nhất cử nhất động của cậu như biểu đạt được quy luật của trời đất, từng nhịp điệu nhẹ nhàng.
Thái Cực quyền, tất cả học sinh của đại học Y đều từng học trong tiết thể dục.
Động tác chậm rì rì, tư thế quái dị.
Phần lớn người học đều không có hảo cảm gì với nó.
Mà vào khoảnh khắc này, bọn họ mới chính thức thấy được hình dạng chân chính của Thái Cực quyền.
Đó là một loại mỹ cảm cực hạn, một loại dung hòa vào thiên địa tự nhiên và trôi chảy.
Khi mọi người đã sắp quên mất thanh niên người Nhật trên mặt đất, gã giãy giụa bò dậy, lửa giận hừng hực.
Lúc nãy khi quả trứng mềm kia đẩy gã một cái, không biết đụng vào chỗ nào ở chân gã, chân của gã đột nhiên thoáng tê dại đi, ngã trên đất hồi lâu thì cảm giác tê dại mới dần biến mất.
Cũng may hắn đứng lên trước mười giây.
Gã cũng không bị thương gì, nhưng chuyện này là một sỉ nhục đối với gã!
Sỉ nhục ngập trời!
Cứng chọi cứng thua, gã sẽ không tức giận như thế, như bây giờ gã lại bị một động tác dặt dẹo đánh bại, cho dù đây chắc chắn là trùng hợp, nhưng cũng sẽ là sỉ nhục cả đời của gã!
Nếu như trước khi tranh tài thanh niên người Nhật chỉ giận một chút, thì bây giờ lửa giận của gã đã đạt tới một trăm.
Gã phải khiến người trước mặt gã hối hận vì đã xuất hiện trên đời này!
Vẻ mặt thanh niên người Nhật dữ tợn, động tác tàn nhẫn, chợt quất chân một cái phía sau Tịch Chu.
Mục tiêu lần này của gã là bên sườn của Tịch Chu, dùng tốc độ của gã nhất định có thể đánh gãy xương cậu, đánh nát gan của cậu!
“Sugita!" Dưới sân truyền tới một tiếng gào lên.
Đầu óc bị lửa giận làm mê muội của Sugita lập tức tỉnh táo lại, đây không phải là quốc gia của bọn họ, nếu như gã gây ra chuyện gì căn bản không có cách giải quyết!
Hai người trước gã làm còn hơi kín đáo, nhưng bây giờ nếu như công kích của gã là thật, người này có thể sẽ vì gan vỡ mà bị sốc nôn ra máu tại chỗ.
Sugita cũng không muốn làm lớn chuyện đến vậy, nhưng công kích của gã đã đánh ra, bởi vì kình lực quá lớn, bây giờ gã căn bản không còn cách nào thu hồi nữa!
Bỗng dưng, trong mắt Sugita lóe lên tàn nhẫn, cho dù đánh nát gan cái trứng mềm này thì có sao đâu, gã không tin quốc gia mềm thành bùn này có thể trị tội gã!
Tâm tư thay đổi mấy lần, thật ra chỉ trôi qua trong nháy mắt.
Khi Sugita chờ để nghe tiếng xương vỡ vụn êm tai, một sức mạnh không thể ngăn cản được lao tới chui vào trong mắt cá chân của gã!
Đau đớn sâu sắc lan khắp toàn thân gã trong nháy mắt.
Sugita phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngã trên đất.
Tịch Chu thu hồi khuỷu tay đánh ra ngoài, thuận thế, bước chân đi về phía trước bàn tay xuyên qua, động tác thong thả du dương.
“Cậu làm gì cậu ta rồi!" Giáo viên người Nhật lúc này đứng lên, quát.
Giáo viên người Nhật thất lễ như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, thật sự là tiếng kêu của Sugita quá mức thảm thiết.
Giống như bị một kiếm hung hăng đâm xuyên qua cả chân.
Tiếng hét phẫn nộ bên tai, Tịch Chu lại dường như vô cảm, động tác của cậu ngay cả dừng lại một chút cũng không, trôi chảy tiếp tục làm.
Giáo viên người Nhật nói rồi muốn xông tới, lúc này, một thanh niên khí thế nghiêm nghị cản trước mặt ông.
“Đây là thi đấu, mời về chỗ!"
Mặt mày thanh niên này cực kỳ xuất sắc, là loại tướng mạo vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy có hảo cảm, nhưng lúc này lại lộ ra khí thế khiến lòng người run sợ, không giận tự uy.
Cho dù là quần áo thể thao cũng không làm giảm đi chút khí thế oai nghiêm nào của anh.
Giáo viên người Nhật không nhịn được trong lòng hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau hai bước.
Người thanh niên khiến giáo viên người Nhật run sợ này chính là Kiều Sưởng.
Anh vì tìm được người mà mình tâm tâm niệm niệm kia, thường xuyên đến đại học Y xem thử, lúc nãy nghe nói sân thể dục bên này có hiệp hội võ thuật với đoàn giao lưu Nhật Bản so tài đối chiến, Kiều Sưởng liền có trực giác sẽ tìm thấy ở đây.
Quả nhiên, anh nhìn thấy được cậu trên sân thi đấu.
Hai mắt khép hờ, dáng người khoan thai, dung hòa thiên địa, lại dường như cách anh rất xa, rất xa.
Vui sướng vì vừa tìm được người đã biến mất như thế, Kiều Sưởng trầm ổn gần ba mươi năm đột nhiên có chút hoảng hốt.
Anh muốn liều mạng xông lên sân trực tiếp bắt thanh niên dây dưa tâm thần anh.
Nếu như anh không nắm chặt tay, thanh niên xuất sắc kia nhất định sẽ rời đi mà không có chút dấu hiệu nào.
Đi thật xa.
Kiều Sưởng không biết cảm giác không thực tế trong lòng này đến từ đâu, giống như anh không biết vì sao anh lại mơ thấy người thanh niên này hằng đêm.
Từ nhỏ đến lớn, tim giống như thiếu mất một khối.
Trống rỗng sợ hãi.
Chỉ có trong mơ Kiều Sưởng mới được an bình trong chốc lát, khuôn mặt mơ hồ của thanh niên kia lấp đầy tất cả thiếu hụt của anh, khiến Kiều Sưởng cảm thấy hạnh phúc an tâm mà ban ngày không có cách nào đạt được.
Chỉ là, mơ tới cuối cùng cũng là kết cục thảm thiết nhất.
Thanh niên kia cuối cùng vẫn không chút lưu tình rời khỏi, cho dù mình cầu xin thế nào, cũng không chút nào lưu luyến, thờ ơ đến khiến người ta tuyệt vọng.
Kiều Sưởng nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng trên sân, trong mắt lóe lên chút vặn vẹo chấp nhất, người này, anh muốn.
Giáo viên người Nhật kia tuy bị Kiều Sưởng dọa sợ, nhưng vẫn có chút lo lắng tình trạng của Sugita, sốt ruột nhìn chằm chằm bóng người té xuống đất.
Nghe tiếng động vừa rồi, rất có thể Sugita đã bị gãy xương.
Giáo viên người Nhật tức giận, người Trung Quốc chết tiệt.
Tịch Chu sẽ khiến Sugita gãy xương sao?
Đương nhiên sẽ không.
Cậu muốn hung hăng nghiền nát kiêu ngạo của người Nhật Bản này, sao có thể dễ dàng khiến gã gãy xương rời sân được?
Tịch Chu chỉ “trùng hợp" đánh trúng huyệt vị phần chân gã, khiến gã đau tận cốt tủy mà thôi.
Mười giây rất ngắn, nhưng lúc này lại có vẻ dài dằng dặc.
Dưới ánh mắt lo lắng của giáo viên người Nhât, Sugita đứng lên.
Đám người đoàn giao lưu Nhật Bản lập tức thở phào một hơi, lúc này cho dù là Nishida Hiroyuki cực kỳ bất mãn với Sugita cũng không nhịn được âm thầm khẩn cầu gã đừng gặp chuyện xấu.
Sugita bị Tịch Chu đánh ngã hai lần đã hoàn toàn bị lửa giận chiếm cứ.
Nội tâm gã chỉ có một ý nghĩ, gã nhất định phải đánh chết người này!
Chết!
Từng chiêu của Sugita độc ác, muốn đưa Tịch Chu vào chỗ chết, nhưng lần nào cũng không chạm được đến quần áo của cậu đã “trùng hợp" bị một chiêu thức đánh tới ngã xuống đất.
Chật vật đến cực điểm.
Sau khi bị té xuống liên tục vài lần, người của đoàn giao lưu Nhật Bản đã không thể lừa mình dối người đây là do người Trung Quốc kia may mắn.
Thấy Sugita trên sân chật vật mà điên dại, mặt giáo viên người Nhật xám như tro tàn.
Xong rồi.
Gã đánh được thì mọi thứ đều xong.
Hít sâu một hơi, Tịch Chu làm một thủ thế Thái Cực quyền, chậm rãi mở mắt.
Sugita bò dậy đỏ mắt tấn công tới, lúc này gã đã không có cách thức gì đáng nói, giống như một người bị điên, chỉ một mực muốn tấn công Tịch Chu.
Khóe môi Tịch Chu hơi cong.
Nhấc chân, tung lên!
Sugita bị đá bay ra ngoài, thẳng tắp đập vào tường đối diện, tiếng vang điếc tai.
Thấy cảnh tượng này, tim giáo viên người Nhật thoáng ngừng đập, ông cảm thấy da mặt của mình bị lột thẳng xuống dưới, nóng hừng hực đau đớn!
“Sao cậu có thể quá đáng như vậy!" Giáo viên người Nhật phẫn nộ chất vấn.
Tịch Chu khẽ cười một tiếng, “Có qua có lại mà thôi."
Tác giả :
Duẫn Nhất Phương