Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 41: Ôm ấp ảnh đế (5)

Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 41: Ôm ấp ảnh đế (5)

Sau khi video Tịch Chu nhảy lầu đứng đầu trên weibo, báo chí cũng bắt đầu tranh nhau đưa tin.

“Sinh viên nhảy lầu, kinh hãi xuất hiện khinh công!"

Có lẽ là cảm thấy sau khi kết hợp với thanh âm nguyên bản sẽ khiến sự kiện này có vẻ hơi không thông, các tạp chí lớn lúc đưa tin đều liên tiếp sử dụng video không có tiếng. Cả video được cắt nối biên tập tốt, vừa đúng phần Tịch chu nhảy từ trên lầu xuống, đến sử dụng khinh công phiêu nhiên đáp đất.

Rất nhiều người vừa mở trình duyệt ra là có thể nhìn thấy đề tài này đứng đầu.

Sau khi mọi người ngạc nhiên mở ra lại phát hiện chỉ là một đoạn video, kèm theo một đoạn đồn đãi, lời nói ban đầu mà suy đoán.

Sau khi có người nhìn thấy tiêu đề thì ngay cả mở cũng lười mở ra, loại tin tức dùng tiêu đề blog để thu hút ánh mắt của người khác nhưng thật ra căn bản sự việc không có nội dung gì quả thật nhiều vô số kể.

Nhưng phần lớn người mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng không nhịn được nhấn vào tìm kết quả.

Sau khi đoạn tin tức này phát ra, số lượt xem ra nhanh chóng đột phá mốc một triệu.

Trong tin tức vội vội vàng vàng, tổng biên tập nhìn số liệu thống kê trên máy tính, sợi tóc sắp dựng lên hết rồi.

“Nhanh nhanh, nhanh chóng thu thập tin tức, phải phỏng vấn được người này cho tôi!"

“Nhưng đây là ai cũng không biết…" Thực tập sinh mới tới có chút luống cuống.

“Đi tìm! Mặc kệ cậu dùng con đường gì, nhất định phải tra rõ ràng tin tức của người này cho tôi!" Tổng biên tập nổi giận, tài liệu trên tay suýt chút nữa đập lên mặt thực tập sinh.

“Vâng, vâng!"

“Lần này chúng ta phải cướp trước mấy tòa soạn khác viết bài phỏng vấn!" Tổng biên tập quơ văn kiện trong tay, hùng hổ.

“Vâng!"

Sau khi chờ tổng biên tập đi, sắc mặt thực tập sinh trở nên đau khổ, hôm nay là ngày thứ hai hắn đưa tin, căn bản không biết quá trình ở đây như thế nào.

“Cậu lên weibo tìm thử, cái video này được truyền từ weibo ra." Người bên cạnh hơi đẩy cái ghế xoay của mình về sau, bình tĩnh đi đến trước mặt thực tập sinh, “Vốn trong video còn có tiếng, cậu có thể thử tìm manh mối từ bên trong, ngoài ra, bình luận trong đó nhất định còn có tin tức có giá trị."

“Cảm ơn anh Lâm!" Thực tập sinh cảm động đến rơi nước mắt.

“Không cần cảm ơn, nếu không phải hôm nay Tiểu Tề ngã bệnh thì cũng không cần để cậu nhận lấy." Người được kêu là anh Lâm vỗ vỗ bả vai thực tập sinh, “Tận dụng thời gian làm đi, nếu như làm chậm trễ thì tổng biên tập sẽ gây rắc rối cho cậu."

“Vâng!"

Dưới sự chỉ dẫn của anh Lâm, thực tập sinh nhanh chóng mò video được đăng sớm nhất trên weibo, sau khi nghe video gốc có âm thanh không phát hiện ra bất kỳ điều gì, thực tập sinh lại dời mắt về khu bình luận, đọc nhanh như gió lướt qua mười vạn bình luận được ghi lại.

Ánh mắt của hắn căn bản không dám rời đi một giây nào, nhìn chòng chọc đến hoa cả mắt.

Khi hắn cảm thấy mình sắp bị đuổi, cuối cùng đã nhìn thấy một tin tức có giá trị bùng nổ.

“Tôi là học sinh của đại học Y, người trong video đó nhảy xuống từ lầu bên cạnh ký túc xá của bọn tôi. Tôi là một trong những quần chúng vây xem, có thể đảm bảo tính chân thực của video, nếu có chút nào nói xạo, sau này tôi ăn mì ăn liền sẽ không có gói gia vị!"

Thực lập sinh lập tức kích động.

“Tổng biên tập! Đại học Y!"

—-

Ký túc xá đại học Y.

“Trương Minh, cái video cậu trực tiếp kia bây giờ đã hoàn toàn hot." Một nam sinh mặc t-shirt trắng dịch dép đi tới bên cạnh Trương Minh, chỉ tin tức trên điện thoại di động của mình cho hắn xem, “Cậu nói thử xem cậu đã làm gì vậy hả."

“Miêu Chu nhảy lầu là chuyện của cậu ta, sao cậu lại đứng ở đó góp vui bỏ đá xuống giếng phát sóng trực tiếp, còn nói khó nghe như vậy."

Sắc mặt Trương Minh cực kỳ khó coi, từ ngày đó sau khi đăng video trực tiếp lên weibo đến nay, hắn vẫn cực kỳ bất an, hắn không ngờ rằng chuyện này sẽ ầm ĩ đến lớn như vậy. Hắn nói chuyện khó nghe bao nhiêu chính hắn cũng biết, trên cơ bản hắn đã nhằm vào mũi Miêu Chu mà mắng.

Hắn đã từng gửi tin nhắn riêng cho chủ blog trên weibo, yêu cầu gã xóa video, nhưng chủ blog căn bản không để ý đến hắn.

Theo cái video kia ngày càng hot trên weibo, Trương Minh cũng nhìn thấy rất nhiều bình luận chất vấn và phản cảm cách diễn đạt của hắn trong video trực tiếp.

Hắn chỉ thông qua live stream phát biểu khinh thường Miêu Chu một chút, ai ngờ rằng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, do đó hot đến trình độ này!

Trương Minh căn bản không dám tưởng tượng sau khi lãnh đạo nhà trường nhìn thấy video mình phát sóng trực tiếp sẽ có phản ứng gì!

Cách đây không lâu hắn vừa mới đệ trình tài liệu nghiên cứu liên quan đến bảo vệ trường học, còn thiếu lần sơ thẩm cuối cùng này, mong ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì!

Dưới tình huống như vậy, Trương Minh liên tục cầu nguyện độ hot của cái blog kia có thể nhanh chóng hạ xuống, nhưng không ngờ rằng chẳng những blog đó chẳng không hạ nhiệt mà ngay cả cánh truyền thông tin tức cũng bắt đầu tranh nhau đưa tin!

Thấy video trên điện thoại di động của bạn cùng phòng, Trương Minh bực dọc một trận, “Đừng đưa tớ xem nữa, sao tớ biết lại ầm ĩ đến tình trạng này!"

“Hiện tại tớ chỉ hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng trôi qua, không phải chỉ là một cái video nhảy lầu thôi sao?! Bọn họ có cần cầm lấy cả ngày không thả như thế không!" Trương Minh phiền não vò trang giấy trên bàn thành một cục.

“Tớ biết cậu nhìn Miêu Chu không vừa mắt, nhưng khi cậu ta nhảy lầu cậu còn phát sóng trực tiếp thì quá đáng rồi." Nam sinh cất điện thoại di động, đi tới cạnh bàn của mình, “Lần này chưa chắc có thể kéo cậu ra hay không, chẳng qua mặc kệ thế nào, lần sau cậu đừng làm loại chuyện bực mình này nữa, đỡ phải ép mình đến đường cùng."

“Mẹ nó, chỉ biết cằn nhằn! Cậu có phiền hay không!" Trương Minh đập một đấm lên bàn, cả giận nói.

Lúc nam sinh nhìn qua, Trương Minh hít sâu một hơi, ảo não xin lỗi, “Xin lỗi, lúc nãy tớ quá xúc động."

Nam sinh cười lạnh một tiếng, không quan tâm hắn nữa.

Thiện ý khuyên bảo thì không nghe, sau này nếu như còn xen vào nhất định hắn sẽ không động vào cây bút nữa.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Người ngoài cửa là lớp trưởng lớp bọn họ, sau khi đưa đầu dò xét thì tiến vào, lớp trưởng không đi sâu vào trong nữa, ánh mắt dừng trên người Trương Minh.

“Trương Minh, thầy hướng dẫn tìm cậu."

Trong lòng Trương Minh hồi hộp.

Hắn vội vàng đứng dậy kéo lớp trưởng chuyển lời xong chuẩn bị ra ngoài lại, “Lớp trưởng, cậu biết vì sao thầy hướng dẫn tìm tớ không?"

“Không biết, cậu đi nhanh đi."

Tuy lớp trưởng nói thế, nhưng Trương Minh lại có thể cảm giác được lúc nãy ánh mắt lớp trưởng có chút khác thường, lập tức có dự cảm không tốt.

Chờ sau khi Trương Minh đến gần phòng làm việc của thầy hướng dẫn gõ cửa, dự cảm không tốt của hắn càng mãnh liệt hơn.

“Người phát trực tiếp video này là em à." Thầy hướng dẫn đặt điện thoại di động trước mặt hắn.

Trương Minh cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

“…vâng" Thanh âm của hắn có chút gượng gạo.

“Cái video trực tiếp này của em đã gây ra ảnh hưởng vô cùng không tốt đến danh dự của trường chúng ta." Thầy hướng dẫn rút ra một xấp giấy từ tài liệu trên bàn, lật xem một lượt sau đó đưa cho Trương Minh, “Lãnh đạo nhà trường cũng nhìn thấy video trực tiếp kia, cực kỳ tức giận, sau khi họp quyết định, xử phạt lỗi lầm trầm trọng của em."

“Ngoài ra, cũng trả lại tài liệu nghiên cứu liên quan đến bảo vệ trường học của em."

Lúc ra ngoài Trương Minh có chút run rẩy, mơ hồ nghe thấy thầy hướng dẫn nói với thầy giáo bên cạnh.

“Đứa trẻ này học thức không tệ, đáng tiếc."

“Phẩm hạnh không đứng đắn, chuyện này cũng không có cách nào. Hơn nữa chuyện này còn do cậu nhỏ nhà họ Hoắc nói ra, cho dù không lên tin thời sự, Trương Minh cũng không tránh khỏi xử phạt này."

—-

Khi Tịch Chu đang mơ mơ màng màng ngủ, đã bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức.

Cậu không nhịn được trở mình, kéo chăn qua đầu che lại, “Ầm ĩ gì thế, còn để cho người ta ngủ hay không!"

“Miêu Chu, cậu dậy đi."

“Sao vậy!" Tịch Chu rất phiền, hơi tức giận vén chăn xuống, giọng nói lạnh giống như chui từ hầm băng ra.

Đang trời hè nóng bức, Tiền Thuật đối diện với ánh mắt của Tịch Chu lại cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được run rẩy một chút.

“…dưới lầu có một phóng viên, hình như là tới phỏng vấn cậu.."

Vốn Tịch Chu còn có chút buồn ngủ, nghe nói thế lập tức tỉnh táo lại. Thân thể khẽ động liền từ trên giường trở người dậy, hai ba bước chạy tới trên ban công.

Bên dưới đông đúc, có một phóng viên cầm micro đang phỏng vấn học sinh phía dưới, mà sau lưng hắn là một cameraman đi theo.

Có nội công gia trì, thính lực của Tịch Chu coi như không tệ, cho dù ký túc xá của bọn họ ở lầu ba cậu cũng có thể nghe rõ phóng viên nói chuyện.

“Cái video nhảy lầu rất hot trên mạng kia là trường của mọi người sao?"

“Ừ, đúng vậy."

“Khi học sinh kia nhảy lầu cậu có ở đó không?"

“Có, lúc đó chuyện ầm ĩ rất lớn."

“Cậu ấy thật sự dùng khinh công nhảy xuống giống như trong video sao?"

“Đúng vậy! Trong trường của chúng tôi có rất nhiều bạn học đều nhìn thấy, cực kỳ khó tin! Lúc đó đệm cấp cứu của đội cứu hỏa vẫn chưa căng xong, khi Miêu Chu nhảy xuống chúng tôi đều bị hù gần chết, cho rằng chắc chắn cậu ấy sẽ ngã xuống đất, nhưng không ai trong chúng tôi nghĩ rằng cậu ấy lại dùng khinh công từ giữa không trung đáp xuống dưới."

“Đó thật sự là khinh công, giống trên phim truyền hình như đúc!" Học sinh đang nói chuyện cực kỳ kích động.

Sau khi hỏi thêm mấy câu, phóng viên ra hiệu cho cameraman tạm dừng ghi hình, bắt đầu tỉ mỉ hỏi thăm ký túc xá của Miêu Chu.

“Tiếp theo ta nên làm gì?" Tịch Chu hơi mờ mịt, không biết làm thế nào cho phải, “Nếu không phải mi để ta xuyên qua trên người một người đang nhảy lầu, sao lại gây ra phiền phức lớn đến thế!"

Sống lâu như thế, Tịch Chu vẫn chưa từng được phóng viên phỏng vấn, vừa nhìn thấy cái micro kia liền có chút tê cả da đầu.

“Trực tiếp nhận phỏng vấn là được rồi" Hệ thống đề nghị, “Đoán chừng cậu trốn cũng không trốn khỏi."

“Nhận phỏng vấn?" Tịch Chu nghiến răng, “Ta là người có bệnh nhìn thấy camera liền sợ hãi, càng không nói đến sau khi nhận nhất định là một loại chuyện bực mình không ngớt, vừa nghĩ đã khó chịu."

Nghe thấy âm thanh huyên áo dưới lầu đã bắt đầu lan đến bên trong ký túc xá, Tịch Chu lập tức hiểu rõ nhất định là tên phóng viên kia đã đi vào.

Trước khi nghĩ ra, Tịch Chu quyết định ra ngoài trốn một chút.

Cậu vừa mở cửa ra liền bắt gặp một nam sinh cao gầy anh tuấn, lúc này sắc mặt của hắn có chút âm trầm.

“Hoắc Thiên Hoa?"

Hoắc Thiên Hoa không nói gì, chỉ nắm lấy tay Tịch Chu, kéo cậu nhanh chóng đi xuyên qua hành lang, mở một cái cửa ký túc xá, nhét cậu vào.

Động tác cực kỳ nhanh chóng.

Mà khi hắn vừa đóng cửa lại, phóng viên và cameraman được rất nhiều học sinh vây quanh lên lầu.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại