Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 16: Đứa trẻ đi lạc (16)
Sau đó, Tịch Chu trải qua một kỳ nghỉ hè ngượng ngùng không ngớt.
Áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm, cởi quần áo cũng không cần cậu làm, chỉ là bước tiếp theo sau khi cởi hết quần áo là bị kéo lên giường làm chút vận động, hoàn mỹ hài hòa. Thế nhưng có một chuyện khiến Tịch Chu không hài lòng lắm, đó là tần suất vận động và cường độ của Dụ Cảnh, cậu có một loại ảo giác bản thân sắp chết trên giường.
Dưới đây là cuộc sống thường ngày:
Tịch Chu giống như cá chết tê liệt trên giường, đáng thương nói, “Anh, ngày mai anh còn phải đi làm đó, ngủ sớm một chút nha!"
Dụ Cảnh dịu dàng lật Tịch Chu lại, “Không sao, Chu Chu không cần lo lắng, anh có thể dậy đúng giờ."
Trong chờ mong vô tận của Tịch Chu, kỳ nghỉ hè sắp khiến cậu hao hết tinh lực mà bỏ mạng cuối cùng cũng kết thúc, lúc Tịch Chu cầm giấy báo nhập học đến trường báo danh đã gào khóc.
Vốn Dụ Cảnh muốn để Tịch Chu ở cùng anh bên ngoài, nhưng Tịch Chu lý do chính đáng từ chối. Cậu tới đại học là để học tập kiến thức, ở bên ngoài chẳng những trễ nãi thời gian lại không thể chuyên tâm học hành. Đương nhiên, điều phía sau mới là quan trọng nhất. Đối với sự kiên trì của Tịch Chu, Dụ Cảnh cũng không miễn cưỡng, sau khi hôn sâu một cái liền chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc học.
Sau khi Tịch Chu tựu trường, việc thực tập của Dụ Cảnh cũng kết thúc trở lại trường học, chẳng qua cả tuần hắn vẫn bận rộn như cũ, thỉnh thoảng Tịch Chu mới có thể gặp hắn một lần. Điều này khiến cho Tịch Chu vừa cảm thấy vô cùng may mắn, về mặt khác lại vừa có chút cảm giác khó chịu.
“Anh trai cậu thật tốt với cậu", bạn cùng phòng tấm tắc nói, “Khu nam và khu bắc cách nhau xa như vậy mà tuần nào anh ấy cũng phải đến gặp cậu một hai lần, hơn nữa còn mang theo nhiều món ngon như vậy."
“Này này đừng nhúc nhích!", Tịch Chu bất mãn nói, “Nhanh chóng để quả nho xuống cho tớ, đây là nho tớ vừa rửa xong."
Bạn cùng phòng cười hì hì, thuận tay ném quả nho vào trong miệng, xì xụp ăn, “Ngon thật! Nho này thật là ngọt."
“Đương nhiên rồi", Tịch Chu bỏ nho lên bàn, bắt đầu kêu hai bạn cùng phòng khác cũng ăn chung, “Anh tớ từ trước đến nay rất có mắt mua đồ, từ nhỏ đến lớn không có gì không tốt."
“Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu kia", bạn cùng phòng trêu nói, “Giống như con nít chưa dứt sữa vậy."
“Cậu mới chưa dứt sữa đó!", Tịch Chu tức giận, “Nếu ghét bỏ tớ thì đừng ăn nho của tớ!"
Bạn cùng phòng nhanh chóng túm hai quả, “Cậu nói như vậy sao tớ có thể ghét bỏ cậu được, thích cậu còn không kịp đó. Đến đây, Tiểu Chu Tử, hôn một cái nào!", nói rồi, miệng bạn cùng phòng liền chu ra.
“Xì xì, tới chỗ khác chơi đi", Tịch Chu ghét bỏ đẩy mặt hắn ra, “Lòng cậu không ghét tớ còn chê đó."
Hai người khác đối với cảnh tượng hiện tại đã quen, vừa cười ha ha vừa cầm nho, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
“Tiểu Chu Tử à, hoa khôi lớp chúng ta có thể hơi có ý với cậu, cậu có muốn tỏ thái độ sớm thoát khỏi cô đơn không?", người trong ký túc xá ăn hết sạch nho, một người trong đó còn móc ra một đống đồ ăn vặt để lên bàn, tiếp tục ăn.
“Cậu đừng nói nhảm", Tịch Chu cắn hạt dưa một cái, không đồng ý, “Nếu để hoa khôi lớp chúng ta biết thì còn không đánh cậu sao."
“Tớ không nói bậy, cậu xem ánh mắt hoa khôi lớp chúng ta nhìn cậu kìa, được kêu là mối tình thầm kín dịu dàng như nước", bạn cùng phòng nói, “Ngô Quân cậu nói phải không?"
“Phải", Ngô Quân gật đầu, “Tớ cảm thấy Hoắc Vân nói rất đúng, nếu như cậu tỏ tình với cô ấy, hoa khôi lớp nhất định bằng lòng."
“Các cậu đừng ồn ào nữa!", Tịch Chu bĩu môi, “Chỉ có sáu con mắt tầm nhìn hạn hẹp của mấy cậu thì có thể nhìn ra cái gì?"
“Tớ không tin cậu không có cảm giác", Hoắc Vân nhìn cả người Tịch Chu một phen, “Đừng sợ mà!"
“Cậu mới sợ đó!", Tịch Chu tức giận, “Nếu không hai người chúng ta tập luyện một chút?"
“Đừng", lúc nhập học Hoặc Vân đã từng vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà đánh nhau một trận với Tịch Chu, kết quả vô cùng thê thảm không gì sánh được. Cũng không biết rốt cuộc thân thể nhỏ bé này của Tịch Chu tại sao bộc phát sức lực lớn như vậy, đánh nhau căn bản không chết người nhưng toàn bộ đều giáng xuống đầu hắn. Từ sau lần đó, Hoắc Vân xem như hoàn toàn phục Tịch Chu rồi, hơn nữa cũng quyết tâm không đánh nhau với cậu nữa.
“Tớ không dám luyện với cậu", Hoắc Vân trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Chẳng qua nói tới nói tui, hoa khôi lớp xinh đẹp như vậy, cậu cũng không thích người ta sao?"
Hoa khôi lớp mà bọn họ nói tên là Quý Tình, là ủy viên học tập trong lớp, xinh đẹp dịu dàng ít nói, chẳng qua hơi cao lãnh, nhưng dáng vẻ lại phổng phao hơn phần lớn nữ sinh ở đây, có không ít người theo đuổi. Tuy Tịch Chu ở cùng lớp với cô nhưng bình thường cũng không qua lại gì. Chỉ là có một lần hai ký túc xá đều ngoài ý muốn tụ họp trong một quán ăn, vóc dáng Quý Tình “phát triển" như vậy, rất gây sự chú ý trong quán ăn, có một tên côn đồ dáng vẻ lưu manh đi đến nói chuyện, trêu chọc Quý Tình. Trong ký túc xá Quý Tình là một cô bé mềm mại yếu ớt, đụng phải loại người dáng vẻ lưu manh này hai mắt đều đỏ, nhưng căn bản không thoát ra được, cuối cùng vẫn là Tịch Chu đứng ra giải vây cho Quý Tình.
Theo lý mà nói loại vị thành niên non nớt như Tịch Chu này không có cách nào khiến côn đồ chùn chân, nhưng dù sao Tịch Chu cũng từng lăn lộn trong mạt thế, chưa từng giết người nhưng tang thi thì giết không ít, một khi bắt đầu nghiêm túc thì sát khí quanh người cũng rất đáng sợ. Tên côn đồ vừa nhìn thấy điệu bộ này liền sợ, cụp đuôi bỏ đi.
Sau đó mỗi lần Quý Tình hơi cao lãnh nhìn thấy Tịch Chu đều là vẻ mặt ôn hòa. Quý Tình không chỉ học giỏi mà vóc người còn rất xinh đẹp, hơn nữa còn chủ dạ tiệc của khoa bọn họ, tuyệt đối được xưng là một cô gái tài ba.
“Thích thì thích thật", Tịch Chu nghĩ một chút rồi nói, “Chẳng qua –“
Tịch Chu còn chưa nói hết, ba người còn lại trong phòng đã huýt sáo ồn ào, bên trong ký túc xá lộn xộn.
“Cốc cốc cốc", bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào!"
Bóng dáng cao lớn của Dụ Cảnh đẩy cửa bước vào.
Từ lúc Tịch Chu thấy Dụ Cảnh ở cửa, trái tim nhỏ giống như treo ở đầu mũi dao, run rẩy lợi hại, chột dạ không ngớt.
“Anh quên đưa khăn quàng cổ mà dì út gửi tới cho em", Dụ Cảnh đưa khăn quàng cổ trong tay cho Tịch Chu.
Tich Chu thở phào một hơi, nhận khăn quàng cổ trên tay.
“Vừa rồi mọi người nói gì vậy? Chu Chu thích ai? Sao không nói cho người làm anh là anh đây?", Dụ Cảnh vừa cười vừa nói.
Vừa nhìn Dụ Cảnh cười, Tịch Chu liền hết hồn một trận, “Không phải không phải, anh, đó không phải là thích, chỉ đơn thuần là tán thưởng, tán thưởng!"
“Anh đừng nghe cậu ấy nói càn", Hoắc Vân vỗ lưng Tịch Chu một cái, suýt chút nữa khiến Tịch Chu không đề phòng ngã xuống đất, “Bọn em vừa rồi đang thảo luận để Tiểu Chu Tử thoát kiếp độc thân, hoa khôi lớp bọn em rất có ý với cậu ấy, mới nãy bọn em cũng hỏi cậu ấy rồi, cậy ấy cũng rất thích hoa khôi lớp bọn em, nhưng người này lại sợ, vậy mà ngay cả dũng khí tỏ tình cũng không có, anh nên thuyết phục cậu ấy một chút."
Tịch Chu gấp đến suýt khóc, cái đứa ngu ngốc nhà cậu phá rối gì vậy hả!
“Anh đừng nghe cậu ấy nói lung tung!"
“Bọn tớ cũng không nói lung tung", Ngô Quân cũng nói, cười hì hì, “Mới nãy chính cậu thừa nhận, hơn nữa hoa khôi lớp xinh đẹp đến vậy, nếu cậu không nhanh chóng ra tay mà để cho người khác theo đuổi được thì hối hận không kịp."
Dụ Cảnh cười nhạt nói, “Ngô Quân nói rất đúng, Chu Chu phải nắm chắc."
Tịch Chu gấp như lửa đốt, kéo Dụ Cảnh ra ngoài, “Em nhớ còn có chuyện phải nói với anh."
“Đờ mờ, Tiểu Chu Tử da mặt cậu cũng quá mỏng đó, lúc này nói tới đâu rồi hả, vậy mà lại chạy?", Hoắc Vân ồn ào.
Đến một chỗ yên tĩnh, Tịch Chu gấp gáp vội vàng giải thích, “Anh, chuyện kia là hiểu lầm, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, em thật sự là tán thưởng thuần khiết, từ trước tới nay em chỉ thích anh, em thề đó!"
Vẻ mặt Dụ Cảnh thản nhiên, “Chu Chu không cần giải thích, anh biết ở bên anh khiến em ấm ức, em vốn có thể ở bên một cô bé xinh đẹp dịu dàng. Anh không nên kéo em vào vũng bùn này."
“Nếu như em muốn rời khỏi vẫn kịp", mặt Dụ Cảnh không chút thay đổi, tay giấu trong tay áo lại nắm chặt.
“Không phải, em không rời khỏi", Tịch Chu theo bản năng trả lời, sau đó chợt nhớ tới dặn dò của hệ thống, sau khi cậu làm nhiệm vụ xong liền về thẳng, hiện tại cậu đã là cuối năm nhất rồi, nói cách khác là thời gian cậu ở lại chỗ này tối đa còn ba năm.
Thân thể Tịch Chu chợt cứng đờ.
Cậu có thể xác định mình thích Dụ Cảnh, nhưng dưới tình huống bản thân đã dự định trước phải rời khỏi, cậu thật sự muốn làm lỡ Dụ Cảnh sao?
“Em, em…", Tịch Chu buông lỏng tay nắm Dụ Cảnh ra, do dự không chắc.
Dụ Cảnh cũng chợt nắm bả vai Tịch Chu, sức lực to lớn khiến Tịch Chu cảm thấy xương của mình hình như sắp vỡ nát, đau đến khiến cậu hít một ngụm khí lạnh.
“Lúc nãy Chu Chu đã đồng ý không rời khỏi rồi", khuôn mặt anh tuấn của Dụ Cảnh lúc này lại có chút đáng sợ, “Không được đổi ý."
Dụ Cảnh gần như là giam chặt cánh tay Tịch chu kéo cậu đi, đau đến mức khiến cậu không nhịn được nhỏ giọng cầu xin tha thứ, thế nhưng dường như lúc này Dụ Cảnh không nghe được gì, chỉ là tự mình đưa cậu về nhà.
Sau khi khóa cửa lại, Dụ Cảnh bắt Tịch Chu không ngừng lùi bước lại, mạnh mẽ ném lên giường, không nói một lời xé rách quần áo của Tịch Chu, sau đó thô bạo xỏ qua cậu.
Tịch Chu khóc lóc xin tha chỉ đổi lại va chạm càng hung ác hơn của Dụ Cảnh, cuối cùng Tịch Chu đã đau đến ngất đi.
Hôm sau tỉnh lại, Tịch Chu nhìn thấy Dụ Cảnh liền không nhịn được run lẩy bẩy, ngay cả nói cũng không dám.
Dụ Cảnh đau đớn nhắm mắt lại, “Chu Chu, xin lỗi… Để anh thoa thuốc cho em được không?"
Khi Tịch Chu bị tay Dụ Cảnh đụng vào liền run lên một cái dữ dội, nhanh chóng cương cứng bất động.
Trong lòng Dụ Cảnh giống như bị đâm thành một lỗ, cực kỳ khó chịu, nhìn vết tích xanh tím trên người Tịch Chu thì hận không thể đâm mình một đao thật sâu. Đây là Chu Chu hắn đặt trên đầu tim, hắn hận không thể đưa những thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt cậu, nhưng hắn đã làm gì?
Sau khi thoa thuốc xong, Dụ Cảnh kéo cơ thể cương cứng của Tịch Chu, nhưng tay lại không dám dùng sức, giống như nhiều thêm một chút sức lực thì Tịch Chu sẽ vỡ nát.
Hắn dùng thanh âm gần như cầu xin nói, “Chu Chu, đừng rời khỏi anh được không? Đừng rời khỏi anh."
Thân thể Tịch Chu run lên một cái, sau đó bỗng dưng bật khóc, “Em đã nói là hiểu lầm rồi! Vì sao anh không tin! Anh có biết em đau đớn bao nhiêu không, em hận anh chết đi được! Em không muốn anh ở đây nữa, anh cút ra ngoài đi!"
Tim Dụ Cảnh như bị dao cắt qua, lòng không ngừng yêu thương hôn nước mắt trên mặt Tịch Chu đến không còn một mảnh.
Còn Tịch Chu lại lớn tiếng khóc, trút hết mọi ủy khuất ngày hôm qua ra ngoài.
Bắt đầu từ ngày đó, tròn một tháng Tịch Chu không nói chuyện với Dụ Cảnh, cho dù Dụ Cảnh lấy lòng thế nào đi chăng nữa, Tịch Chu cũng không có phản ứng. Cho đến khi có một ngày cậu nhận được một cuộc điện thoại, báo cho cậu biết Dụ Cảnh xuất huyết dạ dày nhập viện, bảo cậu qua đây thăm bệnh.
Lúc này Tịch Chu mới luống cuống.
Người báo là ba ruột của Dụ Cảnh, Tịch Chu thấy ông ở cửa phòng bệnh, là một người trung niên rất ôn hòa nhanh nhẹn, thật sự rất giống Dụ Cảnh, giống như là bộ dạng hắn hai mươi năm sau.
“Chú tên Cố Kình, là ba của Tiểu Cảnh", Cố Kình bắt tay Tịch Chu, vừa cười vừa nói, “Con và Tiểu Cảnh sống chung với nhau gần hai mươi năm, vốn là chú đã sớm muốn gặp con nhưng Tiểu Cảnh vẫn ngăn cản không cho, đoán chừng là sợ chú nói gì đó không hay với con."
Tịch Chu hơi gò bó.
“Từ từ nói chuyện phiếm với Tiểu Cảnh, chú biết con là một đứa trẻ rất ngoan", Cố Kình nói tiếp, “Chú không biết bọn con cãi nhau rồi mâu thuẫn chuyện gì, nhưng Tiểu Cảnh thật sự rất lo lắng cho con, hy vọng con có thể nghe nó giải thích."
Sau khi nói xong, Cố Kình cũng không ở lâu liền rời khỏi.
Tịch Chu đẩy cửa ra, thấy khuôn mặt đẹp đẽ anh tuấn của Dụ Cảnh lúc này lại tái nhợt tiều tụy không còn hình dạng, lập tức mũi đau xót.
Cậu quả thật thích Dụ Cảnh, chỉ là thời gian mình ở lại thế giới này không lâu nên mới lo lắng nhiều. Mà chuyện ngày đó, thật ra Tịch Chu cũng không tức giận bao nhiêu, chỉ là trong lòng cảm thấy tất cả đều là oan ức. Cậu sống với Dụ Cảnh nhiều năm như vậy, từ trước đến nay Dụ Cảnh đều nâng cậu trong lòng bàn tay, dù đụng một cái cũng sợ bị dập đầu này nọ, nhưng hôm đó Dụ Cảnh thô bạo và hung ác độc địa khiến cậu cảm thấy chênh lực cực lớn, giống như mình bị vứt bỏ.
“Sao anh lại biến mình thành bộ dạng này", trong lòng Tịch Chu vô cùng khó chịu.
“Anh không sao", trên gương mặt tái nhợt của Dụ Cảnh chợt tràn ra một tia ửng đỏ, giữa lông mày đều là sung sướng, “Chu Chu chịu quan tâm anh, thật tốt."
Tịch Chu lập tức bật khóc.
Từ ngày đó về sau hai người lại hòa thuận như lúc đầu, ngọt ngọt ngào ngào mãi đến khi Tịch Chu tốt nghiệp, hai năm trước Dụ Cảnh cũng đã chính thức bước vào xí nghiệp Cố thị làm việc.
Ngay ngày Tịch Chu tốt nghiệp, cậu nhận được tin tức của hệ thống, bảo cậu phải sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, trong vòng hai ngày rời khỏi thế giới này.
Cậu vẫn luôn suy nghĩ làm sao nói rõ ràng chuyện này với Dụ Cảnh, vừa nghĩ tới phải rời khỏi, trong lòng Tịch Chu giống như bị ong chích, đau chằng chịt không chịu nổi.
Trong lòng buồn bã, Tịch Chu muốn tìm Hoắc Vân uống rượu giải sầu, sau khi gọi điện, hai người hẹn nhau ở một quán cơm.
Lúc Tịch Chu tới cửa quán cơm, vừa lơ đãng nhìn, bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Xuyên qua thủy tinh cực kỳ sạch sẽ, Tịch Chu thấy rất rõ ràng, Dụ Cảnh vốn nên đang làm việc lại nói chuyện rất vui vẻ với một cô gái xinh đẹp cử chỉ ưu nhã.
Dùng hiểu rõ của Tịch Chu với Dụ Cảnh, cậu có thể xác định, nụ cười trên mặt Dụ Cảnh là phát ra từ hạnh phúc trong lòng. Không biết Dụ Cảnh nói gì, cô gái bỗng nhiên sửng sốt trong nháy mắt, ngay sau đó Dụ Cảnh liền móc ra một cái hộp nhỏ đỏ đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn.
Trái tim Tịch Chu đột nhiên co rút, đau đớn chằng chịt khiến cậu ngồi bệt xuống đất, không thở được.
Trạng thái bất thường của Tịch Chu bị cô gái phát hiện, mà Dụ Cảnh vốn đang nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt cô, lập tức sửng sốt, sau đó lập tức hoảng sợ vội vàng đứng dậy lao ra.
“Kí chủ?", hệ thống cảm thấy trạng thái bất thường của Tịch Chu.
“Rời khỏi thế giới này", Tịch Chu khó chịu đến mức nói một chữ cũng khiến trái tim cậu giống như bị gọt mất một miếng thịt mỏng.
“Được", hệ thống thanh âm cứng ngắc nói.
Ngay sau đó một cái ô tô đang chạy đột nhiên nổ lốp, không bị khống chế điên cuồng lao về phía Tịch Chu.
“Không được!!!", Dụ Cảnh muốn rách cả mí mắt.
Hoàn toàn đỏ ngầu.
Áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm, cởi quần áo cũng không cần cậu làm, chỉ là bước tiếp theo sau khi cởi hết quần áo là bị kéo lên giường làm chút vận động, hoàn mỹ hài hòa. Thế nhưng có một chuyện khiến Tịch Chu không hài lòng lắm, đó là tần suất vận động và cường độ của Dụ Cảnh, cậu có một loại ảo giác bản thân sắp chết trên giường.
Dưới đây là cuộc sống thường ngày:
Tịch Chu giống như cá chết tê liệt trên giường, đáng thương nói, “Anh, ngày mai anh còn phải đi làm đó, ngủ sớm một chút nha!"
Dụ Cảnh dịu dàng lật Tịch Chu lại, “Không sao, Chu Chu không cần lo lắng, anh có thể dậy đúng giờ."
Trong chờ mong vô tận của Tịch Chu, kỳ nghỉ hè sắp khiến cậu hao hết tinh lực mà bỏ mạng cuối cùng cũng kết thúc, lúc Tịch Chu cầm giấy báo nhập học đến trường báo danh đã gào khóc.
Vốn Dụ Cảnh muốn để Tịch Chu ở cùng anh bên ngoài, nhưng Tịch Chu lý do chính đáng từ chối. Cậu tới đại học là để học tập kiến thức, ở bên ngoài chẳng những trễ nãi thời gian lại không thể chuyên tâm học hành. Đương nhiên, điều phía sau mới là quan trọng nhất. Đối với sự kiên trì của Tịch Chu, Dụ Cảnh cũng không miễn cưỡng, sau khi hôn sâu một cái liền chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc học.
Sau khi Tịch Chu tựu trường, việc thực tập của Dụ Cảnh cũng kết thúc trở lại trường học, chẳng qua cả tuần hắn vẫn bận rộn như cũ, thỉnh thoảng Tịch Chu mới có thể gặp hắn một lần. Điều này khiến cho Tịch Chu vừa cảm thấy vô cùng may mắn, về mặt khác lại vừa có chút cảm giác khó chịu.
“Anh trai cậu thật tốt với cậu", bạn cùng phòng tấm tắc nói, “Khu nam và khu bắc cách nhau xa như vậy mà tuần nào anh ấy cũng phải đến gặp cậu một hai lần, hơn nữa còn mang theo nhiều món ngon như vậy."
“Này này đừng nhúc nhích!", Tịch Chu bất mãn nói, “Nhanh chóng để quả nho xuống cho tớ, đây là nho tớ vừa rửa xong."
Bạn cùng phòng cười hì hì, thuận tay ném quả nho vào trong miệng, xì xụp ăn, “Ngon thật! Nho này thật là ngọt."
“Đương nhiên rồi", Tịch Chu bỏ nho lên bàn, bắt đầu kêu hai bạn cùng phòng khác cũng ăn chung, “Anh tớ từ trước đến nay rất có mắt mua đồ, từ nhỏ đến lớn không có gì không tốt."
“Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu kia", bạn cùng phòng trêu nói, “Giống như con nít chưa dứt sữa vậy."
“Cậu mới chưa dứt sữa đó!", Tịch Chu tức giận, “Nếu ghét bỏ tớ thì đừng ăn nho của tớ!"
Bạn cùng phòng nhanh chóng túm hai quả, “Cậu nói như vậy sao tớ có thể ghét bỏ cậu được, thích cậu còn không kịp đó. Đến đây, Tiểu Chu Tử, hôn một cái nào!", nói rồi, miệng bạn cùng phòng liền chu ra.
“Xì xì, tới chỗ khác chơi đi", Tịch Chu ghét bỏ đẩy mặt hắn ra, “Lòng cậu không ghét tớ còn chê đó."
Hai người khác đối với cảnh tượng hiện tại đã quen, vừa cười ha ha vừa cầm nho, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
“Tiểu Chu Tử à, hoa khôi lớp chúng ta có thể hơi có ý với cậu, cậu có muốn tỏ thái độ sớm thoát khỏi cô đơn không?", người trong ký túc xá ăn hết sạch nho, một người trong đó còn móc ra một đống đồ ăn vặt để lên bàn, tiếp tục ăn.
“Cậu đừng nói nhảm", Tịch Chu cắn hạt dưa một cái, không đồng ý, “Nếu để hoa khôi lớp chúng ta biết thì còn không đánh cậu sao."
“Tớ không nói bậy, cậu xem ánh mắt hoa khôi lớp chúng ta nhìn cậu kìa, được kêu là mối tình thầm kín dịu dàng như nước", bạn cùng phòng nói, “Ngô Quân cậu nói phải không?"
“Phải", Ngô Quân gật đầu, “Tớ cảm thấy Hoắc Vân nói rất đúng, nếu như cậu tỏ tình với cô ấy, hoa khôi lớp nhất định bằng lòng."
“Các cậu đừng ồn ào nữa!", Tịch Chu bĩu môi, “Chỉ có sáu con mắt tầm nhìn hạn hẹp của mấy cậu thì có thể nhìn ra cái gì?"
“Tớ không tin cậu không có cảm giác", Hoắc Vân nhìn cả người Tịch Chu một phen, “Đừng sợ mà!"
“Cậu mới sợ đó!", Tịch Chu tức giận, “Nếu không hai người chúng ta tập luyện một chút?"
“Đừng", lúc nhập học Hoặc Vân đã từng vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà đánh nhau một trận với Tịch Chu, kết quả vô cùng thê thảm không gì sánh được. Cũng không biết rốt cuộc thân thể nhỏ bé này của Tịch Chu tại sao bộc phát sức lực lớn như vậy, đánh nhau căn bản không chết người nhưng toàn bộ đều giáng xuống đầu hắn. Từ sau lần đó, Hoắc Vân xem như hoàn toàn phục Tịch Chu rồi, hơn nữa cũng quyết tâm không đánh nhau với cậu nữa.
“Tớ không dám luyện với cậu", Hoắc Vân trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Chẳng qua nói tới nói tui, hoa khôi lớp xinh đẹp như vậy, cậu cũng không thích người ta sao?"
Hoa khôi lớp mà bọn họ nói tên là Quý Tình, là ủy viên học tập trong lớp, xinh đẹp dịu dàng ít nói, chẳng qua hơi cao lãnh, nhưng dáng vẻ lại phổng phao hơn phần lớn nữ sinh ở đây, có không ít người theo đuổi. Tuy Tịch Chu ở cùng lớp với cô nhưng bình thường cũng không qua lại gì. Chỉ là có một lần hai ký túc xá đều ngoài ý muốn tụ họp trong một quán ăn, vóc dáng Quý Tình “phát triển" như vậy, rất gây sự chú ý trong quán ăn, có một tên côn đồ dáng vẻ lưu manh đi đến nói chuyện, trêu chọc Quý Tình. Trong ký túc xá Quý Tình là một cô bé mềm mại yếu ớt, đụng phải loại người dáng vẻ lưu manh này hai mắt đều đỏ, nhưng căn bản không thoát ra được, cuối cùng vẫn là Tịch Chu đứng ra giải vây cho Quý Tình.
Theo lý mà nói loại vị thành niên non nớt như Tịch Chu này không có cách nào khiến côn đồ chùn chân, nhưng dù sao Tịch Chu cũng từng lăn lộn trong mạt thế, chưa từng giết người nhưng tang thi thì giết không ít, một khi bắt đầu nghiêm túc thì sát khí quanh người cũng rất đáng sợ. Tên côn đồ vừa nhìn thấy điệu bộ này liền sợ, cụp đuôi bỏ đi.
Sau đó mỗi lần Quý Tình hơi cao lãnh nhìn thấy Tịch Chu đều là vẻ mặt ôn hòa. Quý Tình không chỉ học giỏi mà vóc người còn rất xinh đẹp, hơn nữa còn chủ dạ tiệc của khoa bọn họ, tuyệt đối được xưng là một cô gái tài ba.
“Thích thì thích thật", Tịch Chu nghĩ một chút rồi nói, “Chẳng qua –“
Tịch Chu còn chưa nói hết, ba người còn lại trong phòng đã huýt sáo ồn ào, bên trong ký túc xá lộn xộn.
“Cốc cốc cốc", bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào!"
Bóng dáng cao lớn của Dụ Cảnh đẩy cửa bước vào.
Từ lúc Tịch Chu thấy Dụ Cảnh ở cửa, trái tim nhỏ giống như treo ở đầu mũi dao, run rẩy lợi hại, chột dạ không ngớt.
“Anh quên đưa khăn quàng cổ mà dì út gửi tới cho em", Dụ Cảnh đưa khăn quàng cổ trong tay cho Tịch Chu.
Tich Chu thở phào một hơi, nhận khăn quàng cổ trên tay.
“Vừa rồi mọi người nói gì vậy? Chu Chu thích ai? Sao không nói cho người làm anh là anh đây?", Dụ Cảnh vừa cười vừa nói.
Vừa nhìn Dụ Cảnh cười, Tịch Chu liền hết hồn một trận, “Không phải không phải, anh, đó không phải là thích, chỉ đơn thuần là tán thưởng, tán thưởng!"
“Anh đừng nghe cậu ấy nói càn", Hoắc Vân vỗ lưng Tịch Chu một cái, suýt chút nữa khiến Tịch Chu không đề phòng ngã xuống đất, “Bọn em vừa rồi đang thảo luận để Tiểu Chu Tử thoát kiếp độc thân, hoa khôi lớp bọn em rất có ý với cậu ấy, mới nãy bọn em cũng hỏi cậu ấy rồi, cậy ấy cũng rất thích hoa khôi lớp bọn em, nhưng người này lại sợ, vậy mà ngay cả dũng khí tỏ tình cũng không có, anh nên thuyết phục cậu ấy một chút."
Tịch Chu gấp đến suýt khóc, cái đứa ngu ngốc nhà cậu phá rối gì vậy hả!
“Anh đừng nghe cậu ấy nói lung tung!"
“Bọn tớ cũng không nói lung tung", Ngô Quân cũng nói, cười hì hì, “Mới nãy chính cậu thừa nhận, hơn nữa hoa khôi lớp xinh đẹp đến vậy, nếu cậu không nhanh chóng ra tay mà để cho người khác theo đuổi được thì hối hận không kịp."
Dụ Cảnh cười nhạt nói, “Ngô Quân nói rất đúng, Chu Chu phải nắm chắc."
Tịch Chu gấp như lửa đốt, kéo Dụ Cảnh ra ngoài, “Em nhớ còn có chuyện phải nói với anh."
“Đờ mờ, Tiểu Chu Tử da mặt cậu cũng quá mỏng đó, lúc này nói tới đâu rồi hả, vậy mà lại chạy?", Hoắc Vân ồn ào.
Đến một chỗ yên tĩnh, Tịch Chu gấp gáp vội vàng giải thích, “Anh, chuyện kia là hiểu lầm, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, em thật sự là tán thưởng thuần khiết, từ trước tới nay em chỉ thích anh, em thề đó!"
Vẻ mặt Dụ Cảnh thản nhiên, “Chu Chu không cần giải thích, anh biết ở bên anh khiến em ấm ức, em vốn có thể ở bên một cô bé xinh đẹp dịu dàng. Anh không nên kéo em vào vũng bùn này."
“Nếu như em muốn rời khỏi vẫn kịp", mặt Dụ Cảnh không chút thay đổi, tay giấu trong tay áo lại nắm chặt.
“Không phải, em không rời khỏi", Tịch Chu theo bản năng trả lời, sau đó chợt nhớ tới dặn dò của hệ thống, sau khi cậu làm nhiệm vụ xong liền về thẳng, hiện tại cậu đã là cuối năm nhất rồi, nói cách khác là thời gian cậu ở lại chỗ này tối đa còn ba năm.
Thân thể Tịch Chu chợt cứng đờ.
Cậu có thể xác định mình thích Dụ Cảnh, nhưng dưới tình huống bản thân đã dự định trước phải rời khỏi, cậu thật sự muốn làm lỡ Dụ Cảnh sao?
“Em, em…", Tịch Chu buông lỏng tay nắm Dụ Cảnh ra, do dự không chắc.
Dụ Cảnh cũng chợt nắm bả vai Tịch Chu, sức lực to lớn khiến Tịch Chu cảm thấy xương của mình hình như sắp vỡ nát, đau đến khiến cậu hít một ngụm khí lạnh.
“Lúc nãy Chu Chu đã đồng ý không rời khỏi rồi", khuôn mặt anh tuấn của Dụ Cảnh lúc này lại có chút đáng sợ, “Không được đổi ý."
Dụ Cảnh gần như là giam chặt cánh tay Tịch chu kéo cậu đi, đau đến mức khiến cậu không nhịn được nhỏ giọng cầu xin tha thứ, thế nhưng dường như lúc này Dụ Cảnh không nghe được gì, chỉ là tự mình đưa cậu về nhà.
Sau khi khóa cửa lại, Dụ Cảnh bắt Tịch Chu không ngừng lùi bước lại, mạnh mẽ ném lên giường, không nói một lời xé rách quần áo của Tịch Chu, sau đó thô bạo xỏ qua cậu.
Tịch Chu khóc lóc xin tha chỉ đổi lại va chạm càng hung ác hơn của Dụ Cảnh, cuối cùng Tịch Chu đã đau đến ngất đi.
Hôm sau tỉnh lại, Tịch Chu nhìn thấy Dụ Cảnh liền không nhịn được run lẩy bẩy, ngay cả nói cũng không dám.
Dụ Cảnh đau đớn nhắm mắt lại, “Chu Chu, xin lỗi… Để anh thoa thuốc cho em được không?"
Khi Tịch Chu bị tay Dụ Cảnh đụng vào liền run lên một cái dữ dội, nhanh chóng cương cứng bất động.
Trong lòng Dụ Cảnh giống như bị đâm thành một lỗ, cực kỳ khó chịu, nhìn vết tích xanh tím trên người Tịch Chu thì hận không thể đâm mình một đao thật sâu. Đây là Chu Chu hắn đặt trên đầu tim, hắn hận không thể đưa những thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt cậu, nhưng hắn đã làm gì?
Sau khi thoa thuốc xong, Dụ Cảnh kéo cơ thể cương cứng của Tịch Chu, nhưng tay lại không dám dùng sức, giống như nhiều thêm một chút sức lực thì Tịch Chu sẽ vỡ nát.
Hắn dùng thanh âm gần như cầu xin nói, “Chu Chu, đừng rời khỏi anh được không? Đừng rời khỏi anh."
Thân thể Tịch Chu run lên một cái, sau đó bỗng dưng bật khóc, “Em đã nói là hiểu lầm rồi! Vì sao anh không tin! Anh có biết em đau đớn bao nhiêu không, em hận anh chết đi được! Em không muốn anh ở đây nữa, anh cút ra ngoài đi!"
Tim Dụ Cảnh như bị dao cắt qua, lòng không ngừng yêu thương hôn nước mắt trên mặt Tịch Chu đến không còn một mảnh.
Còn Tịch Chu lại lớn tiếng khóc, trút hết mọi ủy khuất ngày hôm qua ra ngoài.
Bắt đầu từ ngày đó, tròn một tháng Tịch Chu không nói chuyện với Dụ Cảnh, cho dù Dụ Cảnh lấy lòng thế nào đi chăng nữa, Tịch Chu cũng không có phản ứng. Cho đến khi có một ngày cậu nhận được một cuộc điện thoại, báo cho cậu biết Dụ Cảnh xuất huyết dạ dày nhập viện, bảo cậu qua đây thăm bệnh.
Lúc này Tịch Chu mới luống cuống.
Người báo là ba ruột của Dụ Cảnh, Tịch Chu thấy ông ở cửa phòng bệnh, là một người trung niên rất ôn hòa nhanh nhẹn, thật sự rất giống Dụ Cảnh, giống như là bộ dạng hắn hai mươi năm sau.
“Chú tên Cố Kình, là ba của Tiểu Cảnh", Cố Kình bắt tay Tịch Chu, vừa cười vừa nói, “Con và Tiểu Cảnh sống chung với nhau gần hai mươi năm, vốn là chú đã sớm muốn gặp con nhưng Tiểu Cảnh vẫn ngăn cản không cho, đoán chừng là sợ chú nói gì đó không hay với con."
Tịch Chu hơi gò bó.
“Từ từ nói chuyện phiếm với Tiểu Cảnh, chú biết con là một đứa trẻ rất ngoan", Cố Kình nói tiếp, “Chú không biết bọn con cãi nhau rồi mâu thuẫn chuyện gì, nhưng Tiểu Cảnh thật sự rất lo lắng cho con, hy vọng con có thể nghe nó giải thích."
Sau khi nói xong, Cố Kình cũng không ở lâu liền rời khỏi.
Tịch Chu đẩy cửa ra, thấy khuôn mặt đẹp đẽ anh tuấn của Dụ Cảnh lúc này lại tái nhợt tiều tụy không còn hình dạng, lập tức mũi đau xót.
Cậu quả thật thích Dụ Cảnh, chỉ là thời gian mình ở lại thế giới này không lâu nên mới lo lắng nhiều. Mà chuyện ngày đó, thật ra Tịch Chu cũng không tức giận bao nhiêu, chỉ là trong lòng cảm thấy tất cả đều là oan ức. Cậu sống với Dụ Cảnh nhiều năm như vậy, từ trước đến nay Dụ Cảnh đều nâng cậu trong lòng bàn tay, dù đụng một cái cũng sợ bị dập đầu này nọ, nhưng hôm đó Dụ Cảnh thô bạo và hung ác độc địa khiến cậu cảm thấy chênh lực cực lớn, giống như mình bị vứt bỏ.
“Sao anh lại biến mình thành bộ dạng này", trong lòng Tịch Chu vô cùng khó chịu.
“Anh không sao", trên gương mặt tái nhợt của Dụ Cảnh chợt tràn ra một tia ửng đỏ, giữa lông mày đều là sung sướng, “Chu Chu chịu quan tâm anh, thật tốt."
Tịch Chu lập tức bật khóc.
Từ ngày đó về sau hai người lại hòa thuận như lúc đầu, ngọt ngọt ngào ngào mãi đến khi Tịch Chu tốt nghiệp, hai năm trước Dụ Cảnh cũng đã chính thức bước vào xí nghiệp Cố thị làm việc.
Ngay ngày Tịch Chu tốt nghiệp, cậu nhận được tin tức của hệ thống, bảo cậu phải sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, trong vòng hai ngày rời khỏi thế giới này.
Cậu vẫn luôn suy nghĩ làm sao nói rõ ràng chuyện này với Dụ Cảnh, vừa nghĩ tới phải rời khỏi, trong lòng Tịch Chu giống như bị ong chích, đau chằng chịt không chịu nổi.
Trong lòng buồn bã, Tịch Chu muốn tìm Hoắc Vân uống rượu giải sầu, sau khi gọi điện, hai người hẹn nhau ở một quán cơm.
Lúc Tịch Chu tới cửa quán cơm, vừa lơ đãng nhìn, bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Xuyên qua thủy tinh cực kỳ sạch sẽ, Tịch Chu thấy rất rõ ràng, Dụ Cảnh vốn nên đang làm việc lại nói chuyện rất vui vẻ với một cô gái xinh đẹp cử chỉ ưu nhã.
Dùng hiểu rõ của Tịch Chu với Dụ Cảnh, cậu có thể xác định, nụ cười trên mặt Dụ Cảnh là phát ra từ hạnh phúc trong lòng. Không biết Dụ Cảnh nói gì, cô gái bỗng nhiên sửng sốt trong nháy mắt, ngay sau đó Dụ Cảnh liền móc ra một cái hộp nhỏ đỏ đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn.
Trái tim Tịch Chu đột nhiên co rút, đau đớn chằng chịt khiến cậu ngồi bệt xuống đất, không thở được.
Trạng thái bất thường của Tịch Chu bị cô gái phát hiện, mà Dụ Cảnh vốn đang nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt cô, lập tức sửng sốt, sau đó lập tức hoảng sợ vội vàng đứng dậy lao ra.
“Kí chủ?", hệ thống cảm thấy trạng thái bất thường của Tịch Chu.
“Rời khỏi thế giới này", Tịch Chu khó chịu đến mức nói một chữ cũng khiến trái tim cậu giống như bị gọt mất một miếng thịt mỏng.
“Được", hệ thống thanh âm cứng ngắc nói.
Ngay sau đó một cái ô tô đang chạy đột nhiên nổ lốp, không bị khống chế điên cuồng lao về phía Tịch Chu.
“Không được!!!", Dụ Cảnh muốn rách cả mí mắt.
Hoàn toàn đỏ ngầu.
Tác giả :
Duẫn Nhất Phương