Khoái Nhạc Trạch Cấp Tống
Chương 7
Ô…… Lưu Bộ Tiến, ngươi rõ ràng là tên ngu.
Ăn tinh của người ta, mà còn nói cám ơn.
Hắn ủ rũ đi vào văn phòng, đột nhiên, bịch một tiếng!
Hoa giấy tung đầy trời,rơi xuống đầu Lưu Bộ Tiến
“ Hoan nghênh chiến thắng trở về!"
toàn bộ nhân viên trong công ty đều đi ra xếp thành hàng hoan nghênh, làm cho Lưu Bộ Tiến bất ngờ giật cả mình.
“ Các ngươi… Như thế nào…… Như thế nào……"
“ Ai nha, tiểu Lưu a! Thật sự là rất cảm kích ngươi!"
Lâm lão bản từ trong đám người vội đi ra, vọt tới trước mặt Lưu Bộ Tiến, cầm tay hắn, kích động không ngừng lay động.
“ Lão bản, ngươi…… Ngươi không cần kích động như vậy……"
chứng kiến lão bản giống như đang phát điên, hắn thật sự rất sợ hãi.
“ Tiểu Lưu a, ngươi thật sự là phúc tinh của công ty chúng ta a! Nếu không nhờ ngươi mạnh mẽ hỗ trợ,Khoái Hoạt chúng ta sao có thể nhận được đơn đặt hàng lớn như vậy a. Thật sự rất cảm tạ ngươi!"
Chứng kiến lão bản kích động khóc lóc om sòm,Lưu Bộ Tiến nhớ đến sự ‘hy sinh’ cao cả của mình, cảm thấy mình cũng vĩ đại lắm,liền cảm động đến mức cả hốc mắt đều ướt đẫm.
“ Lão bản, đây là việc ta phải làm! Ta sống là người của công ty, chết cũng là quỷ của công ty."
“ Nói thật hay!"
Lời vừa từ miệng hắn thốt ra, mọi người sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chỉ có Lí Cơ Lâu đứng bên cạnh cười thầm,thiếu chút nữa ruột đã thắt lại.
Cái tên ngu này,Học ở đâu ra mấy lời nói đầy phân chó như vậy.(tác giả dùng phân chó chứ ko phải ta nha = =’’)
“ Tiểu lưu,công ty chúng ta có được nhân viên tận tâm như ngươi, thật sự là phúc khí a!"
Lâm lão bản cảm động lệ nóng lưng tròng.
“ Cám ơn lão bản!"
Lưu Bộ Tiến vui vẻ đến mức muốn mọc cánh bay lên trời.
Oa, Lưu Bộ Tiến ta thật sự quá lợi hại!
Vào công ty chưa được một tháng, liền trở thành nhân viên chính thức,còn cầm trước ba tháng tiền thưởng.
Sau này khi về quê, sẽ oai phong biết bao nhiêu.
Oa ha ha……
“ Tiểu Lưu, vì thưởng cho công lao vất vả của ngươi, cũng để ăn mừng công ty kí được hợp đồng, đêm nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc, uống không say không về nha!"
“ Wow! Lão bản vạn tuế!"
Mọi người hoan hô rầm rộ.
Buổi tối, Lưu Bộ Tiến cảm thấy mệt mỏi muốn chết.
Mọi người biết hắn vốn là gà con ngây thơ, đều chạy đến bắt hắn uống rượu, ca hát, khiến hắn say đến không còn biết phương hướng.
Lưu Bộ Tiến cứ như vậy mà quá chén.
Say rượu chưa tỉnh hẳn,hơn nữa liên tục mấy ngày nay ngủ không ngon,sáng sớm vừa bước xuống giường, hắn liền cảm thấy đầu đau đến mức muốn nứt ra.
Ngô, mẹ ơi, như thế nào lại mệt như vậy a?
Ý nghĩ mờ mịt, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.
Lưu Bộ Tiến thật sự rất muốn nằm xuống ngủ luôn đến ba ngày ba đêm, nhưng chợt nhớ ra hôm nay Lí Cơ Lâu có việc xin phép nghỉ, nhân công không đủ, hắn vẫn phải quyết định chấn tỉnh tinh thần để đi làm.
Kéo lê thân thể mỏi mệt, Lưu Bộ Tiến chuyển hàng hóa của công ty lên xe, bắt đầu công việc giao hàng thường ngày.
Làm việc đến giữa trưa, bầu trời vốn đang nắng chói chang bỗng dưng lại nổi lên cơn mưa to.
Lưu Bộ Tiến vội vàng dựng xe máy dưới chân cầu thang để tránh mưa.
“Không xong, không có mang áo mưa theo."
Nhưng ai ngờ được hôm nay trời lại đổmưa cơ chứ?
Lưu Bộ Tiến thở dài, bất đắc dĩ ngồi ở dưới hành lang đợi mưa tạnh bớt.
Đợi đến một hồi lâu,mà cơn mưa to vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hắn lại cảm thấy choáng đầu hoa mắt, nên đành ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất.
Thật muốn chết! Hình như đã bị cảm rồi, đầu đau quá a……
“ Ngươi làm sao vậy?"
Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn chìa ra, nâng thân thể suy yếu của hắn lên, một phen ôm vào trong lòng.
“ Là ngươi?"
Lưu Bộ Tiến mở mí mắt nặng tựa ngàn cân ra nhìn, kinh ngạc phát hiện đấy là tên nam nhân mà hắn không muốn gặp nhất.
“Vì sao ngươi lại ngồi đây? Không được khỏe sao?"
Hác Lập Hải ôm chặt nam nhân vào lòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“ Ta không sao, ngươi mau buông ra."
Lưu Bộ Tiến giãy giụa muốn thoát khỏi y.
Tuy rằng nằm trong lòng y có điểm rất thoải mái, nhưng hắn tuyệt đối không muốn bị nam nhân ôm ấp trước mặt công chúng.
Huống chi hắn còn đang mặc đồng phục có in tên của công ty.
Hác Lập Hải không quan tâm hắn đang giãy dụa, dùng bàn tay sờ sờ lên trán của hắn: “Đáng chết, ngươi phát sốt rồi, đi, theo ta trở về nghỉ ngơi."
“ Trở về làm sao được a? Ta còn phải đi giao hàng mà."
“Giao hàng cái gì? Sốt rồi, còn không mau trở về nghỉ ngơi, ngươi muốn chết a?"
“ Ta chết không phải ngươi càng cao hứng sao? Dù sao ngươi cũng chỉ thích khi dễ ta thôi."
Có lẽ là do phát sốt nên đốt cháy luôn suy nghĩ, Lưu Bộ Tiến không phát giác bản thân đang nói ra những lời giống như đang làm nũng.
Hác Lập Hải nghe xong lời nói đáng yêu tới cực điểm của nam nhân, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cố ý ghé vào lỗ tai hắn trêu chọc:
“ Ngươi chết thì xem như cảm hứng của ta cũng mất.Tiểu thuyết của ta sao có thể hoàn thành được?"
Vương bát đản vô tâm vô phế!
Ngươi cũng chỉ để ý đến cuốn sách bại hoại kia của ngươi mà thôi, căn bản không cần ta.
Lưu Bộ Tiến thương tâm đến mức sinh khí, một tay đẩy tên hỗn đản ra:
“Cút ngay đi! Ta muốn đi giao hàng."
Chứng kiến nam nhân nổ máy xe muốn đi ra ngoài cơn mưa to, Hác Lập Hải liền giữ chặt lấy hắn: “Ngươi điên rồi? Mưa to gió lớn như vậy, trên người không mang áo mưa, làm sao có thể đi giao hàng?"
“ Không cần ngươi quan tâm!"
“ Ta càng muốn quản! Không cho phép ngươi đi!"
“ Ngươi là một đại thiếu gia có cuộc sống sung sướng thì biết cái gì? Đây là tất cả số hàng mà hôm nay ta nhất định phải giao cho xong, bằng không sẽ bị khách hàng trách cứ, đến lúc đó ta bị sếp mắng, ngươi có hiểu hay không a?"
Lưu Bộ Tiến phất tay đẩy y ra.
Cái gì?
Trách cứ?
Hác Lập Hải bỗng nhiên cảnh giác.
Y phi thường mẫn cảm nhớ lại,trước đây cũng do một lần sai sót của hắn mà y kiếm chuyện sinh sự,rồi cả hai bắt đầu phát triển thành mối quan hệ thân mật.
Tuy rằng Lưu Bộ Tiến hoàn toàn bình thường, cũng không thuộc loại dễ nhìn, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát một chút, có thể phát hiện rất nhiều ưu điểm của hắn, ví dụ tính cách của hắn thực đáng yêu, cười rộ lên thực ấm áp, ân cần cố gắng,thái độ làm việc khiến người ta hài lòng.
Nhất là khi gương mặt của hắn ửng đỏ,bộ dáng vừa thẹn thùng vừa gợi cảm đến một trăm phần trăm, quả thực có thể làm cho nam nhân từ thân sĩ lập tức hóa thành *** ma.
Hác Lập Hải đang ngắm ngắm Lưu Bộ Tiến, bộ dáng gầy nhom suy yếu của hắn,khiến cho lòng y cảm thấy hưng phấn, không thể khống chế được mà làm cho hắn đến chết đi sống lại, y cảm thấy ăn hắn thật là ngon miệng……
Ai nha! Không ổn!
Nếu khi hắn giao hàng đến nhà người khác, lỡ tên khách nhân kia cũng có cặp mắt ‘thẩm mỹ’ tương đương với mình, nhìn thấy tên ngốc gợi cảm này, sau đó lại giống y, cố ý trách cứ sự phục vụ của hắn, làm cho hắn thất kinh, rồi nhân cơ hội xuống tay……
Không! Tuyệt đối không được!
Ngoại trừ ta, ai cũng không được chạm vào hắn!
Yên tâm, Hác Lập Hải ta tuyệt đối sẽ không để cho kẻ khác chiếm tiện nghi của ngươi.
Lại càng không cho ngươi mang theo loại ‘tư sắc’ điềm đạm, đáng yêu,mê người này đi gặp khách hàng.
“ Ngươi không cần ngăn trở ta, mau nhường đường, bằng không hàng giao muộn thì ta sẽ bị mắng."
Cậu nhân viên giao hàng đang phát sốt vẫn kiên trì thực hiện chức trách.
“ Ta đi với."
“ A? Đi đâu?"
“ A cái gì? Đương nhiên là đi cùng ngươi đến gặp khách hàng. Nếu hàng này nhất định phải giao cho xong, ta sẽ giúp ngươi,được chứ?"
“ Ngươi điên rồi sao?" Lưu Bộ Tiến thất kinh nhìn vào mặt y.
“Đừng dài dòng, mang hàng hóa chuyển sang xe ta đi, chúng ta cùng đi giao, ngươi chỉ cần nói địa chỉ cho ta biết là được."
“ Nhưng mà……"
Lưu Bộ Tiến vẫn có điểm do dự, lặng lẽ đánh giá nam nhân cao quý anh tuấn trước mặt mình.
Một danh nhân thành đạt như y không phải là bề bộn rất nhiều việc sao? Vì sao lại muốn chiếu cố hắn?
Mặc dù trong thời điểm không có ai thì y sẽ liền biến thành đại sắc lang, nhưng hiện tại khi mình đang bệnh mà nhìn thấy y, lại cảm thấy rất an tâm.
Y làm vậy là do…… Quan tâm ta sao?
Phi phi! Lưu Bộ Tiến, không nên nghĩ lung tung.
Ngươi chỉ là một người tầm thường, có tư cách gì mà khiến cho y quan tâm a?
“ không có nhưng mà gì hết!Đem hàng giao xong sớm một chút, ta sẽ đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi."
Cảm thấy tâm tình vô cùng phiền não, đại tác phẩm gia lộ ra diễn cảm hung hăng.
Đáng giận, vì sao khi thấy người này sinh bệnh thì y rất khó chịu a?
Tuy rằng cảm thấy bộ dáng đáng thương của hắn thực mê người, nhưng vẫn rất khó chịu, thật sự là so với những cảm thụ mà y từng viết trong sách còn quỷ dị và phức tạp hơn.
——————
Hác Lập Hải không khỏi phân trần mà đem hàng hóa chất lên chiếc xe hơi màu đen Lan Bác Cơ Ni.
“ Kẻ điên, ai lại dùng xe thể thao xịn mà đi giao hàng……" Lưu Bộ Tiến đảo cặp mắt trắng dã.
“Xe là của ta, ta nói đi là đi."
Hác Lập Hải nhét luôn nam nhân vào trong xe.
“Nếu khách hàng nhận ra ngươi thì làm sao bây giờ?"
“ Hừm,hàng hóa của bọn hắn lại được đại tác phẩm gia như ta tự mình dùng xe thể thao đi đến giao cho, nhiêu đó cũng đủ cho bọn hắn tự hào đến chết rồi."
Hác Lập Hải cười cười phát động xe.
Nhìn nam nhân tuấn mỹ tươi cười,tâm Lưu Bộ Tiến đột nhiên cảm thấy hảo ngọt, hảo ngọt……
Y có thể…… Thật sự cũng có một chút quan tâm đến ta?
Mưa to bàng bạc.
Hai người ngồi ở bên trong xe.
“ Phòng 173 lầu 13, bên trong tòa nhà lớn này,ngươi nhớ bảo người ta ký nhận nha."
“ Hảo, ngươi ngồi trong xe chờ ta, ta lập tức quay lại."
Tuy rằng dùng ô che, nhưng mưa gió quá to, sau khi Hác Lập Hải giao hàng xong vội vàng chạy về trên xe, toàn thân đã bị ướt hơn phân nửa.
“ A, Trên người ngươi đều bị ướt."
Lưu Bộ Tiến không khỏi áy náy.
Vốn là công việc của mình, lại để cho y làm thay.
“ Không sao, coi như đi spa thiên nhiên cũng tốt, địa chỉ kế tiếp ở đâu?"
Hác Lập Hải vẫy vẫy đầu, không thèm để ý chút nào đối với bộ quần áo sang trọng cùng cái ghế ngồi đang bị ướt sũng.
Áo bị ướt nên dính sát vào da thịt,khuôn ngực cường tráng rắn chắc như muốn thoát ra khỏi bộ y phục ….
Lưu Bộ Tiến đảo mắt một cái, không tự giác mà nuốt một hơi nước miếng.
Oa! Dáng người hảo lớn!
Cơ thể rắn chắc như vậy, vừa ôn nhu vừa vững chãi,nếu dựa vào hẳn là sẽ có cảm giác an toàn……
Thần kinh a! Ta vì sao lại muốn tựa vào ***g ngực nam nhân a! Ta nhất định là đầu óc đã bị hư hỏng rồi.
“ Uy!" Thanh âm nam nhân bỗng nhiên tiến vào trong tai.
“ A?" Lưu Bộ Tiến vốn đang miên man suy nghĩ bị làm cho hoảng sợ.
Y sẽ không phát hiện mình đang nhìn lén y đấy chứ? Thật mất mặt ……
“ Ngươi sao thế? Hỏi ngươi mà,nhà tiếp theo ở đâu? Mau giao cho xong đi, ta muốn đưa ngươi trở về nghỉ ngơi."
“ Nga,nhà tiếp theo, số 25/2 lầu 5,nơi này không có thang máy.Cứ để ta đi là được."
“ Ngươi cứ ở đây cho ta, không được phép nhúc nhích, ta rất nhanh sẽ trở lại."
“Nhà tiếp theo……"
Hai người hợp tác khắng khít, rất nhanh đã giao hết hàng, Hác Lập Hải lập tức chạy như bay đưa nam nhân về nhà.
“ Sao ngươi lại mang ta về nhà ngươi a? Ta muốn về nhà ta."
Lưu Bộ Tiến dùng thanh âm suy yếu để kháng nghị.
“Không nói nhiều, mau cởi quần áo ra, đều ướt cả rồi."
“ Ngươi cũng mau cởi đồ đi, nếu không sẽ cảm mạo."
Lưu Bộ Tiến nhìn thấy quần áo của y vì giao hàng mà cũng ướt sũng, không khỏi có điểm lo lắng.
“ Bằng không ta giúp ngươi cởi, ngươi giúp ta cởi?"
Hác Lập Hải nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“ Lưu manh."
Ngay cả người đang bệnh mà cũng muốn chiếm tiện nghi, Lưu Bộ Tiến trừng mắt nhìn y một cái.
“ Ha ha, muốn đánh nhau thì cũng phải đủ khí lực nha. Ta giúp ngươi cởi quần áo, không cho phép kháng nghị."
Hác Lập Hải không nhiều lời,liền chạy đến lột sạch đồ của hắn.
Ôm ngang người của nam nhân, Hác Lập Hải đi về phía phòng ngủ, cẩn thận đặt hắn nằm trên giường:
“ Mau nhắm mắt lại hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi nấu cháo cho ngươi ăn."
“ Ngươi biết nấu cháo hả? " Lưu Bộ Tiến hoài nghi nhìn y.
“Xời, ngươi nghĩ rằng ta không biết à? Tay nghề của ta còn vượt xa hơn tưởng tượng của ngươi đó, lúc trước vì phải viết một câu chuyện về đầu bếp,nên ta đã tự mình đi đến khách sạn lớn để thực tập."
Lưu Bộ Tiến đảo cặp mắt trắng dã.
Nam nhân này vì viết sách mà không ít nhọc lòng a, là đại tác giả vậy mà còn giúp ta nấu cháo?
Lưu Bộ Tiến không biết vì sao cảm thấy trong lòng lên men, hốc mắt nhịn không được bắt đầu đỏ lên.
“ Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Hác Lập Hải thấy diễn cảm của hắn tựa hồ rất thống khổ, khẩn trương ngồi ở đầu giường, sờ sờ đầu hắn.
“ Ân……" Lưu Bộ Tiến đột nhiên xúc động, muốn giống như con mèo nhỏ được cọ xát trên cánh tay của nam nhân.
“ Ta mời bác sĩ đến đây nha, ta xem ngươi như vậy là không ổn." Hác Lập Hải nhíu mày.
“ Ta không sao, ngủ một giấc là khỏe, không cần mời bác sĩ, lãng phí tiền."
“ Không ai bắt ngươi trả tiền. Đừng lo vấn đề này."
Hác Lập Hải cười cười điểm lên mũi hắn.
“ Ngươi chưa từng nghe qua,khám bệnh mà để cho ngoại nhân (người ngoài) trả tiền, bệnh sẽ chậm khỏi sao?"
“ Ta không phải là ngoại nhân."
Nam nhân vừa nói ra lời này, Lưu Bộ Tiến đột nhiên sửng sốt.
Không phải ngoại nhân?
Y cho rằng y đối với ta không phải là ngoại nhân sao?
Trong lòng vốn đang chua xót, lập tức bị sự ngọt ngào hung hăng thay thế.
“ Ta thật đói, ngươi nhanh đi nấu cháo đi."
“ Hảo hảo. Ta lập tức đi."
Hác Lập Hải chứng kiến hắn giống như con chó nhỏ đang tha thiết mong chờ nhìn y, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, nhịn không được liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn một cái: “ Ngươi trước tiên nên nhắm mắt lại ngủ một giấc đi."
“Ân."
Lưu Bộ Tiến tiêu hao hết khí lực, mới có thể che giấu được khóe miệng đang mỉm cười.
Lưu Bộ Tiến vừa ngủ, đã ngủ thẳng đến buổi tối.
Đến khi hắn mở mắt ra, phát hiện có người đang nằm ngay bên cạnh mình,y dùng bàn tay to gắt gao ôm lấy hắn.
Con sư tử kiêu ngạo đang ngủ.
Lưu Bộ Tiến ngừng thở, lần đầu mới có cơ hội cẩn thận thưởng thức tướng mạo tuấn mỹ của y như thế.
Lông mi của y vừa dày vừa cong, so với nữ nhân mang lông mi giả còn xinh đẹp hơn.
Cái mũi thẳng, đôi môi gợi cảm vô cùng,
Da của y khỏe mạnh lại sáng bóng, đường nét toàn thân lại cực kì duyên dáng.
Nghĩ đến sau khi y cởi quần áo, để lộ ra thân hình thon dài cường tráng kia, Lưu Bộ Tiến không khỏi thở dồn dập, toàn thân nóng lên.
Trời ạ, Lưu Bộ Tiến, ngươi tiêu rồi, ngươi như thế nào lại biến thành một tên háo sắc?
Nên đình chỉ ý nghĩ *** loạn không biết nhục nhã đối với nam nhân lại đi!
“ Sao khuôn mặt hồng như vậy? Lại phát sốt chăng?"
Hác Lập Hải bừng tỉnh dậy, nhìn thấy thần tình của hắn đỏ bừng, lập tức khẩn trương hỏi.
“ Không…… Không sao……"
Lưu Bộ Tiến vội vàng hạ mắt xuống, không dám nhìn thẳng.
Hác Lập Hải dùng tay sờ sờ trán của hắn, xác định nhiệt độ đã giảm, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cháo nấu xong rồi, ta bưng tới cho ngươi ăn."
“ Tự ta đi ăn là được rồi, sợ làm dơ giường."
“ Ngươi cũng không phải lần đầu tiên làm dơ giường……"
Hác Lập Hải xấu xa cười.
Nghĩ đến việc mình đã từng bắn ra không biết bao nhiêu thứ trên cái giường này, mặt Lưu Bộ Tiến lại bắt đầu đỏ lên.
“ Ha ha……"
Nhìn thấy nam nhân bị mình trêuđến mặt đỏ rần, Hác Lập Hải cười ha ha rồi tiêu sái đi ra ngoài……
——————————————————————–
oa dài wa’ = =" nhớ cmt để ta có sức làm tiếp,ta muốn bỏ ngang wa’….
Ăn tinh của người ta, mà còn nói cám ơn.
Hắn ủ rũ đi vào văn phòng, đột nhiên, bịch một tiếng!
Hoa giấy tung đầy trời,rơi xuống đầu Lưu Bộ Tiến
“ Hoan nghênh chiến thắng trở về!"
toàn bộ nhân viên trong công ty đều đi ra xếp thành hàng hoan nghênh, làm cho Lưu Bộ Tiến bất ngờ giật cả mình.
“ Các ngươi… Như thế nào…… Như thế nào……"
“ Ai nha, tiểu Lưu a! Thật sự là rất cảm kích ngươi!"
Lâm lão bản từ trong đám người vội đi ra, vọt tới trước mặt Lưu Bộ Tiến, cầm tay hắn, kích động không ngừng lay động.
“ Lão bản, ngươi…… Ngươi không cần kích động như vậy……"
chứng kiến lão bản giống như đang phát điên, hắn thật sự rất sợ hãi.
“ Tiểu Lưu a, ngươi thật sự là phúc tinh của công ty chúng ta a! Nếu không nhờ ngươi mạnh mẽ hỗ trợ,Khoái Hoạt chúng ta sao có thể nhận được đơn đặt hàng lớn như vậy a. Thật sự rất cảm tạ ngươi!"
Chứng kiến lão bản kích động khóc lóc om sòm,Lưu Bộ Tiến nhớ đến sự ‘hy sinh’ cao cả của mình, cảm thấy mình cũng vĩ đại lắm,liền cảm động đến mức cả hốc mắt đều ướt đẫm.
“ Lão bản, đây là việc ta phải làm! Ta sống là người của công ty, chết cũng là quỷ của công ty."
“ Nói thật hay!"
Lời vừa từ miệng hắn thốt ra, mọi người sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chỉ có Lí Cơ Lâu đứng bên cạnh cười thầm,thiếu chút nữa ruột đã thắt lại.
Cái tên ngu này,Học ở đâu ra mấy lời nói đầy phân chó như vậy.(tác giả dùng phân chó chứ ko phải ta nha = =’’)
“ Tiểu lưu,công ty chúng ta có được nhân viên tận tâm như ngươi, thật sự là phúc khí a!"
Lâm lão bản cảm động lệ nóng lưng tròng.
“ Cám ơn lão bản!"
Lưu Bộ Tiến vui vẻ đến mức muốn mọc cánh bay lên trời.
Oa, Lưu Bộ Tiến ta thật sự quá lợi hại!
Vào công ty chưa được một tháng, liền trở thành nhân viên chính thức,còn cầm trước ba tháng tiền thưởng.
Sau này khi về quê, sẽ oai phong biết bao nhiêu.
Oa ha ha……
“ Tiểu Lưu, vì thưởng cho công lao vất vả của ngươi, cũng để ăn mừng công ty kí được hợp đồng, đêm nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc, uống không say không về nha!"
“ Wow! Lão bản vạn tuế!"
Mọi người hoan hô rầm rộ.
Buổi tối, Lưu Bộ Tiến cảm thấy mệt mỏi muốn chết.
Mọi người biết hắn vốn là gà con ngây thơ, đều chạy đến bắt hắn uống rượu, ca hát, khiến hắn say đến không còn biết phương hướng.
Lưu Bộ Tiến cứ như vậy mà quá chén.
Say rượu chưa tỉnh hẳn,hơn nữa liên tục mấy ngày nay ngủ không ngon,sáng sớm vừa bước xuống giường, hắn liền cảm thấy đầu đau đến mức muốn nứt ra.
Ngô, mẹ ơi, như thế nào lại mệt như vậy a?
Ý nghĩ mờ mịt, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.
Lưu Bộ Tiến thật sự rất muốn nằm xuống ngủ luôn đến ba ngày ba đêm, nhưng chợt nhớ ra hôm nay Lí Cơ Lâu có việc xin phép nghỉ, nhân công không đủ, hắn vẫn phải quyết định chấn tỉnh tinh thần để đi làm.
Kéo lê thân thể mỏi mệt, Lưu Bộ Tiến chuyển hàng hóa của công ty lên xe, bắt đầu công việc giao hàng thường ngày.
Làm việc đến giữa trưa, bầu trời vốn đang nắng chói chang bỗng dưng lại nổi lên cơn mưa to.
Lưu Bộ Tiến vội vàng dựng xe máy dưới chân cầu thang để tránh mưa.
“Không xong, không có mang áo mưa theo."
Nhưng ai ngờ được hôm nay trời lại đổmưa cơ chứ?
Lưu Bộ Tiến thở dài, bất đắc dĩ ngồi ở dưới hành lang đợi mưa tạnh bớt.
Đợi đến một hồi lâu,mà cơn mưa to vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hắn lại cảm thấy choáng đầu hoa mắt, nên đành ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất.
Thật muốn chết! Hình như đã bị cảm rồi, đầu đau quá a……
“ Ngươi làm sao vậy?"
Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn chìa ra, nâng thân thể suy yếu của hắn lên, một phen ôm vào trong lòng.
“ Là ngươi?"
Lưu Bộ Tiến mở mí mắt nặng tựa ngàn cân ra nhìn, kinh ngạc phát hiện đấy là tên nam nhân mà hắn không muốn gặp nhất.
“Vì sao ngươi lại ngồi đây? Không được khỏe sao?"
Hác Lập Hải ôm chặt nam nhân vào lòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“ Ta không sao, ngươi mau buông ra."
Lưu Bộ Tiến giãy giụa muốn thoát khỏi y.
Tuy rằng nằm trong lòng y có điểm rất thoải mái, nhưng hắn tuyệt đối không muốn bị nam nhân ôm ấp trước mặt công chúng.
Huống chi hắn còn đang mặc đồng phục có in tên của công ty.
Hác Lập Hải không quan tâm hắn đang giãy dụa, dùng bàn tay sờ sờ lên trán của hắn: “Đáng chết, ngươi phát sốt rồi, đi, theo ta trở về nghỉ ngơi."
“ Trở về làm sao được a? Ta còn phải đi giao hàng mà."
“Giao hàng cái gì? Sốt rồi, còn không mau trở về nghỉ ngơi, ngươi muốn chết a?"
“ Ta chết không phải ngươi càng cao hứng sao? Dù sao ngươi cũng chỉ thích khi dễ ta thôi."
Có lẽ là do phát sốt nên đốt cháy luôn suy nghĩ, Lưu Bộ Tiến không phát giác bản thân đang nói ra những lời giống như đang làm nũng.
Hác Lập Hải nghe xong lời nói đáng yêu tới cực điểm của nam nhân, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cố ý ghé vào lỗ tai hắn trêu chọc:
“ Ngươi chết thì xem như cảm hứng của ta cũng mất.Tiểu thuyết của ta sao có thể hoàn thành được?"
Vương bát đản vô tâm vô phế!
Ngươi cũng chỉ để ý đến cuốn sách bại hoại kia của ngươi mà thôi, căn bản không cần ta.
Lưu Bộ Tiến thương tâm đến mức sinh khí, một tay đẩy tên hỗn đản ra:
“Cút ngay đi! Ta muốn đi giao hàng."
Chứng kiến nam nhân nổ máy xe muốn đi ra ngoài cơn mưa to, Hác Lập Hải liền giữ chặt lấy hắn: “Ngươi điên rồi? Mưa to gió lớn như vậy, trên người không mang áo mưa, làm sao có thể đi giao hàng?"
“ Không cần ngươi quan tâm!"
“ Ta càng muốn quản! Không cho phép ngươi đi!"
“ Ngươi là một đại thiếu gia có cuộc sống sung sướng thì biết cái gì? Đây là tất cả số hàng mà hôm nay ta nhất định phải giao cho xong, bằng không sẽ bị khách hàng trách cứ, đến lúc đó ta bị sếp mắng, ngươi có hiểu hay không a?"
Lưu Bộ Tiến phất tay đẩy y ra.
Cái gì?
Trách cứ?
Hác Lập Hải bỗng nhiên cảnh giác.
Y phi thường mẫn cảm nhớ lại,trước đây cũng do một lần sai sót của hắn mà y kiếm chuyện sinh sự,rồi cả hai bắt đầu phát triển thành mối quan hệ thân mật.
Tuy rằng Lưu Bộ Tiến hoàn toàn bình thường, cũng không thuộc loại dễ nhìn, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát một chút, có thể phát hiện rất nhiều ưu điểm của hắn, ví dụ tính cách của hắn thực đáng yêu, cười rộ lên thực ấm áp, ân cần cố gắng,thái độ làm việc khiến người ta hài lòng.
Nhất là khi gương mặt của hắn ửng đỏ,bộ dáng vừa thẹn thùng vừa gợi cảm đến một trăm phần trăm, quả thực có thể làm cho nam nhân từ thân sĩ lập tức hóa thành *** ma.
Hác Lập Hải đang ngắm ngắm Lưu Bộ Tiến, bộ dáng gầy nhom suy yếu của hắn,khiến cho lòng y cảm thấy hưng phấn, không thể khống chế được mà làm cho hắn đến chết đi sống lại, y cảm thấy ăn hắn thật là ngon miệng……
Ai nha! Không ổn!
Nếu khi hắn giao hàng đến nhà người khác, lỡ tên khách nhân kia cũng có cặp mắt ‘thẩm mỹ’ tương đương với mình, nhìn thấy tên ngốc gợi cảm này, sau đó lại giống y, cố ý trách cứ sự phục vụ của hắn, làm cho hắn thất kinh, rồi nhân cơ hội xuống tay……
Không! Tuyệt đối không được!
Ngoại trừ ta, ai cũng không được chạm vào hắn!
Yên tâm, Hác Lập Hải ta tuyệt đối sẽ không để cho kẻ khác chiếm tiện nghi của ngươi.
Lại càng không cho ngươi mang theo loại ‘tư sắc’ điềm đạm, đáng yêu,mê người này đi gặp khách hàng.
“ Ngươi không cần ngăn trở ta, mau nhường đường, bằng không hàng giao muộn thì ta sẽ bị mắng."
Cậu nhân viên giao hàng đang phát sốt vẫn kiên trì thực hiện chức trách.
“ Ta đi với."
“ A? Đi đâu?"
“ A cái gì? Đương nhiên là đi cùng ngươi đến gặp khách hàng. Nếu hàng này nhất định phải giao cho xong, ta sẽ giúp ngươi,được chứ?"
“ Ngươi điên rồi sao?" Lưu Bộ Tiến thất kinh nhìn vào mặt y.
“Đừng dài dòng, mang hàng hóa chuyển sang xe ta đi, chúng ta cùng đi giao, ngươi chỉ cần nói địa chỉ cho ta biết là được."
“ Nhưng mà……"
Lưu Bộ Tiến vẫn có điểm do dự, lặng lẽ đánh giá nam nhân cao quý anh tuấn trước mặt mình.
Một danh nhân thành đạt như y không phải là bề bộn rất nhiều việc sao? Vì sao lại muốn chiếu cố hắn?
Mặc dù trong thời điểm không có ai thì y sẽ liền biến thành đại sắc lang, nhưng hiện tại khi mình đang bệnh mà nhìn thấy y, lại cảm thấy rất an tâm.
Y làm vậy là do…… Quan tâm ta sao?
Phi phi! Lưu Bộ Tiến, không nên nghĩ lung tung.
Ngươi chỉ là một người tầm thường, có tư cách gì mà khiến cho y quan tâm a?
“ không có nhưng mà gì hết!Đem hàng giao xong sớm một chút, ta sẽ đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi."
Cảm thấy tâm tình vô cùng phiền não, đại tác phẩm gia lộ ra diễn cảm hung hăng.
Đáng giận, vì sao khi thấy người này sinh bệnh thì y rất khó chịu a?
Tuy rằng cảm thấy bộ dáng đáng thương của hắn thực mê người, nhưng vẫn rất khó chịu, thật sự là so với những cảm thụ mà y từng viết trong sách còn quỷ dị và phức tạp hơn.
——————
Hác Lập Hải không khỏi phân trần mà đem hàng hóa chất lên chiếc xe hơi màu đen Lan Bác Cơ Ni.
“ Kẻ điên, ai lại dùng xe thể thao xịn mà đi giao hàng……" Lưu Bộ Tiến đảo cặp mắt trắng dã.
“Xe là của ta, ta nói đi là đi."
Hác Lập Hải nhét luôn nam nhân vào trong xe.
“Nếu khách hàng nhận ra ngươi thì làm sao bây giờ?"
“ Hừm,hàng hóa của bọn hắn lại được đại tác phẩm gia như ta tự mình dùng xe thể thao đi đến giao cho, nhiêu đó cũng đủ cho bọn hắn tự hào đến chết rồi."
Hác Lập Hải cười cười phát động xe.
Nhìn nam nhân tuấn mỹ tươi cười,tâm Lưu Bộ Tiến đột nhiên cảm thấy hảo ngọt, hảo ngọt……
Y có thể…… Thật sự cũng có một chút quan tâm đến ta?
Mưa to bàng bạc.
Hai người ngồi ở bên trong xe.
“ Phòng 173 lầu 13, bên trong tòa nhà lớn này,ngươi nhớ bảo người ta ký nhận nha."
“ Hảo, ngươi ngồi trong xe chờ ta, ta lập tức quay lại."
Tuy rằng dùng ô che, nhưng mưa gió quá to, sau khi Hác Lập Hải giao hàng xong vội vàng chạy về trên xe, toàn thân đã bị ướt hơn phân nửa.
“ A, Trên người ngươi đều bị ướt."
Lưu Bộ Tiến không khỏi áy náy.
Vốn là công việc của mình, lại để cho y làm thay.
“ Không sao, coi như đi spa thiên nhiên cũng tốt, địa chỉ kế tiếp ở đâu?"
Hác Lập Hải vẫy vẫy đầu, không thèm để ý chút nào đối với bộ quần áo sang trọng cùng cái ghế ngồi đang bị ướt sũng.
Áo bị ướt nên dính sát vào da thịt,khuôn ngực cường tráng rắn chắc như muốn thoát ra khỏi bộ y phục ….
Lưu Bộ Tiến đảo mắt một cái, không tự giác mà nuốt một hơi nước miếng.
Oa! Dáng người hảo lớn!
Cơ thể rắn chắc như vậy, vừa ôn nhu vừa vững chãi,nếu dựa vào hẳn là sẽ có cảm giác an toàn……
Thần kinh a! Ta vì sao lại muốn tựa vào ***g ngực nam nhân a! Ta nhất định là đầu óc đã bị hư hỏng rồi.
“ Uy!" Thanh âm nam nhân bỗng nhiên tiến vào trong tai.
“ A?" Lưu Bộ Tiến vốn đang miên man suy nghĩ bị làm cho hoảng sợ.
Y sẽ không phát hiện mình đang nhìn lén y đấy chứ? Thật mất mặt ……
“ Ngươi sao thế? Hỏi ngươi mà,nhà tiếp theo ở đâu? Mau giao cho xong đi, ta muốn đưa ngươi trở về nghỉ ngơi."
“ Nga,nhà tiếp theo, số 25/2 lầu 5,nơi này không có thang máy.Cứ để ta đi là được."
“ Ngươi cứ ở đây cho ta, không được phép nhúc nhích, ta rất nhanh sẽ trở lại."
“Nhà tiếp theo……"
Hai người hợp tác khắng khít, rất nhanh đã giao hết hàng, Hác Lập Hải lập tức chạy như bay đưa nam nhân về nhà.
“ Sao ngươi lại mang ta về nhà ngươi a? Ta muốn về nhà ta."
Lưu Bộ Tiến dùng thanh âm suy yếu để kháng nghị.
“Không nói nhiều, mau cởi quần áo ra, đều ướt cả rồi."
“ Ngươi cũng mau cởi đồ đi, nếu không sẽ cảm mạo."
Lưu Bộ Tiến nhìn thấy quần áo của y vì giao hàng mà cũng ướt sũng, không khỏi có điểm lo lắng.
“ Bằng không ta giúp ngươi cởi, ngươi giúp ta cởi?"
Hác Lập Hải nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“ Lưu manh."
Ngay cả người đang bệnh mà cũng muốn chiếm tiện nghi, Lưu Bộ Tiến trừng mắt nhìn y một cái.
“ Ha ha, muốn đánh nhau thì cũng phải đủ khí lực nha. Ta giúp ngươi cởi quần áo, không cho phép kháng nghị."
Hác Lập Hải không nhiều lời,liền chạy đến lột sạch đồ của hắn.
Ôm ngang người của nam nhân, Hác Lập Hải đi về phía phòng ngủ, cẩn thận đặt hắn nằm trên giường:
“ Mau nhắm mắt lại hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi nấu cháo cho ngươi ăn."
“ Ngươi biết nấu cháo hả? " Lưu Bộ Tiến hoài nghi nhìn y.
“Xời, ngươi nghĩ rằng ta không biết à? Tay nghề của ta còn vượt xa hơn tưởng tượng của ngươi đó, lúc trước vì phải viết một câu chuyện về đầu bếp,nên ta đã tự mình đi đến khách sạn lớn để thực tập."
Lưu Bộ Tiến đảo cặp mắt trắng dã.
Nam nhân này vì viết sách mà không ít nhọc lòng a, là đại tác giả vậy mà còn giúp ta nấu cháo?
Lưu Bộ Tiến không biết vì sao cảm thấy trong lòng lên men, hốc mắt nhịn không được bắt đầu đỏ lên.
“ Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Hác Lập Hải thấy diễn cảm của hắn tựa hồ rất thống khổ, khẩn trương ngồi ở đầu giường, sờ sờ đầu hắn.
“ Ân……" Lưu Bộ Tiến đột nhiên xúc động, muốn giống như con mèo nhỏ được cọ xát trên cánh tay của nam nhân.
“ Ta mời bác sĩ đến đây nha, ta xem ngươi như vậy là không ổn." Hác Lập Hải nhíu mày.
“ Ta không sao, ngủ một giấc là khỏe, không cần mời bác sĩ, lãng phí tiền."
“ Không ai bắt ngươi trả tiền. Đừng lo vấn đề này."
Hác Lập Hải cười cười điểm lên mũi hắn.
“ Ngươi chưa từng nghe qua,khám bệnh mà để cho ngoại nhân (người ngoài) trả tiền, bệnh sẽ chậm khỏi sao?"
“ Ta không phải là ngoại nhân."
Nam nhân vừa nói ra lời này, Lưu Bộ Tiến đột nhiên sửng sốt.
Không phải ngoại nhân?
Y cho rằng y đối với ta không phải là ngoại nhân sao?
Trong lòng vốn đang chua xót, lập tức bị sự ngọt ngào hung hăng thay thế.
“ Ta thật đói, ngươi nhanh đi nấu cháo đi."
“ Hảo hảo. Ta lập tức đi."
Hác Lập Hải chứng kiến hắn giống như con chó nhỏ đang tha thiết mong chờ nhìn y, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, nhịn không được liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn một cái: “ Ngươi trước tiên nên nhắm mắt lại ngủ một giấc đi."
“Ân."
Lưu Bộ Tiến tiêu hao hết khí lực, mới có thể che giấu được khóe miệng đang mỉm cười.
Lưu Bộ Tiến vừa ngủ, đã ngủ thẳng đến buổi tối.
Đến khi hắn mở mắt ra, phát hiện có người đang nằm ngay bên cạnh mình,y dùng bàn tay to gắt gao ôm lấy hắn.
Con sư tử kiêu ngạo đang ngủ.
Lưu Bộ Tiến ngừng thở, lần đầu mới có cơ hội cẩn thận thưởng thức tướng mạo tuấn mỹ của y như thế.
Lông mi của y vừa dày vừa cong, so với nữ nhân mang lông mi giả còn xinh đẹp hơn.
Cái mũi thẳng, đôi môi gợi cảm vô cùng,
Da của y khỏe mạnh lại sáng bóng, đường nét toàn thân lại cực kì duyên dáng.
Nghĩ đến sau khi y cởi quần áo, để lộ ra thân hình thon dài cường tráng kia, Lưu Bộ Tiến không khỏi thở dồn dập, toàn thân nóng lên.
Trời ạ, Lưu Bộ Tiến, ngươi tiêu rồi, ngươi như thế nào lại biến thành một tên háo sắc?
Nên đình chỉ ý nghĩ *** loạn không biết nhục nhã đối với nam nhân lại đi!
“ Sao khuôn mặt hồng như vậy? Lại phát sốt chăng?"
Hác Lập Hải bừng tỉnh dậy, nhìn thấy thần tình của hắn đỏ bừng, lập tức khẩn trương hỏi.
“ Không…… Không sao……"
Lưu Bộ Tiến vội vàng hạ mắt xuống, không dám nhìn thẳng.
Hác Lập Hải dùng tay sờ sờ trán của hắn, xác định nhiệt độ đã giảm, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cháo nấu xong rồi, ta bưng tới cho ngươi ăn."
“ Tự ta đi ăn là được rồi, sợ làm dơ giường."
“ Ngươi cũng không phải lần đầu tiên làm dơ giường……"
Hác Lập Hải xấu xa cười.
Nghĩ đến việc mình đã từng bắn ra không biết bao nhiêu thứ trên cái giường này, mặt Lưu Bộ Tiến lại bắt đầu đỏ lên.
“ Ha ha……"
Nhìn thấy nam nhân bị mình trêuđến mặt đỏ rần, Hác Lập Hải cười ha ha rồi tiêu sái đi ra ngoài……
——————————————————————–
oa dài wa’ = =" nhớ cmt để ta có sức làm tiếp,ta muốn bỏ ngang wa’….
Tác giả :
Mê Dương