Khoa - Ma - Mộng giới
Chương 26: Đến Cựu Thiên Quốc
Cựu Thiên Quốc ngày 3 tháng 3 năm 560. Tại giữa thủ đô, Phong đang đứng đó nhìn ngắm cảnh sắc của thành phố lớn nhất trên Thánh Giới. Từng tầng nhà cao chót vót liên tiếp san sát nhau xe chộ chạy nườm nượp đâu đó thấp thoáng bóng một vài cây xanh làm bóng che cho người đi đường. Phong lại nhớ về quê hương nhớ về Hà Nội, đúng là thành phố nào cũng nhang nhác giống thành phố nào. Được cái ở đây không có khói bụi thải ra từ xe cộ hay là đống dây nhợ lằng nhằng đi kèm cột điện. Đúng là quang thạch tốt hơn điện ở Trái Đất thật, ít nhất cũng là hơn về việc bảo vệ môi trường.
Phong vẫn đang ngơ ngác đứng giữa giao lộ chưa biết đi về đâu, không phải là hắn đã hết mục tiêu để tiếp tục mà là hắn không biết bắt đầu như thế nào. Cơn đau đầu cũng đã chấm dứt cùng với một đống kí ức từ linh hồn chính chủ truyền sang cho hắn. Nhiệm vụ của Phong giờ là trao thanh kiếm cho người cần trao, thanh kiếm được hãng hàng không đưa đến tận tay Phong khi phi thuyền hạ cánh. Dù gì Phong cũng mua vé VIP một chút ưu đãi là nên có, thanh kiếm được bọc cẩn thận bằng lụa chất lượng cao và được đặt trong hộp gỗ. Chiếc hộp tuy không được cầu kì nhưng cũng hoa văn vẫn toát ra vẻ trang nhã hơn nữa còn được trang bị quay đeo ở sau lưng cho người sử dụng. Ở trong thành phố có lệnh cấm sử dụng vũ khí, nhưng với kiếm sĩ kiếm là vật bất ly thân đồng thời các nội sư hay là ma sư cũng được hưởng ưu đãi rất nhiều nên chỉ cần không lộ vũ khí ra ngoài thì không có vấn đề gì quá to tát cả. Nói thật Phong cũng muốn trao trả thanh kiếm này lắm rồi, mang trên mình một thứ vũ khí có giá trị về cả tiền bạc lẫn quân sự thế này mà lại là do trộm cắp thì áp lực cũng không phải là nhỏ.
Vấn đề là người hắn phải trao thanh kiếm kìa, dẫu biết thân phận của cơ thể này không bình thường nhưng giờ hắn lại bị đội Ngũ Hành Thượng truy nã, việc gặp và trao thanh kiếm này giờ là vấn đề cực lớn. Linh hồn chính chủ đã ám chỉ cho hắn là phải trao tận tay, dường như linh hồn chủ thể không tin tưởng bất kì ai ngoài chính mình. Phong vừa đi vừa trao đổi với ác ma trong đầu, Solas trầm ngâm một lúc rồi nêu ý kiến:
- Bài toán này có phần hơi phức tạp, giờ thân phận mới này (Phong vẫn đang đóng giả làm Hoả Hạ) giúp ngươi khỏi bị truy nã nhưng mà chả giúp ngươi gặp được công chúa một cách dễ dàng đâu. Ta có ý tưởng thế này, ngươi sẽ mở cửa hiệu thuốc ở đây rồi bằng trí tuệ của ta hiệu thuốc sẽ lên như diều gặp gió. Tiếp tục thăm ngàn và kẹt ngân sau đó mở tiếp các chi nhánh sang bên ngoài rồi từ từ thành một mạng lưới thâu tóm tất cả các công ty dược ở Cựu Thiên Quốc này. Rồi mở tầm ảnh hưởng đến cả Tân Thiên Quốc, chỉ vài năm sau chúng ta sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị công ty dược phẩm đa quốc gia ha ha ha...
- Dừng, dừng, stop. Thăm ngàn với kẹt ngân đi hơi xa rồi ta muốn làm kiếm sĩ tự do tự tại chứ đâu có muốn làm nvc trong truyện đô thị rồi đi làm chủ tịch giả nghèo giả khổ để đi thử lòng nhân viên. Với lại phần quan trọng nhất gặp công chúa tên ác ma ngươi vứt đi đâu rồi.
- Khi mà ngươi lên tầm chủ tịch rồi thì công chúa có là gì, thôi thì chỉ cần có danh tiếng là có thể có tiếng nói mời công chúa đến hợp tác rồi tiện thể trả luôn của nợ này.
Phong thở dài chán nản giờ chắc chỉ còn cách đấy mà thôi. Hắn cũng chả thể lẻn vào hoàng cung để gặp công chúa cả. Với Ẩn Phong chắc là được nhưng đối với hắn chắc chắn là không.
Vấn đề đầu tiên để mở hiệu thuốc chắc chắn là tiền đâu. Tính toán lại số tiền còn dư trong túi hắn tiếp tục lại thở dài, tham khảo giá thị trường muốn thuê một hiệu thuốc tiền đặt cọc là một trăm đồng bạc mỗi tháng trả hai mươi đồng bạc tiền thuê nhà. Ngoài việc mở hiệu thuốc ra hắn còn phải làm cho mình một thanh kiếm. Việc cầm một thanh kiếm ngầu lòi chém nhau loạn xạ như một kiếm khách vẫn là niềm mơ ước của hắn với rất nhiều thằng con trai khác. Huống chi Thánh giới là nơi cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì tiền tài danh vọng địa vị sẽ theo gót chân ngươi mà đến, giống như 10 người mạnh nhất vậy. Theo truyền thuyết mỗi người đều sở hữu một lực lượng riêng không quốc gia nào dám dây vào, mà ngay cả khi họ độc lai độc vãng thì cũng chả ai dám động đến.
Kết cấu của thanh kiếm hắn cũng đã phác thảo qua trong đầu rồi. Phong sẽ sử dụng độc làm phụ trợ cho kiếm thức của mình. Thường thường độc tuy có tác dụng nhưng tác dụng rất ít, những nội sư dày dạn kinh nghiệm thường sẽ biết dùng nội lực tống chất độc ra ngoài cơ thể qua đường bài tiết. Thế nên Phong chả dám mong độc chết được nội sư cấp hai, hắn chỉ cần độc làm suy yếu đi kẻ địch mà thôi, ở trong chiến đấu lợi thế dù nhỏ đến mấy cũng có thể quyết định thắng thua.
Cơ mà tiền rèn cây kiếm chắc là không rẻ hơn tiền thuê mặt bằng nên việc đó đành phải gác lại sau. Giờ điều đầu tiên phải làm là đến nơi bán sỉ dược liệu để mà mua về chế thuốc cái đã.
Phong vẫn đang ngơ ngác đứng giữa giao lộ chưa biết đi về đâu, không phải là hắn đã hết mục tiêu để tiếp tục mà là hắn không biết bắt đầu như thế nào. Cơn đau đầu cũng đã chấm dứt cùng với một đống kí ức từ linh hồn chính chủ truyền sang cho hắn. Nhiệm vụ của Phong giờ là trao thanh kiếm cho người cần trao, thanh kiếm được hãng hàng không đưa đến tận tay Phong khi phi thuyền hạ cánh. Dù gì Phong cũng mua vé VIP một chút ưu đãi là nên có, thanh kiếm được bọc cẩn thận bằng lụa chất lượng cao và được đặt trong hộp gỗ. Chiếc hộp tuy không được cầu kì nhưng cũng hoa văn vẫn toát ra vẻ trang nhã hơn nữa còn được trang bị quay đeo ở sau lưng cho người sử dụng. Ở trong thành phố có lệnh cấm sử dụng vũ khí, nhưng với kiếm sĩ kiếm là vật bất ly thân đồng thời các nội sư hay là ma sư cũng được hưởng ưu đãi rất nhiều nên chỉ cần không lộ vũ khí ra ngoài thì không có vấn đề gì quá to tát cả. Nói thật Phong cũng muốn trao trả thanh kiếm này lắm rồi, mang trên mình một thứ vũ khí có giá trị về cả tiền bạc lẫn quân sự thế này mà lại là do trộm cắp thì áp lực cũng không phải là nhỏ.
Vấn đề là người hắn phải trao thanh kiếm kìa, dẫu biết thân phận của cơ thể này không bình thường nhưng giờ hắn lại bị đội Ngũ Hành Thượng truy nã, việc gặp và trao thanh kiếm này giờ là vấn đề cực lớn. Linh hồn chính chủ đã ám chỉ cho hắn là phải trao tận tay, dường như linh hồn chủ thể không tin tưởng bất kì ai ngoài chính mình. Phong vừa đi vừa trao đổi với ác ma trong đầu, Solas trầm ngâm một lúc rồi nêu ý kiến:
- Bài toán này có phần hơi phức tạp, giờ thân phận mới này (Phong vẫn đang đóng giả làm Hoả Hạ) giúp ngươi khỏi bị truy nã nhưng mà chả giúp ngươi gặp được công chúa một cách dễ dàng đâu. Ta có ý tưởng thế này, ngươi sẽ mở cửa hiệu thuốc ở đây rồi bằng trí tuệ của ta hiệu thuốc sẽ lên như diều gặp gió. Tiếp tục thăm ngàn và kẹt ngân sau đó mở tiếp các chi nhánh sang bên ngoài rồi từ từ thành một mạng lưới thâu tóm tất cả các công ty dược ở Cựu Thiên Quốc này. Rồi mở tầm ảnh hưởng đến cả Tân Thiên Quốc, chỉ vài năm sau chúng ta sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị công ty dược phẩm đa quốc gia ha ha ha...
- Dừng, dừng, stop. Thăm ngàn với kẹt ngân đi hơi xa rồi ta muốn làm kiếm sĩ tự do tự tại chứ đâu có muốn làm nvc trong truyện đô thị rồi đi làm chủ tịch giả nghèo giả khổ để đi thử lòng nhân viên. Với lại phần quan trọng nhất gặp công chúa tên ác ma ngươi vứt đi đâu rồi.
- Khi mà ngươi lên tầm chủ tịch rồi thì công chúa có là gì, thôi thì chỉ cần có danh tiếng là có thể có tiếng nói mời công chúa đến hợp tác rồi tiện thể trả luôn của nợ này.
Phong thở dài chán nản giờ chắc chỉ còn cách đấy mà thôi. Hắn cũng chả thể lẻn vào hoàng cung để gặp công chúa cả. Với Ẩn Phong chắc là được nhưng đối với hắn chắc chắn là không.
Vấn đề đầu tiên để mở hiệu thuốc chắc chắn là tiền đâu. Tính toán lại số tiền còn dư trong túi hắn tiếp tục lại thở dài, tham khảo giá thị trường muốn thuê một hiệu thuốc tiền đặt cọc là một trăm đồng bạc mỗi tháng trả hai mươi đồng bạc tiền thuê nhà. Ngoài việc mở hiệu thuốc ra hắn còn phải làm cho mình một thanh kiếm. Việc cầm một thanh kiếm ngầu lòi chém nhau loạn xạ như một kiếm khách vẫn là niềm mơ ước của hắn với rất nhiều thằng con trai khác. Huống chi Thánh giới là nơi cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì tiền tài danh vọng địa vị sẽ theo gót chân ngươi mà đến, giống như 10 người mạnh nhất vậy. Theo truyền thuyết mỗi người đều sở hữu một lực lượng riêng không quốc gia nào dám dây vào, mà ngay cả khi họ độc lai độc vãng thì cũng chả ai dám động đến.
Kết cấu của thanh kiếm hắn cũng đã phác thảo qua trong đầu rồi. Phong sẽ sử dụng độc làm phụ trợ cho kiếm thức của mình. Thường thường độc tuy có tác dụng nhưng tác dụng rất ít, những nội sư dày dạn kinh nghiệm thường sẽ biết dùng nội lực tống chất độc ra ngoài cơ thể qua đường bài tiết. Thế nên Phong chả dám mong độc chết được nội sư cấp hai, hắn chỉ cần độc làm suy yếu đi kẻ địch mà thôi, ở trong chiến đấu lợi thế dù nhỏ đến mấy cũng có thể quyết định thắng thua.
Cơ mà tiền rèn cây kiếm chắc là không rẻ hơn tiền thuê mặt bằng nên việc đó đành phải gác lại sau. Giờ điều đầu tiên phải làm là đến nơi bán sỉ dược liệu để mà mua về chế thuốc cái đã.
Tác giả :
Bảo ca