Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)
Chương 160: Vì em anh nguyện hóa hồ đồ - Cơn thịnh nộ rung chuyển Hà Đô (7)
Cùng lúc này, Lý Đông đang có mặt tại Bệnh viện Quốc tế Việt Pháp để cùng với Thủy Tiên chờ đợi kết quả giám định của Đình Hương.
Thực tế, Đình Hương cũng đã được đưa tới bệnh viện khoảng một giờ đồng hồ tuy vậy các quy trình lấy sinh thiết, xét nghiệm, điện tim đồ, điện não đồ và chụp X quang… cũng khá mất thời gian. Do không biết Đình Hương uống phải loại mê dược gì, tính độc đến đâu nên các bác sĩ yêu cầu nàng phải được khám xét kỹ càng và toàn diện nhằm kịp thời phát hiện ra những tác động xấu, tránh ảnh hưởng lâu dài tới sức khỏe về sau.
Vào viện, Lý Đông đã cho đám cận vệ trở về Đông Gia Biệt thự để tránh sự ồn ào và chú ý không cần thiết, bên cạnh hắn chỉ còn giữ lại một mình Đinh Dũng. Việc ở phòng trà, sau khi ra lệnh tịch thu và tiêu hủy toàn bộ thẻ nhớ của thiết bị ghi hình trong căn phòng trên lầu hai của phòng trà, Lý Đông đã trả lại tự do cho đám nhân viên. Về phần Thành Tú hắn giao lại cho tay quản lý Trịnh Vũ, sống chết thế nào hắn cũng không thèm để ý.
Khi này, trời cũng đã về khuya nên hành lang khá vắng lặng, cha mẹ Đình Hương thì đang theo sát nàng nên ở đây chỉ có ba người Lý Đông, Thủy Tiên và Đinh Dũng đang ngồi chờ đợi.
Để xua tan đi không khí tẻ nhạt, Thủy Tiên quay sang Lý Đông hỏi:
- Uhm, vừa rồi em đi đâu vậy?
Lý Đông chưa kịp trả lời thì điện thoại của Thủy Tiên reo vang. Hơi cúi đầu nhìn màn hình, nàng quay sang gật đầu ngỏ ý xin lỗi Lý Đông rồi đứng lên đi ra phía xa nhận máy.
Không hiểu là ai gọi và nói cái gì mà sau khi Thủy Tiên đã trở lại, khuôn mặt nàng dường như có chút lo lắng cùng phiền muộn.
Lý Đông thấy vậy thì lên tiếng hỏi:
- Sao vậy chị Thủy Tiên?
Thủy Tiên hơi chần chờ một chút rồi thở dài trả lời:
- Không biết hôm nay là ngày gì mà người nhà chị liên tục gặp nạn. Mẹ chị vừa gọi điện thông báo anh họ vừa bị người ta vào tận nhà đánh gãy tay chân, thậm chí có thể sẽ bị tàn phế. Haizzz! Xã hội loạn quá!
Lý Đông nghe xong thì biết Thủy Tiên là nói tới ai rồi, tuy vậy hắn vẫn nhếch miệng hỏi lại:
- Chị nói là Trần Khanh?
Thủy Tiên ngạc nhiên:
- Ủa, sao em đoán được?
Lý Đông quay mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ trầm ngâm giây lát rồi lạnh giọng:
- Em vừa từ nhà thằng đó ra đây!
Thủy Tiên ngây người ra sau câu trả lời của Lý Đông, là một người thông minh rất nhanh nàng hiểu ra vấn đề theo đó lắp bắp nói:
- Không… không phải chuyện đó là em làm đấy chứ?
Lý Đông cười lạnh không trả lời câu hỏi của nàng, tuy vậy thái độ này cũng đủ để cho Thủy Tiên một câu trả lời xác nhận rồi.
- Nhưng... là vì cái gì? - Thủy Tiên tiếp tục truy vấn.
Lý Đông buột miệng:
- Vì Đình Hương!
Thủy Tiên cau mày:
- Vì Đình Hương? Ý em nói là anh Trần Khanh có liên quan tới chuyện này?
Lý Đông lớn giọng:
- Đúng vậy, hắn là kẻ đứng đằng sau dàn xếp tất cả mọi việc!
- Chẳng lẽ thật có chuyện này sao? - Thủy Tiên nghi hoặc.
- Hừ… việc này do chính miệng hắn thừa nhận khi tay quản lý phòng trà gọi điện, em trực tiếp nghe thấy thì sai làm sao được.
Thủy Tiên ngồi thừ người ra suy nghĩ, sau một hồi nàng lên tiếng:
- Nhưng… cứ cho là như vậy, em làm thế có phải hơi nặng…
Thủy Tiên chưa kịp nói nốt từ “nặng tay" thì Lý Đông gằn giọng ngắt lời:
- Hừ… hắn đáng bị như vậy! Bất cứ ai gây ra tổn thương gì dù là nhỏ nhất với Đình Hương thì đều sẽ phải chịu sự trừng phạt thảm khốc. Hơn nữa em cho rằng với những kẻ coi người khác như công cụ để thực hiện trò chơi ác độc của bản thân như Trần Khanh, hắn bị vậy cũng là còn nhẹ!
Nhìn vẻ mặt băng lãnh của Lý Đông, Thủy Tiên không dám nói thêm cái gì để bình luận đúng sai về việc làm của hắn, thậm chí nàng không tự chủ được mà còn hơi nhích người ra xa một chút như một cách để giảm bớt sự sợ hãi gây ra bởi khí thế sát phạt tỏa ra trên người Lý Đông.
Lý Đông thấy biểu cảm của Thủy Tiên như vậy thì biết mình vừa rồi có chút nói chuyện hơi nặng mùi máu tanh nên điều chỉnh lại tâm tình rồi nhẹ giọng:
- Xin lỗi! Em đang có chút nóng giận!
- À… không, không có gì!
Thủy Tiên có chút gượng gạo mỉm cười. Thật ra bây giờ trong lòng nàng cũng không biết nên cảm ơn hay oán trách Lý Đông cho được. Một đằng là em họ bên nội, một đằng là anh họ bên ngoại nàng không thể nghiêng về bên nào. Mặc dù Trần Khanh là có chút họ xa không gần gũi như Đình Hương nhưng dù sao cũng vẫn là máu mủ ruột rà, để Thủy Tiên có thể nhất bên trọng nhất bên khinh ủng hộ hành động lỗ mãng của Lý Đông rõ ràng là không được.
Đang khi cuộc nói chuyện của Lý Đông và Thủy Tiên rơi vào tình thế khó xử thì từ phía xa của hành lang có tiếng gọi:
- Chị Thủy Tiên!
Thủy Tiên và Lý Đông đồng thời ngẩng đầu lên thì nhận ra là Đình Hương và cha mẹ nàng.
Lý Đông và Thủy Tiên song song đứng dậy rồi người trước kẻ sau rảo bước đi về phía gia đình Đình Hương.
Mọi người gặp nhau, Thủy Tiên lập tức quan tâm hỏi:
- Thím Lan, Đình Hương không sao chứ ạ?
Tố Lan nét mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười gật đầu:
- Ừ, bác sĩ nói kiểm tra tổng thể không phát hiện ra vấn đề lớn, có vẻ Đình Hương trúng chỉ là loại thuốc gây mê thông thường nên cho Đình Hương về nhà, không cần phải nằm viện theo dõi.
Thủy Tiên nghe vậy thì vẫn băn khoăn:
- Ồ, nói vậy là vẫn có tác dụng phụ, sao thím không để em ấy nằm theo dõi mấy hôm.
Đình Hương nghe Thủy Tiên muốn mình ở viện thì chun mũi kéo tay áo Tố Lan làm nũng:
- Không, con không muốn ở viện đâu, con khỏe rồi. Để con về nhà đi!
Thủy Tiên ngạc nhiên khi thấy Đình Hương hồi phục được tâm lý lại nhanh như vậy thì tò mò hỏi:
- Đình Hương, chẳng phải em…em… em không sao thật rồi chứ?
Đình Hương có chút đỏ mặt liếc nhìn Lý Đông một chút rồi rướn người nói nhỏ gì đó vào tai Thủy Tiên. Thủy Tiên nghe xong thì nét mặt cũng giãn ra, nét vui mừng càng đậm hơn, những phiền muộn do chuyện của Trần Khanh mang lại khi trước cũng dường như biến mất.
Thủy Tiên vui vẻ nhưng lại không biết người vui vẻ bây giờ lại không chỉ có mỗi mình nàng, nói cho đúng thì có kẻcòn vui vẻ hơn cả nàng. Người này không ai khác lại chính là vị anh hùng của ngày hôm nay, Lý Đông.
Hắn vốn là đứng ở một bên không cố tình nghe trộm nhưng với thính lực kinh người của mình những lời thầm thì của Đình Hương vẫn lọt vào tai hắn, theo đó Lý Đông biết được Đình Hương cho đến giờ vẫn còn là một thân xử nử, cũng chưa bị Thành Tú chính thức xâm phạm qua. Lý Đông vui mừng không phải chuyện này mang lại lợi ích gì cho hắn mà đơn giản Lý Đông thực tâm mong muốn Đình Hương chịu tổn thương tâm lý và ám ảnh vì chuyện này, một cô gái tốt như nàng không đáng để phải chịu điều bất công đó.
Đình Tùng khi này vừa nghe cuộc trò chuyện của con gái vừa thi thoảng quan sát Lý Đông. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lý Đông nên cũng có chút tò mò người này vì sao lại không quản đêm hôm xuất hiện ở đây như vậy.
Đợi cho Thủy Tiên và Đình Hương hết rì rầm to nhỏ, Đình Tùng mới lên tiếng hỏi nàng:
- Này Thủy Tiên, cậu bạn này ai đây? Không phải là bạn trai của cháu chứ?
Thủy Tiên hơi lệch đầu nhìn Lý Đông, nàng có chút phân vân có nên nói ra thân phận của hắn hay không. Tuy vậy sau một lúc Thủy Tiên thầm nhủ việc này tốt nhất để Lý Đông tự chủ động thì hơn do vậy nàng quay sang Đình Tùng mỉm cười:
- Không phải đâu chú! Đây là Lý Đông, bạn cùng lớp với Đình Hương. Chính cậu ấy là người giải cứu cho Đình Hương hôm nay đấy!
Nghe con gái gặp nạn, Đình Tùng tới thẳng bệnh viện nên không biết chút gì về tình huống ở phòng trà do vậy lập tức tiến lại trước mặt Lý Đông vỗ vai hắn:
- Lý Đông phải không? Chú là Đình Tùng! Việc hôm nay gia đình chú đội ơn cháu rất nhiều! Nếu không có cháu thì không hiểu mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ như thế nào rồi.
Lý Đông mỉm cười:
- Không có gì đâu chú. Cũng là có người báo cháu mới biết mà tới thôi.
- Ừ, nói gì thì nói, trước mắt hôm nào cháu phải qua nhà, cô chú muốn mời cháu một bữa cơm để cảm ơn mới được!
Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, Lý Đông cũng không có ý làm cao, hắn vui vẻ gật đầu:
- Vâng, được ạ!
Tố Lan nghe tới đây thì cười xen vào:
- Ha ha, tốt! Thế cuối tuần này luôn nhé, cháu không bận gì chứ?
Lý Đông gật đầu:
- Vâng, cháu có thể đi được!
Đình Hương nãy giờ vẫn len lén mà nhìn Lý Đông, thấy hắn đồng ý tới nhà mình thì gò má càng thêm hồng, một niềm vui không tên nhẹ nhàng len lỏi như dòng suối mát xoa dịu đi những hoảng sợ và thương tâm trước đó.
Nói là vậy nhưng có lẽ vẫn còn chút dư âm ảnh hưởng từ vụ việc trước đó nên tới giờ nàng vẫn không dám nói câu gì với Lý Đông lúc này, tâm lý vẫn còn chút ngại ngùng xấu hổ. Không cần ai phải nói Đình Hương cũng biết Lý Đông là đã nhìn thấy hết cơ thể của mình trong tình trạng Eva, với một cô gái mới lớn chưa trải sự đời như nàng sao lại không thấy ái ngại chuyện đó cho được nhất là Lý Đông lại là người nàng vẫn hằng thầm thương trộm nhớ lâu nay.
Lý Đông đương nhiên không biết những ý nghĩ này trong lòng Đình Hương có điều thấy nàng rụt rè nên hắn cũng không bắt chuyện, cứ để vài hôm nữa Đình Hương hoàn toàn ổn định rồi hãy nói sau cũng được.
Nói chuyện thêm dăm ba câu, Đình Tùng mới đưa tay nhìn đồng hồ rồi đề nghị:
- Cũng muộn rồi, chúng ta cũng nên về nhà nghỉ ngơi thôi! Lý Đông, nhà cháu ở đâu để chú đưa về?
Lý Đông mỉm cười chỉ tay về phía Đinh Dũng từ chối:
- Dạ thôi, cháu đi với người bạn đang đứng ở kia rồi! Chú cứ đưa Đình Hương về nghỉ ngơi cho sớm ạ!
Đình Tùng nhìn về người thanh niên đang đứng phía xa rồi gật gù:
- Uhm, nếu cháu đã thu xếp được thì chủ động nhé.
Nói xong, Đình Tùng lại quay nhìn về phía Thủy Tiên:
- Còn cháu thì sao?
Thủy Tiên vội đáp lời:
- Dạ, lái xe nhà cháu cũng đang đợi ở dưới, chú thím không cần lo đâu ạ!
Đình Tùng gật đầu rồi nhìn mọi người:
- Uhm… Vậy chúng ta xuống dưới thôi!
Nói xong, ông ta chủ động đi về phía thang máy. Mọi người theo đó cũng lục tục nối nhau đi theo.
Tại hầm ngầm, sau khi nói lời tạm biệt, Đình Tùng dẫn theo mẹ con Đình Hương tiến về nơi gửi xe của mình.
Lên xe, chờ vợ con ổn định vị trí, Đình Tùng nhấn ga cho xe tà tà chạy vòng theo đường dẫn để lên mặt đất. Khi đi tới khúc cua, Đình Tùng liếc nhìn qua kính chiếu hậu thì tình cờ thấy được ở phía xa Lý Đông đang được người thanh niên đi cùng mở cửa để hắn ngồi vào ghế sau của một chiếc Cadillac bọc thép.
Khẽ cau mày, Đình Tùng lên tiếng hỏi con gái:
- Đình Hương, người bạn Lý Đông này của con gia cảnh là thế nào vậy?
Đình Hương khá là ngạc nhiên khi cha mình hỏi như vậy nhưng suy nghĩ giây lát nàng lại không biết trả lời thế nào. Nếu là trước kia Đình Hương có thể chắc chắn trả lời câu hỏi này nhưng sự việc hôm nay lại cho nàng thấy lâu nay nàng vẫn là nhầm lẫn, thực sự nàng chưa biết gì về Lý Đông cả. Sự việc tại phòng trà khiến tâm lý nàng không được tốt nhưng Đình Hương vẫn có thể nhận ra xung quanh Lý Đông có rất nhiều người, ai nấy đều tuân lệnh hắn răm rắp thậm chí nàng còn nghe loáng thoáng bọn họ gọi Lý Đông là chủ tịch gì đó nữa. Đáng tiếc là lúc đó Đình Hương đang quá bấn loạn nên cũng không quan tâm được nhiều.
Thấy con gái không trả lời câu hỏi của Đình Tùng, Tố Lan đẩy nhẹ tay con gái:
- Cha con hỏi con kìa?
Đình Hương giật mình tỉnh lại từ trong suy tư vội vã trả lời qua quýt:
- Dạ, cái này, cái này con cũng không rõ lắm ạ. Con chỉ biết nhà cậu ấy ở Đông Thành còn tình hình gia cảnh thế nào thì lại không biết cụ thể.
Đình Tùng nghe xong ậm ừ rồi nói:
- Có vẻ nhà cậu bạn này của con cũng không phải đơn giản đâu. Cha vừa thấy nó lên trên một chiếc xe Cadillac chống đạn, người thanh niên nó nói là bạn kia hình như lại là vệ sĩ của nó đấy.
Đình Hương làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Ô, vậy ạ? Con thấy ở lớp cậu ấy tỏ ra rất giản dị mà?
Đình Tùng lắc đầu cười nhẹ rồi dặn dò con gái:
- Cha nghĩ chắc Lý Đông hẳn có một lý do nào đó nên không muốn mọi người biết hoàn cảnh nhà mình thôi. Tiếp xúc sơ qua cha thấy Lý Đông này có vẻ là người tốt, con nên thân cận nhiều hơn!
Không hiểu lắm Đình Tùng là có ý gì nhưng chuyện này thì đúng là hợp ý của Đình Hương nên nàng gật đầu nhu thuận:
- Vâng ạ!
Khi này xe đã lên được tới mặt đất, chạy thêm một đoạn Đình Tùng lại lên tiếng:
- Tố Lan, Đình Hương! Chuyện hôm nay, em và con thấy chúng ta nên xử lý thế nào?
Tố Lan nghe xong thì như chọc phải vết thương, nàng nổi giận nói lớn:
- Hừ, còn thế nào? Phải kiện cho nó rục xương ra. Không ngờ nhìn mặt mũi cũng sáng sủa hiền lành mà lại có thể dám làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi như thế. Em đúng là trước đây có mắt như mù mới có ý định tác hợp nó với Đình Hương.
Đình Tùng nghe xong cũng không đồng thuận với ý kiến của Tố Lan ngay mà lại hỏi con gái:
- Đình Hương, ý con thì sao?
Mặc dù không quá muốn nhắc tới chuyện này nhưng thân là người trong cuộc, cha nàng hỏi ý kiến nàng cũng là phải nhẽ, Đình Hương đành suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Con nghe Chị Thủy Tiên nói lại anh ta cũng bị Lý Đông đánh chấn thương nặng lắm. Dù sao con cũng không bị gì lớn, hay là mình thôi đi cha mẹ. Làm phức tạp lên cũng chẳng ích lợi gì.
Tố Lan lập tức phản đối:
- Không được, không thể để người như vậy thoát tội được. Nếu không phải Lý Đông tới kịp thời thì hậu quả thế nào con có tưởng tượng được không?
Đình Hương nghe tới đây thì không biết phản bác thế nào, quả thật nếu không có Lý Đông thì giờ này nàng đúng thật là thảm rồi.
Đình Tùng ngồi trên cân nhắc một chút rồi lên tiếng:
- Được rồi, dù sao hai nhà cũng từng có quan hệ, cũng từng suýt thành thông gia. Việc này để xem thái độ của gia đình bên kia thế nào rồi tính tiếp. Hôm nay tạm dừng ở đây đã! Ai cũng mệt mỏi rồi.
Nói xong, Đình Tùng nhấn mạnh ga, chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng.
Thực tế, Đình Hương cũng đã được đưa tới bệnh viện khoảng một giờ đồng hồ tuy vậy các quy trình lấy sinh thiết, xét nghiệm, điện tim đồ, điện não đồ và chụp X quang… cũng khá mất thời gian. Do không biết Đình Hương uống phải loại mê dược gì, tính độc đến đâu nên các bác sĩ yêu cầu nàng phải được khám xét kỹ càng và toàn diện nhằm kịp thời phát hiện ra những tác động xấu, tránh ảnh hưởng lâu dài tới sức khỏe về sau.
Vào viện, Lý Đông đã cho đám cận vệ trở về Đông Gia Biệt thự để tránh sự ồn ào và chú ý không cần thiết, bên cạnh hắn chỉ còn giữ lại một mình Đinh Dũng. Việc ở phòng trà, sau khi ra lệnh tịch thu và tiêu hủy toàn bộ thẻ nhớ của thiết bị ghi hình trong căn phòng trên lầu hai của phòng trà, Lý Đông đã trả lại tự do cho đám nhân viên. Về phần Thành Tú hắn giao lại cho tay quản lý Trịnh Vũ, sống chết thế nào hắn cũng không thèm để ý.
Khi này, trời cũng đã về khuya nên hành lang khá vắng lặng, cha mẹ Đình Hương thì đang theo sát nàng nên ở đây chỉ có ba người Lý Đông, Thủy Tiên và Đinh Dũng đang ngồi chờ đợi.
Để xua tan đi không khí tẻ nhạt, Thủy Tiên quay sang Lý Đông hỏi:
- Uhm, vừa rồi em đi đâu vậy?
Lý Đông chưa kịp trả lời thì điện thoại của Thủy Tiên reo vang. Hơi cúi đầu nhìn màn hình, nàng quay sang gật đầu ngỏ ý xin lỗi Lý Đông rồi đứng lên đi ra phía xa nhận máy.
Không hiểu là ai gọi và nói cái gì mà sau khi Thủy Tiên đã trở lại, khuôn mặt nàng dường như có chút lo lắng cùng phiền muộn.
Lý Đông thấy vậy thì lên tiếng hỏi:
- Sao vậy chị Thủy Tiên?
Thủy Tiên hơi chần chờ một chút rồi thở dài trả lời:
- Không biết hôm nay là ngày gì mà người nhà chị liên tục gặp nạn. Mẹ chị vừa gọi điện thông báo anh họ vừa bị người ta vào tận nhà đánh gãy tay chân, thậm chí có thể sẽ bị tàn phế. Haizzz! Xã hội loạn quá!
Lý Đông nghe xong thì biết Thủy Tiên là nói tới ai rồi, tuy vậy hắn vẫn nhếch miệng hỏi lại:
- Chị nói là Trần Khanh?
Thủy Tiên ngạc nhiên:
- Ủa, sao em đoán được?
Lý Đông quay mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ trầm ngâm giây lát rồi lạnh giọng:
- Em vừa từ nhà thằng đó ra đây!
Thủy Tiên ngây người ra sau câu trả lời của Lý Đông, là một người thông minh rất nhanh nàng hiểu ra vấn đề theo đó lắp bắp nói:
- Không… không phải chuyện đó là em làm đấy chứ?
Lý Đông cười lạnh không trả lời câu hỏi của nàng, tuy vậy thái độ này cũng đủ để cho Thủy Tiên một câu trả lời xác nhận rồi.
- Nhưng... là vì cái gì? - Thủy Tiên tiếp tục truy vấn.
Lý Đông buột miệng:
- Vì Đình Hương!
Thủy Tiên cau mày:
- Vì Đình Hương? Ý em nói là anh Trần Khanh có liên quan tới chuyện này?
Lý Đông lớn giọng:
- Đúng vậy, hắn là kẻ đứng đằng sau dàn xếp tất cả mọi việc!
- Chẳng lẽ thật có chuyện này sao? - Thủy Tiên nghi hoặc.
- Hừ… việc này do chính miệng hắn thừa nhận khi tay quản lý phòng trà gọi điện, em trực tiếp nghe thấy thì sai làm sao được.
Thủy Tiên ngồi thừ người ra suy nghĩ, sau một hồi nàng lên tiếng:
- Nhưng… cứ cho là như vậy, em làm thế có phải hơi nặng…
Thủy Tiên chưa kịp nói nốt từ “nặng tay" thì Lý Đông gằn giọng ngắt lời:
- Hừ… hắn đáng bị như vậy! Bất cứ ai gây ra tổn thương gì dù là nhỏ nhất với Đình Hương thì đều sẽ phải chịu sự trừng phạt thảm khốc. Hơn nữa em cho rằng với những kẻ coi người khác như công cụ để thực hiện trò chơi ác độc của bản thân như Trần Khanh, hắn bị vậy cũng là còn nhẹ!
Nhìn vẻ mặt băng lãnh của Lý Đông, Thủy Tiên không dám nói thêm cái gì để bình luận đúng sai về việc làm của hắn, thậm chí nàng không tự chủ được mà còn hơi nhích người ra xa một chút như một cách để giảm bớt sự sợ hãi gây ra bởi khí thế sát phạt tỏa ra trên người Lý Đông.
Lý Đông thấy biểu cảm của Thủy Tiên như vậy thì biết mình vừa rồi có chút nói chuyện hơi nặng mùi máu tanh nên điều chỉnh lại tâm tình rồi nhẹ giọng:
- Xin lỗi! Em đang có chút nóng giận!
- À… không, không có gì!
Thủy Tiên có chút gượng gạo mỉm cười. Thật ra bây giờ trong lòng nàng cũng không biết nên cảm ơn hay oán trách Lý Đông cho được. Một đằng là em họ bên nội, một đằng là anh họ bên ngoại nàng không thể nghiêng về bên nào. Mặc dù Trần Khanh là có chút họ xa không gần gũi như Đình Hương nhưng dù sao cũng vẫn là máu mủ ruột rà, để Thủy Tiên có thể nhất bên trọng nhất bên khinh ủng hộ hành động lỗ mãng của Lý Đông rõ ràng là không được.
Đang khi cuộc nói chuyện của Lý Đông và Thủy Tiên rơi vào tình thế khó xử thì từ phía xa của hành lang có tiếng gọi:
- Chị Thủy Tiên!
Thủy Tiên và Lý Đông đồng thời ngẩng đầu lên thì nhận ra là Đình Hương và cha mẹ nàng.
Lý Đông và Thủy Tiên song song đứng dậy rồi người trước kẻ sau rảo bước đi về phía gia đình Đình Hương.
Mọi người gặp nhau, Thủy Tiên lập tức quan tâm hỏi:
- Thím Lan, Đình Hương không sao chứ ạ?
Tố Lan nét mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười gật đầu:
- Ừ, bác sĩ nói kiểm tra tổng thể không phát hiện ra vấn đề lớn, có vẻ Đình Hương trúng chỉ là loại thuốc gây mê thông thường nên cho Đình Hương về nhà, không cần phải nằm viện theo dõi.
Thủy Tiên nghe vậy thì vẫn băn khoăn:
- Ồ, nói vậy là vẫn có tác dụng phụ, sao thím không để em ấy nằm theo dõi mấy hôm.
Đình Hương nghe Thủy Tiên muốn mình ở viện thì chun mũi kéo tay áo Tố Lan làm nũng:
- Không, con không muốn ở viện đâu, con khỏe rồi. Để con về nhà đi!
Thủy Tiên ngạc nhiên khi thấy Đình Hương hồi phục được tâm lý lại nhanh như vậy thì tò mò hỏi:
- Đình Hương, chẳng phải em…em… em không sao thật rồi chứ?
Đình Hương có chút đỏ mặt liếc nhìn Lý Đông một chút rồi rướn người nói nhỏ gì đó vào tai Thủy Tiên. Thủy Tiên nghe xong thì nét mặt cũng giãn ra, nét vui mừng càng đậm hơn, những phiền muộn do chuyện của Trần Khanh mang lại khi trước cũng dường như biến mất.
Thủy Tiên vui vẻ nhưng lại không biết người vui vẻ bây giờ lại không chỉ có mỗi mình nàng, nói cho đúng thì có kẻcòn vui vẻ hơn cả nàng. Người này không ai khác lại chính là vị anh hùng của ngày hôm nay, Lý Đông.
Hắn vốn là đứng ở một bên không cố tình nghe trộm nhưng với thính lực kinh người của mình những lời thầm thì của Đình Hương vẫn lọt vào tai hắn, theo đó Lý Đông biết được Đình Hương cho đến giờ vẫn còn là một thân xử nử, cũng chưa bị Thành Tú chính thức xâm phạm qua. Lý Đông vui mừng không phải chuyện này mang lại lợi ích gì cho hắn mà đơn giản Lý Đông thực tâm mong muốn Đình Hương chịu tổn thương tâm lý và ám ảnh vì chuyện này, một cô gái tốt như nàng không đáng để phải chịu điều bất công đó.
Đình Tùng khi này vừa nghe cuộc trò chuyện của con gái vừa thi thoảng quan sát Lý Đông. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lý Đông nên cũng có chút tò mò người này vì sao lại không quản đêm hôm xuất hiện ở đây như vậy.
Đợi cho Thủy Tiên và Đình Hương hết rì rầm to nhỏ, Đình Tùng mới lên tiếng hỏi nàng:
- Này Thủy Tiên, cậu bạn này ai đây? Không phải là bạn trai của cháu chứ?
Thủy Tiên hơi lệch đầu nhìn Lý Đông, nàng có chút phân vân có nên nói ra thân phận của hắn hay không. Tuy vậy sau một lúc Thủy Tiên thầm nhủ việc này tốt nhất để Lý Đông tự chủ động thì hơn do vậy nàng quay sang Đình Tùng mỉm cười:
- Không phải đâu chú! Đây là Lý Đông, bạn cùng lớp với Đình Hương. Chính cậu ấy là người giải cứu cho Đình Hương hôm nay đấy!
Nghe con gái gặp nạn, Đình Tùng tới thẳng bệnh viện nên không biết chút gì về tình huống ở phòng trà do vậy lập tức tiến lại trước mặt Lý Đông vỗ vai hắn:
- Lý Đông phải không? Chú là Đình Tùng! Việc hôm nay gia đình chú đội ơn cháu rất nhiều! Nếu không có cháu thì không hiểu mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ như thế nào rồi.
Lý Đông mỉm cười:
- Không có gì đâu chú. Cũng là có người báo cháu mới biết mà tới thôi.
- Ừ, nói gì thì nói, trước mắt hôm nào cháu phải qua nhà, cô chú muốn mời cháu một bữa cơm để cảm ơn mới được!
Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, Lý Đông cũng không có ý làm cao, hắn vui vẻ gật đầu:
- Vâng, được ạ!
Tố Lan nghe tới đây thì cười xen vào:
- Ha ha, tốt! Thế cuối tuần này luôn nhé, cháu không bận gì chứ?
Lý Đông gật đầu:
- Vâng, cháu có thể đi được!
Đình Hương nãy giờ vẫn len lén mà nhìn Lý Đông, thấy hắn đồng ý tới nhà mình thì gò má càng thêm hồng, một niềm vui không tên nhẹ nhàng len lỏi như dòng suối mát xoa dịu đi những hoảng sợ và thương tâm trước đó.
Nói là vậy nhưng có lẽ vẫn còn chút dư âm ảnh hưởng từ vụ việc trước đó nên tới giờ nàng vẫn không dám nói câu gì với Lý Đông lúc này, tâm lý vẫn còn chút ngại ngùng xấu hổ. Không cần ai phải nói Đình Hương cũng biết Lý Đông là đã nhìn thấy hết cơ thể của mình trong tình trạng Eva, với một cô gái mới lớn chưa trải sự đời như nàng sao lại không thấy ái ngại chuyện đó cho được nhất là Lý Đông lại là người nàng vẫn hằng thầm thương trộm nhớ lâu nay.
Lý Đông đương nhiên không biết những ý nghĩ này trong lòng Đình Hương có điều thấy nàng rụt rè nên hắn cũng không bắt chuyện, cứ để vài hôm nữa Đình Hương hoàn toàn ổn định rồi hãy nói sau cũng được.
Nói chuyện thêm dăm ba câu, Đình Tùng mới đưa tay nhìn đồng hồ rồi đề nghị:
- Cũng muộn rồi, chúng ta cũng nên về nhà nghỉ ngơi thôi! Lý Đông, nhà cháu ở đâu để chú đưa về?
Lý Đông mỉm cười chỉ tay về phía Đinh Dũng từ chối:
- Dạ thôi, cháu đi với người bạn đang đứng ở kia rồi! Chú cứ đưa Đình Hương về nghỉ ngơi cho sớm ạ!
Đình Tùng nhìn về người thanh niên đang đứng phía xa rồi gật gù:
- Uhm, nếu cháu đã thu xếp được thì chủ động nhé.
Nói xong, Đình Tùng lại quay nhìn về phía Thủy Tiên:
- Còn cháu thì sao?
Thủy Tiên vội đáp lời:
- Dạ, lái xe nhà cháu cũng đang đợi ở dưới, chú thím không cần lo đâu ạ!
Đình Tùng gật đầu rồi nhìn mọi người:
- Uhm… Vậy chúng ta xuống dưới thôi!
Nói xong, ông ta chủ động đi về phía thang máy. Mọi người theo đó cũng lục tục nối nhau đi theo.
Tại hầm ngầm, sau khi nói lời tạm biệt, Đình Tùng dẫn theo mẹ con Đình Hương tiến về nơi gửi xe của mình.
Lên xe, chờ vợ con ổn định vị trí, Đình Tùng nhấn ga cho xe tà tà chạy vòng theo đường dẫn để lên mặt đất. Khi đi tới khúc cua, Đình Tùng liếc nhìn qua kính chiếu hậu thì tình cờ thấy được ở phía xa Lý Đông đang được người thanh niên đi cùng mở cửa để hắn ngồi vào ghế sau của một chiếc Cadillac bọc thép.
Khẽ cau mày, Đình Tùng lên tiếng hỏi con gái:
- Đình Hương, người bạn Lý Đông này của con gia cảnh là thế nào vậy?
Đình Hương khá là ngạc nhiên khi cha mình hỏi như vậy nhưng suy nghĩ giây lát nàng lại không biết trả lời thế nào. Nếu là trước kia Đình Hương có thể chắc chắn trả lời câu hỏi này nhưng sự việc hôm nay lại cho nàng thấy lâu nay nàng vẫn là nhầm lẫn, thực sự nàng chưa biết gì về Lý Đông cả. Sự việc tại phòng trà khiến tâm lý nàng không được tốt nhưng Đình Hương vẫn có thể nhận ra xung quanh Lý Đông có rất nhiều người, ai nấy đều tuân lệnh hắn răm rắp thậm chí nàng còn nghe loáng thoáng bọn họ gọi Lý Đông là chủ tịch gì đó nữa. Đáng tiếc là lúc đó Đình Hương đang quá bấn loạn nên cũng không quan tâm được nhiều.
Thấy con gái không trả lời câu hỏi của Đình Tùng, Tố Lan đẩy nhẹ tay con gái:
- Cha con hỏi con kìa?
Đình Hương giật mình tỉnh lại từ trong suy tư vội vã trả lời qua quýt:
- Dạ, cái này, cái này con cũng không rõ lắm ạ. Con chỉ biết nhà cậu ấy ở Đông Thành còn tình hình gia cảnh thế nào thì lại không biết cụ thể.
Đình Tùng nghe xong ậm ừ rồi nói:
- Có vẻ nhà cậu bạn này của con cũng không phải đơn giản đâu. Cha vừa thấy nó lên trên một chiếc xe Cadillac chống đạn, người thanh niên nó nói là bạn kia hình như lại là vệ sĩ của nó đấy.
Đình Hương làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Ô, vậy ạ? Con thấy ở lớp cậu ấy tỏ ra rất giản dị mà?
Đình Tùng lắc đầu cười nhẹ rồi dặn dò con gái:
- Cha nghĩ chắc Lý Đông hẳn có một lý do nào đó nên không muốn mọi người biết hoàn cảnh nhà mình thôi. Tiếp xúc sơ qua cha thấy Lý Đông này có vẻ là người tốt, con nên thân cận nhiều hơn!
Không hiểu lắm Đình Tùng là có ý gì nhưng chuyện này thì đúng là hợp ý của Đình Hương nên nàng gật đầu nhu thuận:
- Vâng ạ!
Khi này xe đã lên được tới mặt đất, chạy thêm một đoạn Đình Tùng lại lên tiếng:
- Tố Lan, Đình Hương! Chuyện hôm nay, em và con thấy chúng ta nên xử lý thế nào?
Tố Lan nghe xong thì như chọc phải vết thương, nàng nổi giận nói lớn:
- Hừ, còn thế nào? Phải kiện cho nó rục xương ra. Không ngờ nhìn mặt mũi cũng sáng sủa hiền lành mà lại có thể dám làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi như thế. Em đúng là trước đây có mắt như mù mới có ý định tác hợp nó với Đình Hương.
Đình Tùng nghe xong cũng không đồng thuận với ý kiến của Tố Lan ngay mà lại hỏi con gái:
- Đình Hương, ý con thì sao?
Mặc dù không quá muốn nhắc tới chuyện này nhưng thân là người trong cuộc, cha nàng hỏi ý kiến nàng cũng là phải nhẽ, Đình Hương đành suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Con nghe Chị Thủy Tiên nói lại anh ta cũng bị Lý Đông đánh chấn thương nặng lắm. Dù sao con cũng không bị gì lớn, hay là mình thôi đi cha mẹ. Làm phức tạp lên cũng chẳng ích lợi gì.
Tố Lan lập tức phản đối:
- Không được, không thể để người như vậy thoát tội được. Nếu không phải Lý Đông tới kịp thời thì hậu quả thế nào con có tưởng tượng được không?
Đình Hương nghe tới đây thì không biết phản bác thế nào, quả thật nếu không có Lý Đông thì giờ này nàng đúng thật là thảm rồi.
Đình Tùng ngồi trên cân nhắc một chút rồi lên tiếng:
- Được rồi, dù sao hai nhà cũng từng có quan hệ, cũng từng suýt thành thông gia. Việc này để xem thái độ của gia đình bên kia thế nào rồi tính tiếp. Hôm nay tạm dừng ở đây đã! Ai cũng mệt mỏi rồi.
Nói xong, Đình Tùng nhấn mạnh ga, chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng.
Tác giả :
DongHo