Khó Để Buông Tay
Chương 47: Nếu Cao Tử Quần bị mất trí nhớ, heo nái cũng có thể leo lên cây
Lãnh Tây rót cốc trà đưa đến bàn: “Mời bác ạ."
Bà Sở nhìn quanh cửa hàng một vòng: “Đúng lúc bác đi qua đây, trước đó có nghe Sở Hàng bảo cháu vừa mở tiệm bán hoa, vốn định ghé thăm cháu từ lâu nhưng trong nhà cứ liên tục bận chuyện. Chúc mừng cháu."
Lãnh Tây khẽ nói: “Cảm ơn bác ạ."
“Thời còn trẻ bác có rất nhiều mơ ước, trong đó có một hy vọng là sẽ tự mình mở một cửa hàng bán hoa, nhưng về sau quen biết với bố Sở Hàng, rồi tự nhiên đi theo nghề giáo viên. Bất quá bây giờ ngẫm lại, nếu lúc đó mở cửa hàng bán hoa chưa chắc đã có kết quả tốt, có đôi khi những thứ không đạt được lại là những kỉ niệm đẹp không thể quên.
Trái tim Lãnh Tây khẽ động, cô bình tĩnh nâng cốc trà khẽ nhấp môi.
Bà Sở đứng dậy dạo quanh quán một vòng: “Hoa này đẹp quá, là hoa chuông tím phải không?"
Lãnh Tây đi đến, cô gật đầu: “Dạ." Trong cửa hàng hoa chuông tím không nhiều lắm, cô lẳng lặng ngắm nhìn, giữa cánh hoa tím là màu xanh lam, cánh hoa mềm mại tươi đẹp động lòng người.
“Đẹp quá." Bà Sở bỗng nhiên thở dài: “Chỉ là ý nghĩa của loài hoa này quá bi thương." Bà khẽ thì thầm: “Hoa chuông tím-tình yêu vô vọng."
Lãnh Tây đang khẽ chạm những cánh hoa bỗng dưng dừng tay lại.
“Tình yêu tuy rất đẹp, nhưng cuộc sống có đôi khi cũng rất thực tế. Có đôi khi yêu nhau nhưng không nhất định phải đến bên nhau. Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có duyên số. Lãnh Tây, cháu hiểu không?"
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lạ thường.
Lãnh Tây cảm thấy rất may vì lúc này Tiểu Ưu và Tiểu Dịch đã ra ngoài ăn tối, chỉ có cô một mình đối mặt với những chuyện này. Nếu như không có việc bà Sở đã không đến đây, huống hồ hôm sinh nhật bà Sở, Lãnh Tây đã cảm thụ được cái tình người ấm lạnh.
“Bác gái, ý của bác cháu hiểu." Lãnh Tây bình tĩnh nói, cô nhìn thẳng vào bà, ánh mẳt thanh thản: “Cháu rất biết ơn anh Sở trong thời gian qua đã giúp đỡ cháu rất nhiều, cả đời này cháu sẽ không bao giờ quên. Cháu không cảm thấy rằng trên trái đất này có cái gì xứng hay không xứng với cái gì, chỉ cần là yêu nhau tại sao không thể đến bên nhau?" Cô không kiêu không nịnh nói.
Bà Sở nghe cô nói vậy, nét hơi khó xử.
Lãnh Tây tiếp tục: “Nếu như cuối cùng hai người không thể đến bên nhau, không phải bởi vì những thứ gọi là quan niệm kia, mà chỉ bởi vì hai người vẫn chưa đủ kiên định, vẫn chưa đủ yêu nhau."
Bà Sở đứng người nhìn cô, sắc mặt trở nên thay đổi.
Lãnh Tây cười nhếch môi: “Có lẽ những điều cháu nói bác nghe không được xuôi tai, nhưng đây chính là suy nghĩ của cháu. Chẳng nhẽ bà mẹ đơn thân thì không có quyền được theo đuổi hạnh phúc của mình ư?"
“Cháu…" Bà Sở cắn môi, khóe miệng run run, không còn dáng vẻ cao ngạo khi mới bước vào cửa.
“Nếu như nói giữa cháu và Sở sư huynh không có gì thì đúng là nói dối, nhưng đó cũng chỉ là sự rung động của tuổi thanh xuân. Bác yên tâm, cháu và anh Sở từ bảy năm trước đã không có gì." Cô nhẹ nhõm thở ra, không ngờ rằng bản thân mình sao có thể bình thản đến vậy.
Bà Sở không nghĩ tới Lãnh Tây sẽ nói ra những lời như vậy, bà cắn chặt răng: “Cháu cũng biết là chúng ta để ý chuyện cháu đã có con riêng, có lẽ những gì hôm nay bác nói khiến cháu khó chịu. Đợi đến khi cháu bằng tuổi bác cháu sẽ hiểu, có đôi khi tình yêu và hôn nhân là hai việc khác nhau. Tâm ý của Sở Hàng đối với cháu, người mẹ như ta sao lại không nhận ra chứ, nhưng dù sao khoảng cách giữa hai đứa vẫn thật quá xa. Cháu cũng đã khẳng định với bác rồi vậy bác đây cũng yên tâm."
“Xin lỗi, đã làm phiền cháu."
Bà Sở xoay người, Lãnh Tây nhìn theo bóng lưng bà, cười khổ.
Hơn mười giờ Sở Hàng mới về đến nhà, gần đây chuyện ở công ty luật rất bận rộn, nhiều vụ kiện dồn dập. Anh mệt mỏi lê bước vào nhà, không nghĩ rằng mẹ vẫn còn chưa ngủ.
“Con về rồi đấy à? Có đói bụng không, mẹ làm chút gì cho con ăn nhé?" Bà Sở giảm âm lượng ti vi.
“Không cần đâu mẹ, con đã ăn tối rồi.Giờ này rồi sao mẹ còn chưa ngủ?" Sở Hàng đặt túi xuống.
Bà Sở nhìn chằm con trai, dưới ánh đèn, đôi mắt bà trở nên sâu đậm. Sở Hàng nhìn thấy mẹ khan khác, liền ngồi xuống cạnh bà: “Mẹ làm sao vậy?"
“Con và Hứa Thi thế nào rồi?" Bà Sở hỏi thẳng.
Sở Hàng nhíu mày: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con chỉ xem cô ấy là em gái. Con và Hứa Thi không thể nào."
Sắc mặt bà Sở càng trở nên ảm đạm: “Tiểu Hàng, hãy nghe mẹ nói một câu, con và Lãnh Tây không thể nào." Bà không hề che giấu: “Cô ấy chưa lập gia đình đã có một đứa con gái riêng, bây giờ còn dây dưa không rõ với anh chàng họ Cao kia. Nếu cô ta vào gia đình chúng ta, con bảo bố mẹ sao có thể đối mặt với họ hàng và bạn bè đây."
Sắc mặt Sở Hàng ảm đạm, anh nghiến chặt răng: “Tất cả những gì báo chí viết chỉ là vớ vẩn. Lãnh Tây là cô gái rất tốt, tiếp xúc lâu với cô ấy mẹ sẽ nhận ra, Hi Hi cũng là đứa bé rất đáng yêu, rất hiểu chuyện."
Bà Sở liên tục lắc đầu: “Đêm nay mẹ sẽ nói chuyện dứt điểm với con, mẹ không tán thành chuyện con và cô ta, hơn nữa con cảm thấy Lãnh Tây sẽ đồng ý yêu con sao? Mẹ đã đến chỗ đó, nó là một người rất thương con cái. Tình cảm con bé dành cho con là gì trong lòng con là người hiểu rõ nhất." Bà thở dài: “Dì Trần đã nói, ấn tượng của Hứa Thi đối với con không tệ."
Sở Hàng mệt mỏi kéo cà vạt: “Mẹ, được rồi, con mệt rồi, con về phòng ngủ trước đây. Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi."
Bóng đêm yên tĩnh. Sở Hàng ngồi xuống bàn làm việc, trước mặt anh là một tập văn kiện, anh buồn bực không muốn đúng vào, ngày mai còn phải lên tòa.
Lời của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai anh, tương lai của anh và Lãnh Tây lại một lần nữa rơi vào bế tắc, anh không sợ phải chờ đợi, điều anh sợ nhất chính là cô sẽ lùi bước.
Lời hôm đó cô nói anh vẫn còn nhớ rõ: “Hứa Thi rất tốt." Đúng vậy Hứa Thi rất tốt, lại xinh đẹp nhưng cô ấy không phải là cô. Cho dù cô ấy có tốt hơn đi nữa đối với anh mà nói cũng không quan trọng.
Sở Hàng nặng nề thở dài, anh cầm điện thoại. Cảm giác của bày năm trước mơ hồ quay lại, Lãnh Tây và anh cứ thế chia tay trong im lặng.
Lãnh Tây đang tính toán sổ sách, điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn màn hình: “Sở Hàng, đã trễ thế này có chuyện gì không?" Cô ngước nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ rồi sao anh còn gọi vào lúc này.
Sở Hàng cố lấy can đảm: “Tiểu Tây, chúng ta kết hôn đi." Trái tim anh bỗng nhiên đập thình thịch.
Chiếc bút trong tay cô rơi xuống: “Sở Hàng, anh sao thế?"
“Tiểu Tây, em đồng ý với anh đi." Đây là lần đầu tiên Sở Hàng kiên quyết như thế.
Sau đó là một loại lặng lẽ đến tĩnh mịch.
“Anh à, anh sẽ tìm được một cô gái tốt hơn. Anh và em …không thể nào." Lãnh Tây chua xót nhắm mắt, cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của Sở Hàng.
“Sư huynh, xin lỗi." Cô khẽ nói.
Sở Hàng đột nhiên nở nụ cười tự giễu bi thương tột cùng hỏi: “Bởi vì anh ta?"
Lãnh Tây hít sâu, cô khó khăn nói: “Không phải vì ai cả, chúng ta vốn không thể nào. Sư huynh, anh đã nói với em, mọi việc phải nhìn về phía trước. Anh cũng vậy, rồi anh sẽ gặp một cô gái hợp với mình."
Ngón đèn vàng hiu hắt, đôi mắt Sở Hàng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Được, anh hiểu rồi. Tiểu Tây…" Anh khẽ gọi tên cô rồi không thể nói thêm được lời nào nữa.
Hai người nghe tiếng hít thở của đối phương, mãi đến khi điện thoại Lãnh Tây hết pin mới tắt máy.
Lãnh Tây lẳng lặng ngắm nhìn bó hoa chuông tím cô mang từ quán về, ánh mắt vô hồn trống rỗng.
Trên đời này, có những kẻ hữu duyên nhưng vô phận.
***
Buổi tối Cao Tử Quần dự họp tiệc tối chính phủ tổ chức tình cờ gặp Trần Trạm Bắc. Trần Trạm Bắc nhìn anh cười nhếch môi: “Chào Cao tổng, không biết ngài có còn nhớ tôi không?"
Cao Tử Quần đương nhiên biết anh bạn mình đang trêu chọc, anh cười: “Nếu không nhận ra chủ tịch Trần, tôi đây sao dám làm ăn ở thành phố D này."
Trần Trạm Bắc bỗng nhiên cười thành tiếng: “Vợ tớ bảo tớ hỏi vậy, trò ngốc nghếch như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được. Không phải là đầu cậu bị đánh đến nổi có vấn đề rồi chứ."
Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài.
“Tớ nghĩ cậu hãy đổi dứt thành nghề biên kịch đi, trò hề mất trí nhớ mà cậu cũng có thể diễn được."
“Đợi một ngày cô ấy trở thành Cao phu nhân, tớ sẽ suy nghĩ đến vấn đề đầu tư vào ngành điện ảnh."
Trần Trạm Bắc nghe vợ kể Cao Tử Quần bị mất trí nhớ phân mảng, chỉ lựa chọn quên mất Lãnh Tây. Từ Thần Hi khẳng định: “Nếu Cao Tử Quần bị mất trí nhớ, heo nái cũng có thể leo lên cây."
Trần Trạm Bắc cười nghiêng ngã: “Chuyện đó thì liên quan gì đến heo nái chứ?"
Thần Hi nghiêm túc nói: “Ý của em là không thể nào có chuyện đó. Nhất định là Cao Tử Quần gạt Lãnh Tây. Không được, em phải bảo với Lãnh Tây."
Trần Trạm Bắc liền vội vàng giữ vợ: “Bà Trần à, em nói cho cô ấy, định bảo cô ấy phải làm thế nào? Vạch trần Tử Quần?" Thần Hi im lặng.
“Hai người họ căng thẳng nhiều năm vậy, bây giờ Cao Tử Quần chịu chùn bước, anh tin Cao Tử Quần có ý định riêng của mình."
Thần Hi hừ lạnh: “Nói đi nói lại thì anh cũng đứng về phía Cao Tử Quần phải không?" Cô bất mãn đấy anh ra.
Trần Trạm Bắc thở dài: “Đương nhiên là anh giúp Tiểu Tây chứ, nhưng cũng đã bảy năm trôi qua rồi, em hy vọng cô ấy cứ sống mãi như vậy sao?"
Thần Hi chán nãn lắc đầu: “Tuổi thanh xuân của Tiểu Tây đã bị Cao Tử Quần bầm dập cả rồi."
“Cho nên Cao Tử Quần phải chịu trách nhiệm, anh ta không thể thoái thác." Lại càng cam tâm tình nguyện.
Trần Trạm Bắc nhướng mày: “Cậu dự định làm thế nào? Khổ nhục kế cũng đã dùng, mất trí nhớ cũng đã thử, còn chiêu gì chưa bày ra không?"
Cao Tử Quần lạnh lùng liếc bạn: “Cậu đừng dùng giọng điệu như thể tớ là một tên lường gạt vậy, không phải tớ đang dùng tấm lòng chân thành nhất để theo đuổi vợ đây sao?"
Trần Trạm Bắc khẽ cười nói: “Lãnh Tây là người khẩu ngạnh nhẹ dạ, câu bây giờ đã chuyển đến đối diện nhà người ta ở còn sợ không có cơ hội ư?"
“Tin tức cậu cũng nhanh đấy." Anh thản nhiên nói. Sau vụ ẩu đả hôm trước, anh đã mua căn hộ đối diện nhà Lãnh Tây, hai hôm trước vừa chuyển đến. Chuyện này Lãnh Tây còn chưa phát hiện.
“Bất quá, Tử Quần, tớ khuyên cậu một câu, chuyện Lãnh Tây tối kỵ nhất chính là cậu và Văn Thư, hồi trước cậu đã dùng Văn Thư để khích cô ấy, giờ Văn Thư quay về đây, tuy cậu xem Văn Thư là em gái nhưng mà suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ không giống nhau." Trần Trạm Bắc chân thành nói.
Nghe xong những lời nói này, lòng Cao Tử Quần lại gợn sóng, kỳ thật điều anh ân hận nhất chính là lúc trước đã dùng Văn Thư để khiêu khích Lãnh Tây. Mỗi lần nhớ đến anh lại hối hận không thôi.
Nhưng là trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Bà Sở nhìn quanh cửa hàng một vòng: “Đúng lúc bác đi qua đây, trước đó có nghe Sở Hàng bảo cháu vừa mở tiệm bán hoa, vốn định ghé thăm cháu từ lâu nhưng trong nhà cứ liên tục bận chuyện. Chúc mừng cháu."
Lãnh Tây khẽ nói: “Cảm ơn bác ạ."
“Thời còn trẻ bác có rất nhiều mơ ước, trong đó có một hy vọng là sẽ tự mình mở một cửa hàng bán hoa, nhưng về sau quen biết với bố Sở Hàng, rồi tự nhiên đi theo nghề giáo viên. Bất quá bây giờ ngẫm lại, nếu lúc đó mở cửa hàng bán hoa chưa chắc đã có kết quả tốt, có đôi khi những thứ không đạt được lại là những kỉ niệm đẹp không thể quên.
Trái tim Lãnh Tây khẽ động, cô bình tĩnh nâng cốc trà khẽ nhấp môi.
Bà Sở đứng dậy dạo quanh quán một vòng: “Hoa này đẹp quá, là hoa chuông tím phải không?"
Lãnh Tây đi đến, cô gật đầu: “Dạ." Trong cửa hàng hoa chuông tím không nhiều lắm, cô lẳng lặng ngắm nhìn, giữa cánh hoa tím là màu xanh lam, cánh hoa mềm mại tươi đẹp động lòng người.
“Đẹp quá." Bà Sở bỗng nhiên thở dài: “Chỉ là ý nghĩa của loài hoa này quá bi thương." Bà khẽ thì thầm: “Hoa chuông tím-tình yêu vô vọng."
Lãnh Tây đang khẽ chạm những cánh hoa bỗng dưng dừng tay lại.
“Tình yêu tuy rất đẹp, nhưng cuộc sống có đôi khi cũng rất thực tế. Có đôi khi yêu nhau nhưng không nhất định phải đến bên nhau. Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có duyên số. Lãnh Tây, cháu hiểu không?"
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lạ thường.
Lãnh Tây cảm thấy rất may vì lúc này Tiểu Ưu và Tiểu Dịch đã ra ngoài ăn tối, chỉ có cô một mình đối mặt với những chuyện này. Nếu như không có việc bà Sở đã không đến đây, huống hồ hôm sinh nhật bà Sở, Lãnh Tây đã cảm thụ được cái tình người ấm lạnh.
“Bác gái, ý của bác cháu hiểu." Lãnh Tây bình tĩnh nói, cô nhìn thẳng vào bà, ánh mẳt thanh thản: “Cháu rất biết ơn anh Sở trong thời gian qua đã giúp đỡ cháu rất nhiều, cả đời này cháu sẽ không bao giờ quên. Cháu không cảm thấy rằng trên trái đất này có cái gì xứng hay không xứng với cái gì, chỉ cần là yêu nhau tại sao không thể đến bên nhau?" Cô không kiêu không nịnh nói.
Bà Sở nghe cô nói vậy, nét hơi khó xử.
Lãnh Tây tiếp tục: “Nếu như cuối cùng hai người không thể đến bên nhau, không phải bởi vì những thứ gọi là quan niệm kia, mà chỉ bởi vì hai người vẫn chưa đủ kiên định, vẫn chưa đủ yêu nhau."
Bà Sở đứng người nhìn cô, sắc mặt trở nên thay đổi.
Lãnh Tây cười nhếch môi: “Có lẽ những điều cháu nói bác nghe không được xuôi tai, nhưng đây chính là suy nghĩ của cháu. Chẳng nhẽ bà mẹ đơn thân thì không có quyền được theo đuổi hạnh phúc của mình ư?"
“Cháu…" Bà Sở cắn môi, khóe miệng run run, không còn dáng vẻ cao ngạo khi mới bước vào cửa.
“Nếu như nói giữa cháu và Sở sư huynh không có gì thì đúng là nói dối, nhưng đó cũng chỉ là sự rung động của tuổi thanh xuân. Bác yên tâm, cháu và anh Sở từ bảy năm trước đã không có gì." Cô nhẹ nhõm thở ra, không ngờ rằng bản thân mình sao có thể bình thản đến vậy.
Bà Sở không nghĩ tới Lãnh Tây sẽ nói ra những lời như vậy, bà cắn chặt răng: “Cháu cũng biết là chúng ta để ý chuyện cháu đã có con riêng, có lẽ những gì hôm nay bác nói khiến cháu khó chịu. Đợi đến khi cháu bằng tuổi bác cháu sẽ hiểu, có đôi khi tình yêu và hôn nhân là hai việc khác nhau. Tâm ý của Sở Hàng đối với cháu, người mẹ như ta sao lại không nhận ra chứ, nhưng dù sao khoảng cách giữa hai đứa vẫn thật quá xa. Cháu cũng đã khẳng định với bác rồi vậy bác đây cũng yên tâm."
“Xin lỗi, đã làm phiền cháu."
Bà Sở xoay người, Lãnh Tây nhìn theo bóng lưng bà, cười khổ.
Hơn mười giờ Sở Hàng mới về đến nhà, gần đây chuyện ở công ty luật rất bận rộn, nhiều vụ kiện dồn dập. Anh mệt mỏi lê bước vào nhà, không nghĩ rằng mẹ vẫn còn chưa ngủ.
“Con về rồi đấy à? Có đói bụng không, mẹ làm chút gì cho con ăn nhé?" Bà Sở giảm âm lượng ti vi.
“Không cần đâu mẹ, con đã ăn tối rồi.Giờ này rồi sao mẹ còn chưa ngủ?" Sở Hàng đặt túi xuống.
Bà Sở nhìn chằm con trai, dưới ánh đèn, đôi mắt bà trở nên sâu đậm. Sở Hàng nhìn thấy mẹ khan khác, liền ngồi xuống cạnh bà: “Mẹ làm sao vậy?"
“Con và Hứa Thi thế nào rồi?" Bà Sở hỏi thẳng.
Sở Hàng nhíu mày: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con chỉ xem cô ấy là em gái. Con và Hứa Thi không thể nào."
Sắc mặt bà Sở càng trở nên ảm đạm: “Tiểu Hàng, hãy nghe mẹ nói một câu, con và Lãnh Tây không thể nào." Bà không hề che giấu: “Cô ấy chưa lập gia đình đã có một đứa con gái riêng, bây giờ còn dây dưa không rõ với anh chàng họ Cao kia. Nếu cô ta vào gia đình chúng ta, con bảo bố mẹ sao có thể đối mặt với họ hàng và bạn bè đây."
Sắc mặt Sở Hàng ảm đạm, anh nghiến chặt răng: “Tất cả những gì báo chí viết chỉ là vớ vẩn. Lãnh Tây là cô gái rất tốt, tiếp xúc lâu với cô ấy mẹ sẽ nhận ra, Hi Hi cũng là đứa bé rất đáng yêu, rất hiểu chuyện."
Bà Sở liên tục lắc đầu: “Đêm nay mẹ sẽ nói chuyện dứt điểm với con, mẹ không tán thành chuyện con và cô ta, hơn nữa con cảm thấy Lãnh Tây sẽ đồng ý yêu con sao? Mẹ đã đến chỗ đó, nó là một người rất thương con cái. Tình cảm con bé dành cho con là gì trong lòng con là người hiểu rõ nhất." Bà thở dài: “Dì Trần đã nói, ấn tượng của Hứa Thi đối với con không tệ."
Sở Hàng mệt mỏi kéo cà vạt: “Mẹ, được rồi, con mệt rồi, con về phòng ngủ trước đây. Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi."
Bóng đêm yên tĩnh. Sở Hàng ngồi xuống bàn làm việc, trước mặt anh là một tập văn kiện, anh buồn bực không muốn đúng vào, ngày mai còn phải lên tòa.
Lời của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai anh, tương lai của anh và Lãnh Tây lại một lần nữa rơi vào bế tắc, anh không sợ phải chờ đợi, điều anh sợ nhất chính là cô sẽ lùi bước.
Lời hôm đó cô nói anh vẫn còn nhớ rõ: “Hứa Thi rất tốt." Đúng vậy Hứa Thi rất tốt, lại xinh đẹp nhưng cô ấy không phải là cô. Cho dù cô ấy có tốt hơn đi nữa đối với anh mà nói cũng không quan trọng.
Sở Hàng nặng nề thở dài, anh cầm điện thoại. Cảm giác của bày năm trước mơ hồ quay lại, Lãnh Tây và anh cứ thế chia tay trong im lặng.
Lãnh Tây đang tính toán sổ sách, điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn màn hình: “Sở Hàng, đã trễ thế này có chuyện gì không?" Cô ngước nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ rồi sao anh còn gọi vào lúc này.
Sở Hàng cố lấy can đảm: “Tiểu Tây, chúng ta kết hôn đi." Trái tim anh bỗng nhiên đập thình thịch.
Chiếc bút trong tay cô rơi xuống: “Sở Hàng, anh sao thế?"
“Tiểu Tây, em đồng ý với anh đi." Đây là lần đầu tiên Sở Hàng kiên quyết như thế.
Sau đó là một loại lặng lẽ đến tĩnh mịch.
“Anh à, anh sẽ tìm được một cô gái tốt hơn. Anh và em …không thể nào." Lãnh Tây chua xót nhắm mắt, cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của Sở Hàng.
“Sư huynh, xin lỗi." Cô khẽ nói.
Sở Hàng đột nhiên nở nụ cười tự giễu bi thương tột cùng hỏi: “Bởi vì anh ta?"
Lãnh Tây hít sâu, cô khó khăn nói: “Không phải vì ai cả, chúng ta vốn không thể nào. Sư huynh, anh đã nói với em, mọi việc phải nhìn về phía trước. Anh cũng vậy, rồi anh sẽ gặp một cô gái hợp với mình."
Ngón đèn vàng hiu hắt, đôi mắt Sở Hàng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Được, anh hiểu rồi. Tiểu Tây…" Anh khẽ gọi tên cô rồi không thể nói thêm được lời nào nữa.
Hai người nghe tiếng hít thở của đối phương, mãi đến khi điện thoại Lãnh Tây hết pin mới tắt máy.
Lãnh Tây lẳng lặng ngắm nhìn bó hoa chuông tím cô mang từ quán về, ánh mắt vô hồn trống rỗng.
Trên đời này, có những kẻ hữu duyên nhưng vô phận.
***
Buổi tối Cao Tử Quần dự họp tiệc tối chính phủ tổ chức tình cờ gặp Trần Trạm Bắc. Trần Trạm Bắc nhìn anh cười nhếch môi: “Chào Cao tổng, không biết ngài có còn nhớ tôi không?"
Cao Tử Quần đương nhiên biết anh bạn mình đang trêu chọc, anh cười: “Nếu không nhận ra chủ tịch Trần, tôi đây sao dám làm ăn ở thành phố D này."
Trần Trạm Bắc bỗng nhiên cười thành tiếng: “Vợ tớ bảo tớ hỏi vậy, trò ngốc nghếch như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được. Không phải là đầu cậu bị đánh đến nổi có vấn đề rồi chứ."
Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài.
“Tớ nghĩ cậu hãy đổi dứt thành nghề biên kịch đi, trò hề mất trí nhớ mà cậu cũng có thể diễn được."
“Đợi một ngày cô ấy trở thành Cao phu nhân, tớ sẽ suy nghĩ đến vấn đề đầu tư vào ngành điện ảnh."
Trần Trạm Bắc nghe vợ kể Cao Tử Quần bị mất trí nhớ phân mảng, chỉ lựa chọn quên mất Lãnh Tây. Từ Thần Hi khẳng định: “Nếu Cao Tử Quần bị mất trí nhớ, heo nái cũng có thể leo lên cây."
Trần Trạm Bắc cười nghiêng ngã: “Chuyện đó thì liên quan gì đến heo nái chứ?"
Thần Hi nghiêm túc nói: “Ý của em là không thể nào có chuyện đó. Nhất định là Cao Tử Quần gạt Lãnh Tây. Không được, em phải bảo với Lãnh Tây."
Trần Trạm Bắc liền vội vàng giữ vợ: “Bà Trần à, em nói cho cô ấy, định bảo cô ấy phải làm thế nào? Vạch trần Tử Quần?" Thần Hi im lặng.
“Hai người họ căng thẳng nhiều năm vậy, bây giờ Cao Tử Quần chịu chùn bước, anh tin Cao Tử Quần có ý định riêng của mình."
Thần Hi hừ lạnh: “Nói đi nói lại thì anh cũng đứng về phía Cao Tử Quần phải không?" Cô bất mãn đấy anh ra.
Trần Trạm Bắc thở dài: “Đương nhiên là anh giúp Tiểu Tây chứ, nhưng cũng đã bảy năm trôi qua rồi, em hy vọng cô ấy cứ sống mãi như vậy sao?"
Thần Hi chán nãn lắc đầu: “Tuổi thanh xuân của Tiểu Tây đã bị Cao Tử Quần bầm dập cả rồi."
“Cho nên Cao Tử Quần phải chịu trách nhiệm, anh ta không thể thoái thác." Lại càng cam tâm tình nguyện.
Trần Trạm Bắc nhướng mày: “Cậu dự định làm thế nào? Khổ nhục kế cũng đã dùng, mất trí nhớ cũng đã thử, còn chiêu gì chưa bày ra không?"
Cao Tử Quần lạnh lùng liếc bạn: “Cậu đừng dùng giọng điệu như thể tớ là một tên lường gạt vậy, không phải tớ đang dùng tấm lòng chân thành nhất để theo đuổi vợ đây sao?"
Trần Trạm Bắc khẽ cười nói: “Lãnh Tây là người khẩu ngạnh nhẹ dạ, câu bây giờ đã chuyển đến đối diện nhà người ta ở còn sợ không có cơ hội ư?"
“Tin tức cậu cũng nhanh đấy." Anh thản nhiên nói. Sau vụ ẩu đả hôm trước, anh đã mua căn hộ đối diện nhà Lãnh Tây, hai hôm trước vừa chuyển đến. Chuyện này Lãnh Tây còn chưa phát hiện.
“Bất quá, Tử Quần, tớ khuyên cậu một câu, chuyện Lãnh Tây tối kỵ nhất chính là cậu và Văn Thư, hồi trước cậu đã dùng Văn Thư để khích cô ấy, giờ Văn Thư quay về đây, tuy cậu xem Văn Thư là em gái nhưng mà suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ không giống nhau." Trần Trạm Bắc chân thành nói.
Nghe xong những lời nói này, lòng Cao Tử Quần lại gợn sóng, kỳ thật điều anh ân hận nhất chính là lúc trước đã dùng Văn Thư để khiêu khích Lãnh Tây. Mỗi lần nhớ đến anh lại hối hận không thôi.
Nhưng là trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Tác giả :
Dạ Mạn