Khiêu Khích Bên Người
Chương 1
Đêm hôm khuya khoắt, gió đêm thổi tới có chút mạnh mẽ, thời tiết nhập thu luôn mang theo một cỗ cảm giác thê lương.
Sở Hàm lấy chìa khoá mở cửa, bật đèn, sau đó cứng ngắc đứng trước cửa.
Vẫn duy trì tư thế im lặng.
Hành lang vắng vẻ không một bóng người, âm thanh rất nhỏ mơ hồ truyền đến, răng rắc một tiếng, cũng không rõ ràng.
Sở Hàm nhíu mày một cái, sau đó đi vào nhà rất nhanh, khoá cửa lại.
Không phải lỗi giác của y, đã gần nửa tháng rồi, vô luận là y trở về lúc nào, đều cảm giác được cái bóng đang rình mò kia, tuy rằng không mang theo ác ý, nhưng cảm giác bị người ta quan sát cũng không tốt lắm.
Trên đời này chính là có nhiều người nhàm chán như vậy, chuyện của mình còn chưa lo xong đã thích quan tâm đến việc nhà người khác.
Cởi giày, Sở Hàm nằm thẳng cẳng trên giường, tuỳ ý lăn lộn một chút rồi nhắm mắt lại.
Mệt a….
Gần đây thật là mệt.
Mấy lão đầu bên trên không biết ăn nhầm phải cái gì, gần đây cứ hở một tí là đòi họp, phòng tài vụ bọn họ rõ ràng chỉ có việc hạch toán sổ sách, miễn cường ngồi nghe phát triển thị trường rốt cuộc là có ý nghĩa gì!
– Lãng phí thời gian.
Bĩu môi đứng lên, Sở Hàm đến phòng bếp rót cho mình một cốc nước, xuyên qua cửa sổ, thấy được nhà hàng xóm vẫn còn đang sáng đèn.
Lại nói tiếp, nửa tháng trước hình như có người mới chuyển đến, ở ngay sát vách nhà y.
Mấy toà nhà kiểu này chỉ có kéo khoảng cách giữa người với người ngày càng xa. Nhớ ngày trước ở trong một con ngõ nhỏ, đi ra ngoài tuỳ tiện gọi vài tiếng gia gia nãi nãi là sẽ có người cho đồ ăn. Còn thời buổi bây giờ, nếu có ốm chết trong nhà chắc phải chờ đến lúc thi thể bốc mùi thì mới có người để ý.
Kéo rèm cửa sổ ra ngó qua, phía đối phương không thả rèm, có thể thấy được trang hoàng bên trong không tồi, có lẽ cũng là người biết thưởng thức cuộc sống. Tiểu khu mà Sở Hàm đang ở giá đất cũng không phải là rẻ, người có thể vào đây ở, đương nhiên cũng sẽ không tiếc bỏ mấy đồng tiền ra trang hoàng. Ấn tượng về nhà hàng xóm như vậy, Sở Hàm đóng cửa sổ, tiếp tục uống nước.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đến số 4, nghĩ đến chín giờ sáng mai còn phải khổ sở đến công ty, Sở Hàm vội vọt đi tắm rửa, sau đó lên giường đi ngủ.
Không chú ý tới dưới ánh đèn nhà đối diện, mơ hồ một bóng dáng đang đứng đó.
Thời gian họp luôn là lúc để mấy phòng ban nói móc đấu đá lẫn nhau, Sở Hàm ngồi nghe mà phát chán, chỉ có thể tận lực che miệng ngáp một cái, tầm mắt đảo đến Nhâm Kiệt ngồi đối diện, biểu tình đối phương có vẻ châm chọc.
Sở Hàm nhíu mày, cười cái lông ấy, cũng không nhìn xem sếp nhà cậu đang mất mặt thế nào!
Vị sếp kia nhà Nhâm Kiệt, trình độ gây tai hoạ có thể đạt tới cấp cực kỳ nguy hiểm rồi, chuyện gì mà có dính dáng đến tay ông ta, dù đơn giản thế nào cũng có thể biến thành phức tạp, đến cuối cùng lại càng rối ren be bét, hại mọi người phải cùng đi thu dọn cục diện rối rắm. Mà bình thường, người cùng ông ta đấu đá lợi hại nhất, chính là lão đại phòng Sở Hàm.
Người ta vẫn nói một núi không thể chứa hai hổ, Sở Hàm cảm thấy dưới tình huống này, người thông minh thì cũng nên giả bộ ngu ngốc một tí….
Tranh cãi từ giờ ăn trưa đến lúc ăn tối, thật vất vả mới tan họp, Sở Hàm cảm thấy thịt trên mặt mình cũng cứng ngắc luôn rồi.
“Mẹ! Quá đáng sợ…."
Nhâm Kiệt nhìn dáng vẻ của y, cười cười. “Sếp nhà cậu hôm nay thật cố gắng…." Có thể đem ông sếp nhà mình mắng đến tái xanh mặt mũi, cho dù hôm nay có mất thời gian hay vô ý nghĩa đến đâu, nhưng xét về mặt cảm xúc thì vô cùng tốt.
“Còn không phải nhờ phúc lãnh đạo nhà các cậu…." Tức giận liếc Nhâm Kiệt một cái, Sở Hàm xoay xoay cái cổ nhức mỏi, đảo mắt mà đã hơn bảy giờ. “Đi ăn không?"
“Hôm nay tôi có hẹn rồi, cậu tự giải quyết đi".
Tuỳ ý vẫy tay rồi rời đi, Nhâm Kiệt để lại cho Sở Hàm chỉ còn một cái bóng.
“Lại là cái tên Tôn Xuyên kia!"
Không cam lòng nói với theo, người phía trước cũng chẳng thèm đáp lại, Sở Hàm có điểm khó chịu nhíu nhíu mày, trở về văn phòng.
Từ lúc Nhâm Kiệt quen biết ông chủ nhà hàng kia, thời gian hai người đi cùng nhau càng ngày càng ít.
Nói bọn họ có gian tình còn không chịu nhận, đều đã viết rõ ràng lên mặt hết rồi, muốn lừa ai chứ!
Sở Hàm tới văn phòng, nằm bẹp trên ghế sofa, lấy di động ra lướt danh bạ một lượt, lại phát giác mình không có tâm tình hò hẹn gì hết.
Thở dài một cái, cuối cùng Sở Hàm chỉ có thể đứng lên, lấy áo khoác, tắt đèn khoá cửa.
Vẫn là về nhà thôi….
Đã lâu lắm rồi y không được trải qua bầu không khí ấm áp của gia đình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Sở Hàm rời quê đến nơi khác gây dựng sự nghiệp, vận khí coi như không tồi, có thể vào làm ở một công ty gia cụ bậc nhất trong thành phố, quy mô không nhỏ, tuy không phải cấp quốc gia gì nhưng hoàn cảnh làm việc cũng thoải mái, vào làm rồi mới phát hiện ra có cả bạn học cũ, hai người ở nơi này đều chẳng quen biết ai khác, thời gian dần qua, cũng coi nhau thành bạn bè.
Khác với Nhâm Kiệt làm quan hệ xã hội, việc am hiểu nhất chính là giao tiếp với người khác, Sở Hàm kỳ thật không phải người quá giỏi xã giao.
Căn nhà này là vào năm thứ tư sau khi đi làm y mua được, tuy rằng phải đi vay, nhưng đối với y mà nói, áp lực kinh tế cũng không quá lớn. Hơn nữa có thể tự trang hoàng theo ý mình, dù sao cũng là nơi mình ở, phải có tâm một chút.
Sở Hàm rẽ vào siêu thị dưới lầu mua ít đồ, vốn dĩ y còn muốn mua hai bình rượu, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn là thôi.
Lúc tính tiền, Sở Hàm thấy cái giá bên cạnh có để ‘áo mưa’. (BCS)
Do dự một chút, cầm lấy hai cái.
Y cũng đã quên mất hàng dự trữ trong nhà để ở chỗ nào, vẫn cứ nên chuẩn bị trước thì hơn.
Kết quả, phía sau truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.
Mang theo điểm chế giễu, còn có đùa cợt, khiến cho người ta phi thường không thoải mái. Thậm chí, dường như còn mang theo điểm thích thú khi đã quan sát từ lâu. Cảm giác sởn tóc gáy làm cho Sở Hàm không hiểu sao lại thấy quen thuộc, y quay đầu lại, ngoài ý muốn thấy được một nam nhân anh tuấn.
Hơn nữa, cái loại này có chút…. Quá anh tuấn.
Ngũ quan đẹp đẽ phối với một thân khí tràng kiêu ngạo, nếu không phải Sở Hàm tự nhận mình hay xem phim truyền hình nhàm chán tám giờ tối, y còn tưởng mình nửa đêm gặp được người nổi tiếng.
Bất quá, bộ dạng đẹp cũng chưa đủ lý do để có thể cười nhạo người khác.
Sở Hàm sắc mặt không tốt nhíu nhíu mày. “Anh cười cái gì?"
Đã là thời đại gì rồi, vẫn còn có người kỳ thị chuyện này. Đều là người lớn cả, ai mà không cần chuẩn bị hàng dự trữ.
Khác với Sở Hàm biểu lộ tâm trạng rất rõ, nam nhân cao hơn y nửa cái đầu chính là ho khan một cái, nhếch khoé miệng chỉ chỉ nửa người dưới của Sở Hàm. “Cậu chưa kéo khoá quần".
Giây tiếp theo, Sở Hàm ném tiền chạy trối chết.
Sở Hàm lấy chìa khoá mở cửa, bật đèn, sau đó cứng ngắc đứng trước cửa.
Vẫn duy trì tư thế im lặng.
Hành lang vắng vẻ không một bóng người, âm thanh rất nhỏ mơ hồ truyền đến, răng rắc một tiếng, cũng không rõ ràng.
Sở Hàm nhíu mày một cái, sau đó đi vào nhà rất nhanh, khoá cửa lại.
Không phải lỗi giác của y, đã gần nửa tháng rồi, vô luận là y trở về lúc nào, đều cảm giác được cái bóng đang rình mò kia, tuy rằng không mang theo ác ý, nhưng cảm giác bị người ta quan sát cũng không tốt lắm.
Trên đời này chính là có nhiều người nhàm chán như vậy, chuyện của mình còn chưa lo xong đã thích quan tâm đến việc nhà người khác.
Cởi giày, Sở Hàm nằm thẳng cẳng trên giường, tuỳ ý lăn lộn một chút rồi nhắm mắt lại.
Mệt a….
Gần đây thật là mệt.
Mấy lão đầu bên trên không biết ăn nhầm phải cái gì, gần đây cứ hở một tí là đòi họp, phòng tài vụ bọn họ rõ ràng chỉ có việc hạch toán sổ sách, miễn cường ngồi nghe phát triển thị trường rốt cuộc là có ý nghĩa gì!
– Lãng phí thời gian.
Bĩu môi đứng lên, Sở Hàm đến phòng bếp rót cho mình một cốc nước, xuyên qua cửa sổ, thấy được nhà hàng xóm vẫn còn đang sáng đèn.
Lại nói tiếp, nửa tháng trước hình như có người mới chuyển đến, ở ngay sát vách nhà y.
Mấy toà nhà kiểu này chỉ có kéo khoảng cách giữa người với người ngày càng xa. Nhớ ngày trước ở trong một con ngõ nhỏ, đi ra ngoài tuỳ tiện gọi vài tiếng gia gia nãi nãi là sẽ có người cho đồ ăn. Còn thời buổi bây giờ, nếu có ốm chết trong nhà chắc phải chờ đến lúc thi thể bốc mùi thì mới có người để ý.
Kéo rèm cửa sổ ra ngó qua, phía đối phương không thả rèm, có thể thấy được trang hoàng bên trong không tồi, có lẽ cũng là người biết thưởng thức cuộc sống. Tiểu khu mà Sở Hàm đang ở giá đất cũng không phải là rẻ, người có thể vào đây ở, đương nhiên cũng sẽ không tiếc bỏ mấy đồng tiền ra trang hoàng. Ấn tượng về nhà hàng xóm như vậy, Sở Hàm đóng cửa sổ, tiếp tục uống nước.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đến số 4, nghĩ đến chín giờ sáng mai còn phải khổ sở đến công ty, Sở Hàm vội vọt đi tắm rửa, sau đó lên giường đi ngủ.
Không chú ý tới dưới ánh đèn nhà đối diện, mơ hồ một bóng dáng đang đứng đó.
Thời gian họp luôn là lúc để mấy phòng ban nói móc đấu đá lẫn nhau, Sở Hàm ngồi nghe mà phát chán, chỉ có thể tận lực che miệng ngáp một cái, tầm mắt đảo đến Nhâm Kiệt ngồi đối diện, biểu tình đối phương có vẻ châm chọc.
Sở Hàm nhíu mày, cười cái lông ấy, cũng không nhìn xem sếp nhà cậu đang mất mặt thế nào!
Vị sếp kia nhà Nhâm Kiệt, trình độ gây tai hoạ có thể đạt tới cấp cực kỳ nguy hiểm rồi, chuyện gì mà có dính dáng đến tay ông ta, dù đơn giản thế nào cũng có thể biến thành phức tạp, đến cuối cùng lại càng rối ren be bét, hại mọi người phải cùng đi thu dọn cục diện rối rắm. Mà bình thường, người cùng ông ta đấu đá lợi hại nhất, chính là lão đại phòng Sở Hàm.
Người ta vẫn nói một núi không thể chứa hai hổ, Sở Hàm cảm thấy dưới tình huống này, người thông minh thì cũng nên giả bộ ngu ngốc một tí….
Tranh cãi từ giờ ăn trưa đến lúc ăn tối, thật vất vả mới tan họp, Sở Hàm cảm thấy thịt trên mặt mình cũng cứng ngắc luôn rồi.
“Mẹ! Quá đáng sợ…."
Nhâm Kiệt nhìn dáng vẻ của y, cười cười. “Sếp nhà cậu hôm nay thật cố gắng…." Có thể đem ông sếp nhà mình mắng đến tái xanh mặt mũi, cho dù hôm nay có mất thời gian hay vô ý nghĩa đến đâu, nhưng xét về mặt cảm xúc thì vô cùng tốt.
“Còn không phải nhờ phúc lãnh đạo nhà các cậu…." Tức giận liếc Nhâm Kiệt một cái, Sở Hàm xoay xoay cái cổ nhức mỏi, đảo mắt mà đã hơn bảy giờ. “Đi ăn không?"
“Hôm nay tôi có hẹn rồi, cậu tự giải quyết đi".
Tuỳ ý vẫy tay rồi rời đi, Nhâm Kiệt để lại cho Sở Hàm chỉ còn một cái bóng.
“Lại là cái tên Tôn Xuyên kia!"
Không cam lòng nói với theo, người phía trước cũng chẳng thèm đáp lại, Sở Hàm có điểm khó chịu nhíu nhíu mày, trở về văn phòng.
Từ lúc Nhâm Kiệt quen biết ông chủ nhà hàng kia, thời gian hai người đi cùng nhau càng ngày càng ít.
Nói bọn họ có gian tình còn không chịu nhận, đều đã viết rõ ràng lên mặt hết rồi, muốn lừa ai chứ!
Sở Hàm tới văn phòng, nằm bẹp trên ghế sofa, lấy di động ra lướt danh bạ một lượt, lại phát giác mình không có tâm tình hò hẹn gì hết.
Thở dài một cái, cuối cùng Sở Hàm chỉ có thể đứng lên, lấy áo khoác, tắt đèn khoá cửa.
Vẫn là về nhà thôi….
Đã lâu lắm rồi y không được trải qua bầu không khí ấm áp của gia đình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Sở Hàm rời quê đến nơi khác gây dựng sự nghiệp, vận khí coi như không tồi, có thể vào làm ở một công ty gia cụ bậc nhất trong thành phố, quy mô không nhỏ, tuy không phải cấp quốc gia gì nhưng hoàn cảnh làm việc cũng thoải mái, vào làm rồi mới phát hiện ra có cả bạn học cũ, hai người ở nơi này đều chẳng quen biết ai khác, thời gian dần qua, cũng coi nhau thành bạn bè.
Khác với Nhâm Kiệt làm quan hệ xã hội, việc am hiểu nhất chính là giao tiếp với người khác, Sở Hàm kỳ thật không phải người quá giỏi xã giao.
Căn nhà này là vào năm thứ tư sau khi đi làm y mua được, tuy rằng phải đi vay, nhưng đối với y mà nói, áp lực kinh tế cũng không quá lớn. Hơn nữa có thể tự trang hoàng theo ý mình, dù sao cũng là nơi mình ở, phải có tâm một chút.
Sở Hàm rẽ vào siêu thị dưới lầu mua ít đồ, vốn dĩ y còn muốn mua hai bình rượu, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn là thôi.
Lúc tính tiền, Sở Hàm thấy cái giá bên cạnh có để ‘áo mưa’. (BCS)
Do dự một chút, cầm lấy hai cái.
Y cũng đã quên mất hàng dự trữ trong nhà để ở chỗ nào, vẫn cứ nên chuẩn bị trước thì hơn.
Kết quả, phía sau truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.
Mang theo điểm chế giễu, còn có đùa cợt, khiến cho người ta phi thường không thoải mái. Thậm chí, dường như còn mang theo điểm thích thú khi đã quan sát từ lâu. Cảm giác sởn tóc gáy làm cho Sở Hàm không hiểu sao lại thấy quen thuộc, y quay đầu lại, ngoài ý muốn thấy được một nam nhân anh tuấn.
Hơn nữa, cái loại này có chút…. Quá anh tuấn.
Ngũ quan đẹp đẽ phối với một thân khí tràng kiêu ngạo, nếu không phải Sở Hàm tự nhận mình hay xem phim truyền hình nhàm chán tám giờ tối, y còn tưởng mình nửa đêm gặp được người nổi tiếng.
Bất quá, bộ dạng đẹp cũng chưa đủ lý do để có thể cười nhạo người khác.
Sở Hàm sắc mặt không tốt nhíu nhíu mày. “Anh cười cái gì?"
Đã là thời đại gì rồi, vẫn còn có người kỳ thị chuyện này. Đều là người lớn cả, ai mà không cần chuẩn bị hàng dự trữ.
Khác với Sở Hàm biểu lộ tâm trạng rất rõ, nam nhân cao hơn y nửa cái đầu chính là ho khan một cái, nhếch khoé miệng chỉ chỉ nửa người dưới của Sở Hàm. “Cậu chưa kéo khoá quần".
Giây tiếp theo, Sở Hàm ném tiền chạy trối chết.
Tác giả :
Công Phu Bao Tử