Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 93

Ảnh Nhất không biết Vân Tả Ý vì sao luôn hôn mê. Từ khi hắn phát hiện tinh cầu có tài nguyên dược thảo thập phần phong phú, liền thường xuyên lên núi hái thuốc trợ giúp cho Vân Tả Ý.

Ảnh Nhất từ lúc nhỏ đã bị xem như ảnh vệ của Vân Tả Ý mà bồi dưỡng. Vân Hàm Phong vì phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, cũng cấp Ảnh Nhất học về y thuật, hơn nữa hắn học y thuật đại bộ phận đều chuyên môn nhằm vào trạng huống của Vân Tả Ý. Cho nên hắn đối với thân thể Vân Tả Ý hiểu biết không thua gì một thầy thuốc riêng của Vân Tả Ý.

Ảnh Nhất hái dược liệu tựa hồ không có trợ giúp gì cho Vân Tả Ý. Kết hợp trạng huống dĩ vãng, Ảnh Nhất kết luận — Vân Tả Ý từ nhỏ ăn quen vô số dược liệu bá đạo quý hiếm từ các tinh cầu sưu tầm đến, cho nên đối với loại bình thường dược này đã muốn cơ bản miễn dịch.

Tin tức phi thường đả kích Ảnh Nhất. Hiện tại Vân Tả Ý nếu muốn tỉnh cũng chỉ có thể dựa vào ý chí muốn sống của hắn.

……

Lam tinh.

Văn phòng tượng trưng cho địa vị cao nhất của Vân thị tổng bộ hiện tại tràn ngập siêu thấp áp khí. Tất cả quản sự của Vân thị đều cúi đầu một loạt không dám hó hé. Lúc này một nam tử cao lớn bước nhanh đến.

Vân Hàm Phong vừa thấy nam tử liền lập tức vội vàng hỏi:" Tìm được rồi sao?"

Nam tử hổ thẹn cúi đầu đáp:" Hồi bẩm Gia chủ, chúng ta chưa tìm thấy đại thiếu gia, nhưng ở bên cạnh Mê Lưu phát hiện phi thuyền cùng những tàn mảnh phi giáp của hộ vệ theo đại thiếu gia. Đại thiếu gia bọn họ rất có thể tiến vào chỗ sâu trong sao Mê Lưu……" Kế tiếp hắn cũng không nói gì nữa, dù sao tiến vào Mê Lưu liền ý nghĩa cửu tử nhất sinh.

Vân Hàm Phong nghe như thế mặt trắng một chút, ngay sau đó mặt âm trầm nói:" Tìm, đều cho ta hướng ở chỗ sâu trong Mê Lưu sưu tìm."

“Nhưng……" Này phí tổn quá lớn. Vốn muốn nói thế, nam tử vừa thấy đến sắc mặt Vân Hàm Phong liền lập tức nuốt lời trở về, hắn tin tưởng nếu hắn nói lời kia hắn lập tức có thể về nhà tự kiếm ăn.

" Vân thị hiện tại có thể rút ra bao nhiêu vốn lưu động?"

" Hồi gia chủ, Vân thị hiện tại có thể đưa ra 153 triệu vốn lưu động." nam tử lập tức trả lời.

" Ừ ." Vân Hàm Phong gật đầu :" Ngươi đem 153 triệu đều đầu nhập vào sưu tìm sao Mê Lưu, nhất định phải tìm mỗi một góc trong Mê Lưu. Mặt khác, ngươi đối ngoại giới thông cáo Vân thị năm nay kế hoạch chính yếu là khai phá Mê Lưu."

“…… Vâng, gia chủ." Kiền Ưng thật sự không thể tin được luôn luôn lãnh khốc vô tình thủ trưởng của hắn cư nhiên sẽ vì tìm ra đại thiếu gia mất tích mà bỏ nhiều tiền của như vậy.

" Kia, gia chủ, kế hoạch đầu tư trước kia làm sao bây giờ?"

Kiền Ưng mới vừa hỏi ra khẩu đã bị Vân Hàm Phong giận trừng mắt:" Kế hoạch gì ? Hiện tại sưu tầm Mê Lưu chính là nhiệm vụ duy nhất của các ngươi."

Kiền ưng vội vàng cúi đầu:" Vâng."

" Tốt lắm, ngươi nhanh đi làm đi." Nhìn một bên đang ngồi hàng loạt người:" Vừa rồi lời nói của ta các ngươi đều nghe thấy được chứ, còn không mau đi ."

Một loạt người cùng đáp vâng, lập tức rất nhanh rút lui ra ngoài, thật là so với học sinh tiểu học còn nghe lời hơn.

……

Đợi cho bên trong lại không có một bóng người, Vân Hàm Phong mới dám đem sợ hãi lo âu vẫn đang che dấu hiển hiện ra.

Vân Hàm Phong cúi đầu, trong mắt yếu ớt, trong tay không ngừng ma xát ảnh chụp Vân Tả Ý, thấp giọng lẩm bẩm :" Ý nhi …… Ta thực hận chính mình a. Vì sao…… Vì sao luôn cho ngươi dễ dàng rời đi như vậy. Lần này, lần này ta nhất định sẽ đem ngươi giam cầm chặt chẽ bên người, cho ngươi biết lòng ta…… Cho dù, cho dù ngươi chán ghét ta…… Cho dù ngươi không tiếp thu phụ thân này, ta cũng tuyệt đối sẽ không buông tay…… Không có gì so với ngươi rời đi càng khó chịu…… Ngươi…… Nhất định phải chờ ta……"

……

Ảnh Nhất cấp Vân Tả Ý uy dược xong, bất đắc dĩ nhìn người nọ vẫn nằm bất động trên tấm ván gỗ. Xem ra những dược liện bình thường thật vô ích, còn tiếp tục như vậy hắn sẽ không thể sống nổi. Không thể ngồi chờ chết ở địa phương này, phải nghĩ biện pháp sưu tầm một chút kì trân trên tinh cầu.

Ách, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng. Vừa rồi ngón tay người trên giường dường như động đậy, Ảnh Nhất vội nhìn chằm chằm, quả nhiên, một lát sau lại giật giật. Ảnh Nhất khó kiềm nén nổi lên kích động , rốt cục muốn tỉnh sao?

Vân Tả Ý không phụ sự mong đợi của mọi người, ở cố gắng nửa ngày sau rốt cục mở mí mắt trầm nặng, Ánh mắt từ mơ hồ chuyển đến rõ ràng. Đầu tiên nhìn đến chính là khuôn mặt Ảnh Nhất quá gần, lướt qua Ảnh Nhất, liền thấy được từ trần nhà rách tung toé thất linh bát lạc giữa gỗ cùng cây cỏ khô…… Nóc nhà? Vân Tả Ý trừng mắt nhìn mới phản ứng lại. Nói như vậy bọn họ…… được cứu !

" Ảnh…… Nhất……" Vân Tả Ý vừa ra tiếng mới phát hiện cổ họng khàn khàn khó nghe, cùng với từng đợt đau đớn, không khỏi nhíu mi.

" Uống nước." Ngẩng đầu vừa thấy nguyên lai Ảnh Nhất đã không biết khi nào thì đi bưng một chén nước đến đây. Nhìn xem bát nước, tái kết hợp với hoàn cảnh bốn phía, xem ra bọn họ đã tìm tới tinh cầu có sinh mệnh.

Tuy rằng Vân Tả Ý hiện tại khát nước đến không chịu được, nhưng thói quen thật rất khó thay đổi.

Ảnh vừa thấy vẻ mặt chủ nhân do dự nhìn bát nước trên tay hắn, đương nhiên biết là nguyên nhân gì. Khóe miệng cố gắng không cười, gian nan vẫn duy trì khuôn mặt không đổi:" Bát này ta rửa sạch rất nhiều lần."

Vân Tả Ý nghe Ảnh Nhất nói như vậy, hơn nữa thật sự rất khát nước, rốt cục tiếp nhận dùng bát nước thoạt nhìn khó xác nhận hình dạng này.

Ảnh thấy Vân Tả Ý ngay cả đứng lên đều không có khí lực, trầm mặc cầm chén đưa tới bên miệng Vân Tả Ý. Nhìn đến người nọ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn mình, Ảnh Nhất hơi hơi có điểm không được tự nhiên, bất quá trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì : “Uống nước"

Vân Tả Ý xem chính mình thật sự không có khí lực đứng lên, đành phải tiếp nhận Ảnh Nhất phục vụ. Uống xong chén nước, Vân Tả Ý cảm giác tốt hơn nhiều. Nhớ tới cả người bộ dáng vô lực, không khỏi hỏi:" Ảnh Nhất, ta ngủ đã bao lâu?"

" Mười bảy ngày."

Tuy rằng đã sớm đoán được sẽ không quá ngắn, nhưng vẫn làm cho Vân Tả Ý hoảng sợ.

" Ngủ lâu như vậy……" Vân Tả Ý lẩm bẩm, đột nhiên ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn lại, sau đó hỏi:" Nơi này là chỗ nào, chúng ta còn có người đâu?" Nếu hắn nhớ không lầm, bọn họ hẳn là còn có một người.

Ảnh trầm xuống mặc một chút đáp:" Hiện tại chúng ta ở trong nhà tiều phu của tinh cầu vô danh này, chúng ta…… không có những người khác."

Nghe được giọng Ảnh Nhất dị thường trầm thấp, Vân Tả Ý rất nhanh liền hiểu được, trong phòng nhất thời trầm mặc hẳn lên.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm đôn hậu đánh gảy không khí trầm mặc. Đại Ngưu mở cửa, mở một nửa, động tác đã bị ánh mắt lạnh băng của Ảnh Nhất trừng khiến cho dừng lại:" Ngạch ha ha…… Tiểu ca…… Ta, ta trước đi ra ngoài a……" Đại Ngưu cười gượng một tiếng, lập tức đóng cửa lại đi ra ngoài.

Chờ cửa đã đóng sau, Đại Ngưu mới phản ứng lại đây, vị công tử xinh đẹp như thiên tiên kia đã tỉnh. (Vân Tả Ý ở nhà của hắn nằm nhiều ngày như vậy, rốt cục cho hắn biết Tả Ý không phải tiên nữ gì.)

Đại Ngưu lui ra ngoài , trong phòng lại khôi phục im lặng, nhưng không khí đã không giống trầm trọng như vừa rồi. Vân Tả Ý biết điều tối trọng yếu bây giờ là phải biết rõ ràng hoàn cảnh hiện tại. Bất quá vừa rồi dù nhìn như thế nào, hắn đều thấy vị đại hán ăn mặc dường như rất giống cổ trang Trung Quốc.

" Ảnh Nhất, nói một chút hoàn cảnh nơi này đi."

" Vâng. Tinh cầu khoa học chưa phát triển nhiều, còn dừng lại ở thời kì vũ khí lạnh, chế độ là……"

…… Vân Tả Ý nghe xong Ảnh Nhất báo cáo, sau qua hơn nữa ngày cũng chưa tiêu hóa hết. Chế độ quân vương phong kiến, trang phục, dân tộc…… Nghe Ảnh Nhất miêu tả, hắn phát hiện nơi này thật rất giống Trái Đất, khó trách hắn vừa rồi nhìn thấy quần áo của nam tử hán kia cảm thấy được nhìn quen mắt. Tinh cầu này không chỉ quần áo tương tự , ngay cả các loại chế độ đều rất giống Trung Quốc thời cổ đại, ngay cả giang hồ đều có…… Bất quá Vân Tả Ý rất rõ ràng biết nơi này cũng không phải địa cầu, bởi vì vừa rồi hán tử kia nói, hắn một câu cũng không nghe hiểu. Hơn nữa hiện tại vị trí quốc gia của bọn họ căn bản là không có trong lịch sử Trung Quốc, còn có rất nhiều thứ địa cầu không có.

Chờ Vân Tả Ý rốt cục lấy lại tinh thần, hắn hỏi một vấn đề tối thực tế :" Ngươi học được ngôn ngữ nơi này sao?"

" Ân, đã có thể nghe hiểu từ dùng hằng ngày, bất quá còn không biết viết, nói cũng không thuần thục."

" Tốt lắm, về sau ngươi sẽ dạy ta nói ngôn ngữ nơi này." Vân Tả Ý nói lâu như vậy phát hiện đầu có điểm vựng, gian nan nâng tay sờ, nguyên lai còn đang phát sốt nhẹ.
Tác giả : Biển Đam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại