Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 80
" Lập tức dẫn hắn lên đây, không, ta lập tức đến." Vân Hàm Phong nói xong đi thẳng tới thang máy chuyên dụng của hắn. Trong lòng cũng rất nghi hoặc, Ý nhi sai người tới truyền lời ? Chuyện rất khẩn cấp sao?
Ta không có nghe sai chứ? Thư ký Văn hồi tưởng lại lời tổng giám đốc nói, xác định chắc chắn vừa rồi giám đốc đã nói — giám đốc lập tức đi xuống gặp người truyền lời kia. Điên rồi, thế giới này điên rồi. Thư ký Văn tin tưởng hiện tại nếu có người nói cho hắn liên minh sẽ lập tức giải thể hắn đều sẽ tin. Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là trả lời câu hỏi ở đầu dây bên kia ‘giám đốc có gặp mặt hay không’, thư ký Văn nói:" Gặp, các ngươi hầu hạ tốt vị khách đó, giám đốc lập tức sẽ xuống gặp hắn." Nghe bên kia đột nhiên không có thanh âm, thư ký Văn thoáng cảm thấy chút an ủi, dù sao bị dọa đến không chỉ một mình mình.
Vân Tả Ý nhíu mày nhìn hai tiểu thư đột nhiên biến thành ngơ ngác, hiệu suất làm việc sao lại thấp như vậy chứ. Ánh mắt liếc nhìn về phía sau, không có một bóng người, tên yêu chõ mõm vào việc người khác không biết khi nào thì biến mất. Nhưng rất nhanh Vân Tả Ý biết người sau quầy vì sao lại biến thành ngơ ngác. Nhìn Vân Hàm Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Vân Tả Ý cũng có loại cảm giác dọa nhảy dựng.
Ý nhi ? Tuy rằng vẻ ngoài khác biệt, nhưng Vân Hàm Phong ngay lập tức nhận ra gầy yếu thiếu niên đứng ở kia chính là Vân Tả Ý. Nhưng sao Ý nhi chật vật như thế ? Sắc mặt hắn rất tái nhợt, còn kèm theo đỏ ửng bất thường, trên trán đổ mồ hôi ướt đẫm da thịt, hô hấp nhanh đứt quảng, bộ dáng thể lực cạn kiệt. Tâm hung hăng co rút đau đớn, cố không thể hiện ra ngoài, Vân Hàm Phong bước nhanh đi lên dìu Tả Ý. Cảm giác được Ý nhi vô lực, hắn vội vàng đổi thành ẵm lên, để cho Ý nhi có thể tựa vào ngực hắn hảo hảo nghỉ ngơi. Tuy Ý nhi hơi hơi giãy dụa nhưng Hàm Phong mặc kệ, hắn bước nhanh đi vào thang máy chuyên dụng. Nhóm nhân viên trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn.
Trong thang máy.
" Thả ta xuống." Vân Tả Ý hơi bất mãn với tư thế hiện tại, hơn nữa vẫn là ở trước mặt mọi người bị ôm mất mặt như vậy.
Vân Hàm Phong cúi đầu nhìn Ý nhi nằm trong lòng giận dữ, nhẹ giọng hống nói:" Ý nhi ngoan, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi."
" Ngươi……" Vân Hàm Phong bộ dáng ôn nhu này thật đúng làm cho Vân Tả Ý muốn giận cũng giận không nổi, chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm Vân Hàm Phong. Hành động này cũng làm cho hắn rõ ràng thấy được trong mắt Vân Hàm Phong đang đau thương. Nhất thời chút bất mãn còn sót lại cũng biến mất, Tả Ý nhu thuận nhắm mắt dựa vào Vân Hàm Phong, hưởng thụ ôn nhu che chở.
Thang máy tốc độ rất nhanh, mới nháy mắt thời gian đã đi lên tầng cao nhất. Tầng cao nhất là không gian tư nhân của Vân Hàm Phong, trừ bỏ Vân Hàm Phong cho phép, bất luận kẻ nào cũng không chuẩn tùy ý đi vào. Phía trên trừ bỏ văn phòng làm việc, còn có phòng ngủ mỹ lệ như phòng tổng thống. Thời điểm Vân Tả Ý không ở Lam tinh, Vân Hàm Phong có khi công tác bận quá buổi tối sẽ ở trong này nghỉ ngơi.
Lúc Vân Tả Ý buồn ngủ nhắm mắt lại, cảm thấy mình bị đặt trên giường, vội vàng trợn mắt ngồi dậy :" Ta muốn tắm rửa." Tuy rằng mệt chết đi, nhưng cứ để một thân mồ hôi nằm như vậy, hắn không thể nghỉ ngơi, vừa rồi không chú ý nên chưa nhận thấy được, hiện tại chú ý tới quả thực khắp người khó chịu sắp phát điên.
Vân Hàm Phong biết thói quen của Vân Tả Ý, biết hắn nếu không tắm rửa vô luận như thế nào cũng sẽ không đi nghỉ ngơi, bất đắc dĩ nói:" Ta đi mở nước, ngươi nằm nghỉ một chút đi."
“Ân" Nghe lời, Tả Ý nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu lại nghe đến tiếng bước chân của Vân Hàm Phong. Tả Ý mở mắt nhìn bộ quần áo Vân Hàm Phong cầm trên tay .
Vân Hàm Phong nâng dậy Vân Tả Ý , cười nói:" Ý nhi , quần áo này là đồ mới đấy, ngươi mau đi đi."
“Ân" Lấy quần áo, Vân Tả Ý bước nhanh vào phòng tắm, không có thấy ánh mắt Vân Hàm Phong đầy sủng nịch thâm tình.
Vân Tả Ý cố gắng chống đỡ tắm rửa xong, thay áo choàng tắm đi ra. Mặt nạ ngụy trang đã gỡ xuống, tóc và đôi mắt cũng khôi phục thành màu đen. Nhìn một vòng chung quanh không gặp Vân Hàm Phong , do quá mệt mỏi hắn bất chấp nghĩ nhiều, trực tiếp nằm trên giường lớn king-size của Vân Hàm Phong. Ngửi đến mùi vị đặc trưng còn lưu lại trên giường khiến cho người ta an tâm, chỉ chốc lát Tả Ý liền ngủ say.
Khi Vân Hàm Phong cầm ly sữa nóng đi vào, nhìn ngay đến cảnh tượng : Vân Tả Ý mặc áo choàng tắm ôm chăn ngủ ngọt ngào, mái tóc đen tóc dài ướt đẫm tản mác, như cái võng đen tuyền ôm lấy hắn.
Ai…. thở dài không tiếng động. Ngủ như vậy sẽ sinh bệnh, nhưng chung quy không đành lòng quấy rầy khuôn mặt đang ngủ say ngọt ngào kia, Vân Hàm Phong nhẹ nhàng đặt ly sữa nóng sang một bên, xoay người đi vào phòng tắm lấy ra khăn mặt mới. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vân Tả Ý, sau đó mềm nhẹ cẩn thận lau khô tóc, động tác cực cẩn thận sợ đánh thức Vân Tả Ý .
Vân Tả Ý cảm thấy mùi hương quen thuộc bên người càng đậm, không những không bị đánh thức ngược lại ngủ càng say.
Vân Hàm Phong cứ như vậy không nề phiền giúp Vân Tả Ý lau khô tóc. Ước chừng qua đi một giờ, tóc Vân Tả Ý rốt cục khô. Sau đó Vân Hàm Phong thỏa mãn vuốt ve thành quả lao động của mình, cảm thụ xúc cảm mượt mà tinh tế, ôn nhu nhìn gương mặt ngủ say không chút phòng bị của Vân Tả Ý .
Thật không dễ dàng a. Hắn phải dùng thời gian vài năm mới làm cho Ý nhi quen với việc hắn tiếp cận trong lúc ngủ mà không bị thức giấc. Dường như là lúc Ý nhi ba tuổi thì phải…… Vân Hàm Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mày nhíu lại, nhìn lưu luyến Vân Tả Ý rồi đứng dậy đi đến bàn làm việc. Quả nhiên nhìn thấy đèn điện thoại màu đỏ chợt lóe chợt lóe, bấm vào nghe thấy thư ký Văn rõ ràng thở nhẹ nhõm :" Vân tổng, giám đốc La Khải đã chờ ngài thật lâu."
“Ừ, ta biết. Giúp ta chuyển đạt đến giám đốc La Khải, thời gian ký kết hiệp ước chuyển qua ngày mai."
“Ách, vâng" Tuy rằng thư ký Văn đầy bụng nghi vấn, nhưng hắn cũng không có lá gan đến hỏi Vân Hàm Phong , chỉ âm thầm đoán nguyên nhân.
" À, còn có, hôm nay nếu không có chuyện gì trọng yếu không được tới quấy rầy ta, biết không?"
" Vâng, đã biết."
" Ừ." Vân Hàm Phong chấm dứt cuộc gọi.
Hô, thư ký Văn xoa mồ hôi lạnh. Hôm nay thật đúng là việc lạ liên tục. Không nghĩ nữa, nhanh lên đi làm chuyện giám đốc vừa giao mới tốt. Giám đốc La Khải hẳn là chờ sốt ruột đi, chuyện khó khăn đều bắt cấp dưới chúng ta hứng chịu a.
Thư ký Văn vội vàng đi đến phòng họp, vẫn duy trì tươi cười lễ phép đến trước mặt vị khách nhân đã ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ. Mà vị khách nhân kia trùng hợp chính là “tên yêu chỏ mỏm" đi theo Vân Tả Ý. Nhìn người nọ vẫn tư thái nhàn nhã như trước, thư ký không khỏi cảm thán trong lòng. Thật đúng là giám đốc công ty lớn, tư thái được bảo dưỡng kia chính mình không thể so sánh.
" Thượng tổng, thực thực xin lỗi, ngài đợi lâu."
" Ha ha, không quan hệ. Chính là thư ký Văn, có thể báo cho tại hạ biết Vân tổng các ngươi khi nào thì có thời gian?" Thượng Quang nhẫn nại hỏi, tuy rằng biết đối phương có thể ra oai phủ đầu, nhưng bắt người ta chờ lâu như thế cũng đều sốt ruột đi.
" Ha ha, này …….." Ai, nên tới trốn cũng không xong, nói thì nói. " Vân tổng vừa có chuyện trọng yếu phải giải quyết, cho nên gửi ta tới báo cho Thượng tổng một tiếng, hội nghị hôm nay lùi lại đến ngày mai."
" Sao, ha ha, như vậy a. Vân tổng đối với kế hoạch của chúng ta không có ý kiến gì chứ?"
" Tuyệt đối không có, Vân tổng thật sự có chuyện trọng yếu phải làm."
" Ha ha, như vậy ta an tâm, ta đi trước đây." Thượng Quang đứng dậy cáo từ. Đối với long đầu của thương giới này,hắn dù bất mãn có năng lực chống lại được sao, đành phải ngày mai lại đến.
“Vâng. Vâng. Thượng tổng, ngài đi thong thả." Văn thư ký chu đáo tiễn khách.
" Ân, không cần, ngươi cũng bận mà."
……
Thượng Quang lần này đáp thang máy đi xuống. Không biết như thế nào, nhìn đến thang máy tới tầng 20, hắn lại ma xui quỷ khiến tiêu sái đi ra ngoài. Nhìn chung quanh một vòng, không gặp lại tiểu tử quật cường kia, không khỏi có chút mất mác. Sau đó hắn tại ánh mắt nghi hoặc của nhóm nhân viên, thong thả đi xuống cầu thang.
Ta không có nghe sai chứ? Thư ký Văn hồi tưởng lại lời tổng giám đốc nói, xác định chắc chắn vừa rồi giám đốc đã nói — giám đốc lập tức đi xuống gặp người truyền lời kia. Điên rồi, thế giới này điên rồi. Thư ký Văn tin tưởng hiện tại nếu có người nói cho hắn liên minh sẽ lập tức giải thể hắn đều sẽ tin. Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là trả lời câu hỏi ở đầu dây bên kia ‘giám đốc có gặp mặt hay không’, thư ký Văn nói:" Gặp, các ngươi hầu hạ tốt vị khách đó, giám đốc lập tức sẽ xuống gặp hắn." Nghe bên kia đột nhiên không có thanh âm, thư ký Văn thoáng cảm thấy chút an ủi, dù sao bị dọa đến không chỉ một mình mình.
Vân Tả Ý nhíu mày nhìn hai tiểu thư đột nhiên biến thành ngơ ngác, hiệu suất làm việc sao lại thấp như vậy chứ. Ánh mắt liếc nhìn về phía sau, không có một bóng người, tên yêu chõ mõm vào việc người khác không biết khi nào thì biến mất. Nhưng rất nhanh Vân Tả Ý biết người sau quầy vì sao lại biến thành ngơ ngác. Nhìn Vân Hàm Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Vân Tả Ý cũng có loại cảm giác dọa nhảy dựng.
Ý nhi ? Tuy rằng vẻ ngoài khác biệt, nhưng Vân Hàm Phong ngay lập tức nhận ra gầy yếu thiếu niên đứng ở kia chính là Vân Tả Ý. Nhưng sao Ý nhi chật vật như thế ? Sắc mặt hắn rất tái nhợt, còn kèm theo đỏ ửng bất thường, trên trán đổ mồ hôi ướt đẫm da thịt, hô hấp nhanh đứt quảng, bộ dáng thể lực cạn kiệt. Tâm hung hăng co rút đau đớn, cố không thể hiện ra ngoài, Vân Hàm Phong bước nhanh đi lên dìu Tả Ý. Cảm giác được Ý nhi vô lực, hắn vội vàng đổi thành ẵm lên, để cho Ý nhi có thể tựa vào ngực hắn hảo hảo nghỉ ngơi. Tuy Ý nhi hơi hơi giãy dụa nhưng Hàm Phong mặc kệ, hắn bước nhanh đi vào thang máy chuyên dụng. Nhóm nhân viên trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn.
Trong thang máy.
" Thả ta xuống." Vân Tả Ý hơi bất mãn với tư thế hiện tại, hơn nữa vẫn là ở trước mặt mọi người bị ôm mất mặt như vậy.
Vân Hàm Phong cúi đầu nhìn Ý nhi nằm trong lòng giận dữ, nhẹ giọng hống nói:" Ý nhi ngoan, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi."
" Ngươi……" Vân Hàm Phong bộ dáng ôn nhu này thật đúng làm cho Vân Tả Ý muốn giận cũng giận không nổi, chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm Vân Hàm Phong. Hành động này cũng làm cho hắn rõ ràng thấy được trong mắt Vân Hàm Phong đang đau thương. Nhất thời chút bất mãn còn sót lại cũng biến mất, Tả Ý nhu thuận nhắm mắt dựa vào Vân Hàm Phong, hưởng thụ ôn nhu che chở.
Thang máy tốc độ rất nhanh, mới nháy mắt thời gian đã đi lên tầng cao nhất. Tầng cao nhất là không gian tư nhân của Vân Hàm Phong, trừ bỏ Vân Hàm Phong cho phép, bất luận kẻ nào cũng không chuẩn tùy ý đi vào. Phía trên trừ bỏ văn phòng làm việc, còn có phòng ngủ mỹ lệ như phòng tổng thống. Thời điểm Vân Tả Ý không ở Lam tinh, Vân Hàm Phong có khi công tác bận quá buổi tối sẽ ở trong này nghỉ ngơi.
Lúc Vân Tả Ý buồn ngủ nhắm mắt lại, cảm thấy mình bị đặt trên giường, vội vàng trợn mắt ngồi dậy :" Ta muốn tắm rửa." Tuy rằng mệt chết đi, nhưng cứ để một thân mồ hôi nằm như vậy, hắn không thể nghỉ ngơi, vừa rồi không chú ý nên chưa nhận thấy được, hiện tại chú ý tới quả thực khắp người khó chịu sắp phát điên.
Vân Hàm Phong biết thói quen của Vân Tả Ý, biết hắn nếu không tắm rửa vô luận như thế nào cũng sẽ không đi nghỉ ngơi, bất đắc dĩ nói:" Ta đi mở nước, ngươi nằm nghỉ một chút đi."
“Ân" Nghe lời, Tả Ý nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu lại nghe đến tiếng bước chân của Vân Hàm Phong. Tả Ý mở mắt nhìn bộ quần áo Vân Hàm Phong cầm trên tay .
Vân Hàm Phong nâng dậy Vân Tả Ý , cười nói:" Ý nhi , quần áo này là đồ mới đấy, ngươi mau đi đi."
“Ân" Lấy quần áo, Vân Tả Ý bước nhanh vào phòng tắm, không có thấy ánh mắt Vân Hàm Phong đầy sủng nịch thâm tình.
Vân Tả Ý cố gắng chống đỡ tắm rửa xong, thay áo choàng tắm đi ra. Mặt nạ ngụy trang đã gỡ xuống, tóc và đôi mắt cũng khôi phục thành màu đen. Nhìn một vòng chung quanh không gặp Vân Hàm Phong , do quá mệt mỏi hắn bất chấp nghĩ nhiều, trực tiếp nằm trên giường lớn king-size của Vân Hàm Phong. Ngửi đến mùi vị đặc trưng còn lưu lại trên giường khiến cho người ta an tâm, chỉ chốc lát Tả Ý liền ngủ say.
Khi Vân Hàm Phong cầm ly sữa nóng đi vào, nhìn ngay đến cảnh tượng : Vân Tả Ý mặc áo choàng tắm ôm chăn ngủ ngọt ngào, mái tóc đen tóc dài ướt đẫm tản mác, như cái võng đen tuyền ôm lấy hắn.
Ai…. thở dài không tiếng động. Ngủ như vậy sẽ sinh bệnh, nhưng chung quy không đành lòng quấy rầy khuôn mặt đang ngủ say ngọt ngào kia, Vân Hàm Phong nhẹ nhàng đặt ly sữa nóng sang một bên, xoay người đi vào phòng tắm lấy ra khăn mặt mới. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vân Tả Ý, sau đó mềm nhẹ cẩn thận lau khô tóc, động tác cực cẩn thận sợ đánh thức Vân Tả Ý .
Vân Tả Ý cảm thấy mùi hương quen thuộc bên người càng đậm, không những không bị đánh thức ngược lại ngủ càng say.
Vân Hàm Phong cứ như vậy không nề phiền giúp Vân Tả Ý lau khô tóc. Ước chừng qua đi một giờ, tóc Vân Tả Ý rốt cục khô. Sau đó Vân Hàm Phong thỏa mãn vuốt ve thành quả lao động của mình, cảm thụ xúc cảm mượt mà tinh tế, ôn nhu nhìn gương mặt ngủ say không chút phòng bị của Vân Tả Ý .
Thật không dễ dàng a. Hắn phải dùng thời gian vài năm mới làm cho Ý nhi quen với việc hắn tiếp cận trong lúc ngủ mà không bị thức giấc. Dường như là lúc Ý nhi ba tuổi thì phải…… Vân Hàm Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mày nhíu lại, nhìn lưu luyến Vân Tả Ý rồi đứng dậy đi đến bàn làm việc. Quả nhiên nhìn thấy đèn điện thoại màu đỏ chợt lóe chợt lóe, bấm vào nghe thấy thư ký Văn rõ ràng thở nhẹ nhõm :" Vân tổng, giám đốc La Khải đã chờ ngài thật lâu."
“Ừ, ta biết. Giúp ta chuyển đạt đến giám đốc La Khải, thời gian ký kết hiệp ước chuyển qua ngày mai."
“Ách, vâng" Tuy rằng thư ký Văn đầy bụng nghi vấn, nhưng hắn cũng không có lá gan đến hỏi Vân Hàm Phong , chỉ âm thầm đoán nguyên nhân.
" À, còn có, hôm nay nếu không có chuyện gì trọng yếu không được tới quấy rầy ta, biết không?"
" Vâng, đã biết."
" Ừ." Vân Hàm Phong chấm dứt cuộc gọi.
Hô, thư ký Văn xoa mồ hôi lạnh. Hôm nay thật đúng là việc lạ liên tục. Không nghĩ nữa, nhanh lên đi làm chuyện giám đốc vừa giao mới tốt. Giám đốc La Khải hẳn là chờ sốt ruột đi, chuyện khó khăn đều bắt cấp dưới chúng ta hứng chịu a.
Thư ký Văn vội vàng đi đến phòng họp, vẫn duy trì tươi cười lễ phép đến trước mặt vị khách nhân đã ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ. Mà vị khách nhân kia trùng hợp chính là “tên yêu chỏ mỏm" đi theo Vân Tả Ý. Nhìn người nọ vẫn tư thái nhàn nhã như trước, thư ký không khỏi cảm thán trong lòng. Thật đúng là giám đốc công ty lớn, tư thái được bảo dưỡng kia chính mình không thể so sánh.
" Thượng tổng, thực thực xin lỗi, ngài đợi lâu."
" Ha ha, không quan hệ. Chính là thư ký Văn, có thể báo cho tại hạ biết Vân tổng các ngươi khi nào thì có thời gian?" Thượng Quang nhẫn nại hỏi, tuy rằng biết đối phương có thể ra oai phủ đầu, nhưng bắt người ta chờ lâu như thế cũng đều sốt ruột đi.
" Ha ha, này …….." Ai, nên tới trốn cũng không xong, nói thì nói. " Vân tổng vừa có chuyện trọng yếu phải giải quyết, cho nên gửi ta tới báo cho Thượng tổng một tiếng, hội nghị hôm nay lùi lại đến ngày mai."
" Sao, ha ha, như vậy a. Vân tổng đối với kế hoạch của chúng ta không có ý kiến gì chứ?"
" Tuyệt đối không có, Vân tổng thật sự có chuyện trọng yếu phải làm."
" Ha ha, như vậy ta an tâm, ta đi trước đây." Thượng Quang đứng dậy cáo từ. Đối với long đầu của thương giới này,hắn dù bất mãn có năng lực chống lại được sao, đành phải ngày mai lại đến.
“Vâng. Vâng. Thượng tổng, ngài đi thong thả." Văn thư ký chu đáo tiễn khách.
" Ân, không cần, ngươi cũng bận mà."
……
Thượng Quang lần này đáp thang máy đi xuống. Không biết như thế nào, nhìn đến thang máy tới tầng 20, hắn lại ma xui quỷ khiến tiêu sái đi ra ngoài. Nhìn chung quanh một vòng, không gặp lại tiểu tử quật cường kia, không khỏi có chút mất mác. Sau đó hắn tại ánh mắt nghi hoặc của nhóm nhân viên, thong thả đi xuống cầu thang.
Tác giả :
Biển Đam