Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 73
p/s:
Phì thủy bất lạc ngoại nhân điền canh = Nước tốt không chảy vào ruộng người ngoài, ý nói chuyện tốt việc tốt sẽ không cấp cho người ngoài
thiên tư ngạo nhân = trời cho tư chất cực tốt
" Đại ca." tiếng nói trong trẻo lại mang chút ý tứ làm nũng vang lên.
Vân Tả Ý nghe thế bất đắc dĩ buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn thiếu niên, trong mắt thản nhiên có sủng nịch:" Chuyện gì? Tiểu Vũ."
Vân Vũ Chí vội bày ra tươi cười lấy lòng. Ở trong mắt Vân Tả Ý, nụ cười này hồn nhiên mang tính trẻ con rất đáng yêu, tiểu đệ vẫn đáng yêu như vậy a. Tay không tự giác sờ sờ đầu Vân Vũ Chí, ý xấu muốn làm rối loạn kiểu tóc đường hoàng kia.
" Đại ca……" Vân vũ oán thương kêu lên, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho Vân Tả Ý làm loạn ở đỉnh đầu hắn. Hắn bỏ thời gian rất lâu tạo kiểu tóc này a.
" Xì…… Ha ha…… Nói đi, có chuyện gì." Nhìn Vân Vũ Chí ủy khuất, Vân Tả Ý nhịn không được cười ra tiếng, tiểu Vũ vừa rồi hai mắt mở to đáng thương giống như con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ .
" Không có gì, bất quá đại ca, ngươi cũng không theo giúp ta." Nhìn đến Vân Tả Ý tươi cười, Vân Vũ Chí rốt cục thở dài nhẹ nhõm, hai ngày này đại ca dường như rất không vui. Ân, vẫn là đại ca cười tốt xem nhất, vì đại ca tươi cười, Vân Vũ Chí đột nhiên cảm thấy hắn hy sinh kiểu tóc cũng không hề gì.
" Ta có rất nhiều việc phải làm a, tiểu Vũ ngươi thực nhàn sao? Không phải nên đi học rồi sao?" Nhận thấy được Vân Vũ Chí hơi quá tới gần mình, Vân Tả Ý không được tự nhiên nhích về phía sau một chút.
Vân Vũ Chí giống như không có thấy, lại tiến về phía trước một chút, trên người đại ca mùi vị thật thơm, tái gần một chút: " Đã lâu không gặp đại ca, ta không muốn đi học viện, muốn ở tại chỗ này bồi đại ca, hơn nữa đại ca dạy gì đó so với trong học viện dạy lợi hại hơn."
Tự lúc Vân Tả Ý phát hiện thân thể hoàn toàn không thể tập võ, trong lòng không khỏi buồn bực, hơn nữa võ công kiếp trước của hắn là độc môn võ học. Người Trung Quốc luôn có tật xấu ấy, có cái gì tốt đều thích cất giấu, nhất là võ học truyền thống . Cho nên đến khi sư phụ đi về cõi tiên, võ học của sư môn cũng chỉ truyền cho duy nhất mình hắn, hắn tự nhiên lãnh trọng trách tìm kiếm truyền nhân sư môn, ai ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Khi hắn chính thức nhận thức Vân Vũ Chí, phát hiện Vân Vũ Chí là mầm non võ học hiếm có, thân thể không cần phải nói, cốt cách mạnh khỏe tuổi lại vừa nhỏ, tâm tính đơn thuần không tạp niệm, mà trọng yếu nhất hắn là em trai mình quyết định trân trọng thương yêu. “Phì thủy bất lạc ngoại nhân điền canh" là quan niệm phổ biến trong lòng người Trung Quốc, cho nên Vân Tả Ý không có nghĩ nhiều, liền đem Vân Vũ Chí trở thành khai sơn đại đệ tử của mình, truyền thụ tất cả võ học của môn phái đời trước. Vân Vũ Chí thật sự học hỏi võ học gì đó do Vân Vân Tả Ý dạy, hơn nữa sau khi học một thời gian cũng từ từ bị võ học thần kỳ kia hấp dẫn, không cần Vân Tả Ý đốc xúc, liền tự giác luyện tập. Nhiều năm qua đi, Vân Vũ Chí dựa vào thiên tư ngạo nhân cùng chăm chỉ cố gắng, thực lực sớm vượt qua xa bạn cùng lứa tuổi.
" Này không cần lấy cớ, nếu đúng như ngươi nói lợi hại như vậy, sao bây giờ vẫn còn là năm nhất?" Vân Tả Ý mặt hơi hơi trầm xuống.
" Được rồi, được rồi, ta đi còn không được sao." Vân Vũ Chí thấy Vân Tả Ý có dấu hiệu tức giận, vội vàng thỏa hiệp. Trong lòng lại nói thầm, nếu không phải do môn văn, ta đã sớm thông qua.
Vân Tả Ý nhìn Vân Vũ Chí cúi đầu, biết hắn suy nghĩ cái gì, không khỏi lắc đầu, tức giận nói:" Ngươi biết nguyên nhân không thông qua là gì còn không cố gắng như vậy, ta nói cho ngươi, ta sẽ ở trong hai năm hoàn thành nhiệm vụ lần này, nếu ngươi khi đó còn không có thông qua thi thăng cấp, cũng đừng trách ta không mang ngươi đi theo."
" A, chỉ đợi hai năm?" Vân Vũ Chí vội vàng hỏi lại.
" Đúng vậy, bằng không ngươi còn tưởng rằng đợi ở đây bao lâu." Tả Ý nhẹ tay vỗ về mái đầu tóc ngắn. Vân Vũ Chí giống Vân Hàm Phong đều là tóc màu lam, bất quá Vân Vũ Chí tóc màu xanh da trời rất mềm mại, mà Vân Hàm Phong tóc là màu xanh lam của băng ánh thêm màu sáng của kim loại. Hai người tuy rằng tóc đều là lam, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm người ta lẫn lộn. Vân Tả Ý nhìn xem tóc đen của mình, người ở bên ngoài xem bọn họ mới càng như là cha con, dù sao chính mình không có một chỗ nào giống Vân Hàm Phong.
" Ta nhất định sẽ thông qua cuộc thi." Đột nhiên âm thanh kiên định vang lên dọa đem Vân Tả Ý theo mất thần bừng tỉnh lại, không rõ cho nên nhìn vẻ mặt kiên định của Vân Vũ Chí .
" Đại ca, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ ở hai năm này thông qua cuộc thi thăng cấp." Vân Vũ Chí thật sự khẳng định với Vân Tả Ý.
" Ân, ta tin tưởng tiểu Vũ nhất định làm được." Tuy rằng không rõ Vân Vũ Chí vì sao đột nhiên có chuyển biến lớn như vậy, bất quá đây là chuyện tốt không phải sao. Cho nên Vân Tả Ý tuy rằng còn có điểm mê hoặc, nhưng trước giờ rất am hiểu tính cách Vân Vũ Chí, lần này càng tin tưởng hắn……
……
Ngày kế tiếp đi qua thực bình thản. Vân Tả Ý bề bộn nhiều việc, vội vàng làm tốt vai trò sư phụ, vội vàng xử lý các sự tình của công ty. Vân Vũ Chí cũng bề bộn nhiều việc, vội vàng học tập, tranh thủ ở hai năm thông qua cuộc thi thăng cấp, còn vội vàng dây dưa Vân Tả Ý để ánh mắt Vân Tả Ý có thể luôn chuyển dời đến hắn.
Có điều Vân Tả Ý không biết chính là tiểu đệ ngoan của hắn, ở trước mặt hắn vĩnh viễn dịu ngoan tinh khiết thiện lương, trước mặt người ngoài thì kiêu ngạo ác liệt ra sao, tính tình táo bạo vô cùng. Nếu làm cho đệ tử học viện nhìn thấy Vân Vũ Chí nhu thuận ở trước mặt Vân Tả Ý, nhất định sẽ kinh ngạc cằm đều rơi xuống đất.
……
Hôm nay.
Tan học sau, Vân Vũ Chí nửa điểm ham muốn ở lại học viện cũng không có, hắn thầm nghĩ nhanh lên về nhà, bởi vì về nhà có thể nhìn đến ca ca, chính là……
" Làm gì?" Vân Vũ Chí khẩu khí ác liệt hướng về nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt . Nam sinh thực thanh tú, tư văn nhã nhặn, người như thế hẳn là hắn chưa từng giao tiếp, bất quá mặc kệ thế nào, lãng phí thời gian quý giá của mình đều không thể tha thứ, nhất là hiện tại làm chậm thời gian gặp mặt ca ca.
Nam sinh có vẻ thực khẩn trương, thân thể tựa hồ đều run rẩy. Vân Vũ Chí kỳ quái đánh giá hắn, làm gì khẩn trương như thế chứ, hắn có việc mới đến ngăn đón mình. Vũ Chí sẽ không không phân biệt tốt xấu mà đánh hắn.
" Ta, ta……" Nam sinh nói lắp nửa ngày đều không nói ra.
" Ta cái gì ta, có chuyện nói mau, ta không thời gian cùng ngươi nháo." Theo thời gian trôi qua Vân Vũ Chí dần dần phiền táo, lại nhìn trước mặt nam sinh này vẫn chít chít méo mó ấp úng, lại sinh tức giận.
Nam sinh ánh mắt đóng chặt, bày ra thần thái không sợ chết,cổ vũ mình lấy dũng khí lớn tiếng nói:" Ta thích ngươi." Sau đó xuất ra thư tình vẫn niết chặt ở trong tay.
Cái gì? Vân Vũ Chí nháy mắt mấy cái. Lời tỏ tình mới vừa rồi hắn cũng không xa lạ, có thể nói là đã muốn nghe sờn lỗ tai, nhưng là, Vân Vũ Chí hoài nghi nhìn về nam sinh đang khẩn trương chờ hắn tuyên án. Đúng vậy a, hắn là nam sinh a, không phải nữ sinh giả trang. Nam sinh thích nam sinh? Vân Vũ Chí quái dị nhìn nam sinh trước mặt… sau đó…. xoay người bước đi. Đây là hắn lần đầu tiên không có vũ nhục người theo đuổi.
Thanh tú nam sinh cương ở tại chỗ, lăng lăng nhìn bóng dáng Vân Vũ Chí, trong mắt ẩn hiển nước mặt. Quả nhiên, vẫn là không được a.
Phì thủy bất lạc ngoại nhân điền canh = Nước tốt không chảy vào ruộng người ngoài, ý nói chuyện tốt việc tốt sẽ không cấp cho người ngoài
thiên tư ngạo nhân = trời cho tư chất cực tốt
" Đại ca." tiếng nói trong trẻo lại mang chút ý tứ làm nũng vang lên.
Vân Tả Ý nghe thế bất đắc dĩ buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn thiếu niên, trong mắt thản nhiên có sủng nịch:" Chuyện gì? Tiểu Vũ."
Vân Vũ Chí vội bày ra tươi cười lấy lòng. Ở trong mắt Vân Tả Ý, nụ cười này hồn nhiên mang tính trẻ con rất đáng yêu, tiểu đệ vẫn đáng yêu như vậy a. Tay không tự giác sờ sờ đầu Vân Vũ Chí, ý xấu muốn làm rối loạn kiểu tóc đường hoàng kia.
" Đại ca……" Vân vũ oán thương kêu lên, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho Vân Tả Ý làm loạn ở đỉnh đầu hắn. Hắn bỏ thời gian rất lâu tạo kiểu tóc này a.
" Xì…… Ha ha…… Nói đi, có chuyện gì." Nhìn Vân Vũ Chí ủy khuất, Vân Tả Ý nhịn không được cười ra tiếng, tiểu Vũ vừa rồi hai mắt mở to đáng thương giống như con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ .
" Không có gì, bất quá đại ca, ngươi cũng không theo giúp ta." Nhìn đến Vân Tả Ý tươi cười, Vân Vũ Chí rốt cục thở dài nhẹ nhõm, hai ngày này đại ca dường như rất không vui. Ân, vẫn là đại ca cười tốt xem nhất, vì đại ca tươi cười, Vân Vũ Chí đột nhiên cảm thấy hắn hy sinh kiểu tóc cũng không hề gì.
" Ta có rất nhiều việc phải làm a, tiểu Vũ ngươi thực nhàn sao? Không phải nên đi học rồi sao?" Nhận thấy được Vân Vũ Chí hơi quá tới gần mình, Vân Tả Ý không được tự nhiên nhích về phía sau một chút.
Vân Vũ Chí giống như không có thấy, lại tiến về phía trước một chút, trên người đại ca mùi vị thật thơm, tái gần một chút: " Đã lâu không gặp đại ca, ta không muốn đi học viện, muốn ở tại chỗ này bồi đại ca, hơn nữa đại ca dạy gì đó so với trong học viện dạy lợi hại hơn."
Tự lúc Vân Tả Ý phát hiện thân thể hoàn toàn không thể tập võ, trong lòng không khỏi buồn bực, hơn nữa võ công kiếp trước của hắn là độc môn võ học. Người Trung Quốc luôn có tật xấu ấy, có cái gì tốt đều thích cất giấu, nhất là võ học truyền thống . Cho nên đến khi sư phụ đi về cõi tiên, võ học của sư môn cũng chỉ truyền cho duy nhất mình hắn, hắn tự nhiên lãnh trọng trách tìm kiếm truyền nhân sư môn, ai ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Khi hắn chính thức nhận thức Vân Vũ Chí, phát hiện Vân Vũ Chí là mầm non võ học hiếm có, thân thể không cần phải nói, cốt cách mạnh khỏe tuổi lại vừa nhỏ, tâm tính đơn thuần không tạp niệm, mà trọng yếu nhất hắn là em trai mình quyết định trân trọng thương yêu. “Phì thủy bất lạc ngoại nhân điền canh" là quan niệm phổ biến trong lòng người Trung Quốc, cho nên Vân Tả Ý không có nghĩ nhiều, liền đem Vân Vũ Chí trở thành khai sơn đại đệ tử của mình, truyền thụ tất cả võ học của môn phái đời trước. Vân Vũ Chí thật sự học hỏi võ học gì đó do Vân Vân Tả Ý dạy, hơn nữa sau khi học một thời gian cũng từ từ bị võ học thần kỳ kia hấp dẫn, không cần Vân Tả Ý đốc xúc, liền tự giác luyện tập. Nhiều năm qua đi, Vân Vũ Chí dựa vào thiên tư ngạo nhân cùng chăm chỉ cố gắng, thực lực sớm vượt qua xa bạn cùng lứa tuổi.
" Này không cần lấy cớ, nếu đúng như ngươi nói lợi hại như vậy, sao bây giờ vẫn còn là năm nhất?" Vân Tả Ý mặt hơi hơi trầm xuống.
" Được rồi, được rồi, ta đi còn không được sao." Vân Vũ Chí thấy Vân Tả Ý có dấu hiệu tức giận, vội vàng thỏa hiệp. Trong lòng lại nói thầm, nếu không phải do môn văn, ta đã sớm thông qua.
Vân Tả Ý nhìn Vân Vũ Chí cúi đầu, biết hắn suy nghĩ cái gì, không khỏi lắc đầu, tức giận nói:" Ngươi biết nguyên nhân không thông qua là gì còn không cố gắng như vậy, ta nói cho ngươi, ta sẽ ở trong hai năm hoàn thành nhiệm vụ lần này, nếu ngươi khi đó còn không có thông qua thi thăng cấp, cũng đừng trách ta không mang ngươi đi theo."
" A, chỉ đợi hai năm?" Vân Vũ Chí vội vàng hỏi lại.
" Đúng vậy, bằng không ngươi còn tưởng rằng đợi ở đây bao lâu." Tả Ý nhẹ tay vỗ về mái đầu tóc ngắn. Vân Vũ Chí giống Vân Hàm Phong đều là tóc màu lam, bất quá Vân Vũ Chí tóc màu xanh da trời rất mềm mại, mà Vân Hàm Phong tóc là màu xanh lam của băng ánh thêm màu sáng của kim loại. Hai người tuy rằng tóc đều là lam, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm người ta lẫn lộn. Vân Tả Ý nhìn xem tóc đen của mình, người ở bên ngoài xem bọn họ mới càng như là cha con, dù sao chính mình không có một chỗ nào giống Vân Hàm Phong.
" Ta nhất định sẽ thông qua cuộc thi." Đột nhiên âm thanh kiên định vang lên dọa đem Vân Tả Ý theo mất thần bừng tỉnh lại, không rõ cho nên nhìn vẻ mặt kiên định của Vân Vũ Chí .
" Đại ca, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ ở hai năm này thông qua cuộc thi thăng cấp." Vân Vũ Chí thật sự khẳng định với Vân Tả Ý.
" Ân, ta tin tưởng tiểu Vũ nhất định làm được." Tuy rằng không rõ Vân Vũ Chí vì sao đột nhiên có chuyển biến lớn như vậy, bất quá đây là chuyện tốt không phải sao. Cho nên Vân Tả Ý tuy rằng còn có điểm mê hoặc, nhưng trước giờ rất am hiểu tính cách Vân Vũ Chí, lần này càng tin tưởng hắn……
……
Ngày kế tiếp đi qua thực bình thản. Vân Tả Ý bề bộn nhiều việc, vội vàng làm tốt vai trò sư phụ, vội vàng xử lý các sự tình của công ty. Vân Vũ Chí cũng bề bộn nhiều việc, vội vàng học tập, tranh thủ ở hai năm thông qua cuộc thi thăng cấp, còn vội vàng dây dưa Vân Tả Ý để ánh mắt Vân Tả Ý có thể luôn chuyển dời đến hắn.
Có điều Vân Tả Ý không biết chính là tiểu đệ ngoan của hắn, ở trước mặt hắn vĩnh viễn dịu ngoan tinh khiết thiện lương, trước mặt người ngoài thì kiêu ngạo ác liệt ra sao, tính tình táo bạo vô cùng. Nếu làm cho đệ tử học viện nhìn thấy Vân Vũ Chí nhu thuận ở trước mặt Vân Tả Ý, nhất định sẽ kinh ngạc cằm đều rơi xuống đất.
……
Hôm nay.
Tan học sau, Vân Vũ Chí nửa điểm ham muốn ở lại học viện cũng không có, hắn thầm nghĩ nhanh lên về nhà, bởi vì về nhà có thể nhìn đến ca ca, chính là……
" Làm gì?" Vân Vũ Chí khẩu khí ác liệt hướng về nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt . Nam sinh thực thanh tú, tư văn nhã nhặn, người như thế hẳn là hắn chưa từng giao tiếp, bất quá mặc kệ thế nào, lãng phí thời gian quý giá của mình đều không thể tha thứ, nhất là hiện tại làm chậm thời gian gặp mặt ca ca.
Nam sinh có vẻ thực khẩn trương, thân thể tựa hồ đều run rẩy. Vân Vũ Chí kỳ quái đánh giá hắn, làm gì khẩn trương như thế chứ, hắn có việc mới đến ngăn đón mình. Vũ Chí sẽ không không phân biệt tốt xấu mà đánh hắn.
" Ta, ta……" Nam sinh nói lắp nửa ngày đều không nói ra.
" Ta cái gì ta, có chuyện nói mau, ta không thời gian cùng ngươi nháo." Theo thời gian trôi qua Vân Vũ Chí dần dần phiền táo, lại nhìn trước mặt nam sinh này vẫn chít chít méo mó ấp úng, lại sinh tức giận.
Nam sinh ánh mắt đóng chặt, bày ra thần thái không sợ chết,cổ vũ mình lấy dũng khí lớn tiếng nói:" Ta thích ngươi." Sau đó xuất ra thư tình vẫn niết chặt ở trong tay.
Cái gì? Vân Vũ Chí nháy mắt mấy cái. Lời tỏ tình mới vừa rồi hắn cũng không xa lạ, có thể nói là đã muốn nghe sờn lỗ tai, nhưng là, Vân Vũ Chí hoài nghi nhìn về nam sinh đang khẩn trương chờ hắn tuyên án. Đúng vậy a, hắn là nam sinh a, không phải nữ sinh giả trang. Nam sinh thích nam sinh? Vân Vũ Chí quái dị nhìn nam sinh trước mặt… sau đó…. xoay người bước đi. Đây là hắn lần đầu tiên không có vũ nhục người theo đuổi.
Thanh tú nam sinh cương ở tại chỗ, lăng lăng nhìn bóng dáng Vân Vũ Chí, trong mắt ẩn hiển nước mặt. Quả nhiên, vẫn là không được a.
Tác giả :
Biển Đam