Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 67
" Tả Ý ca ca~~ huynh nói muốn dẫn người ta đi chơi, sao bây giờ còn chưa đi?" Ngọt ngào thanh âm làm nũng nói. Phương Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn. Thật là, Tả Ý ca ca rõ ràng nói xem xong Mạc Phi kia sẽ dẫn nàng đi chơi, nhưng khi thấy người nọ xong, Tả Ý như thất thần luôn, nãy giờ chỉ đi vòng vòng trong học việncũng không phát hiện. Có chuyện gì không đúng sao? Nàng không cảm thấy được a, tên kia vẫn rất thật sự nghe giảng bài mà.
A, bị Phương Tuyết bừng, Vân Tả Ý nhìn nhìn chung quanh, nhớ lại lời của Phương Tuyết, quả thật hắn lúc trước dường như có đáp ứng yêu cầu dẫn nàng đi du ngoạn.
Vân Tả Ý cúi đầu nhìn về Phương Tuyết, hỏi:" Ngươi muốn đi chơi chỗ nào?"
Phương Tuyết oai đầu đáng yêu tự hỏi một hồi, đột nhiên lộ ra hưng phấn tươi cười:" Tả Ý ca ca~~, huynh dẫn người ta đi dạo phố đi."
Hai kiếp làm người đều không cùng sinh vật giống cái cuống quá phố xá, Vân Tả Ý không biết trong đó khủng bố ra sao, mặt không chút thay đổi rõ ràng đáp ứng rồi.
" Da, Tả Ý ca ca huynh thật tốt!" Phương Tuyết hoan hô cao hứng phấn chấn, cũng không biết là nàng cố ý hay do kìm lòng không được, ôm cánh tay Vân Tả Ý.
Lại lâm vào suy nghĩ về hành vi kỳ quái của Mạc Phi, Vân Tả Ý không đề phòng bị Phương Tuyết ôm tay chặt, Vân Tả Ý cau mày muốn rút tay ra vài lần nhưng không thành. Hắn phát hiện thân thể ốm yếu vừa không có vũ lực, vừa nhiều bệnh không tranh nổi với cánh tay nhìn như nhỏ xinh mảnh khảnh của Phương Tuyết. Đối với phát hiện này, Vân Tả Ý dị thường tức giận quát khẽ:" Phương Tuyết, buông tay ra."
" Không buông, muội muốn ôm…… Chẳng lẽ Tả Ý ca ca chán ghét muội như vậy sao?" Phương Tuyết nhìn Vân Tả Ý đang phẫn nộ, ánh mắt ẩn giấu lóe sáng một chút sau đó khôi phục lại bình thường, giương đôi mắt muốn lã chã chực khóc.
" Không có." Vân Tả Ý đông cứng, hắn chán ghét thì thế nào, có thể nói đi ra sao. Trước mặt, người này chính là vị hôn thê của hắn, về sau sẽ là vợ, hơn nữa xem bộ dáng nàng hiện tại lập tức sẽ muốn khóc, người không biết còn tưởng rằng hắn khi dễ nàng nữa chứ. Quên đi, coi như vì thích ứng cuộc sống sau này làm chuẩn bị một chút đi. Vân Tả Ý quyết định phớt lờ cánh tay đang vòng quanh tay mình kia.
" Tả Ý ca ca huynh tốt nhất~~" Phương Tuyết yêu kiều cười, nhưng sao trong nụ cười như ẩn ẩn có một tia đắc ý ? Vân Tả Ý cảm thấy hẳn là mình nhìn lầm rồi.
" Tả Ý ca ca~~, chúng ta đi thôi." Phương Tuyết cười tủm tỉm nói, thân mình lại nhích gần một chút.
Bỏ qua, bỏ qua, Vân Tả Ý tự thôi miên mình nói, làm bộ không thấy được Phương Tuyết dựa vào, lạnh lùng gật đầu…… Đột nhiên Vân Tả Ý động tác cứng đờ, sau đó lập tức khôi phục bình thường. Trời ạ, ai có thể nói cho hắn biết cái vật mềm nhũn gì đó vừa cọ cọ ở cánh tay hắn là cái gì a……
……
Ở sau gốc đại thụ, một cô gái xinh đẹp nho nhã đang lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Vân Tả Ý cùng Phương Tuyết càng đi càng xa. Sắc mặt tái nhợt không giống người thường. Ánh mắt gắt gao nhìn xuống cánh tay Vân Tả Ý cùng Phương Tuyết dây dưa, cắn chặt hai môi cho đến khi chảy máu……
……
Hoàng hôn.
Rốt cục về đến nhà, Vân Tả Ý cơ hồ đứng không vững nữa. Hắn thật sự không biết nguyên lai bồi nữ nhân đi dạo phố là một sự kiện siêu mệt mỏi như vậy. Tuy rằng hắn không cần mua đồ vật gì, chỉ cần đi theo phía sau Phương Tuyết, ngẫu nhiên gật đầu vài cái khi Phương Tuyết hỏi ý kiến hắn là có thể. Nhưng là…… Thật sự mệt mỏi quá.
Trái lại Phương Tuyết hoàn toàn khác Vân Tả Ý . Tinh thần hưng phấn nhìn không ra đã muốn đi một ngày trời :" Tả Ý ca ca, hôm nay thật vui vẻ a, về sau huynh dẫn muội đi dạo phố nữa nhé?"
Nghe được thanh âm ngọt ngào kia, Vân Tả Ý cứng đờ, nghiêm mặt không nói gì.
" Ý nhi , ngươi đã trở lại." Vân Hàm Phong nghe tin Vân Tả Ý đã trở về, vội vàng từ trên lầu chạy xuống, không nghĩ mới một ngày không gặp người ta đã tiều tụy mỏi mệt như vậy. Ánh mắt không khỏi nheo lại vài phần, lại nhìn đến một đống gói đồ lớn nhỏ trong phòng đã sáng tỏ chuyện gì xảy ra.
" Ân, ta đã trở về." Vân Tả Ý nhìn đến Vân Hàm Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp:" Phụ thân, ta lên lầu trước."
" Mau đi đi." Vân Hàm Phong nhìn bộ dáng Vân Tả Ý mà đau lòng, nhưng bên cạnh có người ngoài không thể biểu hiện quá phận. Bất quá ai cũng đều có thể cảm thấy trong giọng nói ẩn chứa ấm áp .
" Vâng " Vân Tả Ý hướng Vân Hàm Phong gật đầu chào, bất chấp mặt khác đi thẳng lên lầu về phòng ngủ. Hắn thật sự quá mệt mỏi, hiện tại rất cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Khi Vân Tả Ý biến mất sau hàng hiên, Vân Hàm Phong quay đầu nhìn về Phương Tuyết biến thành khách sáo, trong đó còn gia tăng vài phần lạnh lùng.
" Dượng." Phương Tuyết vốn lòng mang sợ hãi với người dượng uy nghiêm lạnh như băng. Hiện tại bị Vân Hàm Phong nhìn chăm chú như vậy càng cảm thấy được không được tự nhiên.
" Phương Tuyết, mệt mỏi liền sớm đi nghỉ ngơi đi. Nếu cần gì có thể đi tìm Diệp Đàn." Qua thật lâu sau Vân Hàm Phong thản nhiên mở miệng, bởi vì tức giận Phương Tuyết làm cho Vân Tả Ý vất vả, cho nên ngay cả lời khách sáo hỏi Phương Tuyết có dùng bữa tối hay không đều tỉnh lược, trực tiếp dùng Diệp Đàn đưa vào.
“Vâng, cám ơn dượng." Phương Tuyết nhu thuận gật đầu.
" Ta đây đi trước." Vân Hàm Phong sau khi nói xong liền lên lầu, hắn mau chân đến xem Ý nhi , không biết Ý nhi có không thoải mái không?
Vân Hàm Phong đi đến trước cửa phòng Vân Tả Ý, phát hiện cửa không khóa trái. Hắn do dự một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đẩy rất nhẹ nhàng. Trong phòng bởi vì không bật đèn mà có vẻ âm u. Vân Hàm Phong lặng yên nhìn bóng dáng đang nằm trên giường. Đi vào mới phát hiện người trên giường đã sớm ngủ say, xem ra hôm nay thật mệt chết hắn, mới một lúc như vậy liền ngủ say.
Vân Hàm Phong thâm tình quyến luyến lẳng lặng nhìn Vân Tả Ý,. Theo thon dài làn mi hơi anh khí đến cái mũi thẳng cao, theo đôi mắt nhắm chặt đến đôi môi trơn bóng…… Trời không biết khi nào thì tối xuống, nhưng cũng không ảnh hưởng tầm mắt Vân Hàm Phong. Đôi mắt như băng màu lam tựa hồ bị đêm tối phủ thêm một tầng bóng ma, so với bình thường tối sầm rất nhiều, nhưng vẫn rung động lòng người.
Bầu trời sao nháy ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lén tình huống trong phòng. Khi nó nhìn đến thời điểm hai bóng đen cùng trùng nhau, vội vàng kéo mây đen ngượng ngùng tránh ở mặt sau……
Vân Hàm Phong hôn Vân Tả Ý mềm nhẹ tựa như cánh bướm, thật cẩn thận nụ hôn mang theo ôn nhu. Dần dần hắn không hề thỏa mãn chỉ hôn môi, vươn đầu lưỡi tinh tế liếm qua làn môi mê người đỏ mọng, vài lần hướng miệng Vân Tả Ý tìm kiếm, ý đồ “đen tối" đều do Vân Tả Ý ngủ say mà chấm dứt. Vân Hàm Phong có chút căm giận khẽ cắn bên miệng đôi môi đỏ mọng, lập tức tỉnh ngộ lại, cảnh giác ngẩng đầu nhìn mắt Vân Tả Ý , xác định Vân Tả Ý vẫn đang ngủ say mới yên tâm hôn tiếp, nhưng động tác càng thêm cẩn thận……
A, bị Phương Tuyết bừng, Vân Tả Ý nhìn nhìn chung quanh, nhớ lại lời của Phương Tuyết, quả thật hắn lúc trước dường như có đáp ứng yêu cầu dẫn nàng đi du ngoạn.
Vân Tả Ý cúi đầu nhìn về Phương Tuyết, hỏi:" Ngươi muốn đi chơi chỗ nào?"
Phương Tuyết oai đầu đáng yêu tự hỏi một hồi, đột nhiên lộ ra hưng phấn tươi cười:" Tả Ý ca ca~~, huynh dẫn người ta đi dạo phố đi."
Hai kiếp làm người đều không cùng sinh vật giống cái cuống quá phố xá, Vân Tả Ý không biết trong đó khủng bố ra sao, mặt không chút thay đổi rõ ràng đáp ứng rồi.
" Da, Tả Ý ca ca huynh thật tốt!" Phương Tuyết hoan hô cao hứng phấn chấn, cũng không biết là nàng cố ý hay do kìm lòng không được, ôm cánh tay Vân Tả Ý.
Lại lâm vào suy nghĩ về hành vi kỳ quái của Mạc Phi, Vân Tả Ý không đề phòng bị Phương Tuyết ôm tay chặt, Vân Tả Ý cau mày muốn rút tay ra vài lần nhưng không thành. Hắn phát hiện thân thể ốm yếu vừa không có vũ lực, vừa nhiều bệnh không tranh nổi với cánh tay nhìn như nhỏ xinh mảnh khảnh của Phương Tuyết. Đối với phát hiện này, Vân Tả Ý dị thường tức giận quát khẽ:" Phương Tuyết, buông tay ra."
" Không buông, muội muốn ôm…… Chẳng lẽ Tả Ý ca ca chán ghét muội như vậy sao?" Phương Tuyết nhìn Vân Tả Ý đang phẫn nộ, ánh mắt ẩn giấu lóe sáng một chút sau đó khôi phục lại bình thường, giương đôi mắt muốn lã chã chực khóc.
" Không có." Vân Tả Ý đông cứng, hắn chán ghét thì thế nào, có thể nói đi ra sao. Trước mặt, người này chính là vị hôn thê của hắn, về sau sẽ là vợ, hơn nữa xem bộ dáng nàng hiện tại lập tức sẽ muốn khóc, người không biết còn tưởng rằng hắn khi dễ nàng nữa chứ. Quên đi, coi như vì thích ứng cuộc sống sau này làm chuẩn bị một chút đi. Vân Tả Ý quyết định phớt lờ cánh tay đang vòng quanh tay mình kia.
" Tả Ý ca ca huynh tốt nhất~~" Phương Tuyết yêu kiều cười, nhưng sao trong nụ cười như ẩn ẩn có một tia đắc ý ? Vân Tả Ý cảm thấy hẳn là mình nhìn lầm rồi.
" Tả Ý ca ca~~, chúng ta đi thôi." Phương Tuyết cười tủm tỉm nói, thân mình lại nhích gần một chút.
Bỏ qua, bỏ qua, Vân Tả Ý tự thôi miên mình nói, làm bộ không thấy được Phương Tuyết dựa vào, lạnh lùng gật đầu…… Đột nhiên Vân Tả Ý động tác cứng đờ, sau đó lập tức khôi phục bình thường. Trời ạ, ai có thể nói cho hắn biết cái vật mềm nhũn gì đó vừa cọ cọ ở cánh tay hắn là cái gì a……
……
Ở sau gốc đại thụ, một cô gái xinh đẹp nho nhã đang lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Vân Tả Ý cùng Phương Tuyết càng đi càng xa. Sắc mặt tái nhợt không giống người thường. Ánh mắt gắt gao nhìn xuống cánh tay Vân Tả Ý cùng Phương Tuyết dây dưa, cắn chặt hai môi cho đến khi chảy máu……
……
Hoàng hôn.
Rốt cục về đến nhà, Vân Tả Ý cơ hồ đứng không vững nữa. Hắn thật sự không biết nguyên lai bồi nữ nhân đi dạo phố là một sự kiện siêu mệt mỏi như vậy. Tuy rằng hắn không cần mua đồ vật gì, chỉ cần đi theo phía sau Phương Tuyết, ngẫu nhiên gật đầu vài cái khi Phương Tuyết hỏi ý kiến hắn là có thể. Nhưng là…… Thật sự mệt mỏi quá.
Trái lại Phương Tuyết hoàn toàn khác Vân Tả Ý . Tinh thần hưng phấn nhìn không ra đã muốn đi một ngày trời :" Tả Ý ca ca, hôm nay thật vui vẻ a, về sau huynh dẫn muội đi dạo phố nữa nhé?"
Nghe được thanh âm ngọt ngào kia, Vân Tả Ý cứng đờ, nghiêm mặt không nói gì.
" Ý nhi , ngươi đã trở lại." Vân Hàm Phong nghe tin Vân Tả Ý đã trở về, vội vàng từ trên lầu chạy xuống, không nghĩ mới một ngày không gặp người ta đã tiều tụy mỏi mệt như vậy. Ánh mắt không khỏi nheo lại vài phần, lại nhìn đến một đống gói đồ lớn nhỏ trong phòng đã sáng tỏ chuyện gì xảy ra.
" Ân, ta đã trở về." Vân Tả Ý nhìn đến Vân Hàm Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp:" Phụ thân, ta lên lầu trước."
" Mau đi đi." Vân Hàm Phong nhìn bộ dáng Vân Tả Ý mà đau lòng, nhưng bên cạnh có người ngoài không thể biểu hiện quá phận. Bất quá ai cũng đều có thể cảm thấy trong giọng nói ẩn chứa ấm áp .
" Vâng " Vân Tả Ý hướng Vân Hàm Phong gật đầu chào, bất chấp mặt khác đi thẳng lên lầu về phòng ngủ. Hắn thật sự quá mệt mỏi, hiện tại rất cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Khi Vân Tả Ý biến mất sau hàng hiên, Vân Hàm Phong quay đầu nhìn về Phương Tuyết biến thành khách sáo, trong đó còn gia tăng vài phần lạnh lùng.
" Dượng." Phương Tuyết vốn lòng mang sợ hãi với người dượng uy nghiêm lạnh như băng. Hiện tại bị Vân Hàm Phong nhìn chăm chú như vậy càng cảm thấy được không được tự nhiên.
" Phương Tuyết, mệt mỏi liền sớm đi nghỉ ngơi đi. Nếu cần gì có thể đi tìm Diệp Đàn." Qua thật lâu sau Vân Hàm Phong thản nhiên mở miệng, bởi vì tức giận Phương Tuyết làm cho Vân Tả Ý vất vả, cho nên ngay cả lời khách sáo hỏi Phương Tuyết có dùng bữa tối hay không đều tỉnh lược, trực tiếp dùng Diệp Đàn đưa vào.
“Vâng, cám ơn dượng." Phương Tuyết nhu thuận gật đầu.
" Ta đây đi trước." Vân Hàm Phong sau khi nói xong liền lên lầu, hắn mau chân đến xem Ý nhi , không biết Ý nhi có không thoải mái không?
Vân Hàm Phong đi đến trước cửa phòng Vân Tả Ý, phát hiện cửa không khóa trái. Hắn do dự một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đẩy rất nhẹ nhàng. Trong phòng bởi vì không bật đèn mà có vẻ âm u. Vân Hàm Phong lặng yên nhìn bóng dáng đang nằm trên giường. Đi vào mới phát hiện người trên giường đã sớm ngủ say, xem ra hôm nay thật mệt chết hắn, mới một lúc như vậy liền ngủ say.
Vân Hàm Phong thâm tình quyến luyến lẳng lặng nhìn Vân Tả Ý,. Theo thon dài làn mi hơi anh khí đến cái mũi thẳng cao, theo đôi mắt nhắm chặt đến đôi môi trơn bóng…… Trời không biết khi nào thì tối xuống, nhưng cũng không ảnh hưởng tầm mắt Vân Hàm Phong. Đôi mắt như băng màu lam tựa hồ bị đêm tối phủ thêm một tầng bóng ma, so với bình thường tối sầm rất nhiều, nhưng vẫn rung động lòng người.
Bầu trời sao nháy ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lén tình huống trong phòng. Khi nó nhìn đến thời điểm hai bóng đen cùng trùng nhau, vội vàng kéo mây đen ngượng ngùng tránh ở mặt sau……
Vân Hàm Phong hôn Vân Tả Ý mềm nhẹ tựa như cánh bướm, thật cẩn thận nụ hôn mang theo ôn nhu. Dần dần hắn không hề thỏa mãn chỉ hôn môi, vươn đầu lưỡi tinh tế liếm qua làn môi mê người đỏ mọng, vài lần hướng miệng Vân Tả Ý tìm kiếm, ý đồ “đen tối" đều do Vân Tả Ý ngủ say mà chấm dứt. Vân Hàm Phong có chút căm giận khẽ cắn bên miệng đôi môi đỏ mọng, lập tức tỉnh ngộ lại, cảnh giác ngẩng đầu nhìn mắt Vân Tả Ý , xác định Vân Tả Ý vẫn đang ngủ say mới yên tâm hôn tiếp, nhưng động tác càng thêm cẩn thận……
Tác giả :
Biển Đam