Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 61
" Đại thiếu gia?" Diệp Đàn không chắc chắn nhìn gương mặt xa lạ trước mắt.
" Ừ." Vân Tả Ý thản nhiên gật đầu, tốc độ không giảm hướng phòng tắm thẳng tiến.
Diệp Đàn rất nhanh phản ứng lại, vội vàng đuổi kịp Vân Tả Ý :" Đại thiếu gia, ngài cần gì sao?"
" Tắm rửa, quần áo." Vân Tả Ý ngắn gọn nói.
" Vâng." Diệp Đàn nghe mệnh lệnh, không dám chậm trễ vội vàng chuẩn bị.
……
Một giờ sau.
Vân Tả Ý từ đầu đến chân đều rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Lướt qua đại sảnh một vòng sau, Vân Tả Ý không phát hiện người kia, trong lòng kỳ lạ có chút mất mác. Chỗ ngồi trong gian phòng tựa hồ nháy mắt trống trải rất nhiều. Khóe mắt nhìn thấy Diệp Đàn vẫn đi theo sau, hỏi:" Phụ thân đâu?"
" Lão gia truyền lời nói giữa trưa có việc không trở lại." Diệp Đàn trước sau như một cung kính.
“……" Vân Tả Ý đứng yên thật lâu sau, đột nhiên mở miệng:" Diệp Đàn , ngươi có biết là chuyện gì không?"
" Ách, này…… Lão gia không công đạo." Diệp Đàn có chút kinh ngạc, bình thường đại thiếu gia rất ít hỏi thăm chuyện của lão gia.
" Ừm……" Vân Tả Ý thản nhiên đáp rồi đề chân đi ra ngoài.
Diệp Đàn thấy bộ dáng Vân Tả Ý là muốn xuất môn, vội vàng đuổi theo:" Đại thiếu gia, ngài chờ chút, ngài còn không có dùng cơm trưa."
Vân Tả Ý xoay người nhìn chăm chú vào Diệp Đàn, hơi hơi nhăn mày:" Không cần, đã muốn nếm qua, ngươi cũng không cần theo." Vừa nghe đến cơm trưa hắn đã nghĩ tới bàn ăn đầy mỡ kia, như thế nào còn có tâm trạng ăn uống. Hơn nữa phụ thân không ở, hắn cũng không có lý do lưu lại. Hiện tại vừa lúc thừa dịp thời gian nghỉ trưa phòng học không ai, đi đem bàn của mình lau sạch, buổi chiều sẽ không khó chịu.
Diệp Đàn chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại, nhìn Vân Tả Ý càng đi càng xa, Diệp Đàn nhấm nuốt lời nói Vân Tả Ý vừa mới thốt ra, nếm qua?
……
Hai ngày sau. Ai Lý học viện.
Một đám đệ tử vô cùng náo nhiệt hướng sân thể dục chạy đến, ở giữa thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười đùa.
" Duy Gia, hôm nay diễn tập ngoại khóa ngoài trời ngươi không có vấn đề gì chứ?" Khải Đặc có chút lo lắng hỏi. Dù sao theo hắn quan sát, người bạn mới thú vị này trên người tỏ vẻ không có ma pháp nguyên tố gì, cũng không biết hắn vào học bằng cách nào, Ai Lý học viện yêu cầu nhập học rất cao.
Vân Tả Ý thản nhiên nhìn Khải Đặc liếc mắt một cái, căn cứ vào biểu tình trên mặt Khải Đặc không giống giả bộ quan tâm, miễn cưỡng trả lời:" Không thành vấn đề."
Khải Đặc thấy thái độ Duy Gia không để ý chút nào, không khỏi kỳ quái, nửa nói giỡn nửa ướm thử hỏi:"Vậy sao,…… nói như vậy, Duy Gia, ngươi che dấu thực lực?"
Vân Tả Ý từ chối cho ý kiến, trực tiếp phớt lờ Khải Đặc, nếu không phải hắn phải che dấu thân phận, sợ tại phần đông người quen trong lớp lộ ra sơ hở, hắn sao còn để cho Khải Đặc phiền mình đến bây giờ.
Khải Đặc gặp Duy Gia vẫn một mặt trầm mặc, không khỏi oán giận nói:" Duy Gia, ngươi như thế nào luôn trơ cái mặt a, cũng không nói nói, chỉ có ta mới có kiên nhẫn như vậy nói chuyện cùng ngươi…… A, Duy Gia mau nhìn, mỹ nữ, đại mỹ nữ a!"
Vân Tả Ý nhẫn nại Khải Đặc lải nhải, thầm hạ quyết tâm giả bộ hai ba ngày sau sẽ thôi, hắn không bao giờ nữa phải chịu đựng loại sinh sống này. Đột nhiên Vân Tả Ý nghe Khải Đặc kinh hô một tiếng, sau đó kích động kêu to mỹ nữ, cũng không khỏi ngẩng đầu hướng phương hướng Khải Đặc chỉ trỏ. Không phải hắn thích xem mỹ nữ, mà là trải qua hai ngày ở chung, hắn đã hiểu biết ánh mắt cao của Khải Đặc. Mục tiêu Na Mạn của mình tuy nói tính cách không được tốt lắm, nhưng lớn lên quả thật không tệ. Đối với Na Mạn chủ động theo đuổi hắn cũng không gặp Khải Đặc có bao nhiêu tích cực, ngược lại phản ứng lãnh đạm lần lựa từ chối, thấy cô gái xinh đẹp khác cũng không có hành vi quá mức kích thích. Này đầy đủ thuyết minh Khải Đặc không phải loại sắc lang vừa thấy mỹ nữ liền đứng dậy kêu to mỹ nữ. Mỹ nữ có thể làm cho Khải Đặc kích động như vậy Vân Tả Ý cũng muốn biết.
Vân Tả Ý chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sau cả người chấn động, chỉ thấy hắn cứng ngắc cúi đầu, xoay người, sau đó cũng không quay đầu lại rời sân vận động, một khắc không dừng lại.
Khải Đặc nhìn Tả Ý chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng rời đi, cảm thấy được có chút vấn đề, nhưng cũng không quá để ý, chỉ đuổi theo đùa giỡn nói:" Ai, ngươi người nầy, như thế nào lạnh đạm như vậy chứ, thấy mỹ nữ cũng không có phản ứng……"
……
Một lớn một nhỏ, hai tuyệt sắc mỹ nữ không chút nào để ý đang ảnh hưởng giao thông đứng ở giữa đường. Trong đó đại mỹ nữ là thiên kiều bá mị thành thục nữ tính, nhất cử nhất động mang theo hồn nhiên thiên thành tao nhã, mị lực bắn ra bốn phía, ngũ quan diễm lệ ở thời điểm không cười đã khó có thể ngôn dụ đoan trang, tựa như một vị nữ vương cao quý. Tiểu mỹ nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt còn mang tính trẻ con, tuy rằng không bằng khí chất của đại mỹ nữ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia mỗi một chỗ đều tinh xảo xinh đẹp đến không chê vào đâu được. Ánh mắt cùng đại mỹ nữ rất giống, đều là hơi hơi nhếch lên mắt phượng, mày ngài, dậm thêm một chút phấn màu tươi đẹp, tám chín phần mười cùng đại mỹ nữ có quan hệ huyết thống.
" Dì Mai, Tả Ý ca ca ở nơi này sao? Con như thế nào cũng chưa nhìn thấy huynh ấy." Tiểu mỹ nữ ôm cánh tay ngọc của đại mỹ nữ làm nũng.
Đại mỹ nữ nghiêng đầu nhìn về cháu gái của nàng, nhếch môi tươi cười đủ để cho tất cả nam nhi ở đây cùng một bộ phận nữ nhi đỏ mặt, giọng nói êm ái:" Ta cũng không biết a, nếu không chúng ta đi tìm viện trưởng hỏi một chút?"
Tiểu mỹ nữ nghe xong cao hứng đáp:" Tốt, tốt, Dì Mai, chúng ta đi nhanh đi." nói xong nhanh bước chân hơn.
Đại mỹ nữ nhìn tiểu mỹ nữ khẩn cấp bộ dáng, cười nói:" Phương Tuyết, ngươi chậm một chút."
Tiểu mỹ nữ nhìn hai người bị tách xa một khoảng cách lớn, ngượng ngùng le ra phấn nộn lưỡi……
Hai người cười đùa rời đi, lưu lại một đống lớn người xem chảy nước miếng……
……
Phòng học, thời gian tan học.
" Duy Gia, ngươi thật sự không có gì chứ?" Khải Đặc thật cẩn thận hỏi, tuy rằng qua bộ mặt ngàn năm không đổi của Duy Gia nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng trực giác phán đoán cho biết tâm tình bạn cùng bàn thật không tốt. Dù sao vừa rồi đi thực địa diễn tập, tảng đá lớn dùng làm đối tượng công kích bị Tả Ý không biết sử dụng phương pháp gì đánh dập nát. Rất không tầm thường, trải qua mấy ngày nay hiểu biết, hắn phát giác bạn mới tựa hồ luôn luôn cố ý che dấu thực lực, hơn nữa với tính cách không thích náo động không có khả năng sẽ ra tay đánh nát tảng đá kia, vì chỉ cần có thể đánh rớt một mảnh nhỏ là đậu. Hết thảy chỉ chứng minh hôm nay bạn ngồi cùng bàn rất không bình thường.
" Không có việc gì." Vân Tả Ý thản nhiên đáp.
" Thật sự không có việc gì?" Khải Đặc không tin.
" Không có việc gì." Vân Tả Ý đã muốn bắt đầu không kiên nhẫn, quay đầu trừng mắt nhìn Khải Đặc một cái.
" Ngươi…… A, ha hả…… Không có việc gì…… Không có việc gì là tốt rồi." Khải Đặc bị ánh mắt lạnh thấu xương của Vân Tả Ý dọa tới rồi, vội vàng im miệng, bất quá trong lòng âm thầm suy nghĩ: quả nhiên, tên này rất không tầm thường, ánh mắt như vậy sao có thể là của người bình thường, hơn nữa vừa rồi ánh mắt kia rất quen thuộc a, hắn tựa hồ ở nơi nào thấy qua……
Trong một góc phòng học, vài tên đệ tử đang tụ tập, thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía Vân Tả Ý. Bọn họ cũng bắt gặp ánh mắt kia của Vân Tả Ý, dọa bọn họ nhảy dựng lên. Quả thực chính là mau dọa trái tim ra bệnh.
" Ai~~" Trong đó một người run run huých nhẹ một người, run rẩy hỏi:" Giống không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng người khác cư nhiên nghe hiểu, hắn gian nan nuốt nuốt nước miếng :" Quả thực giống nhau như đúc." Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tả Ý, hắn lại đánh một cái rùng mình.
" Giữa chúng ta không ai chọc giận hắn chứ?" một tên khác dò hỏi.
" Không có……"
" Ta cũng không có, ngay cả nói cũng chưa nói qua……"
" Hắn mới đến hai ngày, ta cũng không cùng hắn tiếp xúc qua……"
" Như vậy a, may mắn không ai nhạ hắn…… Mấy ngày nay các ngươi có làm chuyện gì quá phận không?" Hắn hỏi tiếp.
" Ta không có nháo sự, nhưng cũng không thật sự nghe giảng bài……"
" Ta cũng vậy."
" Ta cũng kém không nhiều lắm."
“……"
Nghe xong trả lời, người nọ nhẹ nhàng thở ra :" Hoàn hảo, hoàn hảo, như vậy tuy rằng một chút phạt là chạy thoát không được, nhưng hẳn sẽ không rất thảm……" mang điểm mình an ủi nói.
Vài tên khác nghe xong hắn nói cũng đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải rất thảm là tốt rồi…… Bọn họ không dám cầu xa……
" Ừ." Vân Tả Ý thản nhiên gật đầu, tốc độ không giảm hướng phòng tắm thẳng tiến.
Diệp Đàn rất nhanh phản ứng lại, vội vàng đuổi kịp Vân Tả Ý :" Đại thiếu gia, ngài cần gì sao?"
" Tắm rửa, quần áo." Vân Tả Ý ngắn gọn nói.
" Vâng." Diệp Đàn nghe mệnh lệnh, không dám chậm trễ vội vàng chuẩn bị.
……
Một giờ sau.
Vân Tả Ý từ đầu đến chân đều rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Lướt qua đại sảnh một vòng sau, Vân Tả Ý không phát hiện người kia, trong lòng kỳ lạ có chút mất mác. Chỗ ngồi trong gian phòng tựa hồ nháy mắt trống trải rất nhiều. Khóe mắt nhìn thấy Diệp Đàn vẫn đi theo sau, hỏi:" Phụ thân đâu?"
" Lão gia truyền lời nói giữa trưa có việc không trở lại." Diệp Đàn trước sau như một cung kính.
“……" Vân Tả Ý đứng yên thật lâu sau, đột nhiên mở miệng:" Diệp Đàn , ngươi có biết là chuyện gì không?"
" Ách, này…… Lão gia không công đạo." Diệp Đàn có chút kinh ngạc, bình thường đại thiếu gia rất ít hỏi thăm chuyện của lão gia.
" Ừm……" Vân Tả Ý thản nhiên đáp rồi đề chân đi ra ngoài.
Diệp Đàn thấy bộ dáng Vân Tả Ý là muốn xuất môn, vội vàng đuổi theo:" Đại thiếu gia, ngài chờ chút, ngài còn không có dùng cơm trưa."
Vân Tả Ý xoay người nhìn chăm chú vào Diệp Đàn, hơi hơi nhăn mày:" Không cần, đã muốn nếm qua, ngươi cũng không cần theo." Vừa nghe đến cơm trưa hắn đã nghĩ tới bàn ăn đầy mỡ kia, như thế nào còn có tâm trạng ăn uống. Hơn nữa phụ thân không ở, hắn cũng không có lý do lưu lại. Hiện tại vừa lúc thừa dịp thời gian nghỉ trưa phòng học không ai, đi đem bàn của mình lau sạch, buổi chiều sẽ không khó chịu.
Diệp Đàn chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại, nhìn Vân Tả Ý càng đi càng xa, Diệp Đàn nhấm nuốt lời nói Vân Tả Ý vừa mới thốt ra, nếm qua?
……
Hai ngày sau. Ai Lý học viện.
Một đám đệ tử vô cùng náo nhiệt hướng sân thể dục chạy đến, ở giữa thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười đùa.
" Duy Gia, hôm nay diễn tập ngoại khóa ngoài trời ngươi không có vấn đề gì chứ?" Khải Đặc có chút lo lắng hỏi. Dù sao theo hắn quan sát, người bạn mới thú vị này trên người tỏ vẻ không có ma pháp nguyên tố gì, cũng không biết hắn vào học bằng cách nào, Ai Lý học viện yêu cầu nhập học rất cao.
Vân Tả Ý thản nhiên nhìn Khải Đặc liếc mắt một cái, căn cứ vào biểu tình trên mặt Khải Đặc không giống giả bộ quan tâm, miễn cưỡng trả lời:" Không thành vấn đề."
Khải Đặc thấy thái độ Duy Gia không để ý chút nào, không khỏi kỳ quái, nửa nói giỡn nửa ướm thử hỏi:"Vậy sao,…… nói như vậy, Duy Gia, ngươi che dấu thực lực?"
Vân Tả Ý từ chối cho ý kiến, trực tiếp phớt lờ Khải Đặc, nếu không phải hắn phải che dấu thân phận, sợ tại phần đông người quen trong lớp lộ ra sơ hở, hắn sao còn để cho Khải Đặc phiền mình đến bây giờ.
Khải Đặc gặp Duy Gia vẫn một mặt trầm mặc, không khỏi oán giận nói:" Duy Gia, ngươi như thế nào luôn trơ cái mặt a, cũng không nói nói, chỉ có ta mới có kiên nhẫn như vậy nói chuyện cùng ngươi…… A, Duy Gia mau nhìn, mỹ nữ, đại mỹ nữ a!"
Vân Tả Ý nhẫn nại Khải Đặc lải nhải, thầm hạ quyết tâm giả bộ hai ba ngày sau sẽ thôi, hắn không bao giờ nữa phải chịu đựng loại sinh sống này. Đột nhiên Vân Tả Ý nghe Khải Đặc kinh hô một tiếng, sau đó kích động kêu to mỹ nữ, cũng không khỏi ngẩng đầu hướng phương hướng Khải Đặc chỉ trỏ. Không phải hắn thích xem mỹ nữ, mà là trải qua hai ngày ở chung, hắn đã hiểu biết ánh mắt cao của Khải Đặc. Mục tiêu Na Mạn của mình tuy nói tính cách không được tốt lắm, nhưng lớn lên quả thật không tệ. Đối với Na Mạn chủ động theo đuổi hắn cũng không gặp Khải Đặc có bao nhiêu tích cực, ngược lại phản ứng lãnh đạm lần lựa từ chối, thấy cô gái xinh đẹp khác cũng không có hành vi quá mức kích thích. Này đầy đủ thuyết minh Khải Đặc không phải loại sắc lang vừa thấy mỹ nữ liền đứng dậy kêu to mỹ nữ. Mỹ nữ có thể làm cho Khải Đặc kích động như vậy Vân Tả Ý cũng muốn biết.
Vân Tả Ý chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sau cả người chấn động, chỉ thấy hắn cứng ngắc cúi đầu, xoay người, sau đó cũng không quay đầu lại rời sân vận động, một khắc không dừng lại.
Khải Đặc nhìn Tả Ý chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng rời đi, cảm thấy được có chút vấn đề, nhưng cũng không quá để ý, chỉ đuổi theo đùa giỡn nói:" Ai, ngươi người nầy, như thế nào lạnh đạm như vậy chứ, thấy mỹ nữ cũng không có phản ứng……"
……
Một lớn một nhỏ, hai tuyệt sắc mỹ nữ không chút nào để ý đang ảnh hưởng giao thông đứng ở giữa đường. Trong đó đại mỹ nữ là thiên kiều bá mị thành thục nữ tính, nhất cử nhất động mang theo hồn nhiên thiên thành tao nhã, mị lực bắn ra bốn phía, ngũ quan diễm lệ ở thời điểm không cười đã khó có thể ngôn dụ đoan trang, tựa như một vị nữ vương cao quý. Tiểu mỹ nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt còn mang tính trẻ con, tuy rằng không bằng khí chất của đại mỹ nữ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia mỗi một chỗ đều tinh xảo xinh đẹp đến không chê vào đâu được. Ánh mắt cùng đại mỹ nữ rất giống, đều là hơi hơi nhếch lên mắt phượng, mày ngài, dậm thêm một chút phấn màu tươi đẹp, tám chín phần mười cùng đại mỹ nữ có quan hệ huyết thống.
" Dì Mai, Tả Ý ca ca ở nơi này sao? Con như thế nào cũng chưa nhìn thấy huynh ấy." Tiểu mỹ nữ ôm cánh tay ngọc của đại mỹ nữ làm nũng.
Đại mỹ nữ nghiêng đầu nhìn về cháu gái của nàng, nhếch môi tươi cười đủ để cho tất cả nam nhi ở đây cùng một bộ phận nữ nhi đỏ mặt, giọng nói êm ái:" Ta cũng không biết a, nếu không chúng ta đi tìm viện trưởng hỏi một chút?"
Tiểu mỹ nữ nghe xong cao hứng đáp:" Tốt, tốt, Dì Mai, chúng ta đi nhanh đi." nói xong nhanh bước chân hơn.
Đại mỹ nữ nhìn tiểu mỹ nữ khẩn cấp bộ dáng, cười nói:" Phương Tuyết, ngươi chậm một chút."
Tiểu mỹ nữ nhìn hai người bị tách xa một khoảng cách lớn, ngượng ngùng le ra phấn nộn lưỡi……
Hai người cười đùa rời đi, lưu lại một đống lớn người xem chảy nước miếng……
……
Phòng học, thời gian tan học.
" Duy Gia, ngươi thật sự không có gì chứ?" Khải Đặc thật cẩn thận hỏi, tuy rằng qua bộ mặt ngàn năm không đổi của Duy Gia nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng trực giác phán đoán cho biết tâm tình bạn cùng bàn thật không tốt. Dù sao vừa rồi đi thực địa diễn tập, tảng đá lớn dùng làm đối tượng công kích bị Tả Ý không biết sử dụng phương pháp gì đánh dập nát. Rất không tầm thường, trải qua mấy ngày nay hiểu biết, hắn phát giác bạn mới tựa hồ luôn luôn cố ý che dấu thực lực, hơn nữa với tính cách không thích náo động không có khả năng sẽ ra tay đánh nát tảng đá kia, vì chỉ cần có thể đánh rớt một mảnh nhỏ là đậu. Hết thảy chỉ chứng minh hôm nay bạn ngồi cùng bàn rất không bình thường.
" Không có việc gì." Vân Tả Ý thản nhiên đáp.
" Thật sự không có việc gì?" Khải Đặc không tin.
" Không có việc gì." Vân Tả Ý đã muốn bắt đầu không kiên nhẫn, quay đầu trừng mắt nhìn Khải Đặc một cái.
" Ngươi…… A, ha hả…… Không có việc gì…… Không có việc gì là tốt rồi." Khải Đặc bị ánh mắt lạnh thấu xương của Vân Tả Ý dọa tới rồi, vội vàng im miệng, bất quá trong lòng âm thầm suy nghĩ: quả nhiên, tên này rất không tầm thường, ánh mắt như vậy sao có thể là của người bình thường, hơn nữa vừa rồi ánh mắt kia rất quen thuộc a, hắn tựa hồ ở nơi nào thấy qua……
Trong một góc phòng học, vài tên đệ tử đang tụ tập, thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía Vân Tả Ý. Bọn họ cũng bắt gặp ánh mắt kia của Vân Tả Ý, dọa bọn họ nhảy dựng lên. Quả thực chính là mau dọa trái tim ra bệnh.
" Ai~~" Trong đó một người run run huých nhẹ một người, run rẩy hỏi:" Giống không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng người khác cư nhiên nghe hiểu, hắn gian nan nuốt nuốt nước miếng :" Quả thực giống nhau như đúc." Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tả Ý, hắn lại đánh một cái rùng mình.
" Giữa chúng ta không ai chọc giận hắn chứ?" một tên khác dò hỏi.
" Không có……"
" Ta cũng không có, ngay cả nói cũng chưa nói qua……"
" Hắn mới đến hai ngày, ta cũng không cùng hắn tiếp xúc qua……"
" Như vậy a, may mắn không ai nhạ hắn…… Mấy ngày nay các ngươi có làm chuyện gì quá phận không?" Hắn hỏi tiếp.
" Ta không có nháo sự, nhưng cũng không thật sự nghe giảng bài……"
" Ta cũng vậy."
" Ta cũng kém không nhiều lắm."
“……"
Nghe xong trả lời, người nọ nhẹ nhàng thở ra :" Hoàn hảo, hoàn hảo, như vậy tuy rằng một chút phạt là chạy thoát không được, nhưng hẳn sẽ không rất thảm……" mang điểm mình an ủi nói.
Vài tên khác nghe xong hắn nói cũng đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải rất thảm là tốt rồi…… Bọn họ không dám cầu xa……
Tác giả :
Biển Đam