Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 47
Tử Trúc ngồi dựa vào cửa sổ Thiên Hành lữ quán, nhàm chán uống hồng quả tửu. Lần này bên cạnh hắn không có thanh niên tà mị kia, chỉ một mình hắn, hắn cũng không biết tại sao mình làm như vậy. Từ lần trước tại nơi này nhìn thấy Vân Tả Ý, đầu óc luôn bất tri bất giác hiện lên hình ảnh Vân Tả Ý. Nghĩ muốn xem nhẹ, nhưng như thế nào cũng không làm được, vài lần sau khi suy nghĩ đấu tranh tỉnh lại đều kinh ách phát hiện hắn không biết khi nào đã đi tới cửa Thiên Hành lữ quán, nơi lần trước nhìn thấy Vân Tả Ý . Có lẽ hắn còn để ý chuyện Vân Tả Ý đả bại hắn, bất đắc dĩ nhếch nhẹ khóe miệng, ngửa đầu uống hết một chén hồng quả tửu……
Thiên Hành lữ quán khách ra vào không hề ít, đều đang ngầm hoặc sáng hoặc tối quan sát Tử Trúc. Đầu tiên, không nói đến mái tóc màu tím và cặp mắt màu tím hiếm thấy của Tử Trúc, chỉ cần hắn – mặt không đổi sắc – uống nhiều như vậy rượu liền đủ làm cho người ta sợ hãi than. Hồng quả tửu tuy là rượu trái cây, nhưng độ cồn cũng không thua kém gì rượu mạnh, rất nhiều tửu quỷ uống mấy chén đã chịu không nổi, mà thiếu niên nho nhã kia từ lúc tiến vào đến giờ uống tuyệt đối không dưới mười chén.
Tử Trúc lại lần nữa rót rượu, hắn biết có rất nhiều người đang âm thầm quan sát mình, bất quá hắn không thèm để ý. Ánh mắt theo thói quen hướng nhìn ngoài cửa sổ, về phần là vì sao, hắn cũng không biết, có lẽ vì chờ người kia đi…… Tử Trúc có chút thất vọng, vừa tính chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì hoảng hốt dừng lại…… Quần áo hắn quen thuộc vô cùng, từng cố gắng lâm vào tranh đấu để được mặc bộ trường bào màu đen đó, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt sắc…… Không phải “Hắn" thì là ai……
Do quản sự đã nhắc nhở quầy nên khi Vân Tả Ý xuất hiện, trong nháy mắt nhân viên liền chú ý tới, vội vàng tha thiết chào đón:" Tiên sinh, ngài đã tới, ngài trước ngồi nghỉ, ta đi tìm Vương quản sự……A, không, là quản lí."
" Không cần, ta chỉ là tới ngồi ngồi chơi thôi, ngươi đi làm việc đi." Vân Tả Ý ngồi cạnh quầy, ánh mắt nhìn như vô tình đánh giá chung quanh.
" A, là……" Quầy đầu đổ mồ hôi lạnh nhìn động tác Vân Tả Ý. Lần trước hắn tận mắt quá năng lực phát hiện sai sót của Tả Ý, lần này sẽ không tái làm cho hắn phát hiện ra chuyện xấu gì nữa. Bất quá ngẫm lại vương quản sự gần nhất luôn luôn bận việc, quầy rốt cục thoáng bình tâm xuống, không đi báo.
Ân, lần này Thiên Hành lữ quán cùng lần trước đến xem thật là đại biến dạng, trang trí càng thêm thích hợp sở thích người trẻ tuổi. Hắn thấy số lượng người trẻ tuổi rõ ràng tăng nhiều, lưu lượng khách so với đối diện Tê Đặc lữ quán cũng kém không bao nhiêu, hơn nữa hắn còn thấy khu vực chuyên dành cho các cặp tình nhân. Khu vực này thiết kế với phong cách riêng, tinh xảo mà rực rỡ, với số lượng các cặp cơ hồ ngồi đầy đến xem khu này rất được hoan nghênh. Vân Tả Ý âm thầm gật đầu, Vương Lâm Văn này coi như một nhân tài……
Đi dạo một hồi, Vân Tả Ý trong lòng đã có đánh giá đại khái, nếu ấn theo tốc độ thay đổi này, đến ngày hắn nghiệm thu chắc chắn lưu lượng khách lượng vượt qua đối diện Tê Đặc lữ quán. Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy mệt nhọc, xem ra thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, mới đi một hồi liền mệt mỏi như vậy, nhưng không sao, hôm nay chỉ ghé xem tiến độ, quá vài ngày mới đến thời điểm nghiệm thu kết quả.
Vân Tả Ý tùy ý tìm một bàn trống, sau khi dùng khăn lụa trắng cẩn thận lau mấy lần mới ngồi xuống. Nhìn thấy Vân Tả Ý an tọa xong, tiểu nhị bên cạnh lập tức chào đón, lễ phép hỏi:" Tiên sinh ngài cần dùng gì không?"
Vân Tả Ý đánh giá tiểu nhị. Ừ, so với lần trước tố chất cao hơn, tuy trong mắt vẫn như cũ che dấu không được kinh ngạc, nhưng vẫn có thể duy trì thái độ lễ phép phục vụ, thật sự so với lần trước chỉ biết ngốc nhìn bộ dáng của hắn tốt hơn nhiều.
" Giúp ta mang một chén nước." Hắn chưa bao giờ uống đồ uống gì.
" Nước ?" tiểu nhị kinh ngạc lặp lại.
" Đúng vậy, không màu không mùi, nước."
" A, tốt, xin chờ." Tuy chưa từng gặp qua khách tới đây chỉ kêu nước trắng uống, nhưng đoạn thời gian này bị ông chủ đưa vào tư tưởng “hết thảy lấy khách hàng làm trung tâm" làm cho hắn không chần chờ gì đi lấy nước .
Vân Tả Ý nhìn bóng dáng tiểu nhị, hài lòng lại gia tăng, tốt lắm, không có đòi hỏi thêm.
Trong lúc đợi tiểu nhị đi lấy nước, Vân Tả Ý tựa hồ không có việc gì cần làm, thực rãnh rỗi, nhưng kỳ thật không phải như vậy. Thời gian của hắn vĩnh viễn không đủ dùng, cũng vĩnh viễn không có thời điểm rảnh rỗi. Cho dù tiểu nhị chỉ mất mấy phút đi rót nước, trong đầu hắn đã suy nghĩ phương pháp giải quyết vài văn kiện khó khăn của công ty.
Bỗng hắn cảm thấy có người tới gần, mà người kia không phải tiểu nhị. Cảnh giác ngẩng đầu, thân là con cháu trực hệ Vân thị luôn có rất nhiều nguy hiểm. Hắn sẽ không quên từ nhỏ đến lớn hắn luôn phát hiện sát thủ xung quanh, tuy rằng sát thủ không đợi xuất hiện trước mặt hắn đã bị hộ vệ do phụ thân phái tới âm thầm bảo hộ xử lý hết, nhưng hắn cũng không thể phớt lờ.
Thiếu niên trước mặt toàn thân quần áo màu trắng, quỷ dị hiếm thấy mắt tím tóc tím làm cho người ta cảm giác văn nhã mà gầy yếu, nhưng cường đại tinh thần lực nói cho Vân Tả Ý biết người này lực lượng tinh thần rất cao. Người bị Vân Tả Ý nhận xét tinh thần lực cao như thế nào cũng là một cao thủ, về phần vũ kỹ của hắn, Vân Tả Ý bởi vì không có võ công nên nhìn không ra. Bất quá trực giác người học võ tiền kiếp nói cho hắn biết thiếu niên áo trắng vũ kỹ cũng sẽ không kém…… Tóm lại, người này…… có uy hiếp.
" Ngươi khỏe chứ." Tử Trúc cũng không biết chính mình xuất phát từ mục đích gì đi đến trước mặt Vân Tả Ý, chờ tới thời điểm hắn nhận thức được, hắn đã ở trước bàn Vân Tả Ý. Nghĩ muốn trả thù sao, dường như không phải…… chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của Tả Ý, hắn hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể chào hỏi máy móc.
Vân Tả Ý không trả lời, chỉ nhìn thẳng thiếu niên, muốn biết mục đích của hắn.
" Có chuyện gì sao? Vì sao nhìn ta như vậy." Tử Trúc bị ánh mắt Vân Tả Ý xem khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn cùng Vân Tả Ý mặt đối mặt giao tiếp, trước kia chỉ từ rất xa xem qua Vân Tả Ý vài lần, đối với hiểu biết Vân Tả Ý chỉ giới hạn trong nghe đồn của học viện cùng tư liệu điều tra của hắn.
" Những lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi, ngươi có chuyện gì?" Vân Tả Ý thu hồi tầm mắt, nguyên lai là một người nhàm chán không quan hệ.
" Không có gì, chỉ muốn mời ngươi uống chén rượu." Tử Trúc nhấc tay nâng hai chén hồng quả tửu.
" Không cần."
" Vì sao?" Tử Trúc truy vấn.
" Không muốn uống." Kỳ thật chân chính nguyên nhân là hắn uống rượu liền say, điều này cũng là một trong các sự kiện hắn không hiểu được. Kiếp trước rõ ràng là người ngàn chén không say, kiếp này vì sao ngay cả một chút rượu cũng uống không được.
Tử Trúc bị từ chối không lời nào để đáp, chỉ có thể nói:" Quên đi." cầm hai chén rượu tự giác ở bên cạnh Vân Tả Ý ngồi xuống, một người tự vui sướng hài lòng uống rượu.
" Ngươi là ai, ta cho phép ngươi ngồi ở đây sao?" giọng lạnh như băng làm cho Tử Trúc nháy mắt ngừng uống rượu, bất động, tựa như thời gian thần kỳ bị đình chỉ.
Hơn nữa ngày Tử Trúc mới hồi phục. Sau khi hắn phục hồi tinh thần, chuyện thứ nhất chính là túm lấy áo Vân Tả Ý, cơ hồ rít gào hung tợn nói: " Ta là ai? Ngươi nói ngươi không biết ta là ai?."
Vân Tả Ý thực bình tĩnh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lại hắn, sau đó thực khẳng định nói:" Không biết, còn có, buông tay ra."
Tử Trúc vô lực buông ra áo Vân Tả Ý. Vân Tả Ý không biết hắn, không biết hắn…… Ha ha, thật sự là buồn cười a. Hắn vẫn cho rằng đối thủ cạnh tranh lớn nhất, toàn lực thu thập tư liệu, dùng hết tâm cơ hiểu biết, mỗi ngày nghĩ như thế nào đả bại người này, nguyên lai căn bản người này không biết hắn tồn tại, sao hắn có thể không phẫn nộ được chứ.
Thiên Hành lữ quán khách ra vào không hề ít, đều đang ngầm hoặc sáng hoặc tối quan sát Tử Trúc. Đầu tiên, không nói đến mái tóc màu tím và cặp mắt màu tím hiếm thấy của Tử Trúc, chỉ cần hắn – mặt không đổi sắc – uống nhiều như vậy rượu liền đủ làm cho người ta sợ hãi than. Hồng quả tửu tuy là rượu trái cây, nhưng độ cồn cũng không thua kém gì rượu mạnh, rất nhiều tửu quỷ uống mấy chén đã chịu không nổi, mà thiếu niên nho nhã kia từ lúc tiến vào đến giờ uống tuyệt đối không dưới mười chén.
Tử Trúc lại lần nữa rót rượu, hắn biết có rất nhiều người đang âm thầm quan sát mình, bất quá hắn không thèm để ý. Ánh mắt theo thói quen hướng nhìn ngoài cửa sổ, về phần là vì sao, hắn cũng không biết, có lẽ vì chờ người kia đi…… Tử Trúc có chút thất vọng, vừa tính chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì hoảng hốt dừng lại…… Quần áo hắn quen thuộc vô cùng, từng cố gắng lâm vào tranh đấu để được mặc bộ trường bào màu đen đó, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt sắc…… Không phải “Hắn" thì là ai……
Do quản sự đã nhắc nhở quầy nên khi Vân Tả Ý xuất hiện, trong nháy mắt nhân viên liền chú ý tới, vội vàng tha thiết chào đón:" Tiên sinh, ngài đã tới, ngài trước ngồi nghỉ, ta đi tìm Vương quản sự……A, không, là quản lí."
" Không cần, ta chỉ là tới ngồi ngồi chơi thôi, ngươi đi làm việc đi." Vân Tả Ý ngồi cạnh quầy, ánh mắt nhìn như vô tình đánh giá chung quanh.
" A, là……" Quầy đầu đổ mồ hôi lạnh nhìn động tác Vân Tả Ý. Lần trước hắn tận mắt quá năng lực phát hiện sai sót của Tả Ý, lần này sẽ không tái làm cho hắn phát hiện ra chuyện xấu gì nữa. Bất quá ngẫm lại vương quản sự gần nhất luôn luôn bận việc, quầy rốt cục thoáng bình tâm xuống, không đi báo.
Ân, lần này Thiên Hành lữ quán cùng lần trước đến xem thật là đại biến dạng, trang trí càng thêm thích hợp sở thích người trẻ tuổi. Hắn thấy số lượng người trẻ tuổi rõ ràng tăng nhiều, lưu lượng khách so với đối diện Tê Đặc lữ quán cũng kém không bao nhiêu, hơn nữa hắn còn thấy khu vực chuyên dành cho các cặp tình nhân. Khu vực này thiết kế với phong cách riêng, tinh xảo mà rực rỡ, với số lượng các cặp cơ hồ ngồi đầy đến xem khu này rất được hoan nghênh. Vân Tả Ý âm thầm gật đầu, Vương Lâm Văn này coi như một nhân tài……
Đi dạo một hồi, Vân Tả Ý trong lòng đã có đánh giá đại khái, nếu ấn theo tốc độ thay đổi này, đến ngày hắn nghiệm thu chắc chắn lưu lượng khách lượng vượt qua đối diện Tê Đặc lữ quán. Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy mệt nhọc, xem ra thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, mới đi một hồi liền mệt mỏi như vậy, nhưng không sao, hôm nay chỉ ghé xem tiến độ, quá vài ngày mới đến thời điểm nghiệm thu kết quả.
Vân Tả Ý tùy ý tìm một bàn trống, sau khi dùng khăn lụa trắng cẩn thận lau mấy lần mới ngồi xuống. Nhìn thấy Vân Tả Ý an tọa xong, tiểu nhị bên cạnh lập tức chào đón, lễ phép hỏi:" Tiên sinh ngài cần dùng gì không?"
Vân Tả Ý đánh giá tiểu nhị. Ừ, so với lần trước tố chất cao hơn, tuy trong mắt vẫn như cũ che dấu không được kinh ngạc, nhưng vẫn có thể duy trì thái độ lễ phép phục vụ, thật sự so với lần trước chỉ biết ngốc nhìn bộ dáng của hắn tốt hơn nhiều.
" Giúp ta mang một chén nước." Hắn chưa bao giờ uống đồ uống gì.
" Nước ?" tiểu nhị kinh ngạc lặp lại.
" Đúng vậy, không màu không mùi, nước."
" A, tốt, xin chờ." Tuy chưa từng gặp qua khách tới đây chỉ kêu nước trắng uống, nhưng đoạn thời gian này bị ông chủ đưa vào tư tưởng “hết thảy lấy khách hàng làm trung tâm" làm cho hắn không chần chờ gì đi lấy nước .
Vân Tả Ý nhìn bóng dáng tiểu nhị, hài lòng lại gia tăng, tốt lắm, không có đòi hỏi thêm.
Trong lúc đợi tiểu nhị đi lấy nước, Vân Tả Ý tựa hồ không có việc gì cần làm, thực rãnh rỗi, nhưng kỳ thật không phải như vậy. Thời gian của hắn vĩnh viễn không đủ dùng, cũng vĩnh viễn không có thời điểm rảnh rỗi. Cho dù tiểu nhị chỉ mất mấy phút đi rót nước, trong đầu hắn đã suy nghĩ phương pháp giải quyết vài văn kiện khó khăn của công ty.
Bỗng hắn cảm thấy có người tới gần, mà người kia không phải tiểu nhị. Cảnh giác ngẩng đầu, thân là con cháu trực hệ Vân thị luôn có rất nhiều nguy hiểm. Hắn sẽ không quên từ nhỏ đến lớn hắn luôn phát hiện sát thủ xung quanh, tuy rằng sát thủ không đợi xuất hiện trước mặt hắn đã bị hộ vệ do phụ thân phái tới âm thầm bảo hộ xử lý hết, nhưng hắn cũng không thể phớt lờ.
Thiếu niên trước mặt toàn thân quần áo màu trắng, quỷ dị hiếm thấy mắt tím tóc tím làm cho người ta cảm giác văn nhã mà gầy yếu, nhưng cường đại tinh thần lực nói cho Vân Tả Ý biết người này lực lượng tinh thần rất cao. Người bị Vân Tả Ý nhận xét tinh thần lực cao như thế nào cũng là một cao thủ, về phần vũ kỹ của hắn, Vân Tả Ý bởi vì không có võ công nên nhìn không ra. Bất quá trực giác người học võ tiền kiếp nói cho hắn biết thiếu niên áo trắng vũ kỹ cũng sẽ không kém…… Tóm lại, người này…… có uy hiếp.
" Ngươi khỏe chứ." Tử Trúc cũng không biết chính mình xuất phát từ mục đích gì đi đến trước mặt Vân Tả Ý, chờ tới thời điểm hắn nhận thức được, hắn đã ở trước bàn Vân Tả Ý. Nghĩ muốn trả thù sao, dường như không phải…… chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của Tả Ý, hắn hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể chào hỏi máy móc.
Vân Tả Ý không trả lời, chỉ nhìn thẳng thiếu niên, muốn biết mục đích của hắn.
" Có chuyện gì sao? Vì sao nhìn ta như vậy." Tử Trúc bị ánh mắt Vân Tả Ý xem khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn cùng Vân Tả Ý mặt đối mặt giao tiếp, trước kia chỉ từ rất xa xem qua Vân Tả Ý vài lần, đối với hiểu biết Vân Tả Ý chỉ giới hạn trong nghe đồn của học viện cùng tư liệu điều tra của hắn.
" Những lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi, ngươi có chuyện gì?" Vân Tả Ý thu hồi tầm mắt, nguyên lai là một người nhàm chán không quan hệ.
" Không có gì, chỉ muốn mời ngươi uống chén rượu." Tử Trúc nhấc tay nâng hai chén hồng quả tửu.
" Không cần."
" Vì sao?" Tử Trúc truy vấn.
" Không muốn uống." Kỳ thật chân chính nguyên nhân là hắn uống rượu liền say, điều này cũng là một trong các sự kiện hắn không hiểu được. Kiếp trước rõ ràng là người ngàn chén không say, kiếp này vì sao ngay cả một chút rượu cũng uống không được.
Tử Trúc bị từ chối không lời nào để đáp, chỉ có thể nói:" Quên đi." cầm hai chén rượu tự giác ở bên cạnh Vân Tả Ý ngồi xuống, một người tự vui sướng hài lòng uống rượu.
" Ngươi là ai, ta cho phép ngươi ngồi ở đây sao?" giọng lạnh như băng làm cho Tử Trúc nháy mắt ngừng uống rượu, bất động, tựa như thời gian thần kỳ bị đình chỉ.
Hơn nữa ngày Tử Trúc mới hồi phục. Sau khi hắn phục hồi tinh thần, chuyện thứ nhất chính là túm lấy áo Vân Tả Ý, cơ hồ rít gào hung tợn nói: " Ta là ai? Ngươi nói ngươi không biết ta là ai?."
Vân Tả Ý thực bình tĩnh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lại hắn, sau đó thực khẳng định nói:" Không biết, còn có, buông tay ra."
Tử Trúc vô lực buông ra áo Vân Tả Ý. Vân Tả Ý không biết hắn, không biết hắn…… Ha ha, thật sự là buồn cười a. Hắn vẫn cho rằng đối thủ cạnh tranh lớn nhất, toàn lực thu thập tư liệu, dùng hết tâm cơ hiểu biết, mỗi ngày nghĩ như thế nào đả bại người này, nguyên lai căn bản người này không biết hắn tồn tại, sao hắn có thể không phẫn nộ được chứ.
Tác giả :
Biển Đam