Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 41
Vân Hàm Phong nghe thế, tức giận càng sâu, hơn nữa, hắn nghe như thế nào cũng cảm thấy tiếng “bá phụ" khó lọt lỗ tai, miễn cưỡng ứng phó nói:" Hồng Mân rất khiêm tốn." Hắn xoay người nhìn Vân Tả Ý , nhìn tới khuôn mặt xanh xao tái nhợt nhất thời đau lòng thêm. Vì Vân Tả Ý cẩn thận đắp kỹ chăn, sau khi xác định người dưới chăn chỉ còn đầu lộ ra bên ngoài, hắn mới quan tâm nói:
" Ý nhi mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi một hồi đi." Câu nói đương nhiên còn một ý nghĩa khác, hắn không muốn cho nữ nhân kia “lén phén" trước mặt Ý Nhi nữa.
Có lẽ tình địch trời sinh có cảm ứng, Vân Hàm Phong hận không thể bắt Hồng Mân cút ra xa, Hồng Mân đồng dạng cũng hiểu được nam nhân tuấn mỹ trước mặt rất chướng mắt. Tuy hắn là phụ thân Vân hội trưởng, nhưng khi hắn đắp chăn cho Vân hội trưởng, nàng cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, rất không thích hợp, thậm chí nghĩ muốn xông lên đẩy ra bàn tay kia. Hồng Mân không biết vì sao xúc động như vậy, phụ thân đắp chăn cho con cái là chuyện cực kỳ bình thường mà? Vì sao nàng lại thấy không thoải mái? Tựa hồ từ khi bắt đầu nhìn thấy Vân bá phụ, nàng liền đối với hắn chưa từng có một chút hảo cảm…… Dường như là trời sinh địch nhân.
Vân Tả Ý nghe Vân Hàm Phong nói đang định gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồng Mân, ở trước mặt khách, chủ nhân lại đi nghỉ ngơi, như vậy dường như không lễ phép.
Vân Hàm Phong thấy Ý nhi quay đầu, hiểu được ý tứ Ý nhi, vội nói :" Ta sẽ tiếp đón Hồng Mân, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi."
Hồng Mân thấy bộ dạng mệt nhọc thần sắc xanh xao của Vân Tả Ý cũng thực đau lòng, gật đầu phụ họa nói:" Đúng vậy, ta không sao, Hội trưởng yên tâm đi."
Vân Tả Ý gặp hai người đều tỏ vẻ không có chuyện gì, gật đầu đồng ý, hắn quả thật cũng mệt chết đi.
Vân Tả Ý nhắm mắt lại, Hàm Phong cùng Hồng Mân xoay người nhẹ bước im lặng ra ngoài. Đi đến đại sảnh, Hồng Mân hành lễ cáo biệt Vân Hàm Phong. Nàng tuy không chút hảo cảm với Hàm Phong, nhưng hắn là phụ thân Vân hội trưởng, chuyện thật không thể thay đổi, nàng vẫn nên tận lực bày ra bản thân cực có lễ, cực ôn nhu, nhu thuận trước mặt hắn.
" Hồng Mân, cần ta phái người đưa ngươi trở về không?" Vân Hàm Phong mắt lạnh nhìn nữ nhân biểu hiện, trong lòng cười nhạo không thôi. Muốn giành được hảo cảm của hắn ư ? Muốn lưu ấn tượng tốt ư ? Không có khả năng. Ai dám đánh chủ ý đến Ý nhi của hắn, hắn đều chán ghét. Bất quá lễ nghi của nữ nhân này thật sự rất chuẩn, trước mặt hắn không có lộ ra mất tự nhiên, ứng đối hợp thể, xem ra cũng xuất từ đại gia tộc. Nếu nàng không phải đánh chủ ý tới Ý nhi, có nữ nhân như vậy làm con dâu cũnglà lựa chọn tốt. Chút nữa gọi Diệp Đàn tra tra bối cảnh của nàng , hắn không cho phép xuất hiện một chút ngoài ý muốn.
" Không cần bá phụ, ta có thể tự mình trở về." Cho dù nam nhân biểu hiện bộ dạng trưởng bối quan tâm hậu bối, biểu hiện chân thật không chê vào đâu được, nhưng nàng vẫn sâu sắc cảm giác địch ý cùng với…… chán ghét……
" Vậy được rồi, trên đường cẩn thận một chút."
" Ân, bá phụ hẹn gặp lại."
" Hẹn gặp lại." Vân Hàm Phong rất không muốn nói từ này……
…………………..
……………
……
Ta cảm thấy bên cạnh có người, thần trí chậm rãi tỉnh táo lại. Không có biện pháp, khi có người kế bên, ta luôn không thể ngủ an ổn. Chậm rãi mở mắt ra, liền bắt gặp phụ thân ngồi cách giường không xa đang xử lý một đống văn kiện, cảnh tượng rất quen thuộc a. Đúng rồi, khi ta vừa tới thế giới này, lúc đó vẫn còn là trẻ con, phụ thân vì chiếu cố ta lại không thể tách rời công việc gia tộc, liền đem bàn đến bên giường, một bên làm việc một bên chiếu cố ta…… Nhất thời mắt ta tựa hồ nong nóng , trong lòng nghẹn ngào dâng trào. Vì sao ta có phản ứng như thế? Bất quá loại cảm giác này cũng không tệ lắm…… Nghĩ nghĩ , khóe miệng hắn không tự giác hơi hơi nhếch lên……
Vân Hàm Phong vẫn duy trì mỗi một phút quay đầu liếc mắt nhìn Ý nhi. Công việc nhàm chán hiện tại cũng không thấy nhàm chán nữa, thậm chí hắn hy vọng vĩnh viễn đều ngồi bên cạnh Ý nhi như vậy. Lại một lần nữa quay đầu nhìn, hắn ngoài ý muốn phát hiện bảo bối Ý nhi đã tỉnh, đang mở to đôi mắt đen mịt mờ nhìn hắn, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trên mặt đỏ bừng, khóe miệng thế nhưng còn lộ vẻ tươi cười… đẹp quá…… Quá đáng yêu…… Vân Hàm Phong vội vàng vất bỏ ý tưởng của mình, đi đến bên giường Ý nhi giúp hắn đắp chăn lên, ôn nhu nói:
" Là ta đánh thức ngươi sao? Ta lần sau sẽ đến thư phòng làm việc." Tuy hắn một vạn lần không muốn, nhưng thân thể Ý nhi so với mọi chuyện đều trọng yếu hơn.
" Không có, là ta tự mình tỉnh ngủ,phụ thân không có làm ồn. Hiện tại mấy giờ rồi ?" Tả Ý vội đáp.
" Hiện tại đã là buổi tối, ngươi ngủ tiếp đi." Vân Hàm Phong khống chế không được sờ tóc Vân Tả Ý, thật muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại một khắc này.
Ta chú ý tới mắt phụ thân đã có tơ máu, từ lúc Hồng Mân đi rồi hắn luôn luôn làm việc sao? Tim tựa hồ đau một chút. Hắn vĩnh viễn đều bận rộn như vậy, không có chút thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày trừ bỏ công tác vẫn là công tác, ta chưa bao giờ xem qua hắn có một ngày nhàn nhã.
" Ta giúp ngươi."
" Ách, điều nầy sao được, ngươi còn bị bệnh." đề nghị của Vân Tả Ý bị cự tuyệt thẳng.
" Muốn không cho ta giúp cũng được, ngươi hiện tại phải nghỉ ngơi." Biết hắn sẽ không đồng ý, đây mới là chân chính mục đích của ta.
" Ân, được rồi, ta nghỉ ngơi." Hiểu rõ tính cách Ý nhi, biết Ý nhi nói là làm, kiên trì tới cùng,Hàm Phong đành sắp xếp thu dọn tư liệu. Bất quá không quan hệ, tư liệu đợi khi hắn quay về phòng mình sẽ tiếp tục xử lý.
" Chờ chút, ngươi đi đâu đó."
" Ách, trở về phòng ta." Vân Hàm Phong hơi khó hiểu, đáp.
" Ta dường như không nói cho ngươi quay về phòng mình ngủ a. Ta nói là ngủ ngay tại nơi này." Phụ thân có ý đồ gì hắn làm sao không đoán được chứ , trực tiếp phong kín đường lui.
" A, liền…… ngủ ở đây ." ý đồ bị xuyên qua, Vân Hàm Phong có điểm bất đắc dĩ, nhưng Ý nhi nói câu kia thật đúng như một tấn bom đánh hắn đầu váng mắt hoa, đường đường Vân thị gia chủ cư nhiên cà lăm đi lên.
" Đúng vậy, có cái gì không thể, cũng không phải chưa từng ngủ qua." Đều là nam có gì ngại chứ.
" Nhưng thời điểm đó ngươi mới năm tuổi a." Trước khi Ý nhi 5 tuổi, Ý nhi đều đồng ý ngủ chung với hắn. Từ 5 tuổi về sau, khi đột nhiên xuất hiện Vân Vũ Chí , dám đoạt đi vị trí của hắn, hắn không có cùng Ý nhi ngủ chung một giường. Chuyện này từng khiến hắn đối với Vân Vũ Chí nghiến răng nghiến lợi một trận.
" Ý nhi mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi một hồi đi." Câu nói đương nhiên còn một ý nghĩa khác, hắn không muốn cho nữ nhân kia “lén phén" trước mặt Ý Nhi nữa.
Có lẽ tình địch trời sinh có cảm ứng, Vân Hàm Phong hận không thể bắt Hồng Mân cút ra xa, Hồng Mân đồng dạng cũng hiểu được nam nhân tuấn mỹ trước mặt rất chướng mắt. Tuy hắn là phụ thân Vân hội trưởng, nhưng khi hắn đắp chăn cho Vân hội trưởng, nàng cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, rất không thích hợp, thậm chí nghĩ muốn xông lên đẩy ra bàn tay kia. Hồng Mân không biết vì sao xúc động như vậy, phụ thân đắp chăn cho con cái là chuyện cực kỳ bình thường mà? Vì sao nàng lại thấy không thoải mái? Tựa hồ từ khi bắt đầu nhìn thấy Vân bá phụ, nàng liền đối với hắn chưa từng có một chút hảo cảm…… Dường như là trời sinh địch nhân.
Vân Tả Ý nghe Vân Hàm Phong nói đang định gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồng Mân, ở trước mặt khách, chủ nhân lại đi nghỉ ngơi, như vậy dường như không lễ phép.
Vân Hàm Phong thấy Ý nhi quay đầu, hiểu được ý tứ Ý nhi, vội nói :" Ta sẽ tiếp đón Hồng Mân, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi."
Hồng Mân thấy bộ dạng mệt nhọc thần sắc xanh xao của Vân Tả Ý cũng thực đau lòng, gật đầu phụ họa nói:" Đúng vậy, ta không sao, Hội trưởng yên tâm đi."
Vân Tả Ý gặp hai người đều tỏ vẻ không có chuyện gì, gật đầu đồng ý, hắn quả thật cũng mệt chết đi.
Vân Tả Ý nhắm mắt lại, Hàm Phong cùng Hồng Mân xoay người nhẹ bước im lặng ra ngoài. Đi đến đại sảnh, Hồng Mân hành lễ cáo biệt Vân Hàm Phong. Nàng tuy không chút hảo cảm với Hàm Phong, nhưng hắn là phụ thân Vân hội trưởng, chuyện thật không thể thay đổi, nàng vẫn nên tận lực bày ra bản thân cực có lễ, cực ôn nhu, nhu thuận trước mặt hắn.
" Hồng Mân, cần ta phái người đưa ngươi trở về không?" Vân Hàm Phong mắt lạnh nhìn nữ nhân biểu hiện, trong lòng cười nhạo không thôi. Muốn giành được hảo cảm của hắn ư ? Muốn lưu ấn tượng tốt ư ? Không có khả năng. Ai dám đánh chủ ý đến Ý nhi của hắn, hắn đều chán ghét. Bất quá lễ nghi của nữ nhân này thật sự rất chuẩn, trước mặt hắn không có lộ ra mất tự nhiên, ứng đối hợp thể, xem ra cũng xuất từ đại gia tộc. Nếu nàng không phải đánh chủ ý tới Ý nhi, có nữ nhân như vậy làm con dâu cũnglà lựa chọn tốt. Chút nữa gọi Diệp Đàn tra tra bối cảnh của nàng , hắn không cho phép xuất hiện một chút ngoài ý muốn.
" Không cần bá phụ, ta có thể tự mình trở về." Cho dù nam nhân biểu hiện bộ dạng trưởng bối quan tâm hậu bối, biểu hiện chân thật không chê vào đâu được, nhưng nàng vẫn sâu sắc cảm giác địch ý cùng với…… chán ghét……
" Vậy được rồi, trên đường cẩn thận một chút."
" Ân, bá phụ hẹn gặp lại."
" Hẹn gặp lại." Vân Hàm Phong rất không muốn nói từ này……
…………………..
……………
……
Ta cảm thấy bên cạnh có người, thần trí chậm rãi tỉnh táo lại. Không có biện pháp, khi có người kế bên, ta luôn không thể ngủ an ổn. Chậm rãi mở mắt ra, liền bắt gặp phụ thân ngồi cách giường không xa đang xử lý một đống văn kiện, cảnh tượng rất quen thuộc a. Đúng rồi, khi ta vừa tới thế giới này, lúc đó vẫn còn là trẻ con, phụ thân vì chiếu cố ta lại không thể tách rời công việc gia tộc, liền đem bàn đến bên giường, một bên làm việc một bên chiếu cố ta…… Nhất thời mắt ta tựa hồ nong nóng , trong lòng nghẹn ngào dâng trào. Vì sao ta có phản ứng như thế? Bất quá loại cảm giác này cũng không tệ lắm…… Nghĩ nghĩ , khóe miệng hắn không tự giác hơi hơi nhếch lên……
Vân Hàm Phong vẫn duy trì mỗi một phút quay đầu liếc mắt nhìn Ý nhi. Công việc nhàm chán hiện tại cũng không thấy nhàm chán nữa, thậm chí hắn hy vọng vĩnh viễn đều ngồi bên cạnh Ý nhi như vậy. Lại một lần nữa quay đầu nhìn, hắn ngoài ý muốn phát hiện bảo bối Ý nhi đã tỉnh, đang mở to đôi mắt đen mịt mờ nhìn hắn, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trên mặt đỏ bừng, khóe miệng thế nhưng còn lộ vẻ tươi cười… đẹp quá…… Quá đáng yêu…… Vân Hàm Phong vội vàng vất bỏ ý tưởng của mình, đi đến bên giường Ý nhi giúp hắn đắp chăn lên, ôn nhu nói:
" Là ta đánh thức ngươi sao? Ta lần sau sẽ đến thư phòng làm việc." Tuy hắn một vạn lần không muốn, nhưng thân thể Ý nhi so với mọi chuyện đều trọng yếu hơn.
" Không có, là ta tự mình tỉnh ngủ,phụ thân không có làm ồn. Hiện tại mấy giờ rồi ?" Tả Ý vội đáp.
" Hiện tại đã là buổi tối, ngươi ngủ tiếp đi." Vân Hàm Phong khống chế không được sờ tóc Vân Tả Ý, thật muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại một khắc này.
Ta chú ý tới mắt phụ thân đã có tơ máu, từ lúc Hồng Mân đi rồi hắn luôn luôn làm việc sao? Tim tựa hồ đau một chút. Hắn vĩnh viễn đều bận rộn như vậy, không có chút thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày trừ bỏ công tác vẫn là công tác, ta chưa bao giờ xem qua hắn có một ngày nhàn nhã.
" Ta giúp ngươi."
" Ách, điều nầy sao được, ngươi còn bị bệnh." đề nghị của Vân Tả Ý bị cự tuyệt thẳng.
" Muốn không cho ta giúp cũng được, ngươi hiện tại phải nghỉ ngơi." Biết hắn sẽ không đồng ý, đây mới là chân chính mục đích của ta.
" Ân, được rồi, ta nghỉ ngơi." Hiểu rõ tính cách Ý nhi, biết Ý nhi nói là làm, kiên trì tới cùng,Hàm Phong đành sắp xếp thu dọn tư liệu. Bất quá không quan hệ, tư liệu đợi khi hắn quay về phòng mình sẽ tiếp tục xử lý.
" Chờ chút, ngươi đi đâu đó."
" Ách, trở về phòng ta." Vân Hàm Phong hơi khó hiểu, đáp.
" Ta dường như không nói cho ngươi quay về phòng mình ngủ a. Ta nói là ngủ ngay tại nơi này." Phụ thân có ý đồ gì hắn làm sao không đoán được chứ , trực tiếp phong kín đường lui.
" A, liền…… ngủ ở đây ." ý đồ bị xuyên qua, Vân Hàm Phong có điểm bất đắc dĩ, nhưng Ý nhi nói câu kia thật đúng như một tấn bom đánh hắn đầu váng mắt hoa, đường đường Vân thị gia chủ cư nhiên cà lăm đi lên.
" Đúng vậy, có cái gì không thể, cũng không phải chưa từng ngủ qua." Đều là nam có gì ngại chứ.
" Nhưng thời điểm đó ngươi mới năm tuổi a." Trước khi Ý nhi 5 tuổi, Ý nhi đều đồng ý ngủ chung với hắn. Từ 5 tuổi về sau, khi đột nhiên xuất hiện Vân Vũ Chí , dám đoạt đi vị trí của hắn, hắn không có cùng Ý nhi ngủ chung một giường. Chuyện này từng khiến hắn đối với Vân Vũ Chí nghiến răng nghiến lợi một trận.
Tác giả :
Biển Đam