Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 39
" Ý nhi , đến, uống hết bát dược này." Vân Hàm Phong đau lòng nhìn Tả Ý suy yếu nằm trên giường.
" Ân……" Vân Tả Ý thuận theo gật đầu, thực hợp tác uống xong bát thuốc chua sót kia, điểm cay đắng ấy đối với hắn chỉ như một bữa ăn sáng, ngay cả tư cách nhăn mày cũng không có. Bất quá hắn cũng biết bệnh trạng hiện tại không phải uống thuốc là có thể chữa khỏi. Từ lúc sinh ra đến giờ, mỗi ngày thuốc thang không ngừng, đều là các loại dược liệu trân quý, uống liên tục nên đã sớm tạo đề kháng đối với dược liệu bình thường. Đây là điều đau đầu nhất, đại bộ phận dược đều bị kháng thuốc nên khi hắn mắc chút ít tiểu bệnh tiểu đau, dù có dùng hay không dùng thuốc cũng không kết quả, phải dựa vào tự bản thân để vượt qua. Giống như bây giờ, rõ ràng chỉ bị tiểu phong hàn, lại khiến hắn như đoạn tay đứt chân nằm trên giường không dậy nổi……
Nhìn Ý nhi mặt không biến sắc, mày cũng chưa nhăn một chút uống xong nước thuốc đắng, Vân Hàm Phong càng đau lòng hơn.
Ý nhi uống xong, Hàm Phong vội vàng tiếp nhận bát không, một bên dùng khăn lụa giúp Ý nhi lau khóe miệng, một bên quan tâm hỏi:" Thực khổ đi, có muốn ngậm kẹo không ? ."
Vân Tả Ý nghe nói như thế dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói :" Khụ khụ, ta cũng không phải con nít còn muốn ăn đường."
" Ha ha……" Vân Hàm Phong cũng thấy mình hơi ngây thơ, cười gượng.
" Cốc cốc cốc ……" tiếng gõ cửa vang lên.
" Vào đi ." Vân Hàm Phong hơi không vui, nói.
" Lão gia, đại thiếu gia, Hồng Mân tiểu thư đến đây." Diệp Đàn hành lễ cung kính nói.
Hồng Mân ? Chính là cô gái Diệp Đàn kể sao? mắt Vân Hàm Phong thoáng qua một tia hung ác nham hiểm.
" Hồng Mân đến đây, ngươi dẫn nàng vào đi." Sao Hồng Mân lại đến đây? Chắc là nghe nói hắn rơi xuống nước. Thật sự chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dậm .
Hồng Mân lo lắng đứng trong đại sảnh chờ đợi Diệp Đàn báo tin. Hôm nay nàng rất kỳ quái khi không thấy Vân Hội trưởng , bình thường Vân Hội trưởng đều đến học viện . Vừa lúc nàng cùng lớp bọn Thang Mộc, liền tiến lên hỏi thăm. Kết quả nghe đến tin xấu, nàng thiếu chút nữa không để ý phong độ thục nữ, đối bọn Thang Mộc chửi ầm lên. Xem ra nữ nhân quả nhiên là động vật ích kỷ, an nguy của bạch mã vương tử so với chuyện khác đều trọng yếu hơn.
Nhìn thấy Diệp Đàn từ trên lầu đi xuống, Hồng Mân vội vàng đi đón.
" Hồng Mân tiểu thư, đại thiếu gia ở trên lầu, xin theo ta." Diệp Đàn có lễ nói.
" Cám ơn Diệp quản gia."
" Ha ha, không cần cảm tạ, đi theo ta." Diệp Đàn có ấn tượng tốt với Hồng Mân, ôn nhu có lễ, hiền lành hào phóng nên lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm hoi.
" Ân" Hồng Mân ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Diệp Đàn đi đến trước cửa phòng Vân Tả Ý , hướng Hồng Mân gật đầu sau đó mở cửa, trước sau như một cung kính nói:" Hồng Mân tiểu thư tới rồi."
Cánh cửa vừa mở ra, trái tim Hồng Mân hoàn toàn đặt ở người nằm trên giường, quên hết thảy, mất tự chủ đi về phía Vân Tả Ý …… Đây là hắn sao? Hắn như thế nào suy yếu như vậy? Như thế nào tái nhợt như vậy? Nhìn hắn nằm trên giường vô lực, tim nàng đau đau quá…… Nếu có thể…… Nàng nguyện lấy thân thay thế……
Tay vừa sắp chạm tới Vân Tả Ý liền bị ngăn cản, Hồng Mân ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ mặt lạnh như băng trước mặt, người này nàng chưa bao giờ gặp qua. Lúc này nàng mới thanh tỉnh lại, trên mặt nháy mắt ửng đỏ. Nàng ..nàng…… Nàng vừa rồi làm cái gì? Hơn nữa bên cạnh còn có người, càng kỳ quái hơn chính là nàng hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh.
" Ngươi muốn làm gì?" Vân Hàm Phong tận lực áp chế tức giận, dùng lời lẽ bình tĩnh nhất hỏi, miễn cho trước mặt Ý nhi lưu lại ấn tượng không tốt. Nhưng nữ nhân này rất đáng giận, vừa rồi nàng tính làm gì? Nếu không phải hắn ngăn trở, tay nàng có phải hay không chạm vào Ý nhi, nữ nhân chết tiệt này cư nhiên dám đụng vào Ý nhi của hắn. Nghe Diệp Đàn báo cáo và tận mắt thấy là hai chuyện khác nhau, vốn hắn nghĩ mình có thể nhẫn nại, nhưng hiện tại hắn mới biết hắn căn bản không thể dễ dàng tha thứ bên người Ý nhi có người khác. Không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào chạm vào Ý nhi .
" Không…… Không làm gì cả ." giác quan thứ sáu của nữ nhi rất mạnh. Cho dù Vân Hàm Phong ngụy trang cao siêu, nàng vẫn cảm thấy người trước mặt vẻ mặt bình tĩnh nhưng đối với nàng địch ý rất sâu đậm. Hắn là ai ? Vì cái gì có địch ý với nàng ? Dường như bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt a….
" Hồng Mân , ngươi đã đến rồi. Ngượng ngùng quá, hôm nay là ngày thứ ba , vốn phải kiểm tra bài tập bọn họ, làm sư phụ mới vài ngày đã nuốt lời, thật sự là thất bại." Vân Tả Ý nằm trên giường suy yếu nói, không nhận thấy không khí không thích hợp giữa Vân Hàm Phong và Hồng Mân.
" A, không…… Không có gì, hội trưởng một chút cũng không thất bại. Ở pháp luật của liên minh, những tình huống đột phát có thể xin phép nghỉ, hội trưởng hôm nay không đi đạy không tính là thất ước." Hồng Mân phục hồi tinh thần lại vội vàng an ủi nói.
" Ân……" Vân Tả Ý thuận theo gật đầu, thực hợp tác uống xong bát thuốc chua sót kia, điểm cay đắng ấy đối với hắn chỉ như một bữa ăn sáng, ngay cả tư cách nhăn mày cũng không có. Bất quá hắn cũng biết bệnh trạng hiện tại không phải uống thuốc là có thể chữa khỏi. Từ lúc sinh ra đến giờ, mỗi ngày thuốc thang không ngừng, đều là các loại dược liệu trân quý, uống liên tục nên đã sớm tạo đề kháng đối với dược liệu bình thường. Đây là điều đau đầu nhất, đại bộ phận dược đều bị kháng thuốc nên khi hắn mắc chút ít tiểu bệnh tiểu đau, dù có dùng hay không dùng thuốc cũng không kết quả, phải dựa vào tự bản thân để vượt qua. Giống như bây giờ, rõ ràng chỉ bị tiểu phong hàn, lại khiến hắn như đoạn tay đứt chân nằm trên giường không dậy nổi……
Nhìn Ý nhi mặt không biến sắc, mày cũng chưa nhăn một chút uống xong nước thuốc đắng, Vân Hàm Phong càng đau lòng hơn.
Ý nhi uống xong, Hàm Phong vội vàng tiếp nhận bát không, một bên dùng khăn lụa giúp Ý nhi lau khóe miệng, một bên quan tâm hỏi:" Thực khổ đi, có muốn ngậm kẹo không ? ."
Vân Tả Ý nghe nói như thế dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói :" Khụ khụ, ta cũng không phải con nít còn muốn ăn đường."
" Ha ha……" Vân Hàm Phong cũng thấy mình hơi ngây thơ, cười gượng.
" Cốc cốc cốc ……" tiếng gõ cửa vang lên.
" Vào đi ." Vân Hàm Phong hơi không vui, nói.
" Lão gia, đại thiếu gia, Hồng Mân tiểu thư đến đây." Diệp Đàn hành lễ cung kính nói.
Hồng Mân ? Chính là cô gái Diệp Đàn kể sao? mắt Vân Hàm Phong thoáng qua một tia hung ác nham hiểm.
" Hồng Mân đến đây, ngươi dẫn nàng vào đi." Sao Hồng Mân lại đến đây? Chắc là nghe nói hắn rơi xuống nước. Thật sự chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dậm .
Hồng Mân lo lắng đứng trong đại sảnh chờ đợi Diệp Đàn báo tin. Hôm nay nàng rất kỳ quái khi không thấy Vân Hội trưởng , bình thường Vân Hội trưởng đều đến học viện . Vừa lúc nàng cùng lớp bọn Thang Mộc, liền tiến lên hỏi thăm. Kết quả nghe đến tin xấu, nàng thiếu chút nữa không để ý phong độ thục nữ, đối bọn Thang Mộc chửi ầm lên. Xem ra nữ nhân quả nhiên là động vật ích kỷ, an nguy của bạch mã vương tử so với chuyện khác đều trọng yếu hơn.
Nhìn thấy Diệp Đàn từ trên lầu đi xuống, Hồng Mân vội vàng đi đón.
" Hồng Mân tiểu thư, đại thiếu gia ở trên lầu, xin theo ta." Diệp Đàn có lễ nói.
" Cám ơn Diệp quản gia."
" Ha ha, không cần cảm tạ, đi theo ta." Diệp Đàn có ấn tượng tốt với Hồng Mân, ôn nhu có lễ, hiền lành hào phóng nên lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm hoi.
" Ân" Hồng Mân ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Diệp Đàn đi đến trước cửa phòng Vân Tả Ý , hướng Hồng Mân gật đầu sau đó mở cửa, trước sau như một cung kính nói:" Hồng Mân tiểu thư tới rồi."
Cánh cửa vừa mở ra, trái tim Hồng Mân hoàn toàn đặt ở người nằm trên giường, quên hết thảy, mất tự chủ đi về phía Vân Tả Ý …… Đây là hắn sao? Hắn như thế nào suy yếu như vậy? Như thế nào tái nhợt như vậy? Nhìn hắn nằm trên giường vô lực, tim nàng đau đau quá…… Nếu có thể…… Nàng nguyện lấy thân thay thế……
Tay vừa sắp chạm tới Vân Tả Ý liền bị ngăn cản, Hồng Mân ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ mặt lạnh như băng trước mặt, người này nàng chưa bao giờ gặp qua. Lúc này nàng mới thanh tỉnh lại, trên mặt nháy mắt ửng đỏ. Nàng ..nàng…… Nàng vừa rồi làm cái gì? Hơn nữa bên cạnh còn có người, càng kỳ quái hơn chính là nàng hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh.
" Ngươi muốn làm gì?" Vân Hàm Phong tận lực áp chế tức giận, dùng lời lẽ bình tĩnh nhất hỏi, miễn cho trước mặt Ý nhi lưu lại ấn tượng không tốt. Nhưng nữ nhân này rất đáng giận, vừa rồi nàng tính làm gì? Nếu không phải hắn ngăn trở, tay nàng có phải hay không chạm vào Ý nhi, nữ nhân chết tiệt này cư nhiên dám đụng vào Ý nhi của hắn. Nghe Diệp Đàn báo cáo và tận mắt thấy là hai chuyện khác nhau, vốn hắn nghĩ mình có thể nhẫn nại, nhưng hiện tại hắn mới biết hắn căn bản không thể dễ dàng tha thứ bên người Ý nhi có người khác. Không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào chạm vào Ý nhi .
" Không…… Không làm gì cả ." giác quan thứ sáu của nữ nhi rất mạnh. Cho dù Vân Hàm Phong ngụy trang cao siêu, nàng vẫn cảm thấy người trước mặt vẻ mặt bình tĩnh nhưng đối với nàng địch ý rất sâu đậm. Hắn là ai ? Vì cái gì có địch ý với nàng ? Dường như bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt a….
" Hồng Mân , ngươi đã đến rồi. Ngượng ngùng quá, hôm nay là ngày thứ ba , vốn phải kiểm tra bài tập bọn họ, làm sư phụ mới vài ngày đã nuốt lời, thật sự là thất bại." Vân Tả Ý nằm trên giường suy yếu nói, không nhận thấy không khí không thích hợp giữa Vân Hàm Phong và Hồng Mân.
" A, không…… Không có gì, hội trưởng một chút cũng không thất bại. Ở pháp luật của liên minh, những tình huống đột phát có thể xin phép nghỉ, hội trưởng hôm nay không đi đạy không tính là thất ước." Hồng Mân phục hồi tinh thần lại vội vàng an ủi nói.
Tác giả :
Biển Đam