Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 31
" Hội.. sư phụ"
" Hiện tại không có người ngoài, ngươi có thể gọi ta là Hội trưởng ." Vân Tả Ý quay đầu lại nói.
" A, vâng, Hội trưởng ." Hồng Mân sửng sốt một chút, lập tức hưng phấn nói.
" Hội trưởng , nhà hội trưởng còn xa không?" thấy không khí quá trầm mặc, Hồng Mân cố gắng nghĩ khơi mào đề tài.
" Đi một hồi là tới, cách học viện không xa." Vân Tả Ý trả lời.
" Vậy sao."
Hồng Mân kế tiếp không biết nói gì nữa, không khí lại trầm mặc xuống. Vân Tả Ý đi một hồi cũng hiểu được bọn họ quá yên lặng, chủ động khơi mào đề tài nói:
" Hồng Mân , ngươi không hiểu được mấy đề?"
" A, có 3 đề, trong đó một đề liên quan đến tia vũ trụ, khác hai đề là…… Em có đem theo những đề mục đó, hội trưởng xem, đều ở trong này." Hồng Mân nói xong giơ ra mấy quyển sách.
" Đều mang đến? Ngươi làm tốt lắm." Vân Tả Ý thực thưởng thức sự cẩn thận của Hồng Mân .
Lúc sau, hai người tựa hồ lại không có đề tài, may mắn Vân Tả Ý ở tinh cầu gxj365 đặt mua chỗ ở cách học viện không xa, sau một lúc im lặng đã đến nơi.
Vân Tả Ý cùng Hồng Mân dừng trước một tòa trang viên thanh nhã, tràn đầy màu xanh biếc của thực vật không biết tên. Cửa sắt lập tức mở ra, Diệp Đàn đối bọn họ hành lễ nói:" Đại thiếu gia, Hồng tiểu thư."
" Chào lão bá." Hồng Mân vội vàng đáp lễ, nàng cũng sinh trong thế gia, từ nhỏ gia tộc giáo dục rất nghiêm khắc, bởi vậy lễ nghi rất hoàn mỹ.
Vân Tả Ý gật đầu, quay lại nói với Hồng Mân :" Chúng ta đi thư phòng đi, nơi đó im lặng." Đương nhiên thư phòng này không phải thư phòng Vân Tả Ý bình thường xử lý công sự. Thư phòng kia có rất nhiều văn kiện trọng yếu, Vân Tả Ý không có khả năng dẫn người lạ đi vào.
" Vâng " Hồng Mân thu hồi tầm mắt đang quan sát trang viên đáp . Nhìn ra trang viên này không phải người thường có thể mua, nàng đối với thân phận Vân Tả Ý sinh ra một chút tò mò, nhưng nàng thích chính là Vân Tả Ý , không phải thân phận của hắn, bởi vậy cũng không để ý tìm tòi .
Vân Tả Ý mang theo Hồng Mân một đường đi đến thư phòng ở lầu hai. Dọc theo đường đi Hồng Mân có hai phát hiện mới. Tỷ như trang viên tuy rằng theo bề ngoài thoạt nhìn cũng không thấy đặc biệt nhưng đồ dùng trong phòng lại đều phi thường quý báu, có rất nhiều thứ số lượng có hạn tại liên minh, xem ra gia thế vân Hội trưởng không phú cũng quý. Đối với phát hiện này , Hồng Mân vui sướng không thôi, vì cha mẹ nàng yêu cầu con rể tương lai nhất định phải môn đăng hộ đối. Dù nàng tuyệt không để ý điều đó, nhưng nàng vẫn hy vọng người mình thích có thể được cha mẹ nhận thức. Về phần phát hiện khác, chính là trong phòng mặc kệ cái gì đều tuyệt đối sạch sẽ , sàn nhà sáng bóng , bàn ghế cùng với chén dĩa đều lau chùi sạch sẽ có thể soi thấy bóng người trong đó……
Chưa từng gặp qua nhà nào sạch sẽ đến như vậy, xem ra bệnh ưa sạch của Vân Hội trưởng không giảm bớt ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hồng Mân không khỏi nhớ tới lúc nàng mười tuổi , có một lần nàng lại đứng nấp sau gốc cây ven đường, chờ Vân Tả Ý đi qua. Rốt cục đợi được mười tuổi Vân Tả Ý . Đột nhiên một mảnh lá cây rơi xuống, chạm tới tay nho nhỏ đáng yêu của Vân Tả Ý. Lúc ấy chỉ có mười tuổi, Vân Hội trưởng lập tức lấy ra một cái khăn lụa màu trắng, không ngừng lau tay, thời gian lau rất lâu. Lúc ấy nàng cũng không hiểu vì cái gì Vân Hội trưởng bị lá cây huých một chút, vì cái gì không ngừng lau tay. Lá cây cũng không phải thực bẩn. Nàng còn cảm thấy bộ dạng Vân Hội trưởng lau tay thật đẹp trai a…… Hiện tại ngẫm lại, cảm thấy chuyện đó rất thú vị, không tự chủ được cười ra tiếng:" Ha hả…… Ha haha……"
" Làm sao vậy,nghĩ tới chuyện gì vui vẻ à?" Vân Tả Ý thấy Hồng Mân thình lình cười to, khá tò mò .
" A, không…… Ha ha, không có gì." Không nghĩ tới mình cười ra tiếng , Hồng Mân vội vàng chịu đựng nhịn cười, không thể khai ra chuyện nhìn lén Vân Tả Ý.
" Thật sự không có việc gì?"
Tuy rằng gặp nàng không ngừng bật cười rất kỳ quái, nhưng Hồng Mân không muốn nói, hắn cũng không miễn cưỡng. Đúng lúc này đã tới thư phòng, Vân Tả Ý giúp nàng mở cửa, hướng dẫn nàng ngồi xuống sau đó nói:
" Ta đi thay quần áo, ngươi trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một chút, nếu cần gì liền bảo Diệp Đàn , ta lập tức sẽ ra." Mỗi lần ra ngoài về, việc đầu tiên hắn làm là thay quần áo khác, đây là thói quen của hắn.
" Phụt…..ha hả, a, vâng" Chưa nhịn xuống cơn cười, nghe yêu cầu của Tả Ý, Hồng Mân không dằn được cười ra tiếng, nàng vội vàng che miệng lại liều mạng gật đầu, sợ Vân Tả Ý nổi giận.
“……,ta đi đây." Vân Tả Ý lần đầu gặp được có người nhìn hắn cười liều mạng như thế , không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể tạm thời lảng tránh một chút.
" vâng, vâng……" Hồng Mân che miệng liều mạng gật đầu.
Vân Tả Ý đứng lên đi ra, thuận tay đóng cửa lại. Khi hắn đóng cửa, hắn tựa hồ lại nghe thấy tiếng cười, Vân Tả Ý bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi lên lầu thay quần áo.
Vân Tả Ý đổi xong quần áo đã là mười lăm phút sau. Hắn đi đến cửa thư phòng, không còn nghe tiếng cười, xem ra Hồng Mân đã cười no rồi. Mở ra cánh cửa, quả nhiên Hồng Mân khôi phục bộ dáng tiểu thư khuê các, đoan đoan chính chính ngồi ở kia.
Hồng Mân nghe tiếng mở cửa vội vàng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên thấy Vân Tả Ý không mặc đồng phục Hội trưởng, Hồng Mân ngẩn người. Trong bộ quần áo bình thường này, Vân Tả Ý vẫn đẹp trai cực kỳ. Sau khi lấy lại tinh thần , nàng hơi có chút ngượng ngùng cười .
“Hồng Mân , hiện tại có thể bắt đầu học. Đề mục nào ngươi không hiểu đưa cho ta xem." Vân Tả Ý nói.
" Vâng" Hồng Mân vội vàng cầm lấy sách vở, giở đến trang mình thắc mắc .
" A, đề này…… Hẳn là………… Có thể………………………. Như vậy………………"
Thời gian kế tiếp, Vân Tả Ý luôn luôn thật sự giảng bài cho nàng hiểu. Hồng Mân cũng thật sự lắng nghe. Cùng học với người mình thích, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Hồng Mân bây giờ mới thấm thía điều này. Thoáng cái các thắc mắc đã giải quyết xong, nàng nhất thời cảm thấy mất mác, xem ra nàng phải sớm ly khai. Ngay khi Hồng Mân chuẩn bị rời đi, Vân Tả Ý đột nhiên nói:
" Hồng Mân , trời đã muốn khuya, ngươi hẳn là đói bụng, lưu lại ăn cơm lại đi. Ta đã cho Diệp Đàn chuẩn bị đồ ăn ."
" A, lưu lại ăn cơm……" Nghe lời mời, Hồng Mân tự động tưởng tượng hình ảnh bàn ăn dưới ngọn nến lung linh chỉ có nàng và bạch mã hoàng tử, mặt liền biến đỏ bừng, xấu hổ xấu hổ nhỏ giọng đáp:" Vâng……vâng……"
" Hiện tại không có người ngoài, ngươi có thể gọi ta là Hội trưởng ." Vân Tả Ý quay đầu lại nói.
" A, vâng, Hội trưởng ." Hồng Mân sửng sốt một chút, lập tức hưng phấn nói.
" Hội trưởng , nhà hội trưởng còn xa không?" thấy không khí quá trầm mặc, Hồng Mân cố gắng nghĩ khơi mào đề tài.
" Đi một hồi là tới, cách học viện không xa." Vân Tả Ý trả lời.
" Vậy sao."
Hồng Mân kế tiếp không biết nói gì nữa, không khí lại trầm mặc xuống. Vân Tả Ý đi một hồi cũng hiểu được bọn họ quá yên lặng, chủ động khơi mào đề tài nói:
" Hồng Mân , ngươi không hiểu được mấy đề?"
" A, có 3 đề, trong đó một đề liên quan đến tia vũ trụ, khác hai đề là…… Em có đem theo những đề mục đó, hội trưởng xem, đều ở trong này." Hồng Mân nói xong giơ ra mấy quyển sách.
" Đều mang đến? Ngươi làm tốt lắm." Vân Tả Ý thực thưởng thức sự cẩn thận của Hồng Mân .
Lúc sau, hai người tựa hồ lại không có đề tài, may mắn Vân Tả Ý ở tinh cầu gxj365 đặt mua chỗ ở cách học viện không xa, sau một lúc im lặng đã đến nơi.
Vân Tả Ý cùng Hồng Mân dừng trước một tòa trang viên thanh nhã, tràn đầy màu xanh biếc của thực vật không biết tên. Cửa sắt lập tức mở ra, Diệp Đàn đối bọn họ hành lễ nói:" Đại thiếu gia, Hồng tiểu thư."
" Chào lão bá." Hồng Mân vội vàng đáp lễ, nàng cũng sinh trong thế gia, từ nhỏ gia tộc giáo dục rất nghiêm khắc, bởi vậy lễ nghi rất hoàn mỹ.
Vân Tả Ý gật đầu, quay lại nói với Hồng Mân :" Chúng ta đi thư phòng đi, nơi đó im lặng." Đương nhiên thư phòng này không phải thư phòng Vân Tả Ý bình thường xử lý công sự. Thư phòng kia có rất nhiều văn kiện trọng yếu, Vân Tả Ý không có khả năng dẫn người lạ đi vào.
" Vâng " Hồng Mân thu hồi tầm mắt đang quan sát trang viên đáp . Nhìn ra trang viên này không phải người thường có thể mua, nàng đối với thân phận Vân Tả Ý sinh ra một chút tò mò, nhưng nàng thích chính là Vân Tả Ý , không phải thân phận của hắn, bởi vậy cũng không để ý tìm tòi .
Vân Tả Ý mang theo Hồng Mân một đường đi đến thư phòng ở lầu hai. Dọc theo đường đi Hồng Mân có hai phát hiện mới. Tỷ như trang viên tuy rằng theo bề ngoài thoạt nhìn cũng không thấy đặc biệt nhưng đồ dùng trong phòng lại đều phi thường quý báu, có rất nhiều thứ số lượng có hạn tại liên minh, xem ra gia thế vân Hội trưởng không phú cũng quý. Đối với phát hiện này , Hồng Mân vui sướng không thôi, vì cha mẹ nàng yêu cầu con rể tương lai nhất định phải môn đăng hộ đối. Dù nàng tuyệt không để ý điều đó, nhưng nàng vẫn hy vọng người mình thích có thể được cha mẹ nhận thức. Về phần phát hiện khác, chính là trong phòng mặc kệ cái gì đều tuyệt đối sạch sẽ , sàn nhà sáng bóng , bàn ghế cùng với chén dĩa đều lau chùi sạch sẽ có thể soi thấy bóng người trong đó……
Chưa từng gặp qua nhà nào sạch sẽ đến như vậy, xem ra bệnh ưa sạch của Vân Hội trưởng không giảm bớt ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hồng Mân không khỏi nhớ tới lúc nàng mười tuổi , có một lần nàng lại đứng nấp sau gốc cây ven đường, chờ Vân Tả Ý đi qua. Rốt cục đợi được mười tuổi Vân Tả Ý . Đột nhiên một mảnh lá cây rơi xuống, chạm tới tay nho nhỏ đáng yêu của Vân Tả Ý. Lúc ấy chỉ có mười tuổi, Vân Hội trưởng lập tức lấy ra một cái khăn lụa màu trắng, không ngừng lau tay, thời gian lau rất lâu. Lúc ấy nàng cũng không hiểu vì cái gì Vân Hội trưởng bị lá cây huých một chút, vì cái gì không ngừng lau tay. Lá cây cũng không phải thực bẩn. Nàng còn cảm thấy bộ dạng Vân Hội trưởng lau tay thật đẹp trai a…… Hiện tại ngẫm lại, cảm thấy chuyện đó rất thú vị, không tự chủ được cười ra tiếng:" Ha hả…… Ha haha……"
" Làm sao vậy,nghĩ tới chuyện gì vui vẻ à?" Vân Tả Ý thấy Hồng Mân thình lình cười to, khá tò mò .
" A, không…… Ha ha, không có gì." Không nghĩ tới mình cười ra tiếng , Hồng Mân vội vàng chịu đựng nhịn cười, không thể khai ra chuyện nhìn lén Vân Tả Ý.
" Thật sự không có việc gì?"
Tuy rằng gặp nàng không ngừng bật cười rất kỳ quái, nhưng Hồng Mân không muốn nói, hắn cũng không miễn cưỡng. Đúng lúc này đã tới thư phòng, Vân Tả Ý giúp nàng mở cửa, hướng dẫn nàng ngồi xuống sau đó nói:
" Ta đi thay quần áo, ngươi trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một chút, nếu cần gì liền bảo Diệp Đàn , ta lập tức sẽ ra." Mỗi lần ra ngoài về, việc đầu tiên hắn làm là thay quần áo khác, đây là thói quen của hắn.
" Phụt…..ha hả, a, vâng" Chưa nhịn xuống cơn cười, nghe yêu cầu của Tả Ý, Hồng Mân không dằn được cười ra tiếng, nàng vội vàng che miệng lại liều mạng gật đầu, sợ Vân Tả Ý nổi giận.
“……,ta đi đây." Vân Tả Ý lần đầu gặp được có người nhìn hắn cười liều mạng như thế , không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể tạm thời lảng tránh một chút.
" vâng, vâng……" Hồng Mân che miệng liều mạng gật đầu.
Vân Tả Ý đứng lên đi ra, thuận tay đóng cửa lại. Khi hắn đóng cửa, hắn tựa hồ lại nghe thấy tiếng cười, Vân Tả Ý bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi lên lầu thay quần áo.
Vân Tả Ý đổi xong quần áo đã là mười lăm phút sau. Hắn đi đến cửa thư phòng, không còn nghe tiếng cười, xem ra Hồng Mân đã cười no rồi. Mở ra cánh cửa, quả nhiên Hồng Mân khôi phục bộ dáng tiểu thư khuê các, đoan đoan chính chính ngồi ở kia.
Hồng Mân nghe tiếng mở cửa vội vàng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên thấy Vân Tả Ý không mặc đồng phục Hội trưởng, Hồng Mân ngẩn người. Trong bộ quần áo bình thường này, Vân Tả Ý vẫn đẹp trai cực kỳ. Sau khi lấy lại tinh thần , nàng hơi có chút ngượng ngùng cười .
“Hồng Mân , hiện tại có thể bắt đầu học. Đề mục nào ngươi không hiểu đưa cho ta xem." Vân Tả Ý nói.
" Vâng" Hồng Mân vội vàng cầm lấy sách vở, giở đến trang mình thắc mắc .
" A, đề này…… Hẳn là………… Có thể………………………. Như vậy………………"
Thời gian kế tiếp, Vân Tả Ý luôn luôn thật sự giảng bài cho nàng hiểu. Hồng Mân cũng thật sự lắng nghe. Cùng học với người mình thích, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Hồng Mân bây giờ mới thấm thía điều này. Thoáng cái các thắc mắc đã giải quyết xong, nàng nhất thời cảm thấy mất mác, xem ra nàng phải sớm ly khai. Ngay khi Hồng Mân chuẩn bị rời đi, Vân Tả Ý đột nhiên nói:
" Hồng Mân , trời đã muốn khuya, ngươi hẳn là đói bụng, lưu lại ăn cơm lại đi. Ta đã cho Diệp Đàn chuẩn bị đồ ăn ."
" A, lưu lại ăn cơm……" Nghe lời mời, Hồng Mân tự động tưởng tượng hình ảnh bàn ăn dưới ngọn nến lung linh chỉ có nàng và bạch mã hoàng tử, mặt liền biến đỏ bừng, xấu hổ xấu hổ nhỏ giọng đáp:" Vâng……vâng……"
Tác giả :
Biển Đam