Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 162

Vân Hàm Phong phát hiện Vân Tả Ý biểu tình không đúng, hắn là sợ hãi sao? Nhưng hình như không giống……

" Đây là mục đích ngươi dẫn ta tới?" Vân Tả Ý nheo lại mắt, dừng một chút lại nói:" Về sau không cần mang ta đến loại địa phương này chơi, ta không thích. Hơn nữa, ta không nhỏ, qua tuổi con nít muốn đi khu vui chơi rồi ."

Vân Hàm Phong trong đầu nháy mắt trống rỗng, trong lòng không biết là may mắn hay là gì khác……

Vân Tả Ý hắc nghiêm mặt, đá văng ra ghê tởm gì đó. Đáng tiếc cánh tay giả làm quá mức chân thật, từ giữa đoạn bị nứt cư nhiên chảy ra chất lỏng màu đỏ sậm, hơn nữa tản ra mùi hư thối khó nghe, càng không may chính là chất lỏng đã dính tới một góc áo của Vân Tả Ý…… Vân Tả Ý lập tức hóa thạch……

Vân Hàm Phong rốt cục chú ý tới hắn xem nhẹ điều gì, hối hận không thôi:" Ý nhi , này…… Ta giúp ngươi lau." Nói xong liền đoạt lấy khăn tay Vân Tả Ý mới vừa lấy ra , ngồi xổm xuống giúp hắn lau.

“…… Tốt lắm…… Không……" Bởi vì trên người dính thứ vượt quá phạm vi hắn chấp nhận, Vân Tả Ý không chỉ có động tác cứng ngắc, ngay cả lời nói đều cứng ngắc dị thường.

" Tốt lắm." Vân Hàm Phong cẩn thận lau sạch xong, lo lắng ngẩng đầu nhìn Vân Tả Ý . Dù sao thân thể dưới tay mình trước đây chưa từng thấy cứng ngắc như thế, hơn nữa, hắn chưa thấy qua Ý nhi chạm vào vật nào mất sạch sẽ như thứ này, hy vọng Ý nhi sẽ không đã bị kích thích quá lớn.

" Quay về, trở về……"

" Được." Biết hắn phải chạy trở về tắm rửa, Vân Hàm Phong nào còn dám trì hoãn, một tiếng đáp ứng xong liền lôi kéo hắn trở về. Nhưng đồng thời đầu sỏ gây nên kia, thừa dịp Vân Tả Ý không chú ý đã bí mật biến mất.

“Tiểu lễ vật, hy vọng lần sau hân hạnh chiếu cố." Trở lại đại sảnh, nữ nhân sau quầy rốt cục đứng dậy lễ phép chào hai người, đồng thời mặt hướng Vân Tả Ý đưa lên một lễ vật. Vân Tả Ý lúc này thầm nghĩ trở về nhanh lên, nào có thời gian cọ xát trong này, chân không dừng, khi đi qua quầy chỉ tùy tay nhận lấy.

Nữ nhân nhìn hai người vội vàng biến mất, xuất ra kính hoá trang tiếp tục bổ trang, đồng thời trong lòng thầm than nói: không nghĩ tới tiểu mĩ nam lá gan nhỏ như vậy, mới đi vào một hồi tựu chạy ra, xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia… Chậc chậc…nhìn cũng không dám nhẫn tâm……

Hôm nay kế hoạch du lịch bởi vì Vân Hàm Phong sơ sẩy mà hoàn toàn ngâm nước nóng. Thời gian kế tiếp Vân Tả Ý đều một mình đứng trong phòng tắm, thẳng đến sáng sớm hôm sau mới thấy đi ra. Bất quá lúc này hắn đã sắp phải lên đường.

Vân Hàm Phong càng thêm cẩn thận hơn bình thường quan sát Vân Tả Ý , dù sao lập tức sẽ có ba tháng không gặp mặt. Ánh mắt dị thường buồn ngủ kia làm cho Vân Hàm Phong trong lòng cả kinh:" Ý nhi , ngươi sẽ không cả đêm đều ngâm mình trong phòng tắm chứ. "

" Vâng……" Vân Tả Ý nháy nháy mắt, có chút trì độn đáp.

" Đại ca?" Đã thuộc năm hai, Vân Vũ Chí lần này cũng cùng Vân Tả Ý về trường. Hắn nghe xong hai người nói, không khỏi nghi hoặc nhìn Vân Tả Ý .

Vân Tả Ý cường đả khởi tinh thần, cười cười, vỗ vai Vân Vũ Chí nói:" Không có việc gì. Chúng ta đi thôi."

" A." Thấy đại ca cười, Vân Vũ Chí cũng thực vui vẻ cười trở về. Mà đứng ở phía sau hai người vẫn đang nhìn, mắt Phương Tuyết không khỏi tối sầm một chút.

Lần này tất cả học viên từ năm hai tới năm năm cấp đều phải về, bởi vậy Phương Tuyết cũng ở trong đó. Cao Mai ôm tiểu Vân Tụ đã ngủ say, nói với Phương Tuyết và Vân Tả Ý :" Các ngươi lập tức sẽ đi, trong khoảng thời gian này Vân Tụ không ai bồi chơi, thật đáng thương, còn không mau đến ôm một cái." Nói xong liền đem Vân Tụ nhẹ nhàng đưa cho họ.

Vân Tả Ý cùng Phương Tuyết thay phiên ôm quá, ai cũng không dám đánh thức Vân Tụ, nếu không thời gian rời đi chỉ sợ sẽ bị chậm lại……

Sau khi tất cả lời từ biệt kết thúc, Vân Hàm Phong lẳng lặng nhìn bóng dáng Vân Tả Ý càng lúc càng xa. Ý nhi đến tột cùng khi nào mới có thể chấp nhận hắn…… Nhưng là. Không biết có phải hắn lỗi giác hay không, hắn cư nhiên nhìn thấy Ý nhi xoay người lại, hơn nữa, đang đi tới……

" Thiếu chút nữa đã quên. Đây, quà sinh nhật, thật có lỗi, chỉ có thể tặng trước." Chuyến đi kéo dài ba tháng, lúc trở về đã qua sinh nhật Vân Hàm Phong.

" Ta đi đây." Vội vàng tặng xong lễ vật, Vân Tả Ý xoay người đuổi theo hai người phía trước.

Mà Vân Hàm Phong , ngẩn người nửa ngày, thật lâu không hồi phục tinh thần lại, chờ đến khi Vân Tả Ý đã mất bóng dáng hắn mới nhớ tới xem lễ vật. Tay mở ra, trên tay rõ ràng là một dây cột tóc tinh xảo xinh đẹp……

…………………..

Luôn luôn thanh lãnh yên tĩnh, Hoành Vũ học viện lần này rất náo nhiệt. Tất cả đệ tử từ năm hai đến năm năm đều về trường, hơn nữa những đệ tử năm nhất vốn chưa được phép ra ngoài tất cả đều tụ về. Nhóm đệ tử năm nhất thừa cơ hội lần này muốn hảo hảo quan sát một chút phong thái các huynh trường, nhóm Hội trưởng……

………….

Rốt cục ngủ ngon được một giấc, Vân Tả Ý lúc này đang ngẩn người nhìn đồ vật trên tay. Đây là cái gì? Tựa hồ khi hắn đang sửa sang lại đồ đạc bên người thì thấy nó, như thế nào cất vào trong người?

—- trong đại sảnh cũ nát quỷ dị, một nữ nhân tươi cười đưa lên tiểu lễ vật……—–

Nguyên lai là nữ nhân kia đưa, bất quá ngay sau đó vật trên tay gợi cho hắn nhớ tới cảnh tượng không khoái trá gì. Tưởng tượng tới tay vật trên tay là từ địa phương kia, Vân Tả Ý không được tự nhiên, nhưng đột nhiên lại tò mò muốn xem thứ này dùng làm gì ?

Một hộp nhỏ hình lập phương bằng kim chúc, mặt trên chỉ có một nút màu đỏ. Vân Tả Ý thử thăm dò đè xuống, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một ..ừm.. nữ nhân rất đẹp, là loại mỹ nữ xinh đẹp khó thể hình dung, trên người mặc bộ quần áo độc đáo, tao nhã cao quý lại tràn ngập hấp dẫn. Nhưng càng hấp dẫn vẫn là ánh mắt mỹ nữ thâm thúy xinh đẹp, làm cho người ta không tự giác hướng sâu vào tìm kiếm. Tuy rằng nhân vật là giả, nhưng làm thực quá thật, liếc mắt một cái nhìn rất có hồn, chỉ cần không đi chạm đến, sẽ không phát hiện đó là người giả. Lễ vật này, cũng không tệ lắm, nhưng hình như không có ý nghĩa. Vân Tả Ý còn đang nghi hoặc, dị biến nổi lên, mỹ nữ đột nhiên nhanh chóng già đi, đã biến thành một đầu quái thú bán hư thối thoát xác, nhìn Vân Tả Ý lao tới vươn răng nanh, hơn nữa còn có âm hiệu……

" Rống……"

Hắc tuyến. Vân Tả Ý trừng mắt nhìn chằm chằm cái miệng đầy răng nanh gần ngay trước mặt, khóe miệng co giựt, nhưng là không thể phủ nhận, do không chuẩn bị hắn đã bị dọa tới, cũng đồng thời thưởng thức như bây giờ mới phù hợp hình tượng toà nhà kia……
Tác giả : Biển Đam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại