Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 152
Thôi Gia Quân phát hiện, làm trợ lý thật sự mệt chết đi, nhất là khi có thủ trưởng cổ quái. Không chỉ có mệt, còn bị khinh bỉ. Nhìn xem họ Vân kia, hắn cũng quá kỳ cục đi, chính mình không để ý mặt mũi giúp hắn bưng trà rót nước, hắn lại khen ngược. Ngày hôm qua chỉ huých một chút ly nước của hắn, hôm nay cư nhiên liền thay đổi ly mới, giống như hắn là đồ vật bẩn nào đó. Hơn nữa tình huống không chỉ có thế……
Trong lòng đang phỉ báng thủ trưởng của mình, hắn vừa cầm tư liệu bước đi nhanh. Bởi vì không yên lòng cho nên không phát hiện chỗ rẽ có một người đồng dạng đang đi tới. Kết quả hai người đụng nhau, mà càng không may là trên tay người kia bưng ly đồ uống tràn đầy. Thôi Gia Quân phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến tư liệu.
Lấy tính yêu sạch sẽ thành bệnh của tên kia, nếu làm cho phân tư liệu này bị bẩn, hắn chắc chắn sẽ không đụng tới, công sức vất vả cả buổi trưa của mình sẽ uổng phí.
Bởi vậy Thôi Gia Quân dưới tình thế cấp bách quên che dấu năng lực của mình, bay nhanh quay người lại, tránh ra.
" Hoàn hảo, hoàn hảo……" An toàn sau, Thôi Gia Quân lập tức khẩn trương kiểm tra tư liệu, sau khi xác nhận nó không có bị dơ mới nhẹ thở ra.
" Đẹp quá~……"
Đột nhiên vang lên thanh âm làm cho Thôi Gia Quân phản ứng biết nơi này không chỉ một mình mình, cũng may nữ nhân viên kia mải mê sắc nên không phát hiện gì không ổn, đang đắm chìm trong động tác anh tuấn lưu loát của Thôi Gia Quân.
Tuy rằng hơi căm tức ly nước suýt làm hư tài liệu, nhưng vì người khởi xướng là cô gái trẻ tuổi, hắn chưa bao giờ phát giận với nữ nhân, lại thêm vừa rồi bản thân cũng có một phần trách nhiệm, Thôi Gia Quân rất lễ phép cười với cô gái.
Nụ cười này. Cô gái mới phản ứng lại, nhớ tới chính mình vừa rồi thiếu chút hất nước lên người chàng trai, nhất thời thật ý tứ," Thực xin lỗi……"
Thôi Gia Quân nhìn bô dạng rối rít xin lỗi của cô, chút hỏa sót lại liền tắt ngấm, gật đầu đáp:" Không sao đâu, lần sau cẩn thận chút." Sau khi nói xong Thôi Gia Quân vội vàng lên lầu. Họ Vân còn đang chờ xem tư liệu trên tay mình.
Thôi Gia Quân ra vẻ cung kính hai tay dâng tư liệu đã sửa chữa tốt, trên mặt lộ ra tươi cười 8 cái răng tiêu chuẩn, phi thường bình tĩnh nhìn người ngồi sau bàn lấy ra một khăn lụa được gấp chỉnh tề, sau đó bao lấy tư liệu, tiếp nhận.
" Ngươi trước ra ngoài đi. À, đúng rồi, về sau lúc đi vào xin giữ giầy sạch sẽ." mắt Vân Tả Ý ở trên người Thôi Gia Quân dừng lại ngắn ngủn, sau đó dùng giọng nghe không ra tình cảm nói.
Cái gì? Mặt giầy ? Thôi Gia Quân có chút mê hoặc, ánh mắt di xuống, thấy mặt trên giầy của mình chỉ dính một giọt chất lỏng nhỏ màu nâu ……
Trán Thôi Gia Quân ẩn ẩn có gân xanh, bất quá tu dưỡng tính tình không tồi, hắn không có nổi bão, bình tĩnh giải thích:" Đây là vừa rồi……"
" Tốt lắm, ngươi không cần giải thích, về sau chú ý là được." Vân Tả Ý cũng không ngẩng đầu lên nói, trên tay bận rộn như trước. " Ngươi có thể đi ra ngoài."
“…… Vâng." Thôi Gia Quân cúi đầu nện bước cứng ngắc đi ra……
……………..
………..
Vân Tả Ý buông quyển sách trên tay, có chút kỳ quái ai tới trễ thế này, nhưng sau khi mở hắn nhìn đến một người ngoài ý muốn.
" Mẫu thân"
Cao Mai nhìn đứa con đang có vẻ mặt kinh ngạc không khỏi nở nụ cười, cho dù đã tẩy trang nhưng nét tươi đẹp trên mặt vẫn phát ra bốn phía :" Như thế nào, nhìn đến ta liền kinh ngạc như vậy?"
" A, không, không có." Vân Tả Ý rất nhanh dấu đi vẻ mặt. Trễ như thế Cao Mai còn tìm đến hắn, nói thật, bất luận kẻ nào tìm đến hắn đều không kinh ngạc bằng Cao Mai tìm đến. Thật không phải gì khác, mà là biết mẫu thân đời này thật sự rất bề bộn nhiều việc: mỗi ngày đều phải tham dự các loại yến hội, lại không có đề tài hợp ý chung với hắn, càng phải tẩy hết trang điểm nước hoa khi tới gặp hắn. Việc này đối với hàng năm chuyên dùng nước hoa cao cấp như Cao Mai mà nói thật sự rất phiền toái, bất quá hôm nay vì sao khuya thế này nàng còn tới ?
" Tả Ý , ngươi sẽ không bắt ta đứng ở bên ngoài chứ? " Cao Mai cười hỏi.
" Ách, mời vào." Vân Tả Ý phát hiện hắn theo không kịp ý nghĩ của Cao Mai.
Cao Mai đi vào nhìn quanh tứ phía một chút, phát hiện phòng hắn cư nhiên không hề thay đổi. Con mắt chuyển, không tìm thấy một chút đồ đạc của Phương Tuyết, không khỏi hỏi:" Tả Ý , ngươi cùng tiểu Tuyết không ở cùng phòng sao?"
“……" Vân Tả Ý không biết nên nói thế nào mới tốt. Hắn tổng không thể nói mình và Phương Tuyết căn bản là vợ chồng trên danh nghĩa đi.
Cao Mai gặp Vân Tả Ý có chút trốn tránh, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười nói:" Ngươi a, Phương Tuyết là đứa nhỏ tốt, về sau phải đối xử tốt với nàng. Còn nữa, không cần luôn phân phòng ngủ, Vân thị truyền thống dòng dõi đơn bạc, không thể so với nhà khác, ngươi cùng Phương Tuyết phải càng cố gắng hơn mới được a……"
Vân Tả Ý xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành kiên trì nghe, đành phải may mắn hiện tại chỉ có hắn và Cao Mai, nếu Phương Tuyết hiện tại ở đây, vậy rất……
Trong lòng đang phỉ báng thủ trưởng của mình, hắn vừa cầm tư liệu bước đi nhanh. Bởi vì không yên lòng cho nên không phát hiện chỗ rẽ có một người đồng dạng đang đi tới. Kết quả hai người đụng nhau, mà càng không may là trên tay người kia bưng ly đồ uống tràn đầy. Thôi Gia Quân phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến tư liệu.
Lấy tính yêu sạch sẽ thành bệnh của tên kia, nếu làm cho phân tư liệu này bị bẩn, hắn chắc chắn sẽ không đụng tới, công sức vất vả cả buổi trưa của mình sẽ uổng phí.
Bởi vậy Thôi Gia Quân dưới tình thế cấp bách quên che dấu năng lực của mình, bay nhanh quay người lại, tránh ra.
" Hoàn hảo, hoàn hảo……" An toàn sau, Thôi Gia Quân lập tức khẩn trương kiểm tra tư liệu, sau khi xác nhận nó không có bị dơ mới nhẹ thở ra.
" Đẹp quá~……"
Đột nhiên vang lên thanh âm làm cho Thôi Gia Quân phản ứng biết nơi này không chỉ một mình mình, cũng may nữ nhân viên kia mải mê sắc nên không phát hiện gì không ổn, đang đắm chìm trong động tác anh tuấn lưu loát của Thôi Gia Quân.
Tuy rằng hơi căm tức ly nước suýt làm hư tài liệu, nhưng vì người khởi xướng là cô gái trẻ tuổi, hắn chưa bao giờ phát giận với nữ nhân, lại thêm vừa rồi bản thân cũng có một phần trách nhiệm, Thôi Gia Quân rất lễ phép cười với cô gái.
Nụ cười này. Cô gái mới phản ứng lại, nhớ tới chính mình vừa rồi thiếu chút hất nước lên người chàng trai, nhất thời thật ý tứ," Thực xin lỗi……"
Thôi Gia Quân nhìn bô dạng rối rít xin lỗi của cô, chút hỏa sót lại liền tắt ngấm, gật đầu đáp:" Không sao đâu, lần sau cẩn thận chút." Sau khi nói xong Thôi Gia Quân vội vàng lên lầu. Họ Vân còn đang chờ xem tư liệu trên tay mình.
Thôi Gia Quân ra vẻ cung kính hai tay dâng tư liệu đã sửa chữa tốt, trên mặt lộ ra tươi cười 8 cái răng tiêu chuẩn, phi thường bình tĩnh nhìn người ngồi sau bàn lấy ra một khăn lụa được gấp chỉnh tề, sau đó bao lấy tư liệu, tiếp nhận.
" Ngươi trước ra ngoài đi. À, đúng rồi, về sau lúc đi vào xin giữ giầy sạch sẽ." mắt Vân Tả Ý ở trên người Thôi Gia Quân dừng lại ngắn ngủn, sau đó dùng giọng nghe không ra tình cảm nói.
Cái gì? Mặt giầy ? Thôi Gia Quân có chút mê hoặc, ánh mắt di xuống, thấy mặt trên giầy của mình chỉ dính một giọt chất lỏng nhỏ màu nâu ……
Trán Thôi Gia Quân ẩn ẩn có gân xanh, bất quá tu dưỡng tính tình không tồi, hắn không có nổi bão, bình tĩnh giải thích:" Đây là vừa rồi……"
" Tốt lắm, ngươi không cần giải thích, về sau chú ý là được." Vân Tả Ý cũng không ngẩng đầu lên nói, trên tay bận rộn như trước. " Ngươi có thể đi ra ngoài."
“…… Vâng." Thôi Gia Quân cúi đầu nện bước cứng ngắc đi ra……
……………..
………..
Vân Tả Ý buông quyển sách trên tay, có chút kỳ quái ai tới trễ thế này, nhưng sau khi mở hắn nhìn đến một người ngoài ý muốn.
" Mẫu thân"
Cao Mai nhìn đứa con đang có vẻ mặt kinh ngạc không khỏi nở nụ cười, cho dù đã tẩy trang nhưng nét tươi đẹp trên mặt vẫn phát ra bốn phía :" Như thế nào, nhìn đến ta liền kinh ngạc như vậy?"
" A, không, không có." Vân Tả Ý rất nhanh dấu đi vẻ mặt. Trễ như thế Cao Mai còn tìm đến hắn, nói thật, bất luận kẻ nào tìm đến hắn đều không kinh ngạc bằng Cao Mai tìm đến. Thật không phải gì khác, mà là biết mẫu thân đời này thật sự rất bề bộn nhiều việc: mỗi ngày đều phải tham dự các loại yến hội, lại không có đề tài hợp ý chung với hắn, càng phải tẩy hết trang điểm nước hoa khi tới gặp hắn. Việc này đối với hàng năm chuyên dùng nước hoa cao cấp như Cao Mai mà nói thật sự rất phiền toái, bất quá hôm nay vì sao khuya thế này nàng còn tới ?
" Tả Ý , ngươi sẽ không bắt ta đứng ở bên ngoài chứ? " Cao Mai cười hỏi.
" Ách, mời vào." Vân Tả Ý phát hiện hắn theo không kịp ý nghĩ của Cao Mai.
Cao Mai đi vào nhìn quanh tứ phía một chút, phát hiện phòng hắn cư nhiên không hề thay đổi. Con mắt chuyển, không tìm thấy một chút đồ đạc của Phương Tuyết, không khỏi hỏi:" Tả Ý , ngươi cùng tiểu Tuyết không ở cùng phòng sao?"
“……" Vân Tả Ý không biết nên nói thế nào mới tốt. Hắn tổng không thể nói mình và Phương Tuyết căn bản là vợ chồng trên danh nghĩa đi.
Cao Mai gặp Vân Tả Ý có chút trốn tránh, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười nói:" Ngươi a, Phương Tuyết là đứa nhỏ tốt, về sau phải đối xử tốt với nàng. Còn nữa, không cần luôn phân phòng ngủ, Vân thị truyền thống dòng dõi đơn bạc, không thể so với nhà khác, ngươi cùng Phương Tuyết phải càng cố gắng hơn mới được a……"
Vân Tả Ý xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành kiên trì nghe, đành phải may mắn hiện tại chỉ có hắn và Cao Mai, nếu Phương Tuyết hiện tại ở đây, vậy rất……
Tác giả :
Biển Đam