Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 146
“Khụ khụ.." Mã Văn cố ý làm ra động tĩnh, không thấy phản ứng, càng thêm dùng sức khụ:" Khụ khụ"
Thôi Gia Quân và Lục Quyên lần này mới nhìn đến Mã Văn ở phía sau. Lục Quyên nhíu đôi mi thanh tú. Đáng chết, sao bất cẩn lo quan tâm chăm sóc mĩ nam mà quên ông ta chứ.
Mã Văn gặp Lục Quyên xoay người lại, vội vàng đi lên hỏi han ân cần nhưng vẫn bị Lục Quyên xa cách như trước. Mã Văn làm như mới nhìn đến Thôi Gia Quân, ngạo mạn nói:" Ngươi là ai, nơi đây là ban lập kế hoạch, tạp vụ không được phép đi vào, ngươi không biết sao?"
Thôi Gia Quân trong mắt hiện lên một tia hàn quang, trên mặt vẫn tươi cười thân thiện đáp:" Ta là nhân viên mới của ban, đây là thư giới thiệu nhận việc." Nói xong đem thư đưa cho Mã Văn.
Mã Văn tiếp nhận nhìn vài lần, lập tức trong lòng khinh thường cười thầm: chẳng qua là tên mới vừa tốt nghiệp, cư nhiên dám theo ta tranh người đẹp, hiện tại ngươi rơi xuống tay ta, xem ta hảo hảo chỉnh đốn ngươi. Ngẩng đầu, Mã Văn làm ra vẻ nói:" Ồ, nguyên lai là lính mới a, vừa rồi hiểu lầm ngươi, không cần để ý a."
" Ha ha, sao có thể." Thôi Gia Quân cười giả lã.
Mã Văn thấy Thôi Gia Quân nịnh hót, coi như vừa lòng, bất quá giáo huấn vẫn phải có:" Ta là quản lí bộ phận lập kế hoạch, về sau cố làm việc tốt sẽ có tiền đồ."
Lục Quyên cũng là ‘nhân tinh’ lăn lộn vài năm ở bộ phận nhân sự, thấy thái độ Mã Văn liền biết tình thế không tốt, bất quá nàng chỉ là một tiểu viên chức mà Mã Văn là quản lí, tuy là phó quản lý, nhưng nàng cũng không làm gì được Mã Văn, chỉ có thể cấp Thôi Gia Quân nháy mắt báo cho hắn cẩn thận chút.
" Cám ơn quản lí." Lấy ánh mắt Thôi Gia Quân như thế nào nhìn không ra Mã Văn đang ganh tỵ nữ nhân với mình chứ. Hắn hiện tại vạn phần hối hận. Quả nhiên, nữ nhân đều phiền toái. Hắn còn muốn hưởng qua cuộc sống bình lặng a, không nghĩ tới vừa đi làm đã chọc ngay phiền toái lớn, về sau sẽ chờ bị làm khó dễ đi.
“Ừm. Tiểu Thành, ngươi dẫn hắn đến bàn làm việc đi." Mã Văn gặp Thôi Gia Quân vẫn đứng nhìn mình e ngại, không khỏi nhíu mày quay ra phía sau kêu. Lập tức một người gầy như gậy trúc chạy tới, khom lưng cúi chào Mã Văn rồi dẫn Thôi Gia Quân đi.
Mã Văn thấy tên chướng mắt đi rồi, lập tức chuyển giọng ôn nhu nói:" Quyên Quyên a, sao mấy ngày nay ta không thấy em a……"
Lục Quyên không muốn nghe trung niên nam nhân nhạt nhẽo này nói lời vô nghĩa, nàng muốn chính là mĩ nam a, tốt hơn nên trở về nghĩ cách câu anh chàng đẹp trai mới tới. Bởi vậy nàng thiên kiều bá mị mỉm cười với Mã Văn, lập tức khiến Mã Văn hồn phách bay một nửa:" Quyên Quyên a……"
" Quản lí, ta nghĩ ta còn công việc chưa giải quyết xong, cáo từ nhé."
" Ai, ai, chớ đi, Quyên Quyên, chớ đi a." Mã Văn phục hồi tinh thần vội vàng hô nhưng Lục Quyên đã rất nhanh không thấy bóng dáng.
" Ai……" Đợi nửa ngày cũng không thấy Lục Quyên xuất hiện lại, Mã Văn không khỏi thở dài. Lập tức hắn nghĩ đến tiểu tử vừa tới kia, Lục Quyên đối đãi hắn nhiệt tình quá. Phải giáo huấn. Nhất định phải hung hăng giáo huấn. Mã Văn liền nghĩ cách giáo huấn tiểu tử kia vừa đi tới văn phòng của mình. Tầm mắt tảo đến bản kế hoạch phế thải trên bàn -bởi vì có nhiều chỗ sai lầm mà bị gạt bỏ – linh quang chợt lóe. Hắc hắc hắc, có rồi.
Mã Văn mặt co mày cáu cầm bản kế hoạch thật dày đó đi đến chỗ Thôi Gia Quân, còn làm như thở dài thật sự.
" Quản lí ngài làm sao vậy?" Thôi Gia Quân đang sắp xếp đồ dùng trên bàn, nhìn thấy bộ dáng Mã Văn, đã cảnh giác, bất quá vẫn giả quan tâm hỏi. Mã Văn lắc đầu, tựa hồ buồn rầu vô hạn, đột nhiên mở miệng hỏi:" Ngươi học chính là xử lý kế hoạch ?"
" Đúng, làm sao vậy?" Thôi Gia Quân biết đây là một bẩy rập, nhưng hắn có biện pháp nào đâu. Ai biểu hắn giả tạo lý lịch trên đó viết về khả năng xử lý kế hoạch chứ. Đành nhắm mắt theo lao, cũng may hắn khá tinh thông lĩnh vực này, hẳn là không vấn đề lớn.
" A, thật sự quá tốt, bản kế hoạch này buổi họp ngày mốt cần dùng. Rất khẩn cấp. Có điều nhân thủ không đủ, mọi người đã có phần kế hoạch cần làm rồi, thật sự tìm không ra người. Hiện tại may có ngươi hôm nay đến làm. Tuy rằng ngươi là người mới, chưa có kinh nghiệm mà bắt một mình ngươi xử lý quả thật hơi làm khó, bất quá ta đánh giá ngươi rất cao, ngươi nhất định không thành vấn đề. Hãy làm tốt nhé, người trẻ tuổi." Mã Văn đem chồng kế hoạch dày cộm phóng xuống trước mặt Thôi Gia Quân, giống như vô cùng tín nhiệm vỗ vỗ vai Thôi Gia Quân, nói xong lời nói đầy ý vị liền xoay người rời đi.
Thôi Gia Quân chỉ có hai ngày để hoàn tất bản kế hoạch. Hắn đầu tiên liền đánh giá độ dày của xấp giấy, mày đại nhíu. Vốn nghĩ đến phải trong hai ngày chỉnh sửa kế hoạch cũng không sao, nhưng nhìn xem độ dày như thế này rõ ràng một người sẽ không hoàn thành nổi trong hai ngày. Mở ra đọc, Thôi Gia Quân mày lại càng nhíu chặt……
Ngay khi Thôi Gia Quân đang đọc tài liệu, tiếng la hét ầm ĩ từ cửa truyền đến. Các nhân viên đều ngẩng đầu nhìn, ngay cả Mã Văn ở trong văn phòng cũng bị kinh động. Hắn vừa thấy cảnh tượng trước cửa liền sợ ngây người.
Trước cửa có rất nhiều người khuân vác đồ đạc nặng cuồn cuộn vào không dứt, rất khoa trương, nâng ghế khiêng bàn, cầm bình hoa , mang theo bức tranh..v..v..
Mã Văn lập tức tiến lên quát lớn tính ngăn cản, nhưng có một người so với hắn động tác còn nhanh hơn. Người kia chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn, bày ra bộ dạng đứng nghiêm chỉnh nghênh đón. Sau đó Mã Văn trợn mắt há mồm nhìn sếp của mình – người luôn thích ở trong phòng, ai cũng xa cách – đang vô cùng nhiệt tình nói chuyện với một người trong đại đội trang trí kia.
Nhìn kỹ, Mã Văn lập tức hiểu được Hứa Toàn vì sao nhiệt tình như vậy. Vị kia chẳng phải là Hoàng thư ký sao. Bởi vì Mã Văn là phó quản lí, cho nên số lần gặp Hoàng thư ký ít hơn. Hồi nãy người nhiều lắm nên không nhận ra, không nghĩ tới Hứa Toàn – người sắp về hưu sau vài năm nữa, bình thường không thích động đậy – cư nhiên có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Hoàng thư ký trong đám đông kia. Quả nhiên là cáo già. Đồng thời Mã Văn âm thầm may mắn, hoàn hảo Hứa Toàn chạy nhanh, nếu không hắn đi lên thoá mạ một trận thì tiền đồ về sau khó đi a.
Hoàng thư ký không cùng bọn Hứa Toàn nói nhảm, vội vàng thuyết minh ý đồ đến đây rồi đi vào một gian văn phòng vẫn bị bỏ không, từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, rốt cục vừa lòng gật đầu, vung tay lên. Phía sau đại quân lập tức đi vào, tô son trát phấn mặt tường, trang bị phương tiện, để đặt dụng cụ ……
Thôi Gia Quân tuy rất ngạc nhiên tò mò họ đang làm gì, bất quá không có nhiều lắm tâm tư để ý, chỉ liếc mắt một cái liền cúi đầu, bởi vì trên tay hắn còn có sự tình trọng yếu hơn. Hai ngày a, thời gian thật sự thực nhanh đây……
Thôi Gia Quân và Lục Quyên lần này mới nhìn đến Mã Văn ở phía sau. Lục Quyên nhíu đôi mi thanh tú. Đáng chết, sao bất cẩn lo quan tâm chăm sóc mĩ nam mà quên ông ta chứ.
Mã Văn gặp Lục Quyên xoay người lại, vội vàng đi lên hỏi han ân cần nhưng vẫn bị Lục Quyên xa cách như trước. Mã Văn làm như mới nhìn đến Thôi Gia Quân, ngạo mạn nói:" Ngươi là ai, nơi đây là ban lập kế hoạch, tạp vụ không được phép đi vào, ngươi không biết sao?"
Thôi Gia Quân trong mắt hiện lên một tia hàn quang, trên mặt vẫn tươi cười thân thiện đáp:" Ta là nhân viên mới của ban, đây là thư giới thiệu nhận việc." Nói xong đem thư đưa cho Mã Văn.
Mã Văn tiếp nhận nhìn vài lần, lập tức trong lòng khinh thường cười thầm: chẳng qua là tên mới vừa tốt nghiệp, cư nhiên dám theo ta tranh người đẹp, hiện tại ngươi rơi xuống tay ta, xem ta hảo hảo chỉnh đốn ngươi. Ngẩng đầu, Mã Văn làm ra vẻ nói:" Ồ, nguyên lai là lính mới a, vừa rồi hiểu lầm ngươi, không cần để ý a."
" Ha ha, sao có thể." Thôi Gia Quân cười giả lã.
Mã Văn thấy Thôi Gia Quân nịnh hót, coi như vừa lòng, bất quá giáo huấn vẫn phải có:" Ta là quản lí bộ phận lập kế hoạch, về sau cố làm việc tốt sẽ có tiền đồ."
Lục Quyên cũng là ‘nhân tinh’ lăn lộn vài năm ở bộ phận nhân sự, thấy thái độ Mã Văn liền biết tình thế không tốt, bất quá nàng chỉ là một tiểu viên chức mà Mã Văn là quản lí, tuy là phó quản lý, nhưng nàng cũng không làm gì được Mã Văn, chỉ có thể cấp Thôi Gia Quân nháy mắt báo cho hắn cẩn thận chút.
" Cám ơn quản lí." Lấy ánh mắt Thôi Gia Quân như thế nào nhìn không ra Mã Văn đang ganh tỵ nữ nhân với mình chứ. Hắn hiện tại vạn phần hối hận. Quả nhiên, nữ nhân đều phiền toái. Hắn còn muốn hưởng qua cuộc sống bình lặng a, không nghĩ tới vừa đi làm đã chọc ngay phiền toái lớn, về sau sẽ chờ bị làm khó dễ đi.
“Ừm. Tiểu Thành, ngươi dẫn hắn đến bàn làm việc đi." Mã Văn gặp Thôi Gia Quân vẫn đứng nhìn mình e ngại, không khỏi nhíu mày quay ra phía sau kêu. Lập tức một người gầy như gậy trúc chạy tới, khom lưng cúi chào Mã Văn rồi dẫn Thôi Gia Quân đi.
Mã Văn thấy tên chướng mắt đi rồi, lập tức chuyển giọng ôn nhu nói:" Quyên Quyên a, sao mấy ngày nay ta không thấy em a……"
Lục Quyên không muốn nghe trung niên nam nhân nhạt nhẽo này nói lời vô nghĩa, nàng muốn chính là mĩ nam a, tốt hơn nên trở về nghĩ cách câu anh chàng đẹp trai mới tới. Bởi vậy nàng thiên kiều bá mị mỉm cười với Mã Văn, lập tức khiến Mã Văn hồn phách bay một nửa:" Quyên Quyên a……"
" Quản lí, ta nghĩ ta còn công việc chưa giải quyết xong, cáo từ nhé."
" Ai, ai, chớ đi, Quyên Quyên, chớ đi a." Mã Văn phục hồi tinh thần vội vàng hô nhưng Lục Quyên đã rất nhanh không thấy bóng dáng.
" Ai……" Đợi nửa ngày cũng không thấy Lục Quyên xuất hiện lại, Mã Văn không khỏi thở dài. Lập tức hắn nghĩ đến tiểu tử vừa tới kia, Lục Quyên đối đãi hắn nhiệt tình quá. Phải giáo huấn. Nhất định phải hung hăng giáo huấn. Mã Văn liền nghĩ cách giáo huấn tiểu tử kia vừa đi tới văn phòng của mình. Tầm mắt tảo đến bản kế hoạch phế thải trên bàn -bởi vì có nhiều chỗ sai lầm mà bị gạt bỏ – linh quang chợt lóe. Hắc hắc hắc, có rồi.
Mã Văn mặt co mày cáu cầm bản kế hoạch thật dày đó đi đến chỗ Thôi Gia Quân, còn làm như thở dài thật sự.
" Quản lí ngài làm sao vậy?" Thôi Gia Quân đang sắp xếp đồ dùng trên bàn, nhìn thấy bộ dáng Mã Văn, đã cảnh giác, bất quá vẫn giả quan tâm hỏi. Mã Văn lắc đầu, tựa hồ buồn rầu vô hạn, đột nhiên mở miệng hỏi:" Ngươi học chính là xử lý kế hoạch ?"
" Đúng, làm sao vậy?" Thôi Gia Quân biết đây là một bẩy rập, nhưng hắn có biện pháp nào đâu. Ai biểu hắn giả tạo lý lịch trên đó viết về khả năng xử lý kế hoạch chứ. Đành nhắm mắt theo lao, cũng may hắn khá tinh thông lĩnh vực này, hẳn là không vấn đề lớn.
" A, thật sự quá tốt, bản kế hoạch này buổi họp ngày mốt cần dùng. Rất khẩn cấp. Có điều nhân thủ không đủ, mọi người đã có phần kế hoạch cần làm rồi, thật sự tìm không ra người. Hiện tại may có ngươi hôm nay đến làm. Tuy rằng ngươi là người mới, chưa có kinh nghiệm mà bắt một mình ngươi xử lý quả thật hơi làm khó, bất quá ta đánh giá ngươi rất cao, ngươi nhất định không thành vấn đề. Hãy làm tốt nhé, người trẻ tuổi." Mã Văn đem chồng kế hoạch dày cộm phóng xuống trước mặt Thôi Gia Quân, giống như vô cùng tín nhiệm vỗ vỗ vai Thôi Gia Quân, nói xong lời nói đầy ý vị liền xoay người rời đi.
Thôi Gia Quân chỉ có hai ngày để hoàn tất bản kế hoạch. Hắn đầu tiên liền đánh giá độ dày của xấp giấy, mày đại nhíu. Vốn nghĩ đến phải trong hai ngày chỉnh sửa kế hoạch cũng không sao, nhưng nhìn xem độ dày như thế này rõ ràng một người sẽ không hoàn thành nổi trong hai ngày. Mở ra đọc, Thôi Gia Quân mày lại càng nhíu chặt……
Ngay khi Thôi Gia Quân đang đọc tài liệu, tiếng la hét ầm ĩ từ cửa truyền đến. Các nhân viên đều ngẩng đầu nhìn, ngay cả Mã Văn ở trong văn phòng cũng bị kinh động. Hắn vừa thấy cảnh tượng trước cửa liền sợ ngây người.
Trước cửa có rất nhiều người khuân vác đồ đạc nặng cuồn cuộn vào không dứt, rất khoa trương, nâng ghế khiêng bàn, cầm bình hoa , mang theo bức tranh..v..v..
Mã Văn lập tức tiến lên quát lớn tính ngăn cản, nhưng có một người so với hắn động tác còn nhanh hơn. Người kia chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn, bày ra bộ dạng đứng nghiêm chỉnh nghênh đón. Sau đó Mã Văn trợn mắt há mồm nhìn sếp của mình – người luôn thích ở trong phòng, ai cũng xa cách – đang vô cùng nhiệt tình nói chuyện với một người trong đại đội trang trí kia.
Nhìn kỹ, Mã Văn lập tức hiểu được Hứa Toàn vì sao nhiệt tình như vậy. Vị kia chẳng phải là Hoàng thư ký sao. Bởi vì Mã Văn là phó quản lí, cho nên số lần gặp Hoàng thư ký ít hơn. Hồi nãy người nhiều lắm nên không nhận ra, không nghĩ tới Hứa Toàn – người sắp về hưu sau vài năm nữa, bình thường không thích động đậy – cư nhiên có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Hoàng thư ký trong đám đông kia. Quả nhiên là cáo già. Đồng thời Mã Văn âm thầm may mắn, hoàn hảo Hứa Toàn chạy nhanh, nếu không hắn đi lên thoá mạ một trận thì tiền đồ về sau khó đi a.
Hoàng thư ký không cùng bọn Hứa Toàn nói nhảm, vội vàng thuyết minh ý đồ đến đây rồi đi vào một gian văn phòng vẫn bị bỏ không, từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, rốt cục vừa lòng gật đầu, vung tay lên. Phía sau đại quân lập tức đi vào, tô son trát phấn mặt tường, trang bị phương tiện, để đặt dụng cụ ……
Thôi Gia Quân tuy rất ngạc nhiên tò mò họ đang làm gì, bất quá không có nhiều lắm tâm tư để ý, chỉ liếc mắt một cái liền cúi đầu, bởi vì trên tay hắn còn có sự tình trọng yếu hơn. Hai ngày a, thời gian thật sự thực nhanh đây……
Tác giả :
Biển Đam