Khí Trùng Tinh Hà
Chương 50: Cười người hôm trước hôm sau người cười
Tên hán tử bặm trợn của Tây Môn Thiên thấy không khí có chút không ổn, mỉm cười gượng gạo, đứng ra giải vây cho chủ nhân:
- Nhị vị tôn sứ, thiếu gia chúng tôi lúc nãy chỉ là nói chơi thôi, các vị đừng coi là thật. Chúng tôi chỉ là đề xướng cạnh tranh công bằng mà thôi. Không phải Hàn môn Tần gia đã khiêu chiến với Hào môn Hứa gia sao? Tây Môn Đại phiệt chúng tôi là gia tộc số một của Nam Vân Châu nên cũng có nghĩa vụ duy trì phong khí luận phẩm của các quận trong châu. Lời nói lúc nãy chỉ là cảnh báo Đạt Hề Thế gia phải trung lập trong cuộc cạnh tranh này, ngoài ra không có ý gì khác.
Người đàn ông lông mày lưỡi mác mỉm cười, nói:
- Bổn sứ giả cũng hy vọng các người không có ý gì khác. Gia tộc Luận phẩm đã có Chân Võ Thánh Địa chúng ta chủ trì, bất cứ thế lực gia tộc nào định giở trò ở đây, không những hại người mà còn hại chính bản thân mình. Vì vậy bổn sứ giả tuyên bố, Hàn môn Tần gia sẽ được tham gia vào Gia tộc Luận phẩm, không phải chịu bất cứ sự kỳ thị hay đãi ngộ bất công nào.
Những lời này khiến cho tất thảy mọi người hết sức kinh ngạc. Công chính của Chân Võ Thánh Địa đúng là không sai. Nhưng công chính thì cũng là công chính trên giấy, công chính trên nguyên tắc.
Giữa Đại phiệt và Hàn môn, sứ giả Chân Võ Thánh Địa chỉ cần hiểu ý, đầu óc sáng suốt là đã có thể biết bên nào cần trọng, bên nào cần khinh. Vậy mà cách nói của vị sứ giả đại nhân này rõ ràng là có ý bênh vực Hàn môn Tần gia.
Không biết là lỗ tai bọn họ có vấn đề hay gió ở Bách Việt Quốc đã đổi chiều? Thời đại nào mà thể diện của gia tộc Đại phiệt còn không bằng một Hàn môn bé tí tẹo?
Tây Môn Thiên cũng nhận thấy chuyện này thật kỳ lạ. Đúng là câu nói lúc nãy của hắn có phần không đúng thật nhưng mọi người cũng có thể mỉm cười bỏ qua mà, sao viên sứ giả Chân Võ Thánh Địa lại phải cố ý làm lớn chuyện lên như vậy chứ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây tuyệt đối không phải là cách Chân Võ Thánh Địa thể hiện sự công chính của mình. Bên trong nhất định còn có ẩn tình gì đó.
Chỉ có điều Tây Môn Thiên hiểu rằng sứ giả Chân Võ Thánh Địa đã cất lời, chuyện ngày hôm nay hắn rõ ràng đã bị mất mặt rồi, muốn lấy lại danh dự, khó như nằm mơ. Lưu lại càng lâu, thể diện càng ít nên chỉ chắp chắp tay, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện ngày hôm nay xin sứ giả đại nhân bỏ qua cho, Tây Môn Thiên xin cáo lui trước.
Nói đoạn hắn nghiêm mặt lại, bước nhanh ra ngoài. Con cháu Đại phiệt chẳng là gì khi đứng trước sứ giả Chân Võ Thánh Địa nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn chịu thua.
Gia tộc nhà hắn xếp thứ năm trong Thập Nhị Đại Phiệt của Bách Việt Quốc, trong cả cái Bách Việt Quốc này cũng có vô số thế lực, đương nhiên bên trong Chân Võ Thánh Địa cũng có ô lọng, có đầu mối.
Người đàn ông lông mày hình lưỡi mác nhìn người đàn ông tóc hoa râm gật đầu, chẳng buồn ngăn hắn lại.
Tần Vô Song đột nhiên mỉm cười, nói:
- Tây Môn công tử, ở đây có một câu không lọt tai cho lắm, nhưng vẫn muốn khuyên các hạ: cười người hôm trước, hôm sau người cười, đừng để người khác sỉ nhục. Đại phiệt Thế gia có là gì chứ, trước mặt kẻ cao hơn thì cũng chỉ là cành cây cọng cỏ thôi mà. Lúc nãy ngài sỉ nhục Đạt Hề Thế gia rồi lại sỉ nhục Hàn môn Tần gia chúng tôi, thì bây giờ cũng đừng trách người ta quay sang sỉ nhục ngài.
Câu nói này làm chấn động tất cả mọi người, từ người nghe đến người chứng kiến. Lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy sự kiêu hãnh của Tần Vô Song trước mặt đám con cháu Hào môn nhưng không ngờ tên Tần Vô Song này không phân biệt nổi đâu là dầu, đâu là muối. Trước mặt con cháu Đại phiệt mà hắn cũng dám loạn ngôn, chẳng nể nang ai gì cả.
Mấy tên con cháu Thế gia vốn có thành kiến với Tần Vô Song tự nhiên bây giờ cũng có chút thay đổi. Dù bọn chúng thấy hổ thẹn thật nhưng cái khí phách hào hùng mà một tên con cháu Hàn môn có được khi phải đứng trước mặt con cháu Đại phiệt, bọn họ không bao giờ dám nghĩ đến. Bọn họ thầm nghĩ, chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại là mình, liệu có dám đấu khẩu với Tây Môn Thiên hay không?
Câu nói này làm cho cơn giận của Tây Môn Thiên bị đẩy lên cực đỉnh. Nếu như bình thường một tên con cháu Hàn môn mà dám khiêu khích hắn thì hắn sớm đã ra tay, dạy cho kẻ đó một bài học nhớ đời rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng lúc này hắn buộc phải nhịn, nhất định phải nhịn. Nhìn qua Tần Vô Song một lượt từ đầu đến chân, hắn trầm giọng nói:
- Tiểu tử Tần gia, ở Nam Vân Châu này, kẻ dám nói những lời đó với Tây Môn Đại phiệt ta chỉ có ngươi là người đầu tiên. Sớm muộn gì cũng sẽ biết đây là cái giá mà Hàn môn như ngươi không thể nào gánh vác được!
- Ta xin được rửa mắt đợi.
Tần Vô Song mỉm cười nói. Những lời uy hiếp kiểu này kiếp trước đã có chừng mấy chục tên còn lợi hại gấp nhiều lần Tây Môn Thiên nói ra nhưng cuối cùng chẳng có tên nào thực hiện được.
Tần Liên Sơn lúc nãy ngồi nói chuyện phiếm với mấy quý tộc quen biết trong quận ở hậu viện, bây giờ xong chuyện thì mới tới, nghe Tần Tụ kể lại mọi chuyện chưa kịp hết giận lại nghe thêm Tây Môn Đại phiệt cũng bị lôi vào chuyện này thì lại càng thêm lo. Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà đã biến thành nơi các thế lực cạnh tranh lẫn nhau.
Hai vị sứ giả của Chân Võ Thánh Địa nói với Đạt Hề Hằng mấy câu rồi đưa ra một phần quà nhỏ, lập tức rời đi. Vị sứ giả tóc hoa râm nhìn Tần Vô Song, khẽ mỉm cười, cố gắng không có bất cứ biểu hiện quá mức thân thiết nào.
Khách khứa ai ai cũng lo lắng, ăn uống qua loa rồi nhanh nhanh chóng chóng rời đi. Mọi người đều hiểu Đạt Hề Thế gia lần này là đã tự gây thù chuốc oán với Tây Môn Đại phiệt rồi.
Tây Môn Đại phiệt là ai chứ? Là sự tồn tại vô cùng lớn mạnh của cả Bách Việt Quốc này, là bá chủ số một tại Nam Vân Châu, là gia tộc mà không ai dám động vào. Tính lại, một Đạt Hề Thế gia đứng đầu một quận này thì có là gì chứ?
Đạt Hề Hằng nhìn thấy tất cả những điều này nhưng không tiện nói ra, chỉ im lặng quan sát.
Đường xa mới hay sức ngựa. Chỉ trong những lúc này mới biết những điều mà bình thường không thể nào nhìn ra được.
Chỉ một lúc sau, khách khứa đã ra về gần hết, ở lại chỉ là những người có quan hệ thân thiết với Đạt Hề Thế gia.
Ngay cả Hàn môn Tần gia cũng chưa thấy trở về.
Không đợi Đạt Hề Hằng lên tiếng, Tần Vô Song đã nói:
- Đạt Hề Tộc trưởng, bệnh tình của Lão thái thái, xin ngài chuẩn bị cho một phòng trống, bây giờ tôi sẽ khám bệnh cho Lão thái thái.
Đạt Hề Hằng thẹn đỏ mặt, trong lòng thầm cảm phục tấm lòng rộng lượng của Tần Vô Song. Lúc nãy bị Tây Môn Thiên uy hiếp, dù Đạt Hề Hằng không hùa theo nhưng cũng gần như phủ nhận mối quan hệ với Hàn môn Tần gia rồi. Không ngờ Tần Vô Song không những không giận mà còn chịu khám bệnh cho Lão thái thái. Thật là đáng nể phục.
Tần Vô Song có lẽ đã nhìn thấy hết tâm tư của Đạt Hề Hằng nên chỉ mỉm cười, nói:
- Ta đã nói chuyện chữa trị cho Lão thái thái là nể tình Đạt Hề huynh. Chuyện ân tình, thì có liên quan gì đến ta?
Lúc này Đạt Hề Hằng mới hiểu chàng thanh niên trước mắt không phải là giả vờ thanh cao ngoài miệng mà tâm khẩu như nhất, chẳng có mưu đồ gì với Đạt Hề Thế gia.
Nếu không phải vì vậy thì lúc nãy Tần Vô Song đã sớm bỏ về rồi.
Bệnh của Lão thái thái là kinh mạch hao tổn, hướng điều trị cũng lấy kinh mạch là chính, tam âm giao huyệt, dĩ kim châm thứ chi, ngoài ra còn khai thông chân khí, mỗi ngày một lần, mỗi lần hai tiếng.
Châm cứu là sở trường từ kiếp trước của Tần Vô Song, thi triển ra đây quỷ thần cũng không sánh được. Kim vừa đâm xuống, uy lực của đại thánh thủ đã lập tức xuất hiện. Thêm nữa Tần Vô Song luyện Viêm Dương chân khí, rất thích hợp để khu trục âm hàn chi khí.
Sắc mặt khô héo của Lão thái thái ngay lập tức trở nên tươi tắn, còn linh nghiệm hơn chân khí mà Đạt Hề Hằng truyền cho rất nhiều.
- Lão thái thái, nếu làm thế này liên tục trong nửa tháng thì quý thể có thể hồi phục hoàn toàn. Còn chuyện công lực có thể hồi phục được mấy phần thì phải xem tạo hóa cá nhân, không ai có thể làm thay được.
Lão thái thái vui đến nỗi không khép được miệng, nói:
- Ta đã gần tám mươi, sớm đã bước một chân vào quan tài rồi, thì công lực còn quan trọng gì nữa. Chỉ mong cuối đời không bị bệnh tật giày vò là may mắn lắm rồi. A Hằng, kể từ hôm nay, Hàn môn Tần gia sẽ là ân nhân của Đạt Hề Thế gia chúng ta! Con phải nhớ rằng, Đạt Hề Thế gia chúng ta chưa phụ ai bao giờ, huống hồ là ân nhân!
Đạt Hề Hằng vâng vâng dạ dạ, không dám cãi lời, chỉ biết gật đầu.
- Lão thân biết, mấy vị Trưởng lão gia tộc công tư phân minh. Chuyện họ tự bảo vệ mình trước mặt Tây Môn Đại phiệt là không có gì sai, nhưng lão thân muốn con nhớ rằng, có ơn thì phải trả, đây là nguyên tắc cơ bản để làm người.
Đạt Hề Hằng còn đang băn khoăn chưa biết trả lời sao thì Tần Vô Song đã thong thả nói:
- Lão thái thái, chuyện ân tình không cần phải nói thêm nữa. Hàn môn Tần gia chúng tôi mặc dù hèn mọn nhưng cũng không bao giờ mong chờ làm ơn để người ta đến trả. Chuyện ta ra tay chữa trị là vì ta hợp ý với Đạt Hề huynh. Đổi lại nếu như người của Tây Môn Đại phiệt bệnh nặng sắp chết, có quỳ xuống lạy ta cũng không bao giờ nhận lời ra tay chữa trị!
Rồi không đợi Đạt Hề Hằng kịp phản đối, Tần Vô Song đã thong thả bước ra ngoài.
Ra đến đại sảnh gặp phụ thân và tỷ tỷ. Tần Vô Song quay sang đọ một quyền với Đạt Hề Minh, nói:
- Đạt Hề huynh, giờ này ngày mai xin đưa lệnh tổ mẫu đến khách ****. Châm cứu liên tục trong nửa tháng, bệnh tình chắc chắn sẽ khỏi.
Nhìn thấy ba người nhà Tần gia rời khỏi đại môn, Đạt Hề Hằng mới từ cửa sau bước ra, nhìn theo bóng dáng Tần Vô Song, nét mặt nặng nề, một lúc sau mới thở dài một tiếng.
- Phụ thân cảm thán điều gì vậy?
Đạt Hề Dương ngạc nhiên hỏi.
- Hắn trời sinh chỉ là con cháu Hàn môn, thật lãng phí quá! Dương nhi, đừng giận phụ thân nói thẳng, thành tích Khảo nghiệm Võ đồng của con đúng là cao hơn Tần Vô Song một cấp, nhưng nếu nói thực lực thực sự thì… Ha ha, phụ thân chỉ có thể nói, hắn không chịu làm con cá trong ao nhỏ đâu. Không lâu sau, cả cái quận La Giang nhỏ bé này cũng không giữ nổi hắn nữa.
- Phụ thân đại nhân, Tần gia sớm đã có thực lực của Hào môn, mặc dù bọn họ che giấu thực lực của mình, thế nhưng của cải rất hùng hậu. Nhưng chuyện ngày hôm nay, Tây Môn Thiên đã để ý rồi, con nghĩ Hàn môn Tần gia sau này khó mà giấu diếm thêm được nữa.
Đạt Hề Dương cứ thế nói ra suy nghĩ của mình. Đạt Hề Hằng chỉ mỉm cười không nói gì quay sang nhìn Đạt Hề Minh chờ đợi xem con trai trưởng có ý kiến gì.
- Tần Vô Song, tên cũng như người, bất luận là thiên phú hay tính cách, cử quốc vô song. Đừng nói cái quận La Giang nhỏ bé này, e rằng ngay cả cái Bách Việt Quốc sớm muộn cũng không giữ nổi hắn. Giới hạn của hắn chưa chắc chỉ nằm trong mức Linh Giới đâu!
Đây là đánh giá cao nhất mà Đạt Hề Minh có thể đưa ra được và cũng là đánh giá cao nhất mà một người trẻ tuổi trong Bách Việt Quốc có thể đạt được. Ngay cả người từng đánh bại hắn là Tây Môn Thiên cũng chưa từng được hắn đánh giá cao đến vậy!
Đạt Hề Hằng gật gật đầu, khẳng định lại một lần nữa ý kiến của Đạt Hề Minh:
- Tây Môn Thiên tự chuốc nhục vào thân, có một ngày hắn sẽ phải gục ngã trước mặt con người này! Tây Môn Đại phiệt… Ha ha, có lẽ Nam Vân Châu đã đến lúc phải thay đổi rồi…
Lời cảm thán này ẩn chứa bên trong bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Có chút chờ mong nhưng dường như cũng có chút nuối tiếc. Chờ mong cái vận mệnh nặng nề của Nam Vân Châu sẽ thay đổi. Còn nuối tiếc là chuyện Hàn môn Tần gia, ông hình như chẳng nắm bắt được một cơ hội nào…
- Nhị vị tôn sứ, thiếu gia chúng tôi lúc nãy chỉ là nói chơi thôi, các vị đừng coi là thật. Chúng tôi chỉ là đề xướng cạnh tranh công bằng mà thôi. Không phải Hàn môn Tần gia đã khiêu chiến với Hào môn Hứa gia sao? Tây Môn Đại phiệt chúng tôi là gia tộc số một của Nam Vân Châu nên cũng có nghĩa vụ duy trì phong khí luận phẩm của các quận trong châu. Lời nói lúc nãy chỉ là cảnh báo Đạt Hề Thế gia phải trung lập trong cuộc cạnh tranh này, ngoài ra không có ý gì khác.
Người đàn ông lông mày lưỡi mác mỉm cười, nói:
- Bổn sứ giả cũng hy vọng các người không có ý gì khác. Gia tộc Luận phẩm đã có Chân Võ Thánh Địa chúng ta chủ trì, bất cứ thế lực gia tộc nào định giở trò ở đây, không những hại người mà còn hại chính bản thân mình. Vì vậy bổn sứ giả tuyên bố, Hàn môn Tần gia sẽ được tham gia vào Gia tộc Luận phẩm, không phải chịu bất cứ sự kỳ thị hay đãi ngộ bất công nào.
Những lời này khiến cho tất thảy mọi người hết sức kinh ngạc. Công chính của Chân Võ Thánh Địa đúng là không sai. Nhưng công chính thì cũng là công chính trên giấy, công chính trên nguyên tắc.
Giữa Đại phiệt và Hàn môn, sứ giả Chân Võ Thánh Địa chỉ cần hiểu ý, đầu óc sáng suốt là đã có thể biết bên nào cần trọng, bên nào cần khinh. Vậy mà cách nói của vị sứ giả đại nhân này rõ ràng là có ý bênh vực Hàn môn Tần gia.
Không biết là lỗ tai bọn họ có vấn đề hay gió ở Bách Việt Quốc đã đổi chiều? Thời đại nào mà thể diện của gia tộc Đại phiệt còn không bằng một Hàn môn bé tí tẹo?
Tây Môn Thiên cũng nhận thấy chuyện này thật kỳ lạ. Đúng là câu nói lúc nãy của hắn có phần không đúng thật nhưng mọi người cũng có thể mỉm cười bỏ qua mà, sao viên sứ giả Chân Võ Thánh Địa lại phải cố ý làm lớn chuyện lên như vậy chứ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây tuyệt đối không phải là cách Chân Võ Thánh Địa thể hiện sự công chính của mình. Bên trong nhất định còn có ẩn tình gì đó.
Chỉ có điều Tây Môn Thiên hiểu rằng sứ giả Chân Võ Thánh Địa đã cất lời, chuyện ngày hôm nay hắn rõ ràng đã bị mất mặt rồi, muốn lấy lại danh dự, khó như nằm mơ. Lưu lại càng lâu, thể diện càng ít nên chỉ chắp chắp tay, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện ngày hôm nay xin sứ giả đại nhân bỏ qua cho, Tây Môn Thiên xin cáo lui trước.
Nói đoạn hắn nghiêm mặt lại, bước nhanh ra ngoài. Con cháu Đại phiệt chẳng là gì khi đứng trước sứ giả Chân Võ Thánh Địa nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn chịu thua.
Gia tộc nhà hắn xếp thứ năm trong Thập Nhị Đại Phiệt của Bách Việt Quốc, trong cả cái Bách Việt Quốc này cũng có vô số thế lực, đương nhiên bên trong Chân Võ Thánh Địa cũng có ô lọng, có đầu mối.
Người đàn ông lông mày hình lưỡi mác nhìn người đàn ông tóc hoa râm gật đầu, chẳng buồn ngăn hắn lại.
Tần Vô Song đột nhiên mỉm cười, nói:
- Tây Môn công tử, ở đây có một câu không lọt tai cho lắm, nhưng vẫn muốn khuyên các hạ: cười người hôm trước, hôm sau người cười, đừng để người khác sỉ nhục. Đại phiệt Thế gia có là gì chứ, trước mặt kẻ cao hơn thì cũng chỉ là cành cây cọng cỏ thôi mà. Lúc nãy ngài sỉ nhục Đạt Hề Thế gia rồi lại sỉ nhục Hàn môn Tần gia chúng tôi, thì bây giờ cũng đừng trách người ta quay sang sỉ nhục ngài.
Câu nói này làm chấn động tất cả mọi người, từ người nghe đến người chứng kiến. Lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy sự kiêu hãnh của Tần Vô Song trước mặt đám con cháu Hào môn nhưng không ngờ tên Tần Vô Song này không phân biệt nổi đâu là dầu, đâu là muối. Trước mặt con cháu Đại phiệt mà hắn cũng dám loạn ngôn, chẳng nể nang ai gì cả.
Mấy tên con cháu Thế gia vốn có thành kiến với Tần Vô Song tự nhiên bây giờ cũng có chút thay đổi. Dù bọn chúng thấy hổ thẹn thật nhưng cái khí phách hào hùng mà một tên con cháu Hàn môn có được khi phải đứng trước mặt con cháu Đại phiệt, bọn họ không bao giờ dám nghĩ đến. Bọn họ thầm nghĩ, chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại là mình, liệu có dám đấu khẩu với Tây Môn Thiên hay không?
Câu nói này làm cho cơn giận của Tây Môn Thiên bị đẩy lên cực đỉnh. Nếu như bình thường một tên con cháu Hàn môn mà dám khiêu khích hắn thì hắn sớm đã ra tay, dạy cho kẻ đó một bài học nhớ đời rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng lúc này hắn buộc phải nhịn, nhất định phải nhịn. Nhìn qua Tần Vô Song một lượt từ đầu đến chân, hắn trầm giọng nói:
- Tiểu tử Tần gia, ở Nam Vân Châu này, kẻ dám nói những lời đó với Tây Môn Đại phiệt ta chỉ có ngươi là người đầu tiên. Sớm muộn gì cũng sẽ biết đây là cái giá mà Hàn môn như ngươi không thể nào gánh vác được!
- Ta xin được rửa mắt đợi.
Tần Vô Song mỉm cười nói. Những lời uy hiếp kiểu này kiếp trước đã có chừng mấy chục tên còn lợi hại gấp nhiều lần Tây Môn Thiên nói ra nhưng cuối cùng chẳng có tên nào thực hiện được.
Tần Liên Sơn lúc nãy ngồi nói chuyện phiếm với mấy quý tộc quen biết trong quận ở hậu viện, bây giờ xong chuyện thì mới tới, nghe Tần Tụ kể lại mọi chuyện chưa kịp hết giận lại nghe thêm Tây Môn Đại phiệt cũng bị lôi vào chuyện này thì lại càng thêm lo. Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà đã biến thành nơi các thế lực cạnh tranh lẫn nhau.
Hai vị sứ giả của Chân Võ Thánh Địa nói với Đạt Hề Hằng mấy câu rồi đưa ra một phần quà nhỏ, lập tức rời đi. Vị sứ giả tóc hoa râm nhìn Tần Vô Song, khẽ mỉm cười, cố gắng không có bất cứ biểu hiện quá mức thân thiết nào.
Khách khứa ai ai cũng lo lắng, ăn uống qua loa rồi nhanh nhanh chóng chóng rời đi. Mọi người đều hiểu Đạt Hề Thế gia lần này là đã tự gây thù chuốc oán với Tây Môn Đại phiệt rồi.
Tây Môn Đại phiệt là ai chứ? Là sự tồn tại vô cùng lớn mạnh của cả Bách Việt Quốc này, là bá chủ số một tại Nam Vân Châu, là gia tộc mà không ai dám động vào. Tính lại, một Đạt Hề Thế gia đứng đầu một quận này thì có là gì chứ?
Đạt Hề Hằng nhìn thấy tất cả những điều này nhưng không tiện nói ra, chỉ im lặng quan sát.
Đường xa mới hay sức ngựa. Chỉ trong những lúc này mới biết những điều mà bình thường không thể nào nhìn ra được.
Chỉ một lúc sau, khách khứa đã ra về gần hết, ở lại chỉ là những người có quan hệ thân thiết với Đạt Hề Thế gia.
Ngay cả Hàn môn Tần gia cũng chưa thấy trở về.
Không đợi Đạt Hề Hằng lên tiếng, Tần Vô Song đã nói:
- Đạt Hề Tộc trưởng, bệnh tình của Lão thái thái, xin ngài chuẩn bị cho một phòng trống, bây giờ tôi sẽ khám bệnh cho Lão thái thái.
Đạt Hề Hằng thẹn đỏ mặt, trong lòng thầm cảm phục tấm lòng rộng lượng của Tần Vô Song. Lúc nãy bị Tây Môn Thiên uy hiếp, dù Đạt Hề Hằng không hùa theo nhưng cũng gần như phủ nhận mối quan hệ với Hàn môn Tần gia rồi. Không ngờ Tần Vô Song không những không giận mà còn chịu khám bệnh cho Lão thái thái. Thật là đáng nể phục.
Tần Vô Song có lẽ đã nhìn thấy hết tâm tư của Đạt Hề Hằng nên chỉ mỉm cười, nói:
- Ta đã nói chuyện chữa trị cho Lão thái thái là nể tình Đạt Hề huynh. Chuyện ân tình, thì có liên quan gì đến ta?
Lúc này Đạt Hề Hằng mới hiểu chàng thanh niên trước mắt không phải là giả vờ thanh cao ngoài miệng mà tâm khẩu như nhất, chẳng có mưu đồ gì với Đạt Hề Thế gia.
Nếu không phải vì vậy thì lúc nãy Tần Vô Song đã sớm bỏ về rồi.
Bệnh của Lão thái thái là kinh mạch hao tổn, hướng điều trị cũng lấy kinh mạch là chính, tam âm giao huyệt, dĩ kim châm thứ chi, ngoài ra còn khai thông chân khí, mỗi ngày một lần, mỗi lần hai tiếng.
Châm cứu là sở trường từ kiếp trước của Tần Vô Song, thi triển ra đây quỷ thần cũng không sánh được. Kim vừa đâm xuống, uy lực của đại thánh thủ đã lập tức xuất hiện. Thêm nữa Tần Vô Song luyện Viêm Dương chân khí, rất thích hợp để khu trục âm hàn chi khí.
Sắc mặt khô héo của Lão thái thái ngay lập tức trở nên tươi tắn, còn linh nghiệm hơn chân khí mà Đạt Hề Hằng truyền cho rất nhiều.
- Lão thái thái, nếu làm thế này liên tục trong nửa tháng thì quý thể có thể hồi phục hoàn toàn. Còn chuyện công lực có thể hồi phục được mấy phần thì phải xem tạo hóa cá nhân, không ai có thể làm thay được.
Lão thái thái vui đến nỗi không khép được miệng, nói:
- Ta đã gần tám mươi, sớm đã bước một chân vào quan tài rồi, thì công lực còn quan trọng gì nữa. Chỉ mong cuối đời không bị bệnh tật giày vò là may mắn lắm rồi. A Hằng, kể từ hôm nay, Hàn môn Tần gia sẽ là ân nhân của Đạt Hề Thế gia chúng ta! Con phải nhớ rằng, Đạt Hề Thế gia chúng ta chưa phụ ai bao giờ, huống hồ là ân nhân!
Đạt Hề Hằng vâng vâng dạ dạ, không dám cãi lời, chỉ biết gật đầu.
- Lão thân biết, mấy vị Trưởng lão gia tộc công tư phân minh. Chuyện họ tự bảo vệ mình trước mặt Tây Môn Đại phiệt là không có gì sai, nhưng lão thân muốn con nhớ rằng, có ơn thì phải trả, đây là nguyên tắc cơ bản để làm người.
Đạt Hề Hằng còn đang băn khoăn chưa biết trả lời sao thì Tần Vô Song đã thong thả nói:
- Lão thái thái, chuyện ân tình không cần phải nói thêm nữa. Hàn môn Tần gia chúng tôi mặc dù hèn mọn nhưng cũng không bao giờ mong chờ làm ơn để người ta đến trả. Chuyện ta ra tay chữa trị là vì ta hợp ý với Đạt Hề huynh. Đổi lại nếu như người của Tây Môn Đại phiệt bệnh nặng sắp chết, có quỳ xuống lạy ta cũng không bao giờ nhận lời ra tay chữa trị!
Rồi không đợi Đạt Hề Hằng kịp phản đối, Tần Vô Song đã thong thả bước ra ngoài.
Ra đến đại sảnh gặp phụ thân và tỷ tỷ. Tần Vô Song quay sang đọ một quyền với Đạt Hề Minh, nói:
- Đạt Hề huynh, giờ này ngày mai xin đưa lệnh tổ mẫu đến khách ****. Châm cứu liên tục trong nửa tháng, bệnh tình chắc chắn sẽ khỏi.
Nhìn thấy ba người nhà Tần gia rời khỏi đại môn, Đạt Hề Hằng mới từ cửa sau bước ra, nhìn theo bóng dáng Tần Vô Song, nét mặt nặng nề, một lúc sau mới thở dài một tiếng.
- Phụ thân cảm thán điều gì vậy?
Đạt Hề Dương ngạc nhiên hỏi.
- Hắn trời sinh chỉ là con cháu Hàn môn, thật lãng phí quá! Dương nhi, đừng giận phụ thân nói thẳng, thành tích Khảo nghiệm Võ đồng của con đúng là cao hơn Tần Vô Song một cấp, nhưng nếu nói thực lực thực sự thì… Ha ha, phụ thân chỉ có thể nói, hắn không chịu làm con cá trong ao nhỏ đâu. Không lâu sau, cả cái quận La Giang nhỏ bé này cũng không giữ nổi hắn nữa.
- Phụ thân đại nhân, Tần gia sớm đã có thực lực của Hào môn, mặc dù bọn họ che giấu thực lực của mình, thế nhưng của cải rất hùng hậu. Nhưng chuyện ngày hôm nay, Tây Môn Thiên đã để ý rồi, con nghĩ Hàn môn Tần gia sau này khó mà giấu diếm thêm được nữa.
Đạt Hề Dương cứ thế nói ra suy nghĩ của mình. Đạt Hề Hằng chỉ mỉm cười không nói gì quay sang nhìn Đạt Hề Minh chờ đợi xem con trai trưởng có ý kiến gì.
- Tần Vô Song, tên cũng như người, bất luận là thiên phú hay tính cách, cử quốc vô song. Đừng nói cái quận La Giang nhỏ bé này, e rằng ngay cả cái Bách Việt Quốc sớm muộn cũng không giữ nổi hắn. Giới hạn của hắn chưa chắc chỉ nằm trong mức Linh Giới đâu!
Đây là đánh giá cao nhất mà Đạt Hề Minh có thể đưa ra được và cũng là đánh giá cao nhất mà một người trẻ tuổi trong Bách Việt Quốc có thể đạt được. Ngay cả người từng đánh bại hắn là Tây Môn Thiên cũng chưa từng được hắn đánh giá cao đến vậy!
Đạt Hề Hằng gật gật đầu, khẳng định lại một lần nữa ý kiến của Đạt Hề Minh:
- Tây Môn Thiên tự chuốc nhục vào thân, có một ngày hắn sẽ phải gục ngã trước mặt con người này! Tây Môn Đại phiệt… Ha ha, có lẽ Nam Vân Châu đã đến lúc phải thay đổi rồi…
Lời cảm thán này ẩn chứa bên trong bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Có chút chờ mong nhưng dường như cũng có chút nuối tiếc. Chờ mong cái vận mệnh nặng nề của Nam Vân Châu sẽ thay đổi. Còn nuối tiếc là chuyện Hàn môn Tần gia, ông hình như chẳng nắm bắt được một cơ hội nào…
Tác giả :
Lê Thiên