Khí Trùng Tinh Hà
Chương 32: Thần hồn nát thần tính
Đạt Hề Minh nét mặt ánh lên tia dị sắc, mỉm cười nói:
- Tần huynh đệ, cũng được a! Ngay cả ta cũng bị ngươi che mắt, xem nhẹ ngươi. Xem ra lần Khảo nghiệm Võ đồng này, thành tích của ngươi cũng không có thể hiện ra một cách chính xác rồi.
- Đáng tiếc, Hứa Viên so với con cháu Trương gia còn gian xảo hơn.
Tần Vô Song tiếc nuối thở dài một tiếng.
- Hắn lâm trận đào thoát, ngươi không giết hắn, hắn cũng không sống lâu đâu.
Đạt Hề Minh khinh thường nói.
- Vì cái gì? Chẳng lẽ lão cha hắn có thể chém hắn?
Tần Vô Song tò mò hỏi.
- Hắc hắc, hổ dữ không không ăn thịt con, cha hắn sẽ không giết hắn. Chẳng qua ngươi đừng quên, trên đầu hắn còn có cái tên Thất công tử. Hắn đã mất mặt, làm bẩn đi danh tiếng Thất công tử, giá trị của những người còn lại cũng bị hạ thấp, có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn sao chứ?
Đạt Hề Minh lý luận làm Tần Vô Song lại ngẩn ngơ.
Suy nghĩ trong cái thế giới này có đôi khi làm cho người ta dở khóc dở cười.
- Nghe người ta nói, Đạt Hề huynh mới là người đứng đầu trong Thất công tử, chẳng lẻ ngươi cũng cảm thấy mất mặt?
Tần Vô Song biết Đạt Hề Minh là ca ca của Đạt Hề Dương, là một trong những nhân vật truyền kỳ của quận La Giang.
Đạt Hề Minh khẽ cười, thở dài:
- Cái gì mà Thất công tử, danh hiệu này ta đâu có thích. Ta chính là ta, Đạt Hề Minh, độc nhất vô nhị, không cần phải cùng kẻ khác nổi danh.
- Là bọn hắn mượn tiếng của ngươi, cáo mượn oai hùm thôi. Giống như Hứa Viên vậy, loại người này cũng xứng cùng ngươi nổi danh sao? đúng là bôi nhọ ngươi rồi.
Lời này khiến Đạt Hề Minh cảm thấy rất giống tri âm, vươn tay nắm chặt tay Tần Vô Song:
- Hảo huynh đệ, có rảnh đến Đạt Hề Thế gia tìm ta.
Đồng thời nhìn Tần Tụ, nhưng không thất lễ, mà là nho nhã nói:
- Cũng thỉnh Tần Tụ tiểu thư cùng đi. Đạt Hề Minh ta nhất định sẽ quét đường đón tiếp.
- Không dám, không dám.
Tần Vô Song đối với cường giả chân chính cũng không mất lễ nghi. Tần Tụ cũng khẽ gật đầu, trong lòng lại là có chút vui mừng. Đạt Hề Minh phong độ thanh thoát, có khí chất, khiến nàng có ấn tượng tốt.
Đạt Hề Minh đi ra giữa sân, cao giọng nói:
- Các vị, hôm nay là công bằng quyết đấu, Đạt Hề Minh ta là trọng tài. Ngày sau ai có ý kiến gì khác, có thể đến Đạt Hề Thế gia tìm ta đối chứng.
Đạt Hề Thế gia ở quận La Giang rất có uy vọng, khắp nơi tiếng gào thét nổi lên, đều là vỗ tay hoan hô Đạt Hề Minh.
- Đạt Hề công tử làm trọng tài, làm sao có ý kiến khác được?
- Chính là công bằng quyết đấu, ở đây mỗi người đều chính mắt thấy, tuyệt không phải giả.
Khán giả ở Đại quảng trường còn nấn ná chưa muốn giải tán. Tất cả mọi người đều hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi với ánh mắt si mê.
Những người mê võ nghệ giống Tần Vô Song kiếp trước cũng tụ tập hai ba tốp thảo luận về trận chiến.
Đáng tiếc nhất chính là trận chiến ấy quá ngắn, cho nên cũng không có gì nhiều để bàn luận. Nhưng là bởi vì trận chiến quá ngắn, mới càng thêm kinh điển, càng thêm đáng để nhắc tới.
Võ đồng Thất đẳng giết chết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong chỉ trong một giây, loại sự tình này đừng nói người trẻ tuổi chưa từng nghe qua, mà đến ngay cả người có tuổi, bảo đảm cũng chưa có ai nghe qua.
Nửa ngày trôi qua, đầu đường cuối hẻm khắp nơi nơi đã lan truyền chuyện bát quái, hơn nữa dư luận đã bắt đầu hướng về chủ nghĩa anh hùng, một thần tượng thiếu niên Võ đồng trong nửa ngày đã bị mọi người đắp nặn rất sống động.
Võ đồng Tần Vô Song đến từ trấn Đông Lâm, rất nhanh trở thành thần tượng số một của rất nhiều võ giả trẻ tuổi.
Trương gia phủ, Trương Mậu Thụy ôm thi thể nhi tử, toàn thân run rẩy.
Oanh!
Một quyền nện xuống ghế, chỉ nghe "Ca" một tiếng, cái ghế vỡ vụn thành từng mảnh. Hắn nhớ tới chuyện mình lần trước phái cao thủ Chân Võ Cảnh Nhất đẳng, cũng đã thấy tờ giấy trước cửa nhà.
"Kế tiếp – Trương Diệu"
Đã tự dặn mình, thế nhưng rốt cuộc lại vẫn phớt lờ, không ngờ hại chết con trai lớn của mình. Nếu hỏi hắn bây giờ cảm thấy gì, chỉ có hai chữ: hối hận.
Cùng một chỗ, liên tục té ngã hai lần! Hơn nữa thủ pháp cùng quá trình cơ hồ không có gì khác biệt. Chuyện như vậy xảy ra hai lần, hai nhi tử qua đời. Muốn tuyệt tử tuyệt tôn Tần Liên Sơn, bản thân mình lại bị trước.
Trương Mậu Thụy hối hận từ tận đáy lòng. Chỉ có điều, trên thế giới này làm gì có thuốc chữa bệnh hối hận?
Có sáu người cùng đi, mà con mình lại chết! Trương Mậu Thụy bất bình, vì cái gì con cháu nhà khác không chết mà con mình lại chết?
Lúc này, sự tình liên quan đến Hứa gia, hắn cũng phải nén hận. Nhưng ngàn hận vạn hận, cũng không làm con mình sống lại được. Nhưng hung thủ, lại ở ngoài kia thong dong!
Trong lúc quyết đấu công bằng lại bị địch nhân giết bởi chỉ một ngón tay. Những người đứng xem thuật lại rất chi tiết, càng khiến cho hắn phát điên gấp bội. Nhi tử mình dù gì cũng là Lực Võ Cảnh Đỉnh phong, cách Chân Võ Cảnh có một bước. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mà Võ đồng Thất đẳng có thể giết hắn? Điều này sao có thể? Hoang đường! Hắn không tin, hắn nghĩ có người động thủ. Sau lưng Tần gia, khẳng định có cao thủ ám trợ. Hơn nữa cao thủ này không phải là cường giả bình thường!
Người có thể trong giây lát giết chết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong ít nhất cũng phải có thực lực Chân Võ Cảnh Tam đẳng đến Tứ đẳng.
Trương Mậu Thụy đạt tới Chân Võ Cảnh Tam đẳng, thực lực trong Trương gia cũng tính là cao nhất. Nếu không có thực lực để cậy vào, hắn cũng không có khả năng mạnh miệng, dám công nhiên đi đánh Tần gia.
Khiến cho hắn phát điên chính là tiểu tử Tần gia hai lần giết con mình, cả hai lần đều được Đạt Hề Thế gia làm chứng. Điều này làm cho hắn phẫn nộ rất nhiều, thầm có một tia lo lắng.
- Tần Liên Sơn, ta thề giết ngươi, giết cả nhà ngươi!
Trương Mậu Thụy nghiến răng ken két, con của mình tuyệt không thể chết vô ích! Đột nhiên hắn đứng lên, nhìn đứa "cháu", cũng chính là thằng con trai cuối cùng nói:
- Ngươi ở nhà, không được đi đâu cả, nhớ kỹ đó!
Hắn sợ đứa con cuối cùng này chết, mặc dù là cùng tẩu tử thông dâm sinh ra, trên danh nghĩa là cháu, nhưng cũng là con mình, đứa con cuối cùng của mình, nhất định không thể xảy ra chuyện!
Nếu lại xảy ra chuyện, vậy Trương gia hắn sẽ tuyệt hậu.
Trong Hứa phủ, không khí đồng dạng cũng vô cùng áp lực. Lúc Trương Mậu Thụy vào Hứa phủ, Hứa Viên đang chịu đòn phạt. Hứa Tam Lập, lúc này hắng giọng, vẻ mặt thâm thúy mà âm trầm.
Nhìn thấy Trương Mậu Thụy đến, hắn khoát tay:
- Tạm thời dừng lại, còn lại ba mươi trượng, lát nữa đánh tiếp!
- Hứa gia…
Trương Mậu Thụy khóc lóc:
- Ta… Ta có hai con trai, chết thực oan uổng a! Ta thề phải tiêu diệt cả nhà Tần gia, việc này ngài nhất định phải làm chủ cho ta!
Nếu không phải vì Hứa gia làm việc, Trương Mậu Thụy hắn cũng không đến mức như thế này.
- Việc này, ta cũng khó xử. Đạt Hề Minh đã có lời, ai muốn nói gì thì đến Đạt Hề Thế gia tìm hắn lý luận. Ngươi nói ta phải làm như thế nào?
Hứa Tam Lập cũng hiểu được việc này có chút khó giải quyết.
Tiểu nhi tử bị Tần Vô Song đánh chết, tiểu nhi tử của Gia chủ Đạt Hề Thế gia ra mặt làm chứng, lần này con lớn nhất gặp chuyện không may, con lớn nhất của Gia chủ Đạt Hề Thế gia lại tự mình làm trọng tài. Hắn nghĩ thấy thực oan, nhìn qua Trương gia quả thực là đắc tội Đạt Hề Thế gia mới tạo đại họa a. Đạt Hề Thế gia hắn không thể trêu vào, nhưng còn Tần gia…
Cho dù Tần gia có quan hệ với Đạt Hề Thế gia, cũng phải làm cho bọn họ trả giá nặng!
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà quên đi? Hai đứa con của ta chết vô ích sao?
Trương Mậu Thụy không cam lòng gầm nhẹ, bộ mặt có chút dữ tợn.
- Đương nhiên không phải. Đừng quên, còn có Gia tộc Luận phẩm. Muốn tiêu diệt Tần gia, trước hết phải cướp đoạt tư cách Hàn môn của bọn họ.
Hứa Tam Lập tuy rằng khó chịu Trương Mậu Thụy gầm rú trước mặt hắn, chẳng qua cũng hiểu đối phương đang đau lòng.
- Nhưng mà con của Tần Liên Sơn thực lực rất kỳ dị. Có thể giết con ta trong giây lát, mặc dù ta tự mình ra tay, cũng không thể chắc thắng hắn!
Trương Mậu Thụy nghiến răng nói.
- Một Võ đồng mười sáu tuổi, cho dù từ trong bụng mẹ luyện công, cũng không có khả năng có thực lực như vậy! Ngươi nghĩ giết nhi tử nhà ngươi, thật sự là tên Võ đồng kia?
Hứa Tam Lập lành lạnh hỏi lại, ngữ khí nghiêm khắc.
- Ngoài hắn ra còn ai?
Hứa Tam Lập sắc mặt âm tình bất định, thật lâu sau, mới co rúm nghiêm mặt nói:
- Đừng quên, khi đó Đạt Hề Minh đứng cách chỗ bọn họ quyết đấu mười thước! Hơn nữa ta đã hỏi qua Hứa Viên, nó nói Đạt Hề Minh cùng con gái Tần Liên Sơn liếc mắt đưa tình, rất thân mật…
Trương Mậu Thụy cả kinh:
- Ý Hứa gia là Đạt Hề Minh xuống tay? Chẳng lẽ Tần gia thật sự đã quỳ gối trước Đạt Hề Thế gia? Hai lần đều là con cháu Đạt Hề Thế gia vì hắn ra mặt…
- Đạt Hề Minh ít nhất là Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, có người nói thậm chí hắn đã đạt đến Ngũ đẳng! Người có thể trong giây lát giết con ngươi, ở quận La Giang có thể có mấy người? Hơn nữa tiểu tử Tần gia dám không kiêng nể gì, sau lưng không có ai làm chỗ dựa, ngươi tin sao?
Hứa Tam Lập đem nghi vấn tra hỏi được từ Hứa Viên suy diễn vô số lần. Cuối cùng cảm thấy được một Võ đồng không có khả năng giết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong trong thời gian ngắn vậy. Như vậy, tất nhiên là Đạt Hề Minh âm thầm ra tay giết Trương Diệu. Suy đoán này khiến hắn ngẫm lại cũng cảm thấy được vô cùng sợ hãi, nếu Tần gia làm việc hết thảy đều có Đạt Hề Thế gia ở sau chống lưng, vậy có nghĩa là… Đạt Hề Thế gia nhìn Hứa gia không vừa mắt, nên mượn tay Tần gia giáo huấn một phen. Càng nghiêm trọng hơn là, Đạt Hề Thế gia thực có thể bất mãn với hiện trạng của quận thành La Giang, âm thầm mưu tính lập ra một con át chủ bài khác ở quận thành La Giang.
Hứa Tam Lập nói, khiến Trương Mậu Thụy ngây ra như phỗng. Đặt mông ngồi lên ghế, thất hồn lạc phách nói:
- Thật sự là Đạt Hề Minh đã hạ thủ, vậy mối thù này căn bản không có cách nào báo!
- Mậu Thụy, ngươi hiện tại cần phải hiểu rõ. Chuyện Đạt Hề Minh, ngươi tốt nhất nên quên đi. Coi như là con ngươi bị tiểu tử Tần gia giết chết, hiểu chưa? Một khi Đạt Hề Thế gia muốn ra tay, đừng nói Trương gia, ngay cả Hứa gia, cũng có thể trong nháy mắt biến mất khỏi quận La Giang này. Đừng hoài nghi thực lực Đạt Hề Thế gia!
Hứa Tam Lập nghiêm trọng đưa ra cảnh cáo.
- Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?
- Chờ Gia tộc Luận phẩm chấm dứt, Tần gia mất đi cái danh ngạch Hàn môn, đối với Đạt Hề Thế gia mà nói, khẳng định sẽ không còn giá trị lợi dụng. Đến lúc đó ngươi, ta hai nhà hợp lực, tiêu diệt Tần gia. Bây giờ, phải làm như cái gì cũng chưa phát sinh, cũng làm bộ như không biết Đạt Hề Minh cùng nữ nhân Tần gia qua lại. Như vậy, đối phó Tần gia, lại không động chạm tới Đạt Hề Thế gia. Vạn nhất bọn họ hỏi đến, chúng ta liền nói không biết. Đương nhiên, nếu trong Gia tộc Luận phẩm, có cơ hội giết chết người Tần gia, đó là tốt nhất!
- Hừ, Đạt Hề Minh khẳng định cũng chỉ muốn chơi đùa mà thôi, hắn là một con cháu Thế gia, như thế nào có thể để ý đến Hàn môn Tần gia? Hơn nữa, hắn không phải có hôn ước rồi sao?
Trương Mậu Thụy giọng căm hận nói.
- Cái này không phải chuyện chúng ta quản tới.
Hứa Tam Lập cao minh hơn Trương Mậu Thụy quả thực không chỉ một bậc.
- Tần huynh đệ, cũng được a! Ngay cả ta cũng bị ngươi che mắt, xem nhẹ ngươi. Xem ra lần Khảo nghiệm Võ đồng này, thành tích của ngươi cũng không có thể hiện ra một cách chính xác rồi.
- Đáng tiếc, Hứa Viên so với con cháu Trương gia còn gian xảo hơn.
Tần Vô Song tiếc nuối thở dài một tiếng.
- Hắn lâm trận đào thoát, ngươi không giết hắn, hắn cũng không sống lâu đâu.
Đạt Hề Minh khinh thường nói.
- Vì cái gì? Chẳng lẽ lão cha hắn có thể chém hắn?
Tần Vô Song tò mò hỏi.
- Hắc hắc, hổ dữ không không ăn thịt con, cha hắn sẽ không giết hắn. Chẳng qua ngươi đừng quên, trên đầu hắn còn có cái tên Thất công tử. Hắn đã mất mặt, làm bẩn đi danh tiếng Thất công tử, giá trị của những người còn lại cũng bị hạ thấp, có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn sao chứ?
Đạt Hề Minh lý luận làm Tần Vô Song lại ngẩn ngơ.
Suy nghĩ trong cái thế giới này có đôi khi làm cho người ta dở khóc dở cười.
- Nghe người ta nói, Đạt Hề huynh mới là người đứng đầu trong Thất công tử, chẳng lẻ ngươi cũng cảm thấy mất mặt?
Tần Vô Song biết Đạt Hề Minh là ca ca của Đạt Hề Dương, là một trong những nhân vật truyền kỳ của quận La Giang.
Đạt Hề Minh khẽ cười, thở dài:
- Cái gì mà Thất công tử, danh hiệu này ta đâu có thích. Ta chính là ta, Đạt Hề Minh, độc nhất vô nhị, không cần phải cùng kẻ khác nổi danh.
- Là bọn hắn mượn tiếng của ngươi, cáo mượn oai hùm thôi. Giống như Hứa Viên vậy, loại người này cũng xứng cùng ngươi nổi danh sao? đúng là bôi nhọ ngươi rồi.
Lời này khiến Đạt Hề Minh cảm thấy rất giống tri âm, vươn tay nắm chặt tay Tần Vô Song:
- Hảo huynh đệ, có rảnh đến Đạt Hề Thế gia tìm ta.
Đồng thời nhìn Tần Tụ, nhưng không thất lễ, mà là nho nhã nói:
- Cũng thỉnh Tần Tụ tiểu thư cùng đi. Đạt Hề Minh ta nhất định sẽ quét đường đón tiếp.
- Không dám, không dám.
Tần Vô Song đối với cường giả chân chính cũng không mất lễ nghi. Tần Tụ cũng khẽ gật đầu, trong lòng lại là có chút vui mừng. Đạt Hề Minh phong độ thanh thoát, có khí chất, khiến nàng có ấn tượng tốt.
Đạt Hề Minh đi ra giữa sân, cao giọng nói:
- Các vị, hôm nay là công bằng quyết đấu, Đạt Hề Minh ta là trọng tài. Ngày sau ai có ý kiến gì khác, có thể đến Đạt Hề Thế gia tìm ta đối chứng.
Đạt Hề Thế gia ở quận La Giang rất có uy vọng, khắp nơi tiếng gào thét nổi lên, đều là vỗ tay hoan hô Đạt Hề Minh.
- Đạt Hề công tử làm trọng tài, làm sao có ý kiến khác được?
- Chính là công bằng quyết đấu, ở đây mỗi người đều chính mắt thấy, tuyệt không phải giả.
Khán giả ở Đại quảng trường còn nấn ná chưa muốn giải tán. Tất cả mọi người đều hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi với ánh mắt si mê.
Những người mê võ nghệ giống Tần Vô Song kiếp trước cũng tụ tập hai ba tốp thảo luận về trận chiến.
Đáng tiếc nhất chính là trận chiến ấy quá ngắn, cho nên cũng không có gì nhiều để bàn luận. Nhưng là bởi vì trận chiến quá ngắn, mới càng thêm kinh điển, càng thêm đáng để nhắc tới.
Võ đồng Thất đẳng giết chết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong chỉ trong một giây, loại sự tình này đừng nói người trẻ tuổi chưa từng nghe qua, mà đến ngay cả người có tuổi, bảo đảm cũng chưa có ai nghe qua.
Nửa ngày trôi qua, đầu đường cuối hẻm khắp nơi nơi đã lan truyền chuyện bát quái, hơn nữa dư luận đã bắt đầu hướng về chủ nghĩa anh hùng, một thần tượng thiếu niên Võ đồng trong nửa ngày đã bị mọi người đắp nặn rất sống động.
Võ đồng Tần Vô Song đến từ trấn Đông Lâm, rất nhanh trở thành thần tượng số một của rất nhiều võ giả trẻ tuổi.
Trương gia phủ, Trương Mậu Thụy ôm thi thể nhi tử, toàn thân run rẩy.
Oanh!
Một quyền nện xuống ghế, chỉ nghe "Ca" một tiếng, cái ghế vỡ vụn thành từng mảnh. Hắn nhớ tới chuyện mình lần trước phái cao thủ Chân Võ Cảnh Nhất đẳng, cũng đã thấy tờ giấy trước cửa nhà.
"Kế tiếp – Trương Diệu"
Đã tự dặn mình, thế nhưng rốt cuộc lại vẫn phớt lờ, không ngờ hại chết con trai lớn của mình. Nếu hỏi hắn bây giờ cảm thấy gì, chỉ có hai chữ: hối hận.
Cùng một chỗ, liên tục té ngã hai lần! Hơn nữa thủ pháp cùng quá trình cơ hồ không có gì khác biệt. Chuyện như vậy xảy ra hai lần, hai nhi tử qua đời. Muốn tuyệt tử tuyệt tôn Tần Liên Sơn, bản thân mình lại bị trước.
Trương Mậu Thụy hối hận từ tận đáy lòng. Chỉ có điều, trên thế giới này làm gì có thuốc chữa bệnh hối hận?
Có sáu người cùng đi, mà con mình lại chết! Trương Mậu Thụy bất bình, vì cái gì con cháu nhà khác không chết mà con mình lại chết?
Lúc này, sự tình liên quan đến Hứa gia, hắn cũng phải nén hận. Nhưng ngàn hận vạn hận, cũng không làm con mình sống lại được. Nhưng hung thủ, lại ở ngoài kia thong dong!
Trong lúc quyết đấu công bằng lại bị địch nhân giết bởi chỉ một ngón tay. Những người đứng xem thuật lại rất chi tiết, càng khiến cho hắn phát điên gấp bội. Nhi tử mình dù gì cũng là Lực Võ Cảnh Đỉnh phong, cách Chân Võ Cảnh có một bước. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mà Võ đồng Thất đẳng có thể giết hắn? Điều này sao có thể? Hoang đường! Hắn không tin, hắn nghĩ có người động thủ. Sau lưng Tần gia, khẳng định có cao thủ ám trợ. Hơn nữa cao thủ này không phải là cường giả bình thường!
Người có thể trong giây lát giết chết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong ít nhất cũng phải có thực lực Chân Võ Cảnh Tam đẳng đến Tứ đẳng.
Trương Mậu Thụy đạt tới Chân Võ Cảnh Tam đẳng, thực lực trong Trương gia cũng tính là cao nhất. Nếu không có thực lực để cậy vào, hắn cũng không có khả năng mạnh miệng, dám công nhiên đi đánh Tần gia.
Khiến cho hắn phát điên chính là tiểu tử Tần gia hai lần giết con mình, cả hai lần đều được Đạt Hề Thế gia làm chứng. Điều này làm cho hắn phẫn nộ rất nhiều, thầm có một tia lo lắng.
- Tần Liên Sơn, ta thề giết ngươi, giết cả nhà ngươi!
Trương Mậu Thụy nghiến răng ken két, con của mình tuyệt không thể chết vô ích! Đột nhiên hắn đứng lên, nhìn đứa "cháu", cũng chính là thằng con trai cuối cùng nói:
- Ngươi ở nhà, không được đi đâu cả, nhớ kỹ đó!
Hắn sợ đứa con cuối cùng này chết, mặc dù là cùng tẩu tử thông dâm sinh ra, trên danh nghĩa là cháu, nhưng cũng là con mình, đứa con cuối cùng của mình, nhất định không thể xảy ra chuyện!
Nếu lại xảy ra chuyện, vậy Trương gia hắn sẽ tuyệt hậu.
Trong Hứa phủ, không khí đồng dạng cũng vô cùng áp lực. Lúc Trương Mậu Thụy vào Hứa phủ, Hứa Viên đang chịu đòn phạt. Hứa Tam Lập, lúc này hắng giọng, vẻ mặt thâm thúy mà âm trầm.
Nhìn thấy Trương Mậu Thụy đến, hắn khoát tay:
- Tạm thời dừng lại, còn lại ba mươi trượng, lát nữa đánh tiếp!
- Hứa gia…
Trương Mậu Thụy khóc lóc:
- Ta… Ta có hai con trai, chết thực oan uổng a! Ta thề phải tiêu diệt cả nhà Tần gia, việc này ngài nhất định phải làm chủ cho ta!
Nếu không phải vì Hứa gia làm việc, Trương Mậu Thụy hắn cũng không đến mức như thế này.
- Việc này, ta cũng khó xử. Đạt Hề Minh đã có lời, ai muốn nói gì thì đến Đạt Hề Thế gia tìm hắn lý luận. Ngươi nói ta phải làm như thế nào?
Hứa Tam Lập cũng hiểu được việc này có chút khó giải quyết.
Tiểu nhi tử bị Tần Vô Song đánh chết, tiểu nhi tử của Gia chủ Đạt Hề Thế gia ra mặt làm chứng, lần này con lớn nhất gặp chuyện không may, con lớn nhất của Gia chủ Đạt Hề Thế gia lại tự mình làm trọng tài. Hắn nghĩ thấy thực oan, nhìn qua Trương gia quả thực là đắc tội Đạt Hề Thế gia mới tạo đại họa a. Đạt Hề Thế gia hắn không thể trêu vào, nhưng còn Tần gia…
Cho dù Tần gia có quan hệ với Đạt Hề Thế gia, cũng phải làm cho bọn họ trả giá nặng!
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà quên đi? Hai đứa con của ta chết vô ích sao?
Trương Mậu Thụy không cam lòng gầm nhẹ, bộ mặt có chút dữ tợn.
- Đương nhiên không phải. Đừng quên, còn có Gia tộc Luận phẩm. Muốn tiêu diệt Tần gia, trước hết phải cướp đoạt tư cách Hàn môn của bọn họ.
Hứa Tam Lập tuy rằng khó chịu Trương Mậu Thụy gầm rú trước mặt hắn, chẳng qua cũng hiểu đối phương đang đau lòng.
- Nhưng mà con của Tần Liên Sơn thực lực rất kỳ dị. Có thể giết con ta trong giây lát, mặc dù ta tự mình ra tay, cũng không thể chắc thắng hắn!
Trương Mậu Thụy nghiến răng nói.
- Một Võ đồng mười sáu tuổi, cho dù từ trong bụng mẹ luyện công, cũng không có khả năng có thực lực như vậy! Ngươi nghĩ giết nhi tử nhà ngươi, thật sự là tên Võ đồng kia?
Hứa Tam Lập lành lạnh hỏi lại, ngữ khí nghiêm khắc.
- Ngoài hắn ra còn ai?
Hứa Tam Lập sắc mặt âm tình bất định, thật lâu sau, mới co rúm nghiêm mặt nói:
- Đừng quên, khi đó Đạt Hề Minh đứng cách chỗ bọn họ quyết đấu mười thước! Hơn nữa ta đã hỏi qua Hứa Viên, nó nói Đạt Hề Minh cùng con gái Tần Liên Sơn liếc mắt đưa tình, rất thân mật…
Trương Mậu Thụy cả kinh:
- Ý Hứa gia là Đạt Hề Minh xuống tay? Chẳng lẽ Tần gia thật sự đã quỳ gối trước Đạt Hề Thế gia? Hai lần đều là con cháu Đạt Hề Thế gia vì hắn ra mặt…
- Đạt Hề Minh ít nhất là Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, có người nói thậm chí hắn đã đạt đến Ngũ đẳng! Người có thể trong giây lát giết con ngươi, ở quận La Giang có thể có mấy người? Hơn nữa tiểu tử Tần gia dám không kiêng nể gì, sau lưng không có ai làm chỗ dựa, ngươi tin sao?
Hứa Tam Lập đem nghi vấn tra hỏi được từ Hứa Viên suy diễn vô số lần. Cuối cùng cảm thấy được một Võ đồng không có khả năng giết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong trong thời gian ngắn vậy. Như vậy, tất nhiên là Đạt Hề Minh âm thầm ra tay giết Trương Diệu. Suy đoán này khiến hắn ngẫm lại cũng cảm thấy được vô cùng sợ hãi, nếu Tần gia làm việc hết thảy đều có Đạt Hề Thế gia ở sau chống lưng, vậy có nghĩa là… Đạt Hề Thế gia nhìn Hứa gia không vừa mắt, nên mượn tay Tần gia giáo huấn một phen. Càng nghiêm trọng hơn là, Đạt Hề Thế gia thực có thể bất mãn với hiện trạng của quận thành La Giang, âm thầm mưu tính lập ra một con át chủ bài khác ở quận thành La Giang.
Hứa Tam Lập nói, khiến Trương Mậu Thụy ngây ra như phỗng. Đặt mông ngồi lên ghế, thất hồn lạc phách nói:
- Thật sự là Đạt Hề Minh đã hạ thủ, vậy mối thù này căn bản không có cách nào báo!
- Mậu Thụy, ngươi hiện tại cần phải hiểu rõ. Chuyện Đạt Hề Minh, ngươi tốt nhất nên quên đi. Coi như là con ngươi bị tiểu tử Tần gia giết chết, hiểu chưa? Một khi Đạt Hề Thế gia muốn ra tay, đừng nói Trương gia, ngay cả Hứa gia, cũng có thể trong nháy mắt biến mất khỏi quận La Giang này. Đừng hoài nghi thực lực Đạt Hề Thế gia!
Hứa Tam Lập nghiêm trọng đưa ra cảnh cáo.
- Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?
- Chờ Gia tộc Luận phẩm chấm dứt, Tần gia mất đi cái danh ngạch Hàn môn, đối với Đạt Hề Thế gia mà nói, khẳng định sẽ không còn giá trị lợi dụng. Đến lúc đó ngươi, ta hai nhà hợp lực, tiêu diệt Tần gia. Bây giờ, phải làm như cái gì cũng chưa phát sinh, cũng làm bộ như không biết Đạt Hề Minh cùng nữ nhân Tần gia qua lại. Như vậy, đối phó Tần gia, lại không động chạm tới Đạt Hề Thế gia. Vạn nhất bọn họ hỏi đến, chúng ta liền nói không biết. Đương nhiên, nếu trong Gia tộc Luận phẩm, có cơ hội giết chết người Tần gia, đó là tốt nhất!
- Hừ, Đạt Hề Minh khẳng định cũng chỉ muốn chơi đùa mà thôi, hắn là một con cháu Thế gia, như thế nào có thể để ý đến Hàn môn Tần gia? Hơn nữa, hắn không phải có hôn ước rồi sao?
Trương Mậu Thụy giọng căm hận nói.
- Cái này không phải chuyện chúng ta quản tới.
Hứa Tam Lập cao minh hơn Trương Mậu Thụy quả thực không chỉ một bậc.
Tác giả :
Lê Thiên