Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
Chương 16
Khi mang theo chó cùng nhau buông thả bản thân phi nước đại vui chơi lại bị khác phái xinh đẹp vừa vặn đụng phải, đại khái là thời khắc khó xử nhất hôm nay của Trình Phong Dương, cả kinh đến dịch bong bóng bởi vì anh đột nhiên phanh lại mà đổ một nửa.
Lâm Lan đối diện biểu thị cô mới là một phương bị dọa cho phát sợ, vừa bước vào quảng trường không đi được mấy bước, bên cạnh đột nhiên có một người chạy như bay tới, thiếu chút nữa làm cho cô rụt lùi hai bước.
“Trình Phong Dương?" Thấy rõ người tới là ai, Lâm Lan vô thức gọi lên tên của đối phương.
“Là cô à, Lâm Lan. Tôi, tôi vừa mới bồi Tinh Tinh chơi thôi!" Thanh niên lập tức giấu gậy bong bóng ra sau lưng, collie phía sau liền nhìn thấy chủ nó đang nhanh chóng vặn chặt lại cái nắp đồ chơi, đây cũng coi như xong đi, sau đó anh ta còn quay người đem gậy bong bóng trực tiếp nhét vào trong miệng nó để nó cắn, tiếp đó lại cấp tốc quay người lại lần nữa xấu hổ nói chuyện với người ta: “Trên tay cô xách là mèo?"
Nhìn con collie bất hạnh cõng nồi còn phải thay chủ nhân ngậm đồ chơi kia, Lâm Lan nháy mắt hai lần quyết định không nhìn cái này, thuận theo lời anh nói sang chuyện khác: “Đúng vậy, mới từ ven đường nhặt mèo hoang về, chuẩn bị mang về nhà nuôi."
“Cô còn muốn nuôi mèo? Tôi nhớ được trước đây không lâu cô mới thu dưỡng một ổ mèo đen đi?" Trình Phong Dương cơ hồ là buột miệng thốt ra, lần trước ở chạm mặt ở cục công an, anh nhưng là bên cạnh nghe được không ít tình hình tương quan gần đây của cô: “Nuôi ổ mèo đen trước đó kia, trong nhà cô còn có hai con mèo, có tám con mèo không đủ, hiện tại lại nhặt hai con chính là 10 con a, sẽ không quá mệt chứ?"
Nuôi thú cưng mặc dù trêu đùa lên rất là vui vẻ, nhưng mà hầu hạ nó cũng là chuyện rất mệt người, Trình Phong Dương cảm thấy trong nhà mình chỉ nuôi một con collie thông minh cũng thực đủ cho anh phí tâm, huống chi là mèo so ra càng yếu ớt hơn chó.
“Cái này à, một mặt là bởi vì thích, một mặt khác là tôi tính mở quán trà mèo." Lâm Lan cũng không giấu diếm, liền trực tiếp nói với anh: “Nhà tôi có hai gian cửa hàng tháng sau liền đến kỳ, đến lúc đó sẽ không cho thuê, liền để cho tôi dùng để mở tiệm. Mèo quá ít thì không mở quán trà mèo nổi."
“Quán trà mèo, chính là chỗ cùng loại với cà phê mèo kia sao?" Cái này thì Trình Phong Dương biết, mở cà phê mèo nếu mèo mà ít thì không có ý nghĩa gì, nhưng nhớ tới những cửa hàng danh tiếng mà mình biết, anh ấy không khỏi có chút muốn nói lại thôi: “Kia… Lâm Lan à, nếu như cô mở tiệm, mèo đen nhiều lắm a."
Không tính một vài người mê tín sẽ xem mèo đen là điềm xấu, mèo đen lại là mèo đất càng không có sức hấp dẫn gì, cố tình trước mắt nhà Lâm Lan số lượng nhiều nhất chính là mèo đen.
Phân bố chủng loại mèo kiểu này, cho dù có con mèo ragdoll kia đỉnh lấy phía trước, cửa hàng cũng sẽ không có sức hấp dẫn gì.
Lâm Lan biết tiếp sau Trình Phong Dương không nói rõ ràng là có ý gì, lúc này liền cười với anh ấy: “Cho nên tôi đang tìm các tiểu khả ái có thể hấp dẫn càng nhiều khách nhân a." Giơ lên lồng sủng vật trong tay, cô ra hiệu đối phương nhìn vào trong: “Chỉ cần chịu tốn tâm tư, mèo sủng vật xinh đẹp lang thang đầu đường vẫn có thể tìm được."
Trình Phong Dương vô thức thuận theo nhìn vào cửa sổ nhỏ xuyên thấu của lồng mèo, nhịn không được hô một tiếng: “Tôi đi! Cô là vận khí gì a!"
Hai con mèo trong lồng mặc dù bởi vì lang thang mà trở nên hơi bẩn, nhưng chủng loại liếc mắt vẫn là nhận ra được, một con là mèo anh ngắn đại chúng đều có thể nhận ra, một con khác cũng là xiêm la hết sức quen thuộc.
Mặc dù đều là chủng loại mèo sủng vật thường gặp, nhưng vừa nhặt chính là hai con, vậy liền quá lợi hại!
“Còn tốt còn tốt." Lâm Lan khiêm tốn: “Ngẫu nhiên đụng phải một căn cứ mèo hoang, dùng đồ ăn cho mèo lừa về."
“Không phải tôi nói, gần đây duyên mèo con của cô thật sự là tăng mạnh." Trình Phong Dương lắc đầu cảm thán một câu, thế này mới bao lâu, cô ấy còn có nhiều mèo như vậy: “Ai đúng rồi! Cô nói cô tính mở cà phê mèo… à, quán trà, sau đó khẳng định phải sửa chữa cửa hàng đi? Có muốn tôi giúp cô thiết kế miễn phí một phương án trang hoàng quán trà hay không?"
“A?" Lâm Lan mơ màng, không nghĩ tới anh ấy sẽ nói như vậy.
Trình Phong Dương cho là cô không tin, vội vàng nói: “Nghề của tôi là chính là thiết kế nội thất, cô xem, đây là danh thiếp công ty tôi." Anh ấy nói, còn từ trên người móc ra một tấm danh thiếp chuyển về phía cô.
Lâm Lan sững sờ nhận lấy, tên công ty phía trên nhìn còn rất quen mắt, là một công ty thiết kế tương đối nổi tiếng cũng có thực lực, nhưng khó hiểu trên mặt cô càng nặng: “Nhưng là, vì sao chứ?" Một bản thiết kế của một nhà thiết kế trong công ty này cũng không rẻ a.
“Cô đã quên sao, cái túi tiền lần trước trước cô đưa tới cục công an kia." Trình Phong Dương nhắc nhở cô.
Sắc mặt Lâm Lan cứng đờ, đây là chuyện cô không muốn nhớ lại, thiếu chút hại cô bị kiện.
Nhưng đối phương còn không có phát giác, vẫn còn tiếp tục giải thích cho cô: “Trước đó anh rể tôi vì bản án của người chết kia cào nát đầu thế nào cũng không tìm thấy manh mối, đã mấy ngày không ngủ, không nghĩ tới về sau phát hiện dấu vết của hung thủ trong cái ví tiền kia, hai ngày trước cuối cùng phá án. Anh rể vẫn luôn rất tốt với tôi, cô giúp anh ấy đại ân, tôi cũng là thực cảm tạ!"
Nói xong lời cuối cùng, anh ấy hướng về phía cô lộ ra một nụ cười thật tâm thật ý.
Có lẽ là bởi tâm tính vô ưu vô lự đối xử chân thành với mọi người, người thanh niên một thân trang phục bình thường trước mắt này cười xán lạn một tiếng, nhìn nhỏ tuổi hơn so với tuổi thật.
Lâm Lan không khỏi có chút hoảng hốt, nhớ tới đoạn thời gian mình còn chưa tốt nghiệp đại học kia, rõ ràng cô cũng chỉ đi làm mấy năm như vậy, vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy mình đã già đi?
“Trình Phong Dương." Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi một vấn đề không liên quan đến nhau: “Tới nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Vấn đề này làm cho thanh niên sững sờ, trả lời có hơi lắp bắp: “Hai, hai mươi sáu a, thế nào?"
A, lớn hơn cô một tuổi.
“Không, chính là nhìn anh giống như rất trẻ thế mà đã là một nhà thiết kế nghiệp nội, cho nên tùy tiện hỏi một chút." Lâm Lan híp mắt cười trả lời một câu: “Rất lợi hại a."
“Cũng còn tốt." Bị một cô gái xinh đẹp tán dương như thế, Trình Phong Dương có chút đỏ mặt, sau đó lại nhanh chóng căng mặt lên còn thật sự cường điệu: “Tôi nói thật, thiết kế cửa hàng miễn phí cho cô! Hơn nữa sẽ đem cô trở thành khách hàng thật sự mà đối đãi, sẽ không bởi vì miễn phí mà qua loa cô. Danh thiếp mới rồi tôi cũng đưa cô, chỉ cần cô thuận tiện, tùy thời đều có thể liên hệ tôi qua xem cửa hàng, đến lúc đó có nhu cầu thiết kế gì cứ việc nói!"
“Tôi tin anh. Người thuê nhà tôi tháng liền đến kỳ, đến lúc đó nhất định mời anh tới hỗ trợ nhìn xem." Lâm Lan cười trả lời, nhẹ nhàng giơ danh thiếp trong tay lên, dưới ánh nắng khuôn mặt chỉ tô môi màu mật nhạt vừa điềm tĩnh vừa nhu mỹ: “Chuyện này cứ quyết định như thế, sau này làm phiền anh a, nhà thiết kế Trình."
“Không, không có vấn đề!" Trình Phong Dương vô thức thẳng lưng: “Bao hết trên người tôi!"
“Tôi phải đưa mèo đi phòng khám thú cưng làm kiểm tra sức khỏe với làm sạch, sẽ không hàn huyên tiếp, lần sau sẽ liên lạc lại."
“Tốt, lần sau liên lạc."
Chào hỏi xong với Trình Phong Dương, Lâm Lan xách theo lồng sủng vật tiếp tục đi về phía trước, Trình Phong Dương đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, bộ dáng đã có hơi ngốc.
Một bên khác cách đó không xa, Trình Tinh Vũ sớm đã chú ý tới động tĩnh bên này dắt con gái chậm rãi đi tới, trực tiếp vỗ một cái lên sau lưng em trai còn đang ngẩn người: “Hoàn hồn, người đã đi rồi."
Thanh niên chợt giật mình, quay đầu nhìn cô ấy: “Chị?"
Nhìn bộ dáng em trai ngốc đầu ngốc não, Trình Tinh Vũ nhịn không được hì hì cười, chế nhạo nói: “Thế nào, coi trọng?" Vừa nói vừa đem ánh mắt liếc về phía hướng Lâm Lan rời đi.
“Không có! Không có không có không có!" Trình Phong Dương lắc đầu thật mạnh, cực lực giải thích hiểu lầm: “Em chỉ là nói với người ta mấy câu mà thôi, tổng cộng lại cũng không gặp được mấy lần chị ơi! Đúng, cô ấy chính là thị dân hảo tâm lần trước đưa túi tiền giúp anh rể phá án ấy, cho nên em mới hàn huyên với người ta một hồi."
Trình Tinh Vũ lập tức đến chỗ em trai chút: “Em không nói sớm! Trước đó sao không gọi chị, chị đang muốn thay lão Lỹ cám ơn cô ấy thật tốt đâu!" Nếu không phải người hảo tâm kia không tham đồ trong ví trực tiếp nộp lên cục công an, lão Lý nhà cô không biết còn phải chôn trong án hung sát kia bao lâu.
“Em, em có cám ơn a. Cô ấy lập tức sẽ mở tiệm, em giúp cô ấy thiết kế trang hoàng miễn phí!" Sờ lấy cái lưng bị vỗ đau, Trình Phong Dương nhe răng trợn mắt còn có chút ấm ức.
Trình Tinh Vũ lập tức trừng mắt liếc em trai: “Em đồ ngu muội, khó trách 26 rồi vẫn là quang côn! Chỉ cho phương án thiết kế thôi sao đủ chứ, sau đó bên cung ứng tài liệu cùng đội sữa chữa đều chọn tốt giới thiệu qua cho người ta nữa! Tốt nhất lúc trang hoàng em có rảnh liền đi qua, nói chuyện thật tốt với nghiệp chủ chi tiết cải tiến biết chưa!"
Chỉ đưa cái bản vẽ để người ta tự mình ép buộc coi như xong việc, cẩu độc thân quả nhiên đều là bằng thực lực mà độc thân.
Ngẫm lại mẹ già trong nhà sầu con trai lớn tuổi như vậy vẫn còn là cẩu độc thân, Trình Tinh Vũ cảm thấy mình hẳn nên thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ, giúp đỡ mẹ ruột nhìn chằm chằm cho kỹ đứa em trai không đáng tin này.
Bên kia tiểu lâu, bác sĩ Lưu xem như là chủ tiệm cao hứng nhất trong tất cả các cửa hàng ở lầu một.
Từ khi con gái chủ thuê nhà về, phòng khám thú cưng chỉ có thể xem như là không có trở ngại bị đói chết xem như thật sự có không ít khởi sắc.
Không có cách nào, vị khách hàng lớn này thường thường sẽ đưa sủng vật tới cửa, không phải làm vệ sinh tiêm vắc xin phòng bệnh thì chính là đưa mèo đến tắm làm đẹp đơn giản cho thú cưng, một vài thuốc dùng cho mèo với bánh dinh dưỡng cho mèo với đồ ăn vặt gì đó lại mua không ít.
Dù cho đã thăng cấp cho vị khách này thành khách hàng VIP, trả tiền chiết khấu, cũng cho phòng khám không ít tiền thu.
Đến mức hiện tại khi bác sĩ Lưu thấy Lâm Lan vào cửa thì trên mặt anh ta đều không tự giác phủ lên một nụ cười tươi thân thiết: “Làm sao vậy, là lại thiếu bồn cho mèo ăn hay là đồ chơi lại bị mấy con mèo con cắn hỏng?" Mấy thứ vụn vặt này khách hàng lớn cũng mua không ít. (Pen: Khi túi tiền di động tới trước mặt bạn, bạn sẽ vô thức cười thật tươi, thật thân thiết =]])
“Bồn cho mèo ăn lại mua hai cái." Lâm Lan đặt lồng mèo trong tay lên bàn: “Mặt khác đây là hai con mèo hoang tôi vừa nhặt được, quy củ cũ, làm phiền bác sĩ Lưu."
Xem, sinh ý lại tới.
Khách hàng là thượng đế, bác sĩ Lưu vui sướng đón lấy công việc, cùng với trợ thủ thuê ở phòng khám cùng nhau bắt đầu một bộ quá trình đã làm hoàn toàn quen thuộc.
Nhà họ Lâm.
Lúc Lâm Lan xách hai con mèo rốt cục đã tắm rửa xong lên lầu, người trong nhà cũng cách lồng mèo quan sát hai con mèo con gái đón trở về.
“Làm sao đều có hơi cao cao gầy gầy, y như mỳ sợi? Liền cái bộ xương này xem như ăn mập cũng tròn không nổi a." Bà nội Lâm ôm một con mèo đen con, chỉ vào hai con mèo trong lồng có hơi khó hiểu: “Còn có con mèo này, mặt với móng vuốt đều đen giống như than, tắm rồi sao còn y như chui dưới đáy nồi vậy?"
“Lan Lan, con mèo cái gầy teo này cũng là anh ngắn sao?" Vương Tú Chi chỉ vào một con mèo khác: “Mẹ nhớ là con mèo nhà tiểu Tiền kia rất béo tròn a, mặt múp míp, làm sao con này gầy đến mặt đều nhọn đâu?"
Lâm Lan nghe vậy dở khóc dở cười: “Mẹ, bà nội. Đây là mèo anh ngắn Russia với mèo xiêm la. Mèo anh ngắn Russia chính là cao gầy hơn so với mèo anh ngắn, xiêm la cũng là dáng người thế này. Còn có, mèo xiêm la người ta chính là màu lông này, hơn nữa đến mùa đông nếu không làm tốt công tác giữ ấm thì lông của nó sẽ càng ngày càng đen."
“Vậy không phải giống như miếng cháy dưới đáy nồi sao." Lão thái thái trực tiếp chê một câu.
“Phốc!" Lâm Hữu Dư trực tiếp phụt cười: “Vừa đến mùa đông sẽ liền là mèo khét… ha ha ha ha!"
Lâm Lan… Lâm Lan không thể phản bác.
“Khục! Tóm lại, mọi người phải hiểu đây cũng là một chủng loại mèo thú cưng rất đắt rất được hoan nghênh là được!" Cô chỉ có thể tổng kết như thế: “Quy củ cũ, mèo mới tới phải cách ly một tuần với dân bản địa, con đem bọn nó vào phòng mới, bỏ vào cùng với gia tộc Tiểu Hắc xem xem."
Hai con mèo mới tới này không phù hợp với thẩm mỹ của trưởng bối nhà họ Lâm, cho nên lúc Lâm Lan đưa mèo qua kia, mấy người lớn đều không hứng thú lắm.
Không có bọn họ ở, Lâm Lan vào phòng mới cũng không cố kỵ mà đối thoại với mấy con mèo.
“Meo ô—“ Cách chiếc lồng, mèo xiêm la dẫn đầu meo meo kêu. (Lan Lan, ta cảm thấy gia trưởng của ngươi hình như không thích ta, hơn nữa ta nghe hiểu bọn họ nói ta khét! Lúc chủ nhân trước nuôi ta liền thường xuyên nghe được nhân loại nói ta như vậy.)
Ngữ khí nhỏ bé có hơi kháng nghị.
“Ba mẹ ta bọn họ thiếu kiến thức, chưa từng thấy bé mèo con thần kỳ như ngươi vậy, cho nên ngươi liền tha thứ cho bọn họ đi." Mặt Lâm Lan không đổi sắc dỗ dành mèo con: “Mặc dù trước đó khi ở chỗ mèo lão đại kia ta đã hỏi các ngươi rồi, nhưng bây giờ vẫn phải xác nhận một lần, về sau các ngươi thật sự sẽ vẫn luôn lưu lại nơi này, đi theo ta cùng nhau đi săn kiếm ăn chứ?"
“Meo –" x2
Hai con mèo thú cưng đồng thời kêu to ra tiếng biểu thị xác định.
Trước kia bọn chúng đều có chủ của mình, nhưng bây giờ đều lưu lạc đầu đường, đã phải chịu đủ khổ khi lục thùng rác còn không tìm thấy đồ ăn rồi, quan trọng nhất là vẫn cứ đánh không lại mèo bên ngoài, thật sự quá mệt mỏi. Nghe mèo lão đại thế lực buông lời nói có nhân loại muốn thu nuôi mèo sủng vật, bọn chúng liền hấp tấp chủ động tới.
Dã ngoại thật sự một chút cũng không thích hợp với bọn chúng, chỉ hy vọng trở về trong căn phòng lớn trải qua cuộc sống được xẻng phân phục vụ mỗi ngày.
Mèo xiêm la tính cách hoạt bát hướng ngoại là con đầu tiên biểu thị trung tâm, đứng thẳng lên trong lồng, móng vuốt năm cánh sơn trúc [?] màu đen mở ra một bộ tư thế tùy thời chuẩn bị “Give me five".
“Meo!" (Ta sẽ rất ngoan! Sẽ cùng nhân loại chơi trò chơi vỗ tay! Tùy tiện bọn hắn ôm cọ, tuyệt đối không phản kháng!)
Không tồi, là một bé mèo con thân mang tuyệt kỹ rất có kinh nghiệm lại giác ngộ rất cao. Lâm Lan hài lòng gật đầu.
Con mèo anh ngắn Russia khác chậm một nhịp, tựa hồ còn có hơi cộc lốc, cẩn thận từng li từng tí meo một tiếng: (Ta không muốn quá nhiều, chỉ là nghe nói chỗ này có ăn nên tới đây. Chỉ cần có ăn, Lan Lan ngươi để cho ta làm thế nào liền làm thế ấy, ta cũng sẽ ngoan ngoãn cho nhân loại cọ!)
Ân, mặc dù không có tuyệt chiêu giống như xiêm la kia, nhưng thái độ làm việc phi thường đáng khen. Lâm Lan vẫn hài lòng như cũ.
“Chỉ cần các ngươi nghe lời cùng ta đi săn, về sau không chỉ có thể ăn no, còn có thể ăn được đồ càng ngon hơn. Chờ ta chuẩn bị sân bãi đi săn tốt rồi, tất cả mọi người phải cố gắng lên a." Dụ dỗ bé mèo con đơn thuần gì cũng không biết, Lâm Lan không có áy náy chút nào, thậm chí còn vỗ vỗ mèo đen mẹ an vị ở bên cạnh: “Trước lúc đó, mọi người còn cần tiến hành một huấn luyện nhập chức thống nhất, xong chuyện mọi người có thể có được càng nhiều đồ hộp mèo với đồ ăn vặt trên người những người này, ta hi vọng các ngươi cố gắng học được."
Vừa nghe đến có thể được càng nhiều đồ ăn từ trên người nhân loại, tất cả bé mèo con chung quanh Lâm Lan đều meo meo kêu lên, đầy lỗ tai nghe được là “Lan Lan ta muốn học", Lâm Lan thận trọng cong khóe môi lên. [Pen: Mọi người có cảm thấy chị nhà mình giống tú bà dạy dỗ lôi kéo thiếu nữ nhà lành không?]
Kỳ thật mèo mới tới cần cách ly hay không, bắt đầu từ khi Lâm Lan nghe hiểu tiếng mèo đã có thể phán đoán quan hệ giữa bọn chúng có tốt hay không, nhưng cô cảm thấy không thể biểu hiện quá khác người, chỗ nên làm dự phòng vẫn là không ít.
Có lẽ là nguyên nhân bởi vì cũng từng làm mèo hoang, anh ngắn với xiêm la với gia tộc mèo đen chung đụng rất tốt, Lam Bảo Thạch con mèo con ba tháng lớn này chính là lúc gì cũng tò mò, lại thêm Lâm Lan có thể dùng ngôn ngữ bảo cho càng không có khả năng sinh ra bài xích với bọn chúng.
Trong lúc cách ly, Lâm Lan lại tiếp tục mang về một con mèo, là một con Chinchilla, xem như là con mèo lông dài thứ hai kế sau Lam Bảo Thạch, cũng là con mèo toàn thân tuyết trắng thứ hai sau Tuyết Hoa, trải qua một phen buôn bán ở phòng khám thú cưng, bộ lông tuyết trắng dày loạn thành một nắm của nó một lần nữa trở nên sạch sẽ mềm mại. Bởi vì có huyết thống của mèo Ba Tư, bộ dáng bởi vì lông dày mà nhìn ưu nhã phú quý của nó nhưng lại rất được nhà họ Lâm hoan nghênh.
“Lúc này mèo mang về không tồi, bộ dáng rất tốt." Bà nội là đánh giá như thế: “Nhìn như một phu nhân."
Nhưng Lâm Lan nghe hiểu tiếng mèo, đối với con mèo này cảm giác lại có hơi một lời khó nói hết.
Mèo chinchilla có bệnh thích sạch sẽ, nếu phòng ở không sạch sẽ thì lông dày trên người sẽ rất dễ bị bẩn, một khi bẩn bọn chúng sẽ liền nôn nóng giơ chân, mà nó còn rất kén ăn chỉ thích ăn thịt, nhưng dạ dày nó lại không chịu được ba bữa đều là thịt rất dễ liền sinh bệnh, rụng lông dẫn đầu trong giới mèo… Dù cho khuyết điểm kiểu này, nhưng ai bảo bộ dáng nhỏ xinh lại đáng yêu, thân người lại để cho ôm vuốt, rất dễ dàng để xẻng phân trực tiếp luân hãm, đối với nó muốn gì cứ lấy.
Con chinchilla vô ý lang thang này mặc dù chịu không ít khổ ở ngoài dã ngoại, nhưng sau khi có được xẻng phân quan một lần nữa thì tính tình yếu ớt bị chủ trước làm hư theo tinh khí thần khôi phục cũng khôi phục toàn diện.
“Meo!" (Nô tài, lông trảo trảo của ta bẩn, mau giúp ta làm sạch!)
“Meo ô!" (Nô tài, ta muốn ăn thịt, chính là thịt ngày hôm qua ngươi làm cho ta kia, hiện tại liền muốn ăn!)
“Meo ô ngao!" (Nô tài, ta không muốn ngủ trong ổ mèo này, ngươi chuẩn bị cho ta một cái nệm mềm thơm hơn!)
“Meo… Meo ngao ngao oa ô a a ô –!"
Hôm nay Thành Tây trời mưa, bà nội Lâm không đi trung tâm người cao tuổi luyện múa ngồi ở cạnh ban công đeo kính lão đan áo len, động tác đâm len thật nhanh, đồng thời đó bóng len đặt trong giỏ bên chân càng không ngừng lăn lộn, mèo ragdoll nhỏ ngồi cạnh đó, thỉnh thoảng duỗi móng vuốt ra câu bóng len bên trong.
“Cái gì? Tuyết Hoa với mèo phu nhân mới đánh nhau trong phòng?"
“Ừm… xác thực mà nói, là Tuyết Hoa cùng Mặc Mặc cùng nhau, đem Chinchilla mới tới đánh." Lâm Lan nâng má, giải thích tình huống thật một chút: “Ba con mèo không biết vì cái gì, náo loạn chút mâu thuẫn, con giáo dục một chút, lại tốt rồi."
Mặc Mặc là tên của mèo đen mẹ, về phần 5 con mèo đen con nó sinh ra, thì lại lấy chữ Mặc bắt đầu theo thứ tự mà thêm một nhất nhị tam tứ ngũ làm tên. Đúng, ngũ thai gia tộc mèo đen chính là đơn giản thô bạo như vậy. Ngày lấy tên kia, cô liền đeo thẻ mèo nhẹ nhàng có khắc tên lên cho chúng, làm sao cũng sẽ không nhầm lẫn.
Về phần nguyên nhân cụ thể sao ba con mèo đánh nhau, cô không có cách nào nói với người trong nhà.
Nói cái gì? Bởi vì nhìn không được mèo chinchilla cậy sủng mà kiêu, mèo trắng với mèo đen hợp lại đem mèo Ba Tư giáo dục một trận?
Bà nội Lâm không biết chi tiết, cúi đầu vừa dệt áo len vừa hừ hừ một câu: “Mèo phu nhân kia còn biết đánh nhau? Sẽ không phải là bị mèo đen bức vào góc tường, sau đó lỗ tai ép xuống, cổ rụt lại, nhắm mắt lại hai móng vuốt không ngừng vung mạnh đi?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâm Lan: Tôi vẫn cảm thấy bà nội tôi tổng kết sự vật rất đúng chỗ.